Lỗ Nhất Khí dừng lại bên mép nước, ánh mắt đầy hoang mang và bất lực, hết nhìn nước hồ, lại ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm. Lúc này, màn đêm đã bắt đầu buông xuống.Bằng một bước xoay khéo léo, Hạ Táo Hoa đã nhẹ nhàng tới bên Lỗ Nhất Khí:
- Anh Nhất Khí, có chỗ nào không ổn ư?
- Không ổn! Chắc chắn là không ổn! Táo Hoa, cô thử nhìn xem, có phải bóng núi trong nước đang biến động phải không? Có một bộ phận trên trái núi đột nhiên tan ra, biến thành một đám mây đen! - Lỗ Nhất Khí tựa như đang mơ ngủ.
- Núi nào? - Hạ Táo Hoa ngớ người ra.
- Chính là núi Quy Giới!
- Để ý tới nó làm gì, dù sao chúng ta cũng không đi qua phía đó! – Phương pháp loại trừ bất ổn của Hạ Táo Hoa rất đơn giản, song ngữ khí của cô cho thấy cô không hề tin vào lời nói của Lỗ Nhất Khí.
- Không đi qua phía nào thế? – Đám người phía sau đã đuổi kịp đến nơi, lão mù nghe Hạ Táo Hoa nói vậy, thuận miệng hỏi luôn.
- Phía nào cũng không qua được! – Câu nói chứa đầy tuyệt vọng, là của Biện Mạc Cập. Lời nói vừa dứt, khắp bốn bề lập tức vó ngựa dập dồn như nước lũ, từ xa nhanh chóng ập lại gần. Trong tiếng vó ngựa còn xen lẫn cả tiếng kim loại và đập loảng xoảng, giống như tiếng chuông ngựa, song tuyệt đối không phải là chuông ngựa.
Lỗ Nhất Khí tụ khí ngưng thần, chốc lát đã rơi vào trạng thái siêu nhiên. Sát khí! Sát khí vô cùng tận! Dù là tiếng vó ngựa hay tiếng kim loại, đều bừng bừng một khí thế tàn sát có thể huỷ diệt mọi sinh linh.
- Chạy! Tản ra mà chạy! – Lão mù kinh nghiệm phong phú, hiểu rằng đứng trước sự vây ráp của đội kỵ mã quy mô lớn như thế này, cách tốt nhất chính là phân tán mà chạy, khiến vòng vây của đối thủ kín chỗ này hổng chỗ kia, như vậy người bị bao vây mới có được cơ hội đột phá xông ra.
Hành động nhanh nhất chính là Hạ Táo Hoa. Cô lao vọt đi hệt như một mũi tên đỏ rực, phóng thẳng về hướng có tiếng vó ngựa thưa thớt nhất. Tiếp đến là lão mù và Biện Mạc Cập, công phu khinh công của lão mù không thua kém gì con gái, còn Biện Mạc Cập thường ngày hay chạy theo xe ngựa thồ hàng, nên lực đạo của đôi chân không hề tầm thường. Những người khác cũng đã hành động, tuy chậm hơn một chút, song đều cắm đầu cắm cổ chạy tản mát ra bốn phía, nhanh chóng như đã qua diễn tập.
Bọn họ vừa hành động, đội kỵ mã đã xuất hiện, nối đuôi nhau ào ra từ trong các khe núi xung quanh hồ Tiên Tế. Đội kỵ mã nhìn không hề giống đội kỵ mã, mà hệt như từng khối vách sắt tường đồng.
Là ngựa thiết giáp! Nhìn vào chiều cao mà suy đoán, có lẽ đây là loại ngựa Tây Dương ở Tây Vực, lưng cao cổ ngỏng, móng thô bước dài, trên mình khoác áo giáp bằng lá sắt bắt khoá dưới bụng. Những kẻ cưỡi ngựa dáng người gầy gò nhỏ thó, song trên đầu sùm sụp mũ trụ bằng đồng che kín mặt, cơ thể chụp kín trong tấm áo giáp sắt bốn mảnh liền, trông có phần nặng nề cứng nhắc.
Biện Mạc Cập là người đầu tiên va chạm với đội kỵ mã. Hắn biết muốn thoát khỏi vòng vây, cần phải nhanh chóng lách qua khe hở giữa hai con ngựa thiết giáp phía trước và phía sau. Phương pháp mạo hiểm này đòi hỏi tốc độ phải nhanh, tiếp đến là thời cơ phải chính xác, nếu không sẽ bị ngựa thiết giáp xô ngã, giày xéo đến lục phủ ngũ tạng nát nhừ như cám.
Đội kỵ mã đang phi nước đại dù được huấn luyện tốt tới đâu, do sự khác biệt về địa hình, địa mạo, giữa hai con trước sau nhất định sẽ có khoảng cách. Biện Mạc Cập đã tìm thấy cơ hội, tung người vọt ra.
Khoảng cách giữa hai con ngựa đã không thu lại thì chớ, mà còn nhanh chóng kéo giãn ra. Biện Mạc Cập cảm thấy bất thường, vội vã thu lại ba phần lực đạo.
Chớp mắt, máu tươi bắn ra tung toé, Biện Mạc Cập lộn nhào ngã bật trở ra, lăn tròn trên dốc cỏ để lại một vệt máu rộng ướt đẫm. Biện Mạc Cập toàn thân đầm đìa những máu, vừa lăn xuống dưới, vừa hét lên đến lạc giọng:
- Đừng chui qua khe móng! Có dây gai sắc!
Nghe thấy tiếng hét của Biện Mạc Cập, lão mù lập tức xoay tít người trên đầu mũi chân, giống như một con quay, tiết hết lực đạo xông lên, rồi trượt ngay về phía sau, tốc độ giật lùi không hề thua kém tốc độ lao lên.
Cũng chính vào lúc này, hình thái của đội kỵ mã nhanh chóng biến đổi, khoảng cách phải trái, trước sau giữa những con ngựa mau chóng kéo giãn ra, giữa chúng xuất hiện ba vệt sáng loá đến chói mắt.
Xích mũi dao, xuất hiện sớm nhất trong “Binh phạt công giới tập”[] của bộ Công đời Minh, chủ yéu dùng trong phòng vệ và vây giết. Khi xích thu về, có thể xếp chồng thành một chiếc hộp; khi kéo dài ra, rộng khoảng một thước, còn chiều dài sẽ được chế tạo dựa theo yêu cầu thực tế. Trên dây xích, cứ cách một thước lại lắp năm lưỡi dao sắc bén xoè ra như hình hoa mai. Nếu chạm phải dao trên xích, chốt lẫy trên xích sẽ co kéo, khiến mũi dao chui sâu vào da thịt, chọc ngoáy xoáy vặn, cho tới khi cổ đứt tay lìa, bụng ngực thủng lỗ mới thôi.
Ba đường xích mũi dao giăng thành ba tầng trên giữa và dưới, bịt kín hoàn toàn các khe hở, tựa như một bức tường dao.
Biện Mạc Cập quả là đen đủi, tuy tốc độ không bằng Hạ Táo Hoa và lão mù, song lại đụng đầu với đội kỵ mã đầu tiên. Nhưng dù sao hắn vẫn còn may mắn, vào thời khắc cuối cùng đã kịp thu lại ba phần lực đạo, bởi vậy các mũi dao chưa kịp đâm sâu vào trong, hắn đã kịp dựa vào lực thu lẫy để tung người thoát ra. Tuy có trúng thương đến hơn mười chỗ, song đều chỉ là vết thương ngoài da.
Động tác của Hạ Táo Hoa nhanh nhất, phương hướng cũng rất chuẩn xác, bởi vậy chỉ có cô là không bị đội kỵ mã bao vây hoàn toàn. Lúc này, cô đang thi triển công phu khinh công để tranh giành một khe hở thoát thân cuối cùng với đội kỵ mã đang sải vó điên cuồng. Cô chỉ cần đảm bảo tốc độ hiện tại, lao đi hơi chênh chếch thuận theo hướng ngựa phi, chắc chắn sẽ có thể chạy thoát trước khi đội kỵ mã kịp khép kín vòng vây.
Nhìn thấy Hạ Táo Hoa đã sắp đột phá khỏi vòng vây, mấy tên kỵ sĩ chạy trên cùng của đội kỵ mã bỗng nhấc cánh tay thiết giáp nặng nề lên, từ trong mỗi cánh tay bay vọt ra vài chục mũi tên lông vũ ba cạnh. Cơn mưa tên lập tức đan chéo thành một tấm lưới chằng chịt chặn ngang lỗ hổng phía trước, phong kín đường thoát của cô.
Trong tiếng vó ngựa và thiết giáp huyên náo hỗn độn, bỗng vang lên một tràng súng nổ. Lỗ Nhất Khí muốn giúp Hạ Táo Hoa thoát khỏi vòng vây. Đạn của cậu đã bắn trúng đầu đám kỵ sĩ kia, song chỉ có thể làm toé lên từng chuỗi hoa lửa trên mũ trụ đồng.
Lại có thêm rất nhiều kỵ sĩ đồng loạt bắn tên, đây là sự đáp trả trước tiếng súng của Lỗ Nhất Khí. Cơn mưa tên đã chặn đứng hoàn toàn bước chân của Hạ Táo Hoa, khe hở cuối cùng đã khép chặt lại.
- Rút lui tới bên hồ, dựa vào bờ nước, không để chúng vây kín! – Lão Lợi hét lên. Thế là đoàn người dắt theo ngựa, la, vội vã chạy lao tới bên hồ, cùng dừng lại tại một khe lõm bên bờ.
Đám Dương Tiểu Đao xếp la ngựa chắn vòng trước mặt, song sự che chắn này chỉ là hình thức, chắc chắn không thể chịu nổi một đòn.
Tới nước này, Lỗ Nhất Khí lại càng trở nên điềm tĩnh, nhìn đội kỵ mã thiết giáp với con mắt thản nhiên. Từ trong khe núi, đoàn ngựa vẫn tiếp tục đổ ra, mỗi lúc một đông đảo, hàng ngũ cứ kéo dài mãi không dứt, lần lượt nối thành vòng tròn, hết vòng này tới vòng khác. Từ trong ra ngoài đã có tới hơn sáu, bảy tầng, trùng trùng vây bủa lấy mấy con người và cả hồ Tiên Tề, quả là nước văng không lọt.
- Nhầm to rồi! Thế là hết đời rồi! - Hạ Táo Hoa biết mình đã nhầm, đối thủ không những có một lượng lớn người ngựa được huấn luyện kỹ càng, mà còn bày được cả một khảm diện ngựa thiết giáp quy mô lớn – Không thoát được rồi, anh Nhất Khí ơi, chúng ta phải chết chung là chắc!
- Đừng nói bừa! - Giọng Lỗ Nhất Khí vẫn rất bình thản, song ngữ điệu mơ hồ như lời than thở trong mơ.
Chu Chân Mệnh rất hài lòng với cảnh tượng trước mắt. Bôn xạ sơn hình áp của Cứ Điên đường quả nhiên đã lập công lớn, nhốt chặt được cả đám người giảo hoạt như lươn khó tìm khó bắt kia. Chu Chân Mệnh không vội tiếp cận khảm diện ngay, mà xuống ngựa, đứng chắp tay sau lưng trên đỉnh đồi cỏ. Hắn im lặng quan sát khảm diện trùng trùng như tường đồng vách sắt trước mắt, ngắm nghía những con mồi bị khoá kín bên trong, điệu bộ giống như là đang thưởng thức một kiệt tác do chính tay mình tạo ra.
Trên đời có rất nhiều kiệt tác không thể ngắm kỹ, không thể ngắm lâu, vì ngắm lâu sẽ lộ ra khiếm khuyết, thậm chí sẽ nhận ra đó chỉ là hàng giả.
Chu Chân Mệnh cũng như vậy. Càng nhìn ngắm bức “kiệt tác”, hắn càng cảm thấy có gì đó bất ổn, càng cảm thấy không đủ hoàn mỹ. Có khiếm khuyết ở chỗ nào chăng? Hắn liên tục tự hỏi mình.
Là khảm diện không chặt chẽ? Không phải! Là đối thủ có lẫy ngược? Cũng không phải! Vậy là cái gì? Hay là khảm diện chưa bao vây kín kẽ, khiến hình khảm thành ra hư giả?
Đúng vậy, quá hư giả! Có điều không phải là ở hình khảm mà là khí tướng! Trong đó đã thiếu vắng làn khí tướng chết chóc hừng hực của vũ khí giết rồng?
- Không nhìn thấy vật phải đoạt về? – Chu Chân Mệnh hỏi nhỏ một câu, dường như e sợ gây kinh động tới người trong khảm diện.
- Thưa chủ nhân, quả thực không có. Nếu không chúng tôi đã sớm vận hành khảm diện cướp về. Cũng chính vì vậy nên mới phải bao vây chúng lại, đợi môn trưởng tới định đoạt! - Đường chủ Cao Bôn Lôi của Cứ Điên đường thận trọng hồi đáp.
- Đám “dưa đần” trong khảm không lọt lưới đứa nào chứ? – Chu Chân Mệnh lại hỏi.
- Thưa môn trưởng, một người cũng không lọt! Trong phạm vi hai mươi dặm bên ngoài, chúng tôi đã bố trí tai mắt theo dõi sát sao. Toàn bộ đều đã được tóm gọn! – Cao Bôn Lôi cung kính trả lời.
- Ừ! – Chu Chân Mệnh gật đầu.
- Thưa môn trưởng, bảo bối chưa lộ diện, chắc chắn là được giấu ở một nơi nào khác. Hãy bắt sống bọn chúng, tra khảo từng tên một! – Gã trai xinh đẹp chen ngang một câu.
Chu Chân Mệnh không nói gì. Hắn cảm thấy dường như mình đã sơ suất ở một khâu nào trước đó, khiến hắn bỏ lỡ mất thứ mà hắn đang lùng sục.
- Ngay từ đầu Lỗ Nhất Khí đã khiến chúng ta ngộ nhận, làm chúng ta cứ nghĩ rằng bảo bối luôn ở trên mình hắn. Song kỳ thực, hắn đã dùng chính hắn làm mồi nhử, dụ chúng ta tách khỏi con đường truy tìm vũ khí giết rồng! – Chu Chân Mệnh rất hiếm khi thừa nhận sai lầm một cách thẳng thắn như vậy.
- Hay là bọn chúng đã bày kế lừa phỉnh chúng ta ở khe núi Đức Tát Ngạch Nhĩ, dùng hầu hết số người để dụ chúng ta tới đây, chỉ giữ lại một hai tên thân tín mang theo bảo bối giết rồng đi theo cỗ xe ngựa ban đầu? – Tên cao lớn phân tích không phải là không có lý, song Chu Chân Mệnh lại lắc đầu.
- Chắc chắn không phải là giở trò ở khe núi Đức Tát Ngạch Nhĩ. Hoặc là sớm hơn, hoặc là sau đó cảm thấy không chạy thoát khỏi sự bao vây của chúng ta, nên mới tìm cách giấu đi. – Phân tích của gã trai xinh đẹp nghe cũng có lý.
- Tại sao? – Tay cao lớn hỏi
Gã trai xinh đẹp liếc nhìn Chu Chân Mệnh, thấy hắn khép hờ đôi mắt, vân vê chòm râu, ra vẻ chăm chú lắng nghe, bèn nói tiếp:
- Cách bọn chúng bố trí ở khe núi Đức Tát Ngạch Nhĩ kỳ thực là cách cục chia đôi. Chúng không thể chắc chắn chúng ta sẽ đuổi theo đường nào, nên sẽ tuyệt đối không mạo hiểm để một hai người mang bảo vật đi. Nếu như chúng ta chọn đường kia, chúng càng không thể ứng phó. Hơn nữa, đồ vật nằm trong tay mình vẫn là yên tâm nhất, thì tại sao hắn lại không dùng một hai người làm mồi nhử dụ chúng ta đuổi theo, còn bản thân mang bảo vật chạy trốn?
Chu Chân Mệnh khẽ gật đầu, xem ra hắn rất hài lòng với phân tích của gã trai xinh đẹp.
- Thế nhưng đoạn đường mà chúng ta đã chọn, xét về địa thế địa mạo, đều không có chỗ nào thích hợp để cất giấu bảo bối giết rồng. Những nơi đó đều cằn cỗi hoang vu, lại càng dễ hiển lộ khí thế tàn sát của bảo bối. – Tên cao lớn vẫn kiên trì với quan điểm của mình.
- Ngươi nói thế là không đúng! Nơi cằn cỗi hoang vu vốn dĩ đã có khí tướng âm trầm, chết chóc. Bị một trường khí như vậy che phủ, khí thế của vũ khí giết rồng sẽ không dễ hiển lộ. Giống như Tàng Ma Hải Tử mà chúng ta đã gặp trước đó, khí thế nơi đó càng có vẻ hung hãn chết chóc hơn, cồn cát liên miên, nóng khô như đốt, không có lấy một giọt nước. Bản thân nó đã là một món vũ khí nguy hiểm tàn sát vô số sinh linh, tác dụng của nó cũng tương tự với món vũ khí giết rồng trong môn phái chúng ta, hai thứ dung hoà vào nhau, ắt không thể hiển lộ. – Gã trai xinh đẹp nói.
Đôi mắt khép hờ của Chu Chân Mệnh đột nhiên mở choàng, chiếu ra hai luồng sáng quắc như muốn rạch toang cả bầu trời đen thẳm.
Chú thích
[] Có nghĩa là tập hợp ghi chép về những loại thiết bị, máy móc dùng trong đán.