Một đám mây đen vùn vụt hạ xuống, chặn ngang đường tiến của hơi thở. Chính là một tán dù tinh xảo đánh bằng thép ròng.
Quỷ Nhãn Tam tay cầm Vũ Kim Cương lao từ trên mái nhà xuống, hắn chẳng còn kịp nghĩ xem liệu mình có đủ khả năng để ngăn cản được tiếng thở dài kia hay không, hắn chỉ biết không được phép để Lỗ Nhất Khí gặp phải điều gì bất trắc.
Thanh trường mâu lao thẳng vào tán Vũ Kim Cương, Quỷ Nhãn Tam lập tức bật lui năm, sáu bước, bàn chân rạch trên nền tuyết hai rãnh dài sâu hoắm, hổ khẩu hai tay rách toạc, máu tươi túa đầy xuống các ngón tay, hai cánh tay cũng run lên lên bần bật.
Tùng Đắc Lễ gượng nhấc bàn tay đầm đìa những máu, vươn về phía Lỗ Nhất Khí, thều thào:
- Cậu Lỗ… tôi không giúp được… cậu nữa rồi! Cậu hãy… đi theo… em trai tôi… nó sẽ đưa cậu… tới một nơi… kỳ lạ…
Lời vừa dứt, cánh tay liền rơi phịch xuống đất, nhuộm lên tuyết trắng một mảng đỏ tươi.
Nhìn thấy Tùng Đắc Lễ vì mình mà chết thảm, Lỗ Nhất Khí phẫn hận ngút trời, đứng vụt ngay dậy, cây súng trường giương ngang trên tay. Một luồng khí hừng hực mang theo hào quang rực rỡ từ trong người cậu bùng lên dữ dội, không chút kiêng dè, bừng bừng ngạo nghễ. Núi xanh rừng thẳm xung quanh bỗng chốc trở nên nhỏ bé tầm thường trước luồng khí như muốn nuốt chửng sơn hà, rạch đến trời xanh. Tất cả những cao thủ có khả năng nhận ra khí tướng đang có mặt trong sơn cốc, ai nấy đều bàng hoàng sửng sốt, kinh sự thất thần.
Lỗ Nhất Khí đã động sát tâm. Cho đến tận lúc này, đây là lần đầu tiên trong cậu có một nỗi hối thúc muốn giết người dữ dội đến thế.
Họng súng chĩa thẳng vào Dưỡng Quỷ Tỳ, rồi khẽ nhích qua một chút. Đây là một cách tìm kiếm cực kỳ đơn giản mà hiệu quả, trước hết tìm ra một điểm trung gian, sau đó xuất phát từ điểm này để tìm ra mục tiêu.
Và cậu đã phát hiện ra, mục tiêu bị phát hiện lập tức được kéo gần và phóng đại trong cảm giác của cậu. Trong mắt cậu xuất hiện một khối trắng toát, trắng như một đống tuyết lớn.
Đống tuyết trắng không có vẻ muốn né tránh, mà ngược lại còn nhảy vụt lên lao về phía trước, mau lẹ như một tia chớp. Tốc độ cực nhanh, cự ly lại không xa, chớp mắt đã ào đến và dừng lại ở vị trí gần như ngang hàng với Dưỡng Quỷ Tỳ.
Cảm giác của Lỗ Nhất Khí đang thông qua thước ngắm để tìm kiếm trên đông tuyết đang nhảy nhót kia, cậu muốn tìm ra một vị trí có thể một đòn kết liễu.
Đã tìm ra bộ mặt, một bộ mặt gần như bị phủ kín dưới đám râu tóc trắng như tuyết. Trên bộ mặt có hai hố mắt sâu hoắm như miệng giếng. Vừa phát giác ra, Lỗ Nhất Khí lập tức cảm giác như nhìn thấy quái vật. Bởi lẽ hai con mắt không toả ra những tia sắc nhọn thường thấy ở cao thủ, mà ngược lại, nó mang một sức hút quái dị, một sức mạnh có khả năng hớp hồn những kẻ ý chí bạc nhược, khiến họ tự động dẫn xác lại gần chờ hắn ra tay.
Đống tuyết cũng đã nhìn thấy Lỗ Nhất Khí, từ vị trí của hắn, có lẽ trước tiên sẽ thấy được họng súng trường trong tay cậu. Hắn đã bất động, mặc dù thế tấn công đã chuẩn bị xong xuôi, mặc dù trường mâu “sương sớm thấm tóc” đã tụ lực sẵn sàng nhằm thẳng vào Lỗ Nhất Khí, song hắn vẫn đứng im bất động.
Thời gian như đóng băng, vạn vật đều khựng lại.
Mọi người xung quanh dường như đều bị đè nặng dưới một áp lực vô hình, khiến họ tức ngực, buồn nôn, nghẹn thở. Tất cả đều cấp thiết cầu mong cục diện này mau chóng kết thúc.
Cục diện thủ thế chờ cơ vô cùng căng thẳng đã bị Dưỡng Quỷ Tỳ phá vỡ. Tâm áo choàng trắng muốt trên người cô đột ngột bay thốc lên trên, một luồng cuồng phong cổ quái cuồn cuộn lao ra, làn tuyết phủ trên mặt đất bị thổi tung lên thành một bức tường tuyết mịt mù trắng xoá.
Súng đã nổ. Phi mâu cũng đã ngân rền.
Cảm giác của Lỗ Nhất Khí lập tức từ trên khuôn mặt tuyết vùn vụt thu về tựa như người ta điều chỉnh tiêu cự. Khi đã thu về đến độ có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể hắn, cậu bỗng giật mình kinh hãi, vì cậu đã nhìn thấy một cánh cung, một cánh cung rất lớn trắng toát được giữ trong tay của đống tuyết.
Kẻ này có thể dùng cung để bắn ra mũi phi mâu “sương sớm thấm tóc”? Thực không biết đó có phải là người hay không?
Những cảm giác rối ren đã khiến Lỗ Nhất Khí nhất thời quên phắt mũi phi mâu đang lao tới, cậu đứng trơ trơ tại chỗ không hề né tránh. Nhưng kỳ thực, với tốc độ và sức mạnh nhường kia, dù cậu muốn tránh cũng không thể kịp.
May thay Dưỡng Quỷ Tỳ đã kịp tung lên một bức tường tuyết giảm bớt tốc độ của phi mâu. May thay Quỷ Nhãn Tam đã kịp thời xoay Vũ Kim Cương chắn ngay trước mặt Lỗ Nhất Khí. Cây Vũ Kim Cương xoay lên vùn vụt, đã tản bớt được xung lực dữ dội từ mũi phi mâu. Thế nhưng Quỷ Nhãn Tam vẫn không thể trụ vững, cả thân người bật đi va vào Lỗ Nhất Khí, khiến cả hai cũng ngã dúi dụi.
Lỗ Nhất Khí không né tránh phi mâu, nhờ thế mà trong lúc ngã xuống, cảm giác nhạy bén của cậu đã phát hiện ra, viên đạn vừa bắn đã lao trúng đống tuyết, song không phải là chỗ hiểm. Hơn nữa, nếu không vì đống tuyết phải dồn hết sức lực để đảm bảo mũi phi mâu được bắn ra chính xác, hắn hoàn toàn có thể né tránh đường đạn một cách dễ dàng.
Bên rìa đông tuyết văng ra một vài chấm đỏ, rồi lập tức mất hút vào trong tuyết trắng không thấy đâu nữa.
Quỷ Nhãn Tam vội vã chồm dậy, nhặt lấy Vũ Kim Cương che chắn trước mặt Lỗ Nhất Khí.
Lỗ Nhất Khí cũng vùng đậy, lập tức tập trung toàn bộ tinh khí thần, dùng cảm giác siêu phàm rà soát kỹ lưỡng trên mặt tuyết mênh mông bên ngoài khu trại. Song cậu không tìm thấy mục tiêu đâu nữa. Bên ngoài tường rào cao lớn chỉ có khuôn mặt tuyệt đẹp song xanh xao của Dưỡng Quỷ Tỳ đang lặng thinh nhìn cậu.
Quỷ Nhãn Tam tay giương dù thép, từ từ lùi vè phía sau. Hắn không cần biết Lỗ Nhất Khí đang làm gì, chỉ biết vừa xuống tấn thủ thế, vừa kéo Lỗ Nhất Khí cùng lui lại.
Hai người đã lùi tới bên cạnh thi thể Tùng Đắc Lễ. Quỷ Nhãn Tam vừa chạm vào thân hình bất động của gã, Tùng Đắc Kim đang ngồi rũ bên cạnh bỗng đứng phắt dậy, vẻ quyết liệt vô cùng, chụp lấy tay Quỷ Nhân Tam và Lỗ Nhất Khí mà nói:
– Không được để anh tôi chết uổng! Mau tránh đi!
Cú lôi đầy sức lực đã khiến Lỗ Nhất Khí bừng tỉnh khỏi trạng thái ngưng thần, nghe thấy tiếng gọi lớn cửa Tùng Đắc Kim, lập tức xoay người theo phản xạ, chạy vội theo gã.
Tùng Đắc Kim lôi tuột hai người chạy vòng qua vài căn nhà gỗ nối liền, gặp ngay Phó Lợi Khai xồng xộc chạy đến ngay trước mặt. Gã vừa nhảy ra từ trong chăn ấm, thắt lưng còn vắt vẻo trên cổ, lưỡi cưa treo lủng lắng trên khuỷu tay. Dẫu là như vậy, tay gã vẫn túm chặt lấy một người đàn bà, một người đàn bà gầy gò cũng đang trong bộ dạng áo quần xộc xệch như gã.
– Chuyện gì? Chuyện gì? – Phó Lợỉ Khai mặt mũi hốt hoảng, những dãy nhà gỗ lộn xộn chồng chéo khiến gã chóng cả đầu óc.
– Chạy mau!
Tùng Đắc Kim vẫn không dừng bước, vội vã lao theo một con đường hẹp dẫn đến gian nhà gỗ phía tây, Phó Lợi Khai đành phải bám theo, nhưng vẫn không chịu bỏ lại người đàn bà kia, mà ôm chặt lấy chị ta lôi đi theo cùng.
Chạy qua được hai đầu hồi nhà, Lỗ Nhất Khí đột nhiên giật mạnh tay khỏi bàn tay Tùng Đắc Kim đứng lại mà nói:
- Tôi phải tới góc tây bắc tìm một người!
Nói đoạn, không đợi mọi người kịp phản ứng, cậu đã chạy vụt về phía tây bắc. Cậu muốn đi tìm Thuỷ đại nương, bởi lẽ cậu còn rất nhiều thắc mắc chưa tìm ra lời giải.
Tùng Đắc Kim đứng ngẩn ra tại chỗ. Vẫn là Quỷ Nhãn Tam phản ứng nhanh nhất, hắn cũng hất tay Tùng Đắc Kim ra, chỉ vài cú tung mình đã lao lên phía trước Lỗ Nhất Khí. Phó Lợi Khai tuy phải dắt theo người đàn bà, nhưng hành động cũng không hề chậm chạp, lập tức bám sát theo sau Lỗ Nhất Khí. Người đàn bà bước chân chệnh choạng, thi thoảng lại kêu lên choe choé hàng tràng điếc cả tai:
- Đồ chết tiệt! Đừng lôi nữa! Đừng lôi nữa! Nhẹ thôi!
Lỗ Nhất Khí nghe tiếng la lối của người đàn bà ở sát sau lưng, bất giác chau mày, nghĩ thầm gã Phó Lợi Khai kia dù gì cũng là đệ tử Ban môn, sao lại vô dụng đến thế, đến nước này còn lôi đàn bà theo, không sợ vướng víu chân tay hay sao.
Mọi người mới chạy qua được vài gian nhà, bỗng một tiếng rít chói tai xé gió mà đến, khác nào tiếng ma hú. Tiếng rít lao thẳng về phía người chạy đầu tiên là Quỷ Nhãn Tam. Quỷ Nhãn Tam nghe thấy âm thanh, không hề né tránh, cây Vũ Kim Cương xoay tít trên tay lao thẳng về phía trước.
Tiếng rít buốt óc nghe rất quen tai. Quỷ Nhãn Tam lập tức nhận ra, đó chính là mũi tên ống sáo không lông vũ. Cảnh tượng mũi tên xuyên suốt qua cần cổ con ngựa phi nước đại để lại một lỗ thủng dẫm máu bằng nắm tay vẫn thường xuyên trở đi trở lại trong cơn ác mộng của hắn. Nhưng Quỷ Nhãn Tam biết mình không thể tránh né, mà phải dồn hết sức để đón đỡ, nếu không Lỗ Nhất Khí ở ngay phía sau sẽ phải hứng trọn cú tấn công sấm sét này.
Mũi tên trượt trên mặt dù thép, bay tạt sang bên cạnh, cắm phập vào vách nhà bằng gỗ, rung lên “u u”. Quỷ Nhãn Tam bật mạnh về phía sau, song chỉ thoái lui hai bước đã trụ vững được, chưa đến nỗi ngã bổ nhào.
Lỗ Nhất Khí đương nhiên cũng đã nghe được tiếng rít kinh hồn, cậu chẳng kịp nghĩ ngợi lập tức nổ súng về hướng phát ra tiếng rít, rồi cùng những người phía sau nép sát vào vách gỗ, núp dưới mái hiên.
Lại một mũi tên lớn bay vụt qua. Mũi tên vừa vụt đi, Lỗ Nhất Khí lập tức vươn cổ ra ngoài quan sát một thoáng, tụ khí ngưng thần để tìm ra vị trí mũi tên được bắn ra. Song vào lúc cậu định ra tay phản kích, thì phát hiện ra gã cao thủ đã nấp kín sau một gốc thông không thấy thò mặt ra nữa.
Thế là đoàn người núp dưới mái hiên lại vô cùng thận trọng di chuyển về phía trước, cảnh giác quan sát kỹ mọi phương hướng có khả năng phát động tấn công.
Khi họ phải băng qua một góc nhà, Quỷ Nhãn Tam đi đầu vừa lộ ra tại khe hở giữa hai căn nhà, tiếng rít lai vụt đến. Một mũi tên lao trúng vào viền mép của cây dù trên tay hắn, cú chấn dộng dữ dội suýt nữa đã đánh bật cây dù khỏi tay Quỷ Nhãn Tam, hai chân hắn không thể trụ vững loạng choạng bật sang ngang hai bước chệch ra khỏi tầm che chắn của mái hiên. Lại một mũi tên nữa lao trực diện vào tán thép của Vũ Kim Cương đẩy Quỷ Nhãn Tam ngã huỵch xuống đất với một tư thế rất khó coi, mông cày trên tuyết thành một rãnh dài.
- Không chỉ có một chiếc nỏ! Không chỉ có một! – Quỷ Nhãn Tam còn chưa kịp thở đã kêu lên kinh hãi, vừa kêu vừa vội vã lăn trở vào dưới mái hiên.
Thì ra rất nhiều tay nỏ đã vây kín lấy họ, cộng thêm một cây cung lớn có thể bắn ra phi mâu còn nguy hiểm gấp bội, xem ra đối phương đã quyết chí truy sát đến cùng. Lỗ Nhất Khí hít ngược một hơi khí lạnh, lẽ nào hôm nay đã thực sự hết đường?
Luồng hơi còn chưa kịp thở ra, trên vách gỗ của căn nhà đối diện đột ngột xuất hiện một lỗ thủng tròn xoe, một tiếng thở dài vụt ra từ lỗ thủng, xuyên qua giữa bọn họ, rồi mất hút trong vách gỗ sau lưng.
Phi mâu sương sớm thấm tóc! Đúng là ghét của nào trời trao của nấy, vừa nghĩ đến lập tức hiện ra. Người đàn bà trong tay Phó Lợi Khai cuối cùng đã phải câm bặt. Phó Lợi Khai cũng đã buông chị ta ra để vuốt vội đám máu óc bầy nhầy bắn đầy trên mặt.
Mũi phi mâu đã xuyên thấu qua ba bức tường ghép bằng gỗ tròn và một đầu người sống! Lực đạo khủng khiếp nhường này lại được tạo ra từ một cánh cung khổng lồ trong tay một lão già đầu râu tóc bạc! Cây cung hẳn là loại cung cứng nghìn thạch, kẻ giương được cây cung này hẳn phải là thần thánh!
- Mau đi theo tôi là hơn! Tôi biết một con đường mòn! – Giọng Tùng Đắc Kim vô cùng gấp gáp.
Lỗ Nhất Khí cũng cảm thấy áy náy vì sự cố chấp thiếu suy nghĩ vừa rồi đã vô tình hại chết một người phụ nữ vô tội, nên cũng từ bỏ luôn ý đinh, lập tức quay người chạy theo Tùng Đắc Kim, rẽ vào một con đường hẹp giữa hai căn nhà gỗ.
Bốn người chạy ra khỏi đám nhà gỗ, tiến sát tới dãy hàng rào ở mé tây. Theo lý mà nói, tình thế hiện giờ của họ càng thêm nguy hiểm, vì đã không còn đám nhà gỗ lộn xộn che chắn, đám xạ thủ sẽ dễ dàng bắn hạ bọn họ. Thế nhưng trong suốt cả đoạn đường không phải là quá ngắn, bọn họ lại không hề gặp phải đòn tập kích nào.
Tường rào ở mé tây không hề có cổng cửa như Lỗ Nhất Khí đã nghĩ, song bọn họ vẫn có thể chạy thoát ra khỏi khu trại. Đai sắt nối liền các cọc rào to lớn từ trên xuống dưới có đến hai ba chục cái đã đứt rời, khiến hơn chục cây gỗ đổ rạp cả xuống, tạo thành một lỗ hổng toang hoác, phải rộng bằng cánh cổng lớn tám đinh đồng.
Trước đây người ta căn cứ vào số lượng đinh đồng đóng trên cánh cổng để xác định kích thước, cổng tám đinh đồng bề ngang rộng khoảng trên dưới mét.
Lỗ Nhất Khí và Quỷ Nhãn Tam khựng lại ngay trước chỗ hổng, trong lòng có chút ngần ngừ. Cửa đã được mở ở một nơi đáng ra không thể có cửa, nói không chừng đây chính là phần rìa của khảm điện. Tuy trong ngoài lỗ hổng chi chít các dấu chân hỗn loạn, nhưng rất có thể chính là mồi nhử để “mời ngài vào vò”. Nhưng Tùng Đắc Kim chẳng mảy may do dự, cứ thế xông bừa qua chỗ hổng.
Lỗ Nhất Khí vẫn chưa chịu bước qua. Quỷ Nhãn Tam vội vã đưa mắt quan sát những đai sắt bị đứt, vết cắt sáng bóng phẳng phiu, giống như bị chặt bằng đao sắc.
“Lưu hoạ!” Trong đầu Lỗ Nhất Khí chợt bật ra hai chữ. Tuyệt đối không được phép lưu lại mối hậu hoạ nào trong mọi hành động, nên cậu muốn tìm ra lời giải thích hợp lý trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể.
Từ trong cánh rừng trên sườn dốc bên ngoài tường rào bỗng vọt ra mấy bóng người. Quỷ Nhãn Tam vẫn trong cơn cảnh giác cao độ, lập tức xoay Vũ Kim Cương chắn trước mặt mình và Lỗ Nhất Khí. Song Lỗ Nhất Khí không hề phản ứng, nòng súng vẫn buông thõng, bởi lẽ cậu đã nhận ra họ là ai.
Đám người đó chính là Nhậm Hoả Cuồng, lão mù cùng người đàn bà béo mập. Và cả Thuỷ đại nương Thuỷ Băng Hoa, người mà cậu vừa cố sống cố chết đi tìm cũng đi cùng trong bọn.
Nhìn thấy Nhậm Hoả Cuồng, Lỗ Nhất Khí lập tức thấy vững dạ. Với một thợ rèn cao thủ như ông, đám đai sắt cũng chẳng khác gì gỗ mục, chặt gãy vài chục cái hẳn cũng dễ dàng như trở bàn tay.
Lại nghe một tiếng rít rợn người của mũi tên ống sáo không lông vũ từ xa vụt lại, âm thanh chói tai khiến Phó Lợi Khai ở phía sau cuống cuồng lao lên hai bước, hai tay vội đưa lên như muốn ôm chặt lấy đầu, lưỡi cưa đang vắt ở khuỷu tay đánh mạnh sang ngang, vạch thành một vệt sáng đen trên nền tuyết trắng xoá. Vệt đen đã đập mạnh vào tiếng rít khủng khiếp, hoa lửa bắn toé, lưỡi cứa bật tung. Tiếng rít cũng run lên như tiếng nghẹn ngào. Mũi tên ống sáo không lông vũ bá đạo ngang tàng là thế, giờ đây đã ngoan ngoãn đáp xuống đất, nằm im trên tuyết như một con rắn chết cứng.
Lỗ Nhất Khí và Quỷ Nhãn Tam đã lao ra khỏi lỗ hổng hơn chục bước, Phó Lợi Khai mới từ từ đi giật lùi qua lỗ hổng. Không nhìn thấy vẻ mặt của gã, nên không biết gã đang đề phòng cảnh giác, hay vẫn chưa kịp định thần sau cơn khiếp đảm.
Trong phong thuỷ có câu: “Núi liền hình rồng cuộn, vực sâu ẩn huyệt thiêng”, ý nói những, nơi núi non tập trung sẽ có nhiều vị trí phong thuỷ tốt. Sâu trong dãy Đại Hưng An, dân cư thưa thớt, âm dương trạch cũng không chú trọng tới việc chọn huyệt, tuy nhiên điều đó không có nghĩa là trong chốn rừng sâu núi thẳm này không có huyệt tốt linh thiêng. Cứ nhìn vào nơi cư trú của tổ tiên nhà Thanh khắc rõ, nếu không có cục tướng long mạch của bậc quân vương, e rằng người Mãn khó mà đoạt được thiên hạ.
Những người đi rừng ở đây đều biết tới một truyền thuyết, đó là trong vùng rừng núi thâm u có một nơi gọi là đất tổ của tộc Mãn, có lẽ đây là nơi cư trú và tế lễ của tổ tiên người Mãn. Nơi đây nhân sâm vô số, châu báu chất chồng, đã có rất nhiều người mạo hiểm đi tìm bảo địa, song hoặc là không tìm được, hoặc là không thấy quay về. Cũng có một số ít người vì lạc đường mà tới chốn này, song khi trở ra cũng thân tàn ma dại, không sống thêm nổi vài ngày, càng không thể nhớ nổi đường đi tới đó.
Thuỷ đại nương cũng không rõ nếu đi theo con đường mình biết cuối cùng sẽ dẫn tới chốn nào, liệu có phải là một kho báu khổng lồ giống như đất tổ của tộc Mãn hay không? Chỉ biết rằng người thợ săn sâm kia khi lết tới Kim gia trại, sắp chết đến nơi còn nắm chặt một tấm da dê trong tay, miệng không ngừng lải nhải: “Mả mẹ! Bảo bối! Mả mẹ! Bảo bối!”.
Trong vụ làm ăn này, Thuỷ đại nương đã đưa ra một điều kiện trao đổi rất đặc biệt, đó là phải dẫn cô ta đi cùng tới vùng đất đó. Kỳ thực, đối với Lỗ Nhất Khí, điều kiện này xem ra rất dễ dàng, vì nếu Thuỷ đại nương đưa ra một cái giá khác, cậu cũng chẳng có thứ gì có thể mang ra trao đổi. Nhưng Lỗ Nhất Khí vẫn cảm thấy do dự bởi lẽ cậu chưa biết cô ta là người thế nào. Ky thực tâm địa của tất cả những người khác cậu cũng đều chưa thực rõ, song bọn họ chí ít cũng có một vài bằng chứng khiến người khác tin phục.
Chúng tôi có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Hơn nữa tới được nơi đó chưa chắc đã thu hoạch được gì! – Lỗ Nhất Khí lẩm bẩm như là tự nói với mình.
- Các người không được gì, không có nghĩa là tôi cũng không được! – Thuỷ đại nương khẽ hất cằm lên đáp.
- Vì sao chị lại muốn thực hiện vụ trao đổi này với tôi?
- Sau khi tôi biết được con đường bí mật này, các người là nhóm đầu tiên tới tìm bảo địa! – Tuy giọng của cô ta rất thành thực, song lý do dường như có phần khiên cưỡng.
- Còn nữa, ông thợ rèn kia nói cậu là người đáng tin! – Thuỷ đại nương vừa nói vừa đưa mắt về phía Nhậm Hoả Cuồng.
Nhậm Hoả Cuồng và những người khác đang đứng dưới một gốc cây to phía xa, đợi Lỗ Nhất Khí và Thuỷ đại nương thương lượng.