Trần Duật Đằng lén lút bước hai bước nhỏ đến bên cạnh ba mình, lợi dùng bầu không khí vẫn chưa có ai có thể thốt nên lời hắn ta nhanh chóng nói nhỏ vào tai ba mình.
"Ba! Chẳng phải ba đã nói mình không hề mê tín sao? Tại sao trong lúc quan trong thế này mẹ lại nói ra những lời kia?"
Trần Kiêu khẽ lắc đầu, thì thầm to nhỏ với nhau.
"Ta không mê tín không có nghĩa là mẹ con sẽ không mê tín. Có vài lần ta chuẩn bị kí hợp đồng, mẹ con cũng không yên tâm mà đi xem bói. Ba cũng không cản được"
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
Trần Kiêu cười khổ, đáp!
"Chuyện thương trường làm ăn ta còn có thể nói được, nhưng hoạ từ miệng mà ra...À! Con trai. Chẳng phải đây là gia đình của người con thích sao? Con nói chuyện chắc chắn dễ hơn. Mau cứu mẹ con đi..."
Trần Duật Đằng suýt thì khóc không thành tiếng, sao đến lúc cần giúp đỡ. Cả nhà hắn đều rơi vào thế hèn thế này?Ở bên phía nhà họ Trần còn đang lo lắng không biết nên làm thế nào thì ở nhà họ Bạch cũng may có Sở Hoà hiểu được tình hình, mặc dù Sở Hoà không thể nói được nhưng lại nhẹ nhàng tiến đến Bạch Dương Vĩ, nhẹ nhàng nắm tay chồng mình. Còn cười dịu dàng cười gật đầu với mẹ của Trần Duật Đằng.
Sở Hoà làm ra kí hiệu ngôn ngữ, nhắc nhở chồng phải lịch sự.
Bạch Dương Vĩ chưa từng dám trái lời Sở Hoà, một khi bà xã đã dặn dò cái gì hắn đều ngoan ngoãn làm theo. Và lần này cũng vậy, khuôn mặt đang đỏ như mông khỉ của Dương Vĩ cũng từ từ thay đổi. Hắn chỉ nghiến răng khó chịu đáp.
"Đúng là đám các người chỉ thích gây sự, bọn tôi không rãnh tiếp chuyện với các người. Xin phép đi trước"
"Ơ...chú! Cháu có chuyện muốn nói"
"Cậu tự đi mà nói một mình đi"
Trần Duật Đằng vốn muốn đuổi theo, nào ngờ lại bị Bạch Dương Vĩ doạ cho sợ cho nên đành lủi thủi về đứng cạnh lại cha mẹ, trong đầu hàng vạn câu hỏi muốn hỏi đều bị thu lại. Ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng hai vị phụ huynh kia.truyen chu boy love hay
Buổi tiệc diễn ra lâu hơn dự kiến, dù sao cha mẹ của Trần Duật Đằng cũng là người có tiếng ở trong giới làm ăn. Hết người này rồi lại đến người khác bắt chuyện, không chuyện làm ăn thì cũng muốn thông qua cha mẹ hắn làm mai con gái của họ cho Trần Duật Đằng.
Trần Duật Đằng nghe đến nhàm chán, cũng nhanh chóng tách rời khỏi cha mẹ đi dạo xung quanh đâu đó.
Bây giờ trời cũng đã tối, ngoại trừ trung tâm của buổi tiệc ồn ào ra thì xung quanh lại khá yên tĩnh, sảnh bên ngoài là một khoảng sân viên có trồng cây cảnh, tuy nhiên bây giờ đã là buổi tối. Sẽ rất hiếm người đi ra bên ngoài này vì không có ai để ý đến. Mọi người bây giờ đều tập trung vào nơi có ánh sáng, nơi có thể tạo ra các mối quan hệ cho nhau.
Bạch Dương Vĩ cảm thấy không gian ở đây rất tốt. Yên tĩnh, tối tăm, và không ai làm phiền hắn.
Lúc trước, hắn không thích không gian tối một mình, hắn là một người thích sự náo nhiệt. Nhưng thời gian quan Bạch Sở Khiết, hắn biết cậu không thích nơi náo nhiệt. Chỉ muốn tìm những chỗ an tĩnh, cậu thích đi dạo vào buổi tối. Những lúc như vậy, hắn cũng sẽ đi theo cậu. Và Trần Duật Đằng lúc đó sẽ luôn thấy có một Sở Khiết cười rất tươi, nụ cười của cậu đẹp đến mức khiến hắn thấy những nơi nhàm chán nhất cũng trở thành nơi vui vẻ nhất.
Trần Duật Đằng nhớ lại từng hồi ức, sau đó tự cười một mình. Thời gian đó hắn không hề nhận ra, đó chính là những kí ức đẹp nhất mà hắn đã lãng phí. Để bây giờ gom góp lại trở thành những kí ức buồn cho cả hai.
Trần Duật Đằng vẫn còn đang mê man trong kí ức bỗng nhiên, những giọng nói chua chát của phụ nữ vang lên.
"Tôi còn tưởng ai, thì ra là anh. Dùng mưu hèn kế bẩn để bước chân vào nhà họ Bạch"
"Cậu Hoà, tôi thấy cậu cũng thật sự rất thông minh nha. Một kẻ tàn tật, chữ thì còn viết sai, miệng thì không nói được làm sao có thể thu hút được Bạch Dương Vĩ như vậy? Cậu có thể chỉ cho tôi bí quyết được không?"
"Người như cậu muốn đứng cạnh chúng tôi sao? Có thấy nực cười không?"
"Thứ bần hèn, cư xử chợ búa. Cậu ta còn từng dùng ấm trà đánh chồng tôi. Người như cậu có xứng đáng đứng trong cái giới này sao?"
Một sự ồn ào vang lên, Trần Duật Đằng nhìn theo hướng phát ra tiếng. Nơi đó có đến bốn năm phu nhân đang tụ tập lại mỉa mai ai đó. Nhìn kĩ hơn một chút, người bị các phu nhân đó mỉa mai không ai khác chính là Sở Hoà.