Hỏi bốn người Tiết Minh xong, đội trưởng Vương sang phòng bệnh của Trương Vĩ. Vẫn là những câu hỏi cũ, Trương Vĩ trả lời rất rõ ràng mạch lạc, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười lịch sự.
“Chỉ có mấy vấn đề này thôi, cậu nghỉ ngơi đi, nếu nghĩ ra chỗ nào đáng nghi thì gọi điện ngay cho tôi. Đây là danh thiếp của tôi.” Đội trưởng Vương móc một chiếc danh thiếp thiết kế đơn giản từ trong túi quần ra, trên đó viết ba chữ Vương Triều Dương, phía dưới là số điện thoại.
“Chỗ đáng nghi…” Trương Vĩ trầm ngâm, ra vẻ muốn nói lại thôi.
“Sao vậy, cậu có manh mối gì à?” Đội trưởng Vương nghiêm mặt nói.
“Muối Thallium hòa vào nước thì không màu không vị, nhưng Hàn Trác Vũ chỉ uống một ngum thôi đã nhận ra. Tôi cảm thấy hơi kì lạ.” Trương Vĩ càng nói lại càng nhỏ, trên mặt ra vẻ đấu tranh, như thể cảm thấy xấu hổ với việc nghi ngờ bạn mình.
Hỏi nhiều người như vậy, đây là người thứ hai ám chỉ Hàn Trác Vũ. Đội trưởng Vương không khỏi quan sát Trương Vĩ kĩ hơn. Hành động của Hàn Trác Vũ quả thật đáng ngờ, nhưng ngoài điểm này ra, Trương Vĩ cũng rất đáng nghi. Cậu ta đã nhiều lần nảy sinh mâu thuẫn với bạn cùng phòng, còn từng nói sẽ khiến người chọc giận cậu ta chết không yên. Cậu ta có đủ động cơ để giết người.
Trong lòng có vô số suy nghĩ khác nhau, nhưng trên mặt đội trưởng Vương lại không hề để lộ, dịu giọng nói, “Chuyện này tôi cũng biết. Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, chúng tôi về đây.”
“Tôi không thích người này.” Tiểu Lưu lắc lắc tóc đuôi ngựa của mình.
“Vì sao?” Đội trưởng Vương nhướn mày.
“Cậu ta đang ám chỉ với chúng ta Hàn Trác Vũ là hung thủ.” Tiểu Lưu rõ ràng đã thiên hướng thanh niên chưa từng gặp mặt kia.
“Trước khi có bằng chứng rõ ràng thì ai cũng có thể là hung thủ. Chúng ta đang phá án, không phải xử lý chuyện tình cảm cá nhân.” Đội trưởng Vương nghiêm túc khuyên nhủ. Còn chưa gặp người, trợ lý của mình đã có thiện cảm với thanh niên như vậy, chẳng giống sự đa nghi thường ngày của cô chút nào. Phải kìm chế!
Nhưng chẳng mấy chốc anh liền biết, trước mặt thanh niên, toàn bộ sự kìm chế đều là vô dụng.
Đôi mắt của thanh niên trong trẻo vô cùng, khóe miệng chỉ nhếch lên thôi đã khiến người cảm thấy dễ chịu, thoải mái vui vẻ tựa như tắm gió xuân, tia nắng sớm xuyên qua tấm rèm trắng, hắt lên gương mặt đẹp trai không góc chết của cậu, tạo thành từng vầng sáng mờ ảo, khung cảnh đẹp đến không nói thành lời.
“Mời ngồi.” Thanh niên vươn tay mời, động tác lịch sự mà bình tĩnh.
Đội trưởng Vương không thể nào đè nén thiện cảm đang không ngừng dâng trào.
Tiểu Lưu không thể nào rời mắt khỏi cậu. Người này tựa như ánh trăng, trong trẻo mà xinh đẹp, khiến người nhìn mà quên hết mọi dục vọng tầm thường. Cậu mà là người đầu độc à? Quả thật không thể nào tin nổi!
“Muốn lấy khẩu cung thì nhanh đi.” Lôi Đình bị hai người xem nhẹ bình tĩnh mở miệng.
“Được, anh Lôi.” Đội trưởng Vương gật đầu, sau đó nhìn về phía thanh niên, đi thẳng vào vấn đề, “Hàn Trác Vũ, trong trường cậu có thù hằn với ai không?”
“Không.” Hàn Trác Vũ lắc đầu, giọng rất chắc chắn.
“Vậy cậu có phát hiện ra người nào trong phòng ngủ dạo gần đây có biểu hiện bất thường không?”
“Trương Vĩ.”
“Mặt nào?”
“Cảm xúc bất ổn, tâm trạng thất thường.”
“Sáu người trong phòng cậu quan hệ như thế nào…”
Hai người một hỏi một đáp, nửa giờ qua, Lôi Đình nhìn đồng hồ trên cổ tay, chuẩn bị đuổi người.
Đội trưởng Vương thấy thế vội vàng hỏi câu cuối cùng, “Sao cậu biết trong nước có muối Thallium? Cậu nếm ra thật à?”
“Câu hỏi này phải trả lời cẩn thận, nếu không sẽ khó lòng khiến những người này loại bỏ sự nghi ngờ với cậu.” 9527 bỗng nhiên mở miệng.
Thanh niên một tay chống cằm, trầm ngâm một lát liền nói, “Vậy thì dùng hành động để chứng minh đi.”
“Được, kí chủ, tôi sẽ phối hợp với cậu!” 9527 mở hệ thống kiểm tra.
“Cho tôi một ly nước có muối Thallium và một ly nước lọc, tôi sẽ chứng minh cho anh xem.” Hàn Trác Vũ nghênh đón ánh mắt nghi ngờ của đội trưởng Vương.
“Tiểu Lưu đi chuẩn bị đi.” Đội trưởng Vương cảm thấy hứng thú.
Tiểu Lưu nhanh chóng bê hai cái ly đến, đặt trước mặt thanh niên. Phía sau cô là mấy nữ y tá hiếu kì.
“Đừng nói với chú là cháu uống đấy!” Lôi Sâm sắc mặt sa sầm.
“Không cần uống, cháu chỉ ngửi thôi.” Hàn Trác Vũ cọ nhẹ lòng bàn tay anh an ủi, chọn một ly nước, nhúng ngón tay vào, đưa lên chóp mũi ngửi.
Mọi người tập trung quan sát thanh niên.
Nửa phút sau, Hàn Trác Vũ xoa xoa ngón tay đã khô, khẳng định, “Ly này có muối Thallium.”
Đội trưởng Vương nhìn trợ lý của mình.
“Nói đúng!” Tiểu Lưu gật đầu.
“Xác suất 50%, đoán trúng cũng bình thường. Thêm mấy ly đi.” Đội trưởng Vương không tin.
Mấy y tá vội vàng chạy đi chuẩn bị, không lâu sau đã bưng đến hơn mười ly nước, lượng nước trong ly còn đều tăm tắp, lần lượt đặt xuống trước mặt thanh niên.
Tiểu Lưu cũng cảm thấy mơ màng, nhìn chằm chằm ly nước có muối Thallium.
Hàn Trác Vũ lần lượt kiểm tra, chọn trúng mục tiêu.
“Lại đúng rồi!” Tiểu Lưu sợ hãi thán phục.
“Thêm một lần nữa, lần này để tôi chuẩn bị.” Đội trưởng Vương bảo mấy y tá bưng ly sang một bên, mân mê hồi lâu mới quay lại, hếch cằm nói, “Chọn đi.”
Hàn Trác Vũ chậm rãi chấm nước, ngửi ngửi, lúc kiểm tra đến một ly nọ thì khẽ nhướn mày.
“Là ly này.” Cậu bình tĩnh mở miệng, thấy đội trưởng Vương hớn hở ra mặt mới bổ sung, “Nhưng trong này không phải muối Thallium mà là muối ăn bình thường.”
“Cái này mà cũng nhận ra được à?” Đội trưởng Vương trợn tròn mắt.
“Có thiên phú hơn người thường không thể là lý do cho anh nghi ngờ Tiểu Vũ. Đội trưởng Vương, mời anh ra về, anh còn hai ngày nữa điều tra.” Lôi Đình đã nhẫn nại đến cực hạn. Mấy người này nghĩ đang xem xiếc khỉ à? Bọn họ lấy tư cách gì để xem?
“Xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi. Chúng tôi sẽ về ngay.” Vương Triều Dương cảm thấy lạnh run trước ánh mắt của người đàn ông, vội vàng chào hỏi rồi ra về. Nhưng qua việc này, anh đã hoàn toàn không nghi ngờ Hàn Trác Vũ nữa rồi.
Đợi tất cả mọi người đã rời khỏi phòng bệnh, Lôi Đình bưng một chậu nước ấm tới, cẩn thận rửa tay cho thanh niên, lau khô rồi đưa lên bên miệng hôn một cái, sự lạnh lùng trên mặt đã biến mất không thấy tung tích, “Em không cần phải chứng minh với ai hết, có anh ở đây rồi.”
“Dạ.” Hàn Trác Vũ khẽ cười, trong mắt đen tràn đầy quyến luyến.
Đảo mắt ba ngày đã qua. Mấy người trúng độc đã khôi phục, chỉ cần xét nghiệm máu một lần nữa để xác nhận không có việc gì là được xuất viện.
Lôi Đình bị Lục Bân mệt mỏi gọi ra khỏi phòng bệnh, ra hành lang nói chuyện.
“Chắc là có kết quả điều tra rồi, để tôi xem.” 9527 lập tức xâm nhập vào hệ thống camera của bệnh viện, phát lại hình ảnh cho kí chủ xem.
“Có kết quả à?” Lôi Đình nắn ngón tay, bỗng dưng rất muốn hút thuốc. Anh đã cai hai năm rồi, nhưng lúc nghe thấy tin Tiểu Vũ trúng độc, hàng loạt cảm xúc mặt trái như nôn nóng, bất an, sợ hãi ập tới, khiến anh lại muốn hút.
“Chưa có.” Lục Bân xấu hổ nói, nhanh chóng bổ sung, “Muối Thallium chắc xuất phát từ phòng thí nghiệm của viện y học, nhưng thuốc thử hóa học bên trong là đồ dùng chung, sinh viên nào đến học cũng có thể tự do sử dụng, không điều tra được. Phòng Tiểu Vũ có thói quen mỗi lần sẽ gọi hai bình nước, một bình uống, bình còn lại để dự phòng, hung thủ sử dụng kim tiêm để cho muối Thallium vào bình này. Ngày đó bình cũ vừa mới uống xong, thay bình mới, nhưng bình mới để trong phòng hơn nửa tháng rồi. Trong thời gian này, bất kì ai ra vào phòng Tiểu Vũ đều có thể hạ độc.”
“Vậy nên, số lượng người tình nghi quá lớn, mà chứng cứ lại ít, nên các cậu không làm gì được?” Lôi Đình không thể nào kìm nén sự nóng giận trong lòng, chậm rãi bước đi, trầm giọng hỏi, “Người tôi bảo trọng điểm điều tra thì sao?”
“Qua điều tra, Trương Vĩ từng có mẫu thuẫn lớn nhỏ với cả Tiết Minh, Cao Văn Thiên, Quách Thượng Nho, Vương Tử Long, còn từng nói với bạn gái của mình, nếu có cơ hội thì nhất định phải giết bọn họ. Tính cậu ta âm trầm, gần như không có bạn bè gì, có người còn từng thấy cậu ta cố ý bóp cổ động vật dùng thí nghiệm, hành động rất tàn ác. Cậu ta có động cơ hạ độc, hơn nữa có thể tiêm Phổ Lam trong vòng 12 tiếng đồng hồ sau khi uống nước. Phổ Lam là chất hóa học dùng để nhuộm màu rất phổ biến, trong phòng thí nghiệm của viện y học có rất nhiều. Cậu ta quả thật đáng nghi nhất, nhưng chúng tôi không tìm được bằng chứng để chứng minh.” Lục Bân uể oải xoa đầu. Anh đã cố hết sức rồi.
“Bắt lại thẩm tra đi. Cậu xuất thân là bộ đội đặc chủng cơ mà, thẩm tra phạm nhân đâu cần tôi dạy.” Lôi Đình âm trầm cười cười.
“Nhị thiếu gia, tôi biết giờ anh đang rất giận, nhưng xin anh hãy bình tĩnh.” Lục Bân vội vàng khuyên nhủ, “Cái chúng ta dùng là cách thẩm vấn phần tử khủng bố. Nếu dùng những thủ đoạn đó với Trương Vĩ, cậu ta nhất định sẽ khai, nhưng nếu cậu ta vào tù lại đổi giọng, kiện chúng ta nghiêm hình tra tấn thì làm sao giờ? Còn nửa năm nữa thôi là đến tổng tuyển cử rồi, giờ đang là thời khắc quan trọng với đại thiếu, không chừng sẽ có người lấy chuyện này để bôi đen nhà họ Lôi. Anh cũng biết, hiện tại có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo chúng ta, đi nhầm một bước là mất tất cả.”
Lôi Đình đi qua đi lại trong hành lang, mấy phút sau, nghiến răng nghiến lợi nói, “Vậy thì chờ. Cử người theo dõi cậu ta suốt 24h cho tôi.”
“Rõ.” Lục Bân gật đầu.
Trong phòng bệnh, 9527 rất thất vọng, “Không ngờ cũng có chuyện đồng chí Đại Chính không làm được!” Dừng lại một lát, nó kiêu ngạo nói, “Nhưng mà ngay cả hệ thống cũng không tìm được bằng chứng, bọn họ không tìm thấy cũng là bình thường. Kí chủ, chúng ta cứ mặc kệ Trương Vĩ thế này à?”
“Cậu quên lời cậu từng nói rồi à? Đối xử với đồng chí phải dịu dàng như mùa xuân, đối xử với kẻ thù phải lạnh lùng vô tình như ngày đông giá rét.” Hàn Trác Vũ chậm rãi mở miệng.
“A, đây không phải tôi nói, là đồng chí Lôi Phong nói!” 9527 xấu hổ che miệng, sau đó chờ mong hỏi, “Vậy nên kí chủ, cậu định làm thế nào?”
“Để tôi nghĩ đã.” Hàn Trác Vũ nhíu mày trầm tư.
“Gậy ông đập lưng ông được không?” 9527 làm động tác cắt cổ.
“Tôi nhớ cậu từng nói, nguyên tắc số một của cậu là đảm bảo an toàn cho loài người.” Hàn Trác Vũ bó tay.
“Nhưng nguyên tắc bảo vệ tính mạng của kí chủ lại là nguyên tắc cao nhất, khi nguyên tắc số một và nguyên tắc cao nhất mâu thuẫn, vậy sẽ hành động theo nguyên tắc cao nhất.” 9527 nịnh nọt.
“Nếu cậu muốn tôi vào tù để giúp đỡ mọi người thì tôi không có ý kiến.” 9527 nhún vai.
Vào tù? 9527 run rẩy, ra sức lắc đầu, “Không muốn, không được vào tù! Kí chủ, đóa hoa non nớt như cậu mà vào tù thì sẽ bị tàn phá không còn hình thù nữa luôn đấy.”
“Vậy nên đừng cãi tôi, để tôi yên tĩnh suy nghĩ một lát.” Hàn Trác Vũ dở khóc dở cười, đóa hoa non nớt? So sánh kiểu gì vậy?
Hỏi bốn người Tiết Minh xong, đội trưởng Vương sang phòng bệnh của Trương Vĩ. Vẫn là những câu hỏi cũ, Trương Vĩ trả lời rất rõ ràng mạch lạc, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười lịch sự.
“Chỉ có mấy vấn đề này thôi, cậu nghỉ ngơi đi, nếu nghĩ ra chỗ nào đáng nghi thì gọi điện ngay cho tôi. Đây là danh thiếp của tôi.” Đội trưởng Vương móc một chiếc danh thiếp thiết kế đơn giản từ trong túi quần ra, trên đó viết ba chữ Vương Triều Dương, phía dưới là số điện thoại.
“Chỗ đáng nghi…” Trương Vĩ trầm ngâm, ra vẻ muốn nói lại thôi.
“Sao vậy, cậu có manh mối gì à?” Đội trưởng Vương nghiêm mặt nói.
“Muối Thallium hòa vào nước thì không màu không vị, nhưng Hàn Trác Vũ chỉ uống một ngum thôi đã nhận ra. Tôi cảm thấy hơi kì lạ.” Trương Vĩ càng nói lại càng nhỏ, trên mặt ra vẻ đấu tranh, như thể cảm thấy xấu hổ với việc nghi ngờ bạn mình.
Hỏi nhiều người như vậy, đây là người thứ hai ám chỉ Hàn Trác Vũ. Đội trưởng Vương không khỏi quan sát Trương Vĩ kĩ hơn. Hành động của Hàn Trác Vũ quả thật đáng ngờ, nhưng ngoài điểm này ra, Trương Vĩ cũng rất đáng nghi. Cậu ta đã nhiều lần nảy sinh mâu thuẫn với bạn cùng phòng, còn từng nói sẽ khiến người chọc giận cậu ta chết không yên. Cậu ta có đủ động cơ để giết người.
Trong lòng có vô số suy nghĩ khác nhau, nhưng trên mặt đội trưởng Vương lại không hề để lộ, dịu giọng nói, “Chuyện này tôi cũng biết. Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, chúng tôi về đây.”
“Tôi không thích người này.” Tiểu Lưu lắc lắc tóc đuôi ngựa của mình.
“Vì sao?” Đội trưởng Vương nhướn mày.
“Cậu ta đang ám chỉ với chúng ta Hàn Trác Vũ là hung thủ.” Tiểu Lưu rõ ràng đã thiên hướng thanh niên chưa từng gặp mặt kia.
“Trước khi có bằng chứng rõ ràng thì ai cũng có thể là hung thủ. Chúng ta đang phá án, không phải xử lý chuyện tình cảm cá nhân.” Đội trưởng Vương nghiêm túc khuyên nhủ. Còn chưa gặp người, trợ lý của mình đã có thiện cảm với thanh niên như vậy, chẳng giống sự đa nghi thường ngày của cô chút nào. Phải kìm chế!
Nhưng chẳng mấy chốc anh liền biết, trước mặt thanh niên, toàn bộ sự kìm chế đều là vô dụng.
Đôi mắt của thanh niên trong trẻo vô cùng, khóe miệng chỉ nhếch lên thôi đã khiến người cảm thấy dễ chịu, thoải mái vui vẻ tựa như tắm gió xuân, tia nắng sớm xuyên qua tấm rèm trắng, hắt lên gương mặt đẹp trai không góc chết của cậu, tạo thành từng vầng sáng mờ ảo, khung cảnh đẹp đến không nói thành lời.
“Mời ngồi.” Thanh niên vươn tay mời, động tác lịch sự mà bình tĩnh.
Đội trưởng Vương không thể nào đè nén thiện cảm đang không ngừng dâng trào.
Tiểu Lưu không thể nào rời mắt khỏi cậu. Người này tựa như ánh trăng, trong trẻo mà xinh đẹp, khiến người nhìn mà quên hết mọi dục vọng tầm thường. Cậu mà là người đầu độc à? Quả thật không thể nào tin nổi!
“Muốn lấy khẩu cung thì nhanh đi.” Lôi Đình bị hai người xem nhẹ bình tĩnh mở miệng.
“Được, anh Lôi.” Đội trưởng Vương gật đầu, sau đó nhìn về phía thanh niên, đi thẳng vào vấn đề, “Hàn Trác Vũ, trong trường cậu có thù hằn với ai không?”
“Không.” Hàn Trác Vũ lắc đầu, giọng rất chắc chắn.
“Vậy cậu có phát hiện ra người nào trong phòng ngủ dạo gần đây có biểu hiện bất thường không?”
“Trương Vĩ.”
“Mặt nào?”
“Cảm xúc bất ổn, tâm trạng thất thường.”
“Sáu người trong phòng cậu quan hệ như thế nào…”
Hai người một hỏi một đáp, nửa giờ qua, Lôi Đình nhìn đồng hồ trên cổ tay, chuẩn bị đuổi người.
Đội trưởng Vương thấy thế vội vàng hỏi câu cuối cùng, “Sao cậu biết trong nước có muối Thallium? Cậu nếm ra thật à?”
“Câu hỏi này phải trả lời cẩn thận, nếu không sẽ khó lòng khiến những người này loại bỏ sự nghi ngờ với cậu.” bỗng nhiên mở miệng.
Thanh niên một tay chống cằm, trầm ngâm một lát liền nói, “Vậy thì dùng hành động để chứng minh đi.”
“Được, kí chủ, tôi sẽ phối hợp với cậu!” mở hệ thống kiểm tra.
“Cho tôi một ly nước có muối Thallium và một ly nước lọc, tôi sẽ chứng minh cho anh xem.” Hàn Trác Vũ nghênh đón ánh mắt nghi ngờ của đội trưởng Vương.
“Tiểu Lưu đi chuẩn bị đi.” Đội trưởng Vương cảm thấy hứng thú.
Tiểu Lưu nhanh chóng bê hai cái ly đến, đặt trước mặt thanh niên. Phía sau cô là mấy nữ y tá hiếu kì.
“Đừng nói với chú là cháu uống đấy!” Lôi Sâm sắc mặt sa sầm.
“Không cần uống, cháu chỉ ngửi thôi.” Hàn Trác Vũ cọ nhẹ lòng bàn tay anh an ủi, chọn một ly nước, nhúng ngón tay vào, đưa lên chóp mũi ngửi.
Mọi người tập trung quan sát thanh niên.
Nửa phút sau, Hàn Trác Vũ xoa xoa ngón tay đã khô, khẳng định, “Ly này có muối Thallium.”
Đội trưởng Vương nhìn trợ lý của mình.bg-ssp-{height:px}
“Nói đúng!” Tiểu Lưu gật đầu.
“Xác suất %, đoán trúng cũng bình thường. Thêm mấy ly đi.” Đội trưởng Vương không tin.
Mấy y tá vội vàng chạy đi chuẩn bị, không lâu sau đã bưng đến hơn mười ly nước, lượng nước trong ly còn đều tăm tắp, lần lượt đặt xuống trước mặt thanh niên.
Tiểu Lưu cũng cảm thấy mơ màng, nhìn chằm chằm ly nước có muối Thallium.
Hàn Trác Vũ lần lượt kiểm tra, chọn trúng mục tiêu.
“Lại đúng rồi!” Tiểu Lưu sợ hãi thán phục.
“Thêm một lần nữa, lần này để tôi chuẩn bị.” Đội trưởng Vương bảo mấy y tá bưng ly sang một bên, mân mê hồi lâu mới quay lại, hếch cằm nói, “Chọn đi.”
Hàn Trác Vũ chậm rãi chấm nước, ngửi ngửi, lúc kiểm tra đến một ly nọ thì khẽ nhướn mày.
“Là ly này.” Cậu bình tĩnh mở miệng, thấy đội trưởng Vương hớn hở ra mặt mới bổ sung, “Nhưng trong này không phải muối Thallium mà là muối ăn bình thường.”
“Cái này mà cũng nhận ra được à?” Đội trưởng Vương trợn tròn mắt.
“Có thiên phú hơn người thường không thể là lý do cho anh nghi ngờ Tiểu Vũ. Đội trưởng Vương, mời anh ra về, anh còn hai ngày nữa điều tra.” Lôi Đình đã nhẫn nại đến cực hạn. Mấy người này nghĩ đang xem xiếc khỉ à? Bọn họ lấy tư cách gì để xem?
“Xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi. Chúng tôi sẽ về ngay.” Vương Triều Dương cảm thấy lạnh run trước ánh mắt của người đàn ông, vội vàng chào hỏi rồi ra về. Nhưng qua việc này, anh đã hoàn toàn không nghi ngờ Hàn Trác Vũ nữa rồi.
Đợi tất cả mọi người đã rời khỏi phòng bệnh, Lôi Đình bưng một chậu nước ấm tới, cẩn thận rửa tay cho thanh niên, lau khô rồi đưa lên bên miệng hôn một cái, sự lạnh lùng trên mặt đã biến mất không thấy tung tích, “Em không cần phải chứng minh với ai hết, có anh ở đây rồi.”
“Dạ.” Hàn Trác Vũ khẽ cười, trong mắt đen tràn đầy quyến luyến.
Đảo mắt ba ngày đã qua. Mấy người trúng độc đã khôi phục, chỉ cần xét nghiệm máu một lần nữa để xác nhận không có việc gì là được xuất viện.
Lôi Đình bị Lục Bân mệt mỏi gọi ra khỏi phòng bệnh, ra hành lang nói chuyện.
“Chắc là có kết quả điều tra rồi, để tôi xem.” lập tức xâm nhập vào hệ thống camera của bệnh viện, phát lại hình ảnh cho kí chủ xem.
“Có kết quả à?” Lôi Đình nắn ngón tay, bỗng dưng rất muốn hút thuốc. Anh đã cai hai năm rồi, nhưng lúc nghe thấy tin Tiểu Vũ trúng độc, hàng loạt cảm xúc mặt trái như nôn nóng, bất an, sợ hãi ập tới, khiến anh lại muốn hút.
“Chưa có.” Lục Bân xấu hổ nói, nhanh chóng bổ sung, “Muối Thallium chắc xuất phát từ phòng thí nghiệm của viện y học, nhưng thuốc thử hóa học bên trong là đồ dùng chung, sinh viên nào đến học cũng có thể tự do sử dụng, không điều tra được. Phòng Tiểu Vũ có thói quen mỗi lần sẽ gọi hai bình nước, một bình uống, bình còn lại để dự phòng, hung thủ sử dụng kim tiêm để cho muối Thallium vào bình này. Ngày đó bình cũ vừa mới uống xong, thay bình mới, nhưng bình mới để trong phòng hơn nửa tháng rồi. Trong thời gian này, bất kì ai ra vào phòng Tiểu Vũ đều có thể hạ độc.”
“Vậy nên, số lượng người tình nghi quá lớn, mà chứng cứ lại ít, nên các cậu không làm gì được?” Lôi Đình không thể nào kìm nén sự nóng giận trong lòng, chậm rãi bước đi, trầm giọng hỏi, “Người tôi bảo trọng điểm điều tra thì sao?”
“Qua điều tra, Trương Vĩ từng có mẫu thuẫn lớn nhỏ với cả Tiết Minh, Cao Văn Thiên, Quách Thượng Nho, Vương Tử Long, còn từng nói với bạn gái của mình, nếu có cơ hội thì nhất định phải giết bọn họ. Tính cậu ta âm trầm, gần như không có bạn bè gì, có người còn từng thấy cậu ta cố ý bóp cổ động vật dùng thí nghiệm, hành động rất tàn ác. Cậu ta có động cơ hạ độc, hơn nữa có thể tiêm Phổ Lam trong vòng tiếng đồng hồ sau khi uống nước. Phổ Lam là chất hóa học dùng để nhuộm màu rất phổ biến, trong phòng thí nghiệm của viện y học có rất nhiều. Cậu ta quả thật đáng nghi nhất, nhưng chúng tôi không tìm được bằng chứng để chứng minh.” Lục Bân uể oải xoa đầu. Anh đã cố hết sức rồi.
“Bắt lại thẩm tra đi. Cậu xuất thân là bộ đội đặc chủng cơ mà, thẩm tra phạm nhân đâu cần tôi dạy.” Lôi Đình âm trầm cười cười.
“Nhị thiếu gia, tôi biết giờ anh đang rất giận, nhưng xin anh hãy bình tĩnh.” Lục Bân vội vàng khuyên nhủ, “Cái chúng ta dùng là cách thẩm vấn phần tử khủng bố. Nếu dùng những thủ đoạn đó với Trương Vĩ, cậu ta nhất định sẽ khai, nhưng nếu cậu ta vào tù lại đổi giọng, kiện chúng ta nghiêm hình tra tấn thì làm sao giờ? Còn nửa năm nữa thôi là đến tổng tuyển cử rồi, giờ đang là thời khắc quan trọng với đại thiếu, không chừng sẽ có người lấy chuyện này để bôi đen nhà họ Lôi. Anh cũng biết, hiện tại có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo chúng ta, đi nhầm một bước là mất tất cả.”
Lôi Đình đi qua đi lại trong hành lang, mấy phút sau, nghiến răng nghiến lợi nói, “Vậy thì chờ. Cử người theo dõi cậu ta suốt h cho tôi.”
“Rõ.” Lục Bân gật đầu.
Trong phòng bệnh, rất thất vọng, “Không ngờ cũng có chuyện đồng chí Đại Chính không làm được!” Dừng lại một lát, nó kiêu ngạo nói, “Nhưng mà ngay cả hệ thống cũng không tìm được bằng chứng, bọn họ không tìm thấy cũng là bình thường. Kí chủ, chúng ta cứ mặc kệ Trương Vĩ thế này à?”
“Cậu quên lời cậu từng nói rồi à? Đối xử với đồng chí phải dịu dàng như mùa xuân, đối xử với kẻ thù phải lạnh lùng vô tình như ngày đông giá rét.” Hàn Trác Vũ chậm rãi mở miệng.
“A, đây không phải tôi nói, là đồng chí Lôi Phong nói!” xấu hổ che miệng, sau đó chờ mong hỏi, “Vậy nên kí chủ, cậu định làm thế nào?”
“Để tôi nghĩ đã.” Hàn Trác Vũ nhíu mày trầm tư.
“Gậy ông đập lưng ông được không?” làm động tác cắt cổ.
“Tôi nhớ cậu từng nói, nguyên tắc số một của cậu là đảm bảo an toàn cho loài người.” Hàn Trác Vũ bó tay.
“Nhưng nguyên tắc bảo vệ tính mạng của kí chủ lại là nguyên tắc cao nhất, khi nguyên tắc số một và nguyên tắc cao nhất mâu thuẫn, vậy sẽ hành động theo nguyên tắc cao nhất.” nịnh nọt.
“Nếu cậu muốn tôi vào tù để giúp đỡ mọi người thì tôi không có ý kiến.” nhún vai.
Vào tù? run rẩy, ra sức lắc đầu, “Không muốn, không được vào tù! Kí chủ, đóa hoa non nớt như cậu mà vào tù thì sẽ bị tàn phá không còn hình thù nữa luôn đấy.”
“Vậy nên đừng cãi tôi, để tôi yên tĩnh suy nghĩ một lát.” Hàn Trác Vũ dở khóc dở cười, đóa hoa non nớt? So sánh kiểu gì vậy?