“Kí chủ, sao vậy?” 9527 nghi hoặc hỏi, lập tức kinh hô, “Không hay rồi kí chủ, USB cậu cắm ở máy bị người động vào.”
“Thầy vẫn còn ở phòng thí nghiệm mà.” Hàn Trác Vũ đi chậm lại.
“Đợi một lát, không phải Khúc Tĩnh, là Tống Liên Thành, ông ta gửi luận văn trong USB của cậu vào email của ông ra rồi, giờ đang xóa dấu vết trên máy tính. May mà thành quả nghiên cứu quan trọng nhất bị tôi mã hóa rồi, bên ngoài chỉ là tóm tắt những bước đầu thôi. Nhưng chỉ là bản tóm tắt cũng đủ khiến giới y học rung động. Hiện giờ bị ông ta ăn cắp rồi, kí chủ, chúng ta làm gì đây?”
“Ông ta trộm luận văn nào?” Hàn Trác Vũ lập tức quay đầu xe.
“Đương nhiên là ion hoàn nguyên rồi. Đây là thành tựu có thể thay đổi hoàn toàn giới y học đấy! Cậu chờ một lát, tôi hack máy tính ông ta!” 9257 giận đến giơ chân.
“Ông ta đã đọc qua thì sẽ nhớ trong lòng, hack máy tính cũng chẳng làm được gì, chỉ khiến ông ta cảnh giác hơn thôi.” Hàn Trác Vũ rất tỉnh táo, cậu sớm không phải thanh niên tự kỷ gặp khó khăn là nôn nóng bất an mấy năm trước rồi, giờ cậu đã có sức mạnh của riêng mình.
“Vậy làm sao giờ?” 9527 khiêm tốn học hỏi.
“Lấy tĩnh chế động.” Hàn Trác Vũ bình tĩnh nói.
Khúc Tĩnh vẫn đang quan sát tình trạng nuôi dưỡng tế bào, nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên hỏi, “Sao lại quay lại?”
“Em lấy ít đồ ạ. Vừa rồi có người vào đây ạ?” Hàn Trác Vũ bước đến bàn làm việc.
“Tống Liên Thành vừa qua đây. Sao em biết? Cậu ta động vào đồ của em à?” Biểu cảm thong dong của Khúc Tĩnh lập tức trở nên nghiêm trọng, bước qua xem xét. Làm nghiên cứu khoa học, điều kiêng kị nhất là người khác lén đụng vào máy tính của mình.
“Động vào USB của em.” Hàn Trác Vũ chỉnh sửa lại số liệu như ban đầu, chỉ ra cho Khúc Tĩnh xem.
“Cậu ta kiêu ngạo lắm, chắc không đi sao chép đâu. Có khi chỉ muốn tham khảo thôi.” Khúc Tĩnh thở ra, dừng một lát lại bổ sung, “Em công bố luận văn cậu ta xem trước đi.”
“Nếu thầy ấy kiện ngược em tội sao chép thì sao?” Đã trải qua nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, Hàn Trác Vũ sẵn sàng dùng sự thiện lương đối xử với người khác, cũng sẵn sàng dùng ác ý đi đo lường trái tim họ. Người đôi khi là thiên sứ đáng yêu, đôi khi lại là ma quỷ đáng sợ.
“Chắc không đâu. Cậu ta cao ngạo vậy, không làm việc đó đâu.” Khúc Tĩnh quả quyết bác bỏ.
“Đấy là vì thầy không biết ông ta trộm cái gì. Ông ta không phải chính nhân quân tử, không ngăn cản được sự hấp dẫn này đâu.” Hàn Trác Vũ mở luận văn ra cho Khúc Tĩnh xem.
“Ion hoàn nguyên? Sao em lại để thứ quan trọng như thế này trong phòng thí nghiệm?” Khúc Tĩnh sợ hãi. Ion hoàn nguyên là lĩnh vực mà hai người vẫn nghiên cứu gần hai năm qua, là kỹ thuật y học tiên tiến nhất có thể đạt tới đỉnh cao mới trong lĩnh vực y học của thế kỷ 21.
Ion hoàn nguyên có thể tiêu diệt các tổ chức tế bào có hại, phòng ngừa tế bào ô xi hóa, đồng thời giúp tế bào khôi phục sức sống, thúc đẩy khả năng tự lành tự nhiên, tăng cường hệ miễn dịch, cân đối nội tiết hormone và hệ thần kinh, kéo dài tuổi thọ.
Nếu ion hoàn nguyên chắt lọc thành công được tiêm vào cơ thể, kéo dài tuổi thọ trung bình của loài người, việc chữa trị hoàn toàn các căn bệnh nan y như ung thư, HIV/AIDS là điều hoàn toàn có thể. Thứ quan trọng như vậy, tuyệt đối không được để người khác nhìn thấy…
“Ai ~ Đều tại thầy cho cậu ta vào.” Khúc Tĩnh đỡ trán thở dài.
“Không phải lỗi của thầy, là em sơ ý.” Hàn Trác Vũ trong mắt cũng không có nhiều lo lắng. Trộm thì trộm, dù sao đây chỉ là thứ 9527 dùng để hấp dẫn ánh mắt người, không tham thì thôi, một khi tham sẽ nhận được hậu quả thích đáng.
Một tháng sau đó nhìn như an bình, nhưng sóng ngầm đã sớm không ngừng cuộn lên. Hàn Trác Vũ thấy Tống Liên Thành mãi không có động tĩnh, liền gửi bản tóm tắt luận văn đến một nhà xuất bản y học nổi tiếng, sau đó đợi tin tức.
Như cậu dự đoán, luận văn còn chưa đến 10000 từ này gây tiếng vang rất lớn trong giới y học quốc tế, ‘Mặt trời chói lọi’ lại một lần nữa dùng tài hoa của mình chứng minh ánh sáng rực rỡ của cậu sẽ không bao giờ tắt. Có người coi việc xuất bản luận văn này chẳng khác nào sự ra đời của một lĩnh vực khoa học mới, mà lĩnh vực này sẽ thay đổi toàn bộ giới y học, thậm chí thay đổi cả lịch sử loài người.
Danh sách giải thưởng Nobel trong lĩnh vực y học lần đầu tiên thêm người đề cử, khiến cái tên Cornelius Han lại càng chói mắt.
Trong lúc nhất thời, tin tức về thanh niên tràn ngập các mặt báo.
Trong căn phòng u ám, một người đàn ông trung niên vứt tờ báo trong tay lên mặt bàn, trầm giọng hỏi, “Việc kia điều tra sao rồi?”
“Đây là ảnh chụp gần đây.” Khâu Vạn Ba đưa một túi ảnh cho chú mình.
“Cháu chắc chắn hai người họ là quan hệ này?” Khâu Hưng Bang nhíu mày.
“Ánh mắt không lừa được người đâu.” Khâu Vạn Ba chỉ ánh mắt dịu dàng như nước của Lôi Đình.
“Nhưng mấy bức ảnh này chẳng chứng minh được gì cả.” Khâu Hưng Bang lắc đầu. Trong bức ảnh, hai người chẳng có động tác mờ ám nào, chỉ có ánh mắt rất dịu dàng, nói là tình thân cũng được. Nếu không thể ra tay một phát là thành công, nhà họ Khâu chắc chắn sẽ bị cắn trả.
“Cái này được không?” Khâu Vạn Ba lấy một xấp ảnh khác ra. Có cảnh hai người ngồi trong xe, hoặc đứng bên đường, đầu tựa sát, hình như đang hôn.
“Thế này thôi à? Chỉ sợ chưa đủ! Cháu biết thanh danh Hàn Trác Vũ tốt đến mức nào mà, chỉ cần cậu ta đứng ra giải thích, dân chúng sẽ tin ngay. Hơn nữa mấy ảnh này dù sao cũng chỉ là góc chụp, không làm gì được đâu.” Khâu Hưng Bang lắc đầu.
“Vậy trước hết phải làm hỏng thanh danh của Hàn Trác Vũ rồi mới tung ảnh chụp ra. Nâng người lên đỉnh cao rồi lại vứt xuống, thế chẳng phải càng đau sao?” Khâu Vạn Ba gõ gõ mặt bàn, cười mưu mô.
“Cháu có cách gì à?” Khâu Hưng Bang nhướn mày.
Khâu Vạn Ba ghé vào tai chú nói nhỏ, sau đó cười lạnh.
Cùng lúc đó, Lôi Đình và Hàn Trác Vũ bị gọi về nhà họ Lôi. Lôi Húc im lặng ngồi trong phòng làm việc, tay cầm một xấp ảnh, ngẩn người.
“Anh tìm em à?” Lôi Đình ngồi xuống ghế sofa đối diện, Hàn Trác Vũ ngồi cạnh anh.
Lôi Húc ngước lên, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt hai người, một lúc sau mới vứt xấp ảnh lên bàn, trầm giọng nói, “Hai người tự xem đi.”
Đây là một xấp ảnh chụp theo dõi, người đàn ông cao lớn đang cúi đầu nói gì đó với chàng trai xuất sắc bên cạnh, chàng trai ngẩng đầu, chóp mũi gần như chạm vào môi người đàn ông, hơn nữa ánh mắt hai người rất nồng nàn, nhìn mờ ám vô cùng.
Ảnh tương tự vậy còn rất nhiều, hoặc tận dụng góc chụp, hoặc tận dụng ánh sáng, tạo ra không khí rất mờ ám. Nếu như người trên ảnh không phải mình và người yêu, Lôi Đình rất muốn khen ngợi kỹ thuật chụp ảnh cao siêu của người này.
“Anh lấy từ đâu thế?” Lôi Đình nhìn ảnh, lơ đãng cười.
Hàn Trác Vũ cầm một tấm lên, mặt không cảm xúc, trong lòng lại cuồn cuộn không ngừng. Nếu anh hỏi thì nên làm gì giờ? Sảng khoái thừa nhận hay phủ nhận đến cùng? Không, không thể thừa nhận! Làm vậy sẽ hủy hoại Lôi Đình!
“Chú không cần biết anh lấy từ đâu, chú chỉ cần biết, ảnh như vậy Khâu Hưng Bang còn nhận được trước anh.” Lôi Húc nhìn Lôi Đình, giọng trầm hơn, “Nói cho anh biết, mấy bức ảnh này đều là giả.”
Hàn Trác Vũ nắm chặt ảnh chụp, mở miệng trước, “Đúng vậy, ảnh chụp đều là giả. Toàn là lợi dụng góc chụp thôi.”
Còn không đợi Lôi Húc thở phào, Lôi Đình bổ sung, “Nhưng tình cảm của em với Tiểu Vũ là thật. Từ hai năm trước, bọn em đã ở bên nhau rồi.” Dứt lời, anh nắm chặt tay người yêu đang bất ngờ nhìn lại.
Trong đôi mắt đen láy của thanh niên tràn ngập nghi vấn – Sao phải thừa nhận?
Vì sao? Lôi Đình vốn không định giấu người trong nhà cả đời. Yêu thì yêu rồi, anh sẽ không để người yêu mình sống trong bóng tối vĩnh viễn. Anh hi vọng tình cảm của hai người sẽ được người nhà chúc phúc, thậm chí còn mơ ước đến việc đi Hà Lan đăng kí kết hôn, rồi tổ chức hôn lễ long trọng bên sa mạc bát ngát của Las Vegas, thề nguyện và trao nhau nụ hôn trước sự chứng kiến của đất trời.
“Thảo nào…” Thảo nào cứ cảm thấy chú em với Tiểu Vũ thân nhau vậy, thảo nào thỉnh thoảng lại nghe thấy Tiểu Sâm gọi Tiểu Vũ là mẹ, Lôi Húc vừa xoa trán vừa nhớ lại, biểu cảm trên mắt thay đổi liên hồi, từ hiểu ra, phẫn nộ, đến bất đắc dĩ. Anh nhìn chằm chằm hai người đang nắm tay nhau, muốn mắng, muốn ép họ chia tay, nhưng lại không thể nào nói thành lời.
Suy nghĩ một phen, anh mệt mỏi mở miệng, “Lôi Đình, chú biết nếu truyện này truyền đi sẽ có ảnh hưởng như thế nào với chú, với nhà họ Lôi, với Tiểu Vũ không?”
“Em chỉ muốn cho người thân biết, cũng không định chiêu cáo thiên hạ. Anh yên tâm, em và Tiểu Vũ chắc chắn sẽ không kéo chân sau của anh.” Lôi Đình cười nhạt, “Nếu nhà họ Khâu công khai ảnh chụp, em và Tiểu Vũ sẽ đứng ra phủ nhận. Lời Tiểu Vũ nói mọi người sẽ tin. Huống hồ mấy ảnh này giả quá, không tin tưởng được. Đợi tổng tuyển cử kết thúc, em sẽ từ chức trong quân đội, tránh việc nhà mình bị bắt lỗi.”
“Chú tự tính toán là được rồi. Không phải anh không giúp chú, mà bộ đội là thế giới đàn ông, rất nhạy cảm với việc này.” Lôi Húc nhắm mắt xua tay, “Hai người đi đi, chuẩn bị sẵn sàng tổ chức họp báo bất kì lúc nào. Người lớn cả rồi, anh không quản được, chỉ hy vọng hai người chịu trách nhiệm với tình cảm của mình.”
“Anh ơi, em xin lỗi!” Đi tới cửa, giọng khàn khàn của Hàn Trác Vũ vang lên.
“Không cần phải xin lỗi anh, anh sẽ không giấu bố mẹ với ông đâu, hai chú còn mấy trận đánh ác liệt nữa cơ.” Lôi Húc lại xua tay đuổi hai người, lẩm bẩm, “Tự dưng đổi giọng gọi anh đúng là không quen, trước toàn gọi mình là bác mà.”
Hai người đi ra khỏi phòng, không cố kị gì nữa, tay nắm tay xuống bãi đỗ xe tư nhân của nhà họ Lôi, ngồi trong xe không nói gì. Hồi lâu sau, Hàn Trác Vũ nắm chặt tay Lôi Đình, thấp giọng hỏi, “Từ chức xong thì anh định làm gì?” Một người đàn ông không thể không có sự nghiệp, cậu sợ anh xin nghỉ việc thì sẽ có ngày hối hận.
“Anh cũng không biết, em nói xem nên làm gì?” Lôi Đình cố ý đùa người yêu.
“Mình quay lại xã Thông Nguyên được không? Ở đấy non xanh nước biếc, cuộc sống yên bình. Mùa xuân ra ruộng trồng trọt, hè ra sông bắt cá, thu lên núi nhặt hạt dẻ, đông nằm trên giường sưởi ấm. Việc học của Tiểu Sâm cũng không phải lo, em là giáo viên tốt nhất rồi, một mình em cũng có thể giáo dục bé toàn diện. Một nhà ba người chúng ta cứ sống yên bình như vậy, được không?” Trong mắt thanh niên toát lên chút chờ mong và khẩn cầu. Cậu sợ người yêu không chịu được ánh mắt thế tục hay áp lực từ người nhà mà ra đi, vứt cậu lại thế giới tràn ngập bóng tối kia.
“Em càng ngày nói càng nhiều đó.” Lôi Đình không trả lời thẳng.
Hàn Trác Vũ trầm xuống, buông tay người yêu, ấp úng nói, “Em không nói nữa.” Cậu chỉ muốn dùng lời nói để che giấu bất an dưới đáy lòng thôi.
“Đồ ngốc.” Lôi Đình cười khẽ, giữ lấy thanh niên, dùng sức hôn cậu, sau khi tách ra, anh cọ nhẹ lên mũi cậu, “Anh không nói cho em biết à? Đồ cưới của mẹ anh có mấy công ty năng lượng, mấy năm nay toàn anh quản lý. Sau khi từ chức thì anh có thể đi kinh doanh. Chỉ chút ít tiền của em, sao đủ em làm từ thiện, làm nghiên cứu? Nếu thật sự qua Thông Nguyên, anh sẵn sàng, nhưng em có tình nguyện không? Cứu vớt thế giới không phải giấc mơ của em sao?”
“Cứu vớt thế giới gì chứ, nghe trẻ trâu thế.” Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, trong mắt toát ra vui vẻ.
“Ừ, nghe trẻ trâu thật. Nhưng em làm được đó thôi? Anh sẽ luôn ở bên em, ủng hộ em. Đừng quên, lúc trước là ai khóc lóc muốn ở bên anh mãi mãi, giờ đổi ý cũng không kịp rồi!” Lôi Đình hôn lên lông mi người yêu, cao giọng cười.
Tai Hàn Trác Vũ đỏ bừng, vùi mặt vào trong cái ôm của người đàn ông, thấp giọng nói, “Không đổi ý, cả đời cũng không đổi ý!”