Hàn Trác Vũ rất kinh ngạc. Hai năm qua, cậu đã giúp đỡ rất nhiều người, nhưng chưa từng có người nào tràn đầy chính năng lượng như bé con này, từng hành động nhỏ đều có thể nhận được lòng biết ơn từ bé.
Trái tim từ trước đến nay vẫn bình tĩnh như nước hồ thu của thiếu niên khẽ rung động, trên mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt đen óng lại tràn ngập dịu dàng.
“Nằm xuống ngủ.” Cậu kéo góc chăn, thấp giọng nói. Cứ co người như vậy, sớm muộn gì cũng tê chân.
Bé con giật giật, lại không làm theo.
Hàn Trác Vũ đợi cả buổi, cuối cùng vươn ngón tay, chọc chọc mái tóc đen mượt của bé con.
Bé con run lên như bị điện giật, hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt sát gần của thiếu niên mới chậm rãi bình tĩnh lại. Đây không còn là căn phòng chật hẹp ẩm mốc, cũng không phải cốp xe nóng bức, anh này đã cứu mình, người xấu sẽ không tiêm gì vào người bé, cũng sẽ không bóp cổ.
Hàn Trác Vũ nhìn thẳng vào mắt bé, nhắc lại, “Nằm xuống ngủ.” Dừng một lát, lại thấp giọng bổ sung, “Như vậy thoải mái hơn.”
Bé con im lặng một lát, chậm rãi nằm xuống, kéo cao chăn lông, chỉ để lộ đôi mắt đen láy to tròn nhìn chằm chằm thiếu niên, như thể sợ cậu sẽ biến mất.
Hàn Trác Vũ cẩn thận kéo chăn lại cho bé, đắp lên bàn chân lộ ra ngoài, lấy di động ra chơi games.
Năm phút sau, mắt bé con bắt đầu díp lại; 10 phút sau, bé nắm chăn, không cam lòng nhắm mắt. Hàn Trác Vũ ngẩng đầu nhìn bé, tắt nhạc nền games. Phòng bệnh liền trở nên im lặng vô cùng.
“Á ~” Bé con đột nhiên bật dậy, cổ họng đang bị thương phát ra tiếng rên rỉ.
9527 cùng Hàn Trác Vũ đều hoảng sợ vô cùng.
Thấy anh trai vẫn ngồi cạnh giường, bé con thở phào, lại từ từ nằm xuống. Lúc này, bé không chịu nhắm mắt, mà cơ thể đã mệt mỏi vô cùng của bé không ngừng phát ra sóng não xin giúp đỡ.
Tiếng tít tít vang lên liên tục trong đầu Hàn Trác Vũ. Cậu nghiêng đầu, dùng tay che đôi mắt to tròn của bé con lại.
Bé con theo phản xạ nhắm hai mắt lại, sau đó không còn sức mở ra nữa. Sau khi bị bắt cóc, bé luôn sống trong tình trạng sợ hãi, đã bao nhiêu ngày không ngủ đủ, chính bé cũng không nhớ rõ nữa rồi.
Tiếng tít tít vẫn còn, Hàn Trác Vũ nghĩ nghĩ, bật nhạc nền games lên mức to nhất, tập trung chơi. Lúc thì nhảy, lúc tấn công, lúc lại phòng thủ, âm thanh hiệu ứng vang lên không dứt, nghe náo nhiệt vô cùng.
Biết anh trai kia vẫn đang ở bên mình, thần kinh căng thẳng của bé con từng chút bình tĩnh lại, chậm rãi chìm sâu vào giấc ngủ.
“Đinh ~ Nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp.”
9527 xoa xoa tay, cười ha hả.
Cách đó vài nghìn cây số, người nào đó nhận được tin, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới huyện Phương Trung.
Thạch Lỗi đợi em trai ngủ, hầm một chén cháo trắng, mang theo cơm và thức ăn đưa đến bệnh viện. Bé con vốn núp ở góc giường đã nằm xuống ngủ, bạn tốt ngồi bên giường nghịch điện thoại, nhạc games mở rất to.
“Sao mày mở tiếng to vậy? Không sợ ồn đến bé con à?” Thạch Lỗi thấp giọng hỏi.
Không đợi Hàn Trác Vũ trả lời, bé con đột nhiên mở mắt, nhìn thấy thiếu niên cao lớn cường tráng, cổ họng lại nức nở, dường như rất sợ hãi.
Thạch Lỗi cũng hoảng sợ, vội vàng lùi ra sau, giơ cao hai tay, tỏ vẻ mình không làm gì cả.
“Đừng sợ.” Hàn Trác Vũ bình tĩnh mở miệng.
Bé con rốt cuộc không ngủ được nữa, lại ngồi dậy, dùng chăn bao kín người thành một bọc tròn, chỉ để lộ đôi mắt nhìn chằm chằm Thạch Lỗi.
Không ngủ được thì ăn, Hàn Trác Vũ nhận cặp lồng, lấy cháo ra, cắm ống hút vào, đưa đến bên miệng bé con.
Bé con cúi đầu, không chịu ăn.
“Thằng bé không chịu ăn, làm sao bây giờ?” Thạch Lỗi lo lắng vô cùng. Không biết cảnh sát đã tìm được người nhà đứa bé chưa, cứ thế này sao mà khỏi bệnh được.
Hàn Trác Vũ lắc đầu, đặt cháo xuống, lấy cơm của mình ra bắt đầu ăn. Cậu gắp đồ ăn sang một bên, để lộ cơm trắng phía dưới, cứ một ngụm rau, một ngụm cơm trắng, một miếng thịt, một ngụm cơm trắng. Mùi đồ ăn lan tỏa trong bệnh viện, hòa vào với mùi nước khử trùng.
“Tít tít tít…” Lại là thông báo của hệ thống.
“Kí chủ, có lẽ bé đói bụng rồi.” 9527 suy đoán.
Hàn Trác Vũ không để ý, tiếp tục ăn. Thạch Lỗi lấy di động ra, chuẩn bị ngồi chơi Plants vs Zombie.
Năm phút sau, ngoài tiếng tít tít ra, trong phòng còn truyền đến tiếng bụng kêu rầm rĩ. Bé con dùng sức ấn bụng, cúi đầu thấp hơn. Bé thấy đau bụng quá!
Hàn Trác Vũ buông bát cơm đã ăn sạch sẽ. 9527 nói Lôi Phong đồng chí không bao giờ lãng phí lương thực, vậy nên cậu cũng tạo thành thói quen tốt ăn sạch suất cơm của mình.
Cậu cầm bát cháo, đưa ra trước mặt bé con, nói, “Uống!”
Bé con không phản ứng.
Cậu chọc chọc mái tóc mềm mại của bé con.
Giằng co vài phút, bé con rốt cuộc động, chậm rãi ngẩng đầu, ngậm lấy ống hút, uống một ngụm nho nhỏ. Chất lỏng sền sệt ấm áp tràn đầy khoang miệng, tuy lúc trôi qua cổ họng sẽ khiến bé đau đớn, nhưng vừa xuống bụng lại thoải mái cực kỳ! Ánh mắt bé sáng rực, tiếp tục uống từng ngụm nhỏ.
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp.”
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp.”
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp.”
“Đinh…”
“Đinh…”
Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, mắt lộ ra nghi hoặc. Bé con này sao giống mấy chú chó mèo hoang vậy, uống một ngụm lại cảm ơn một lần là sao? Thật sự rất… Đáng yêu…
Nhìn miệng bé con phình lên, cậu cảm thấy lòng mình mềm nhũn, khóe miệng nhịn không được nhếch lên một cái, lại nhanh chóng khôi phục mặt không biểu tình.
“Ước gì bát cháo này uống mãi không hết!” 9527 cầu nguyện tự đáy lòng.
Uống cháo xong, Hàn Trác Vũ ra hiệu bảo Thạch Lỗi đi ra ngoài, để bé con ngủ một giấc. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trắng bệch, mắt thâm lại, nhìn có lẽ đã mấy ngày rồi không ngủ đủ. Tình trạng này ngay cả người lớn còn không chịu được, nói gì đến một đứa trẻ mới bốn năm tuổi.
Bụng đã no, não liền phát ra tín hiệu buồn ngủ. Bé con nằm ngửa, liếc trộm anh trai kia qua khe hở, thấy cậu cầm di động chơi games, không định đi, lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại. Nhạc games rất ồn ào, nhưng bé vẫn cảm thấy yên lòng cực kỳ, ý thức dần dần mơ hồ.
“Kí chủ, hôm nay chúng ta nhận được tất cả 720 điểm giá trị cảm ơn đấy!” 9527 vui mừng nói, “Khi cứu những người đang gần tuyệt vọng, giá trị cảm ơn nhận được dường như rất nhiều. Vậy nên, kí chủ à, sau này chúng ta tập trung giúp đỡ người bị bệnh đi! Tôi đã định hướng nghề nghiệp cho kí chủ, sau này kí chủ thi đại học y, ra làm bác sĩ được không?”
Làm bác sĩ sao? Nhớ tới cảnh mẹ toàn thân đầy máu được đưa vào phòng giải phẫu, đến khi đưa ra ngoài đã đắp vải trắng, đau đớn cùng cảm giác vô lực tường chừng đã quên lại ập tới. Nếu mình có khả năng cứu chữa, mẹ đã không chết đúng không?
“Được, làm bác đi.” Thiếu niên kiên định gật đầu, phát hiện thế giới nho nhỏ hoang vu của mình bỗng nhiên xuất hiện một con đường thẳng tắp, chạy dài mãi không thấy điểm cuối. Cậu không biết cuối con đường là cảnh như thế nào, nhưng khi đã có đường để đi, cậu cảm thấy rất an tâm.
“Kí chủ nhất định sẽ trở thành bác sĩ giỏi nhất thế giới!” 9527 hào hùng nói.
Mắt Hàn Trác Vũ sáng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nghĩ gì. Chừng 10 phút sau, một y tá cẩn thận đẩy cửa phòng ra, vẫy tay với cậu.
Hàn Trác Vũ đặt di động vẫn đang chơi dở xuống cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Đây là đơn thuốc, cháu đi nhận thuốc cho bé đi. Tiền thuốc công an đã nộp rồi, cháu không cần trả nữa.” Y tá đưa cho cậu một tờ đơn thuốc.
Hàn Trác Vũ gật đầu. Thạch Lỗi đang ngồi nghịch điện thoại ở ngoài phòng bệnh vội vàng đuổi theo. Hai người xuống đại sảnh ở tầng một, tìm được hiệu thuốc thì đưa đơn thuốc cho dược sĩ. Chợt có tiếng ầm ĩ truyền đến.
“Bác sĩ à, con gái tôi đã sốt cao liên tục hơn một tuần rồi, anh làm ơn tiêm cho cháu trước, sau này tôi nhất định sẽ nộp tiền đủ!” Một người đàn ông trung niên giữ chặt tay bác sĩ, đau khổ cầu xin. Ông râu ria xồm xoàm, khuôn mặt tiều tụy, trên người mặc một bộ vest đắt tiền, nhưng lại nhăn nhúm, nhìn có vẻ rất sa sút.
“Không phải tôi không muốn giúp anh, mà đấy là quy định của bệnh viện. Trẻ em cần tiêm rất nhiều, trẻ em đang sốt cao kéo dài cũng nhiều, bệnh viện của chúng tôi bé thế này, kháng khuẩn vốn đã khan hiếm, nếu tiêm miễn phí cho anh thì con người ta phải làm sao?” Bác sĩ không kiên nhẫn vung tay, vội vàng rời đi.
Người đàn ông bước được hai bước lại đột nhiên dừng lại, hiển nhiên biết rõ mình có cầu xin nữa cũng vô dụng. Ông vò đầu mình, gương mặt tiều tụy lộ ra biểu cảm tuyệt vọng cùng đau đớn tột độ.
“Cứu con tôi với! Ai cứu con tôi với!” Ông đang không ngừng hò hét trong lòng.
Hàn Trác Vũ không tự chủ được nhìn sang.
Người đàn ông bỗng nhiên gặp tầm mắt của thiếu niên, đôi mắt trong như nước, không chút gợn sóng, khiến tâm trạng người bỗng yên bình hơn hẳn. Ma xui quỷ khiến, ông bước qua, mở miệng, “Xin chào, chú có thể vay cháu một vạn đồng được không? Tuần sau chú sẽ trả cho cháu.”
Vừa mới dứt lời, người đàn ông đã hối hận. Ông nghĩ có lẽ mình chịu áp lực quá lớn nên điên rồi. Ông thật sự không ngờ tới, thạc sĩ xuất sắc ngành kinh tế của đại học Pennsylvania, thiên tài kinh doanh dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, lại có một ngày phải cầu xin sự giúp đỡ từ một đứa trẻ không quen biết! Nhưng ông còn cách nào nữa đâu? Công ty phá sản, vợ ôm tiền bỏ trốn cùng tình nhân, bố đang yên ổn dưỡng lão ở quê vừa nghe tin đã trúng gió quá đời, họ hàng biết ông phá sản thì vội vàng tránh xa. Chỉ trong một đêm mà ông mất đi hết thảy, vừa lo xong tang sự cho bố, con gái lại bị bệnh, tình trạng càng ngày càng kém, ông cảm thấy mình như đang chơi vơi bên vách núi, nếu chẳng may con gái gặp chuyện gì, có lẽ ông sẽ nhảy xuống luôn.
“Xin lỗi cháu, có lẽ chú chịu áp lực lớn quá nên tâm trạng không bình thường. Lời vừa rồi cháu đừng tưởng thật.” Người đàn ông nhếch môi, nở nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc.
“Độ thánh khiết quả nhiên rất hữu dụng! Kí chủ, cơ hội giúp người đưa tới tận cửa rồi! Cậu hỏi tên của ông ta, tôi điều tra hồ sơ cho.” 9527 kích động.
Mắt Hàn Trác Vũ hơi sáng lên. Nếu người xin giúp đỡ là người trưởng thành, cậu sẽ lựa chọn rất cẩn thận, nhưng nếu là trẻ con và động vật, cậu sẽ không chút do dự.
Không đợi cậu mở miệng, Thạch Lỗi đã dùng giọng điệu ‘Ông muốn lừa tiền à’ chất vấn, “Không phải chỉ là phát sốt thôi sao? Làm gì đến một vạn đồng? Chú nghĩ bọn cháu ngu à?”
“Khi bệnh tay chân miệng đã nặng đến mức không thể dùng thuốc bình thường, bác sĩ sẽ tiêm kháng khuẩn lòng trắng trứng để tăng khả năng miễn dịch của bé. Thuốc này rất đắt, lượng cần tiêm dựa theo thể trọng của bé để tính, một mũi tiêm là 800 đồng, một đứa trẻ bình thường phải tiêm ít nhất 10 mũi.” 9527 đúng lúc phổ cập khoa học.
Hàn Trác Vũ yên lặng gật đầu, không đầu không đuôi phun ra một chữ, “Tên.”
Người đàn ông ngẩn người, lúc kịp phản ứng lại thì thấp giọng nói, “Thiệu Dật Thần.”
“Cụ thể hơn.”
“Thiệu (邵) ghép từ ‘đao’ (刀) và ‘khẩu’ (口), ‘Dật’ trong ‘an dật’, ‘Thần’ trong ‘thần dân’.” Người đàn ông đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.
9527 quét lấy hình ảnh người đàn ông, nhanh chóng kiểm tra thân phận.
Hàn Trác Vũ rất kinh ngạc. Hai năm qua, cậu đã giúp đỡ rất nhiều người, nhưng chưa từng có người nào tràn đầy chính năng lượng như bé con này, từng hành động nhỏ đều có thể nhận được lòng biết ơn từ bé.
Trái tim từ trước đến nay vẫn bình tĩnh như nước hồ thu của thiếu niên khẽ rung động, trên mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt đen óng lại tràn ngập dịu dàng.
“Nằm xuống ngủ.” Cậu kéo góc chăn, thấp giọng nói. Cứ co người như vậy, sớm muộn gì cũng tê chân.
Bé con giật giật, lại không làm theo.
Hàn Trác Vũ đợi cả buổi, cuối cùng vươn ngón tay, chọc chọc mái tóc đen mượt của bé con.
Bé con run lên như bị điện giật, hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt sát gần của thiếu niên mới chậm rãi bình tĩnh lại. Đây không còn là căn phòng chật hẹp ẩm mốc, cũng không phải cốp xe nóng bức, anh này đã cứu mình, người xấu sẽ không tiêm gì vào người bé, cũng sẽ không bóp cổ.
Hàn Trác Vũ nhìn thẳng vào mắt bé, nhắc lại, “Nằm xuống ngủ.” Dừng một lát, lại thấp giọng bổ sung, “Như vậy thoải mái hơn.”
Bé con im lặng một lát, chậm rãi nằm xuống, kéo cao chăn lông, chỉ để lộ đôi mắt đen láy to tròn nhìn chằm chằm thiếu niên, như thể sợ cậu sẽ biến mất.
Hàn Trác Vũ cẩn thận kéo chăn lại cho bé, đắp lên bàn chân lộ ra ngoài, lấy di động ra chơi games.
Năm phút sau, mắt bé con bắt đầu díp lại; phút sau, bé nắm chăn, không cam lòng nhắm mắt. Hàn Trác Vũ ngẩng đầu nhìn bé, tắt nhạc nền games. Phòng bệnh liền trở nên im lặng vô cùng.
“Á ~” Bé con đột nhiên bật dậy, cổ họng đang bị thương phát ra tiếng rên rỉ.
cùng Hàn Trác Vũ đều hoảng sợ vô cùng.
Thấy anh trai vẫn ngồi cạnh giường, bé con thở phào, lại từ từ nằm xuống. Lúc này, bé không chịu nhắm mắt, mà cơ thể đã mệt mỏi vô cùng của bé không ngừng phát ra sóng não xin giúp đỡ.
Tiếng tít tít vang lên liên tục trong đầu Hàn Trác Vũ. Cậu nghiêng đầu, dùng tay che đôi mắt to tròn của bé con lại.
Bé con theo phản xạ nhắm hai mắt lại, sau đó không còn sức mở ra nữa. Sau khi bị bắt cóc, bé luôn sống trong tình trạng sợ hãi, đã bao nhiêu ngày không ngủ đủ, chính bé cũng không nhớ rõ nữa rồi.
Tiếng tít tít vẫn còn, Hàn Trác Vũ nghĩ nghĩ, bật nhạc nền games lên mức to nhất, tập trung chơi. Lúc thì nhảy, lúc tấn công, lúc lại phòng thủ, âm thanh hiệu ứng vang lên không dứt, nghe náo nhiệt vô cùng.
Biết anh trai kia vẫn đang ở bên mình, thần kinh căng thẳng của bé con từng chút bình tĩnh lại, chậm rãi chìm sâu vào giấc ngủ.
“Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp.”
xoa xoa tay, cười ha hả.
Cách đó vài nghìn cây số, người nào đó nhận được tin, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới huyện Phương Trung.
Thạch Lỗi đợi em trai ngủ, hầm một chén cháo trắng, mang theo cơm và thức ăn đưa đến bệnh viện. Bé con vốn núp ở góc giường đã nằm xuống ngủ, bạn tốt ngồi bên giường nghịch điện thoại, nhạc games mở rất to.
“Sao mày mở tiếng to vậy? Không sợ ồn đến bé con à?” Thạch Lỗi thấp giọng hỏi.
Không đợi Hàn Trác Vũ trả lời, bé con đột nhiên mở mắt, nhìn thấy thiếu niên cao lớn cường tráng, cổ họng lại nức nở, dường như rất sợ hãi.
Thạch Lỗi cũng hoảng sợ, vội vàng lùi ra sau, giơ cao hai tay, tỏ vẻ mình không làm gì cả.
“Đừng sợ.” Hàn Trác Vũ bình tĩnh mở miệng.
Bé con rốt cuộc không ngủ được nữa, lại ngồi dậy, dùng chăn bao kín người thành một bọc tròn, chỉ để lộ đôi mắt nhìn chằm chằm Thạch Lỗi.
Không ngủ được thì ăn, Hàn Trác Vũ nhận cặp lồng, lấy cháo ra, cắm ống hút vào, đưa đến bên miệng bé con.
Bé con cúi đầu, không chịu ăn.
“Thằng bé không chịu ăn, làm sao bây giờ?” Thạch Lỗi lo lắng vô cùng. Không biết cảnh sát đã tìm được người nhà đứa bé chưa, cứ thế này sao mà khỏi bệnh được.
Hàn Trác Vũ lắc đầu, đặt cháo xuống, lấy cơm của mình ra bắt đầu ăn. Cậu gắp đồ ăn sang một bên, để lộ cơm trắng phía dưới, cứ một ngụm rau, một ngụm cơm trắng, một miếng thịt, một ngụm cơm trắng. Mùi đồ ăn lan tỏa trong bệnh viện, hòa vào với mùi nước khử trùng.
“Tít tít tít…” Lại là thông báo của hệ thống.
“Kí chủ, có lẽ bé đói bụng rồi.” suy đoán.
Hàn Trác Vũ không để ý, tiếp tục ăn. Thạch Lỗi lấy di động ra, chuẩn bị ngồi chơi Plants vs Zombie.
Năm phút sau, ngoài tiếng tít tít ra, trong phòng còn truyền đến tiếng bụng kêu rầm rĩ. Bé con dùng sức ấn bụng, cúi đầu thấp hơn. Bé thấy đau bụng quá!
Hàn Trác Vũ buông bát cơm đã ăn sạch sẽ. nói Lôi Phong đồng chí không bao giờ lãng phí lương thực, vậy nên cậu cũng tạo thành thói quen tốt ăn sạch suất cơm của mình.
Cậu cầm bát cháo, đưa ra trước mặt bé con, nói, “Uống!”
Bé con không phản ứng.
Cậu chọc chọc mái tóc mềm mại của bé con.bg-ssp-{height:px}
Giằng co vài phút, bé con rốt cuộc động, chậm rãi ngẩng đầu, ngậm lấy ống hút, uống một ngụm nho nhỏ. Chất lỏng sền sệt ấm áp tràn đầy khoang miệng, tuy lúc trôi qua cổ họng sẽ khiến bé đau đớn, nhưng vừa xuống bụng lại thoải mái cực kỳ! Ánh mắt bé sáng rực, tiếp tục uống từng ngụm nhỏ.
“Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp.”
“Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp.”
“Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp.”
“Đinh…”
“Đinh…”
Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, mắt lộ ra nghi hoặc. Bé con này sao giống mấy chú chó mèo hoang vậy, uống một ngụm lại cảm ơn một lần là sao? Thật sự rất… Đáng yêu…
Nhìn miệng bé con phình lên, cậu cảm thấy lòng mình mềm nhũn, khóe miệng nhịn không được nhếch lên một cái, lại nhanh chóng khôi phục mặt không biểu tình.
“Ước gì bát cháo này uống mãi không hết!” cầu nguyện tự đáy lòng.
Uống cháo xong, Hàn Trác Vũ ra hiệu bảo Thạch Lỗi đi ra ngoài, để bé con ngủ một giấc. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trắng bệch, mắt thâm lại, nhìn có lẽ đã mấy ngày rồi không ngủ đủ. Tình trạng này ngay cả người lớn còn không chịu được, nói gì đến một đứa trẻ mới bốn năm tuổi.
Bụng đã no, não liền phát ra tín hiệu buồn ngủ. Bé con nằm ngửa, liếc trộm anh trai kia qua khe hở, thấy cậu cầm di động chơi games, không định đi, lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại. Nhạc games rất ồn ào, nhưng bé vẫn cảm thấy yên lòng cực kỳ, ý thức dần dần mơ hồ.
“Kí chủ, hôm nay chúng ta nhận được tất cả điểm giá trị cảm ơn đấy!” vui mừng nói, “Khi cứu những người đang gần tuyệt vọng, giá trị cảm ơn nhận được dường như rất nhiều. Vậy nên, kí chủ à, sau này chúng ta tập trung giúp đỡ người bị bệnh đi! Tôi đã định hướng nghề nghiệp cho kí chủ, sau này kí chủ thi đại học y, ra làm bác sĩ được không?”
Làm bác sĩ sao? Nhớ tới cảnh mẹ toàn thân đầy máu được đưa vào phòng giải phẫu, đến khi đưa ra ngoài đã đắp vải trắng, đau đớn cùng cảm giác vô lực tường chừng đã quên lại ập tới. Nếu mình có khả năng cứu chữa, mẹ đã không chết đúng không?
“Được, làm bác đi.” Thiếu niên kiên định gật đầu, phát hiện thế giới nho nhỏ hoang vu của mình bỗng nhiên xuất hiện một con đường thẳng tắp, chạy dài mãi không thấy điểm cuối. Cậu không biết cuối con đường là cảnh như thế nào, nhưng khi đã có đường để đi, cậu cảm thấy rất an tâm.
“Kí chủ nhất định sẽ trở thành bác sĩ giỏi nhất thế giới!” hào hùng nói.
Mắt Hàn Trác Vũ sáng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nghĩ gì. Chừng phút sau, một y tá cẩn thận đẩy cửa phòng ra, vẫy tay với cậu.
Hàn Trác Vũ đặt di động vẫn đang chơi dở xuống cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Đây là đơn thuốc, cháu đi nhận thuốc cho bé đi. Tiền thuốc công an đã nộp rồi, cháu không cần trả nữa.” Y tá đưa cho cậu một tờ đơn thuốc.
Hàn Trác Vũ gật đầu. Thạch Lỗi đang ngồi nghịch điện thoại ở ngoài phòng bệnh vội vàng đuổi theo. Hai người xuống đại sảnh ở tầng một, tìm được hiệu thuốc thì đưa đơn thuốc cho dược sĩ. Chợt có tiếng ầm ĩ truyền đến.
“Bác sĩ à, con gái tôi đã sốt cao liên tục hơn một tuần rồi, anh làm ơn tiêm cho cháu trước, sau này tôi nhất định sẽ nộp tiền đủ!” Một người đàn ông trung niên giữ chặt tay bác sĩ, đau khổ cầu xin. Ông râu ria xồm xoàm, khuôn mặt tiều tụy, trên người mặc một bộ vest đắt tiền, nhưng lại nhăn nhúm, nhìn có vẻ rất sa sút.
“Không phải tôi không muốn giúp anh, mà đấy là quy định của bệnh viện. Trẻ em cần tiêm rất nhiều, trẻ em đang sốt cao kéo dài cũng nhiều, bệnh viện của chúng tôi bé thế này, kháng khuẩn vốn đã khan hiếm, nếu tiêm miễn phí cho anh thì con người ta phải làm sao?” Bác sĩ không kiên nhẫn vung tay, vội vàng rời đi.
Người đàn ông bước được hai bước lại đột nhiên dừng lại, hiển nhiên biết rõ mình có cầu xin nữa cũng vô dụng. Ông vò đầu mình, gương mặt tiều tụy lộ ra biểu cảm tuyệt vọng cùng đau đớn tột độ.
“Cứu con tôi với! Ai cứu con tôi với!” Ông đang không ngừng hò hét trong lòng.
Hàn Trác Vũ không tự chủ được nhìn sang.
Người đàn ông bỗng nhiên gặp tầm mắt của thiếu niên, đôi mắt trong như nước, không chút gợn sóng, khiến tâm trạng người bỗng yên bình hơn hẳn. Ma xui quỷ khiến, ông bước qua, mở miệng, “Xin chào, chú có thể vay cháu một vạn đồng được không? Tuần sau chú sẽ trả cho cháu.”
Vừa mới dứt lời, người đàn ông đã hối hận. Ông nghĩ có lẽ mình chịu áp lực quá lớn nên điên rồi. Ông thật sự không ngờ tới, thạc sĩ xuất sắc ngành kinh tế của đại học Pennsylvania, thiên tài kinh doanh dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, lại có một ngày phải cầu xin sự giúp đỡ từ một đứa trẻ không quen biết! Nhưng ông còn cách nào nữa đâu? Công ty phá sản, vợ ôm tiền bỏ trốn cùng tình nhân, bố đang yên ổn dưỡng lão ở quê vừa nghe tin đã trúng gió quá đời, họ hàng biết ông phá sản thì vội vàng tránh xa. Chỉ trong một đêm mà ông mất đi hết thảy, vừa lo xong tang sự cho bố, con gái lại bị bệnh, tình trạng càng ngày càng kém, ông cảm thấy mình như đang chơi vơi bên vách núi, nếu chẳng may con gái gặp chuyện gì, có lẽ ông sẽ nhảy xuống luôn.
“Xin lỗi cháu, có lẽ chú chịu áp lực lớn quá nên tâm trạng không bình thường. Lời vừa rồi cháu đừng tưởng thật.” Người đàn ông nhếch môi, nở nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc.
“Độ thánh khiết quả nhiên rất hữu dụng! Kí chủ, cơ hội giúp người đưa tới tận cửa rồi! Cậu hỏi tên của ông ta, tôi điều tra hồ sơ cho.” kích động.
Mắt Hàn Trác Vũ hơi sáng lên. Nếu người xin giúp đỡ là người trưởng thành, cậu sẽ lựa chọn rất cẩn thận, nhưng nếu là trẻ con và động vật, cậu sẽ không chút do dự.
Không đợi cậu mở miệng, Thạch Lỗi đã dùng giọng điệu ‘Ông muốn lừa tiền à’ chất vấn, “Không phải chỉ là phát sốt thôi sao? Làm gì đến một vạn đồng? Chú nghĩ bọn cháu ngu à?”
“Khi bệnh tay chân miệng đã nặng đến mức không thể dùng thuốc bình thường, bác sĩ sẽ tiêm kháng khuẩn lòng trắng trứng để tăng khả năng miễn dịch của bé. Thuốc này rất đắt, lượng cần tiêm dựa theo thể trọng của bé để tính, một mũi tiêm là đồng, một đứa trẻ bình thường phải tiêm ít nhất mũi.” đúng lúc phổ cập khoa học.
Hàn Trác Vũ yên lặng gật đầu, không đầu không đuôi phun ra một chữ, “Tên.”
Người đàn ông ngẩn người, lúc kịp phản ứng lại thì thấp giọng nói, “Thiệu Dật Thần.”
“Cụ thể hơn.”
“Thiệu (邵) ghép từ ‘đao’ (刀) và ‘khẩu’ (口), ‘Dật’ trong ‘an dật’, ‘Thần’ trong ‘thần dân’.” Người đàn ông đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.
quét lấy hình ảnh người đàn ông, nhanh chóng kiểm tra thân phận.