Tắm rửa, thay quần áo ướt đẫm mồ hôi, cẩn thận chải lại mái tóc mềm mại, Hàn Trác Vũ mở máy, tiếp tục chơi trò chơi, như thể vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì.
“Không hổ là ký chủ của hệ thống! Gặp tình huống kỳ lạ như vậy vẫn có thể giữ vững tỉnh táo! Đáng khen ngợi!” Yên lặng được một lát, 9527 bỗng nhiên đắc ý mở miệng.
Ngón tay đang ấn chuột của Hàn Trác Vũ khẽ run lên.
Đúng lúc này, đồng hồ báo thức đặt cạnh máy tính vang lên, kim đồng hồ dừng lại ở vị trí 6:30.
“Đi ăn cơm.” Nam sinh vừa thì thầm, vừa tắt máy tính.
“Đúng vậy, từ 6 đến 7 giờ mỗi tối là thời gian ăn cơm tối phù hợp nhất, 9527 đang định nhắc nhở ký chủ.” Giọng người máy nịnh nọt nói.
Bước chân Hàn Trác Vũ khẽ khựng lại. Cậu đã quen tự lầm bầm một mình, nhưng một ngày nào đó, khi mình đang lầm bầm đột nhiên có một giọng nói đáp lại trong đầu, cảm giác này cũng không tệ như cậu tưởng tượng. Giọng nói này dùng cách thức rất kỳ lạ chen chân vào thế giới nhỏ của cậu, dường như đã thành một phần của cậu rồi.
Cậu tiếp tục bình tĩnh đi về phía trước, đẩy cửa phòng ra, đi qua hành lang, xuống cầu thang, đi vào nhà ăn đã thơm nức mùi đồ ăn. Bố Hàn Trác Vũ là An Quốc Nhân, mẹ kế là Lôi Lệ Trân, em cùng bố khác mẹ là An Minh Hoài đã sớm ăn gần xong, không ai nghĩ đến việc đi gọi cậu lấy một tiếng, cũng không ai có ý định thích ứng với thời gian biểu của cậu.
An Quốc Nhân là phó thị trưởng thành phố H, đồng thời là trưởng phòng quy hoạch. Hàn Trác Vũ là con của ông với vợ trước, An Minh Hoài là con của ông với người vợ hiện tại, hai người chỉ cách nhau ba tháng, mà người vợ hiện tại của ông Lôi Lệ Trân đến từ thế gia nổi tiếng trong quân chính của Trung Quốc – Lôi gia, trợ giúp rất nhiều cho sự nghiệp của ông.
Từ những điều này, chúng ta có thể suy đoán ra một câu chuyện về người thứ ba trèo lên vị trí vợ cả thành công vô cùng cẩu huyết. Mẹ Hàn Trác Vũ – Hàn Gia Mỹ là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, dù biết rõ chồng ngoại tình, bà kiên quyết không chịu nhường tiểu tam, tình nguyện cãi nhau với chồng để giữ lấy vị trí người vợ chứ tuyệt không chịu buông tay. Mãi đến khi phát hiện con trai bị mắc bệnh tự kỷ khi sống trong hoàn cảnh gia đình quá phức tạp, bà mới hiểu ra, đưa đơn ly hôn với An Quốc Nhân lên tòa, mang toàn bộ gia sản, dẫn con trai bay thẳng đến nước A, vừa chữa bệnh cho con, vừa gây dựng sự nghiệp.
An Quốc Nhân thiếu chút nữa bị Hàn Gia Mỹ khiến cho thân bại danh liệt, cũng may có Lôi Lệ Trân giúp đỡ mới vượt qua được cửa ải khó khăn ấy, từ đấy hận vợ trước đến thấu xương, đồng thời cũng chán ghét con trai mang vợ họ trước của mình, không thèm quan tâm đến cậu. Nếu không phải hai năm trước, Hàn Gia Mỹ bị tai nạn qua đời, hơn nữa để lại di sản trị giá hơn 600.000 đôla Mĩ, có lẽ cả đời này hai bố con cũng không gặp lại.
Hàn Trác Vũ im lặng kéo ghế, ngồi ở vị trí của riêng mình, từ đầu đến cuối không chào bất kì ai, mắt cũng không nhìn bất kì người nào.
An Quốc Nhân nhìn con trai cả tối tăm u ám, trên mặt lộ ra sự chán ghét rõ ràng. Lôi Lệ Trân cùng An Minh Hoài khẽ nhếch khóe miệng.
Hàn Trác Vũ coi ba người như không tồn tại, nhận bát cơm bảo mẫu đưa tới, cẩn thận nén chặt bát cơm cho thật bằng, gắp đũa rau từ đĩa trước mặt. Cậu máy móc đưa đũa, một ngụm cơm trắng lại một ngụm rau, đồ ăn khác không hề động tới, vì vị trí của chúng vượt ra khỏi phạm vi an toàn của cậu.
Không biết là vô tình hay cố ý, trước mặt cậu lúc nào cũng đặt một đĩa rau, chưa bao giờ có đĩa thịt đặt ở chỗ cậu. Chỉ khi đi học, bảo mẫu thiện lương cố ý chuẩn bị thức ăn rất dinh dưỡng cho cậu, sau đó giấu dưới đáy cặp lồng rồi dùng cơm trắng che kín, cậu mới có thể ăn vài miếng thịt. Cậu chưa bao giờ để tâm tới việc Lôi Lệ Trân khắt khe cậu, lại càng không kêu ca, thế giới của cậu chỉ có mình cậu mà thôi.
Cậu lơ đễnh ăn cơm, đợi khi bát cơm đã thấy đáy liền để đũa xuống, chuẩn bị trở về phòng.
“Đợi một lát, trong bát cậu còn vài hạt cơm chưa ăn hết, đây là hành vi lãng phí lương thực! Lôi Phong không bao giờ lãng phí lương thực cả!” Giọng nói non nớt của 9527 đột nhiên vang lên, “Hơn nữa, bữa tối của cậu quá đơn giản, không ăn đủ chất dinh dưỡng cần thiết để giúp cơ thể hoạt động bình thường, thảo nào thể lực và sức chịu đựng của cậu lại thấp như vậy. hệ thống đề nghị cậu ăn thêm một bát cơm, cùng với vài miếng thịt. Đồng chí Lôi Phong từng nói – Sức khỏe là vốn quý giá của cách mạng!”
Hàn Trác Vũ coi như không nghe thấy, tiếp tục kéo ghế đứng dậy, sau đó, cảm giác đau đớn đột ngột bủa vây lấy đầu cậu, khiến cậu khựng lại.
“Dây thần kinh cảm giác của kí chủ mẫn cảm gấp năm lần người bình thường, nếu kí chủ kiên quyết không chịu tiếp nhận đề nghị hợp lý của hệ thống, hệ thống sẽ tiến hành trừng phạt trong vùng não của kí chủ! Toàn bộ việc làm của hệ thống đều để đảm bảo cơ thể kí chủ khỏe mạnh, lấy sự an toàn tính mạng làm mục tiêu, xin kí chủ hãy phối hợp!” 9527 nghiêm túc cảnh cáo.
“Dùng điện giật tôi cũng là vì muốn tôi khỏe mạnh? Còn có, sức khỏe là vốn quý của cách mạng không phải Lôi Phong nói, là Mao chủ tịch nói.” Hàn Trác Vũ chậm rãi ngồi xuống, giọng rất tỉnh táo.
“Không thể nào, theo nghiên cứu của tiến sĩ Eric, những lời này nhất định là do đồng chí Lôi Phong nói! Hơn nữa, dùng điện giật não bộ kĩ chủ không gây tổn hại đến sức khỏe của kí chủ, ngược lại, còn có thể kích thích mức độ khai thác não của kí chủ. Tuy hiệu quả sẽ không rõ ràng như khi hệ thống tăng cấp, nhưng trí nhớ, khả năng thông hiểu, phân tích logic cùng khả năng tính toán của kí chủ cũng sẽ được đề cao trong một mức độ nhất định.” 9527 vội vàng giải thích, thái độ rất cẩn thận. Trong lúc xuyên qua thời không, vỏ ngoài của nó bị phá hủy hoàn toàn, thiết bị bảo hộ không còn dùng được nữa. Sau khi kết nối với kí chủ, nếu kí chủ tử vong, nó sẽ không thể trở lại hành tinh, mà sẽ bị phân giải thành từng mảnh nhỏ rồi biến mất hoàn toàn. Bởi vậy, bảo vệ sự an toàn của kí chủ quan trọng hơn tăng cấp rất nhiều.
Hàn Trác Vũ im lặng xới thêm một bát cơm cho mình, tay cầm đũa do dự hồi lâu, sau khi bị điện giật thê một lần nữa, rốt cuộc gắp một miếng gà quay bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai. Biết làm sao được, tuy cậu không để ý bất kì thứ gì, nhưng cậu có một nhược điểm trí mạng – Sợ đau!
Hành động khác hẳn với bình thường của cậu ngay lập tức khiến Lôi Lệ Trân cùng An Minh Hoài chú ý.
“Anh hai thích ăn gà quay à? Sau này ngày nào em cũng bảo đầu bếp làm cho anh nhé?” An Minh Hoài rất thân thiết đề nghị.
Hàn Trác Vũ cúi đầu ăn cơm, không nhìn hắn lấy một lần.
An Minh Hoài giả bộ đau lòng, thành công khiến An Quốc Nhân cảm thấy bất mãn với con cả.
“Đừng để ý đến nó, nó muốn ăn thì tự ăn! Lúc nào cũng lầm lầm lì lì, chẳng ra thể thống gì cả!” An Quốc Nhân vừa quát con cả, vừa gắp một miếng cá kho cho con nhỏ.
“Nói gì vậy! Tiểu Vũ mắc bệnh tự kỷ, đâu phải ông không biết!” Lôi Lệ Trân giả vờ bảo vệ con riêng của chồng, quay đầu dặn bảo mẫu, “Bảo đầu bếp Tiểu Vũ thích ăn gà quay, sau này ngày nào cũng làm cho Tiểu Vũ.”
Bảo mẫu vâng dạ, trong lòng lại cảm thấy khó chịu với sự dối trá của bà chủ. Làm thì có tác dụng gì? Chỉ cần cố ý đặt cách xa Tiểu Vũ thiếu gia, Tiểu Vũ thiếu gia chắc chắn sẽ không đụng tới. Có thể hà khắc với một cậu bé mắc bệnh tự kỷ, không hề tạo thành tính uy hiếp với thiếu gia An Minh Hoài như vậy, Lôi Lệ Trân thật đúng là máu lạnh.
Hàn Trác Vũ vẫn im lặng ăn cơm, hành động của mọi người hoàn toàn không quẫy nhiễu cậu. Dùng đũa vét sạch cơm đưa vào miệng, xác nhận không lãng phí một hạt nào, đồng thời được 9527 chứng thực, cậu lặng yên kéo ghế về phòng.
Đóng cửa phòng, cảm giác mỏi mệt ập tới, cậu chậm rãi thay áo ngủ, vén chăn nằm xuống.
“Cảnh cáo kí chủ, sau khi ăn xong không nên đi ngủ ngay, sẽ tạo áp lực cho dạ dày, khiến máu toàn thân chảy không đều, dễ mắc bệnh dạ dày, tăng cân, tăng huyết áp, viêm phổi!” 9527 gào lên.
Hàn Trác Vũ dùng chăn che kín đầu, tiếp tục ngủ, sau đó lại bị cảm giác đau đớn trong đầu kích thích, ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch.
“Mời kí chủ đi dạo một giờ, đợi đồ ăn trong dạ dày tiêu hóa hết hãy ngủ!”
Dùng sức hất chăn ra, Hàn Trác Vũ xuống giường, khoác chiếc áo khoác, đi vòng quanh trong phòng ngủ. Cậu ghét mọi hoạt động ngoài trời, mọi người đi lại xung quanh khiến cậu cảm thấy rất không an toàn, tâm trạng cũng sẽ trở nên nôn nóng.
Quẹo trái mấy vòng, cảm thấy chóng mặt lại đổi sang quẹo phải mấy vòng, cuối cùng cũng hết một giờ, sau khi được 9527 đồng ý, chàng trai mặt nhăn nhó, kéo thân thể mệt mỏi tới cực điểm chui vào chăn, đầu vừa dính gối liền rơi vào giấc mộng ngọt ngào. Đây là giấc ngủ ngon nhất của cậu kể từ khi Hàn Gia Mỹ qua đời.
Năm rưỡi sáng hôm sau, Hàn Trác Vũ tỉnh lại dưới luồng điện giật của 9527 lạnh lùng, khuôn mặt cậu nhìn còn tái nhợt hơn ngày hôm qua.
“Lại có việc gì nữa?” Giọng cậu yếu ớt vô cùng.
“Tuy hệ thống có thể đề cao tố chất của kí chủ, nhưng nếu muốn trở nên mạnh mẽ thật sự, kí chủ cần phải tự mình cố gắng. Từ hôm nay trở đi, năm rưỡi mỗi sáng, kí chủ phải thức dậy tập thể dục buổi sáng!” 9527 nghiêm túc nói.
Không muốn trải nghiệm cảm giác não bị điện giật, Hàn Trác Vũ vén chăn, chọn một bộ đồ thể thao mặc vào. Chuẩn bị xong, cậu đang định mở cửa phòng lại bị 9527 gọi lại.
“Mời kí chủ dọn phòng, gấp chăn cẩn thận.”
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình nhặt áo ngủ trên mặt đất lên, bỏ vào giỏ đựng đồ trong phòng tắm, sau đó gấp chăn trên giường lại.
“Được chưa?”
“Tạm chấp nhận. Hôm nay không kịp rồi, tối hôm nay sau khi tan học, hệ thống sẽ dạy kí chủ cách gấp chăn vuông vức như một viên gạch. Xem này, đây là chăn do đồng chí Lôi Phong gấp, viên gạch vuông vức hoàn hảo, 360 độ không góc chết.” 9527 chiếu một bức ảnh đen trắng đã cũ lên. Trong bức ảnh, đồng chí Lôi Phong cười rất tươi, sau lưng là một chiếc giường sắt, trên giường có thứ gì đó đen sì, có lẽ đó chính là ‘viên gạch hoàn mỹ’ theo lời 9527.
Hàn Trác Vũ cẩn thận đánh giá vài lần, cảm thấy dù không bị điện giật, đầu cậu đã bắt đầu đau.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Cậu đờ đẫn gật đầu, mở cửa phòng xuống tầng.
Năm rưỡi, mặt trời còn chưa mọc hẳn, bầu trời vẫn còn khá tối, không khí mát mẻ mang theo chút ẩm ướt của sương đêm. Hàn Trác Vũ lặng yên nhìn khu sân rộng rãi của tòa nhà, nhìn vài thanh niên chạy bộ trên con đường nhỏ đến công viên, vài ông lão bà lão đang tập thái cực quyền, không thể nào bước thêm một bước. Nhà và trường học là khu vực an toàn của cậu, rời khỏi hai nơi này sẽ khiến cậu cảm thấy bất an.
“Nếu muốn giành được danh hiệu cao quý nhất, kí chủ phải vượt qua chướng ngại tâm lý của mình. Theo kết quả tính toán của hệ thống, trong hai năm qua, bệnh tự kỷ của kí chủ đang có xu hướng nặng hơn, phải tiến hành trị liệu ngay!” 9527 cảm thấy mình quá khổ. Mãi mới kết nối được với một kí chủ chỉ biết bản thân, không ngờ đối phương lại mắc bệnh tự kỷ! Việc này rất bất lợi cho sự nghiệp vĩ đại ‘vì nhân dân phục vụ’ của nó!
Mạnh mẽ dùng điện giật não kí chủ một lần nữa, đợi kí chủ kéo mũ đội lên đầu, dũng cảm bước bước đầu tiên, 9527 đắc ý khẽ hừ một tiếng. Nó tin tưởng dưới sự dạy dỗ của mình, kí chủ nhất định sẽ trở thành Lôi Phong thế kỷ mới!
Tắm rửa, thay quần áo ướt đẫm mồ hôi, cẩn thận chải lại mái tóc mềm mại, Hàn Trác Vũ mở máy, tiếp tục chơi trò chơi, như thể vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì.
“Không hổ là ký chủ của hệ thống! Gặp tình huống kỳ lạ như vậy vẫn có thể giữ vững tỉnh táo! Đáng khen ngợi!” Yên lặng được một lát, bỗng nhiên đắc ý mở miệng.
Ngón tay đang ấn chuột của Hàn Trác Vũ khẽ run lên.
Đúng lúc này, đồng hồ báo thức đặt cạnh máy tính vang lên, kim đồng hồ dừng lại ở vị trí :.
“Đi ăn cơm.” Nam sinh vừa thì thầm, vừa tắt máy tính.
“Đúng vậy, từ đến giờ mỗi tối là thời gian ăn cơm tối phù hợp nhất, đang định nhắc nhở ký chủ.” Giọng người máy nịnh nọt nói.
Bước chân Hàn Trác Vũ khẽ khựng lại. Cậu đã quen tự lầm bầm một mình, nhưng một ngày nào đó, khi mình đang lầm bầm đột nhiên có một giọng nói đáp lại trong đầu, cảm giác này cũng không tệ như cậu tưởng tượng. Giọng nói này dùng cách thức rất kỳ lạ chen chân vào thế giới nhỏ của cậu, dường như đã thành một phần của cậu rồi.
Cậu tiếp tục bình tĩnh đi về phía trước, đẩy cửa phòng ra, đi qua hành lang, xuống cầu thang, đi vào nhà ăn đã thơm nức mùi đồ ăn. Bố Hàn Trác Vũ là An Quốc Nhân, mẹ kế là Lôi Lệ Trân, em cùng bố khác mẹ là An Minh Hoài đã sớm ăn gần xong, không ai nghĩ đến việc đi gọi cậu lấy một tiếng, cũng không ai có ý định thích ứng với thời gian biểu của cậu.
An Quốc Nhân là phó thị trưởng thành phố H, đồng thời là trưởng phòng quy hoạch. Hàn Trác Vũ là con của ông với vợ trước, An Minh Hoài là con của ông với người vợ hiện tại, hai người chỉ cách nhau ba tháng, mà người vợ hiện tại của ông Lôi Lệ Trân đến từ thế gia nổi tiếng trong quân chính của Trung Quốc – Lôi gia, trợ giúp rất nhiều cho sự nghiệp của ông.
Từ những điều này, chúng ta có thể suy đoán ra một câu chuyện về người thứ ba trèo lên vị trí vợ cả thành công vô cùng cẩu huyết. Mẹ Hàn Trác Vũ – Hàn Gia Mỹ là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, dù biết rõ chồng ngoại tình, bà kiên quyết không chịu nhường tiểu tam, tình nguyện cãi nhau với chồng để giữ lấy vị trí người vợ chứ tuyệt không chịu buông tay. Mãi đến khi phát hiện con trai bị mắc bệnh tự kỷ khi sống trong hoàn cảnh gia đình quá phức tạp, bà mới hiểu ra, đưa đơn ly hôn với An Quốc Nhân lên tòa, mang toàn bộ gia sản, dẫn con trai bay thẳng đến nước A, vừa chữa bệnh cho con, vừa gây dựng sự nghiệp.
An Quốc Nhân thiếu chút nữa bị Hàn Gia Mỹ khiến cho thân bại danh liệt, cũng may có Lôi Lệ Trân giúp đỡ mới vượt qua được cửa ải khó khăn ấy, từ đấy hận vợ trước đến thấu xương, đồng thời cũng chán ghét con trai mang vợ họ trước của mình, không thèm quan tâm đến cậu. Nếu không phải hai năm trước, Hàn Gia Mỹ bị tai nạn qua đời, hơn nữa để lại di sản trị giá hơn . đôla Mĩ, có lẽ cả đời này hai bố con cũng không gặp lại.
Hàn Trác Vũ im lặng kéo ghế, ngồi ở vị trí của riêng mình, từ đầu đến cuối không chào bất kì ai, mắt cũng không nhìn bất kì người nào.
An Quốc Nhân nhìn con trai cả tối tăm u ám, trên mặt lộ ra sự chán ghét rõ ràng. Lôi Lệ Trân cùng An Minh Hoài khẽ nhếch khóe miệng.
Hàn Trác Vũ coi ba người như không tồn tại, nhận bát cơm bảo mẫu đưa tới, cẩn thận nén chặt bát cơm cho thật bằng, gắp đũa rau từ đĩa trước mặt. Cậu máy móc đưa đũa, một ngụm cơm trắng lại một ngụm rau, đồ ăn khác không hề động tới, vì vị trí của chúng vượt ra khỏi phạm vi an toàn của cậu.
Không biết là vô tình hay cố ý, trước mặt cậu lúc nào cũng đặt một đĩa rau, chưa bao giờ có đĩa thịt đặt ở chỗ cậu. Chỉ khi đi học, bảo mẫu thiện lương cố ý chuẩn bị thức ăn rất dinh dưỡng cho cậu, sau đó giấu dưới đáy cặp lồng rồi dùng cơm trắng che kín, cậu mới có thể ăn vài miếng thịt. Cậu chưa bao giờ để tâm tới việc Lôi Lệ Trân khắt khe cậu, lại càng không kêu ca, thế giới của cậu chỉ có mình cậu mà thôi.
Cậu lơ đễnh ăn cơm, đợi khi bát cơm đã thấy đáy liền để đũa xuống, chuẩn bị trở về phòng.
“Đợi một lát, trong bát cậu còn vài hạt cơm chưa ăn hết, đây là hành vi lãng phí lương thực! Lôi Phong không bao giờ lãng phí lương thực cả!” Giọng nói non nớt của đột nhiên vang lên, “Hơn nữa, bữa tối của cậu quá đơn giản, không ăn đủ chất dinh dưỡng cần thiết để giúp cơ thể hoạt động bình thường, thảo nào thể lực và sức chịu đựng của cậu lại thấp như vậy. hệ thống đề nghị cậu ăn thêm một bát cơm, cùng với vài miếng thịt. Đồng chí Lôi Phong từng nói – Sức khỏe là vốn quý giá của cách mạng!”
Hàn Trác Vũ coi như không nghe thấy, tiếp tục kéo ghế đứng dậy, sau đó, cảm giác đau đớn đột ngột bủa vây lấy đầu cậu, khiến cậu khựng lại.
“Dây thần kinh cảm giác của kí chủ mẫn cảm gấp năm lần người bình thường, nếu kí chủ kiên quyết không chịu tiếp nhận đề nghị hợp lý của hệ thống, hệ thống sẽ tiến hành trừng phạt trong vùng não của kí chủ! Toàn bộ việc làm của hệ thống đều để đảm bảo cơ thể kí chủ khỏe mạnh, lấy sự an toàn tính mạng làm mục tiêu, xin kí chủ hãy phối hợp!” nghiêm túc cảnh cáo.
“Dùng điện giật tôi cũng là vì muốn tôi khỏe mạnh? Còn có, sức khỏe là vốn quý của cách mạng không phải Lôi Phong nói, là Mao chủ tịch nói.” Hàn Trác Vũ chậm rãi ngồi xuống, giọng rất tỉnh táo.
“Không thể nào, theo nghiên cứu của tiến sĩ Eric, những lời này nhất định là do đồng chí Lôi Phong nói! Hơn nữa, dùng điện giật não bộ kĩ chủ không gây tổn hại đến sức khỏe của kí chủ, ngược lại, còn có thể kích thích mức độ khai thác não của kí chủ. Tuy hiệu quả sẽ không rõ ràng như khi hệ thống tăng cấp, nhưng trí nhớ, khả năng thông hiểu, phân tích logic cùng khả năng tính toán của kí chủ cũng sẽ được đề cao trong một mức độ nhất định.” vội vàng giải thích, thái độ rất cẩn thận. Trong lúc xuyên qua thời không, vỏ ngoài của nó bị phá hủy hoàn toàn, thiết bị bảo hộ không còn dùng được nữa. Sau khi kết nối với kí chủ, nếu kí chủ tử vong, nó sẽ không thể trở lại hành tinh, mà sẽ bị phân giải thành từng mảnh nhỏ rồi biến mất hoàn toàn. Bởi vậy, bảo vệ sự an toàn của kí chủ quan trọng hơn tăng cấp rất nhiều.
Hàn Trác Vũ im lặng xới thêm một bát cơm cho mình, tay cầm đũa do dự hồi lâu, sau khi bị điện giật thê một lần nữa, rốt cuộc gắp một miếng gà quay bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai. Biết làm sao được, tuy cậu không để ý bất kì thứ gì, nhưng cậu có một nhược điểm trí mạng – Sợ đau!
Hành động khác hẳn với bình thường của cậu ngay lập tức khiến Lôi Lệ Trân cùng An Minh Hoài chú ý.
“Anh hai thích ăn gà quay à? Sau này ngày nào em cũng bảo đầu bếp làm cho anh nhé?” An Minh Hoài rất thân thiết đề nghị.
Hàn Trác Vũ cúi đầu ăn cơm, không nhìn hắn lấy một lần.bg-ssp-{height:px}
An Minh Hoài giả bộ đau lòng, thành công khiến An Quốc Nhân cảm thấy bất mãn với con cả.
“Đừng để ý đến nó, nó muốn ăn thì tự ăn! Lúc nào cũng lầm lầm lì lì, chẳng ra thể thống gì cả!” An Quốc Nhân vừa quát con cả, vừa gắp một miếng cá kho cho con nhỏ.
“Nói gì vậy! Tiểu Vũ mắc bệnh tự kỷ, đâu phải ông không biết!” Lôi Lệ Trân giả vờ bảo vệ con riêng của chồng, quay đầu dặn bảo mẫu, “Bảo đầu bếp Tiểu Vũ thích ăn gà quay, sau này ngày nào cũng làm cho Tiểu Vũ.”
Bảo mẫu vâng dạ, trong lòng lại cảm thấy khó chịu với sự dối trá của bà chủ. Làm thì có tác dụng gì? Chỉ cần cố ý đặt cách xa Tiểu Vũ thiếu gia, Tiểu Vũ thiếu gia chắc chắn sẽ không đụng tới. Có thể hà khắc với một cậu bé mắc bệnh tự kỷ, không hề tạo thành tính uy hiếp với thiếu gia An Minh Hoài như vậy, Lôi Lệ Trân thật đúng là máu lạnh.
Hàn Trác Vũ vẫn im lặng ăn cơm, hành động của mọi người hoàn toàn không quẫy nhiễu cậu. Dùng đũa vét sạch cơm đưa vào miệng, xác nhận không lãng phí một hạt nào, đồng thời được chứng thực, cậu lặng yên kéo ghế về phòng.
Đóng cửa phòng, cảm giác mỏi mệt ập tới, cậu chậm rãi thay áo ngủ, vén chăn nằm xuống.
“Cảnh cáo kí chủ, sau khi ăn xong không nên đi ngủ ngay, sẽ tạo áp lực cho dạ dày, khiến máu toàn thân chảy không đều, dễ mắc bệnh dạ dày, tăng cân, tăng huyết áp, viêm phổi!” gào lên.
Hàn Trác Vũ dùng chăn che kín đầu, tiếp tục ngủ, sau đó lại bị cảm giác đau đớn trong đầu kích thích, ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch.
“Mời kí chủ đi dạo một giờ, đợi đồ ăn trong dạ dày tiêu hóa hết hãy ngủ!”
Dùng sức hất chăn ra, Hàn Trác Vũ xuống giường, khoác chiếc áo khoác, đi vòng quanh trong phòng ngủ. Cậu ghét mọi hoạt động ngoài trời, mọi người đi lại xung quanh khiến cậu cảm thấy rất không an toàn, tâm trạng cũng sẽ trở nên nôn nóng.
Quẹo trái mấy vòng, cảm thấy chóng mặt lại đổi sang quẹo phải mấy vòng, cuối cùng cũng hết một giờ, sau khi được đồng ý, chàng trai mặt nhăn nhó, kéo thân thể mệt mỏi tới cực điểm chui vào chăn, đầu vừa dính gối liền rơi vào giấc mộng ngọt ngào. Đây là giấc ngủ ngon nhất của cậu kể từ khi Hàn Gia Mỹ qua đời.
Năm rưỡi sáng hôm sau, Hàn Trác Vũ tỉnh lại dưới luồng điện giật của lạnh lùng, khuôn mặt cậu nhìn còn tái nhợt hơn ngày hôm qua.
“Lại có việc gì nữa?” Giọng cậu yếu ớt vô cùng.
“Tuy hệ thống có thể đề cao tố chất của kí chủ, nhưng nếu muốn trở nên mạnh mẽ thật sự, kí chủ cần phải tự mình cố gắng. Từ hôm nay trở đi, năm rưỡi mỗi sáng, kí chủ phải thức dậy tập thể dục buổi sáng!” nghiêm túc nói.
Không muốn trải nghiệm cảm giác não bị điện giật, Hàn Trác Vũ vén chăn, chọn một bộ đồ thể thao mặc vào. Chuẩn bị xong, cậu đang định mở cửa phòng lại bị gọi lại.
“Mời kí chủ dọn phòng, gấp chăn cẩn thận.”
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình nhặt áo ngủ trên mặt đất lên, bỏ vào giỏ đựng đồ trong phòng tắm, sau đó gấp chăn trên giường lại.
“Được chưa?”
“Tạm chấp nhận. Hôm nay không kịp rồi, tối hôm nay sau khi tan học, hệ thống sẽ dạy kí chủ cách gấp chăn vuông vức như một viên gạch. Xem này, đây là chăn do đồng chí Lôi Phong gấp, viên gạch vuông vức hoàn hảo, độ không góc chết.” chiếu một bức ảnh đen trắng đã cũ lên. Trong bức ảnh, đồng chí Lôi Phong cười rất tươi, sau lưng là một chiếc giường sắt, trên giường có thứ gì đó đen sì, có lẽ đó chính là ‘viên gạch hoàn mỹ’ theo lời .
Hàn Trác Vũ cẩn thận đánh giá vài lần, cảm thấy dù không bị điện giật, đầu cậu đã bắt đầu đau.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Cậu đờ đẫn gật đầu, mở cửa phòng xuống tầng.
Năm rưỡi, mặt trời còn chưa mọc hẳn, bầu trời vẫn còn khá tối, không khí mát mẻ mang theo chút ẩm ướt của sương đêm. Hàn Trác Vũ lặng yên nhìn khu sân rộng rãi của tòa nhà, nhìn vài thanh niên chạy bộ trên con đường nhỏ đến công viên, vài ông lão bà lão đang tập thái cực quyền, không thể nào bước thêm một bước. Nhà và trường học là khu vực an toàn của cậu, rời khỏi hai nơi này sẽ khiến cậu cảm thấy bất an.
“Nếu muốn giành được danh hiệu cao quý nhất, kí chủ phải vượt qua chướng ngại tâm lý của mình. Theo kết quả tính toán của hệ thống, trong hai năm qua, bệnh tự kỷ của kí chủ đang có xu hướng nặng hơn, phải tiến hành trị liệu ngay!” cảm thấy mình quá khổ. Mãi mới kết nối được với một kí chủ chỉ biết bản thân, không ngờ đối phương lại mắc bệnh tự kỷ! Việc này rất bất lợi cho sự nghiệp vĩ đại ‘vì nhân dân phục vụ’ của nó!
Mạnh mẽ dùng điện giật não kí chủ một lần nữa, đợi kí chủ kéo mũ đội lên đầu, dũng cảm bước bước đầu tiên, đắc ý khẽ hừ một tiếng. Nó tin tưởng dưới sự dạy dỗ của mình, kí chủ nhất định sẽ trở thành Lôi Phong thế kỷ mới!