Bữa sáng rất phong phú, có cháo cải bó xôi xanh mơn mởn, cháo cá thơm lừng, bánh bao nấm, bánh bao gà, trứng luộc, dưa muối cùng tương chấm. Bao nhiêu đĩa thức ăn bày khắp bàn ăn vốn không lớn.
“Tiểu Sâm muốn ăn cháo gì?” Lôi Đình thử trao đổi cùng con trai.
Bé con đã tắm rửa sạch sẽ đang cúi đầu chơi cửu liên hoàn, như thể không nghe thấy câu hỏi của anh.
Lôi Đình rất thất vọng, khuôn mặt cô đơn nhìn sườn mặt con trai.
“Tít tít tít…” Anh đang vô thức phát ra tín hiệu xin giúp đỡ.
Hàn Trác Vũ rũ mắt, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Cậu nhìn ra được, chú Lôi muốn làm một người bố tốt, nhưng tâm ý của anh, Tiểu Sâm không cảm nhận được. Chỉ cần bé không muốn, không ai có thể ép bé đáp lại. Giúp một đứa trẻ tự kỷ khôi phục bình thường cần bao nhiêu kiên nhẫn? Mười năm, hai mươi năm, thậm chí là cả đời… Dù sao, trên thế giới này không có 9527 thứ hai!
“Kí chủ, cậu có thể làm 9527 của đồng chí Tiểu Chính mà! Lúc cậu cứu bé, cậu đã đi vào lòng bé rồi.” 9527 đúng lúc tỉnh lại bất giác nghe được tiếng lòng của kí chủ, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Làm 9527 của Tiểu Sâm sao? Hàn Trác Vũ không cách nào tưởng tượng được mình lại lải nhải nhiều như 9527, gương mặt không cảm xúc bắt đầu cứng đờ. Suy nghĩ nhiều như vậy nhưng kỳ thật chỉ trong chớp mắt, khi thiếu niên kịp phản ứng lại, cậu đã nâng mặt bé con dậy, giọng cứng nhắc nói từng chữ, “Bố, em, đang, hỏi, em.”
Sau đó xoay mặt bé về phía Lôi Đình.
Lời anh trai nói Lôi Sâm lúc nào cũng nghe, ngẩng đầu bố thí cho bố một ánh mắt.
Lôi Đình khẽ nở nụ cười, mềm giọng hỏi lại lần nữa, “Tiểu Sâm muốn ăn cháo gì?” Nếu để anh chọn, anh nhất định sẽ múc cháo cá cho con, nhưng anh đã đọc tư liệu của Hàn Gia Mỹ, tham khảo kinh nghiệm giáo dục của bà là lúc nào cũng coi con ngang hàng với mình.
Bé con quay sang nhìn anh trai, trưng cầu ý kiến.
Hàn Trác Vũ chỉ cháo cá, nhóc con nghịch ngợm này nhất định phải ăn nhiều thịt để bồi bổ.
Bé con mặt không biểu tình chỉ chỉ cháo cá, thái độ lạnh lùng vô cùng.
Lôi Đình nhẹ nhàng thở ra, vội vàng múc hai bát cháo to cho hai đứa trẻ. Cùng lúc đó, 9527 nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn anh tặng, không thể thỏa mãn hơn.
Vậy cũng được sao? Lục Bân tỏ vẻ mình lại được mở mang tầm mắt rồi! Người mắc bệnh tự kỷ quả nhiên có thể trao đổi với người mắc bệnh tự kỷ.
Biết chú Lôi trong lòng cảm thấy biết ơn mình, tâm trạng Hàn Trác Vũ nhẹ nhõm lại có chút vui mừng. Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên giây lát, sau đó mặt không biểu tình bóc trứng, trước tiên ăn hết lòng trắng trứng, sau đó cứ một miếng lòng đỏ lại một thìa cháo cá, động tác máy móc vô cùng.
Bé con học theo, cũng bóc một quả trứng, ăn hết lòng trắng, lại dùng lòng đỏ ăn với cháo.
Hai người động tác thống nhất, ngay cả biểu cảm cũng giống nhau như đúc, khung cảnh này rất buồn cười lại dễ thương, khiến tim Lục Bân mềm nhũn.
Lôi Đình đã sớm buông bát đũa, mỉm cười nhìn hai người. Không cần ăn uống, cảm giác thỏa mãn trong lòng đã đủ khiến anh cảm thấy chắc bụng rồi.
Điện thoạt đặt trên bàn rung lên bần bật, khiến anh không vui nhíu mày, đợi đến khi thấy rõ tên người gọi, trong mắt anh xẹt qua sự tức giận.
“Alo?” Anh đi ra ngoài ban công, thấp giọng nhất có thể.
Người đầu kia vội vàng báo cáo.
“Được rồi, tôi đã biết, tôi sẽ tới ngay.” Anh cúp điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng tràn ngập sát khí, đợi đến khi vào phòng ăn đã biến thành dịu dàng như gió xuân.
“Tiểu Vũ, chú Lôi phải đi có việc, chú có thể nhờ cháu chăm sóc Tiểu Sâm một ngày được không?” Lôi Đình đi đến bên người thiếu niên, dịu dàng hỏi, vốn còn định vươn tay xoa đầu thiếu niên nhưng lại bị cậu tránh né, trong lòng có chút thất vọng.
Hàn Trác Vũ sau khi tránh tay người đàn ông theo phản xạ thì có chút hối hận, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, khẽ gật đầu.
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
Lôi Đình mỉm cười nhìn về phía con trai, biết chỉ tốn công nhưng vẫn cẩn thận dặn dò, “Bố ra ngoài một lát, tối sẽ về. Ở nhà phải nghe lời anh Tiểu Vũ, biết chưa?”
Bé con vùi đầu húp cháo, miệng chẹp chẹp ăn ngon lành, làm như không nghe thấy bố dặn dò.
Lôi Đình bất đắc dĩ, đứng thẳng ra hiệu với Lục Bân. May mà có Hàn Trác Vũ, nếu không lần này, anh thật sự không biết nên nhờ ai chăm sóc con.
Hai người đi vào phòng ngủ.
Lôi Đình mở tủ quần áo, mặc quân trang vào, lấy M1911 ra lắp đạn, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy sự căm thù.
“Lúc tôi không ở đây, cậu chăm sóc hai đứa bé cẩn thận, muộn nhất là sáng mai tôi sẽ về.” Giọng anh bình thản vô cùng, trái ngược hoàn toàn với gương mặt đang tràn ngập sát ý.
Lục Bân trong lòng căng thẳng, hỏi, “Tìm được gã hói đầu rồi à?” Gã hói đầu là thủ phạm bắt cóc Lôi Sâm, trước kia hắn buôn lậu thuốc phiện giữa Trung Quốc và Mỹ, còn tự nuôi một đội quân riêng, sau bị Lôi Đình tiêu diệt hang ổ. Hắn may mắn đào thoát, trốn về Trung Quốc tìm cơ hội báo thù. Không làm gì được Lôi Đình, hắn liền dùng thuốc phiện khống chế quản gia cùng bác sĩ tâm lý của con Lôi Đình, sau đó bắt cóc Lôi Sâm định giết bé.
“Ừ.” Lôi Đình lắp đạn xong, giắt súng vào hông.
“Vậy anh cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Sâm cùng Tiểu Vũ cẩn thận.” Lục Bân biết rõ điều nhị thiếu gia không yên lòng nhất là con trai, vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này.
Đi ra khỏi phòng, sát ý tràn ngập trên mặt Lôi Đình nhanh chóng thay thế bằng sự dịu dàng vui vẻ. Anh đứng ở cửa phòng ăn nhìn hai đứa trẻ, vài phút sau thì nhanh chóng rời đi.
Lục Bân vốn cho rằng chăm sóc Lôi Sâm cùng Hàn Trác Vũ là một nhiệm vụ rất gian khổ, nhưng anh nhanh chóng nhận ra mình nghĩ nhầm rồi. Lôi Sâm không ngồi ngơ ngẩn, hay yên lặng nghịch ngón tay rồi chơi cửu liên hoàn như trước đây, khi đó bé không có ngũ giác, không biết đói khát, không biết nóng lạnh, chẳng khác gì một con rối được chế tạo rất cẩn thận.
Không phải lúc nào bé cũng bám theo bên thiếu niên. Lúc thiếu niên làm bài tập liền vứt ipad cho bé, ipad lúc nào cũng bật một phần mềm có con chó điện tử mập mạp tên là 9527, nó sẽ nói chuyện với bé, kể chuyện cho bé nghe, dạy bé viết chữ. Lục Bân đã tìm trên mạng hồi lâu mà không thể nào tìm được tên của phần mềm giáo dục trẻ này, cảm thấy mình đúng là thiếu kiến thức.
Đến chiều, thiếu niên vứt cho bé một quyển vở bài tập, 1+1=2, 2+2=4, 4+4=8… Đứa trẻ nho nhỏ ngay cả bút cầm cũng không vững vậy mà đã làm toán rất nhanh.
Lục Bân giờ mới phát hiện ra, hóa ra tiểu thiếu gia không ngốc chút nào, ngược lại, bé thông minh vô cùng! Lại nghĩ tới Hàn Trác Vũ, Lục Bân không thể không thừa nhận người ta nói rất nhiều trẻ em tự kỷ có trí thông minh cao là đúng.
Cơm trưa ăn cũng rất nhẹ nhàng, ăn đủ chay mặn, dinh dưỡng đầy đủ. Đúng 12h15, hai đứa trẻ ôm nhau ngủ trưa, buổi chiều dậy thì xem phim hoạt hình. Buổi tối lúc tắm, Lục Bân căn bản không thể chen tay vào, há hốc mồm nhìn thiếu niên thành thạo cởi quần áo cho tiểu thiếu gia, ôm tiểu thiếu gia tắm gội, động tác giống hệt nhị thiếu gia.
7h30’, thiếu niên lại bắt đầu làm bài tập, tiểu thiếu gia ngồi khoanh chân bên chân cậu, tập trung vẽ vẽ viết viết gì đó vào mấy quyển truyện. 9h30’ lại lấy ipad ra nghe kể chuyện phiêu lưu, sau đó đầu tựa đầu ngủ.
Lục Bân nhẹ nhàng đóng cửa phòng cho hai người, tâm trạng phức tạp vô cùng. Nếu không phải tiểu thiếu gia từ lúc sinh ra đến giờ chưa nói một chữ nào, anh sẽ cho rằng tiểu thiếu gia đã khôi phục bình thường. Nếu nhị thiếu gia ở nhà, nhìn thấy tiểu thiếu gia như vậy nhất định sẽ rất vui đúng không? Phải chăng một ngày nào đó, bé sẽ gọi nhị thiếu gia một tiếng ‘bố’ chăng? Theo xu thế hiện nay, suy nghĩ này không xa vời chút nào.
Lục Bân ra sức tưởng tượng tương lai, sau đó mới cố nhét thân hình 183cm của mình vào giường trẻ em của tiểu thiếu gia, mơ mơ màng màng ngủ. Hai giờ đêm, tiếng mở cửa nho nhỏ khiến anh nhanh chóng tỉnh táo.
“Nhị thiếu gia, sao rồi?” Anh thu hồi đề phòng trên mặt, thấp giọng hỏi.
“Xong rồi.” Lôi Đình cởi áo.
“Hai đứa bé hôm nay ngoan lắm, tiểu thiếu gia đã bắt đầu học bài rồi, đây là vở bài tập của bé…” Lục Bân lấy một quyển vở ra, biểu cảm rất hưng phấn.
Bìa vở in ảnh trường Nhất trung, có lẽ là vở của Hàn Trác Vũ. Lôi Đình mở ra xem, khóe miệng không kìm được cong lên. Đây là chữ của con trai sao? Xấu thật! Nếu có thể bẳng một nửa của Tiểu Vũ thì tốt biết bao! Đến lúc học chữ xong, không chừng một ngày nào đó có thể đưa bé đến trường học bình thường, đây là việc mà trước đây Lôi Đình không dám nghĩ tới.
“Đinh ~ Nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
Thông báo của hệ thống đánh thức thiếu niên, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ phòng khách, chú Lôi về rồi.
“Nhị thiếu gia, tôi về đây, giường tiểu thiếu gia nhỏ quá, tôi nằm không vừa.” Lục Bân xoa xoa bả vai nhức mỏi.
“Ừ, hôm nay cậu vất vả rồi.” Lôi Đình đưa sĩ quan phụ tá tới cửa, quay người đi đến phòng ngủ của thiếu niên.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Trác Vũ theo phản xạ nhắm hai mắt lại, vùi đầu vào cổ bé con. Tiếng bước chân trầm ổn dần dần tới gần, một mùi đàn ông xen lẫn mùi thuốc súng lan tỏa, hô hấp đều đặn của người đàn ông khiến thiếu niên cảm thấy rất an tâm, sau đó, một bàn tay to xoa nhẹ đầu cậu, ngón tay thon dài mang theo kén mỏng xuyên giữa những sợi tóc, ấm áp vô cùng…
Người đàn ông ngồi ở mép giường hồi lâu, cuối cùng nhẹ chân nhẹ tay rời đi.
Lôi Đình nhanh chóng tắm rửa, ra sân thượng hút thuốc. Dập tắt điếu thuốc, anh lấy súng ra, dùng mảnh vải cẩn thận lau, trong mắt vẫn còn chút sát khí. Băng đạn đã hết sạch, bảy viên đạn găm vào tất cả những chỗ yếu hại của gã hói đầu, kết thúc cuộc chiến báo thù này. Từ nay về sau, không người nào có thể tùy ý tổn thương con anh.
Bỏ khẩu súng vào ngăn kéo, khóa lại, giờ Lôi Đình mới nhận ra dạ dày mình đang nhức nhối. Trước kia vì chấp hành nhiệm vụ, anh mắc bệnh viêm dạ dày mãn tính, hôm nay cả ngày không ăn gì, mỗi cử động lại khiến dạ dày đau nhức. Trong nhà không có thuốc dạ dày, đành cố chịu vậy.
Nhíu nhíu mày, Lôi Đình móc một điếu thuốc ra, định dùng nicotin để thôi miên mình. Tuy vậy, não anh đang vô thức phát ra tín hiệu xin giúp đỡ.
Tiếng tít tít tít vang lên khiến Hàn Trác Vũ không ngủ được, 9527 cũng bị đánh thức.
“Bé con đang ngủ rất say, hẳn là Đại Chính cần giúp đỡ, kí chủ mau đi xem đi, đừng để anh ta ồn ào ảnh hưởng đến hệ thống nữa!” 9527 lầm bầm.
Hàn Trác Vũ do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng dịch tay bé con ra, đi ra phòng khách xem.Nghe thấy tiếng bước chân, Lôi Đình nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, buông tay đang xoa bụng, quay đầu nhìn lại.
Bữa sáng rất phong phú, có cháo cải bó xôi xanh mơn mởn, cháo cá thơm lừng, bánh bao nấm, bánh bao gà, trứng luộc, dưa muối cùng tương chấm. Bao nhiêu đĩa thức ăn bày khắp bàn ăn vốn không lớn.
“Tiểu Sâm muốn ăn cháo gì?” Lôi Đình thử trao đổi cùng con trai.
Bé con đã tắm rửa sạch sẽ đang cúi đầu chơi cửu liên hoàn, như thể không nghe thấy câu hỏi của anh.
Lôi Đình rất thất vọng, khuôn mặt cô đơn nhìn sườn mặt con trai.
“Tít tít tít…” Anh đang vô thức phát ra tín hiệu xin giúp đỡ.
Hàn Trác Vũ rũ mắt, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Cậu nhìn ra được, chú Lôi muốn làm một người bố tốt, nhưng tâm ý của anh, Tiểu Sâm không cảm nhận được. Chỉ cần bé không muốn, không ai có thể ép bé đáp lại. Giúp một đứa trẻ tự kỷ khôi phục bình thường cần bao nhiêu kiên nhẫn? Mười năm, hai mươi năm, thậm chí là cả đời… Dù sao, trên thế giới này không có thứ hai!
“Kí chủ, cậu có thể làm của đồng chí Tiểu Chính mà! Lúc cậu cứu bé, cậu đã đi vào lòng bé rồi.” đúng lúc tỉnh lại bất giác nghe được tiếng lòng của kí chủ, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Làm của Tiểu Sâm sao? Hàn Trác Vũ không cách nào tưởng tượng được mình lại lải nhải nhiều như , gương mặt không cảm xúc bắt đầu cứng đờ. Suy nghĩ nhiều như vậy nhưng kỳ thật chỉ trong chớp mắt, khi thiếu niên kịp phản ứng lại, cậu đã nâng mặt bé con dậy, giọng cứng nhắc nói từng chữ, “Bố, em, đang, hỏi, em.”
Sau đó xoay mặt bé về phía Lôi Đình.
Lời anh trai nói Lôi Sâm lúc nào cũng nghe, ngẩng đầu bố thí cho bố một ánh mắt.
Lôi Đình khẽ nở nụ cười, mềm giọng hỏi lại lần nữa, “Tiểu Sâm muốn ăn cháo gì?” Nếu để anh chọn, anh nhất định sẽ múc cháo cá cho con, nhưng anh đã đọc tư liệu của Hàn Gia Mỹ, tham khảo kinh nghiệm giáo dục của bà là lúc nào cũng coi con ngang hàng với mình.
Bé con quay sang nhìn anh trai, trưng cầu ý kiến.
Hàn Trác Vũ chỉ cháo cá, nhóc con nghịch ngợm này nhất định phải ăn nhiều thịt để bồi bổ.
Bé con mặt không biểu tình chỉ chỉ cháo cá, thái độ lạnh lùng vô cùng.
Lôi Đình nhẹ nhàng thở ra, vội vàng múc hai bát cháo to cho hai đứa trẻ. Cùng lúc đó, nhận được điểm giá trị cảm ơn anh tặng, không thể thỏa mãn hơn.
Vậy cũng được sao? Lục Bân tỏ vẻ mình lại được mở mang tầm mắt rồi! Người mắc bệnh tự kỷ quả nhiên có thể trao đổi với người mắc bệnh tự kỷ.
Biết chú Lôi trong lòng cảm thấy biết ơn mình, tâm trạng Hàn Trác Vũ nhẹ nhõm lại có chút vui mừng. Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên giây lát, sau đó mặt không biểu tình bóc trứng, trước tiên ăn hết lòng trắng trứng, sau đó cứ một miếng lòng đỏ lại một thìa cháo cá, động tác máy móc vô cùng.
Bé con học theo, cũng bóc một quả trứng, ăn hết lòng trắng, lại dùng lòng đỏ ăn với cháo.
Hai người động tác thống nhất, ngay cả biểu cảm cũng giống nhau như đúc, khung cảnh này rất buồn cười lại dễ thương, khiến tim Lục Bân mềm nhũn.
Lôi Đình đã sớm buông bát đũa, mỉm cười nhìn hai người. Không cần ăn uống, cảm giác thỏa mãn trong lòng đã đủ khiến anh cảm thấy chắc bụng rồi.
Điện thoạt đặt trên bàn rung lên bần bật, khiến anh không vui nhíu mày, đợi đến khi thấy rõ tên người gọi, trong mắt anh xẹt qua sự tức giận.
“Alo?” Anh đi ra ngoài ban công, thấp giọng nhất có thể.
Người đầu kia vội vàng báo cáo.
“Được rồi, tôi đã biết, tôi sẽ tới ngay.” Anh cúp điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng tràn ngập sát khí, đợi đến khi vào phòng ăn đã biến thành dịu dàng như gió xuân.
“Tiểu Vũ, chú Lôi phải đi có việc, chú có thể nhờ cháu chăm sóc Tiểu Sâm một ngày được không?” Lôi Đình đi đến bên người thiếu niên, dịu dàng hỏi, vốn còn định vươn tay xoa đầu thiếu niên nhưng lại bị cậu tránh né, trong lòng có chút thất vọng.
Hàn Trác Vũ sau khi tránh tay người đàn ông theo phản xạ thì có chút hối hận, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, khẽ gật đầu.
“Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
Lôi Đình mỉm cười nhìn về phía con trai, biết chỉ tốn công nhưng vẫn cẩn thận dặn dò, “Bố ra ngoài một lát, tối sẽ về. Ở nhà phải nghe lời anh Tiểu Vũ, biết chưa?”
Bé con vùi đầu húp cháo, miệng chẹp chẹp ăn ngon lành, làm như không nghe thấy bố dặn dò.
Lôi Đình bất đắc dĩ, đứng thẳng ra hiệu với Lục Bân. May mà có Hàn Trác Vũ, nếu không lần này, anh thật sự không biết nên nhờ ai chăm sóc con.
Hai người đi vào phòng ngủ.bg-ssp-{height:px}
Lôi Đình mở tủ quần áo, mặc quân trang vào, lấy M ra lắp đạn, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy sự căm thù.
“Lúc tôi không ở đây, cậu chăm sóc hai đứa bé cẩn thận, muộn nhất là sáng mai tôi sẽ về.” Giọng anh bình thản vô cùng, trái ngược hoàn toàn với gương mặt đang tràn ngập sát ý.
Lục Bân trong lòng căng thẳng, hỏi, “Tìm được gã hói đầu rồi à?” Gã hói đầu là thủ phạm bắt cóc Lôi Sâm, trước kia hắn buôn lậu thuốc phiện giữa Trung Quốc và Mỹ, còn tự nuôi một đội quân riêng, sau bị Lôi Đình tiêu diệt hang ổ. Hắn may mắn đào thoát, trốn về Trung Quốc tìm cơ hội báo thù. Không làm gì được Lôi Đình, hắn liền dùng thuốc phiện khống chế quản gia cùng bác sĩ tâm lý của con Lôi Đình, sau đó bắt cóc Lôi Sâm định giết bé.
“Ừ.” Lôi Đình lắp đạn xong, giắt súng vào hông.
“Vậy anh cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Sâm cùng Tiểu Vũ cẩn thận.” Lục Bân biết rõ điều nhị thiếu gia không yên lòng nhất là con trai, vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này.
Đi ra khỏi phòng, sát ý tràn ngập trên mặt Lôi Đình nhanh chóng thay thế bằng sự dịu dàng vui vẻ. Anh đứng ở cửa phòng ăn nhìn hai đứa trẻ, vài phút sau thì nhanh chóng rời đi.
Lục Bân vốn cho rằng chăm sóc Lôi Sâm cùng Hàn Trác Vũ là một nhiệm vụ rất gian khổ, nhưng anh nhanh chóng nhận ra mình nghĩ nhầm rồi. Lôi Sâm không ngồi ngơ ngẩn, hay yên lặng nghịch ngón tay rồi chơi cửu liên hoàn như trước đây, khi đó bé không có ngũ giác, không biết đói khát, không biết nóng lạnh, chẳng khác gì một con rối được chế tạo rất cẩn thận.
Không phải lúc nào bé cũng bám theo bên thiếu niên. Lúc thiếu niên làm bài tập liền vứt ipad cho bé, ipad lúc nào cũng bật một phần mềm có con chó điện tử mập mạp tên là , nó sẽ nói chuyện với bé, kể chuyện cho bé nghe, dạy bé viết chữ. Lục Bân đã tìm trên mạng hồi lâu mà không thể nào tìm được tên của phần mềm giáo dục trẻ này, cảm thấy mình đúng là thiếu kiến thức.
Đến chiều, thiếu niên vứt cho bé một quyển vở bài tập, +=, +=, +=… Đứa trẻ nho nhỏ ngay cả bút cầm cũng không vững vậy mà đã làm toán rất nhanh.
Lục Bân giờ mới phát hiện ra, hóa ra tiểu thiếu gia không ngốc chút nào, ngược lại, bé thông minh vô cùng! Lại nghĩ tới Hàn Trác Vũ, Lục Bân không thể không thừa nhận người ta nói rất nhiều trẻ em tự kỷ có trí thông minh cao là đúng.
Cơm trưa ăn cũng rất nhẹ nhàng, ăn đủ chay mặn, dinh dưỡng đầy đủ. Đúng h, hai đứa trẻ ôm nhau ngủ trưa, buổi chiều dậy thì xem phim hoạt hình. Buổi tối lúc tắm, Lục Bân căn bản không thể chen tay vào, há hốc mồm nhìn thiếu niên thành thạo cởi quần áo cho tiểu thiếu gia, ôm tiểu thiếu gia tắm gội, động tác giống hệt nhị thiếu gia.
h’, thiếu niên lại bắt đầu làm bài tập, tiểu thiếu gia ngồi khoanh chân bên chân cậu, tập trung vẽ vẽ viết viết gì đó vào mấy quyển truyện. h’ lại lấy ipad ra nghe kể chuyện phiêu lưu, sau đó đầu tựa đầu ngủ.
Lục Bân nhẹ nhàng đóng cửa phòng cho hai người, tâm trạng phức tạp vô cùng. Nếu không phải tiểu thiếu gia từ lúc sinh ra đến giờ chưa nói một chữ nào, anh sẽ cho rằng tiểu thiếu gia đã khôi phục bình thường. Nếu nhị thiếu gia ở nhà, nhìn thấy tiểu thiếu gia như vậy nhất định sẽ rất vui đúng không? Phải chăng một ngày nào đó, bé sẽ gọi nhị thiếu gia một tiếng ‘bố’ chăng? Theo xu thế hiện nay, suy nghĩ này không xa vời chút nào.
Lục Bân ra sức tưởng tượng tương lai, sau đó mới cố nhét thân hình cm của mình vào giường trẻ em của tiểu thiếu gia, mơ mơ màng màng ngủ. Hai giờ đêm, tiếng mở cửa nho nhỏ khiến anh nhanh chóng tỉnh táo.
“Nhị thiếu gia, sao rồi?” Anh thu hồi đề phòng trên mặt, thấp giọng hỏi.
“Xong rồi.” Lôi Đình cởi áo.
“Hai đứa bé hôm nay ngoan lắm, tiểu thiếu gia đã bắt đầu học bài rồi, đây là vở bài tập của bé…” Lục Bân lấy một quyển vở ra, biểu cảm rất hưng phấn.
Bìa vở in ảnh trường Nhất trung, có lẽ là vở của Hàn Trác Vũ. Lôi Đình mở ra xem, khóe miệng không kìm được cong lên. Đây là chữ của con trai sao? Xấu thật! Nếu có thể bẳng một nửa của Tiểu Vũ thì tốt biết bao! Đến lúc học chữ xong, không chừng một ngày nào đó có thể đưa bé đến trường học bình thường, đây là việc mà trước đây Lôi Đình không dám nghĩ tới.
“Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
Thông báo của hệ thống đánh thức thiếu niên, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ phòng khách, chú Lôi về rồi.
“Nhị thiếu gia, tôi về đây, giường tiểu thiếu gia nhỏ quá, tôi nằm không vừa.” Lục Bân xoa xoa bả vai nhức mỏi.
“Ừ, hôm nay cậu vất vả rồi.” Lôi Đình đưa sĩ quan phụ tá tới cửa, quay người đi đến phòng ngủ của thiếu niên.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Trác Vũ theo phản xạ nhắm hai mắt lại, vùi đầu vào cổ bé con. Tiếng bước chân trầm ổn dần dần tới gần, một mùi đàn ông xen lẫn mùi thuốc súng lan tỏa, hô hấp đều đặn của người đàn ông khiến thiếu niên cảm thấy rất an tâm, sau đó, một bàn tay to xoa nhẹ đầu cậu, ngón tay thon dài mang theo kén mỏng xuyên giữa những sợi tóc, ấm áp vô cùng…
Người đàn ông ngồi ở mép giường hồi lâu, cuối cùng nhẹ chân nhẹ tay rời đi.
Lôi Đình nhanh chóng tắm rửa, ra sân thượng hút thuốc. Dập tắt điếu thuốc, anh lấy súng ra, dùng mảnh vải cẩn thận lau, trong mắt vẫn còn chút sát khí. Băng đạn đã hết sạch, bảy viên đạn găm vào tất cả những chỗ yếu hại của gã hói đầu, kết thúc cuộc chiến báo thù này. Từ nay về sau, không người nào có thể tùy ý tổn thương con anh.
Bỏ khẩu súng vào ngăn kéo, khóa lại, giờ Lôi Đình mới nhận ra dạ dày mình đang nhức nhối. Trước kia vì chấp hành nhiệm vụ, anh mắc bệnh viêm dạ dày mãn tính, hôm nay cả ngày không ăn gì, mỗi cử động lại khiến dạ dày đau nhức. Trong nhà không có thuốc dạ dày, đành cố chịu vậy.
Nhíu nhíu mày, Lôi Đình móc một điếu thuốc ra, định dùng nicotin để thôi miên mình. Tuy vậy, não anh đang vô thức phát ra tín hiệu xin giúp đỡ.
Tiếng tít tít tít vang lên khiến Hàn Trác Vũ không ngủ được, cũng bị đánh thức.
“Bé con đang ngủ rất say, hẳn là Đại Chính cần giúp đỡ, kí chủ mau đi xem đi, đừng để anh ta ồn ào ảnh hưởng đến hệ thống nữa!” lầm bầm.
Hàn Trác Vũ do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng dịch tay bé con ra, đi ra phòng khách xem.Nghe thấy tiếng bước chân, Lôi Đình nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, buông tay đang xoa bụng, quay đầu nhìn lại.