Hai giờ sau, bữa tối cuối cùng cũng xong, ba người lớn còn không sao, Lôi Sâm đã đói bụng lắm rồi, ôm lấy bát cơm ăn như hổ đói, miệng và cổ áo dính đầy cơm và thức ăn, nhìn chẳng khác gì một đứa trẻ bốn tuổi bình thường. Bé hoạt bát tràn đầy sức sống như vậy khiến Lôi Đình cười mãi.
“Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình! Đinh ~ Nhận được 2 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình! Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình…” Thông báo của hệ thống cứ lặp đi lặp lại mãi, kéo dài vài phút mới kết thúc.
“Đồng chí Đại Chính lại nhớ cậu rồi.” 9527 cười, “Đang ngồi ngay cạnh mà còn phải nhớ à? Đúng là yêu say đắm rồi ~”
“Đã bảo ít xem phim truyền hình thôi mà.” Hàn Trác Vũ hai tay chống má, che tai đang đỏ bừng.
“Mau ăn đi, ăn xong còn cắt bánh!” Lôi Đình không ngừng gắp thức ăn cho hai đứa nhỏ, thấy bọn nhỏ đã ăn gần xong liền vào phòng bếp, bổ táo thành từng lát nhỏ, trang trí quanh bánh ngọt. Táo mà bổ sớm quá sẽ bị thâm, nhìn rất xấu.
“Nhị thiếu gia, bánh ngọt này khá đẹp đấy.” Lục Bân dùng di động chụp lại bánh ngọt.
Lôi Đình cắm ngọn nến hình số 17 lên rồi châm lửa, cẩn thận bê bánh ngọt ra ngoài. Đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời, anh xuống bếp nấu ăn cho người khác.
Tắt đèn, ánh nến màu vàng cam chập chờn trong nhà ăn. Hai đứa nhỏ buông bát đũa, mắt sáng rực nhìn qua.
“Ước đi nào.” Đặt bánh ngọt trước mặt thiếu niên, Lôi Đình xoa xoa đầu cậu, bổ sung, “Tài sản đã lấy lại được rồi, đổi điều ước khác đi.”
Ngoài di sản mà mẹ lưu lại, mình còn muốn gì nữa? Vấn đề này, thiếu niên chưa từng nghĩ tới. Cậu hạ mắt, lẳng lặng suy tư.
“Hi vọng kí chủ có thể vĩnh viễn ở bên Đại Chính và Tiểu Chính!” 9527 thành tâm cầu nguyện. Nhất định không được từ bỏ hai nguồn chính năng lượng siêu lớn này! Không phải người trái đất có câu tục ngữ là – Nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao! Nói đúng quá đi mất!
Vĩnh viễn ở bên sao? Hàn Trác Vũ khẽ chớp mắt, ma xui quỷ khiến chắp tay lại, nói thầm điều ước của mình.
“Ước gì thế? Nói ra đi, chú giúp cháu thực hiện.” Đợi thiếu niên mở mắt, thổi tắt ngọn nến, Lôi Đình hỏi. Anh lúc nào cũng có mong muốn mãnh liệt bảo vệ người trước mặt, hi vọng cậu có thể mãi vui vẻ hạnh phúc, bình an khỏe mạnh.
Hàn Trác Vũ lắc đầu không nói.
“Chắc là hi vọng sang năm thi đậu đại học trọng điểm đúng không?” Lục Bân suy đoán. Mấy đứa trẻ lớp 12 bình thường chỉ có một nguyện vọng như vậy thôi.
“Với thành tích của Tiểu Vũ mà còn cần hi vọng sao?” Lôi Đình lắc đầu, thấy thiếu niên không định nói, đành phải cầm dao, cắt chiếc bánh sinh nhật nho nhỏ thành bốn miếng, đặt hai miếng lớn nhất ra trước mặt hai đứa nhỏ.
Lôi Sâm đã sớm đợi không kịp, cầm dĩa xắn một miếng bánh bỏ vào miệng, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức vặn vẹo.
Động tác của Hàn Trác Vũ tuy chậm hơn bé, nhưng cũng đã đưa miếng bánh vào miệng, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại.
Thấy con phun hết bánh ra, Lôi Đình bắt đầu khẩn trương, “Sao vậy? Kinh lắm à? Nhìn có vẻ ngon mà?” Dứt lời, tự anh xắn một miếng bỏ vào miệng, sau đó bắt đầu ho khan.
“Nhị thiếu gia, anh bỏ bao nhiêu đường vào vậy?” Lục Bân đau khổ hỏi.
“Nửa lọ.” Lôi Đình ra vẻ trấn định, nhưng động tác uống nước lại có chút vội vàng. Anh chỉ nghĩ đơn giản là bọn nhỏ thích ăn đường, nhưng lại không ngờ tới cho nhiều đường sẽ bị đắng. Lại thêm kem bơ cũng ngọt quá mức nữa.
“Đừng ăn, vứt đi! Lần sau chúng ta làm lại cái ngon hơn!” Làn da màu đồng đã che giấu toàn bộ sự xấu hổ của Lôi Đình. Anh vươn tay lấy bánh ngọt trước mặt con, lại định lấy đĩa bánh trước mặt thiếu niên.
Hàn Trác Vũ giữ chặt tay người đàn ông, nói khẽ, “Không muốn, ăn ngon mà.” Tuy ngọt đến phát đắng, nhưng sau vị đắng lại thấy vị ngọt. Đây là lần đầu tiên kể từ khi mẹ qua đời, có người nhớ đến sinh nhật cậu, hơn nữa còn tự tay làm bánh ngọt cho mình, dù thế nào cũng phải ăn hết.
“Đừng miễn cưỡng quá! Ăn nhiều sẽ đau bụng đấy!” Lôi Đình nhíu mày.
“Qua kiểm tra, ngoài việc lượng đường hơi vượt quá chỉ tiêu, chiếc bánh này không còn vấn đề gì cả, có thể ăn được.” 9527 đúng lúc mở miệng.
Hàn Trác Vũ một tay giữ chặt tay người đàn ông, một tay cầm dĩa, chỉ hai ba miếng đã ăn xong, sau đó dùng khăn ưu nhã lau miệng, ngước mắt mỉm cười với người đàn ông. Nụ cười này không thoáng qua như trước đây, mà khóe môi hồng nhạt nhếch cao, để lộ mấy chiếc răng trắng, đôi mắt trong sáng cũng tràn đầy cảm xúc, rực rỡ vô cùng.
Lôi Đình giờ mới nhận ra, hóa ra thiếu niên có hai lúm đồng tiền liền, chỉ là bình thường cậu hay mặt không biểu tình, vậy nên mới không nhìn ra. Nụ cười này quý giá vô cùng, nhìn còn ngọt hơn là mật ong, lại nghĩ tới thiếu niên vừa ăn hết cả miếng bánh để an ủi mình, anh lại càng cảm thấy ngọt ngào hơn.
Tim bỗng đập lệch một nhịp, Lôi Đình giật mình, trên mặt lại không để lộ, khẽ rút tay mình ra, nâng mặt thiếu niên lên, hôn nhẹ lên lúm đồng tiền xinh xắn của cậu, “Sinh nhật vui vẻ! Hi vọng nụ cười sẽ mãi nở rộ trên gương mặt cháu.”
Hàn Trác Vũ mắt sáng rực, lại gần hôn đáp trả.
Hô hấp Lôi Đình khẽ dừng lại, còn chưa kịp cẩn thận cảm nhận đã bị con đẩy ra.
Lôi Sâm bò lên ghế, hai tay ngắn ôm chặt cổ anh trai, dùng sức hôn lên mặt cậu mấy cái, phát ra tiếng chụt chụt rất to.
Lục Bân cũng định lại gần tham gia náo nhiệt, lại bị nhị thiếu gia ngăn lại, đưa máy ảnh cho anh, “Chụp ảnh cho bọn tôi với.”
“A, nhìn vào đây nào, 1, 2, 3 – Cheese ~” Lục Bân lập tức hóa thân thành nhiếp ảnh gia.
Anh trai đã ăn hết, Lôi Sâm cũng học theo, xắn bánh ngọt rất dũng cảm bỏ vào miệng, bơ dính đầy trên mặt. Lôi Đình ôm thiếu niên vào trong lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu, mắt nhắm lại, che giấu sự dịu dàng dưới đáy mắt.
Khung cảnh ấp áp động lòng người này đã được lưu giữ lại vĩnh viễn trong bức ảnh.
Ba ngày sau, Lôi Đình hẹn gặp An Quốc Nhân và Lôi Lệ Trân ở văn phòng luật sư Tuấn Hà. Văn phòng luật sư Tuấn Hà là văn phòng luật sư cao cấp nhất Trung Quốc, ở đấy có một nhóm luật sư xuất sắc chuyên phụ trách các vụ việc của nhà họ Lôi, ngay cả mâu thuẫn quốc tế còn có thể giải quyết, huống gì là vụ dân sự tranh đoạt tài sản nhỏ như thế này.
Kế toán viên cao cấp đã hạch toán xong toàn bộ tài sản của An Quốc Nhân và Lôi Lệ Trân, vì thời gian ba ngày quá mức gấp gáp, không kịp bán tài sản để đổi thành tiền mặt, bởi vậy họ trực tiếp đến văn phòng luật sư làm thủ tục sang nhượng, chuyển hết sang tên Hàn Trác Vũ.
Giờ hẹn gặp là 10h, từ 9h30’, Lôi Đình đã dẫn hai đứa nhỏ cùng sĩ quan phụ tá tới văn phòng đại diện Tuấn Hà ở thành phố H.
“Nhị thiếu gia, giấy tờ đã chuẩn bị xong hết rồi, anh kiểm tra đi.” Người đại diện của Tuấn Hà cầm một xấp tài liệu tới, lặng lẽ quan sát thiếu niên tuấn tú ngồi cạnh nhị thiếu gia.
Thiếu niên cúi đầu, ngón tay lướt nhanh trên màn hình di động, nhìn có vẻ như cậu đang chơi games, biểu cảm rất chăm chú. Tiểu thiếu gia co người ngồi cạnh cậu, ôm quyển sudoku nghiền ngẫm, bên trên đã điền được kha khá, tất cả đều hoàn toàn chính xác.
Người đại diện vừa bay từ thủ đô tới đây, hiểu rất rõ tình trạng của Lôi Sâm, nhìn thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, “Nhị thiếu gia, tiểu thiếu gia đã biết chơi sudoku rồi à? Bé mới bốn tuổi thôi mà!” Thiên tài, chắc chắn là thiên tài!
“Thằng bé rất nhạy cảm với con số, hiện giờ đang tiếp thu giáo dục đặc biệt. Chuyện này đừng nói cho ông với bố tôi, tôi định đợi đến khi về mới nói cho mọi người bất ngờ.” Lôi Đình giọng rất bình thản, mắt lại khó giấu kiêu ngạo.
“Rõ.” Người đại diện gật đầu.
Lôi Đình đọc kỹ đống giấy tờ, xác định không có vấn đề gì liền đưa cho Hàn Trác Vũ, “Tự đọc đi, sau này, tất cả chỗ tài sản này là của cháu.”
“Có gì không hiểu thì phải hỏi đấy.” Người đại diện nghiêm mặt nói.
Hàn Trác Vũ mở tập tài liệu ra.
9527 nhanh chóng quét qua một lượt, thỏa mãn nói, “Báo cáo kí chủ, tư liệu không có vấn đề gì. Đồng chí Đại Chính đúng là giỏi quá, đòi lại toàn bộ lợi ích cho cậu.” Dứt lời, nó lại cảm thấy có chút thất vọng, nó vốn còn định xâm nhập vào tài khoản của An Quốc Nhân và Lôi Lệ Trân, âm thầm chuyển tài sản đi, nhưng đồng chí Đại Chính đã sai người lấy toàn bộ, nó không có đất dụng võ, chỉ đành xả giận vào Vincent đang chạy trốn ở nước A. Hiện giờ, tiền gửi trong ngân hàng Thụy Sĩ của Vincent đã không cánh mà bay, hi vọng đến khi ông ta phát hiện ra sẽ không lên cơn đau tim.
Đợi 9527 quét hình xong, Hàn Trác Vũ gật đầu, tỏ vẻ mình không có vấn đề gì.
Lôi Đình nhìn cậu trong chốc lát, hỏi, “Tiểu Vũ, hôm đó cháu nói muốn lấy lại tài sản, cháu có nghĩ tới việc nếu An Quốc Nhân không đồng ý, cháu sẽ làm như thế nào không?”
“Khởi tố.” Thiếu niên bình tĩnh phun ra hai chữ.
“Khởi tố xong thì sao?” Lôi Đình vuốt ve mái tóc cậu.
Thiếu niên nghiêng đầu, trong đôi mắt đen láy tràn ngập khó hiểu.
Lôi Đình mỉm cười, “Cháu cho rằng khởi tố xong là xong hết à? Có nghĩ tới việc hàn gắn quan hệ cha con với An Quốc Nhân không? Dù sao cháu còn nhỏ, còn cần người giám hộ chăm sóc.”
“Không cần!” Thiếu niên lắc đầu, giọng lạnh lùng mà kiên quyết. Nếu không có tài sản mẹ để lại, An Quốc Nhân chắc chắn sẽ không đồng ý đón cậu về nước. Ban đầu là bỏ vợ bỏ con, sau đó là ngầm chiếm đoạt tài sản của con, người bố như vậy thật sự không có gì để luyến tiếc cả. Huống chi, trong mấy năm qua, thứ cậu nhận được chỉ có lạnh lùng và lợi dụng, vậy còn níu kéo làm gì?
“Cháu chắc chắn chứ?” Lôi Đình thận trọng hỏi lại.
Thiếu niên do dự nửa ngày, cuối cùng gật đầu. Thật sự không cần sao? Kỳ thật rất cần, chỉ là mãi không nhận được nên đã bỏ cuộc thôi. Nếu không phải chú Lôi đang ngồi cạnh, cậu sẽ khóc mất.
Lôi Đình mắt khẽ chớp. Lần này sử dụng luật sư riêng của nhà họ Lôi để xử lý số tài sản này, biết bao người ở thành phố H đang nhìn chằm chằm anh. Ban đầu, để thiếu niên có thể sống ở nhà họ An một cách thoải mái hơn, anh định đưa An Quốc Nhân lên chức phó chủ tịch tỉnh G, coi như là đánh một gậy lại cho một quả táo. Nhưng thiếu niên đã sớm chuẩn bị tinh thần cắt đứt quan hệ, anh cũng không mất công làm vậy nữa. Vì có câu gọi là tường đổ mọi người đẩy, nhà họ Lôi đã dẫn đầu đạp một cú, người muốn kéo An Quốc Nhân xuống ngựa nhất định sẽ không còn ngại ngần gì nữa, kết cục thân bại danh liệt hai bàn tay trắng chỉ là điều sớm muộn thôi.
“Vậy sau này cháu chỉ có thể sống cùng chú thôi.” Lôi Đình ôm bả vai thiếu niên, thử nói như vậy.
“Được không?” Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt ướt át tràn đầy chờ mong cùng không muốn rời xa.
“Đương nhiên là được rồi!” Lôi Đình cố kiềm chế xúc động muốn hôn lên mắt thiếu niên, ôm vai cậu khẽ cười.
Nhị thiếu gia, bố con người ta đã cắt đứt quan hệ rồi, anh còn cười vui vẻ như vậy à? Nói thật đi, kỳ thật anh đã sớm muốn cướp con nhà người ta đúng không? Khóe miệng Lục Bân khẽ giật giật.
Người đại diện Tuấn Hà chợt nhớ ra ngày hôm qua, nhị thiếu gia hỏi mình về việc “Khi người thân có quan hệ huyết thống trực tiếp còn sống khỏe mạnh thì có thể chuyển quyền giám hộ không”, đột nhiên hiểu ra. Làm ầm ĩ việc tranh giành tài sản lên, khiến bố con họ từ mặt nhau, kỳ thật chỉ để trải đường cho việc giành quyền giám hộ thôi. Nhị thiếu gia đúng là hao tâm tổn trí thật.
Hai giờ sau, bữa tối cuối cùng cũng xong, ba người lớn còn không sao, Lôi Sâm đã đói bụng lắm rồi, ôm lấy bát cơm ăn như hổ đói, miệng và cổ áo dính đầy cơm và thức ăn, nhìn chẳng khác gì một đứa trẻ bốn tuổi bình thường. Bé hoạt bát tràn đầy sức sống như vậy khiến Lôi Đình cười mãi.
“Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình! Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình! Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình…” Thông báo của hệ thống cứ lặp đi lặp lại mãi, kéo dài vài phút mới kết thúc.
“Đồng chí Đại Chính lại nhớ cậu rồi.” cười, “Đang ngồi ngay cạnh mà còn phải nhớ à? Đúng là yêu say đắm rồi ~”
“Đã bảo ít xem phim truyền hình thôi mà.” Hàn Trác Vũ hai tay chống má, che tai đang đỏ bừng.
“Mau ăn đi, ăn xong còn cắt bánh!” Lôi Đình không ngừng gắp thức ăn cho hai đứa nhỏ, thấy bọn nhỏ đã ăn gần xong liền vào phòng bếp, bổ táo thành từng lát nhỏ, trang trí quanh bánh ngọt. Táo mà bổ sớm quá sẽ bị thâm, nhìn rất xấu.
“Nhị thiếu gia, bánh ngọt này khá đẹp đấy.” Lục Bân dùng di động chụp lại bánh ngọt.
Lôi Đình cắm ngọn nến hình số lên rồi châm lửa, cẩn thận bê bánh ngọt ra ngoài. Đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời, anh xuống bếp nấu ăn cho người khác.
Tắt đèn, ánh nến màu vàng cam chập chờn trong nhà ăn. Hai đứa nhỏ buông bát đũa, mắt sáng rực nhìn qua.
“Ước đi nào.” Đặt bánh ngọt trước mặt thiếu niên, Lôi Đình xoa xoa đầu cậu, bổ sung, “Tài sản đã lấy lại được rồi, đổi điều ước khác đi.”
Ngoài di sản mà mẹ lưu lại, mình còn muốn gì nữa? Vấn đề này, thiếu niên chưa từng nghĩ tới. Cậu hạ mắt, lẳng lặng suy tư.
“Hi vọng kí chủ có thể vĩnh viễn ở bên Đại Chính và Tiểu Chính!” thành tâm cầu nguyện. Nhất định không được từ bỏ hai nguồn chính năng lượng siêu lớn này! Không phải người trái đất có câu tục ngữ là – Nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao! Nói đúng quá đi mất!
Vĩnh viễn ở bên sao? Hàn Trác Vũ khẽ chớp mắt, ma xui quỷ khiến chắp tay lại, nói thầm điều ước của mình.
“Ước gì thế? Nói ra đi, chú giúp cháu thực hiện.” Đợi thiếu niên mở mắt, thổi tắt ngọn nến, Lôi Đình hỏi. Anh lúc nào cũng có mong muốn mãnh liệt bảo vệ người trước mặt, hi vọng cậu có thể mãi vui vẻ hạnh phúc, bình an khỏe mạnh.
Hàn Trác Vũ lắc đầu không nói.
“Chắc là hi vọng sang năm thi đậu đại học trọng điểm đúng không?” Lục Bân suy đoán. Mấy đứa trẻ lớp bình thường chỉ có một nguyện vọng như vậy thôi.
“Với thành tích của Tiểu Vũ mà còn cần hi vọng sao?” Lôi Đình lắc đầu, thấy thiếu niên không định nói, đành phải cầm dao, cắt chiếc bánh sinh nhật nho nhỏ thành bốn miếng, đặt hai miếng lớn nhất ra trước mặt hai đứa nhỏ.
Lôi Sâm đã sớm đợi không kịp, cầm dĩa xắn một miếng bánh bỏ vào miệng, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức vặn vẹo.
Động tác của Hàn Trác Vũ tuy chậm hơn bé, nhưng cũng đã đưa miếng bánh vào miệng, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại.
Thấy con phun hết bánh ra, Lôi Đình bắt đầu khẩn trương, “Sao vậy? Kinh lắm à? Nhìn có vẻ ngon mà?” Dứt lời, tự anh xắn một miếng bỏ vào miệng, sau đó bắt đầu ho khan.
“Nhị thiếu gia, anh bỏ bao nhiêu đường vào vậy?” Lục Bân đau khổ hỏi.
“Nửa lọ.” Lôi Đình ra vẻ trấn định, nhưng động tác uống nước lại có chút vội vàng. Anh chỉ nghĩ đơn giản là bọn nhỏ thích ăn đường, nhưng lại không ngờ tới cho nhiều đường sẽ bị đắng. Lại thêm kem bơ cũng ngọt quá mức nữa.
“Đừng ăn, vứt đi! Lần sau chúng ta làm lại cái ngon hơn!” Làn da màu đồng đã che giấu toàn bộ sự xấu hổ của Lôi Đình. Anh vươn tay lấy bánh ngọt trước mặt con, lại định lấy đĩa bánh trước mặt thiếu niên.
Hàn Trác Vũ giữ chặt tay người đàn ông, nói khẽ, “Không muốn, ăn ngon mà.” Tuy ngọt đến phát đắng, nhưng sau vị đắng lại thấy vị ngọt. Đây là lần đầu tiên kể từ khi mẹ qua đời, có người nhớ đến sinh nhật cậu, hơn nữa còn tự tay làm bánh ngọt cho mình, dù thế nào cũng phải ăn hết.
“Đừng miễn cưỡng quá! Ăn nhiều sẽ đau bụng đấy!” Lôi Đình nhíu mày.
“Qua kiểm tra, ngoài việc lượng đường hơi vượt quá chỉ tiêu, chiếc bánh này không còn vấn đề gì cả, có thể ăn được.” đúng lúc mở miệng.
Hàn Trác Vũ một tay giữ chặt tay người đàn ông, một tay cầm dĩa, chỉ hai ba miếng đã ăn xong, sau đó dùng khăn ưu nhã lau miệng, ngước mắt mỉm cười với người đàn ông. Nụ cười này không thoáng qua như trước đây, mà khóe môi hồng nhạt nhếch cao, để lộ mấy chiếc răng trắng, đôi mắt trong sáng cũng tràn đầy cảm xúc, rực rỡ vô cùng.
Lôi Đình giờ mới nhận ra, hóa ra thiếu niên có hai lúm đồng tiền liền, chỉ là bình thường cậu hay mặt không biểu tình, vậy nên mới không nhìn ra. Nụ cười này quý giá vô cùng, nhìn còn ngọt hơn là mật ong, lại nghĩ tới thiếu niên vừa ăn hết cả miếng bánh để an ủi mình, anh lại càng cảm thấy ngọt ngào hơn.
Tim bỗng đập lệch một nhịp, Lôi Đình giật mình, trên mặt lại không để lộ, khẽ rút tay mình ra, nâng mặt thiếu niên lên, hôn nhẹ lên lúm đồng tiền xinh xắn của cậu, “Sinh nhật vui vẻ! Hi vọng nụ cười sẽ mãi nở rộ trên gương mặt cháu.”
Hàn Trác Vũ mắt sáng rực, lại gần hôn đáp trả.
Hô hấp Lôi Đình khẽ dừng lại, còn chưa kịp cẩn thận cảm nhận đã bị con đẩy ra.
Lôi Sâm bò lên ghế, hai tay ngắn ôm chặt cổ anh trai, dùng sức hôn lên mặt cậu mấy cái, phát ra tiếng chụt chụt rất to.
Lục Bân cũng định lại gần tham gia náo nhiệt, lại bị nhị thiếu gia ngăn lại, đưa máy ảnh cho anh, “Chụp ảnh cho bọn tôi với.”bg-ssp-{height:px}
“A, nhìn vào đây nào, , , – Cheese ~” Lục Bân lập tức hóa thân thành nhiếp ảnh gia.
Anh trai đã ăn hết, Lôi Sâm cũng học theo, xắn bánh ngọt rất dũng cảm bỏ vào miệng, bơ dính đầy trên mặt. Lôi Đình ôm thiếu niên vào trong lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu, mắt nhắm lại, che giấu sự dịu dàng dưới đáy mắt.
Khung cảnh ấp áp động lòng người này đã được lưu giữ lại vĩnh viễn trong bức ảnh.
Ba ngày sau, Lôi Đình hẹn gặp An Quốc Nhân và Lôi Lệ Trân ở văn phòng luật sư Tuấn Hà. Văn phòng luật sư Tuấn Hà là văn phòng luật sư cao cấp nhất Trung Quốc, ở đấy có một nhóm luật sư xuất sắc chuyên phụ trách các vụ việc của nhà họ Lôi, ngay cả mâu thuẫn quốc tế còn có thể giải quyết, huống gì là vụ dân sự tranh đoạt tài sản nhỏ như thế này.
Kế toán viên cao cấp đã hạch toán xong toàn bộ tài sản của An Quốc Nhân và Lôi Lệ Trân, vì thời gian ba ngày quá mức gấp gáp, không kịp bán tài sản để đổi thành tiền mặt, bởi vậy họ trực tiếp đến văn phòng luật sư làm thủ tục sang nhượng, chuyển hết sang tên Hàn Trác Vũ.
Giờ hẹn gặp là h, từ h’, Lôi Đình đã dẫn hai đứa nhỏ cùng sĩ quan phụ tá tới văn phòng đại diện Tuấn Hà ở thành phố H.
“Nhị thiếu gia, giấy tờ đã chuẩn bị xong hết rồi, anh kiểm tra đi.” Người đại diện của Tuấn Hà cầm một xấp tài liệu tới, lặng lẽ quan sát thiếu niên tuấn tú ngồi cạnh nhị thiếu gia.
Thiếu niên cúi đầu, ngón tay lướt nhanh trên màn hình di động, nhìn có vẻ như cậu đang chơi games, biểu cảm rất chăm chú. Tiểu thiếu gia co người ngồi cạnh cậu, ôm quyển sudoku nghiền ngẫm, bên trên đã điền được kha khá, tất cả đều hoàn toàn chính xác.
Người đại diện vừa bay từ thủ đô tới đây, hiểu rất rõ tình trạng của Lôi Sâm, nhìn thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, “Nhị thiếu gia, tiểu thiếu gia đã biết chơi sudoku rồi à? Bé mới bốn tuổi thôi mà!” Thiên tài, chắc chắn là thiên tài!
“Thằng bé rất nhạy cảm với con số, hiện giờ đang tiếp thu giáo dục đặc biệt. Chuyện này đừng nói cho ông với bố tôi, tôi định đợi đến khi về mới nói cho mọi người bất ngờ.” Lôi Đình giọng rất bình thản, mắt lại khó giấu kiêu ngạo.
“Rõ.” Người đại diện gật đầu.
Lôi Đình đọc kỹ đống giấy tờ, xác định không có vấn đề gì liền đưa cho Hàn Trác Vũ, “Tự đọc đi, sau này, tất cả chỗ tài sản này là của cháu.”
“Có gì không hiểu thì phải hỏi đấy.” Người đại diện nghiêm mặt nói.
Hàn Trác Vũ mở tập tài liệu ra.
nhanh chóng quét qua một lượt, thỏa mãn nói, “Báo cáo kí chủ, tư liệu không có vấn đề gì. Đồng chí Đại Chính đúng là giỏi quá, đòi lại toàn bộ lợi ích cho cậu.” Dứt lời, nó lại cảm thấy có chút thất vọng, nó vốn còn định xâm nhập vào tài khoản của An Quốc Nhân và Lôi Lệ Trân, âm thầm chuyển tài sản đi, nhưng đồng chí Đại Chính đã sai người lấy toàn bộ, nó không có đất dụng võ, chỉ đành xả giận vào Vincent đang chạy trốn ở nước A. Hiện giờ, tiền gửi trong ngân hàng Thụy Sĩ của Vincent đã không cánh mà bay, hi vọng đến khi ông ta phát hiện ra sẽ không lên cơn đau tim.
Đợi quét hình xong, Hàn Trác Vũ gật đầu, tỏ vẻ mình không có vấn đề gì.
Lôi Đình nhìn cậu trong chốc lát, hỏi, “Tiểu Vũ, hôm đó cháu nói muốn lấy lại tài sản, cháu có nghĩ tới việc nếu An Quốc Nhân không đồng ý, cháu sẽ làm như thế nào không?”
“Khởi tố.” Thiếu niên bình tĩnh phun ra hai chữ.
“Khởi tố xong thì sao?” Lôi Đình vuốt ve mái tóc cậu.
Thiếu niên nghiêng đầu, trong đôi mắt đen láy tràn ngập khó hiểu.
Lôi Đình mỉm cười, “Cháu cho rằng khởi tố xong là xong hết à? Có nghĩ tới việc hàn gắn quan hệ cha con với An Quốc Nhân không? Dù sao cháu còn nhỏ, còn cần người giám hộ chăm sóc.”
“Không cần!” Thiếu niên lắc đầu, giọng lạnh lùng mà kiên quyết. Nếu không có tài sản mẹ để lại, An Quốc Nhân chắc chắn sẽ không đồng ý đón cậu về nước. Ban đầu là bỏ vợ bỏ con, sau đó là ngầm chiếm đoạt tài sản của con, người bố như vậy thật sự không có gì để luyến tiếc cả. Huống chi, trong mấy năm qua, thứ cậu nhận được chỉ có lạnh lùng và lợi dụng, vậy còn níu kéo làm gì?
“Cháu chắc chắn chứ?” Lôi Đình thận trọng hỏi lại.
Thiếu niên do dự nửa ngày, cuối cùng gật đầu. Thật sự không cần sao? Kỳ thật rất cần, chỉ là mãi không nhận được nên đã bỏ cuộc thôi. Nếu không phải chú Lôi đang ngồi cạnh, cậu sẽ khóc mất.
Lôi Đình mắt khẽ chớp. Lần này sử dụng luật sư riêng của nhà họ Lôi để xử lý số tài sản này, biết bao người ở thành phố H đang nhìn chằm chằm anh. Ban đầu, để thiếu niên có thể sống ở nhà họ An một cách thoải mái hơn, anh định đưa An Quốc Nhân lên chức phó chủ tịch tỉnh G, coi như là đánh một gậy lại cho một quả táo. Nhưng thiếu niên đã sớm chuẩn bị tinh thần cắt đứt quan hệ, anh cũng không mất công làm vậy nữa. Vì có câu gọi là tường đổ mọi người đẩy, nhà họ Lôi đã dẫn đầu đạp một cú, người muốn kéo An Quốc Nhân xuống ngựa nhất định sẽ không còn ngại ngần gì nữa, kết cục thân bại danh liệt hai bàn tay trắng chỉ là điều sớm muộn thôi.
“Vậy sau này cháu chỉ có thể sống cùng chú thôi.” Lôi Đình ôm bả vai thiếu niên, thử nói như vậy.
“Được không?” Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt ướt át tràn đầy chờ mong cùng không muốn rời xa.
“Đương nhiên là được rồi!” Lôi Đình cố kiềm chế xúc động muốn hôn lên mắt thiếu niên, ôm vai cậu khẽ cười.
Nhị thiếu gia, bố con người ta đã cắt đứt quan hệ rồi, anh còn cười vui vẻ như vậy à? Nói thật đi, kỳ thật anh đã sớm muốn cướp con nhà người ta đúng không? Khóe miệng Lục Bân khẽ giật giật.
Người đại diện Tuấn Hà chợt nhớ ra ngày hôm qua, nhị thiếu gia hỏi mình về việc “Khi người thân có quan hệ huyết thống trực tiếp còn sống khỏe mạnh thì có thể chuyển quyền giám hộ không”, đột nhiên hiểu ra. Làm ầm ĩ việc tranh giành tài sản lên, khiến bố con họ từ mặt nhau, kỳ thật chỉ để trải đường cho việc giành quyền giám hộ thôi. Nhị thiếu gia đúng là hao tâm tổn trí thật.