Sau khi chụp cộng hưởng từ hạt nhân xong, y tá lại đẩy thiếu niên vào phòng chụp CT, kiểm tra hết một loạt thì đã là một tiếng sau, chính năng lượng trong người Hàn Trác Vũ đã hết sạch, tế bào ở vết thương không ngừng tái sinh, gây cảm giác ngứa ngáy như kiến bò khắp người.
“Khó chịu!” Thiếu niên cắn chặt đôi môi.
“Xin kí chủ hãy cố gắng chịu đựng, đồng chí Đại Chính đang hỏi bác sĩ tình hình của cậu, sẽ quay trở lại ngay thôi.” 9527 nhẹ giọng an ủi. Chỉ tiếc đồng chí Tiểu Chính ngồi máy bay mệt nên nằm giường bên cạnh ngủ luôn rồi, nếu không cũng có thể cung cấp ít chính năng lượng.
Hàn Trác Vũ gật đầu, ra sức gọi chú Lôi trong lòng.
Trong văn phòng bác sĩ, Khúc Tĩnh đang lật xem kết quả kiểm tra, Lôi Đình nghiêm mặt ngồi cạnh, đôi mắt sâu hun hút dường như đang đè nén cảm xúc mãnh liệt nào đó. Giờ anh mới nhận ra, mình cũng giống con, không thể nào rời khỏi thiếu niên nữa rồi. Khi nghe tin cậu gặp nạn, anh hận không thể bị thương thay cậu, chuyển tất cả vết thương, tất cả ốm đau, tất cả tai nạn sang mình.
Người đàn ông tỏa ra khí thế thâm trầm mà đáng sợ, các bác sĩ trong văn phòng câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Sau vài phút đồng hồ đè nén, Khúc Tĩnh cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng, “Tình huống của cậu bé tốt hơn so với tôi nghĩ.”
Giọng Lôi Đình khàn đặc, “Tình huống tốt hơn là như thế nào? Ngón tay có thể linh hoạt như trước đây không?”
“Nối liền lại mạch máu, xương và gân tay thì không thể nào bằng ban đầu, sự linh hoạt bị ảnh hưởng là điều không tránh khỏi. Nhìn từ phim thì cuộc phẫu thuật này rất thành công, dù tôi mổ chính có lẽ cũng chỉ làm được như vậy mà thôi.” Khúc Tĩnh lắc đầu thở dài.
Bác sĩ chính lúc trước đang cầm phim chụp CT lên xem, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng kinh ngạc vô cùng. Lúc trước khi ông mổ chính cũng không thể ngờ tới mình lại phẫu thuật thành công như vậy. Chẳng lẽ tinh thần của Hàn Trác Vũ đã khích lệ mình?
“Không thể nào khôi phục như ban đầu sao? Ước mơ của Tiểu Vũ là trở thành bác sĩ mà, nếu bị sự linh hoạt của ngón tay hạn chế, cậu bé…” Họng anh như bị thứ gì đó chặn ngang, Lôi Đình khó có thể nói hết, tháo mũ trên đầu, dùng sức kéo cổ áo, để hô hấp dễ dàng hơn đôi chút. Tim anh đang đau đớn vô cùng.
Người đàn ông vững chãi kiên cường cũng có lúc bất lực thế này, Khúc Tĩnh trong lòng chấn động, suy nghĩ chốc lát, cũng không nói chắc chắn, “Biện pháp cũng có, đấy là tiến hành luyện tập cường độ cao. Có khả năng là ba năm năm, cũng có khả năng là tám chín năm, chỉ cần kiên trì chắc chắn sẽ có thay đổi. Kỳ tích như vậy đã từng xảy ra, vậy nên các cậu đừng có buông hi vọng. Tôi thấy cậu bé này rất kiên cường, nếu là cậu bé, chắc chắn có thể làm được.”
Lôi Đình im lặng nửa ngày, cuối cùng gật đầu với Khúc Tĩnh, nhanh chóng rời đi.
Thiếu niên đang nằm rên giường bệnh, chợp mắt giây lát, khuôn mặt nhỏ nhắn không có bất kỳ biểu cảm gì, nghe thấy tiếng bước chân, cậu lập tức mở to mắt, thấy rõ người thì bờ môi khẽ mấp máy, chỉ nói một từ nhưng chứa đựng bao tủi thân oan ức, “Đau!”
“Kí chủ, giờ tôi mới phát hiện hóa ra cậu cũng biết làm nũng đấy!” 9527 tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Lôi Đình bước nhanh hơn, nâng hai má thiếu niên lên, hôn lên đôi mắt ướt nước của cậu, giọng khàn khàn dỗ dành, “Sẽ sớm hết đau thôi, Tiểu Vũ của chú mạnh mẽ nhất, chỉ cố chịu thêm vài phút nữa là được rồi…” Cảm giác ngôn từ của mình quá nghèo nàn, Lôi Đình nhíu mày, hận không thể trao đổi với thiếu niên trong lòng, để mình chịu đựng tất cả đau đớn trên người cậu.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm chính năng lượng!”
Tuy cũng có thể thu được chính năng lượng từ người khác, nhưng chú Lôi lại khác, năng lượng của chú so với người thường dường như nóng bỏng hơn, mạnh mẽ hơn, như ngọn lửa thiêu đốt tất cả đau đớn. Hai má Hàn Trác Vũ cọ cọ lồng ngực rộng lớn của anh, cảm giác mình như thuyền nhỏ đã neo đậu trong cảng lớn, an toàn vô cùng.
Cơ thể căng cứng của thiếu niên thả lỏng, làm nũng như động vật nhỏ, khiến tim Lôi Đình đập thình thình. Anh nâng mặt thiếu niên lên, khàn giọng hỏi, “Đỡ hơn rồi đúng không?”
Thiếu niên gật đầu, mái tóc xù xù động đậy trong lòng người đàn ông, im lặng biểu đạt – Có chú ở đây là không đau nữa.
Một lời an ủi đơn giản lại mang đến sức mạnh lớn như vậy cho cậu, Lôi Đình trong lòng đau xót vô cùng. Anh cúi đầu, dùng sức hôn lên hai má thiếu niên, như vô tình lại như cố ý cọ qua bờ môi khô khốc của cậu, cẩn thận nói, “Về sau sẽ không bao giờ rời khỏi cháu nữa.” Anh không thể nào chịu được tai nạn một lần nữa lặp lại.
“Vĩnh viễn ở bên nhau sao?” Hàn Trác Vũ rốt cuộc nói ra câu hỏi đè nén dưới đáy lòng bao lâu nay, sau đó cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Vĩnh viễn ở bên nhau.” Lôi Đình gắng sức kiềm chế rung động truyền đến từ tận trong tim. Cảm tình với thiếu niên dường như càng ngày càng nồng nhiệt, càng ngày càng khó khống chế, đã vượt xa giới hạn của một người giám hộ rồi, nhưng, việc này có vấn đề gì đâu? Trước khi nhận ra tình cảm này, anh cũng đã theo tiềm thức giữ thiếu niên bên mình, vĩnh viễn không buông tay.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm chính năng lượng!”
Cơ thể hơi nóng lên, đầu ngón tay lạnh lẽo vì máu không lưu thông cũng như có dòng nước ấm chảy qua, thoải mái vô cùng! Hai lúm đồng tiền bên má Hàn Trác Vũ như ẩn như hiện, dùng đầu cọ cọ trong lòng chú Lôi.
Lôi Đình vuốt mái tóc mềm mại của cậu, mắt sâu như vực thẳm. Người trong lòng có vẻ rất vui, dường như không quan tâm đến mấy câu hỏi lúc trước của phóng viên, cũng không biết tình trạng vết thương của mình, vậy cũng tốt. Nhưng mà, có mấy chuyện nhất định phải nói rõ với cậu, nếu không cậu bé lại làm những việc nguy hiểm như vậy.
Nghĩ tới đây, Lôi Đình đẩy thiếu niên ra, ngồi xuống ghế cạnh giường, biểu cảm rất nghiêm túc.
Lúm đồng tiền lập tức biến mất, Hàn Trác Vũ thoáng bất an nhìn chú Lôi đang tỏa ra khí thế rất uy nghiêm.
“Nếu như cháu ở bên chú, chú chỉ có một yêu cầu thôi, đấy là phải bảo vệ mình thật tốt, sau này gặp phải chuyện như vậy thì nhất định phải né tránh, cháu hiểu không?” Anh chỉ cần con mình khỏe mạnh là tốt rồi, con nhà người khác có liên quan gì tới anh đâu? Là người ai cũng có tư tâm của riêng mình, mà tâm nguyện của anh là thiếu niên có thể bình an, vui vẻ lớn lên, rời xa mọi nguy hiểm và đau đớn.
“Đồng chí Đại Chính, giác ngộ của anh đâu?!” 9527 che mặt hét lên.
Hàn Trác Vũ không nói gì. Lúc ấy cậu không thể nghĩ ngợi được gì, chỉ biết mình không thể trơ mắt nhìn một sinh mạng cứ thế biến mất.
Lôi Đình ghé sát vào mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, trầm giọng nói, “Cháu có nghĩ tới tâm trạng của chú không? Biết cháu xảy ra chuyện, tim chú như bị người đâm một dao, đến giờ vẫn đang chảy máu này! Chú hận không thể thay cháu chịu đựng tất cả đau đớn!”
Hàn Trác Vũ sắc mặt tái nhợt, vội vàng lắc đầu tỏ vẻ mình đau một mình là được rồi, không được để chú Lôi đau cùng.
“Vậy nên, sau này gặp chuyện như vậy, xin cháu hãy nghĩ đến chú và Tiểu Sâm. Bố con chú không thể mất cháu được!” Lôi Đình ấn khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên vào trong lòng mình, thở dài.
Vậy nên, từ giờ mình không còn cô đơn nữa sao? Mang ý nghĩ như vậy, Hàn Trác Vũ hơi mím môi, dùng hai má cọ cọ lồng ngực nở nang của người đàn ông, sau đó ánh mắt lại bị một vết sẹo tròn tròn trên xương quai xanh anh thu hút sự chú ý.
“Qua quét hình, vết thương này do đạn tạo thành, đã từng xé rách động mạch chủ trên cổ, gây nguy hiểm đến tính mạng. Đồng chí Đại Chính không có hệ thống đa tài hộ tống mà cũng dám làm chuyện nguy hiểm như vậy, anh ta có tư cách gì giáo dục cậu?” 9527 bất mãn làm bầm.
Khóe miệng Hàn Trác Vũ cứng đờ, chỉ cảm thấy tim mình đau vô cùng, cảm giác sợ hãi ‘Thiếu chút nữa là mất’ chiếm cứ khắp não bộ cậu, khiến cậu không thể nào suy nghĩ chuyện khác. Cậu muốn chạm vào vết sẹo đáng sợ kia, đầu ngón tay khẽ động mới nhận ra tay mình không thể nào nâng lên được, liền theo phản xạ lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm, như thể làm như vậy sẽ khiến nó biến mất vĩnh viễn.
Dòng điện tê dại đột nhiên chạy khắp người, cơ bắp toàn thân Lôi Đình cứng lại, vội vàng đẩy thiếu niên ra, ngừng thở hỏi, “Tiểu Vũ, cháu làm gì vậy?” Dòng điện nhanh chóng chạy xuống bụng dưới, châm lửa ở dưới đó.
Đôi mắt đen láy của Hàn Trác Vũ ướt nước, dùng ánh mắt hoảng sợ bất an nhìn chằm chằm vết sẹo kia. Sau khi độ thánh khiết gia tăng, cậu không cần dùng bất luận ngôn từ gì, chỉ một biểu cảm nho nhỏ có thể truyền đạt tâm trạng cậu – Xin chú sau này cũng đừng làm việc gì nguy hiểm, cháu không thể mất chú được!
Ngọn lửa ở bụng dưới lập tức tắt ngóm, giờ phút này, Lôi Đình không còn nhiệt tình dốc sức thăng chức như trước nữa. Chuyển đến thành phố H sống một cuộc sống yên tĩnh, để thiếu niên và con trai có thể trưởng thành một cách khỏe mạnh và vui vẻ là một quyết định không tệ chút nào. Lòng trung thành mà anh tìm kiếm bấy lâu bất tri bất giác đã cắm rễ dưới đáy lòng rồi.
“Sau này chúng ta đều sẽ an toàn khỏe mạnh, không ai làm việc nguy hiểm cả.” Anh thận trọng hứa hẹn, vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy của thiếu niên.
Hàn Trác Vũ vùi đầu vào trong cái ôm của người đàn ông, lúm đồng tiền bên má lại thoáng hiện. Đúng vậy, nhất định phải sống vui vẻ, hạnh phúc, mãi ở bên nhau! Mang theo tâm trạng tốt đẹp như vậy, cậu cứ thế thiếp đi.
Thấy hô hấp của thiếu niên dần trở nên đều đặn, Lôi Đình cúi đầu nhìn, sau đó mỉm cười. Cẩn thận đặt thiếu niên xuống giường bệnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cậu hồi lâu, ma xui quỷ khiến, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy bờ môi khô khốc của cậu, liếm nhẹ lên vết cắn nho nhỏ trên môi.
Mùi máu tươi nhàn nhạt lại có chút ngọt ngào, mắt Lôi Đình tối sầm, hô hấp dồn dập hơn.
“Nhị, nhị thiếu gia, anh đang làm gì đấy?” Lục Bân đẩy cửa vào, nhìn thấy thì hoảng sợ vô cùng.
Lôi Đình ngồi thẳng dậy, bình tĩnh mở miệng, “Hôn con tôi. Có vấn đề gì à?” Ánh mắt sắc như đao khoét vô số đường trên người Lục Bân.
“Không, không vấn đề gì cả!” Lục Bân ngoài miệng thì phủ nhận, nhưng trong lòng lại hoảng hốt. Đó đâu phải là cách hôn trẻ con? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi không phát hiện lưỡi anh liếm môi Tiểu Vũ à? Nếu tôi không vào phòng, anh chắc chắn sẽ luồn đầu lưỡi vào đúng không? Đúng không hả?
“Mọi việc sao rồi?” Lôi Đình đắp chăn cho thiếu niên, thấp giọng hỏi.
“Tin tức trên mạng đã xóa hết rồi.” Lục Bân nghiêm mặt, “Sáng nay tôi nhận được một bức mail, nội dung rất đặc sắc, qua kiểm chứng thì tất cả đều là thật, nhị thiếu gia anh xem đi.”
Lục Bân mở laptop ra.
“Tra được là ai gửi không?” Lôi Đình nhíu mày, đọc lướt qua.
“Không tra được, nhưng hẳn không phải kẻ thù của nhà họ Lôi, nếu không đã không kí tên là đồng chí Lôi Phong.” Lục Bân suy đoán như vậy.
“Là hệ thống đấy! Loài người ngu ngốc, mau sùng bái hệ thống đi!” 9527 rời khỏi game online, gào lên. Làm anh hùng vô danh thật là khó chịu.
“Gửi tư liệu cho ban thanh tra đi. Khâu Hưng Bang muốn làm to chuyện đúng không? Chúng ta sẽ cho ông ta được như ý.” Lôi Đình cười nhạo.
“Rõ.” Lục Bân gật đầu, lúc gần đi quay đầu lại nhìn, phát hiện nhị thiếu gia lại ngồi cạnh thiếu niên, dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn chằm chằm đối phương. Đúng là hãm sâu rồi! Anh lắc đầu thở dài, nhưng trong lòng cũng không ngạc nhiên lắm. Chuyện này dường như đã có dấu hiệu từ lâu rồi.
Sau khi chụp cộng hưởng từ hạt nhân xong, y tá lại đẩy thiếu niên vào phòng chụp CT, kiểm tra hết một loạt thì đã là một tiếng sau, chính năng lượng trong người Hàn Trác Vũ đã hết sạch, tế bào ở vết thương không ngừng tái sinh, gây cảm giác ngứa ngáy như kiến bò khắp người.
“Khó chịu!” Thiếu niên cắn chặt đôi môi.
“Xin kí chủ hãy cố gắng chịu đựng, đồng chí Đại Chính đang hỏi bác sĩ tình hình của cậu, sẽ quay trở lại ngay thôi.” nhẹ giọng an ủi. Chỉ tiếc đồng chí Tiểu Chính ngồi máy bay mệt nên nằm giường bên cạnh ngủ luôn rồi, nếu không cũng có thể cung cấp ít chính năng lượng.
Hàn Trác Vũ gật đầu, ra sức gọi chú Lôi trong lòng.
Trong văn phòng bác sĩ, Khúc Tĩnh đang lật xem kết quả kiểm tra, Lôi Đình nghiêm mặt ngồi cạnh, đôi mắt sâu hun hút dường như đang đè nén cảm xúc mãnh liệt nào đó. Giờ anh mới nhận ra, mình cũng giống con, không thể nào rời khỏi thiếu niên nữa rồi. Khi nghe tin cậu gặp nạn, anh hận không thể bị thương thay cậu, chuyển tất cả vết thương, tất cả ốm đau, tất cả tai nạn sang mình.
Người đàn ông tỏa ra khí thế thâm trầm mà đáng sợ, các bác sĩ trong văn phòng câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Sau vài phút đồng hồ đè nén, Khúc Tĩnh cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng, “Tình huống của cậu bé tốt hơn so với tôi nghĩ.”
Giọng Lôi Đình khàn đặc, “Tình huống tốt hơn là như thế nào? Ngón tay có thể linh hoạt như trước đây không?”
“Nối liền lại mạch máu, xương và gân tay thì không thể nào bằng ban đầu, sự linh hoạt bị ảnh hưởng là điều không tránh khỏi. Nhìn từ phim thì cuộc phẫu thuật này rất thành công, dù tôi mổ chính có lẽ cũng chỉ làm được như vậy mà thôi.” Khúc Tĩnh lắc đầu thở dài.
Bác sĩ chính lúc trước đang cầm phim chụp CT lên xem, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng kinh ngạc vô cùng. Lúc trước khi ông mổ chính cũng không thể ngờ tới mình lại phẫu thuật thành công như vậy. Chẳng lẽ tinh thần của Hàn Trác Vũ đã khích lệ mình?
“Không thể nào khôi phục như ban đầu sao? Ước mơ của Tiểu Vũ là trở thành bác sĩ mà, nếu bị sự linh hoạt của ngón tay hạn chế, cậu bé…” Họng anh như bị thứ gì đó chặn ngang, Lôi Đình khó có thể nói hết, tháo mũ trên đầu, dùng sức kéo cổ áo, để hô hấp dễ dàng hơn đôi chút. Tim anh đang đau đớn vô cùng.
Người đàn ông vững chãi kiên cường cũng có lúc bất lực thế này, Khúc Tĩnh trong lòng chấn động, suy nghĩ chốc lát, cũng không nói chắc chắn, “Biện pháp cũng có, đấy là tiến hành luyện tập cường độ cao. Có khả năng là ba năm năm, cũng có khả năng là tám chín năm, chỉ cần kiên trì chắc chắn sẽ có thay đổi. Kỳ tích như vậy đã từng xảy ra, vậy nên các cậu đừng có buông hi vọng. Tôi thấy cậu bé này rất kiên cường, nếu là cậu bé, chắc chắn có thể làm được.”
Lôi Đình im lặng nửa ngày, cuối cùng gật đầu với Khúc Tĩnh, nhanh chóng rời đi.
Thiếu niên đang nằm rên giường bệnh, chợp mắt giây lát, khuôn mặt nhỏ nhắn không có bất kỳ biểu cảm gì, nghe thấy tiếng bước chân, cậu lập tức mở to mắt, thấy rõ người thì bờ môi khẽ mấp máy, chỉ nói một từ nhưng chứa đựng bao tủi thân oan ức, “Đau!”
“Kí chủ, giờ tôi mới phát hiện hóa ra cậu cũng biết làm nũng đấy!” tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Lôi Đình bước nhanh hơn, nâng hai má thiếu niên lên, hôn lên đôi mắt ướt nước của cậu, giọng khàn khàn dỗ dành, “Sẽ sớm hết đau thôi, Tiểu Vũ của chú mạnh mẽ nhất, chỉ cố chịu thêm vài phút nữa là được rồi…” Cảm giác ngôn từ của mình quá nghèo nàn, Lôi Đình nhíu mày, hận không thể trao đổi với thiếu niên trong lòng, để mình chịu đựng tất cả đau đớn trên người cậu.
“Đinh ~ Nhận được điểm chính năng lượng!”
Tuy cũng có thể thu được chính năng lượng từ người khác, nhưng chú Lôi lại khác, năng lượng của chú so với người thường dường như nóng bỏng hơn, mạnh mẽ hơn, như ngọn lửa thiêu đốt tất cả đau đớn. Hai má Hàn Trác Vũ cọ cọ lồng ngực rộng lớn của anh, cảm giác mình như thuyền nhỏ đã neo đậu trong cảng lớn, an toàn vô cùng.
Cơ thể căng cứng của thiếu niên thả lỏng, làm nũng như động vật nhỏ, khiến tim Lôi Đình đập thình thình. Anh nâng mặt thiếu niên lên, khàn giọng hỏi, “Đỡ hơn rồi đúng không?”
Thiếu niên gật đầu, mái tóc xù xù động đậy trong lòng người đàn ông, im lặng biểu đạt – Có chú ở đây là không đau nữa.
Một lời an ủi đơn giản lại mang đến sức mạnh lớn như vậy cho cậu, Lôi Đình trong lòng đau xót vô cùng. Anh cúi đầu, dùng sức hôn lên hai má thiếu niên, như vô tình lại như cố ý cọ qua bờ môi khô khốc của cậu, cẩn thận nói, “Về sau sẽ không bao giờ rời khỏi cháu nữa.” Anh không thể nào chịu được tai nạn một lần nữa lặp lại.
“Vĩnh viễn ở bên nhau sao?” Hàn Trác Vũ rốt cuộc nói ra câu hỏi đè nén dưới đáy lòng bao lâu nay, sau đó cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Vĩnh viễn ở bên nhau.” Lôi Đình gắng sức kiềm chế rung động truyền đến từ tận trong tim. Cảm tình với thiếu niên dường như càng ngày càng nồng nhiệt, càng ngày càng khó khống chế, đã vượt xa giới hạn của một người giám hộ rồi, nhưng, việc này có vấn đề gì đâu? Trước khi nhận ra tình cảm này, anh cũng đã theo tiềm thức giữ thiếu niên bên mình, vĩnh viễn không buông tay.
“Đinh ~ Nhận được điểm chính năng lượng!”
Cơ thể hơi nóng lên, đầu ngón tay lạnh lẽo vì máu không lưu thông cũng như có dòng nước ấm chảy qua, thoải mái vô cùng! Hai lúm đồng tiền bên má Hàn Trác Vũ như ẩn như hiện, dùng đầu cọ cọ trong lòng chú Lôi.
Lôi Đình vuốt mái tóc mềm mại của cậu, mắt sâu như vực thẳm. Người trong lòng có vẻ rất vui, dường như không quan tâm đến mấy câu hỏi lúc trước của phóng viên, cũng không biết tình trạng vết thương của mình, vậy cũng tốt. Nhưng mà, có mấy chuyện nhất định phải nói rõ với cậu, nếu không cậu bé lại làm những việc nguy hiểm như vậy.
Nghĩ tới đây, Lôi Đình đẩy thiếu niên ra, ngồi xuống ghế cạnh giường, biểu cảm rất nghiêm túc.
Lúm đồng tiền lập tức biến mất, Hàn Trác Vũ thoáng bất an nhìn chú Lôi đang tỏa ra khí thế rất uy nghiêm.
“Nếu như cháu ở bên chú, chú chỉ có một yêu cầu thôi, đấy là phải bảo vệ mình thật tốt, sau này gặp phải chuyện như vậy thì nhất định phải né tránh, cháu hiểu không?” Anh chỉ cần con mình khỏe mạnh là tốt rồi, con nhà người khác có liên quan gì tới anh đâu? Là người ai cũng có tư tâm của riêng mình, mà tâm nguyện của anh là thiếu niên có thể bình an, vui vẻ lớn lên, rời xa mọi nguy hiểm và đau đớn.bg-ssp-{height:px}
“Đồng chí Đại Chính, giác ngộ của anh đâu?!” che mặt hét lên.
Hàn Trác Vũ không nói gì. Lúc ấy cậu không thể nghĩ ngợi được gì, chỉ biết mình không thể trơ mắt nhìn một sinh mạng cứ thế biến mất.
Lôi Đình ghé sát vào mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, trầm giọng nói, “Cháu có nghĩ tới tâm trạng của chú không? Biết cháu xảy ra chuyện, tim chú như bị người đâm một dao, đến giờ vẫn đang chảy máu này! Chú hận không thể thay cháu chịu đựng tất cả đau đớn!”
Hàn Trác Vũ sắc mặt tái nhợt, vội vàng lắc đầu tỏ vẻ mình đau một mình là được rồi, không được để chú Lôi đau cùng.
“Vậy nên, sau này gặp chuyện như vậy, xin cháu hãy nghĩ đến chú và Tiểu Sâm. Bố con chú không thể mất cháu được!” Lôi Đình ấn khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên vào trong lòng mình, thở dài.
Vậy nên, từ giờ mình không còn cô đơn nữa sao? Mang ý nghĩ như vậy, Hàn Trác Vũ hơi mím môi, dùng hai má cọ cọ lồng ngực nở nang của người đàn ông, sau đó ánh mắt lại bị một vết sẹo tròn tròn trên xương quai xanh anh thu hút sự chú ý.
“Qua quét hình, vết thương này do đạn tạo thành, đã từng xé rách động mạch chủ trên cổ, gây nguy hiểm đến tính mạng. Đồng chí Đại Chính không có hệ thống đa tài hộ tống mà cũng dám làm chuyện nguy hiểm như vậy, anh ta có tư cách gì giáo dục cậu?” bất mãn làm bầm.
Khóe miệng Hàn Trác Vũ cứng đờ, chỉ cảm thấy tim mình đau vô cùng, cảm giác sợ hãi ‘Thiếu chút nữa là mất’ chiếm cứ khắp não bộ cậu, khiến cậu không thể nào suy nghĩ chuyện khác. Cậu muốn chạm vào vết sẹo đáng sợ kia, đầu ngón tay khẽ động mới nhận ra tay mình không thể nào nâng lên được, liền theo phản xạ lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm, như thể làm như vậy sẽ khiến nó biến mất vĩnh viễn.
Dòng điện tê dại đột nhiên chạy khắp người, cơ bắp toàn thân Lôi Đình cứng lại, vội vàng đẩy thiếu niên ra, ngừng thở hỏi, “Tiểu Vũ, cháu làm gì vậy?” Dòng điện nhanh chóng chạy xuống bụng dưới, châm lửa ở dưới đó.
Đôi mắt đen láy của Hàn Trác Vũ ướt nước, dùng ánh mắt hoảng sợ bất an nhìn chằm chằm vết sẹo kia. Sau khi độ thánh khiết gia tăng, cậu không cần dùng bất luận ngôn từ gì, chỉ một biểu cảm nho nhỏ có thể truyền đạt tâm trạng cậu – Xin chú sau này cũng đừng làm việc gì nguy hiểm, cháu không thể mất chú được!
Ngọn lửa ở bụng dưới lập tức tắt ngóm, giờ phút này, Lôi Đình không còn nhiệt tình dốc sức thăng chức như trước nữa. Chuyển đến thành phố H sống một cuộc sống yên tĩnh, để thiếu niên và con trai có thể trưởng thành một cách khỏe mạnh và vui vẻ là một quyết định không tệ chút nào. Lòng trung thành mà anh tìm kiếm bấy lâu bất tri bất giác đã cắm rễ dưới đáy lòng rồi.
“Sau này chúng ta đều sẽ an toàn khỏe mạnh, không ai làm việc nguy hiểm cả.” Anh thận trọng hứa hẹn, vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy của thiếu niên.
Hàn Trác Vũ vùi đầu vào trong cái ôm của người đàn ông, lúm đồng tiền bên má lại thoáng hiện. Đúng vậy, nhất định phải sống vui vẻ, hạnh phúc, mãi ở bên nhau! Mang theo tâm trạng tốt đẹp như vậy, cậu cứ thế thiếp đi.
Thấy hô hấp của thiếu niên dần trở nên đều đặn, Lôi Đình cúi đầu nhìn, sau đó mỉm cười. Cẩn thận đặt thiếu niên xuống giường bệnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cậu hồi lâu, ma xui quỷ khiến, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy bờ môi khô khốc của cậu, liếm nhẹ lên vết cắn nho nhỏ trên môi.
Mùi máu tươi nhàn nhạt lại có chút ngọt ngào, mắt Lôi Đình tối sầm, hô hấp dồn dập hơn.
“Nhị, nhị thiếu gia, anh đang làm gì đấy?” Lục Bân đẩy cửa vào, nhìn thấy thì hoảng sợ vô cùng.
Lôi Đình ngồi thẳng dậy, bình tĩnh mở miệng, “Hôn con tôi. Có vấn đề gì à?” Ánh mắt sắc như đao khoét vô số đường trên người Lục Bân.
“Không, không vấn đề gì cả!” Lục Bân ngoài miệng thì phủ nhận, nhưng trong lòng lại hoảng hốt. Đó đâu phải là cách hôn trẻ con? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi không phát hiện lưỡi anh liếm môi Tiểu Vũ à? Nếu tôi không vào phòng, anh chắc chắn sẽ luồn đầu lưỡi vào đúng không? Đúng không hả?
“Mọi việc sao rồi?” Lôi Đình đắp chăn cho thiếu niên, thấp giọng hỏi.
“Tin tức trên mạng đã xóa hết rồi.” Lục Bân nghiêm mặt, “Sáng nay tôi nhận được một bức mail, nội dung rất đặc sắc, qua kiểm chứng thì tất cả đều là thật, nhị thiếu gia anh xem đi.”
Lục Bân mở laptop ra.
“Tra được là ai gửi không?” Lôi Đình nhíu mày, đọc lướt qua.
“Không tra được, nhưng hẳn không phải kẻ thù của nhà họ Lôi, nếu không đã không kí tên là đồng chí Lôi Phong.” Lục Bân suy đoán như vậy.
“Là hệ thống đấy! Loài người ngu ngốc, mau sùng bái hệ thống đi!” rời khỏi game online, gào lên. Làm anh hùng vô danh thật là khó chịu.
“Gửi tư liệu cho ban thanh tra đi. Khâu Hưng Bang muốn làm to chuyện đúng không? Chúng ta sẽ cho ông ta được như ý.” Lôi Đình cười nhạo.
“Rõ.” Lục Bân gật đầu, lúc gần đi quay đầu lại nhìn, phát hiện nhị thiếu gia lại ngồi cạnh thiếu niên, dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn chằm chằm đối phương. Đúng là hãm sâu rồi! Anh lắc đầu thở dài, nhưng trong lòng cũng không ngạc nhiên lắm. Chuyện này dường như đã có dấu hiệu từ lâu rồi.