Lôi Đình ngồi trên ghế salon trong phòng bệnh một mình, chợp mắt một lát, mày nhíu chặt cho thấy anh đang suy nghĩ rất nhiều. Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, anh lập tức mở to mắt, bước tới mở cửa phòng.
Thiếu niên chậm rãi đi đến, hai cánh tay bó bột nặng nề khiến bước chân của cậu có vẻ chậm chạp. Nhưng sắc mặt cậu hồng hào, đôi mắt trong sáng tràn đầy tự tin và kiên nghị, khiến gương mặt tuấn tú lại càng tỏa sáng. Chỉ nửa tiếng thôi mà cậu đã thay đổi như thể lột xác vậy. Thiếu niên nhát gan, tự kỷ, ngơ ngác không nơi nương tựa lúc trước đã biến mất như sương mù, thay vào đó là một người dũng cảm, tích cực, tỏa sáng.
Lôi Đình phát hiện mình không thể nào dời mắt khỏi người thiếu niên. Anh rất tự nhiên dang hai tay đón cậu, bờ môi thiếu niên khẽ cong lên, rất ăn ý bước nhanh hơn, chui vào trong lòng anh, còn dùng đầu cọ cọ lồng ngực vững chãi của anh.
Khung cảnh ấm áp này khiến mọi người mỉm cười.
Lôi Đình hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, giương mắt nhìn Khúc Tĩnh.
Khúc Tĩnh ngầm hiểu, đưa một tập tranh cho anh, giơ tay ra hiệu OK. Hai người lúc trước đã thương lượng rồi, Khúc Tĩnh sẽ mào đầu, sau đó Lôi Đình nói thật, để giảm tối đa việc tổn thương thiếu niên.
Tiễn Khúc Tĩnh xong, Lôi Đình ngồi xuống ghế, vỗ vỗ đùi mình, dịu giọng nói, “Đến đây nào, chú Lôi có chuyện muốn nói với cháu.” Trước khi thiếu niên trưởng thành, thân phận chú này dường như rất hữu dụng.
Hàn Trác Vũ ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng người đàn ông, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm, đôi mắt sáng ngời khẽ nháy một cái, đáng yêu vô cùng.
Lôi Đình ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu, cơ bắp toàn thân cứng lại, biểu cảm nghiêm túc. Anh đang cố hết sức kìm nén xúc động muốn hôn đối phương. Trước khi phát hiện ra tình cảm của mình, anh chỉ muốn kề bên cậu, như thể dù hai người dính vào nhau cũng chưa đủ. Sau khi hiểu tình cảm, cảm giác thân cận này chuyển hóa thành dục vọng độc chiếm mãnh liệt. Anh gần như lúc nào cũng muốn ôm cậu, hôn cậu, chiếm hữu cậu! Nhưng hiện tại không được, còn chưa đến lúc, phải đợi đến khi đứa nhỏ này ỷ lại mình, không thể nào rời khỏi mình mới được.
Khẽ thở dài, Lôi Đình nghiêm mặt nói, “Tiểu Vũ, có một việc chú vẫn chưa nói cho cháu, cháu phải chuẩn bị tinh thần.”
Hàn Trác Vũ cũng nghiêm túc theo.
9527 vừa mới đăng nhập vào trò chơi liền lập tức thoát ra.
Nhìn thẳng vào đôi mắt không chút lo lắng của thiếu niên, Lôi Đình cảm thấy áp lực trên người mình hiện giờ còn lớn hơn khi đang ở trên chiến trường. Anh thoáng dừng lại, lúc mở miệng thì giọng khàn khàn, “Tay phải cháu bị thương rất nghiêm trọng, bác sĩ nói sau khi tháo bột, các ngón tay và khuỷu tay có khả năng gặp tình huống không thể nào gập lại hoặc phản ứng chậm chạp.”
Mắt Hàn Trác Vũ mở to. Thảo nào mấy ngày nay ánh mắt chú Lôi nhìn mình rất kỳ lạ, tràn đầy đau lòng và lo lắng, dù lúc ngủ mày cũng nhíu lại. Hóa ra chú vẫn luôn lo lắng cho mình, mà rõ ràng mình không sao lại vẫn giấu chú.
Nghĩ tới đây, Hàn Trác Vũ cảm thấy mình thật sự rất xấu xa, đôi mắt trong sáng lập tức ướt hơi nước.
“Đừng khóc, đừng khóc, bác sĩ nói vẫn còn hi vọng…” Thấy mắt thiếu niên ướt nước, ngực Lôi Đình như thể bị người đâm một dao, đau đớn vô cùng.
“Cháu khỏi rồi!” Thiếu niên mở miệng nói từng chữ một, cắt ngang việc an ủi mà anh chuẩn bị bấy lâu, thấy anh không tin, cậu lặp lại, “Kỳ thật cháu đã sớm không sao rồi. Chú xem.”
Cậu gian nan nâng bả vai lên, đặt tay phải nặng nề lên đầu gối chú Lôi, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích cọ cọ lòng bàn tay của anh, dùng hành động chứng minh ngón tay mình rất linh hoạt.
Cảm giác ngứa ngứa chạy thẳng vào đáy lòng. Nhưng mấy đầu ngón tay có thể hoạt động cũng không thể đảm bảo điều gì. Lôi Đình vẫn không tin, nhưng anh hiểu lầm là thiếu niên đang an ủi mình, tuy cách thức có chút ngốc, từ ngữ cũng rất nghèo nàn, nhưng lại khiến lòng anh mềm nhũn. Người đáng được an ủi phải là cậu mới đúng chứ? Vì sao cậu bé lúc nào cũng ngoan ngoãn, nghe lời đến khiến người đau lòng thế này.
Sao chú Lôi hình như lại càng buồn hơn nhỉ? Mắt cũng đỏ bừng rồi! Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, mắt lộ ra nghi hoặc. Cậu mở to mắt nhìn, sau đó ngồi thẳng dậy, dùng gương mặt mình cọ cọ gò má đối phương, dùng tiếp xúc thân mật giữa làn da để truyền đạt sự an ủi của mình. Râu ria cứng cứng cọ vào da rất ngứa, cậu hơi lùi lại, hôn lên mày vẫn nhíu chặt của đối thương. Như vậy sẽ dễ chịu hơn đúng không?
“Cháu…” Lôi Đình dùng sức ôm chặt hơn, như thể sợ độ ấm trong ngực sẽ đột nhiên biến mất. Anh há miệng, lại nhận ra cổ họng khô khốc không nói được thành lời. Rõ ràng là một người ít lời như vậy, tại sao lúc nào cũng có thể đem đến sự xúc động, niềm hạnh phúc tột cùng cho mình? Nếu không có cậu, cuộc sống tinh thần của mình nhất định sẽ nghèo nàn đến đáng buồn.
Một cái hôn rơi xuống lông mày thiếu niên.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm chính năng lượng.”
Một cái hôn rơi xuống mí mắt thiếu niên.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm chính năng lượng.”
Một cái hôn rơi xuống khóe môi mỏng thiếu niên.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm chính năng lượng.”
Thiếu niên đang híp hai mắt hưởng thụ lộ vẻ kinh ngạc.
“A~” Lôi Đình cười khẽ, cánh môi vừa rời đi lại một lần nữa lại gần. Đây là một nụ hôn không hề chứa đựng tình dục, chỉ có dịu dàng yêu thương.
Đôi mắt mở to của thiếu niên một lần nữa nhắm lại, yên tâm tiếp nhận.
“Đồng, đồng chí Đại Chính thủ đoạn cao siêu thật!” 9527 phải giơ ngón tay cái với hành động thân mật xuất quỷ nhập thần của đối phương. Với tốc độ này, đồng chí Đại Chính bắt được kí chủ chỉ là việc sớm hay muộn, mình có nên nhắc nhở kí chủ không nhỉ? Nó vừa thầm nghĩ, vừa sung sướng thu 300 điểm chính năng lượng.
Buổi chiều, Lục Bân xong việc đến Mái ấm Vũ Nhân đón Lôi Sâm, thuận tiện mang đồ ăn tới.
“Tiểu Sâm đừng nghịch nữa, ăn cơm!” Lôi Đình dọn bát đũa xong, nhìn thấy con trai lấy cuộn giấy quấn khắp cánh tay mình, cos anh Tiểu Vũ, lập tức cảm thấy đau đầu vô cùng. Thằng bé này càng ngày càng khó dạy!
Lôi Sâm vẫn đang tiếp tục cuốn giấy lên tay mình, biểu cảm rất chăm chú.
“Tiểu Sâm ăn cơm nào, ngoan.” Hàn Trác Vũ nhẹ nhàng mở miệng.
Thằng bé nghịch ngợm lập tức bỏ cuộn giấy xuống, chạy đến bên người anh Tiểu Vũ, ngồi xuống chỗ của mình, muốn bao nhiêu ngoan thì có bấy nhiêu.
Lục Bân thu dọn giấy cậu vứt ra, khóe miệng giật giật. Hóa ra đây là thứ bậc nhà nhị thiếu gia, Lôi Sâm bậc cao hơn Lôi Đình, Tiểu Vũ lại cao hơn Lôi Sâm, đồng thời cũng cao hơn Lôi Đình. Hóa ra Tiểu Vũ mới đúng là chủ gia đình.
Lau sạch tay cho con trai, Lôi Đình mới đặt bát đũa ra trước mặt bé, mình thì cầm thìa đút cho Tiểu Vũ. Lôi Sâm rất tích cực, tranh thủ lúc bố chưa kịp phản ứng xúc một thìa cơm đút cho anh Tiểu Vũ. Lôi Đình nhịn, đợi Tiểu Vũ nhai xong, định đút tiếp lại bị con trai giành trước, mà vì động tác của con quá vội vã, còn làm đổ hơn nửa lên người Tiểu Vũ.
“Lôi Sâm, con ăn cơm của con đi!” Lôi Đình nghiêm khắc quát lớn.
Lục Bân ngồi ra xa. Chiến tranh gia đình như vậy xảy ra rất thường xuyên. Đều là do hai bố con tranh nhau cơ hội nịnh nọt Tiểu Vũ.
Lôi Sâm làm như không nghe thấy, mắt ngóng trông nhìn chằm chằm miệng anh Tiểu Vũ, tay xúc sẵn thìa cơm sẵn sàng đút cho anh.
Hàn Trác Vũ nuốt hết đồ ăn trong miệng, ngăn lại tay béo mập của thằng nhóc bướng bỉnh, ra lệnh, “Tự em ăn đi.” Đút nhanh quá, tí nữa thì nghẹn.
Lôi Sâm lập tức dừng lại, xúc từng thìa tự ăn. Bộ dáng ngoan ngoãn kia khiến Lôi Đình và Lục Bân không biết nói gì hơn.
“Vẫn là cháu có cách.” Lôi Đình cười nhẹ, nhặt hạt cơm bên khóe miệng thiếu niên bỏ vào miệng mình.
Mặt Hàn Trác Vũ đỏ bừng, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh. Hành động thân mật như vậy với người nhà là rất bình thường nhỉ.
“Khụ khụ…” Lục Bân ho khan, thấy ánh mắt cảnh cáo của nhị thiếu gia thì vội vàng kìm lại. Xem ra nhị thiếu gia đang định nước ấm nấu ếch rồi, người từng làm lính trinh sát quả nhiên rất kiên nhẫn.
Cơm nước xong xuôi, Lôi Sâm vội vàng lấy một chiếc bàn tính nho nhỏ mà viện trưởng tặng ra gẩy gẩy.
“Ồ, bắt đầu học dùng bàn tính rồi à? Đây là bài tập của cháu à? Có khó quá không?” Lục Bân chỉ vào những biểu thức số học trên quyển sổ nhỏ, biểu cảm rất kinh ngạc.
Một khi đã đắm chìm trong thế giới của các con số, Lôi Sâm có thể quên hết mọi thứ. Bé không thèm để ý tới chú Lục Bân, tay mập mập gẩy hạt trên bàn tính nhoay nhoáy, đưa ra đáp án dài đằng đẵng. Lục Bân không tin, lấy điện thoại ra tính, kết quả chính xác hoàn toàn, hơn nữa tốc độ còn kém bé.
“Đáng sợ thật, Tiểu Sâm nhà chúng ta đúng là thiên tài toán học!” Anh xoa xoa cằm, cảm thán.
Lôi Đình cười liếc hai người, ôm Hàn Trác Vũ vào trong lòng, hai tay luồn dưới nách cậu, mở tập tranh dày cho cậu xem. Trang thứ nhất là một bức vẽ rất hài hước. Một người trùm khăn tắm nằm giang tay giang chân trên mặt đất, mũi còn có hai hàng máu chảy to đùng, xung quanh là một đám người vây xem không biết nói gì, dưới ghi lời dẫn – Ngày phát hiện ra mình bị bệnh bạch cầu, mình ngất xỉu trong phòng tắm, không mặc gì cả…
Câu chuyện vốn rất bi thương được cô gái dùng bút pháp vui vẻ hài hước tái hiện lại. Từng lát cắt cuộc sống trong mắt cô đều tốt đẹp vô cùng, rất đáng để lưu giữ ghi nhớ. Dù phải dùng hóa trị, rụng sạch tóc, cô gái cũng có thể miêu tả quá trình chọn tóc giả hài hước, khiến người phải cười đến đau bụng.
Đây là một tập tranh tràn đầy hi vọng và ấm áp. Khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Đình cũng phải ngỡ ngàng. Cảm giác được người trong lòng run run, anh cúi đầu nhìn.
Thiếu niên đã sớm rơi lệ đầy mặt, chiếc mũi cao cũng ướt nước mắt, nhìn đáng thương vô cùng.
Lôi Đình ngẩn người, vội vàng lau nước mắt trên mặt cậu, không hề sợ bẩn. Đây là lần đầu tiên thiếu niên bị một người xa lạ tác động tạo thành cảm xúc mãnh liệt như vậy. Hình như đây là một hiện tượng tốt. Anh không hi vọng thiếu niên biến thành thánh nhân ‘Không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn’, anh hi vọng cậu có thể khóc, có thể cười, có thể chạy, có thể nhảy, có thể vượt ra khỏi hàng rào trong lòng, hòa nhập vào thế giới này.
Mà hiện tại dường như cậu đã làm được!
Nghĩ tới đây, Lôi Đình khẽ cười, khiến thiếu niên ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt tràn ngập lên án.
Biểu cảm cũng càng ngày càng phong phú rồi! Cười nhẹ biến thành cười to, Lôi Đình vừa hôn lên gò má mịn màng của cậu, vừa dịu dàng nói, “Nghe nói cô bé muốn trở thành mangaka. Chúng ta giúp bạn ấy thực hiện nguyện vọng này nhé?” Tuy nhiên, mục đích của anh chỉ là muốn khiến cho bảo bối trong lòng vui mà thôi.
A ~ Hàn Trác Vũ mở to mắt, ánh mắt trong veo như nước khiến tim Lôi Đình đập thình thịch.
“Nếu ngay cả cháu cũng phải bật khóc vì bạn ấy, bạn ấy nhất định có thể lay động trái tim của tất cả mọi người.” Giọng Lôi Đình chua chua, cuối cùng không kìm nén được dục vọng trong lòng, hôn lên môi thiếu niên.
Lục Bân lại bắt đầu kịch liệt ho khan. Nhị thiếu gia làm ơn nói cho tôi biết, vì sao mới mấy giờ thôi, hai người đã phát triển đến mức hôn môi rồi? Tiểu Vũ nhất định là bị anh dụ dỗ đúng không? Anh hèn hạ quá!
“A, ý hay đấy!” 9527 vỗ tay, “Kí chủ, chúng ta giúp cô gái thực hiện nguyện vọng của mình đi! Còn có, tôi đã tìm tủy ghép thích hợp trong kho cho cô gái rồi, tôi tin là sẽ sớm có tin tức thôi.”
Tâm trạng tối tăm phiền muộn của Hàn Trác Vũ lập tức tươi sáng hơn. Quả nhiên chỉ có giúp người khác mới có thể nhận được niềm vui lớn nhất trong đời.
Lôi Đình ngồi trên ghế salon trong phòng bệnh một mình, chợp mắt một lát, mày nhíu chặt cho thấy anh đang suy nghĩ rất nhiều. Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, anh lập tức mở to mắt, bước tới mở cửa phòng.
Thiếu niên chậm rãi đi đến, hai cánh tay bó bột nặng nề khiến bước chân của cậu có vẻ chậm chạp. Nhưng sắc mặt cậu hồng hào, đôi mắt trong sáng tràn đầy tự tin và kiên nghị, khiến gương mặt tuấn tú lại càng tỏa sáng. Chỉ nửa tiếng thôi mà cậu đã thay đổi như thể lột xác vậy. Thiếu niên nhát gan, tự kỷ, ngơ ngác không nơi nương tựa lúc trước đã biến mất như sương mù, thay vào đó là một người dũng cảm, tích cực, tỏa sáng.
Lôi Đình phát hiện mình không thể nào dời mắt khỏi người thiếu niên. Anh rất tự nhiên dang hai tay đón cậu, bờ môi thiếu niên khẽ cong lên, rất ăn ý bước nhanh hơn, chui vào trong lòng anh, còn dùng đầu cọ cọ lồng ngực vững chãi của anh.
Khung cảnh ấm áp này khiến mọi người mỉm cười.
Lôi Đình hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, giương mắt nhìn Khúc Tĩnh.
Khúc Tĩnh ngầm hiểu, đưa một tập tranh cho anh, giơ tay ra hiệu OK. Hai người lúc trước đã thương lượng rồi, Khúc Tĩnh sẽ mào đầu, sau đó Lôi Đình nói thật, để giảm tối đa việc tổn thương thiếu niên.
Tiễn Khúc Tĩnh xong, Lôi Đình ngồi xuống ghế, vỗ vỗ đùi mình, dịu giọng nói, “Đến đây nào, chú Lôi có chuyện muốn nói với cháu.” Trước khi thiếu niên trưởng thành, thân phận chú này dường như rất hữu dụng.
Hàn Trác Vũ ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng người đàn ông, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm, đôi mắt sáng ngời khẽ nháy một cái, đáng yêu vô cùng.
Lôi Đình ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu, cơ bắp toàn thân cứng lại, biểu cảm nghiêm túc. Anh đang cố hết sức kìm nén xúc động muốn hôn đối phương. Trước khi phát hiện ra tình cảm của mình, anh chỉ muốn kề bên cậu, như thể dù hai người dính vào nhau cũng chưa đủ. Sau khi hiểu tình cảm, cảm giác thân cận này chuyển hóa thành dục vọng độc chiếm mãnh liệt. Anh gần như lúc nào cũng muốn ôm cậu, hôn cậu, chiếm hữu cậu! Nhưng hiện tại không được, còn chưa đến lúc, phải đợi đến khi đứa nhỏ này ỷ lại mình, không thể nào rời khỏi mình mới được.
Khẽ thở dài, Lôi Đình nghiêm mặt nói, “Tiểu Vũ, có một việc chú vẫn chưa nói cho cháu, cháu phải chuẩn bị tinh thần.”
Hàn Trác Vũ cũng nghiêm túc theo.
vừa mới đăng nhập vào trò chơi liền lập tức thoát ra.
Nhìn thẳng vào đôi mắt không chút lo lắng của thiếu niên, Lôi Đình cảm thấy áp lực trên người mình hiện giờ còn lớn hơn khi đang ở trên chiến trường. Anh thoáng dừng lại, lúc mở miệng thì giọng khàn khàn, “Tay phải cháu bị thương rất nghiêm trọng, bác sĩ nói sau khi tháo bột, các ngón tay và khuỷu tay có khả năng gặp tình huống không thể nào gập lại hoặc phản ứng chậm chạp.”
Mắt Hàn Trác Vũ mở to. Thảo nào mấy ngày nay ánh mắt chú Lôi nhìn mình rất kỳ lạ, tràn đầy đau lòng và lo lắng, dù lúc ngủ mày cũng nhíu lại. Hóa ra chú vẫn luôn lo lắng cho mình, mà rõ ràng mình không sao lại vẫn giấu chú.
Nghĩ tới đây, Hàn Trác Vũ cảm thấy mình thật sự rất xấu xa, đôi mắt trong sáng lập tức ướt hơi nước.
“Đừng khóc, đừng khóc, bác sĩ nói vẫn còn hi vọng…” Thấy mắt thiếu niên ướt nước, ngực Lôi Đình như thể bị người đâm một dao, đau đớn vô cùng.
“Cháu khỏi rồi!” Thiếu niên mở miệng nói từng chữ một, cắt ngang việc an ủi mà anh chuẩn bị bấy lâu, thấy anh không tin, cậu lặp lại, “Kỳ thật cháu đã sớm không sao rồi. Chú xem.”
Cậu gian nan nâng bả vai lên, đặt tay phải nặng nề lên đầu gối chú Lôi, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích cọ cọ lòng bàn tay của anh, dùng hành động chứng minh ngón tay mình rất linh hoạt.
Cảm giác ngứa ngứa chạy thẳng vào đáy lòng. Nhưng mấy đầu ngón tay có thể hoạt động cũng không thể đảm bảo điều gì. Lôi Đình vẫn không tin, nhưng anh hiểu lầm là thiếu niên đang an ủi mình, tuy cách thức có chút ngốc, từ ngữ cũng rất nghèo nàn, nhưng lại khiến lòng anh mềm nhũn. Người đáng được an ủi phải là cậu mới đúng chứ? Vì sao cậu bé lúc nào cũng ngoan ngoãn, nghe lời đến khiến người đau lòng thế này.
Sao chú Lôi hình như lại càng buồn hơn nhỉ? Mắt cũng đỏ bừng rồi! Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, mắt lộ ra nghi hoặc. Cậu mở to mắt nhìn, sau đó ngồi thẳng dậy, dùng gương mặt mình cọ cọ gò má đối phương, dùng tiếp xúc thân mật giữa làn da để truyền đạt sự an ủi của mình. Râu ria cứng cứng cọ vào da rất ngứa, cậu hơi lùi lại, hôn lên mày vẫn nhíu chặt của đối thương. Như vậy sẽ dễ chịu hơn đúng không?
“Cháu…” Lôi Đình dùng sức ôm chặt hơn, như thể sợ độ ấm trong ngực sẽ đột nhiên biến mất. Anh há miệng, lại nhận ra cổ họng khô khốc không nói được thành lời. Rõ ràng là một người ít lời như vậy, tại sao lúc nào cũng có thể đem đến sự xúc động, niềm hạnh phúc tột cùng cho mình? Nếu không có cậu, cuộc sống tinh thần của mình nhất định sẽ nghèo nàn đến đáng buồn.
Một cái hôn rơi xuống lông mày thiếu niên.
“Đinh ~ Nhận được điểm chính năng lượng.”
Một cái hôn rơi xuống mí mắt thiếu niên.
“Đinh ~ Nhận được điểm chính năng lượng.”
Một cái hôn rơi xuống khóe môi mỏng thiếu niên.
“Đinh ~ Nhận được điểm chính năng lượng.”
Thiếu niên đang híp hai mắt hưởng thụ lộ vẻ kinh ngạc.
“A~” Lôi Đình cười khẽ, cánh môi vừa rời đi lại một lần nữa lại gần. Đây là một nụ hôn không hề chứa đựng tình dục, chỉ có dịu dàng yêu thương.
Đôi mắt mở to của thiếu niên một lần nữa nhắm lại, yên tâm tiếp nhận.
“Đồng, đồng chí Đại Chính thủ đoạn cao siêu thật!” phải giơ ngón tay cái với hành động thân mật xuất quỷ nhập thần của đối phương. Với tốc độ này, đồng chí Đại Chính bắt được kí chủ chỉ là việc sớm hay muộn, mình có nên nhắc nhở kí chủ không nhỉ? Nó vừa thầm nghĩ, vừa sung sướng thu điểm chính năng lượng.
Buổi chiều, Lục Bân xong việc đến Mái ấm Vũ Nhân đón Lôi Sâm, thuận tiện mang đồ ăn tới.bg-ssp-{height:px}
“Tiểu Sâm đừng nghịch nữa, ăn cơm!” Lôi Đình dọn bát đũa xong, nhìn thấy con trai lấy cuộn giấy quấn khắp cánh tay mình, cos anh Tiểu Vũ, lập tức cảm thấy đau đầu vô cùng. Thằng bé này càng ngày càng khó dạy!
Lôi Sâm vẫn đang tiếp tục cuốn giấy lên tay mình, biểu cảm rất chăm chú.
“Tiểu Sâm ăn cơm nào, ngoan.” Hàn Trác Vũ nhẹ nhàng mở miệng.
Thằng bé nghịch ngợm lập tức bỏ cuộn giấy xuống, chạy đến bên người anh Tiểu Vũ, ngồi xuống chỗ của mình, muốn bao nhiêu ngoan thì có bấy nhiêu.
Lục Bân thu dọn giấy cậu vứt ra, khóe miệng giật giật. Hóa ra đây là thứ bậc nhà nhị thiếu gia, Lôi Sâm bậc cao hơn Lôi Đình, Tiểu Vũ lại cao hơn Lôi Sâm, đồng thời cũng cao hơn Lôi Đình. Hóa ra Tiểu Vũ mới đúng là chủ gia đình.
Lau sạch tay cho con trai, Lôi Đình mới đặt bát đũa ra trước mặt bé, mình thì cầm thìa đút cho Tiểu Vũ. Lôi Sâm rất tích cực, tranh thủ lúc bố chưa kịp phản ứng xúc một thìa cơm đút cho anh Tiểu Vũ. Lôi Đình nhịn, đợi Tiểu Vũ nhai xong, định đút tiếp lại bị con trai giành trước, mà vì động tác của con quá vội vã, còn làm đổ hơn nửa lên người Tiểu Vũ.
“Lôi Sâm, con ăn cơm của con đi!” Lôi Đình nghiêm khắc quát lớn.
Lục Bân ngồi ra xa. Chiến tranh gia đình như vậy xảy ra rất thường xuyên. Đều là do hai bố con tranh nhau cơ hội nịnh nọt Tiểu Vũ.
Lôi Sâm làm như không nghe thấy, mắt ngóng trông nhìn chằm chằm miệng anh Tiểu Vũ, tay xúc sẵn thìa cơm sẵn sàng đút cho anh.
Hàn Trác Vũ nuốt hết đồ ăn trong miệng, ngăn lại tay béo mập của thằng nhóc bướng bỉnh, ra lệnh, “Tự em ăn đi.” Đút nhanh quá, tí nữa thì nghẹn.
Lôi Sâm lập tức dừng lại, xúc từng thìa tự ăn. Bộ dáng ngoan ngoãn kia khiến Lôi Đình và Lục Bân không biết nói gì hơn.
“Vẫn là cháu có cách.” Lôi Đình cười nhẹ, nhặt hạt cơm bên khóe miệng thiếu niên bỏ vào miệng mình.
Mặt Hàn Trác Vũ đỏ bừng, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh. Hành động thân mật như vậy với người nhà là rất bình thường nhỉ.
“Khụ khụ…” Lục Bân ho khan, thấy ánh mắt cảnh cáo của nhị thiếu gia thì vội vàng kìm lại. Xem ra nhị thiếu gia đang định nước ấm nấu ếch rồi, người từng làm lính trinh sát quả nhiên rất kiên nhẫn.
Cơm nước xong xuôi, Lôi Sâm vội vàng lấy một chiếc bàn tính nho nhỏ mà viện trưởng tặng ra gẩy gẩy.
“Ồ, bắt đầu học dùng bàn tính rồi à? Đây là bài tập của cháu à? Có khó quá không?” Lục Bân chỉ vào những biểu thức số học trên quyển sổ nhỏ, biểu cảm rất kinh ngạc.
Một khi đã đắm chìm trong thế giới của các con số, Lôi Sâm có thể quên hết mọi thứ. Bé không thèm để ý tới chú Lục Bân, tay mập mập gẩy hạt trên bàn tính nhoay nhoáy, đưa ra đáp án dài đằng đẵng. Lục Bân không tin, lấy điện thoại ra tính, kết quả chính xác hoàn toàn, hơn nữa tốc độ còn kém bé.
“Đáng sợ thật, Tiểu Sâm nhà chúng ta đúng là thiên tài toán học!” Anh xoa xoa cằm, cảm thán.
Lôi Đình cười liếc hai người, ôm Hàn Trác Vũ vào trong lòng, hai tay luồn dưới nách cậu, mở tập tranh dày cho cậu xem. Trang thứ nhất là một bức vẽ rất hài hước. Một người trùm khăn tắm nằm giang tay giang chân trên mặt đất, mũi còn có hai hàng máu chảy to đùng, xung quanh là một đám người vây xem không biết nói gì, dưới ghi lời dẫn – Ngày phát hiện ra mình bị bệnh bạch cầu, mình ngất xỉu trong phòng tắm, không mặc gì cả…
Câu chuyện vốn rất bi thương được cô gái dùng bút pháp vui vẻ hài hước tái hiện lại. Từng lát cắt cuộc sống trong mắt cô đều tốt đẹp vô cùng, rất đáng để lưu giữ ghi nhớ. Dù phải dùng hóa trị, rụng sạch tóc, cô gái cũng có thể miêu tả quá trình chọn tóc giả hài hước, khiến người phải cười đến đau bụng.
Đây là một tập tranh tràn đầy hi vọng và ấm áp. Khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Đình cũng phải ngỡ ngàng. Cảm giác được người trong lòng run run, anh cúi đầu nhìn.
Thiếu niên đã sớm rơi lệ đầy mặt, chiếc mũi cao cũng ướt nước mắt, nhìn đáng thương vô cùng.
Lôi Đình ngẩn người, vội vàng lau nước mắt trên mặt cậu, không hề sợ bẩn. Đây là lần đầu tiên thiếu niên bị một người xa lạ tác động tạo thành cảm xúc mãnh liệt như vậy. Hình như đây là một hiện tượng tốt. Anh không hi vọng thiếu niên biến thành thánh nhân ‘Không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn’, anh hi vọng cậu có thể khóc, có thể cười, có thể chạy, có thể nhảy, có thể vượt ra khỏi hàng rào trong lòng, hòa nhập vào thế giới này.
Mà hiện tại dường như cậu đã làm được!
Nghĩ tới đây, Lôi Đình khẽ cười, khiến thiếu niên ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt tràn ngập lên án.
Biểu cảm cũng càng ngày càng phong phú rồi! Cười nhẹ biến thành cười to, Lôi Đình vừa hôn lên gò má mịn màng của cậu, vừa dịu dàng nói, “Nghe nói cô bé muốn trở thành mangaka. Chúng ta giúp bạn ấy thực hiện nguyện vọng này nhé?” Tuy nhiên, mục đích của anh chỉ là muốn khiến cho bảo bối trong lòng vui mà thôi.
A ~ Hàn Trác Vũ mở to mắt, ánh mắt trong veo như nước khiến tim Lôi Đình đập thình thịch.
“Nếu ngay cả cháu cũng phải bật khóc vì bạn ấy, bạn ấy nhất định có thể lay động trái tim của tất cả mọi người.” Giọng Lôi Đình chua chua, cuối cùng không kìm nén được dục vọng trong lòng, hôn lên môi thiếu niên.
Lục Bân lại bắt đầu kịch liệt ho khan. Nhị thiếu gia làm ơn nói cho tôi biết, vì sao mới mấy giờ thôi, hai người đã phát triển đến mức hôn môi rồi? Tiểu Vũ nhất định là bị anh dụ dỗ đúng không? Anh hèn hạ quá!
“A, ý hay đấy!” vỗ tay, “Kí chủ, chúng ta giúp cô gái thực hiện nguyện vọng của mình đi! Còn có, tôi đã tìm tủy ghép thích hợp trong kho cho cô gái rồi, tôi tin là sẽ sớm có tin tức thôi.”
Tâm trạng tối tăm phiền muộn của Hàn Trác Vũ lập tức tươi sáng hơn. Quả nhiên chỉ có giúp người khác mới có thể nhận được niềm vui lớn nhất trong đời.