Nghĩ là làm, Lôi Đình lập tức chụp lại nửa đầu tập tranh, gửi cho một người quen mở nhà xuất bản. Cùng lúc đó, 9527 lợi dụng khả năng tìm kiếm mạnh mẽ của mình, rốt cuộc tìm được tủy xứng đôi với cô gái trong kho tủy.
“Kí chủ, có chút rắc rối rồi.” GIọng 9527 trầm xuống, “Người hiến tủy ở tít bên TW cơ, vì vị trí địa lý và vài lý do cá nhân nên đã từ chối lời thỉnh cầu của tôi. Làm sao giờ?”
Hàn Trác Vũ suy nghĩ một lát, nói, “Scan lại tập tranh này rồi gửi cho người đó đi, tôi nghĩ người đó sẽ đồng ý thôi.”
9527 nhanh chóng scan lại, sau đó gửi bên kia eo biển.
Đầu kia không trả lời ngay, mà nhà xuất bản cũng phải đợi ngày mai mới bắt đầu xét duyệt. Hàn Trác Vũ mang theo tâm trạng lo lắng bất an mà thiếp đi.
Đợi suốt ba ngày, tổng biên tập của nhà xuất bản – Cô Lâm rốt cuộc đã tới, hấp tấp đẩy cửa phòng ra, ân cần hỏi thăm thiếu niên và bạn mình một lát, sau đó đi thẳng vào vấn đề, “Tôi muốn gặp cô bé đấy. Cô bé thật sự bị bệnh bạch cầu à?” Cô thật sự không thể tin nổi một tập tranh lạc quan tích cực, tràn ngập ánh mặt trời như vậy lại xuất phát từ một người mắc bệnh nan y.
Hàn Trác Vũ gật đầu. Lôi Đình cúi người đi giày cho cậu, tiện tay nhéo nhéo bàn chân nhỏ đáng yêu của cậu.
Động tác rất thân mật của hai người khiến cô Lâm nhìn mãi.
Lúc đi đến khoa ung thư, Hàn Trác Vũ có chút do dự, may mà 9527 đã tắt bớt phần lớn tín hiệu cầu cứu, chỉ để lại tín hiệu của cô gái.
Tiếng gào thét tuyệt vọng này còn sắc bén hơn mấy hôm trước, đâm thẳng vào não khiến cậu đau đầu vô cùng. Hàn Trác Vũ chui vào trong lòng chú Lôi.
“Lạnh không?” Lôi Đình lập tức cởi áo khoác, phủ thêm cho cậu.
Đoàn người đi đến cuối hành lang, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
“Mời vào.” Giọng nghẹn ngào vang lên.
Phòng bệnh vẫn trang trí ấm áp ngọt ngào như ba hôm trước, nhưng tình trạng của cô gái lại rất tệ, mái tóc dài mượt mà không thấy đâu nữa, để lộ đầu trọc lốc, gương mặt trắng bệch càng khiến cô gái thêm yếu ớt. Cô nằm trên giường, co người lại, toàn thân run rẩy.
“Cô bé sao vậy?” Cô Lâm đột nhiên dừng bước.
Tiếng cầu cứu sắc bén như thể xuyên thủng màng tai, Hàn Trác Vũ lui về phía sau, mãi đến khi lưng chạm vào lồng ngực chú Lôi mới dừng lại. Lôi Đình ôm vòng eo gầy của cậu, im lặng an ủi.
“A, vừa mới dùng hóa trị xong.” Mẹ cô bé vội vàng lau nước mắt, hỏi, “Anh chị là ai nhỉ?”
“Mẹ, đấy là bạn của con.” Cô gái mở to mắt, rõ ràng hơi thở rất yếu ớt, nhưng miệng lại nở nụ cười ngọt ngào, “Hàn Trác Vũ, ngại quá, đã hứa sẽ qua thăm cậu, không nghĩ tới…” Giọng của cô gái càng ngày càng thấp, còn chưa nói hết câu thì đã dùng hết sức.
Hàn Trác Vũ chỉ có thể liên tục lắc đầu, mắt bắt đầu ướt nước.
“Hóa ra cháu là Hàn Trác Vũ à! Mau, ngồi xuống đi.” Sự lạc quan của cô gái dường như bắt nguồn từ mẹ. Bà cố gượng tinh thần, đón tiếp khách của con gái.
Mãi đến khi nhấp ngụm trà nóng, cô Lâm mới hoàn hồn lại sau sự rung động, lấy tập tranh ra nói, “Trước khi đến đây, tôi còn nghi ngờ bệnh tình của con gái chị, ai mà ngờ tới một tập tranh lạc quan tươi sáng như vậy lại do một…” Nhận ra mình nói đến điều nhạy cảm, cô Lâm không nói thêm nữa, đi thẳng vào vấn đề, “Tôi rất cảm động khi đọc tập tranh của con gái chị, gần như là vừa khóc vừa cười, dành cả đêm để đọc đi đọc lại nó. Tôi hi vọng nhà xuất bản của chúng tôi có vinh hạnh nhận được quyền xuất bản tập tranh này. Nó nhất định sẽ khiến cả Trung Quóc rung động, tiếp thêm dũng khí và sức mạnh cho mọi người. Đây là danh thiếp của tôi, hi vọng gia đình sẽ nghĩ kỹ. Xét đến tình trạng của con gái chị, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo lợi ích của cô bé, chị yên tâm.”
Mẹ cô gái nhận danh thiếp, ngơ ngẩn cả người.
“Thật, thật vậy sao?” Cô gái sắp hôn mê đột nhiên mở to mắt, miễn cưỡng ngồi dậy. Cô không thể tin nổi trước giờ tử vong, mình lại có thể thực hiện được nguyện vọng suốt đời. Như thể đang mơ vậy!
“A, mau nằm xuống, đừng lộn xộn.” Mẹ cô gái vội vàng qua đỡ, lại không thể nào bỏ qua sự mừng rỡ và chờ mong của con gái.
Tiếng cầu cứu sắc bén dừng lại trong giây lát, Hàn Trác Vũ cảm thấy trái tim quặn thắt của mình đang chậm rãi thả lỏng.
“Đương nhiên là thật rồi. Nếu không thể xuất bản tập tranh của cháu, đấy chắc chắn là tổn thất của bọn cô. Cháu giỏi lắm.” Cô Lâm đi đến bên giường bệnh, cẩn thận sờ trán cô gái.
“Ha ha, cháu cũng biết mình giỏi mà!” Mừng rỡ khôn nguôi xua tan mọi ốm đau, cô gái lấy điện thoại dưới gối ra, cười tủm tỉm nói, “Cháu phải gọi cho bố, để bố biết con gái bố giỏi thế nào!”
Cô Lâm nghe vậy thì bật cười.
Mẹ cô gái lúc này mới lấy lại tinh thần, vừa gạt lệ vừa cảm ơn ba người từ tận đáy lòng. Quý nhân, đúng là quý nhân của nhà mình! Có thêm hi vọng như vậy, con gái mình có thể sống lâu thêm được vài tháng không?
“Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 300 điểm giá trị cảm ơn từ mẹ người được giúp đỡ!”
Thấy cô Lâm bắt đầu thương lượng hợp đồng với mẹ cô gái. Hàn Trác Vũ dùng đầu cọ cọ chú Lôi, hai người lặng lẽ ra về.
“Vui không?” Đi thật xa, Lôi Đình mới xoa xoa hai má mịn mạng của thiếu niên.
Thiếu niên gật đầu, khóe miệng nhếch lên.
“Chỉ cần cháu vui là được rồi.” Lôi Đình thỏa mãn nói.
Ban đêm, 9527 nhận được điện thoại từ nhân viên của kho tủy TW, “Xin hỏi, anh là Lôi Tiểu Phong đúng không ạ?”
9527 lập tức mô phỏng giọng một người đàn ông trung niên. Nó đã dựng lên thân phận là nhân viên của kho tủy Trung Quốc, dù là tổ chức tình báo cao cấp nhất trên thế giới cũng không thể nào phát hiện ra thân phận này là giả.
“Đúng vậy.” Giọng đàn ông trầm thấp nghe rất đáng tin.
“Xin chào anh, người quyên tặng của chúng tôi đồng ý lời thỉnh cầu của anh, nhưng anh ấy muốn nói chuyện thẳng với Tiểu Đào, không biết vậy có được không? Anh yên tâm, anh ấy biết rất rõ luật lệ, trong vòng một năm chắc chắn sẽ không gặp cô bé.” Tiểu Đào chính là tên cô gái.
9527 giả vờ cân nhắc nửa ngày, cuối cùng trả lời, “Được, tôi sẽ gửi phương thức liên lạc của cô gái cho các anh.”
Vài phút sau, điện thoại đặt bên gối Tiểu Đào vang lên, thấy số lạ gọi đến, cô có chút do dự, nhưng mẹ cô lại ấn nghe luôn cho cô. Dù gọi nhầm số, nói chuyện với người ta vài câu cũng được, có thể dời lực chú ý để đỡ đau.
“Alo, xin chào.” Giọng cô gái ngọt ngào mà yếu ớt.
Đầu kia im lặng vài giây, cuối cùng một giọng nam dịu dàng vang lên, “Xin chào, xin hỏi cháu là Quách Tiểu Đào đúng không?”
Cô gái kinh ngạc, “Đúng rồi ạ.”
“Chú là người quyên tặng tủy cho kho tủy TW, chắc cháu cũng biết. Rất xin lỗi vì lúc đầu chú đã từ chối lời thỉnh cầu của anh Lôi Tiểu Phong. Nhưng chú lại nhận được tập tranh mà anh ấy gửi cho chú. Chú…” Anh ta dừng lại một chút, giọng cao hơn, “Chú rất cảm động trước sự lạc quan kiên cường của cháu, tập tranh của cháu khiến chú vừa cười lại vừa khóc, suốt ba ngày không thể nào nghĩ được việc khác. Nói thật, đã lâu rồi chú chưa cảm động như vậy, cháu khiến cho chú biết thế giới này tốt đẹp đến mức nào, sinh mạng con người quý giá như thế nào. Vừa rồi, chú đã đồng ý lời thỉnh cầu của anh Lôi Tiểu Phong, quyên tủy của chú cho cháu, hi vọng cháu sẽ mãi lạc quan sáng sủa như vậy. Cố lên!”
“A, dạ! Cảm ơn chú!” Quách Tiểu Đào ngơ ngẩn rồi.
Vì đã từng từ chối một lần, vậy nên đầu kia hơi xấu hổ, nói xong lời muốn nói liền vội vàng dập máy.
Lôi Tiểu Phong = Lôi Phong? Tập tranh? Xâu chuỗi hai chi tiết lại, Quách Tiểu Đào dần dần tỉnh táo, sau đó lại nghĩ tới câu nói của đối phương ‘quyên tủy của chú cho cháu’, nói cách khác, mình được cứu rồi sao? Có thật không vậy?
“Tiểu Đào, ai vậy? Con cũng có bạn ở TW à?” Mẹ Tiểu Đào tò mò hỏi.
“Mẹ, người ta tìm được tủy phù hợp rồi, con có thể mổ rồi.” Tiểu Đào buông điện thoại xuống, toàn thân run lên. Lần này không phải vì đau mà là vì kích động.
“Thật, thật sao?” Mẹ Tiểu Đào không dám tin, nhưng ngay sau đó cũng nhận được điện thoại của nhân viên kho tủy Trung Quốc, bảo bọn họ chuẩn bị giải phẫu.
“Ôi, con tôi, con được cứu rồi! Con được cứu rồi! Ông trời phù hộ, may quá, hu hu hu ~” Áp lực suốt thời gian dài khiến người mẹ ôm con gái, vui đến phát khóc. Bố Tiểu Đào mang giỏ hoa quả đến cũng chạy tới ôm chầm con, gào khóc xả hết buồn lo trong lòng, táo lăn đầy đất. Đã vật lộn trong tuyệt vọng lâu như vây, họ gần như đã sắp sụp đổ rồi, cuộc điện thoại này không chỉ cứu con gái họ, mà còn cứu chính bản thân họ.
“Đinh ~ Nhận được 500 điểm giá trị cảm ơn từ Quách Tiểu Đào!”
“Đinh ~ Nhận được 400 điểm giá trị cảm ơn từ bố mẹ Quách Tiểu Đào!”
“Mọi việc xong rồi!” 9527 thỏa mãn gật đầu, sau đó giật dây kí chủ, “Không nghĩ tới Tiểu Đào có nhiều chính năng lượng như vậy, kí chủ có thể tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, hai người nhất định sẽ trở thành một CP tuyệt vời!”
“CP là cái gì?” Hàn Trác Vũ vui mừng hỏi.
“CP là cặp đôi ấy!” 9527 cực kì khinh bỉ kí chủ lạc hậu.
“Tôi không muốn.” Tưởng tượng ra hình ảnh mình rời khỏi chú Lôi, sống cùng một cô gái xa lạ, Hàn Trác Vũ cảm thấy rất sợ hãi.
“Ai, vậy thì thôi, đồng chí Đại Chính vẫn đáng tin hơn. Anh ta có thể bảo vệ cậu.” 9527 nhún vai.
Hàn Trác Vũ lần này không phản bác, chỉ là chôn mặt vào trong gối, tai lộ ra ngoài thì đỏ bừng.
***
Hôm sau, phòng bệnh có hai vị khách không mời mà đến. Bố Lôi Lệ Trân – Lôi Hưng Nguyên dẫn An Minh Hoài tới thăm.
“Chú Nguyên, chú ngồi đi.” Lôi Đình vươn tay mời. Hàn Trác Vũ im lặng ngồi cạnh anh, trên đầu gối đặt quyển từ điển y học dày khịch.
“Hai người tới có việc gì à?” Anh vừa hỏi vừa lật sách cho thiếu niên.
“A Đình à, cháu cũng biết An Quốc Nhân sắp nhận phán quyết của tòa rồi, nghe nói là 25 năm.” Lôi Hưng Nguyên dừng lại đôi chút, giọng mệt mỏi, “Ông ta trừng phạt đúng tội, chú chẳng có gì để nói. Nhưng con gái chú cũng nhận 25 năm tù, cái này thì không công bằng chút nào.” Vì bảo vệ con gái, ông đã nghĩ mọi cách, thậm chí còn xin từ chức để người khác lên, nhằm tạo quan hệ xin giúp đỡ, nhưng cuối cùng lại bị lừa, bất đắc dĩ đành phải đến đây cầu xin Lôi Đình. Mọi việc là Lôi Đình khởi đầu, chỉ cần anh buông lỏng, ông lại dẫn cháu trai về thủ đô cầu Lôi lão gia tử Lôi Chấn Đông.
“Thứ cho cháu nói thẳng, con gái chú cũng là trừng phạt đúng tội.” Lôi Đình mím môi, biểu cảm rất lạnh lùng.
“Nó cũng là nhất thời hồ đồ thôi, cũng đâu có làm chuyện giết người phóng hỏa đâu, về phần nó với An Quốc Nhân…” Lôi Hưng Nguyên còn định tiếp tục cậy cục, lại bị An Minh Hoài vẫn im lặng không nói gì khẽ giật. Để tới đây, cậu ta đã dùng mọi dũng khí và tôn nghiêm của mình, không thể nhìn ông ngoại hạ mình cầu người nữa.
“Ông ngoại, mình về thôi.” Cậu ta bình tĩnh mở miệng, dùng hết sức kéo Lôi Hưng Nguyên ra khỏi phòng, biểu cảm bướng bỉnh khiến Lôi Hưng Nguyên không thể không thỏa hiệp. Thằng bé này giống hệt mẹ, cũng kiêu ngạo, cũng bướng bỉnh, giờ ngã từ trên mây xuống đáy cốc, sau này phải sống sao? Ông già rồi, chỉ bảo vệ cậu được vài năm nữa thôi.
Đi vài bước, An Minh Hoài quay đầu lại, nói khẽ, “Hàn Trác Vũ, anh phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
“Đinh ~ Nhận được 20 điểm chính năng lượng!”
“Không nghĩ tới thằng nhóc này cũng có chính năng lượng.” 9527 kinh ngạc.
“Làm gì có ai xấu hoàn toàn.” Hàn Trác Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa nói.
“Kí chủ, tôi phát hiện ra cậu trưởng thành hơn rất nhiều! Mừng quá!”
Nghĩ là làm, Lôi Đình lập tức chụp lại nửa đầu tập tranh, gửi cho một người quen mở nhà xuất bản. Cùng lúc đó, lợi dụng khả năng tìm kiếm mạnh mẽ của mình, rốt cuộc tìm được tủy xứng đôi với cô gái trong kho tủy.
“Kí chủ, có chút rắc rối rồi.” GIọng trầm xuống, “Người hiến tủy ở tít bên TW cơ, vì vị trí địa lý và vài lý do cá nhân nên đã từ chối lời thỉnh cầu của tôi. Làm sao giờ?”
Hàn Trác Vũ suy nghĩ một lát, nói, “Scan lại tập tranh này rồi gửi cho người đó đi, tôi nghĩ người đó sẽ đồng ý thôi.”
nhanh chóng scan lại, sau đó gửi bên kia eo biển.
Đầu kia không trả lời ngay, mà nhà xuất bản cũng phải đợi ngày mai mới bắt đầu xét duyệt. Hàn Trác Vũ mang theo tâm trạng lo lắng bất an mà thiếp đi.
Đợi suốt ba ngày, tổng biên tập của nhà xuất bản – Cô Lâm rốt cuộc đã tới, hấp tấp đẩy cửa phòng ra, ân cần hỏi thăm thiếu niên và bạn mình một lát, sau đó đi thẳng vào vấn đề, “Tôi muốn gặp cô bé đấy. Cô bé thật sự bị bệnh bạch cầu à?” Cô thật sự không thể tin nổi một tập tranh lạc quan tích cực, tràn ngập ánh mặt trời như vậy lại xuất phát từ một người mắc bệnh nan y.
Hàn Trác Vũ gật đầu. Lôi Đình cúi người đi giày cho cậu, tiện tay nhéo nhéo bàn chân nhỏ đáng yêu của cậu.
Động tác rất thân mật của hai người khiến cô Lâm nhìn mãi.
Lúc đi đến khoa ung thư, Hàn Trác Vũ có chút do dự, may mà đã tắt bớt phần lớn tín hiệu cầu cứu, chỉ để lại tín hiệu của cô gái.
Tiếng gào thét tuyệt vọng này còn sắc bén hơn mấy hôm trước, đâm thẳng vào não khiến cậu đau đầu vô cùng. Hàn Trác Vũ chui vào trong lòng chú Lôi.
“Lạnh không?” Lôi Đình lập tức cởi áo khoác, phủ thêm cho cậu.
Đoàn người đi đến cuối hành lang, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
“Mời vào.” Giọng nghẹn ngào vang lên.
Phòng bệnh vẫn trang trí ấm áp ngọt ngào như ba hôm trước, nhưng tình trạng của cô gái lại rất tệ, mái tóc dài mượt mà không thấy đâu nữa, để lộ đầu trọc lốc, gương mặt trắng bệch càng khiến cô gái thêm yếu ớt. Cô nằm trên giường, co người lại, toàn thân run rẩy.
“Cô bé sao vậy?” Cô Lâm đột nhiên dừng bước.
Tiếng cầu cứu sắc bén như thể xuyên thủng màng tai, Hàn Trác Vũ lui về phía sau, mãi đến khi lưng chạm vào lồng ngực chú Lôi mới dừng lại. Lôi Đình ôm vòng eo gầy của cậu, im lặng an ủi.
“A, vừa mới dùng hóa trị xong.” Mẹ cô bé vội vàng lau nước mắt, hỏi, “Anh chị là ai nhỉ?”
“Mẹ, đấy là bạn của con.” Cô gái mở to mắt, rõ ràng hơi thở rất yếu ớt, nhưng miệng lại nở nụ cười ngọt ngào, “Hàn Trác Vũ, ngại quá, đã hứa sẽ qua thăm cậu, không nghĩ tới…” Giọng của cô gái càng ngày càng thấp, còn chưa nói hết câu thì đã dùng hết sức.
Hàn Trác Vũ chỉ có thể liên tục lắc đầu, mắt bắt đầu ướt nước.
“Hóa ra cháu là Hàn Trác Vũ à! Mau, ngồi xuống đi.” Sự lạc quan của cô gái dường như bắt nguồn từ mẹ. Bà cố gượng tinh thần, đón tiếp khách của con gái.
Mãi đến khi nhấp ngụm trà nóng, cô Lâm mới hoàn hồn lại sau sự rung động, lấy tập tranh ra nói, “Trước khi đến đây, tôi còn nghi ngờ bệnh tình của con gái chị, ai mà ngờ tới một tập tranh lạc quan tươi sáng như vậy lại do một…” Nhận ra mình nói đến điều nhạy cảm, cô Lâm không nói thêm nữa, đi thẳng vào vấn đề, “Tôi rất cảm động khi đọc tập tranh của con gái chị, gần như là vừa khóc vừa cười, dành cả đêm để đọc đi đọc lại nó. Tôi hi vọng nhà xuất bản của chúng tôi có vinh hạnh nhận được quyền xuất bản tập tranh này. Nó nhất định sẽ khiến cả Trung Quóc rung động, tiếp thêm dũng khí và sức mạnh cho mọi người. Đây là danh thiếp của tôi, hi vọng gia đình sẽ nghĩ kỹ. Xét đến tình trạng của con gái chị, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo lợi ích của cô bé, chị yên tâm.”
Mẹ cô gái nhận danh thiếp, ngơ ngẩn cả người.
“Thật, thật vậy sao?” Cô gái sắp hôn mê đột nhiên mở to mắt, miễn cưỡng ngồi dậy. Cô không thể tin nổi trước giờ tử vong, mình lại có thể thực hiện được nguyện vọng suốt đời. Như thể đang mơ vậy!
“A, mau nằm xuống, đừng lộn xộn.” Mẹ cô gái vội vàng qua đỡ, lại không thể nào bỏ qua sự mừng rỡ và chờ mong của con gái.
Tiếng cầu cứu sắc bén dừng lại trong giây lát, Hàn Trác Vũ cảm thấy trái tim quặn thắt của mình đang chậm rãi thả lỏng.
“Đương nhiên là thật rồi. Nếu không thể xuất bản tập tranh của cháu, đấy chắc chắn là tổn thất của bọn cô. Cháu giỏi lắm.” Cô Lâm đi đến bên giường bệnh, cẩn thận sờ trán cô gái.
“Ha ha, cháu cũng biết mình giỏi mà!” Mừng rỡ khôn nguôi xua tan mọi ốm đau, cô gái lấy điện thoại dưới gối ra, cười tủm tỉm nói, “Cháu phải gọi cho bố, để bố biết con gái bố giỏi thế nào!”
Cô Lâm nghe vậy thì bật cười.
Mẹ cô gái lúc này mới lấy lại tinh thần, vừa gạt lệ vừa cảm ơn ba người từ tận đáy lòng. Quý nhân, đúng là quý nhân của nhà mình! Có thêm hi vọng như vậy, con gái mình có thể sống lâu thêm được vài tháng không?
“Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ mẹ người được giúp đỡ!”
Thấy cô Lâm bắt đầu thương lượng hợp đồng với mẹ cô gái. Hàn Trác Vũ dùng đầu cọ cọ chú Lôi, hai người lặng lẽ ra về.
“Vui không?” Đi thật xa, Lôi Đình mới xoa xoa hai má mịn mạng của thiếu niên.
Thiếu niên gật đầu, khóe miệng nhếch lên.
“Chỉ cần cháu vui là được rồi.” Lôi Đình thỏa mãn nói.
Ban đêm, nhận được điện thoại từ nhân viên của kho tủy TW, “Xin hỏi, anh là Lôi Tiểu Phong đúng không ạ?”
lập tức mô phỏng giọng một người đàn ông trung niên. Nó đã dựng lên thân phận là nhân viên của kho tủy Trung Quốc, dù là tổ chức tình báo cao cấp nhất trên thế giới cũng không thể nào phát hiện ra thân phận này là giả.bg-ssp-{height:px}
“Đúng vậy.” Giọng đàn ông trầm thấp nghe rất đáng tin.
“Xin chào anh, người quyên tặng của chúng tôi đồng ý lời thỉnh cầu của anh, nhưng anh ấy muốn nói chuyện thẳng với Tiểu Đào, không biết vậy có được không? Anh yên tâm, anh ấy biết rất rõ luật lệ, trong vòng một năm chắc chắn sẽ không gặp cô bé.” Tiểu Đào chính là tên cô gái.
giả vờ cân nhắc nửa ngày, cuối cùng trả lời, “Được, tôi sẽ gửi phương thức liên lạc của cô gái cho các anh.”
Vài phút sau, điện thoại đặt bên gối Tiểu Đào vang lên, thấy số lạ gọi đến, cô có chút do dự, nhưng mẹ cô lại ấn nghe luôn cho cô. Dù gọi nhầm số, nói chuyện với người ta vài câu cũng được, có thể dời lực chú ý để đỡ đau.
“Alo, xin chào.” Giọng cô gái ngọt ngào mà yếu ớt.
Đầu kia im lặng vài giây, cuối cùng một giọng nam dịu dàng vang lên, “Xin chào, xin hỏi cháu là Quách Tiểu Đào đúng không?”
Cô gái kinh ngạc, “Đúng rồi ạ.”
“Chú là người quyên tặng tủy cho kho tủy TW, chắc cháu cũng biết. Rất xin lỗi vì lúc đầu chú đã từ chối lời thỉnh cầu của anh Lôi Tiểu Phong. Nhưng chú lại nhận được tập tranh mà anh ấy gửi cho chú. Chú…” Anh ta dừng lại một chút, giọng cao hơn, “Chú rất cảm động trước sự lạc quan kiên cường của cháu, tập tranh của cháu khiến chú vừa cười lại vừa khóc, suốt ba ngày không thể nào nghĩ được việc khác. Nói thật, đã lâu rồi chú chưa cảm động như vậy, cháu khiến cho chú biết thế giới này tốt đẹp đến mức nào, sinh mạng con người quý giá như thế nào. Vừa rồi, chú đã đồng ý lời thỉnh cầu của anh Lôi Tiểu Phong, quyên tủy của chú cho cháu, hi vọng cháu sẽ mãi lạc quan sáng sủa như vậy. Cố lên!”
“A, dạ! Cảm ơn chú!” Quách Tiểu Đào ngơ ngẩn rồi.
Vì đã từng từ chối một lần, vậy nên đầu kia hơi xấu hổ, nói xong lời muốn nói liền vội vàng dập máy.
Lôi Tiểu Phong = Lôi Phong? Tập tranh? Xâu chuỗi hai chi tiết lại, Quách Tiểu Đào dần dần tỉnh táo, sau đó lại nghĩ tới câu nói của đối phương ‘quyên tủy của chú cho cháu’, nói cách khác, mình được cứu rồi sao? Có thật không vậy?
“Tiểu Đào, ai vậy? Con cũng có bạn ở TW à?” Mẹ Tiểu Đào tò mò hỏi.
“Mẹ, người ta tìm được tủy phù hợp rồi, con có thể mổ rồi.” Tiểu Đào buông điện thoại xuống, toàn thân run lên. Lần này không phải vì đau mà là vì kích động.
“Thật, thật sao?” Mẹ Tiểu Đào không dám tin, nhưng ngay sau đó cũng nhận được điện thoại của nhân viên kho tủy Trung Quốc, bảo bọn họ chuẩn bị giải phẫu.
“Ôi, con tôi, con được cứu rồi! Con được cứu rồi! Ông trời phù hộ, may quá, hu hu hu ~” Áp lực suốt thời gian dài khiến người mẹ ôm con gái, vui đến phát khóc. Bố Tiểu Đào mang giỏ hoa quả đến cũng chạy tới ôm chầm con, gào khóc xả hết buồn lo trong lòng, táo lăn đầy đất. Đã vật lộn trong tuyệt vọng lâu như vây, họ gần như đã sắp sụp đổ rồi, cuộc điện thoại này không chỉ cứu con gái họ, mà còn cứu chính bản thân họ.
“Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ Quách Tiểu Đào!”
“Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ bố mẹ Quách Tiểu Đào!”
“Mọi việc xong rồi!” thỏa mãn gật đầu, sau đó giật dây kí chủ, “Không nghĩ tới Tiểu Đào có nhiều chính năng lượng như vậy, kí chủ có thể tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, hai người nhất định sẽ trở thành một CP tuyệt vời!”
“CP là cái gì?” Hàn Trác Vũ vui mừng hỏi.
“CP là cặp đôi ấy!” cực kì khinh bỉ kí chủ lạc hậu.
“Tôi không muốn.” Tưởng tượng ra hình ảnh mình rời khỏi chú Lôi, sống cùng một cô gái xa lạ, Hàn Trác Vũ cảm thấy rất sợ hãi.
“Ai, vậy thì thôi, đồng chí Đại Chính vẫn đáng tin hơn. Anh ta có thể bảo vệ cậu.” nhún vai.
Hàn Trác Vũ lần này không phản bác, chỉ là chôn mặt vào trong gối, tai lộ ra ngoài thì đỏ bừng.
Hôm sau, phòng bệnh có hai vị khách không mời mà đến. Bố Lôi Lệ Trân – Lôi Hưng Nguyên dẫn An Minh Hoài tới thăm.
“Chú Nguyên, chú ngồi đi.” Lôi Đình vươn tay mời. Hàn Trác Vũ im lặng ngồi cạnh anh, trên đầu gối đặt quyển từ điển y học dày khịch.
“Hai người tới có việc gì à?” Anh vừa hỏi vừa lật sách cho thiếu niên.
“A Đình à, cháu cũng biết An Quốc Nhân sắp nhận phán quyết của tòa rồi, nghe nói là năm.” Lôi Hưng Nguyên dừng lại đôi chút, giọng mệt mỏi, “Ông ta trừng phạt đúng tội, chú chẳng có gì để nói. Nhưng con gái chú cũng nhận năm tù, cái này thì không công bằng chút nào.” Vì bảo vệ con gái, ông đã nghĩ mọi cách, thậm chí còn xin từ chức để người khác lên, nhằm tạo quan hệ xin giúp đỡ, nhưng cuối cùng lại bị lừa, bất đắc dĩ đành phải đến đây cầu xin Lôi Đình. Mọi việc là Lôi Đình khởi đầu, chỉ cần anh buông lỏng, ông lại dẫn cháu trai về thủ đô cầu Lôi lão gia tử Lôi Chấn Đông.
“Thứ cho cháu nói thẳng, con gái chú cũng là trừng phạt đúng tội.” Lôi Đình mím môi, biểu cảm rất lạnh lùng.
“Nó cũng là nhất thời hồ đồ thôi, cũng đâu có làm chuyện giết người phóng hỏa đâu, về phần nó với An Quốc Nhân…” Lôi Hưng Nguyên còn định tiếp tục cậy cục, lại bị An Minh Hoài vẫn im lặng không nói gì khẽ giật. Để tới đây, cậu ta đã dùng mọi dũng khí và tôn nghiêm của mình, không thể nhìn ông ngoại hạ mình cầu người nữa.
“Ông ngoại, mình về thôi.” Cậu ta bình tĩnh mở miệng, dùng hết sức kéo Lôi Hưng Nguyên ra khỏi phòng, biểu cảm bướng bỉnh khiến Lôi Hưng Nguyên không thể không thỏa hiệp. Thằng bé này giống hệt mẹ, cũng kiêu ngạo, cũng bướng bỉnh, giờ ngã từ trên mây xuống đáy cốc, sau này phải sống sao? Ông già rồi, chỉ bảo vệ cậu được vài năm nữa thôi.
Đi vài bước, An Minh Hoài quay đầu lại, nói khẽ, “Hàn Trác Vũ, anh phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
“Đinh ~ Nhận được điểm chính năng lượng!”
“Không nghĩ tới thằng nhóc này cũng có chính năng lượng.” kinh ngạc.
“Làm gì có ai xấu hoàn toàn.” Hàn Trác Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa nói.
“Kí chủ, tôi phát hiện ra cậu trưởng thành hơn rất nhiều! Mừng quá!”