Sau khi xuất viện, hai tay Hàn Trác Vũ không thể động đậy, không làm được bất kì việc gì, lúc nào cũng phải có người chăm sóc. Công việc của Lôi Đình dần dần bận rộn hơn, không thể không tiếp thu đề nghị của Lục Bân, thuê một người giúp việc. Nhưng khi thấy người ta đút cơm cho thiếu niên, lau mặt, lau tay, thậm chí lau người, mặt Lôi Đình đen như đáy nồi, tối hôm đó liền sa thải luôn.
“Vậy làm sao giờ, chúng ta không thể dẫn Tiểu Vũ cùng đi làm được, quy định trong quân đội rất chặt, để người khác bắt được lỗi thì không hay chút nào.” Lục Bân đau khổ đỡ trán. Dục vọng chiếm giữ của nhị thiếu gia thật đáng sợ.
Suy nghĩ một đêm, cuối cùng, Lôi Đình giao thiếu niên cho con trai, dặn dò mãi mới đưa hai người đến Mái ấm Vũ Nhân. Tuy con mình càng ngày càng nghịch, nhưng ở mặt chăm sóc anh Tiểu Vũ lại rất đáng tin, hơn nữa viện trưởng cũng có thể giúp đỡ.
Mái ấm Vũ Nhân rất yên tĩnh, Hàn Trác Vũ chỉ cần ngồi trong góc hẻo lánh, trong đầu không ngừng học tập tri thức mà 9527 đưa cho cậu. Dù ngơ ngẩn cả ngày, trong mắt người khác cũng là bình thường. Lôi Sâm cũng ngồi cạnh cậu, lúc thì gẩy bàn tính, lúc thì viết đáp án, cứ hai giờ lại chu miệng, phát ra tiếng sùy sùy, hỏi anh Tiểu Vũ có muốn đi vệ sinh không.
Đến giờ cơm, bé sẽ tự buông đồ chơi, kéo ngón tay anh Tiểu Vũ, dẫn anh đi xếp hàng nhận cơm, sau đó đút từng thìa từng thìa cho anh. Ăn cơm xong còn bóc cam, anh một múi em một múi cùng nhau ăn hết.
Cách ở chung ăn ý mười phần của một lớn một nhỏ là niềm ao ước của biết bao bậc phụ huynh. Bọn họ cũng biết, Lôi Sâm trước kia là trẻ mắc bệnh tự kỷ bẩm sinh, chỉ một tháng đã chuyển sang lớp trẻ tự kỷ thời kỳ sau, hơn nữa hiện tại chẳng những có thể nói chuyện, còn biết làm toán, biết tự lo cho mình, còn biết chăm sóc cho người khác. Đây đúng là kỳ tích.
“Hàn Trác Vũ, chú muốn hỏi cháu một câu, bình thường nhà cháu dạy Lôi Sâm kiểu gì vậy? Thằng bé nhìn gần như chẳng khác gì trẻ con bình thường cả.” Một phụ huynh đi tới, dùng ánh mắt mong mỏi nhìn chằm chằm thiếu niên. Tất cả phụ huynh đến thăm con đều hướng sang bên này, vểnh tai lắng nghe. Bọn họ rất cần những kinh nghiệm quý giá này.
Hàn Trác Vũ rũ mắt suy nghĩ, không nhận ra cách giáo dục của chú Lôi có gì đặc biệt, mờ mịt lắc đầu.
Các phụ huynh đang nín thở chờ đợi thấy vậy thì thất vọng vô cùng.
“Mọi người cũng đâu phải không biết tình trạng của Tiểu Vũ, sau cậu bé nói rõ ràng được. Lần tới chúng ta tổ chức họp trao đổi kinh nghiệm, tôi sẽ mời anh Lôi đến nói mấy câu.” Viện trưởng không đành lòng nhìn mọi người thất vọng, cười tủm tỉm xoa dịu.
“A, khi nào tổ chức vậy?” Các phụ huynh lập tức bị chủ đề mới hấp dẫn. Hàn Trác Vũ nhẹ nhàng thở ra.
“Dù có tổ chức họp trao đổi kinh nghiệm một trăm lần cũng chẳng giúp bọn nhỏ được bao nhiêu. Đấy chỉ là an ủi về mặt tâm lý cho các phụ huynh thôi.” 9527 đột nhiên mở miệng.
“Sao lại thế?” Hàn Trác Vũ nghiêng đầu.
“Vì cơ chế bệnh tự kỷ bẩm sinh và bệnh tự kỷ thời kỳ sau không giống nhau. Cái thứ nhất là do tổn thương ở não bộ, cái thứ hai do tâm lý tổn thương. Cái trước gần như không thể nào chữa khỏi, cái thứ hai lại có thể chậm rãi điều trị qua việc xoa dịu tâm lý.” 9527 giải thích đơn giản.
“Vậy sao Tiểu Chính…” Đứa bé này mắc bệnh tự kỷ bẩm sinh mà nhỉ?
“Nếu không gặp chúng ta, bé sẽ vĩnh viễn cô độc, không thể nào hòa nhập vào thế giới này. Cậu cho rằng mỗi lần tôi phóng điện kích thích đầu bé là chỉ chơi với bé à? Kỳ thật không phải vậy! Tôi đang kích thích hồi hải mã, thùy đảo, thùy đinh, thùy chẩm, để não bộ bị tổn thương của bé khôi phục sức sống. Nếu không, bé không thể nào đáng yêu hoạt bát như bây giờ được.” 9527 rất kiêu ngạo.
“Hóa ra là như vậy!” Hàn Trác Vũ bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nhếch môi, “Không ngờ 9527 cũng làm nhiều việc tốt như vậy!”
“Việc tốt tôi làm còn nhiều lắm, chỉ là các cậu không biết thôi! Đồng chí Lôi Phong làm việc tốt không bao giờ để lộ tên!” 9527 kiêu ngạo nói.
“Vậy chúng ta có thể…” Hàn Trác Vũ còn chưa nói hết đã bị vô tình cắt ngang.
“Không thể! Nếu rất nhiều kỳ tích xảy ra quanh cậu, sớm muộn gì cũng khiến người khác nghi ngờ. Bọn họ sẽ đưa chúng ta vào phòng nghiên cứu mà giải phẫu! Nếu cậu muốn giúp đỡ những đứa trẻ này thì chăm chỉ học y đi, tôi sẽ cho cậu gợi ý nhất định, nhưng sẽ không thể trở thành cỗ máy ăn gian của cậu. Thế giới này có thể trở nên tốt đẹp hơn không, tất cả đều do cậu tự mình cố gắng! Kí chủ cố lên!” 9527 thời khắc đều không quên khích lệ kí chủ.
“Được, chúng ta tiếp tục học đi.” Hàn Trác Vũ đột nhiên cảm thấy mình gánh vác trách nhiệm rất trọng đại, quả thật không thể lãng phí giây phút nào. Lôi Sâm đang ngồi cạnh cậu cũng vậy, cầm quyển vở nhỏ mất ăn mất ngủ tính toán.
Có hai đứa bé kỳ lạ này, bầu không khí trong Mái ấm Vũ Nhân dễ chịu hơn hẳn, khiến rất nhiều phụ huynh nhìn thấy hi vọng con mình trở lại bình thường. Bởi vậy, khi viện trưởng nhắc tới việc tham gia hoạt động “Nhận nuôi trẻ mồ côi” của chính phủ, rất nhiều phụ huynh đều tích cực hưởng ứng. Trong mắt bọn họ, Lôi Sâm sở dĩ có thể khôi phục nhanh như vậy là vì có Hàn Trác Vũ làm bạn. Bọn họ cũng bởi vậy có suy nghĩ tìm bạn cho con mình.
Hôm nay, viện trưởng dẫn mọi người đến trại trẻ mồ côi Quang Minh, còn mua rất nhiều chăn, đồ dùng sinh hoạt, quần áo giữ ấm, vở bút, sách báo…
Nhìn từng bao đồ được dỡ xuống từ trên xe tải, viện trưởng Khổng Ái Hoa cười lại càng nhiệt tình. Bà dẫn đoàn người đi thăm phòng ngủ của bọn nhỏ, căn tin, thư viện, phòng chơi, sau đó lại để bọn trẻ trong trại trẻ mồ chơi với những đứa trẻ mà viện trưởng dẫn theo.
Vì từ nhỏ đã không có người quan tâm, những đứa trẻ này rất ngoan ngoãn lễ phép, nói khá ít, tính tình cũng dịu dàng, lại rất biết chăm sóc người. Không lâu sau, các bậc phụ huynh đã có người chọn được đứa trẻ thích hợp.
“Trại trẻ mồ côi này có vấn đề!” 9527 cos thám tử.
Hàn Trác Vũ cầm ngón tay Lôi Sâm, trốn ở góc hẻo lánh xa xa, sắc mặt tái nhợt. Cậu đương nhiên biết trại trẻ mồ côi này kỳ lạ. Vừa bước vào, đủ loại tiếng cầu cứu vang lên khắp mọi nơi, chẳng khác gì ở bệnh viện nhân dân thành phố cả. Người cần giúp đỡ ở đây rất nhiều, chẳng hề rực rỡ ấm áp như bề ngoài của nó. Lúc phân phát đồ quyên góp, lúc cùng nhau chơi đùa, rõ ràng mặt thì cười tươi, trong lòng bọn nhỏ lại phát ra tiếng cầu cứu sắc bén.
“Để tôi điều tra tư liệu của viện trưởng Khổng Ái Hoa.” 9527 xâm nhập vào mạng nội bộ.
Hàn Trác Vũ dẫn Lôi Sâm ngồi ở một góc bậc thang, mặt không biểu tình nhìn bọn nhỏ chơi đùa. Hai người chỉ cần ở cạnh nhau, không nói gì thôi cũng thấy rất thoải mái yên bình.
“Ai, đứa nhỏ bó bột kia nhìn quen quá!” Khổng Ái Hoa đang đứng trò chuyện với phụ huynh ở góc hành lang bỗng nhìn qua.
“Cậu bé là Hàn Trác Vũ.” Viện trưởng giới thiệu qua.
“A, tôi nhớ ra rồi. Tay cậu bé đã đỡ hơn chưa?” Khổng Ái Hoa ra vẻ ân cần, trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều thứ - Hàn Trác Vũ, thiện lương đơn thuần, mắc chứng tự kỷ, gia tài hơn trăm triệu.
“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn chị quan tâm. Chị cũng biết, cậu bé mắc chứng tự kỷ, không thích nói chuyện với người khác.” Viện trường ngại ngùng cười cười.
“Không sao, tôi sẽ bảo bọn nhỏ không quấy rầy cậu bé. Đứa bé bên cạnh là ai vậy?” Khổng Ái Hoa tiếp tục hỏi.
“Đấy là con của chú cậu bé.” Viện trưởng không muốn nhiều lời. Bà biết rõ thân phận Lôi Đình không đơn giản, hôm nay người lái xe tải chở đồ quyên tặng giúp họ tuy là bà đi thuê, nhưng trên thực tế lại là cảnh vệ do Lôi Đình điều động, cơ thể cường tráng, ánh mắt lợi hại, dáng đi nhanh nhẹn, tất cả đều cho thấy đối phương không đơn giản chút nào.
“Nghe nói chú cậu bé họ Lôi…” Khổng Ái Hoa thăm dò.
Viện trưởng mỉm cười, khéo léo chuyển chủ đề.
Khổng Ái Hoa trong lòng đã có tính toán, không hỏi nữa.
Bên này, 9527 hổn hển mở miệng, “Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề! Khổng Ái Hoa, nữ, 54 tuổi, thu nhập hàng tháng là 4300 đồng, có một bất động sản ở thành phố H, là căn nhà hai tầng bình thường, nhưng trên tỉnh lại có ba khu bất động sản, một căn nhà 280m2 trong khu Đế Hào, một tòa biệt thự ở núi Ngọc Hồ, một căn 168m2 ở khu Nhã Thần. Chi phí sinh hoạt của bà ta vượt xa thu nhập của bà, mà chồng bà chỉ là công chức bình thường, con đang học năm hai ở đại học G. Số tiền này ở đâu ra?”
9527 tuôn một tràng, nói thêm một câu “Để tôi điều tra thêm” liền không nói nữa.
Hàn Trác Vũ nhìn chằm chằm bọn nhỏ phía xa xa, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Nhiều người cần giúp đỡ như vậy, cậu nên làm gì giờ? Bước đến hỏi thẳng? Không thể làm như vậy, sẽ khiến những người khác cảnh giác.
“Đây đúng là một trại trẻ mồ côi độc ác! Từ khi tổ chức hoạt động nhận nuôi trẻ đến nay, trung bình cứ hai tháng một đứa trẻ ở trại trẻ này lại biến mất. Cảnh sát từng mấy lần nhận được báo án, nói trẻ con ở đây bị ngược đãi, bị xâm hại tình dục, buôn bán, thậm chí giết hại, nhưng đơn báo án lại bị xóa bỏ rất nhanh. Nếu không phải hệ thống tôi có khả năng kiểm tra siêu mạnh, những tội ác này đã bị che giấu hoàn toàn! Nếu có người tốt bụng quyên góp, 80-90% đều bị Khổng Ái Hoa tham ô hết.” 9527 căm phẫn nói.
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Lần đầu tiên tiếp xúc với mặt đen tối của xã hội, Hàn Trác Vũ không thể nào kìm được cảm giác khủng hoảng trong lòng. Cậu động đậy cánh tay nặng nề, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Lôi Sâm.
“Tìm đồng chí Đại Chính giúp đi. Anh ta nhất định sẽ có cách!” 9527 rất tin tưởng Lôi Đình.
Cảm giác khủng hoảng trong lòng thoáng giảm bớt, Hàn Trác Vũ lắc đầu với Lôi Sâm đang ân cần nhìn mình, tỏ vẻ mình không sao.
“Tiểu Vũ, Tiểu Sâm, mau tới đây, các bạn nhỏ sắp biểu diễn rồi.” Viện trưởng gọi bọn họ.
Hàn Trác Vũ hít sâu, dắt Lôi Sâm chậm rãi đi qua. Trại trẻ mồ côi có sân khấu của riêng mình, trên sân khấu đã trải thảm đỏ, xung quanh còn xếp một vòng hoa tươi, nhìn không tệ chút nào. Ít nhất về mặt vật chất, trại trẻ mồ côi Quang Minh làm rất hoàn mỹ.
“Mời ngồi.” Một cô gái mặc váy trắng dẫn hai người vào chỗ, đồng thời mang bánh kẹo và đồ uống cho họ.
Cô gái rất xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, nhưng thứ hấp dẫn nhất vẫn là khí chất của cô, rất sạch sẽ thuần khiết, tựa như ánh mặt trời vậy, khiến lòng người ấm áp vô cùng.
Hàn Trác Vũ nhìn cô hồi lâu, khiến cô gái hai má đỏ bừng, nghiêng người tránh né.
Viện trưởng lắc đầu bật cười, con trai mười bảy tuổi đúng là tuổi biết yêu, điều này cũng dễ hiểu. Có khi yêu đương một lần lại giảm bớt bệnh tự kỷ cho cậu bé.
Khổng Ái Hoa cũng phát hiện, mỉm cười nhìn sang.
Hàn Trác Vũ vẫn nhìn chằm chằm cô gái, nhưng trong đôi mắt trong trẻo lại không có vẻ si mê như người ngoài tưởng tượng. Cô gái rõ ràng cười rất đẹp, nhưng cậu lại nghe thấy cô gái đang khóc, tiếng cầu cứu còn sắc bén hơn tất cả những đứa trẻ kia.Cô đang nói – Cứu em tôi với, ai cứu em tôi với!
Sau khi xuất viện, hai tay Hàn Trác Vũ không thể động đậy, không làm được bất kì việc gì, lúc nào cũng phải có người chăm sóc. Công việc của Lôi Đình dần dần bận rộn hơn, không thể không tiếp thu đề nghị của Lục Bân, thuê một người giúp việc. Nhưng khi thấy người ta đút cơm cho thiếu niên, lau mặt, lau tay, thậm chí lau người, mặt Lôi Đình đen như đáy nồi, tối hôm đó liền sa thải luôn.
“Vậy làm sao giờ, chúng ta không thể dẫn Tiểu Vũ cùng đi làm được, quy định trong quân đội rất chặt, để người khác bắt được lỗi thì không hay chút nào.” Lục Bân đau khổ đỡ trán. Dục vọng chiếm giữ của nhị thiếu gia thật đáng sợ.
Suy nghĩ một đêm, cuối cùng, Lôi Đình giao thiếu niên cho con trai, dặn dò mãi mới đưa hai người đến Mái ấm Vũ Nhân. Tuy con mình càng ngày càng nghịch, nhưng ở mặt chăm sóc anh Tiểu Vũ lại rất đáng tin, hơn nữa viện trưởng cũng có thể giúp đỡ.
Mái ấm Vũ Nhân rất yên tĩnh, Hàn Trác Vũ chỉ cần ngồi trong góc hẻo lánh, trong đầu không ngừng học tập tri thức mà đưa cho cậu. Dù ngơ ngẩn cả ngày, trong mắt người khác cũng là bình thường. Lôi Sâm cũng ngồi cạnh cậu, lúc thì gẩy bàn tính, lúc thì viết đáp án, cứ hai giờ lại chu miệng, phát ra tiếng sùy sùy, hỏi anh Tiểu Vũ có muốn đi vệ sinh không.
Đến giờ cơm, bé sẽ tự buông đồ chơi, kéo ngón tay anh Tiểu Vũ, dẫn anh đi xếp hàng nhận cơm, sau đó đút từng thìa từng thìa cho anh. Ăn cơm xong còn bóc cam, anh một múi em một múi cùng nhau ăn hết.
Cách ở chung ăn ý mười phần của một lớn một nhỏ là niềm ao ước của biết bao bậc phụ huynh. Bọn họ cũng biết, Lôi Sâm trước kia là trẻ mắc bệnh tự kỷ bẩm sinh, chỉ một tháng đã chuyển sang lớp trẻ tự kỷ thời kỳ sau, hơn nữa hiện tại chẳng những có thể nói chuyện, còn biết làm toán, biết tự lo cho mình, còn biết chăm sóc cho người khác. Đây đúng là kỳ tích.
“Hàn Trác Vũ, chú muốn hỏi cháu một câu, bình thường nhà cháu dạy Lôi Sâm kiểu gì vậy? Thằng bé nhìn gần như chẳng khác gì trẻ con bình thường cả.” Một phụ huynh đi tới, dùng ánh mắt mong mỏi nhìn chằm chằm thiếu niên. Tất cả phụ huynh đến thăm con đều hướng sang bên này, vểnh tai lắng nghe. Bọn họ rất cần những kinh nghiệm quý giá này.
Hàn Trác Vũ rũ mắt suy nghĩ, không nhận ra cách giáo dục của chú Lôi có gì đặc biệt, mờ mịt lắc đầu.
Các phụ huynh đang nín thở chờ đợi thấy vậy thì thất vọng vô cùng.
“Mọi người cũng đâu phải không biết tình trạng của Tiểu Vũ, sau cậu bé nói rõ ràng được. Lần tới chúng ta tổ chức họp trao đổi kinh nghiệm, tôi sẽ mời anh Lôi đến nói mấy câu.” Viện trưởng không đành lòng nhìn mọi người thất vọng, cười tủm tỉm xoa dịu.
“A, khi nào tổ chức vậy?” Các phụ huynh lập tức bị chủ đề mới hấp dẫn. Hàn Trác Vũ nhẹ nhàng thở ra.
“Dù có tổ chức họp trao đổi kinh nghiệm một trăm lần cũng chẳng giúp bọn nhỏ được bao nhiêu. Đấy chỉ là an ủi về mặt tâm lý cho các phụ huynh thôi.” đột nhiên mở miệng.
“Sao lại thế?” Hàn Trác Vũ nghiêng đầu.
“Vì cơ chế bệnh tự kỷ bẩm sinh và bệnh tự kỷ thời kỳ sau không giống nhau. Cái thứ nhất là do tổn thương ở não bộ, cái thứ hai do tâm lý tổn thương. Cái trước gần như không thể nào chữa khỏi, cái thứ hai lại có thể chậm rãi điều trị qua việc xoa dịu tâm lý.” giải thích đơn giản.
“Vậy sao Tiểu Chính…” Đứa bé này mắc bệnh tự kỷ bẩm sinh mà nhỉ?
“Nếu không gặp chúng ta, bé sẽ vĩnh viễn cô độc, không thể nào hòa nhập vào thế giới này. Cậu cho rằng mỗi lần tôi phóng điện kích thích đầu bé là chỉ chơi với bé à? Kỳ thật không phải vậy! Tôi đang kích thích hồi hải mã, thùy đảo, thùy đinh, thùy chẩm, để não bộ bị tổn thương của bé khôi phục sức sống. Nếu không, bé không thể nào đáng yêu hoạt bát như bây giờ được.” rất kiêu ngạo.
“Hóa ra là như vậy!” Hàn Trác Vũ bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nhếch môi, “Không ngờ cũng làm nhiều việc tốt như vậy!”
“Việc tốt tôi làm còn nhiều lắm, chỉ là các cậu không biết thôi! Đồng chí Lôi Phong làm việc tốt không bao giờ để lộ tên!” kiêu ngạo nói.
“Vậy chúng ta có thể…” Hàn Trác Vũ còn chưa nói hết đã bị vô tình cắt ngang.
“Không thể! Nếu rất nhiều kỳ tích xảy ra quanh cậu, sớm muộn gì cũng khiến người khác nghi ngờ. Bọn họ sẽ đưa chúng ta vào phòng nghiên cứu mà giải phẫu! Nếu cậu muốn giúp đỡ những đứa trẻ này thì chăm chỉ học y đi, tôi sẽ cho cậu gợi ý nhất định, nhưng sẽ không thể trở thành cỗ máy ăn gian của cậu. Thế giới này có thể trở nên tốt đẹp hơn không, tất cả đều do cậu tự mình cố gắng! Kí chủ cố lên!” thời khắc đều không quên khích lệ kí chủ.
“Được, chúng ta tiếp tục học đi.” Hàn Trác Vũ đột nhiên cảm thấy mình gánh vác trách nhiệm rất trọng đại, quả thật không thể lãng phí giây phút nào. Lôi Sâm đang ngồi cạnh cậu cũng vậy, cầm quyển vở nhỏ mất ăn mất ngủ tính toán.
Có hai đứa bé kỳ lạ này, bầu không khí trong Mái ấm Vũ Nhân dễ chịu hơn hẳn, khiến rất nhiều phụ huynh nhìn thấy hi vọng con mình trở lại bình thường. Bởi vậy, khi viện trưởng nhắc tới việc tham gia hoạt động “Nhận nuôi trẻ mồ côi” của chính phủ, rất nhiều phụ huynh đều tích cực hưởng ứng. Trong mắt bọn họ, Lôi Sâm sở dĩ có thể khôi phục nhanh như vậy là vì có Hàn Trác Vũ làm bạn. Bọn họ cũng bởi vậy có suy nghĩ tìm bạn cho con mình.
Hôm nay, viện trưởng dẫn mọi người đến trại trẻ mồ côi Quang Minh, còn mua rất nhiều chăn, đồ dùng sinh hoạt, quần áo giữ ấm, vở bút, sách báo…
Nhìn từng bao đồ được dỡ xuống từ trên xe tải, viện trưởng Khổng Ái Hoa cười lại càng nhiệt tình. Bà dẫn đoàn người đi thăm phòng ngủ của bọn nhỏ, căn tin, thư viện, phòng chơi, sau đó lại để bọn trẻ trong trại trẻ mồ chơi với những đứa trẻ mà viện trưởng dẫn theo.
Vì từ nhỏ đã không có người quan tâm, những đứa trẻ này rất ngoan ngoãn lễ phép, nói khá ít, tính tình cũng dịu dàng, lại rất biết chăm sóc người. Không lâu sau, các bậc phụ huynh đã có người chọn được đứa trẻ thích hợp.
“Trại trẻ mồ côi này có vấn đề!” cos thám tử.
Hàn Trác Vũ cầm ngón tay Lôi Sâm, trốn ở góc hẻo lánh xa xa, sắc mặt tái nhợt. Cậu đương nhiên biết trại trẻ mồ côi này kỳ lạ. Vừa bước vào, đủ loại tiếng cầu cứu vang lên khắp mọi nơi, chẳng khác gì ở bệnh viện nhân dân thành phố cả. Người cần giúp đỡ ở đây rất nhiều, chẳng hề rực rỡ ấm áp như bề ngoài của nó. Lúc phân phát đồ quyên góp, lúc cùng nhau chơi đùa, rõ ràng mặt thì cười tươi, trong lòng bọn nhỏ lại phát ra tiếng cầu cứu sắc bén.bg-ssp-{height:px}
“Để tôi điều tra tư liệu của viện trưởng Khổng Ái Hoa.” xâm nhập vào mạng nội bộ.
Hàn Trác Vũ dẫn Lôi Sâm ngồi ở một góc bậc thang, mặt không biểu tình nhìn bọn nhỏ chơi đùa. Hai người chỉ cần ở cạnh nhau, không nói gì thôi cũng thấy rất thoải mái yên bình.
“Ai, đứa nhỏ bó bột kia nhìn quen quá!” Khổng Ái Hoa đang đứng trò chuyện với phụ huynh ở góc hành lang bỗng nhìn qua.
“Cậu bé là Hàn Trác Vũ.” Viện trưởng giới thiệu qua.
“A, tôi nhớ ra rồi. Tay cậu bé đã đỡ hơn chưa?” Khổng Ái Hoa ra vẻ ân cần, trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều thứ - Hàn Trác Vũ, thiện lương đơn thuần, mắc chứng tự kỷ, gia tài hơn trăm triệu.
“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn chị quan tâm. Chị cũng biết, cậu bé mắc chứng tự kỷ, không thích nói chuyện với người khác.” Viện trường ngại ngùng cười cười.
“Không sao, tôi sẽ bảo bọn nhỏ không quấy rầy cậu bé. Đứa bé bên cạnh là ai vậy?” Khổng Ái Hoa tiếp tục hỏi.
“Đấy là con của chú cậu bé.” Viện trưởng không muốn nhiều lời. Bà biết rõ thân phận Lôi Đình không đơn giản, hôm nay người lái xe tải chở đồ quyên tặng giúp họ tuy là bà đi thuê, nhưng trên thực tế lại là cảnh vệ do Lôi Đình điều động, cơ thể cường tráng, ánh mắt lợi hại, dáng đi nhanh nhẹn, tất cả đều cho thấy đối phương không đơn giản chút nào.
“Nghe nói chú cậu bé họ Lôi…” Khổng Ái Hoa thăm dò.
Viện trưởng mỉm cười, khéo léo chuyển chủ đề.
Khổng Ái Hoa trong lòng đã có tính toán, không hỏi nữa.
Bên này, hổn hển mở miệng, “Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề! Khổng Ái Hoa, nữ, tuổi, thu nhập hàng tháng là đồng, có một bất động sản ở thành phố H, là căn nhà hai tầng bình thường, nhưng trên tỉnh lại có ba khu bất động sản, một căn nhà m trong khu Đế Hào, một tòa biệt thự ở núi Ngọc Hồ, một căn m ở khu Nhã Thần. Chi phí sinh hoạt của bà ta vượt xa thu nhập của bà, mà chồng bà chỉ là công chức bình thường, con đang học năm hai ở đại học G. Số tiền này ở đâu ra?”
tuôn một tràng, nói thêm một câu “Để tôi điều tra thêm” liền không nói nữa.
Hàn Trác Vũ nhìn chằm chằm bọn nhỏ phía xa xa, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Nhiều người cần giúp đỡ như vậy, cậu nên làm gì giờ? Bước đến hỏi thẳng? Không thể làm như vậy, sẽ khiến những người khác cảnh giác.
“Đây đúng là một trại trẻ mồ côi độc ác! Từ khi tổ chức hoạt động nhận nuôi trẻ đến nay, trung bình cứ hai tháng một đứa trẻ ở trại trẻ này lại biến mất. Cảnh sát từng mấy lần nhận được báo án, nói trẻ con ở đây bị ngược đãi, bị xâm hại tình dục, buôn bán, thậm chí giết hại, nhưng đơn báo án lại bị xóa bỏ rất nhanh. Nếu không phải hệ thống tôi có khả năng kiểm tra siêu mạnh, những tội ác này đã bị che giấu hoàn toàn! Nếu có người tốt bụng quyên góp, -% đều bị Khổng Ái Hoa tham ô hết.” căm phẫn nói.
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Lần đầu tiên tiếp xúc với mặt đen tối của xã hội, Hàn Trác Vũ không thể nào kìm được cảm giác khủng hoảng trong lòng. Cậu động đậy cánh tay nặng nề, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Lôi Sâm.
“Tìm đồng chí Đại Chính giúp đi. Anh ta nhất định sẽ có cách!” rất tin tưởng Lôi Đình.
Cảm giác khủng hoảng trong lòng thoáng giảm bớt, Hàn Trác Vũ lắc đầu với Lôi Sâm đang ân cần nhìn mình, tỏ vẻ mình không sao.
“Tiểu Vũ, Tiểu Sâm, mau tới đây, các bạn nhỏ sắp biểu diễn rồi.” Viện trưởng gọi bọn họ.
Hàn Trác Vũ hít sâu, dắt Lôi Sâm chậm rãi đi qua. Trại trẻ mồ côi có sân khấu của riêng mình, trên sân khấu đã trải thảm đỏ, xung quanh còn xếp một vòng hoa tươi, nhìn không tệ chút nào. Ít nhất về mặt vật chất, trại trẻ mồ côi Quang Minh làm rất hoàn mỹ.
“Mời ngồi.” Một cô gái mặc váy trắng dẫn hai người vào chỗ, đồng thời mang bánh kẹo và đồ uống cho họ.
Cô gái rất xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, nhưng thứ hấp dẫn nhất vẫn là khí chất của cô, rất sạch sẽ thuần khiết, tựa như ánh mặt trời vậy, khiến lòng người ấm áp vô cùng.
Hàn Trác Vũ nhìn cô hồi lâu, khiến cô gái hai má đỏ bừng, nghiêng người tránh né.
Viện trưởng lắc đầu bật cười, con trai mười bảy tuổi đúng là tuổi biết yêu, điều này cũng dễ hiểu. Có khi yêu đương một lần lại giảm bớt bệnh tự kỷ cho cậu bé.
Khổng Ái Hoa cũng phát hiện, mỉm cười nhìn sang.
Hàn Trác Vũ vẫn nhìn chằm chằm cô gái, nhưng trong đôi mắt trong trẻo lại không có vẻ si mê như người ngoài tưởng tượng. Cô gái rõ ràng cười rất đẹp, nhưng cậu lại nghe thấy cô gái đang khóc, tiếng cầu cứu còn sắc bén hơn tất cả những đứa trẻ kia.Cô đang nói – Cứu em tôi với, ai cứu em tôi với!