Thần Nhạc Song Kỳ chú ý nhìn trong làn sóng người thấy vô số nhân vật võ lâm mặc võ trang.
Giữa lúc ấy, quan Cửu môn Đề đốc thống lĩnh đội ngự lâm quân đi qua bên Thần Nhạc Song Kỳ.
Bắc Kỳ Ôn Minh Cữu thốt nhiên nói bằng một giọng kinh ngạc: - Đạo ất huynh, coi kìa.
Nam Kỳ nghe nói đưa mắt nhìn ra thấy một điều kỳ dị là quan Cửu môn Đề đốc đầu đội kim khôi hai mái tóc rủ xuống hai tai.
Tuy Đề đốc che đậy rất khéo mà cặp mắt sắc nhọn của Nam Bắc Song kỳ khám phá ra đầu y như hình quả trám mất một bên vành tai.
Đội ngự lâm quân theo sau quan Đề đốc đã đi qua rồi, tiếp đến tám vị nội giám, mặc áo gấm đi sắp hàng hai bên kiệu phò mã cùng công chúa. Kỳ lạ hơn nữa là trong tám vị nội giám mặc áo gấm cũng có ba vị cụt một tai.
Thần Nhạc Song Kỳ nhìn chằm chặp vào những người cụt một tai.
Bắc Ky rùng mình hỏi: - Nam Kỳ huynh! Lạ đây nhỉ?
Nam Kỳ bất giác chau mày khẽ nói: - Hiện nay trong chốn cung đình sao lại có nhiều khách giang hồ trà trộn vào?
Lão vừa nói vừa đưa mắt nhìn Bắc Kỳ, Bắc Kỳ nghiêm trang khẽ nói: - Đạo ất huynh! Trong việc này có tất điều chi kỳ dị. Lan Phi chết rồi táng trong khu Hoàng lăng, công xây phần mộ rõ rệt. Người võ lâm ai cũng muốn kiếm cho ra chỗ táng nàng. Theo ý tôi thì nhất định bọn này theo một đường lối nào đây trà trộn vào cung đình để dò la chỗ táng Lan Phi. Đạo ất huynh thử nghĩ xem có phải thế không?
Nam Kỳ ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu đáp: - Có lẽ đúng đó. Nhưng trong cung đình thì có đường lối nào mà bọn giang hồ lục tục len lỏi vào được?
Bắc Kỳ nói: - Đó là vấn đề mà chúng ta phải tìm cho ra, chúng ta từ từ kiếm những điều chứng thực, chắc chắn thế nào cũng có lúc tìm ra được manh mối.
Tám vị nội giám mặc áo gấm hộ vệ kiệu công chúa cùng phò mã đi qua Song Kỳ giữa những tiếng hoan hô vang dội cả trăm họ.
Cái đẹp của công chúa cùng dáng thanh nhã của phò mã thu hút luôn cả nhỡn tuyến của hai lão Thần Nhạc Song Kỳ. Hai lão bật lên tiếng khen: - Thật là một đôi người ngọc.
Giữa lúc ấy, trong làn sóng người nhấp nhô bất thình lình một ánh hào quang lóe lên, ba tia sáng rất nhỏ bay vèo vèo trên không nhằm bắn vào người trạng nguyên phò mã.
Thần Nhạc Song Kỳ giật mình biến sắc.
Trạng nguyên phò mã Phan Duy lúc này đang đắc ý tươi cười bèn ngoảnh đầu nhìn ra giơ tay vẫy đám quần chúng hoan hô để đáp lễ, chưa nhìn thấy ba chấm sáng bắn vào mình.
Thần Nhạc Song Kỳ tuy bị chàng áo xanh đánh bại. Nhưng đối với chàng chẳng những không thù hận mà còn cảm kích khí độ hiên ngang của chàng, muốn cùng chàng kết nghĩa chi lan nữa.
Trạng nguyên phò mã bị hai người nhận ra đúng là "chàng áo xanh ".
Hai lão thấy chàng đột nhiên bị ám toán, dù muốn ra tay ứng cứu cũng không kịp nữa, bất giác sợ thay cho chàng đến toát mồ hôi.
Chớp mắt ba điểm sáng đã bay gần tới nơi, chỉ còn cách chàng ba thước thì thốt nhiên lóe lên một cái rồi tắt ngấm. Tinh mắt của Thần Nhạc Song Kỳ mà cũng không nhìn rõ ba chấm đó rớt xuống chỗ nào.
Bất lình lình cách chỗ hai người chừng một trượng, một tiếng rú thê thảm vang lên. Một người cao nghệu và ốm nhom, nét mặt xanh xao, hai tay bưng lấy mặt, tựa như người phát điên nhảy loạn lên rồi té vào giữa đám đông.
Người xung quanh cúi đầu xuống nhìn thấy thất huyệt chảy máu. Người đó đã chết rồi! Tiếng kêu la loạn lên, làn sóng người ầm ập kéo đến xem rất là huyên náo.
Công chúa lộ vẻ xúc động qua tấm màn che mặt. Nàng không hiểu đã có sự gì xảy ra mà mọi người náo loạn như vậy. Trái lại phò mã vẫn cười ha há, dường như không trông thấy gì.
Hai cỗ kiệu đi song nhau, cặp mắt trong sáng của công chúa vì vô tình hay hữu ý đưa sang ngó phò mã rồi như say sưa nhìn vẻ mặt khôi ngô tuyệt thế của chàng, không muốn rời cặp mắt ra nữa. Lòng nàng rạo rực đôi má ửng hồng.
Mắt nàng khẽ chuyển đi một chút, bất thình lình nhìn đến trên đỉnh kiệu phò mã về góc trên bên phải thấy một con nhện toàn thân xanh biếc to bằng miệng chén đang bò. Nàng cả kinh bất giác la lên một tiếng: - úi chà! Mồ hôi trán nhơm nhớp thoát ra.
Một vị thái giám thấy vậy đưa lên một tấm khăn lụa và tỏ vẻ rất quan hoài, gọi: - Công Chúa!
Thanh Hoa công chúa đưa tay đón lấy khăn tay lau mồ hôi, hai mắt vẫn đăm đăm nhìn con nhện độc đang bò trên kiệu phò mã. Nàng khẽ gọi: - Nhâm công công! Công công có nhìn thấy không?
Công chúa gọi một viên thái giám là Nhâm công công. Lão thái giám nhìn theo tay công chúa trỏ lên nóc kiệu phò mã, mà không lộ vẻ gì khác, lão mơ màng hỏi: - A! Tôi thấy rồi! Phải chăng công chúa nói về con nhện xuất hiện trên kiệu phò mã kia? Lão nô không cẩn thận, tội đáng muôn thác! Có điều con nhện đó đã dính chặt vào góc kiệu, không có gì đáng lo. Nếu không may phò mã bị nó cắn một miếng thì lão nô mang tội tày trời.
Công chúa nhìn kỹ lại thì quả thấy con nhện xanh bị dính chặt, khẽ thở phào một tiếng, nét mặt hoa nhường nguyệt thẹn của nàng nở một nụ cười an ủi: - Nhâm công công đừng nói vậy. Con nhện này chẳng biết từ đâu bò ra, không can gì đến công công.
Nhâm Thái giám "dạ" một tiếng rồi đứng lui ra một bên. Trên mặt lão thoáng lộ vẻ lạnh lùng, lão lẩm bẩm: "Ông trạng nguyên phò mã này xem ra có vẻ ngơ ngác chẳng lẽ chàng cũng là người trong bọn ta..." Nghĩ vậy, lão cười lạt một tiếng nhưng không ai nghe rõ, mặt lão đã lạnh nhạt, càng lạnh nhạt hơn rồi đổi sang vẻ hiền từ. Lão dời chân hai bước sang đứng ở bên kiệu phò mã.
Phò mã quay lại cười hỏi lão: - Có chuyện chi vậy?
Từ Diện Diêm Quân Nhậm Nham (tức lão thái giám) chú ý nhìn phò mà nghi thấm: "Mắt chàng tuy trong sáng nhưng lộ vẻ ôn hòa đúng là một nhà nho bình thường. Kể ra mình cũng khéo đa nghi, có điều..." Lão nghĩ tới đó bỗng đưa mắt lên ngó con nhện bị dính chặt, rồi lão làm ra vẻ bí mật khẽ hỏi phò mã: - Thưa phò mã đại nhân! Đại nhân có kẻ thù nào định ám toán đại nhân chăng?
Phò mã Phan Duy đang đắc ý tươi cười, bỗng nhiên thu lại, tựa hồ giật mình kinh hãi, không hiểu có sự gì, liền hỏi: - Phan Duy này mười năm đèn sách, không bước chân ra khỏi cửa, làm chi có kẻ thù? Tại sao công công lại hỏi vậy?
Từ Diện Diêm Quân chú ý vào mặt phò mã tựa hồ để soi mói xem có lộ vẻ gì chăng mà tuyệt không có chỗ nào sơ hở. Lão liền đưa mắt nhìn lên con nhện chết cứng rồi nói: - Xin phò mà coi kia!
Phò mã nhìn theo tay lão trỏ, rùng mình một cái rồi cười lạt nói: - Không hiểu kẻ nào đã giỡn chơi trò này, bắt con nhện gián chặt vào đó?
Từ Diện Diêm Quân thấy phò mã nhìn con nhện độc vẫn thản nhiên thì cho là chàng không biết nó độc ghê gớm, vội nói ngay: - Thưa phô mã đại nhân. Con nhện này là một giống nhện cực độc. Ai bị nó cắn phả thì không có cách nào cứu chữa được nữa.
Phò mã la lên một tiếng "úi cha!".
Rồi quay đầu nhìn lại con nhện đoạn nói: - Tạ ơn công công có lòng quan tâm đến tôi. Nhà tôi ở nơi hoang vu tịch mịch dựa vào sườn núi. Giống nhện này tuy độc nhưng cũng là vật tôi thường trông thấy luôn, nó chẳng hại tôi được đâu.
Câu nói này khiến cho Từ Diệm Diêm Quân Nhâm Nham không biết đâu mà dò. Nhưng mối nghi ngờ lại nổi lên. Lão lẩm bẩm một mình: “Nếu gã quả là người trong bọn ta thì thật là khéo giả vờ. Dù gã có thoát được ba mũi độc châm cùng con nhện độc này của Thanh Diện Tiêu Phàm lão nhị, nhưng liệu gã có thể thoát khỏi chưởng tâm của lão phu không?” Tuy bụng lão nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn cung kính trả lời: - Phò mã đại nhân dưới quyền một người ở trên muôn người, phúc trạch không biết đến đâu là bến. Con nhện này tuy độc cũng không thể hại nổi đại nhân được.
Nói xong móc trong bọc ra miếng da dê trùm lên con nhện độc kéo xuống đất, dẫm cho nát ra rồi lui về phía sau kiệu một bước. Lão nhân lúc lùi lại thốt nhiên giơ tay trái lên vận kình lực đánh vào phò mã. Lão đánh chưởng này tuy không hình không tiếng, song sức mạnh ít ra cùng bằng ngàn cân. Nếu đánh vào người thường thì chỉ một chưởng là đủ tan nát phủ tạng chết ngay lập tức.
Dè đâu chưởng của lão vừa phóng ra thì phò mã cũng quay đầu lại, vẻ mặt nhìn lão rất ôn hòa rồi chúm chím cười nói rất khẽ: - Công công uổng phí tâm cơ mất rồi!
Tuy chàng nói rất khẽ nhưng lão cũng nghe tiếng. Lão thấy chưởng lực của mình bị luồng kình lực ngầm ngầm đánh vào huyệt Tam Đản.
Toàn thân lão run lên, sắc mặt lợt lạt. Những giọt mồ hôi trán to bằng hạt đậu nhỏ xuống, tỏ ra lão đau đớn dị thường. Nhưng chỉ trong chớp mát, một luồng hơi nóng thổi qua lão hết đau đớn ngay.
Phò mã không biết vô tình hay cố ý lại đưa mắt nhìn lão, khóe miệng chàng còn hé một nụ cười.
Từ Diện Diêm Quân thở phào một cái biết rằng phò mã đã tha mình rồi, khẽ nói một câu đãi lòng: - Thưa phò mã đại nhân! Bậc cao nhân không lộ chân tướng. Lão nô có mắt không tròng, tội đáng muôn thác.
Phò mã không trả lời chỉ tùm tỉm cười quay đi phía khác.
Kiệu phò mã và công chúa tiếp tục đi nữa. Phò mã nhìn thấy trong phủ mình treo đèn kết hoa, ánh sáng huy hoàng, cùng nghe tiếng pháo nổ vang trời. Bao nhiêu tòa viện trong phủ phò mã đều chật nít những người, đến con ruồi cũng không chui qua được.
Quan tân khoa trạng nguyên là phò mã Phan Duy, mở cặp mắt trong sáng từ từ nhìn vào làn sóng người.
Giữa lúc này, trong làn sóng người có ba ông già cặp mắt loang loáng nhìn chàng chằm chập. Ba lão này cao hơn người thường một cái đầu nên trông rất rõ.
Ba lão đi tới đâu, làn sóng người rẽ ra hai bên xéo lên nhau té xuống đến đấy, nên nhiều người cất tiếng thóa mạ lão, Từ Diện Diêm Quân Nhâm Nham đã nhìn thấy đại hán râu quăn đang cơn thịnh nộ đi trước. Đồng thời lão thấy phía sau một người râu xanh nho nhã và một người mặt trắng ốm nhom thì ngấm ngầm kinh hãi miệng lẩm bẩm: “Thiết Minh Tam vương!” Lão đưa mắt nhìn xéo lên phò mã tự hỏi: “Thằng cha này không hiểu lai lịch sao mà dám trêu vào ba vị vương gia Điền Thục Kiểm, Thiết Quyền Hùng Phong Thục Vương Ngô Cương thần dũng ghê gớm. Thử xem thằng cha này đối phó ra sao?” Lão rung động một bên tai, trên miệng thoáng qua một nụ cười giảo hoạt. Thiết Quyền Hùng Phong Thục Vương Ngô Cương đã đẩy mọi người ra đi đến trước kiệu phò mã chỉ còn cách hai trượng.
Từ Diện Diêm Quân Nhâm Nham nhẩm tính: - Nếu y đứng đó phóng quyền ra cũng đủ sức mạnh phá tan cỗ kiệu này.
Rồi lão khẽ nghiêng người đi muốn lui lại mấy bước để khỏi bị quyền phong của Thục Vương lướt tới. Nhưng lão vừa nhúc nhích đột nhiên nghe tiếng phò mã khẽ bảo: - Nhâm công công cứ xoay mình lại.
Từ Diện Diêm Quân Nhâm Nham không tự chủ được xoay mình lại coi.
Lão thấy phò mã vẫn quay về phía quần chúng chứ không có ý gì đến Ngô Cương thì tưởng mình nghe lầm lại toan quay mình lùi về phía sau.
Phò mã lại lên tiếng nói rõ ràng hơn: - Công công không việc gì phải lùi lại. Tôi không ngờ bữa nay lại chạm trán thằng cha lỗ mãng này, công công hãy coi xem cái gì đây?
Cả ba lão này dường như cùng bị một người đánh chưởng vào trước ngực. Chưởng lực rung chuyển mà làm rách áo thì mãnh liệt vô cùng, phải đến chết người. Thế mà họ không việc gì thì quả là một sự kỳ dị.
Phò mã đưa mắt nhìn làn sóng người rồi luồng nhỡn quang ngẫu nhiên chạm vào mắt bọn họ. Chàng hơi nhíu cặp mày rồi nhìn ra chỗ khác.
Lão đại hàm râu quăn thốt nhiên la lên: - Trúng hắn rồi! Không sai một ly.
Lão nho nhã râu xanh vội nói: - Trên thế gian có nhiều người giống nhau như đúc. Ngô huynh chớ hấp tấp!
Đại hán râu quăn lên giọng cãi: - Ngày đó tuy hắn là gã áo xanh lưu lạc mà so với áo gấm hắn mặc bữa nay, bề ngoài tuy đã khác hẳn nhưng hắn chưa lột da đi thì vương gia còn nhận ra hắn được.
Lão mặt trắng thâm trầm nói: - Ngô huynh quả nhiên tinh mắt, tiểu đệ cũng chắc đến trăm phần trăm là hắn.
Đại hán râu quăn giương cặp mắt tròn xoe nói: -Trên thuyền rồng ở Nhị Hà, ba vị vương gia Điền, Thục, Kiềm liên minh với nhau và suy tôn lên làm minh chủ. Thật là một việc hệ trọng. Thế mà bị thằng lõi này rắc rối, phóng ra ba chưởng làm mất mặt vương gia. Bữa nay vương gia phải trả cái hận này mới được!
Lão lập tức rảo bước chen lấn đi đến trước kiệu phò mã, nhưng lão râu xanh đứng đàng sau ngăn trở nói: - Ngô huynh chẳng nên hấp tấp.
Đại hán râu quăn lớn tiếng đáp: - Dù không phải hắn nữa, mà mình có đánh lầm thì cũng bớt được nỗi căm tức.
Tuy phò mã quay mặt về phía quần chúng song một tay thò vào bọc móc ra một vật.
Từ Diện Diêm Quân vừa trông thấy sắc mặt tái mét khẽ kêu lên: - "Vô địch đoạt nhĩ lệnh"!
Phò mã nói: - Phải rồi! "Vô địch đoạt nhĩ lệnh" là một vật cũ của Thiên Hiệp trong đám Ngũ Tuyệt.
Đồ vật mà phò mã cầm trong tay chỉ là một mảnh trúc giống hình cái tai người.
Chàng ung dung cất "đoạt nhĩ lệnh" vào bọc rồi nói: - Công công chỉ có một tai chắc là đã bị thua dưới tay "Vô địch đoạt nhĩ lệnh" rồi?
Từ Diện Diêm Quân run lên nói: - Vâng! Mười năm trước đây nô tài đã bị Thiên Hiệp cho biết tay.
Phò mã vẫn nhìn phía quần chúng khẽ vẫy một tay, vừa hỏi: - Chắc công công cũng phải có tên họ chứ?
Nhâm Nham đáp: - Từ Diện Diêm Quân Nhâm Nham là lão phu.
Phò mã lại hỏi: - Tại sao lão trà trộn vào chốn cung đình? Hẳn có âm mưu gì đây?
Nhâm Nham ấp úng: - Cái đó...
Nhâm Nham lộ vẻ không bằng lòng khẽ nói tiếp: - Lão phu không muốn nói ra.
Phò mã ngừng một lát lại hỏi: - Được lắm! Lão biết lề luật của "Vô địch đoạt nhĩ lệnh" này rồi chứ?
Nhâm Nham run lên đáp: - Phò mã muốn lão phu làm gì đây? Lão phu nhắc cho phò mã hay, việc xẻo một tai này đã gây nên nhiều mối thâm cừu. Đại khái phò mã là người thừa kế Thiên Hiệp, mà Thiên Hiệp bị khắp thiên hạ coi là cừu địch, liệu phò mã có đối phó được hay không?
Phò mã ôn tồn nói: - Điều đó bất tất công công phải quan tâm. Thục Vương Ngô Cương là một tên thất phu lỗ mãng, công công thay mặt tôi cho hắn biết tay đi.
Nhâm Nham đáp: - Vâng!
Rồi lại lùi lại phía sau hai bước, xoay mình hướng về phía Thục Vương Ngô Cương nhưng trống ngực đánh thình thình vì lão tự biết mình không địch lại được Thục Vương Ngô Cương, Nhâm Nham đang lo lắng, bỗng công chúa khẽ gọi: - Nhâm công công! Lại đây!
Từ Diện Diêm Quân bất đắc dĩ phải lui về trước kiệu công chúa.
Công chúa hỏi: - Nhâm công công! Vừa rồi phò mã nói chuyện gì với công công?
Hiển nhiên công chúa lúc nào cũng quan tâm tới phò mã. Từ Diện Diêm Quân vẻ mặt bẽn lẽn phải gượng cười toan trả lời thì bất lình lình một tiếng cọp rống lọt vào tai, tiếp theo là một luồng quyền phong phóng tới.
Công chúa giật mình kinh hãi, mặt hoa xám ngắt.
Quyền phong này dĩ nhiên là tự Thục Vương Ngô Cương phóng ra.
Bây giờ Từ Diện Diêm Quân biết rằng không thể giữ địa vị thái giám được nữa mà "Vô địch đoạt nhĩ lệnh" đã truyền lệnh nếu làm không nên thì còn một tai sẽ bị xẻo nốt.
Nhưng lúc lão xoay mình, nhìn rõ tình hình thì quyền phong đã đánh vào tới kiệu phò mã, chỉ còn một thước, không tài nào cứu ứng kịp được nữa.
Bất giác lão buông một tiếng thở dài não nuột.
Hai ngón tay lão nắm lấy chiếc tai độc nhất giựt mạnh một cái, khẽ rú lên một tiếng, chiếc tai này bị đứt rồi máu chảy đầy mặt.
Công chúa thấy vậy kinh hãi vô cùng? Nhưng giữa lúc Nhâm Nham rứt tai thì trước kiệu cũng một tiếng rú thê thảm.
Thục Vương Ngô Cương loạng choạng lùi lại ba bước, bộ râu quăn bay ngược lên, mặt lão lúc xanh lè, lúc trắng nhợt.
Phò mã ngồi nghiêm trang trong kiệu, nét mặt tuấn tú vẫn thản nhiên, tuyệt không lộ vẻ gì khác lạ.
Từ Diện Diêm Quân khẽ thở dài tán tụng: - Lão phu thật không biết phò mã chút nào. Chẳng những phò mã là người trong võ lâm kín đáo vô cùng mà công lực cao thâm không thể lường được.
Nhâm Nham lại đưa mắt nhìn Thục Vương Ngô Cương thì thấy y lộ vẻ căm giận, nắm chặt song quyền, có ý muốn đánh ra quyền thứ hai nữa.
Từ Diện Diêm Quân nghĩ bụng: - Để xem y đánh nữa, cái tiếng Thục Vương Ngô Cương thần dũng phi thường, càng bị thất bại lại ráng kiên gan. Trước y chưa chịu phục ai bao giờ. Y chơi trò này cốt nhiên là chuốc lấy cái nhục. Nhưng còn thằng cha phò mã kia bữa nay là ngày đại hỷ tất cũng bị chơi khăm đến mất thể diện.
Nửa mặt lão đầm đìa những máu. Dù trong lòng lão căm hờn đến cực điểm mà ngoài mặt vẫn lộ ra một nụ cười xảo quyệt.
Thục Vương Ngô Cương vận chân khí tiến gần lại đạp chân xuống đất, toan phóng quyền đánh ra. Bất thình lình bên cạnh lão có người mặc áo vải gai rách rưới, mày thô mắt lớn, kéo áo lão khẽ nói: - Đại vương! Không nên đâu!
Thục Vương Ngô Cương ngạc nhiên, dằn giọng hỏi: - Ngươi là ai? Vương gia chưa hả giận thì bỏ qua thế nào được?
Đại hán áo gai nói: - Đại vương! Đại vương bỏ việc lớn chưa làm sao đã đi vào những chuyện nhỏ nhặt?
Thục vương Ngô Cương tuy là người lỗ mãng nhưng cũng có chỗ tinh tế, ngẩn người ra, tự hỏi: “Gã này là ai? Sao gã lại biết bọn ta tiến kinh để mưu đồ việc lớn?” Lão xoay mình lại coi thì gã đại hán mặc áo vải gai đã lẫn vào đám đông mất hút.
Ngô Cương ngẫm nghĩ chưa hết căm giận, lại vận chân khí gầm lên: - Thằng lõi kia! Ta cho mi biết tay!
Lão vung quyền ra đánh vào kiệu phò mã. Quyền phong réo lên nghe mà phát khiếp. Bỗng trong đám đông có tiếng người khẽ thở dài nói: - Thế nào cũng mất một tai! Lão này lỗ mãng, nhưng không phải là người ác.
Thục Vương Ngô Cương chắc mẩm thế quyền mình dùng toàn lực đánh ra thì ít nhất phò mã cũng hộc máu tươi.
Nhưng lão có dè đâu, thoi quyền vừa đánh ra thì đột nhiên cảm thấy trước mặt mình có bóng người lướt ngang. Tai bên trái lão tựa hồ như một trận gió quét qua mát rượi, rồi đột nhiên lão thấy đau thấu tâm can! Thoi quyền lão đánh ra khác nào tan vào biển cả mất tăm.
Thục Vương Ngô Cương kêu lên một tiếng thật to, nắm lấy tai, máu tươi theo kẽ tai nhỏ xuống ròng ròng, đỏ lòm cả trước ngực.
Người xung quanh không hiểu là việc gì, tại sao lão tự nhiên bị người ta cắt mất một tai? Những người có mặt tại đây chỉ có hai người biết rõ là thái giám Nhâm Nham và phò mã.
Phò mã vẫn ngồi nghiêm trang trên kiệu miệng tươi cười, tựa hồ như không thấy chuyện gì.
Thục Vương Ngô Cương xưa nay chưa bao giờ bị nhục như lần này, râu tóc lão chỏng ngược lên, hai mắt đỏ ngầu, hầm hầm nhìn phò mã. May phía sau lão có Kiềm Vương cùng Điện Vương đuổi đến nơi, mỗi người nắm một tay lão giữ lại.
Lão gầy mặt trắng ngẫu nhiên để mắt nhìn vào trước ngực Ngô Cương thì thấy trên áo lão có in vào một vết tựa như tai người.
Lão mặt trắng giật mình, liếc mắt lên nhìn phò mã một cái rồi bảo Ngô Cương: - Ngô huynh! Thử nhìn lại coi!
Thục Vương cùng Điện Vương vừa nhìn thấy thất kinh la lên: - Trời ơi! "Vô địch đoạt nhĩ lệnh"! Tín vật của Thiên Hiệp sao lại xuất hiện?
Lão mặt trắng thâm hiểm gật đâu nói: - Việc này e rằng rắc rối lắm đấy? Vừa rồi ta thấy trong đám đông có Thần Nhạc Song Kỳ và bao người chấp sự trong cung đình. Cả Cửu môn đề đốc cũng ở trong đó và đều là người võ lâm. Bữa nay "Vô địch đoạt nhĩ lệnh" lại xuất hiện, Đô thành sắp xảy cơn giông tố, chúng ta phải thận trọng bàn định kế hoạch mới được. Bây giờ hãy đi thôi.
Thiết Minh Tam Vương trà trộn vào đám đông đi ra.
Giữa lúc ấy phò mã bỗng nhìn thấy trong làn sóng người, có một cỗ kiệu đen từ từ đi tới, chiếc kiệu đen này do bốn thiếu nữ toàn thân mặc đồ đen khiêng. Tuy giữa đám đông mà họ vẫn đi mau hơn người thường nhiều.
Cỗ kiệu này xông thẳng tới trước mặt phò mã cùng công chúa.
Phan Duy đang ngẫm nghĩ thì chiếc kiệu đen chỉ còn cách chừng ba trượng, chàng tự hỏi: "Trong kiệu này không biết có ai? Nhưng chắc rằng họ là cừu địch chớ không phải bạn".
Tuy bề ngoài vẫn tươi cười mà bên trong chàng đã vận khí ngấm ngầm phòng bị.
Chiếc kiệu đen đột nhiên đi né sang bên sát vào kiệu phò mã cùng kiệu công chúa để lướt qua. Thốt nhiên phò mã nghe trong kiệu đen có tiếng nói sang sảng vọng ra: - Phan Tịnh! Phan Tịnh! Ngươi phạm tội khi quân! Liệu mà giữ lấy đầu!
Phò mã nghe nói bỗng run lên. Cỗ kiệu đen đã đi xa rồi.
Phò mã khẽ nhíu cặp lông mày, đưa mắt sáng nhìn công chúa, thì thấy nàng cặp mắt sáng như sao bên ngoài che mạng mà vẫn lộ vẻ vui mừng.
Nàng đang đưa cặp mắt khuynh quốc say sưa nhìn chàng mỉm cười.
Phò mã cặp mắt cũng trong sáng nhưng thoáng lộ vẻ lo buồn, chàng tự nhủ lòng: “Trời ơi! Nàng đã là người băng thanh ngọc khiết lại nhan sắc chẳng kém thiên tiên, ta xứng với nàng thế nào được? Phải rồi ta quả không xứng đáng với nàng nhưng hiện giờ nàng lấy ta thì ta phải che chở cho nàng.”
Nghĩ vậy phò mã lại đưa mắt nhìn công chúa.
Bốn mắt lại chạm nhau rồi đồng thời nhìn ra phía khác. Hai mặt hai người nở một nụ cười mơ màng như nước hồ trong buổi đêm xuân.
Phò mã quên khuấy người khách giang hồ đương theo dõi ám ảnh để gia hại mình, chàng đồng thời tạm gác bỏ luôn mục đích của mình ra một bên để đón lấy tiếng chiêng trống vang trời, cùng tiếng pháo nổ ran đang nghinh tiếp chàng cùng công chúa.
Chàng lại nhìn đến đôi sư tử đang nhe răng trước phủ phò mã nở một nụ cười ngây thơ của trẻ con.
Thần Nhạc Song Kỳ chú ý nhìn trong làn sóng người thấy vô số nhân vật võ lâm mặc võ trang.
Giữa lúc ấy, quan Cửu môn Đề đốc thống lĩnh đội ngự lâm quân đi qua bên Thần Nhạc Song Kỳ.
Bắc Kỳ Ôn Minh Cữu thốt nhiên nói bằng một giọng kinh ngạc: - Đạo ất huynh, coi kìa.
Nam Kỳ nghe nói đưa mắt nhìn ra thấy một điều kỳ dị là quan Cửu môn Đề đốc đầu đội kim khôi hai mái tóc rủ xuống hai tai.
Tuy Đề đốc che đậy rất khéo mà cặp mắt sắc nhọn của Nam Bắc Song kỳ khám phá ra đầu y như hình quả trám mất một bên vành tai.
Đội ngự lâm quân theo sau quan Đề đốc đã đi qua rồi, tiếp đến tám vị nội giám, mặc áo gấm đi sắp hàng hai bên kiệu phò mã cùng công chúa. Kỳ lạ hơn nữa là trong tám vị nội giám mặc áo gấm cũng có ba vị cụt một tai.
Thần Nhạc Song Kỳ nhìn chằm chặp vào những người cụt một tai.
Bắc Ky rùng mình hỏi: - Nam Kỳ huynh! Lạ đây nhỉ?
Nam Kỳ bất giác chau mày khẽ nói: - Hiện nay trong chốn cung đình sao lại có nhiều khách giang hồ trà trộn vào?
Lão vừa nói vừa đưa mắt nhìn Bắc Kỳ, Bắc Kỳ nghiêm trang khẽ nói: - Đạo ất huynh! Trong việc này có tất điều chi kỳ dị. Lan Phi chết rồi táng trong khu Hoàng lăng, công xây phần mộ rõ rệt. Người võ lâm ai cũng muốn kiếm cho ra chỗ táng nàng. Theo ý tôi thì nhất định bọn này theo một đường lối nào đây trà trộn vào cung đình để dò la chỗ táng Lan Phi. Đạo ất huynh thử nghĩ xem có phải thế không?
Nam Kỳ ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu đáp: - Có lẽ đúng đó. Nhưng trong cung đình thì có đường lối nào mà bọn giang hồ lục tục len lỏi vào được?
Bắc Kỳ nói: - Đó là vấn đề mà chúng ta phải tìm cho ra, chúng ta từ từ kiếm những điều chứng thực, chắc chắn thế nào cũng có lúc tìm ra được manh mối.
Tám vị nội giám mặc áo gấm hộ vệ kiệu công chúa cùng phò mã đi qua Song Kỳ giữa những tiếng hoan hô vang dội cả trăm họ.
Cái đẹp của công chúa cùng dáng thanh nhã của phò mã thu hút luôn cả nhỡn tuyến của hai lão Thần Nhạc Song Kỳ. Hai lão bật lên tiếng khen: - Thật là một đôi người ngọc.
Giữa lúc ấy, trong làn sóng người nhấp nhô bất thình lình một ánh hào quang lóe lên, ba tia sáng rất nhỏ bay vèo vèo trên không nhằm bắn vào người trạng nguyên phò mã.
Thần Nhạc Song Kỳ giật mình biến sắc.
Trạng nguyên phò mã Phan Duy lúc này đang đắc ý tươi cười bèn ngoảnh đầu nhìn ra giơ tay vẫy đám quần chúng hoan hô để đáp lễ, chưa nhìn thấy ba chấm sáng bắn vào mình.
Thần Nhạc Song Kỳ tuy bị chàng áo xanh đánh bại. Nhưng đối với chàng chẳng những không thù hận mà còn cảm kích khí độ hiên ngang của chàng, muốn cùng chàng kết nghĩa chi lan nữa.
Trạng nguyên phò mã bị hai người nhận ra đúng là "chàng áo xanh ".
Hai lão thấy chàng đột nhiên bị ám toán, dù muốn ra tay ứng cứu cũng không kịp nữa, bất giác sợ thay cho chàng đến toát mồ hôi.
Chớp mắt ba điểm sáng đã bay gần tới nơi, chỉ còn cách chàng ba thước thì thốt nhiên lóe lên một cái rồi tắt ngấm. Tinh mắt của Thần Nhạc Song Kỳ mà cũng không nhìn rõ ba chấm đó rớt xuống chỗ nào.
Bất lình lình cách chỗ hai người chừng một trượng, một tiếng rú thê thảm vang lên. Một người cao nghệu và ốm nhom, nét mặt xanh xao, hai tay bưng lấy mặt, tựa như người phát điên nhảy loạn lên rồi té vào giữa đám đông.
Người xung quanh cúi đầu xuống nhìn thấy thất huyệt chảy máu. Người đó đã chết rồi! Tiếng kêu la loạn lên, làn sóng người ầm ập kéo đến xem rất là huyên náo.
Công chúa lộ vẻ xúc động qua tấm màn che mặt. Nàng không hiểu đã có sự gì xảy ra mà mọi người náo loạn như vậy. Trái lại phò mã vẫn cười ha há, dường như không trông thấy gì.
Hai cỗ kiệu đi song nhau, cặp mắt trong sáng của công chúa vì vô tình hay hữu ý đưa sang ngó phò mã rồi như say sưa nhìn vẻ mặt khôi ngô tuyệt thế của chàng, không muốn rời cặp mắt ra nữa. Lòng nàng rạo rực đôi má ửng hồng.
Mắt nàng khẽ chuyển đi một chút, bất thình lình nhìn đến trên đỉnh kiệu phò mã về góc trên bên phải thấy một con nhện toàn thân xanh biếc to bằng miệng chén đang bò. Nàng cả kinh bất giác la lên một tiếng: - úi chà! Mồ hôi trán nhơm nhớp thoát ra.
Một vị thái giám thấy vậy đưa lên một tấm khăn lụa và tỏ vẻ rất quan hoài, gọi: - Công Chúa!
Thanh Hoa công chúa đưa tay đón lấy khăn tay lau mồ hôi, hai mắt vẫn đăm đăm nhìn con nhện độc đang bò trên kiệu phò mã. Nàng khẽ gọi: - Nhâm công công! Công công có nhìn thấy không?
Công chúa gọi một viên thái giám là Nhâm công công. Lão thái giám nhìn theo tay công chúa trỏ lên nóc kiệu phò mã, mà không lộ vẻ gì khác, lão mơ màng hỏi: - A! Tôi thấy rồi! Phải chăng công chúa nói về con nhện xuất hiện trên kiệu phò mã kia? Lão nô không cẩn thận, tội đáng muôn thác! Có điều con nhện đó đã dính chặt vào góc kiệu, không có gì đáng lo. Nếu không may phò mã bị nó cắn một miếng thì lão nô mang tội tày trời.
Công chúa nhìn kỹ lại thì quả thấy con nhện xanh bị dính chặt, khẽ thở phào một tiếng, nét mặt hoa nhường nguyệt thẹn của nàng nở một nụ cười an ủi: - Nhâm công công đừng nói vậy. Con nhện này chẳng biết từ đâu bò ra, không can gì đến công công.
Nhâm Thái giám "dạ" một tiếng rồi đứng lui ra một bên. Trên mặt lão thoáng lộ vẻ lạnh lùng, lão lẩm bẩm: "Ông trạng nguyên phò mã này xem ra có vẻ ngơ ngác chẳng lẽ chàng cũng là người trong bọn ta..." Nghĩ vậy, lão cười lạt một tiếng nhưng không ai nghe rõ, mặt lão đã lạnh nhạt, càng lạnh nhạt hơn rồi đổi sang vẻ hiền từ. Lão dời chân hai bước sang đứng ở bên kiệu phò mã.
Phò mã quay lại cười hỏi lão: - Có chuyện chi vậy?
Từ Diện Diêm Quân Nhậm Nham (tức lão thái giám) chú ý nhìn phò mà nghi thấm: "Mắt chàng tuy trong sáng nhưng lộ vẻ ôn hòa đúng là một nhà nho bình thường. Kể ra mình cũng khéo đa nghi, có điều..." Lão nghĩ tới đó bỗng đưa mắt lên ngó con nhện bị dính chặt, rồi lão làm ra vẻ bí mật khẽ hỏi phò mã: - Thưa phò mã đại nhân! Đại nhân có kẻ thù nào định ám toán đại nhân chăng?
Phò mã Phan Duy đang đắc ý tươi cười, bỗng nhiên thu lại, tựa hồ giật mình kinh hãi, không hiểu có sự gì, liền hỏi: - Phan Duy này mười năm đèn sách, không bước chân ra khỏi cửa, làm chi có kẻ thù? Tại sao công công lại hỏi vậy?
Từ Diện Diêm Quân chú ý vào mặt phò mã tựa hồ để soi mói xem có lộ vẻ gì chăng mà tuyệt không có chỗ nào sơ hở. Lão liền đưa mắt nhìn lên con nhện chết cứng rồi nói: - Xin phò mà coi kia!
Phò mã nhìn theo tay lão trỏ, rùng mình một cái rồi cười lạt nói: - Không hiểu kẻ nào đã giỡn chơi trò này, bắt con nhện gián chặt vào đó?
Từ Diện Diêm Quân thấy phò mã nhìn con nhện độc vẫn thản nhiên thì cho là chàng không biết nó độc ghê gớm, vội nói ngay: - Thưa phô mã đại nhân. Con nhện này là một giống nhện cực độc. Ai bị nó cắn phả thì không có cách nào cứu chữa được nữa.
Phò mã la lên một tiếng "úi cha!".
Rồi quay đầu nhìn lại con nhện đoạn nói: - Tạ ơn công công có lòng quan tâm đến tôi. Nhà tôi ở nơi hoang vu tịch mịch dựa vào sườn núi. Giống nhện này tuy độc nhưng cũng là vật tôi thường trông thấy luôn, nó chẳng hại tôi được đâu.
Câu nói này khiến cho Từ Diệm Diêm Quân Nhâm Nham không biết đâu mà dò. Nhưng mối nghi ngờ lại nổi lên. Lão lẩm bẩm một mình: “Nếu gã quả là người trong bọn ta thì thật là khéo giả vờ. Dù gã có thoát được ba mũi độc châm cùng con nhện độc này của Thanh Diện Tiêu Phàm lão nhị, nhưng liệu gã có thể thoát khỏi chưởng tâm của lão phu không?” Tuy bụng lão nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn cung kính trả lời: - Phò mã đại nhân dưới quyền một người ở trên muôn người, phúc trạch không biết đến đâu là bến. Con nhện này tuy độc cũng không thể hại nổi đại nhân được.
Nói xong móc trong bọc ra miếng da dê trùm lên con nhện độc kéo xuống đất, dẫm cho nát ra rồi lui về phía sau kiệu một bước. Lão nhân lúc lùi lại thốt nhiên giơ tay trái lên vận kình lực đánh vào phò mã. Lão đánh chưởng này tuy không hình không tiếng, song sức mạnh ít ra cùng bằng ngàn cân. Nếu đánh vào người thường thì chỉ một chưởng là đủ tan nát phủ tạng chết ngay lập tức.
Dè đâu chưởng của lão vừa phóng ra thì phò mã cũng quay đầu lại, vẻ mặt nhìn lão rất ôn hòa rồi chúm chím cười nói rất khẽ: - Công công uổng phí tâm cơ mất rồi!
Tuy chàng nói rất khẽ nhưng lão cũng nghe tiếng. Lão thấy chưởng lực của mình bị luồng kình lực ngầm ngầm đánh vào huyệt Tam Đản.
Toàn thân lão run lên, sắc mặt lợt lạt. Những giọt mồ hôi trán to bằng hạt đậu nhỏ xuống, tỏ ra lão đau đớn dị thường. Nhưng chỉ trong chớp mát, một luồng hơi nóng thổi qua lão hết đau đớn ngay.
Phò mã không biết vô tình hay cố ý lại đưa mắt nhìn lão, khóe miệng chàng còn hé một nụ cười.
Từ Diện Diêm Quân thở phào một cái biết rằng phò mã đã tha mình rồi, khẽ nói một câu đãi lòng: - Thưa phò mã đại nhân! Bậc cao nhân không lộ chân tướng. Lão nô có mắt không tròng, tội đáng muôn thác.
Phò mã không trả lời chỉ tùm tỉm cười quay đi phía khác.
Kiệu phò mã và công chúa tiếp tục đi nữa. Phò mã nhìn thấy trong phủ mình treo đèn kết hoa, ánh sáng huy hoàng, cùng nghe tiếng pháo nổ vang trời. Bao nhiêu tòa viện trong phủ phò mã đều chật nít những người, đến con ruồi cũng không chui qua được.
Quan tân khoa trạng nguyên là phò mã Phan Duy, mở cặp mắt trong sáng từ từ nhìn vào làn sóng người.
Giữa lúc này, trong làn sóng người có ba ông già cặp mắt loang loáng nhìn chàng chằm chập. Ba lão này cao hơn người thường một cái đầu nên trông rất rõ.
Ba lão đi tới đâu, làn sóng người rẽ ra hai bên xéo lên nhau té xuống đến đấy, nên nhiều người cất tiếng thóa mạ lão, Từ Diện Diêm Quân Nhâm Nham đã nhìn thấy đại hán râu quăn đang cơn thịnh nộ đi trước. Đồng thời lão thấy phía sau một người râu xanh nho nhã và một người mặt trắng ốm nhom thì ngấm ngầm kinh hãi miệng lẩm bẩm: “Thiết Minh Tam vương!” Lão đưa mắt nhìn xéo lên phò mã tự hỏi: “Thằng cha này không hiểu lai lịch sao mà dám trêu vào ba vị vương gia Điền Thục Kiểm, Thiết Quyền Hùng Phong Thục Vương Ngô Cương thần dũng ghê gớm. Thử xem thằng cha này đối phó ra sao?” Lão rung động một bên tai, trên miệng thoáng qua một nụ cười giảo hoạt. Thiết Quyền Hùng Phong Thục Vương Ngô Cương đã đẩy mọi người ra đi đến trước kiệu phò mã chỉ còn cách hai trượng.
Từ Diện Diêm Quân Nhâm Nham nhẩm tính: - Nếu y đứng đó phóng quyền ra cũng đủ sức mạnh phá tan cỗ kiệu này.
Rồi lão khẽ nghiêng người đi muốn lui lại mấy bước để khỏi bị quyền phong của Thục Vương lướt tới. Nhưng lão vừa nhúc nhích đột nhiên nghe tiếng phò mã khẽ bảo: - Nhâm công công cứ xoay mình lại.
Từ Diện Diêm Quân Nhâm Nham không tự chủ được xoay mình lại coi.
Lão thấy phò mã vẫn quay về phía quần chúng chứ không có ý gì đến Ngô Cương thì tưởng mình nghe lầm lại toan quay mình lùi về phía sau.
Phò mã lại lên tiếng nói rõ ràng hơn: - Công công không việc gì phải lùi lại. Tôi không ngờ bữa nay lại chạm trán thằng cha lỗ mãng này, công công hãy coi xem cái gì đây?
Cả ba lão này dường như cùng bị một người đánh chưởng vào trước ngực. Chưởng lực rung chuyển mà làm rách áo thì mãnh liệt vô cùng, phải đến chết người. Thế mà họ không việc gì thì quả là một sự kỳ dị.
Phò mã đưa mắt nhìn làn sóng người rồi luồng nhỡn quang ngẫu nhiên chạm vào mắt bọn họ. Chàng hơi nhíu cặp mày rồi nhìn ra chỗ khác.
Lão đại hàm râu quăn thốt nhiên la lên: - Trúng hắn rồi! Không sai một ly.
Lão nho nhã râu xanh vội nói: - Trên thế gian có nhiều người giống nhau như đúc. Ngô huynh chớ hấp tấp!
Đại hán râu quăn lên giọng cãi: - Ngày đó tuy hắn là gã áo xanh lưu lạc mà so với áo gấm hắn mặc bữa nay, bề ngoài tuy đã khác hẳn nhưng hắn chưa lột da đi thì vương gia còn nhận ra hắn được.
Lão mặt trắng thâm trầm nói: - Ngô huynh quả nhiên tinh mắt, tiểu đệ cũng chắc đến trăm phần trăm là hắn.
Đại hán râu quăn giương cặp mắt tròn xoe nói: -Trên thuyền rồng ở Nhị Hà, ba vị vương gia Điền, Thục, Kiềm liên minh với nhau và suy tôn lên làm minh chủ. Thật là một việc hệ trọng. Thế mà bị thằng lõi này rắc rối, phóng ra ba chưởng làm mất mặt vương gia. Bữa nay vương gia phải trả cái hận này mới được!
Lão lập tức rảo bước chen lấn đi đến trước kiệu phò mã, nhưng lão râu xanh đứng đàng sau ngăn trở nói: - Ngô huynh chẳng nên hấp tấp.
Đại hán râu quăn lớn tiếng đáp: - Dù không phải hắn nữa, mà mình có đánh lầm thì cũng bớt được nỗi căm tức.
Tuy phò mã quay mặt về phía quần chúng song một tay thò vào bọc móc ra một vật.
Từ Diện Diêm Quân vừa trông thấy sắc mặt tái mét khẽ kêu lên: - "Vô địch đoạt nhĩ lệnh"!
Phò mã nói: - Phải rồi! "Vô địch đoạt nhĩ lệnh" là một vật cũ của Thiên Hiệp trong đám Ngũ Tuyệt.
Đồ vật mà phò mã cầm trong tay chỉ là một mảnh trúc giống hình cái tai người.
Chàng ung dung cất "đoạt nhĩ lệnh" vào bọc rồi nói: - Công công chỉ có một tai chắc là đã bị thua dưới tay "Vô địch đoạt nhĩ lệnh" rồi?
Từ Diện Diêm Quân run lên nói: - Vâng! Mười năm trước đây nô tài đã bị Thiên Hiệp cho biết tay.
Phò mã vẫn nhìn phía quần chúng khẽ vẫy một tay, vừa hỏi: - Chắc công công cũng phải có tên họ chứ?
Nhâm Nham đáp: - Từ Diện Diêm Quân Nhâm Nham là lão phu.
Phò mã lại hỏi: - Tại sao lão trà trộn vào chốn cung đình? Hẳn có âm mưu gì đây?
Nhâm Nham ấp úng: - Cái đó...
Nhâm Nham lộ vẻ không bằng lòng khẽ nói tiếp: - Lão phu không muốn nói ra.
Phò mã ngừng một lát lại hỏi: - Được lắm! Lão biết lề luật của "Vô địch đoạt nhĩ lệnh" này rồi chứ?
Nhâm Nham run lên đáp: - Phò mã muốn lão phu làm gì đây? Lão phu nhắc cho phò mã hay, việc xẻo một tai này đã gây nên nhiều mối thâm cừu. Đại khái phò mã là người thừa kế Thiên Hiệp, mà Thiên Hiệp bị khắp thiên hạ coi là cừu địch, liệu phò mã có đối phó được hay không?
Phò mã ôn tồn nói: - Điều đó bất tất công công phải quan tâm. Thục Vương Ngô Cương là một tên thất phu lỗ mãng, công công thay mặt tôi cho hắn biết tay đi.
Nhâm Nham đáp: - Vâng!
Rồi lại lùi lại phía sau hai bước, xoay mình hướng về phía Thục Vương Ngô Cương nhưng trống ngực đánh thình thình vì lão tự biết mình không địch lại được Thục Vương Ngô Cương, Nhâm Nham đang lo lắng, bỗng công chúa khẽ gọi: - Nhâm công công! Lại đây!
Từ Diện Diêm Quân bất đắc dĩ phải lui về trước kiệu công chúa.
Công chúa hỏi: - Nhâm công công! Vừa rồi phò mã nói chuyện gì với công công?
Hiển nhiên công chúa lúc nào cũng quan tâm tới phò mã. Từ Diện Diêm Quân vẻ mặt bẽn lẽn phải gượng cười toan trả lời thì bất lình lình một tiếng cọp rống lọt vào tai, tiếp theo là một luồng quyền phong phóng tới.
Công chúa giật mình kinh hãi, mặt hoa xám ngắt.
Quyền phong này dĩ nhiên là tự Thục Vương Ngô Cương phóng ra.
Bây giờ Từ Diện Diêm Quân biết rằng không thể giữ địa vị thái giám được nữa mà "Vô địch đoạt nhĩ lệnh" đã truyền lệnh nếu làm không nên thì còn một tai sẽ bị xẻo nốt.
Nhưng lúc lão xoay mình, nhìn rõ tình hình thì quyền phong đã đánh vào tới kiệu phò mã, chỉ còn một thước, không tài nào cứu ứng kịp được nữa.
Bất giác lão buông một tiếng thở dài não nuột.
Hai ngón tay lão nắm lấy chiếc tai độc nhất giựt mạnh một cái, khẽ rú lên một tiếng, chiếc tai này bị đứt rồi máu chảy đầy mặt.
Công chúa thấy vậy kinh hãi vô cùng? Nhưng giữa lúc Nhâm Nham rứt tai thì trước kiệu cũng một tiếng rú thê thảm.
Thục Vương Ngô Cương loạng choạng lùi lại ba bước, bộ râu quăn bay ngược lên, mặt lão lúc xanh lè, lúc trắng nhợt.
Phò mã ngồi nghiêm trang trong kiệu, nét mặt tuấn tú vẫn thản nhiên, tuyệt không lộ vẻ gì khác lạ.
Từ Diện Diêm Quân khẽ thở dài tán tụng: - Lão phu thật không biết phò mã chút nào. Chẳng những phò mã là người trong võ lâm kín đáo vô cùng mà công lực cao thâm không thể lường được.
Nhâm Nham lại đưa mắt nhìn Thục Vương Ngô Cương thì thấy y lộ vẻ căm giận, nắm chặt song quyền, có ý muốn đánh ra quyền thứ hai nữa.
Từ Diện Diêm Quân nghĩ bụng: - Để xem y đánh nữa, cái tiếng Thục Vương Ngô Cương thần dũng phi thường, càng bị thất bại lại ráng kiên gan. Trước y chưa chịu phục ai bao giờ. Y chơi trò này cốt nhiên là chuốc lấy cái nhục. Nhưng còn thằng cha phò mã kia bữa nay là ngày đại hỷ tất cũng bị chơi khăm đến mất thể diện.
Nửa mặt lão đầm đìa những máu. Dù trong lòng lão căm hờn đến cực điểm mà ngoài mặt vẫn lộ ra một nụ cười xảo quyệt.
Thục Vương Ngô Cương vận chân khí tiến gần lại đạp chân xuống đất, toan phóng quyền đánh ra. Bất thình lình bên cạnh lão có người mặc áo vải gai rách rưới, mày thô mắt lớn, kéo áo lão khẽ nói: - Đại vương! Không nên đâu!
Thục Vương Ngô Cương ngạc nhiên, dằn giọng hỏi: - Ngươi là ai? Vương gia chưa hả giận thì bỏ qua thế nào được?
Đại hán áo gai nói: - Đại vương! Đại vương bỏ việc lớn chưa làm sao đã đi vào những chuyện nhỏ nhặt?
Thục vương Ngô Cương tuy là người lỗ mãng nhưng cũng có chỗ tinh tế, ngẩn người ra, tự hỏi: “Gã này là ai? Sao gã lại biết bọn ta tiến kinh để mưu đồ việc lớn?” Lão xoay mình lại coi thì gã đại hán mặc áo vải gai đã lẫn vào đám đông mất hút.
Ngô Cương ngẫm nghĩ chưa hết căm giận, lại vận chân khí gầm lên: - Thằng lõi kia! Ta cho mi biết tay!
Lão vung quyền ra đánh vào kiệu phò mã. Quyền phong réo lên nghe mà phát khiếp. Bỗng trong đám đông có tiếng người khẽ thở dài nói: - Thế nào cũng mất một tai! Lão này lỗ mãng, nhưng không phải là người ác.
Thục Vương Ngô Cương chắc mẩm thế quyền mình dùng toàn lực đánh ra thì ít nhất phò mã cũng hộc máu tươi.
Nhưng lão có dè đâu, thoi quyền vừa đánh ra thì đột nhiên cảm thấy trước mặt mình có bóng người lướt ngang. Tai bên trái lão tựa hồ như một trận gió quét qua mát rượi, rồi đột nhiên lão thấy đau thấu tâm can! Thoi quyền lão đánh ra khác nào tan vào biển cả mất tăm.
Thục Vương Ngô Cương kêu lên một tiếng thật to, nắm lấy tai, máu tươi theo kẽ tai nhỏ xuống ròng ròng, đỏ lòm cả trước ngực.
Người xung quanh không hiểu là việc gì, tại sao lão tự nhiên bị người ta cắt mất một tai? Những người có mặt tại đây chỉ có hai người biết rõ là thái giám Nhâm Nham và phò mã.
Phò mã vẫn ngồi nghiêm trang trên kiệu miệng tươi cười, tựa hồ như không thấy chuyện gì.
Thục Vương Ngô Cương xưa nay chưa bao giờ bị nhục như lần này, râu tóc lão chỏng ngược lên, hai mắt đỏ ngầu, hầm hầm nhìn phò mã. May phía sau lão có Kiềm Vương cùng Điện Vương đuổi đến nơi, mỗi người nắm một tay lão giữ lại.
Lão gầy mặt trắng ngẫu nhiên để mắt nhìn vào trước ngực Ngô Cương thì thấy trên áo lão có in vào một vết tựa như tai người.
Lão mặt trắng giật mình, liếc mắt lên nhìn phò mã một cái rồi bảo Ngô Cương: - Ngô huynh! Thử nhìn lại coi!
Thục Vương cùng Điện Vương vừa nhìn thấy thất kinh la lên: - Trời ơi! "Vô địch đoạt nhĩ lệnh"! Tín vật của Thiên Hiệp sao lại xuất hiện?
Lão mặt trắng thâm hiểm gật đâu nói: - Việc này e rằng rắc rối lắm đấy? Vừa rồi ta thấy trong đám đông có Thần Nhạc Song Kỳ và bao người chấp sự trong cung đình. Cả Cửu môn đề đốc cũng ở trong đó và đều là người võ lâm. Bữa nay "Vô địch đoạt nhĩ lệnh" lại xuất hiện, Đô thành sắp xảy cơn giông tố, chúng ta phải thận trọng bàn định kế hoạch mới được. Bây giờ hãy đi thôi.
Thiết Minh Tam Vương trà trộn vào đám đông đi ra.
Giữa lúc ấy phò mã bỗng nhìn thấy trong làn sóng người, có một cỗ kiệu đen từ từ đi tới, chiếc kiệu đen này do bốn thiếu nữ toàn thân mặc đồ đen khiêng. Tuy giữa đám đông mà họ vẫn đi mau hơn người thường nhiều.
Cỗ kiệu này xông thẳng tới trước mặt phò mã cùng công chúa.
Phan Duy đang ngẫm nghĩ thì chiếc kiệu đen chỉ còn cách chừng ba trượng, chàng tự hỏi: "Trong kiệu này không biết có ai? Nhưng chắc rằng họ là cừu địch chớ không phải bạn".
Tuy bề ngoài vẫn tươi cười mà bên trong chàng đã vận khí ngấm ngầm phòng bị.
Chiếc kiệu đen đột nhiên đi né sang bên sát vào kiệu phò mã cùng kiệu công chúa để lướt qua. Thốt nhiên phò mã nghe trong kiệu đen có tiếng nói sang sảng vọng ra: - Phan Tịnh! Phan Tịnh! Ngươi phạm tội khi quân! Liệu mà giữ lấy đầu!
Phò mã nghe nói bỗng run lên. Cỗ kiệu đen đã đi xa rồi.
Phò mã khẽ nhíu cặp lông mày, đưa mắt sáng nhìn công chúa, thì thấy nàng cặp mắt sáng như sao bên ngoài che mạng mà vẫn lộ vẻ vui mừng.
Nàng đang đưa cặp mắt khuynh quốc say sưa nhìn chàng mỉm cười.
Phò mã cặp mắt cũng trong sáng nhưng thoáng lộ vẻ lo buồn, chàng tự nhủ lòng: “Trời ơi! Nàng đã là người băng thanh ngọc khiết lại nhan sắc chẳng kém thiên tiên, ta xứng với nàng thế nào được? Phải rồi ta quả không xứng đáng với nàng nhưng hiện giờ nàng lấy ta thì ta phải che chở cho nàng.”
Nghĩ vậy phò mã lại đưa mắt nhìn công chúa.
Bốn mắt lại chạm nhau rồi đồng thời nhìn ra phía khác. Hai mặt hai người nở một nụ cười mơ màng như nước hồ trong buổi đêm xuân.
Phò mã quên khuấy người khách giang hồ đương theo dõi ám ảnh để gia hại mình, chàng đồng thời tạm gác bỏ luôn mục đích của mình ra một bên để đón lấy tiếng chiêng trống vang trời, cùng tiếng pháo nổ ran đang nghinh tiếp chàng cùng công chúa.
Chàng lại nhìn đến đôi sư tử đang nhe răng trước phủ phò mã nở một nụ cười ngây thơ của trẻ con.