Lúc Phan Tịnh hồi tỉnh thì thấy mình nằm trên một khối đá lớn, bốn mặt cây rừng chi chít.
Chàng kinh ngạc khẽ la lên một tiếng rồi tự hỏi: “Hiện ta ở chỗ nào đây? Rõ ràng ta bị Kim Cưu Khuất phóng chưởng đánh mà không còn một chút sức nào để kháng cự. Trước tình trạng đó chẳng lẽ ta còn sống được ư? Có lý nào ta lại chưa chết?” Chàng liền cấu đùi một cái thấy đau, thì biết rằng đúng là mình còn sống, nhưng bị thương nặng thì chắc không còn nghi ngờ gì nữa.
Chàng thử vận động chân khí, thấy vẫn lưu thông như thường lệ thì rất lấy làm quái dị, đứng phắt ngay dậy. Chàng chợt nhớ đến những tiêu cục ở phía nam Uyển Bình, Phòng Sơn, Lai Thủy, Tân Thành đang gặp bọn Thất Tuyệt giáo gây nên kiếp nạn, thì trong lòng nóng nảy vô cùng! Chàng tạm gác không nghĩ tới chuyện mình vào nằm giữa rừng cây, cất bước toan xuyên qua đám rừng để ra ngoài.
Trong rừng yên lặng như tờ không một tiếng động. Chân chàng dẫm lên đất cát kêu sột sạt. Lúc này tuy giữa ban ngày mà trong rừng vẫn tối mù tối mịt. Phan Tịnh vừa đi được mấy bước, bỗng nghe tiếng một cô gái gọi: - Phan Tịnh! Ngươi đừng hòng ra khỏi phiến đá ngoài ba trượng. Ta để ngươi yên nghỉ trong khu rừng này trong vòng mười ngày.
Phan Tịnh ngạc nhiên, vì rõ ràng tiếng cô gái phát ra trong vòng bốn trượng mà sao không thấy người? Mục lực chàng hiện nay rất là sắc bén. Chàng đảo mắt nhìn quanh mà chẳng thấy một bóng người nào.
Chỉ trong chốc lát thiếu nữ kia lại lên tiếng: - Phan Tịnh! Ngươi đừng nghĩ ngợi gì nữa. Sau mười ngày sư phụ ta sẽ đến phát lạc ngươi.
Phan Tịnh bật cười hỏi: - Ngươi là ai? Ngươi ỷ mình vào cái gì mà cầm được ta, không cho ra khỏi đây ngoài ba trượng?
Thiếu nữ kia cười đáp: - Ngươi không tin thì cứ thử xem! Phan Tịnh liền đi về phía có tiếng người.
Chàng đi được đúng ba trượng, thì dừng lại cười thầm nghĩ bụng: “Cô này thật trẻ con quá, giở trò ngoáo ộp dọa mình, nhưng mình có phải là đứa con nít ba tuổi đâu mà sợ.” Rồi chàng khoa chân bước ra ngoài. Ngờ đâu vừa đi được một bước, mắt hoa lên vì đầu đập vào một gốc cây. Chàng sửng sốt nghĩ bụng: “Sao mình lại hồ đồ đến thế này?” Chàng lùi lại một bước, rồi nhắm vào khe trống giữa những thân cây mà đi. Dè đâu chàng lại va trán vào một cành cây lớn. Bấy giờ chàng mới biết mình đang mắc kẹt trong một trận thế huyền diệu vô cùng.
Lòng chàng đâm hốt hoảng, đột nhiên chàng phóng ra một chưởng, quát hỏi: - Ngươi là ai?
"Binh"! Một tiếng vang lên! Chưởng lực của Phan Tịnh hoàn toàn bị hất ngược lại khiến chàng phải lùi ba bước.
Thiếu nữ lại cười nói: - Phan Tịnh! Người đừng uổng phí hơi sức nữa? Ngươi đã bị Kim Cưu Khuất trưởng lão phái Thất Tuyệt giáo đánh cho gần chết. Nếu không gặp được sư phụ ta thương tình mà trị thương cho, ngươi đã uổng mạng rồi.
Phan Tịnh vẫn băn khoăn về chuyện những tiêu cục đang gặp nạn. Chàng bồn chồn chẳng khác chi con kiến bò trong chiếc nồi nóng, rồi cáu giận thét lên: - Ngươi bảo sư phụ ngươi đưa ta ra, nếu y làm lỡ việc lớn của ta thời ta quyết không tha y đâu.
- Ngươi có việc gì quan hệ thế? Hay là lại muốn đi giết người?
- Thúi lắm! Ta giết người bao giờ?
- Thế thì hơn trăm mạng ở Khánh Vân tiêu cục không phải ngươi giết ư? Sư phụ ta căm hận ngươi vô cùng vì vụ đó. Người muốn bắt ngươi khổ sở điêu đứng rồi mới buông tha.
- Thế còn bọn các ngươi có thù gì với ta?
- Sau này ngươi sẽ biết.
- Ta muốn biết ngay bây giờ.
- Không ai bảo cho ngươi biết đâu.
Phan Tịnh điên tiết gầm thét lên như sấm.
Đột nhiên chàng nhớ tới "Nhật Nguyệt Lệnh" của phái Thiên Giáo, vội vờ tay vào bọc thấy hãy còn y. Chàng liền lấy ra cầm trong tay, vận chân lực mãnh liệt vào đó cho bật ánh sáng lên. Ánh sáng chiếu vào bụi cây rậm, lập tức chàng nhìn thấy một cô gái che mặt đứng sau một gốc cây gần đó.
Thiếu nữ che mặt vừa thấy ánh sáng vàng rực rỡ ấy, kinh hãi cất tiếng hỏi: - Phan Tịnh! Trong tay ngươi có vật gì đó?
Phan Tịnh thấy Nhật Nguyệt Lệnh của mình có công hiệu, lòng vui sướng cười ha hả đáp: - Đây là tấm gương báu chuyên để phá vỡ mọi tà pháp. Con tiện nhân kia! Ngươi còn nhớ đã treo ta lên nóc Dược Vương Miếu không? Nếu không có bọn ngươi rắc rối thì ta việc gì đến nỗi bị thương về tay Kim Cưu Khuất.
Nói xong, chàng tiến về phía thiếu nữ che mặt. Nhưng chỉ đi được trong vòng giới hạn ba trượng chứ không thể ra xa hơn nữa. Bất luận chàng chạy về phía nào cũng bị cây lớn chặn lại.
Bấy giờ chàng mới hiểu Nhật Nguyệt Lệnh của mình có công hiệu soi đâu cũng thấy, nhưng không thể dùng để phá trận được.
Thiếu nữ che mặt lại cười khanh khách nói: - Phan Tịnh! Ngươi lại gặp một phen mừng hụt.
Phan Tịnh tức quá lớn tiếng thóa mạ. Chàng dơ Nhật Nguyệt Lệnh lên soi ánh sáng chiếu ra đến mấy chục trượng, soi rõ cả bên ngoài khu rừng. Đột nhiên, chàng thấy một thiếu nữ che mặt khác lảo đảo chạy tới. Bỗng nàng ngã lăn ra. Tấm khăn đen che mặt ướt đẫm máu tươi.
Thiếu nữ đứng giữ Phan Tịnh gần đó cũng phát giác ra đồng bạn bị thương, liền cất tiếng gọi: - Trân thư! Thư thư làm sao thế?
Rồi nàng đi về phía thiếu nữ bị thương. Thiếu nữ ra khỏi rừng rồi bọn họ nói chuyện với nhau, Phan Tịnh nghe không rõ nữa. Chàng chỉ dùng Nhật Nguyệt Lệnh để chiếu ánh sáng ra xem, thấy thiếu nữ che mặt ôm lấy thiếu nữ bị thương chạy vào rừng và hấp tấp nắm huyệt mạch cho bạn.
Thiếu nữ được kêu là Trân thư hồi tỉnh lại, thiếu nữ che mặt kia vội hỏi: - Trân thư! Trân thư vâng lệnh theo dõi Kim Cưu Khuất trưởng lão, sao lại bị trọng thương.
Trân thư nhìn thiếu nữ che mặt khẽ hỏi: - Thục muội! Ta còn được thấy mặt Thục muội là may lắm rồi.
Đột nhiên thiếu nữ bị thương ra chiều kinh hãi, lớn tiếng nói: - Ô! Thục muội! Ngươi mau đi báo tin cho sư phụ hay. Ta e rằng bọn chúng sẽ theo đến đây.
- Trân thư! Trân thư bảo ai theo đến đây?
- Bọn Thất Tuyệt giáo.
Thục muội cười nói: - Sư phụ mà sợ người phái Thất Tuyệt giáo ư? Sao Trân thư lại hoang mang đến thế?
- Thục muội! Ngươi chớ coi thường Thất Tuyệt giáo! Võ công của ta đã bị chúng nhận biết rồi.
Thục muội kinh hãi hỏi: - Bọn chúng cũng nhìn nhận ra được võ công trong Hồi Thiên Bối Diệp ư?
Phan Tịnh nghe hai người đối thoại, câu nào cũng rõ. Bây giờ chàng nghe thấy chúng bàn đến Hồi Thiên Bối Diệp thì cười ha hả nói: - Ta tưởng sư phụ bọn người là ai? Té ra là nàng.
Nguyên Hồi Thiên Bối Diệp bị Tĩnh Hoa công chúa là Chu Uyển Vân lấy được.
Vậy hai thiếu nữ che mặt kêu một thiếu nữ khác làm sư phụ, thì nàng đó chính là Chu Uyển Vân vậy.
Thục muội biết rằng mình đã lỡ lời để tiết lộ bí mật. Cô kia chưa kịp trả lời thì đột nhiên phía ngoài rừng có ba bóng người lấp loáng đi vào. Phan Tịnh nhận ra ba người này, một là Thất Tuyệt giáo chủ, còn hai người kia thì một gầy khẳng gầy kheo mặc toàn đồ trắng.
Phan Tịnh vừa nhìn thấy Thất Tuyệt giáo chủ không kịp suy nghĩ gì nữa tức giận quát lên: - Thất Tuyệt giáo chủ! Ngươi đã làm nên một tốt đẹp đấy! Chẳng những ngươi chưa chịu dời khỏi Kinh đô, còn sát hại hơn trăm mạng người trong Khánh Vân tiêu cục. Ta cần phải giết ngươi!
Thực ra thì Thất Tuyệt giáo chủ không nghe rõ câu chàng nói. Nhưng bọn họ ba người thấy hai luồng ánh sáng mãnh liệt xuất hiện trong rừng và đúng ánh sáng của Nhật Nguyệt Lệnh chiếu ra, mà Thất Tuyệt giáo chủ đã mục kích ở trên núi Diệu Phong.
Phan Tịnh thấy hai lão già áo trắng đang nói chuyện với nhau thì thiếu nữ che mặt kêu Trân thư quay lại nói Thục muội: - Bọn Thất Tuyệt Giáo đến đây rồi!
Chàng lớn tiếng xen vào: - Lão già mặc áo xanh đúng là Thất Tuyệt giáo chủ. Các ngươi buông ta ra để ta đi giết hắn.
Trân thư nói: - Thất Tuyệt giáo chủ chẳng có chi đáng sợ, nhưng hai lão già áo trắng kia thì bản lĩnh không biết tới đâu mà lường. Bọn họ là sư thúc Thất Tuyệt giáo chủ đấy.
- Ủa! Té ra họ là Không Động Nhị Quân ư?
- Không Động Nhị Quân nào? Thục muội! Ngươi đi báo ngay cho sư phụ biết!
Phan Tịnh quát lên như người điên: - Các ngươi buông tha ta ra, ta cần gặp Không Động Nhị Quân.
- Sư phụ ta không cho thì ngươi không thể dời khỏi nơi này được.
Phan Tịnh nóng nảy nhưng không biết làm thế nào. Thiếu nữ che mặt là Thục muội quay lại bảo thiếu nữ kia: - Trân thư! Trân thư đã bị trọng thương hãy tạm ở đây. Bọn chúng không có cách nào vào trận được đâu. Tiểu muội đi báo cho sư phụ hay là Trân thư thư đã bị chúng đả thương. Sư phụ quyết không tha bọn chúng đâu.
Nói rồi băng băng đi ngay.
Phan Tịnh thu Nhật Nguyệt Lệnh về thì ngoài ba trượng không trông thấy gì nữa.
Chàng chỉ biết rằng Trân thư thư hãy còn nguyên chỗ cũ, chàng ngẫm nghĩ một hồi rồi bình tĩnh lên tiếng gọi: - Trân thư!
Chàng chưa dứt lại thì thiếu nữ bỗng cười hỏi: - Ngươi cũng kêu ta bằng Trân thư ư?
- Thế mới phải chứ. Vì sư phụ các cô là công chúa, thì chúng ta cũng là người trong một nhà. Trân thư lại gần đây ta có mấy điều muốn hỏi Trân thư, Trân thư có trả lời ta không?
Bỗng nghe tiếng chân bước nhẹ. Rồi Trân thư lên tiếng: - Ngươi hỏi gì thì hỏi đi!
- Trân thư! Ta không hiểu sao sư phụ các cô lại đối xử với ta như thế này?
- Sư phụ ta căm hận ngươi lắm!
- Ta biết rồi! Nhưng ta có nhiều nỗi đau lòng không bề giải tỏ.
- Hừ! Thôi đừng nói khéo nữa! Đêm tân hôn ngươi bỏ sư phụ chạy đi, người đã lượng tình cho ngươi. Nhưng còn tấn kịch phía sau núi Thiên Trang, phò mã giải thích thế nào?
- Ủa! Nàng đã thấy Nô muội chứ gì? Nhưng Trân thư ơi! Ta hỏi ngươi, một cô gái si tình không kể gì đến sự an vui của mình, hy sinh cuộc đời cho người. Vậy Trân thư đặt vào địa vị ta sẽ đối xử với nàng thế nào? Nàng vì ta mà bị thương, để hộ vệ cho ta. Ta không nói đến mối tình nàng yêu ta mà tấm lòng lương thiện của nàng cũng đủ cảm động đến trời xanh. Thế thì ta bỏ nàng thế nào được.
- Phò mã không nhớ là mình đã có vợ rồi ư?
- Phải rồi, ta đã có vợ! Không nói tới việc đó vội. Giả tỉ công chúa được gặp Nô muội chắc công chúa cũng lượng tình cho nàng. Bây giờ ta lại hỏi Trân thư một câu nữa: Trân thư theo dõi Tư Ấn trưởng lão phái Thất Tuyệt về tới đâu?
- Thang Sơn!
- Thang Sơn ư? Thế ra Thất Tuyệt giáo trú chân ở Thang Sơn.
- Chẳng biết có đúng thế không? Ta đuổi tới đó thì bị bọn chúng phát giác rồi, bỗng nghe một khúc đàn kinh hồn động phách làm ta mê man. Sau hai người áo trắng cùng Thất Tuyệt giáo chủ đánh ta một chiêu đến bị trọng thương. Đồng thời họ nhận ra đường lối võ công của ta.
- Thế là Trân thư còn sống trở về được, kể cũng là may lắm.
- Bọn chúng theo đến đây. Có lẽ bọn chúng có ý tha ta về để tiện bề theo dõi.
Đột nhiên thiếu nữ hắng giọng. Phan Tịnh vội hỏi: - Chuyện gì thế?
- Bọn chúng đã biết ngươi ở trong rừng này nên theo vào đây.
Phan Tịnh lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hỏi: - Trân thư! Có thể tha ta ra được không?
- Tha thì được, nhưng không có mệnh lệnh của sư phụ nên ta không dám.
- Cái đó không quan hệ gì đâu. Ta bảo đảm với Trân thư, ta chịu hết trách nhiệm.
Chàng chưa dứt lời bỗng nghe tiếng rào rào, như tiếng cây đổ xuống.
Trân thư lớn tiếng nói: - Phò mã! Bọn chúng đang chặt cây.
- Ngươi tha ta ra mau!
- Không! Không được đâu!
Lại có tiếng cây đổ ầm ầm. Rồi nghe rõ thanh âm Thất Tuyệt giáo chủ nói: - Phan Tịnh tiểu tử kia! Mi tưởng cái trận thế cỏn con này mà ngăn được bọn ta ư? Thò mặt ra đi thôi! Đừng chui rúc trong đó làm gì nữa.
Phan Tịnh tức muốn vỡ phổi, lớn tiếng nói: - Trân thư! Buông tha ta mau!
- Không! Việc này ta không tác chủ được.
- Sớm muộn thế nào rồi bọn kia cũng phá trận vào đây thì sao?
Chàng tức quá, vận Lôi Đình Chưởng Lực nhằm đánh vào một cây lớn đến "sầm" một tiếng. Thân cây cháy đen lại. Chàng cũng phải giật lùi lại hai bước, rồi lẩm bẩm: - Bọn kia chặt đổ được cây, dễ thường Phan Tịnh này không đánh đổ được hay sao?
Chàng phóng phát chưởng thứ hai. Thân cây lay động, cành lá rụng xuống tới tấp.
Đột nhiên chàng gầm lên một tiếng đánh luôn ra ba chưởng. Một cây lớn đổ xuống. Chỗ này là trung tâm trận pháp, cây đó đổ tức là trận thế bị phá vỡ. Ánh dương quang lọt vào được sáng rỡ cả lên.
Trân thư kinh hãi nói: - Phò mã! Phò mã phá trận thế của sư phụ. Người sẽ không tha đâu!
Phan Tịnh đưa mắt nhìn Thất Tuyệt giáo chủ cùng hai lão già mặc áo trắng. Dường như ba lão này đang ngạc nhiên vì trận thế bị phá vỡ. Phan Tịnh tay cầm Nhật Nguyệt Lệnh quát hỏi: - Thất Tuyệt giáo chủ! Hơn một trăm mạng người bị giết tại Khánh Vân tiêu cục trong thành Yên Kinh, phải chăng là ngươi đã gây ra?
Thất Tuyệt giáo chủ không lộ vẻ gì bối rối, lạnh lùng nói: - Ai cũng nhìn rõ chính là mi đã dùng Lôi Đình Chưởng đánh chết họ, mi còn đóng kịch gì nữa?
- Ngươi muốn chết chăng?
Rồi chàng nhẩy xổ về phía trước phóng chưởng đánh ra. Thất Tuyệt giáo chủ nghiêng người đi né tránh, rồi lớn tiếng quát: - Tiểu tử! Bữa nay mi đừng hòng thoát khỏi bàn tay Thất Tuyệt giáo.
- Rồi ngươi sẽ biết ta có thoát hay không?
Dứt lời, chàng lập tức phóng Tuyệt Tình chưởng ra. Bóng chưởng mịt mờ chụp xuống Thất Tuyệt giáo chủ.
Chưởng pháp này do Vô Tình phu nhân nghiên cứu mấy chục năm trời ở dưới Tuyệt Long đầm. Thất Tuyệt giáo chủ muốn tránh cũng không được, đành vận hết sức bình sinh phóng chưởng ra đón.
"Sầm" một tiếng! Thất Tuyệt giáo chủ rên lên thê thảm, rồi lùi lại bảy bước, sắc mặt tái mét.
Phan Tịnh cũng lùi lại một bước dài và cảm thấy khí huyết nhộn nhạo cả lên.
Thất Tuyệt giáo chủ định thần lại, nhìn hai lão già áo trắng kính cẩn nói: - Điệt nhi bất tài không địch nổi gã tiểu tử đó. Nếu bản giáo mà không trừ được thằng lỏi này thì không còn đất đứng ở Kinh đô. Xin hai vị sư thúc thành toàn cho.
Phan Tịnh lên tiếng quát: - Lão thất phu! Dù ngươi có mời đến tổ tôn nhà ngươi đến, ta đây há sợ gì! Hãy tiếp chưởng của ta đây!
Chàng chỉ điều dưỡng được một chút rồi lại phóng chưởng đánh ra.
Thất Tuyệt giáo chủ căm hận gầm lên một tiếng lùi lại ba trượng.
Phan Tịnh lại tiến lên. Một lão áo trắng vung tay lên, lập tức một luồng kình lực vô hình cực kỳ mãnh liệt phóng ra cản đường Phan Tịnh. Lão áo trắng thủng thẳng lạnh lùng hỏi: - Phan Tịnh kia! Tại sao ngươi nhất quyết đối phó với Thất Tuyệt giáo ta?
Phan Tịnh tức giận đáp: - Thất Tuyệt giáo các ngươi là bọn tà đồ dị tộc, lại muốn làm bá chủ, coi võ lâm Kinh đô không còn có người nữa hay sao? Thất Tuyệt giáo các ngươi đã đả thương gia gia ta là Thiên Hiệp Phan Khôn, rồi giao cho bọn Ma Tôn Đổng Hải Sơn hành hạ cực kỳ khổ sở. Thất Tuyệt giáo còn sát hại biết bao người vộ tội ở đây. Phan Tịnh này thề tiêu diệt Thất Tuyệt giáo.
Lão áo trắng lạnh lùng nói: - Ngươi không làm nổi đâu!
- Hừ! Hai lão già đê tiện kia! Định vào tác oai tác phúc ở Kinh đô ư? Các ngươi là Không Động Nhị Quân khác nào bọt nước, phỏng có chi đáng kể?
Không Động Nhị Quân nghe nói cả kinh. Hai lão không ngờ Phan Tịnh biết rõ lai lịch mình, liền cười ha hả nói: - Phan Tịnh! Ngươi nhất định phải chết!
- Chưa chắc!
Dứt lời chàng hít mạnh một hơi chân khí rồi vung Nhật Nguyệt Lệnh chiếu thẳng vào mặt Không Động Nhị Quân, bụng bảo dạ: - Dù hai lão công lực cao đến đâu cũng không thể chống lại Nhật Nguyệt Lệnh là một bảo vật chuyên để phá cương khí nội gia.
Thất Tuyệt giáo chủ vừa trông thấy Nhật Nguyệt Lệnh đã vô cùng kinh hãi, lên tiếng cảnh cáo: - Sư thúc hãy cẩn thận. Nhật Nguyệt Lệnh này là tín vật của Thiên Giáo giáo chủ, ai chống lại sẽ không thoát chết!
Ngờ đâu Không Động Nhị Quân vẫn đứng vững, Nhật Nguyệt Lệnh chiếu vào không làm gì được họ. Hai lão vẫn giương cặp mắt sáng quắc rùng rợn nhìn chầm chập Phan Tịnh.
Phan Tịnh cả kinh tự hỏi: “Nhật Nguyệt Lệnh bài phóng hào quang ra mà không kiềm chế được họ, không hiểu họ đã luyện thứ nội công gì?” Chàng vội đề tụ chân lực, ngờ đâu chân lực lại phân tán ra chứ không tụ lại được.
Phan Tịnh kinh hãi vô cùng. Bỗng thấy Không Động Nhị Quân lại nhe răng ra nhìn chàng mà cười. Cái cười này làm cho tâm thần chàng dao động, chàng lẩm bẩm: - Lạ quá! Chuyện này là thế nào đây? Sao chân lực mình đột nhiên không tụ lại được?
Ánh hung quang ở mắt Không Động Nhị Quân mỗi lúc một mạnh thêm. Ánh hào quang ở Nhật Nguyệt Lệnh thu dần lại, rồi không thấy gì nữa vì Phan Tịnh không đề tụ được chân lực, nên Nhật Nguyệt Lệnh bài không phát huy hiệu lực được nữa.
Đầu óc chàng dần dần hôn mê đi. Hai mắt chàng nhìn chầm chập Không Động Nhị Quân mà lòng chàng nóng nảy vô cùng, không biết làm thế nào được.
Thần trí chàng không tỉnh táo nữa, nhưng nhờ được công lực thâm hậu, trước khi thần trí hôn mê đột nhiên chàng phát giác hiện tượng này xảy ra chỉ do cặp mắt của nhị quân tác quái, mình phải nhìn đi chỗ khác để tránh hai con mắt của họ. Nhưng cặp mắt của chàng tựa hồ không chịu nghe theo tâm trí chỉ huy, cứ nhìn chầm chập vào đối phương. Đầu óc chàng mỗi lúc một tối tăm hơn.
Bấy giờ một lão trong Không Động Nhị Quân quay lại bảo Thất Tuyệt giáo chủ: - Ngươi lại thu thập gã đi!
Giọng nói lão cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ như không có chuyện gì. Phan Tịnh nghe lão nói thì vừa bồn chồn, vừa tức giận.
Thất Tuyệt giáo chủ trên môi thoáng lộ một nụ cười thâm hiểm, ung dung đi lại phía Phan Tịnh. Phan Tịnh trán nổi gân xanh, mồ hôi nhỏ giọt. Thất Tuyệt giáo chủ còn cách Phan Tịnh chừng ba bước thì dừng lại, thản nhiên nói: - Phan Tịnh! Đây là ngươi tự rước lấy cái chết, đừng oán ta nhé!
Đột nhiên một thanh âm rót vào tai Phan Tịnh khiến cho toàn thân chàng run lên.
Nhưng đó là một phép truyền âm của một tay bản lĩnh ghê gớm nên Không Động Nhị Quân và Thất Tuyệt giáo chủ đều không nghe thấy.
Phan Tịnh run lên một cái rồi đột nhiên thoát được sự kiềm chế của mục quang đối phương. Chàng ngấm ngầm vận chân khí, thì thấy đã lưu thông như thường.
Không Động Nhị Quân cũng phát giác ra Phan Tịnh đã thoát khỏi sự kiềm chế của mình, lập tức hô lên: - Các vị phải cẩn thận đấy!
Tiếng hô chưa dứt, Phan Tịnh đã gầm lên và phóng chưởng ra đánh "sầm" một tiếng.
Thất Tuyệt giáo chủ khác nào chiếc diều giấy đứt giây bị chưởng lực Phan Tịnh đánh bay ngược lại xa ra ba trượng. Hắn ọe lên một tiếng rồi hộc máu tươi ra.
Không Động Nhị Quân gầm lên: - Thằng lỏi con này muốn chết đây!
Bóng người lấp loáng, Không Động Nhị Quân đã sấn lại phóng chưởng ra.
Hai luồng chưởng lực mãnh liệt đồng thời chụp xuống Phan Tịnh.
Phan Tịnh vòng người đi tránh được mặt tả, còn mé hữu phải phóng chưởng ra đỡ.
Chưởng lực chạm nhau đánh "bình" một tiếng làm cho đá chạy cát bay. Phan Tịnh loạng choạng lùi lại ba bước.
Một lão lạng người đi như bóng theo hình phóng ra một chưởng. Phan Tịnh kêu lên một tiếng, vận hết sức bình sinh để chống đỡ.
"Sầm" một tiếng! Ngực chàng nghẹt thở, rồi miệng phun máu tươi ra. Chàng loạng choạng lùi lại đến bảy tám bước miệng lẩm bẩm: - Thế là hết đời ta!
Bỗng lại một thanh âm rót vào tai Phan Tịnh: - Ngươi tựa lưng vào một gốc cây ở mé tả!
Phan Tịnh gắng gượng lạng người đi một cái tựa lưng vào gốc cây. Một lão áo trắng nhảy tới chỉ còn cách chàng ba thước. Lão bật tiếng cười ha hả nói: - Phan Tịnh! Mi chịu chết đi thôi! Bữa nay dù có thần tiên đến cứu cũng không được nữa!
Phan Tịnh không biết làm sao, cũng đành cười lạt nói: - Không Động ác ma! Ta ân hận chưa ăn thịt ngươi lột da ngươi được!
- Đáng tiếc là mi chết đến nơi rồi!
Giữa lúc ấy, Phan Tịnh cảm thấy một luồng khí nóng ghê gớm vô cùng do huyệt Mạch môn ở sau lưng trút vào người chàng. Luồng nhiệt khí chạy ra tới hai bàn tay. Lòng chàng khấp khởi mừng thầm, biết rằng có người ám trợ mình.
Lão áo trắng lại lớn tiếng cười hỏi: - Phan Tịnh! Trước khi chết, mi hãy nói cho ta nghe ai bảo với mi chúng ta là Không Động Nhị Quân? Trong thiên hạ hiện nay có ai biết bọn ta đã qui đầu Thất Tuyệt giáo chủ ở Hồi Cương đâu?
- Có người mách bảo ta mới biết chứ!
- Người đó là ai? Mi nói ra thì ta để cho mi được chết toàn thây.
Phan Tịnh cười khanh khách, không ra vẻ gì bị thương cả. Chàng lớn tiếng nói: - Ta có bảo ngươi cũng không làm gì được y. Ngay giữa ta và các ngươi đây cũng chưa biết ai sống ai chết.
Không Động Nhất Quân lại cười nói: - Phan Tịnh! Ngươi đến chết hãy còn cứng cổ! Đáng khen là mặt hán tử!
Luồng chân lực trút vào sau lưng Phan Tịnh mỗi lúc một mạnh thêm. Chàng quát lên: - Đừng rườm lời nữa! Hãy tiếp chưởng của ta đây!
Chàng phóng một chưởng ra đánh vào Không Động Nhất Quân. Không Động Nhất Quân hằn hộc nói: - Mi đã muốn được chóng chết, ta cũng thanh toán cho mi.
Rồi lão vung chưởng đánh ra.
Hai người chỉ đứng cách nhau ba thước, chưởng lực hai bên chạm nhau mãnh liệt.
Phan Tịnh chỉ rung người lên một chút, còn Không Động Nhất Quân rú lên một tiếng khủng khiếp, ngã bật ngửa ra. Miệng lão phun máu tươi tung tóe.
Phan Tịnh lại vung chưởng tay trái ra nói: - Tiếp thêm một chưởng nữa của ta.
Biến diễn đột ngột này khiến cho Không Động Nhị Quân kia chưa bị thương kinh hãi thộn mặt ra. Đột nhiên lão nhảy vụt tới quát lên một tiếng, phóng chưởng ra đến "sầm" một tiếng.
Người lão lấp loáng hai cái thật nhanh đã ôm được lão nằm dưới đất lên vọt ra xa ba trượng, la rầm lên: - Cứu người cho mau.
Phan Tịnh vẫn đứng tựa lưng vào gốc cây, nhưng cố ý lớn tiếng quát: - Ngươi không nộp mạng còn chạy đâu?
Không Động Nhất Quân không đáp lời chàng, vọt mình chạy đi.
Giữa lúc ấy bốn bóng đen xẹt tới. Chính là bốn thiếu nữ che mặt.
Cô đứng đầu lớn tiếng quát hỏi: - Kẻ nào đã đánh môn hạ ta bị thương? Hãy nói cho mau.
Không Động Nhất Quân một tay cắp đồng bạn bị thương, còn một tay vung chưởng ra đánh vào thiếu nữ che mặt.
Thiếu nữ che mặt nhún người xuống tránh rồi quát to: - Mi đừng hòng sống an toàn được nữa!
"Sầm" một tiếng khủng khiếp! Tiếp theo là một tiếng hú thê thảm. Rồi một bóng trắng tung lên không bắn ra xa đến ngoài hai mươi trượng.
Thất Tuyệt giáo chủ đang bị thương phải cố nhịn đau, loạng choạng chạy đi rồi không thấy tăm tích đâu nữa.
Bọn Thất Tuyệt giáo chủ đi rồi. Thiếu nữ che mặt đối chưởng với Không Động Nhất Quân vừa rồi đột nhiên ngồi phệt xuống đất. Tấm khăn che mặt thấm ướt máu tươi.
Phan Tịnh biết rằng trong bốn cô gái che mặt, rất có thể một người là Tĩnh Hoa công chúa. Chàng vội lớn tiếng hỏi: - Nói cho ta hay là ai vậy?
Phan Tịnh cảm thấy chân lực trong thân thể mình lại theo sau lưng mà thoát ra.
Một thiếu nữ che mặt nhìn Phan Tịnh đáp: - Ngươi lại đây mà coi sẽ rõ.
Phan Tịnh rời khỏi gốc cây nhảy xổ lại chỗ thiếu nữ bị thương.
Lúc Phan Tịnh hồi tỉnh thì thấy mình nằm trên một khối đá lớn, bốn mặt cây rừng chi chít.
Chàng kinh ngạc khẽ la lên một tiếng rồi tự hỏi: “Hiện ta ở chỗ nào đây? Rõ ràng ta bị Kim Cưu Khuất phóng chưởng đánh mà không còn một chút sức nào để kháng cự. Trước tình trạng đó chẳng lẽ ta còn sống được ư? Có lý nào ta lại chưa chết?” Chàng liền cấu đùi một cái thấy đau, thì biết rằng đúng là mình còn sống, nhưng bị thương nặng thì chắc không còn nghi ngờ gì nữa.
Chàng thử vận động chân khí, thấy vẫn lưu thông như thường lệ thì rất lấy làm quái dị, đứng phắt ngay dậy. Chàng chợt nhớ đến những tiêu cục ở phía nam Uyển Bình, Phòng Sơn, Lai Thủy, Tân Thành đang gặp bọn Thất Tuyệt giáo gây nên kiếp nạn, thì trong lòng nóng nảy vô cùng! Chàng tạm gác không nghĩ tới chuyện mình vào nằm giữa rừng cây, cất bước toan xuyên qua đám rừng để ra ngoài.
Trong rừng yên lặng như tờ không một tiếng động. Chân chàng dẫm lên đất cát kêu sột sạt. Lúc này tuy giữa ban ngày mà trong rừng vẫn tối mù tối mịt. Phan Tịnh vừa đi được mấy bước, bỗng nghe tiếng một cô gái gọi: - Phan Tịnh! Ngươi đừng hòng ra khỏi phiến đá ngoài ba trượng. Ta để ngươi yên nghỉ trong khu rừng này trong vòng mười ngày.
Phan Tịnh ngạc nhiên, vì rõ ràng tiếng cô gái phát ra trong vòng bốn trượng mà sao không thấy người? Mục lực chàng hiện nay rất là sắc bén. Chàng đảo mắt nhìn quanh mà chẳng thấy một bóng người nào.
Chỉ trong chốc lát thiếu nữ kia lại lên tiếng: - Phan Tịnh! Ngươi đừng nghĩ ngợi gì nữa. Sau mười ngày sư phụ ta sẽ đến phát lạc ngươi.
Phan Tịnh bật cười hỏi: - Ngươi là ai? Ngươi ỷ mình vào cái gì mà cầm được ta, không cho ra khỏi đây ngoài ba trượng?
Thiếu nữ kia cười đáp: - Ngươi không tin thì cứ thử xem! Phan Tịnh liền đi về phía có tiếng người.
Chàng đi được đúng ba trượng, thì dừng lại cười thầm nghĩ bụng: “Cô này thật trẻ con quá, giở trò ngoáo ộp dọa mình, nhưng mình có phải là đứa con nít ba tuổi đâu mà sợ.” Rồi chàng khoa chân bước ra ngoài. Ngờ đâu vừa đi được một bước, mắt hoa lên vì đầu đập vào một gốc cây. Chàng sửng sốt nghĩ bụng: “Sao mình lại hồ đồ đến thế này?” Chàng lùi lại một bước, rồi nhắm vào khe trống giữa những thân cây mà đi. Dè đâu chàng lại va trán vào một cành cây lớn. Bấy giờ chàng mới biết mình đang mắc kẹt trong một trận thế huyền diệu vô cùng.
Lòng chàng đâm hốt hoảng, đột nhiên chàng phóng ra một chưởng, quát hỏi: - Ngươi là ai?
"Binh"! Một tiếng vang lên! Chưởng lực của Phan Tịnh hoàn toàn bị hất ngược lại khiến chàng phải lùi ba bước.
Thiếu nữ lại cười nói: - Phan Tịnh! Người đừng uổng phí hơi sức nữa? Ngươi đã bị Kim Cưu Khuất trưởng lão phái Thất Tuyệt giáo đánh cho gần chết. Nếu không gặp được sư phụ ta thương tình mà trị thương cho, ngươi đã uổng mạng rồi.
Phan Tịnh vẫn băn khoăn về chuyện những tiêu cục đang gặp nạn. Chàng bồn chồn chẳng khác chi con kiến bò trong chiếc nồi nóng, rồi cáu giận thét lên: - Ngươi bảo sư phụ ngươi đưa ta ra, nếu y làm lỡ việc lớn của ta thời ta quyết không tha y đâu.
- Ngươi có việc gì quan hệ thế? Hay là lại muốn đi giết người?
- Thúi lắm! Ta giết người bao giờ?
- Thế thì hơn trăm mạng ở Khánh Vân tiêu cục không phải ngươi giết ư? Sư phụ ta căm hận ngươi vô cùng vì vụ đó. Người muốn bắt ngươi khổ sở điêu đứng rồi mới buông tha.
- Thế còn bọn các ngươi có thù gì với ta?
- Sau này ngươi sẽ biết.
- Ta muốn biết ngay bây giờ.
- Không ai bảo cho ngươi biết đâu.
Phan Tịnh điên tiết gầm thét lên như sấm.
Đột nhiên chàng nhớ tới "Nhật Nguyệt Lệnh" của phái Thiên Giáo, vội vờ tay vào bọc thấy hãy còn y. Chàng liền lấy ra cầm trong tay, vận chân lực mãnh liệt vào đó cho bật ánh sáng lên. Ánh sáng chiếu vào bụi cây rậm, lập tức chàng nhìn thấy một cô gái che mặt đứng sau một gốc cây gần đó.
Thiếu nữ che mặt vừa thấy ánh sáng vàng rực rỡ ấy, kinh hãi cất tiếng hỏi: - Phan Tịnh! Trong tay ngươi có vật gì đó?
Phan Tịnh thấy Nhật Nguyệt Lệnh của mình có công hiệu, lòng vui sướng cười ha hả đáp: - Đây là tấm gương báu chuyên để phá vỡ mọi tà pháp. Con tiện nhân kia! Ngươi còn nhớ đã treo ta lên nóc Dược Vương Miếu không? Nếu không có bọn ngươi rắc rối thì ta việc gì đến nỗi bị thương về tay Kim Cưu Khuất.
Nói xong, chàng tiến về phía thiếu nữ che mặt. Nhưng chỉ đi được trong vòng giới hạn ba trượng chứ không thể ra xa hơn nữa. Bất luận chàng chạy về phía nào cũng bị cây lớn chặn lại.
Bấy giờ chàng mới hiểu Nhật Nguyệt Lệnh của mình có công hiệu soi đâu cũng thấy, nhưng không thể dùng để phá trận được.
Thiếu nữ che mặt lại cười khanh khách nói: - Phan Tịnh! Ngươi lại gặp một phen mừng hụt.
Phan Tịnh tức quá lớn tiếng thóa mạ. Chàng dơ Nhật Nguyệt Lệnh lên soi ánh sáng chiếu ra đến mấy chục trượng, soi rõ cả bên ngoài khu rừng. Đột nhiên, chàng thấy một thiếu nữ che mặt khác lảo đảo chạy tới. Bỗng nàng ngã lăn ra. Tấm khăn đen che mặt ướt đẫm máu tươi.
Thiếu nữ đứng giữ Phan Tịnh gần đó cũng phát giác ra đồng bạn bị thương, liền cất tiếng gọi: - Trân thư! Thư thư làm sao thế?
Rồi nàng đi về phía thiếu nữ bị thương. Thiếu nữ ra khỏi rừng rồi bọn họ nói chuyện với nhau, Phan Tịnh nghe không rõ nữa. Chàng chỉ dùng Nhật Nguyệt Lệnh để chiếu ánh sáng ra xem, thấy thiếu nữ che mặt ôm lấy thiếu nữ bị thương chạy vào rừng và hấp tấp nắm huyệt mạch cho bạn.
Thiếu nữ được kêu là Trân thư hồi tỉnh lại, thiếu nữ che mặt kia vội hỏi: - Trân thư! Trân thư vâng lệnh theo dõi Kim Cưu Khuất trưởng lão, sao lại bị trọng thương.
Trân thư nhìn thiếu nữ che mặt khẽ hỏi: - Thục muội! Ta còn được thấy mặt Thục muội là may lắm rồi.
Đột nhiên thiếu nữ bị thương ra chiều kinh hãi, lớn tiếng nói: - Ô! Thục muội! Ngươi mau đi báo tin cho sư phụ hay. Ta e rằng bọn chúng sẽ theo đến đây.
- Trân thư! Trân thư bảo ai theo đến đây?
- Bọn Thất Tuyệt giáo.
Thục muội cười nói: - Sư phụ mà sợ người phái Thất Tuyệt giáo ư? Sao Trân thư lại hoang mang đến thế?
- Thục muội! Ngươi chớ coi thường Thất Tuyệt giáo! Võ công của ta đã bị chúng nhận biết rồi.
Thục muội kinh hãi hỏi: - Bọn chúng cũng nhìn nhận ra được võ công trong Hồi Thiên Bối Diệp ư?
Phan Tịnh nghe hai người đối thoại, câu nào cũng rõ. Bây giờ chàng nghe thấy chúng bàn đến Hồi Thiên Bối Diệp thì cười ha hả nói: - Ta tưởng sư phụ bọn người là ai? Té ra là nàng.
Nguyên Hồi Thiên Bối Diệp bị Tĩnh Hoa công chúa là Chu Uyển Vân lấy được.
Vậy hai thiếu nữ che mặt kêu một thiếu nữ khác làm sư phụ, thì nàng đó chính là Chu Uyển Vân vậy.
Thục muội biết rằng mình đã lỡ lời để tiết lộ bí mật. Cô kia chưa kịp trả lời thì đột nhiên phía ngoài rừng có ba bóng người lấp loáng đi vào. Phan Tịnh nhận ra ba người này, một là Thất Tuyệt giáo chủ, còn hai người kia thì một gầy khẳng gầy kheo mặc toàn đồ trắng.
Phan Tịnh vừa nhìn thấy Thất Tuyệt giáo chủ không kịp suy nghĩ gì nữa tức giận quát lên: - Thất Tuyệt giáo chủ! Ngươi đã làm nên một tốt đẹp đấy! Chẳng những ngươi chưa chịu dời khỏi Kinh đô, còn sát hại hơn trăm mạng người trong Khánh Vân tiêu cục. Ta cần phải giết ngươi!
Thực ra thì Thất Tuyệt giáo chủ không nghe rõ câu chàng nói. Nhưng bọn họ ba người thấy hai luồng ánh sáng mãnh liệt xuất hiện trong rừng và đúng ánh sáng của Nhật Nguyệt Lệnh chiếu ra, mà Thất Tuyệt giáo chủ đã mục kích ở trên núi Diệu Phong.
Phan Tịnh thấy hai lão già áo trắng đang nói chuyện với nhau thì thiếu nữ che mặt kêu Trân thư quay lại nói Thục muội: - Bọn Thất Tuyệt Giáo đến đây rồi!
Chàng lớn tiếng xen vào: - Lão già mặc áo xanh đúng là Thất Tuyệt giáo chủ. Các ngươi buông ta ra để ta đi giết hắn.
Trân thư nói: - Thất Tuyệt giáo chủ chẳng có chi đáng sợ, nhưng hai lão già áo trắng kia thì bản lĩnh không biết tới đâu mà lường. Bọn họ là sư thúc Thất Tuyệt giáo chủ đấy.
- Ủa! Té ra họ là Không Động Nhị Quân ư?
- Không Động Nhị Quân nào? Thục muội! Ngươi đi báo ngay cho sư phụ biết!
Phan Tịnh quát lên như người điên: - Các ngươi buông tha ta ra, ta cần gặp Không Động Nhị Quân.
- Sư phụ ta không cho thì ngươi không thể dời khỏi nơi này được.
Phan Tịnh nóng nảy nhưng không biết làm thế nào. Thiếu nữ che mặt là Thục muội quay lại bảo thiếu nữ kia: - Trân thư! Trân thư đã bị trọng thương hãy tạm ở đây. Bọn chúng không có cách nào vào trận được đâu. Tiểu muội đi báo cho sư phụ hay là Trân thư thư đã bị chúng đả thương. Sư phụ quyết không tha bọn chúng đâu.
Nói rồi băng băng đi ngay.
Phan Tịnh thu Nhật Nguyệt Lệnh về thì ngoài ba trượng không trông thấy gì nữa.
Chàng chỉ biết rằng Trân thư thư hãy còn nguyên chỗ cũ, chàng ngẫm nghĩ một hồi rồi bình tĩnh lên tiếng gọi: - Trân thư!
Chàng chưa dứt lại thì thiếu nữ bỗng cười hỏi: - Ngươi cũng kêu ta bằng Trân thư ư?
- Thế mới phải chứ. Vì sư phụ các cô là công chúa, thì chúng ta cũng là người trong một nhà. Trân thư lại gần đây ta có mấy điều muốn hỏi Trân thư, Trân thư có trả lời ta không?
Bỗng nghe tiếng chân bước nhẹ. Rồi Trân thư lên tiếng: - Ngươi hỏi gì thì hỏi đi!
- Trân thư! Ta không hiểu sao sư phụ các cô lại đối xử với ta như thế này?
- Sư phụ ta căm hận ngươi lắm!
- Ta biết rồi! Nhưng ta có nhiều nỗi đau lòng không bề giải tỏ.
- Hừ! Thôi đừng nói khéo nữa! Đêm tân hôn ngươi bỏ sư phụ chạy đi, người đã lượng tình cho ngươi. Nhưng còn tấn kịch phía sau núi Thiên Trang, phò mã giải thích thế nào?
- Ủa! Nàng đã thấy Nô muội chứ gì? Nhưng Trân thư ơi! Ta hỏi ngươi, một cô gái si tình không kể gì đến sự an vui của mình, hy sinh cuộc đời cho người. Vậy Trân thư đặt vào địa vị ta sẽ đối xử với nàng thế nào? Nàng vì ta mà bị thương, để hộ vệ cho ta. Ta không nói đến mối tình nàng yêu ta mà tấm lòng lương thiện của nàng cũng đủ cảm động đến trời xanh. Thế thì ta bỏ nàng thế nào được.
- Phò mã không nhớ là mình đã có vợ rồi ư?
- Phải rồi, ta đã có vợ! Không nói tới việc đó vội. Giả tỉ công chúa được gặp Nô muội chắc công chúa cũng lượng tình cho nàng. Bây giờ ta lại hỏi Trân thư một câu nữa: Trân thư theo dõi Tư Ấn trưởng lão phái Thất Tuyệt về tới đâu?
- Thang Sơn!
- Thang Sơn ư? Thế ra Thất Tuyệt giáo trú chân ở Thang Sơn.
- Chẳng biết có đúng thế không? Ta đuổi tới đó thì bị bọn chúng phát giác rồi, bỗng nghe một khúc đàn kinh hồn động phách làm ta mê man. Sau hai người áo trắng cùng Thất Tuyệt giáo chủ đánh ta một chiêu đến bị trọng thương. Đồng thời họ nhận ra đường lối võ công của ta.
- Thế là Trân thư còn sống trở về được, kể cũng là may lắm.
- Bọn chúng theo đến đây. Có lẽ bọn chúng có ý tha ta về để tiện bề theo dõi.
Đột nhiên thiếu nữ hắng giọng. Phan Tịnh vội hỏi: - Chuyện gì thế?
- Bọn chúng đã biết ngươi ở trong rừng này nên theo vào đây.
Phan Tịnh lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hỏi: - Trân thư! Có thể tha ta ra được không?
- Tha thì được, nhưng không có mệnh lệnh của sư phụ nên ta không dám.
- Cái đó không quan hệ gì đâu. Ta bảo đảm với Trân thư, ta chịu hết trách nhiệm.
Chàng chưa dứt lời bỗng nghe tiếng rào rào, như tiếng cây đổ xuống.
Trân thư lớn tiếng nói: - Phò mã! Bọn chúng đang chặt cây.
- Ngươi tha ta ra mau!
- Không! Không được đâu!
Lại có tiếng cây đổ ầm ầm. Rồi nghe rõ thanh âm Thất Tuyệt giáo chủ nói: - Phan Tịnh tiểu tử kia! Mi tưởng cái trận thế cỏn con này mà ngăn được bọn ta ư? Thò mặt ra đi thôi! Đừng chui rúc trong đó làm gì nữa.
Phan Tịnh tức muốn vỡ phổi, lớn tiếng nói: - Trân thư! Buông tha ta mau!
- Không! Việc này ta không tác chủ được.
- Sớm muộn thế nào rồi bọn kia cũng phá trận vào đây thì sao?
Chàng tức quá, vận Lôi Đình Chưởng Lực nhằm đánh vào một cây lớn đến "sầm" một tiếng. Thân cây cháy đen lại. Chàng cũng phải giật lùi lại hai bước, rồi lẩm bẩm: - Bọn kia chặt đổ được cây, dễ thường Phan Tịnh này không đánh đổ được hay sao?
Chàng phóng phát chưởng thứ hai. Thân cây lay động, cành lá rụng xuống tới tấp.
Đột nhiên chàng gầm lên một tiếng đánh luôn ra ba chưởng. Một cây lớn đổ xuống. Chỗ này là trung tâm trận pháp, cây đó đổ tức là trận thế bị phá vỡ. Ánh dương quang lọt vào được sáng rỡ cả lên.
Trân thư kinh hãi nói: - Phò mã! Phò mã phá trận thế của sư phụ. Người sẽ không tha đâu!
Phan Tịnh đưa mắt nhìn Thất Tuyệt giáo chủ cùng hai lão già mặc áo trắng. Dường như ba lão này đang ngạc nhiên vì trận thế bị phá vỡ. Phan Tịnh tay cầm Nhật Nguyệt Lệnh quát hỏi: - Thất Tuyệt giáo chủ! Hơn một trăm mạng người bị giết tại Khánh Vân tiêu cục trong thành Yên Kinh, phải chăng là ngươi đã gây ra?
Thất Tuyệt giáo chủ không lộ vẻ gì bối rối, lạnh lùng nói: - Ai cũng nhìn rõ chính là mi đã dùng Lôi Đình Chưởng đánh chết họ, mi còn đóng kịch gì nữa?
- Ngươi muốn chết chăng?
Rồi chàng nhẩy xổ về phía trước phóng chưởng đánh ra. Thất Tuyệt giáo chủ nghiêng người đi né tránh, rồi lớn tiếng quát: - Tiểu tử! Bữa nay mi đừng hòng thoát khỏi bàn tay Thất Tuyệt giáo.
- Rồi ngươi sẽ biết ta có thoát hay không?
Dứt lời, chàng lập tức phóng Tuyệt Tình chưởng ra. Bóng chưởng mịt mờ chụp xuống Thất Tuyệt giáo chủ.
Chưởng pháp này do Vô Tình phu nhân nghiên cứu mấy chục năm trời ở dưới Tuyệt Long đầm. Thất Tuyệt giáo chủ muốn tránh cũng không được, đành vận hết sức bình sinh phóng chưởng ra đón.
"Sầm" một tiếng! Thất Tuyệt giáo chủ rên lên thê thảm, rồi lùi lại bảy bước, sắc mặt tái mét.
Phan Tịnh cũng lùi lại một bước dài và cảm thấy khí huyết nhộn nhạo cả lên.
Thất Tuyệt giáo chủ định thần lại, nhìn hai lão già áo trắng kính cẩn nói: - Điệt nhi bất tài không địch nổi gã tiểu tử đó. Nếu bản giáo mà không trừ được thằng lỏi này thì không còn đất đứng ở Kinh đô. Xin hai vị sư thúc thành toàn cho.
Phan Tịnh lên tiếng quát: - Lão thất phu! Dù ngươi có mời đến tổ tôn nhà ngươi đến, ta đây há sợ gì! Hãy tiếp chưởng của ta đây!
Chàng chỉ điều dưỡng được một chút rồi lại phóng chưởng đánh ra.
Thất Tuyệt giáo chủ căm hận gầm lên một tiếng lùi lại ba trượng.
Phan Tịnh lại tiến lên. Một lão áo trắng vung tay lên, lập tức một luồng kình lực vô hình cực kỳ mãnh liệt phóng ra cản đường Phan Tịnh. Lão áo trắng thủng thẳng lạnh lùng hỏi: - Phan Tịnh kia! Tại sao ngươi nhất quyết đối phó với Thất Tuyệt giáo ta?
Phan Tịnh tức giận đáp: - Thất Tuyệt giáo các ngươi là bọn tà đồ dị tộc, lại muốn làm bá chủ, coi võ lâm Kinh đô không còn có người nữa hay sao? Thất Tuyệt giáo các ngươi đã đả thương gia gia ta là Thiên Hiệp Phan Khôn, rồi giao cho bọn Ma Tôn Đổng Hải Sơn hành hạ cực kỳ khổ sở. Thất Tuyệt giáo còn sát hại biết bao người vộ tội ở đây. Phan Tịnh này thề tiêu diệt Thất Tuyệt giáo.
Lão áo trắng lạnh lùng nói: - Ngươi không làm nổi đâu!
- Hừ! Hai lão già đê tiện kia! Định vào tác oai tác phúc ở Kinh đô ư? Các ngươi là Không Động Nhị Quân khác nào bọt nước, phỏng có chi đáng kể?
Không Động Nhị Quân nghe nói cả kinh. Hai lão không ngờ Phan Tịnh biết rõ lai lịch mình, liền cười ha hả nói: - Phan Tịnh! Ngươi nhất định phải chết!
- Chưa chắc!
Dứt lời chàng hít mạnh một hơi chân khí rồi vung Nhật Nguyệt Lệnh chiếu thẳng vào mặt Không Động Nhị Quân, bụng bảo dạ: - Dù hai lão công lực cao đến đâu cũng không thể chống lại Nhật Nguyệt Lệnh là một bảo vật chuyên để phá cương khí nội gia.
Thất Tuyệt giáo chủ vừa trông thấy Nhật Nguyệt Lệnh đã vô cùng kinh hãi, lên tiếng cảnh cáo: - Sư thúc hãy cẩn thận. Nhật Nguyệt Lệnh này là tín vật của Thiên Giáo giáo chủ, ai chống lại sẽ không thoát chết!
Ngờ đâu Không Động Nhị Quân vẫn đứng vững, Nhật Nguyệt Lệnh chiếu vào không làm gì được họ. Hai lão vẫn giương cặp mắt sáng quắc rùng rợn nhìn chầm chập Phan Tịnh.
Phan Tịnh cả kinh tự hỏi: “Nhật Nguyệt Lệnh bài phóng hào quang ra mà không kiềm chế được họ, không hiểu họ đã luyện thứ nội công gì?” Chàng vội đề tụ chân lực, ngờ đâu chân lực lại phân tán ra chứ không tụ lại được.
Phan Tịnh kinh hãi vô cùng. Bỗng thấy Không Động Nhị Quân lại nhe răng ra nhìn chàng mà cười. Cái cười này làm cho tâm thần chàng dao động, chàng lẩm bẩm: - Lạ quá! Chuyện này là thế nào đây? Sao chân lực mình đột nhiên không tụ lại được?
Ánh hung quang ở mắt Không Động Nhị Quân mỗi lúc một mạnh thêm. Ánh hào quang ở Nhật Nguyệt Lệnh thu dần lại, rồi không thấy gì nữa vì Phan Tịnh không đề tụ được chân lực, nên Nhật Nguyệt Lệnh bài không phát huy hiệu lực được nữa.
Đầu óc chàng dần dần hôn mê đi. Hai mắt chàng nhìn chầm chập Không Động Nhị Quân mà lòng chàng nóng nảy vô cùng, không biết làm thế nào được.
Thần trí chàng không tỉnh táo nữa, nhưng nhờ được công lực thâm hậu, trước khi thần trí hôn mê đột nhiên chàng phát giác hiện tượng này xảy ra chỉ do cặp mắt của nhị quân tác quái, mình phải nhìn đi chỗ khác để tránh hai con mắt của họ. Nhưng cặp mắt của chàng tựa hồ không chịu nghe theo tâm trí chỉ huy, cứ nhìn chầm chập vào đối phương. Đầu óc chàng mỗi lúc một tối tăm hơn.
Bấy giờ một lão trong Không Động Nhị Quân quay lại bảo Thất Tuyệt giáo chủ: - Ngươi lại thu thập gã đi!
Giọng nói lão cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ như không có chuyện gì. Phan Tịnh nghe lão nói thì vừa bồn chồn, vừa tức giận.
Thất Tuyệt giáo chủ trên môi thoáng lộ một nụ cười thâm hiểm, ung dung đi lại phía Phan Tịnh. Phan Tịnh trán nổi gân xanh, mồ hôi nhỏ giọt. Thất Tuyệt giáo chủ còn cách Phan Tịnh chừng ba bước thì dừng lại, thản nhiên nói: - Phan Tịnh! Đây là ngươi tự rước lấy cái chết, đừng oán ta nhé!
Đột nhiên một thanh âm rót vào tai Phan Tịnh khiến cho toàn thân chàng run lên.
Nhưng đó là một phép truyền âm của một tay bản lĩnh ghê gớm nên Không Động Nhị Quân và Thất Tuyệt giáo chủ đều không nghe thấy.
Phan Tịnh run lên một cái rồi đột nhiên thoát được sự kiềm chế của mục quang đối phương. Chàng ngấm ngầm vận chân khí, thì thấy đã lưu thông như thường.
Không Động Nhị Quân cũng phát giác ra Phan Tịnh đã thoát khỏi sự kiềm chế của mình, lập tức hô lên: - Các vị phải cẩn thận đấy!
Tiếng hô chưa dứt, Phan Tịnh đã gầm lên và phóng chưởng ra đánh "sầm" một tiếng.
Thất Tuyệt giáo chủ khác nào chiếc diều giấy đứt giây bị chưởng lực Phan Tịnh đánh bay ngược lại xa ra ba trượng. Hắn ọe lên một tiếng rồi hộc máu tươi ra.
Không Động Nhị Quân gầm lên: - Thằng lỏi con này muốn chết đây!
Bóng người lấp loáng, Không Động Nhị Quân đã sấn lại phóng chưởng ra.
Hai luồng chưởng lực mãnh liệt đồng thời chụp xuống Phan Tịnh.
Phan Tịnh vòng người đi tránh được mặt tả, còn mé hữu phải phóng chưởng ra đỡ.
Chưởng lực chạm nhau đánh "bình" một tiếng làm cho đá chạy cát bay. Phan Tịnh loạng choạng lùi lại ba bước.
Một lão lạng người đi như bóng theo hình phóng ra một chưởng. Phan Tịnh kêu lên một tiếng, vận hết sức bình sinh để chống đỡ.
"Sầm" một tiếng! Ngực chàng nghẹt thở, rồi miệng phun máu tươi ra. Chàng loạng choạng lùi lại đến bảy tám bước miệng lẩm bẩm: - Thế là hết đời ta!
Bỗng lại một thanh âm rót vào tai Phan Tịnh: - Ngươi tựa lưng vào một gốc cây ở mé tả!
Phan Tịnh gắng gượng lạng người đi một cái tựa lưng vào gốc cây. Một lão áo trắng nhảy tới chỉ còn cách chàng ba thước. Lão bật tiếng cười ha hả nói: - Phan Tịnh! Mi chịu chết đi thôi! Bữa nay dù có thần tiên đến cứu cũng không được nữa!
Phan Tịnh không biết làm sao, cũng đành cười lạt nói: - Không Động ác ma! Ta ân hận chưa ăn thịt ngươi lột da ngươi được!
- Đáng tiếc là mi chết đến nơi rồi!
Giữa lúc ấy, Phan Tịnh cảm thấy một luồng khí nóng ghê gớm vô cùng do huyệt Mạch môn ở sau lưng trút vào người chàng. Luồng nhiệt khí chạy ra tới hai bàn tay. Lòng chàng khấp khởi mừng thầm, biết rằng có người ám trợ mình.
Lão áo trắng lại lớn tiếng cười hỏi: - Phan Tịnh! Trước khi chết, mi hãy nói cho ta nghe ai bảo với mi chúng ta là Không Động Nhị Quân? Trong thiên hạ hiện nay có ai biết bọn ta đã qui đầu Thất Tuyệt giáo chủ ở Hồi Cương đâu?
- Có người mách bảo ta mới biết chứ!
- Người đó là ai? Mi nói ra thì ta để cho mi được chết toàn thây.
Phan Tịnh cười khanh khách, không ra vẻ gì bị thương cả. Chàng lớn tiếng nói: - Ta có bảo ngươi cũng không làm gì được y. Ngay giữa ta và các ngươi đây cũng chưa biết ai sống ai chết.
Không Động Nhất Quân lại cười nói: - Phan Tịnh! Ngươi đến chết hãy còn cứng cổ! Đáng khen là mặt hán tử!
Luồng chân lực trút vào sau lưng Phan Tịnh mỗi lúc một mạnh thêm. Chàng quát lên: - Đừng rườm lời nữa! Hãy tiếp chưởng của ta đây!
Chàng phóng một chưởng ra đánh vào Không Động Nhất Quân. Không Động Nhất Quân hằn hộc nói: - Mi đã muốn được chóng chết, ta cũng thanh toán cho mi.
Rồi lão vung chưởng đánh ra.
Hai người chỉ đứng cách nhau ba thước, chưởng lực hai bên chạm nhau mãnh liệt.
Phan Tịnh chỉ rung người lên một chút, còn Không Động Nhất Quân rú lên một tiếng khủng khiếp, ngã bật ngửa ra. Miệng lão phun máu tươi tung tóe.
Phan Tịnh lại vung chưởng tay trái ra nói: - Tiếp thêm một chưởng nữa của ta.
Biến diễn đột ngột này khiến cho Không Động Nhị Quân kia chưa bị thương kinh hãi thộn mặt ra. Đột nhiên lão nhảy vụt tới quát lên một tiếng, phóng chưởng ra đến "sầm" một tiếng.
Người lão lấp loáng hai cái thật nhanh đã ôm được lão nằm dưới đất lên vọt ra xa ba trượng, la rầm lên: - Cứu người cho mau.
Phan Tịnh vẫn đứng tựa lưng vào gốc cây, nhưng cố ý lớn tiếng quát: - Ngươi không nộp mạng còn chạy đâu?
Không Động Nhất Quân không đáp lời chàng, vọt mình chạy đi.
Giữa lúc ấy bốn bóng đen xẹt tới. Chính là bốn thiếu nữ che mặt.
Cô đứng đầu lớn tiếng quát hỏi: - Kẻ nào đã đánh môn hạ ta bị thương? Hãy nói cho mau.
Không Động Nhất Quân một tay cắp đồng bạn bị thương, còn một tay vung chưởng ra đánh vào thiếu nữ che mặt.
Thiếu nữ che mặt nhún người xuống tránh rồi quát to: - Mi đừng hòng sống an toàn được nữa!
"Sầm" một tiếng khủng khiếp! Tiếp theo là một tiếng hú thê thảm. Rồi một bóng trắng tung lên không bắn ra xa đến ngoài hai mươi trượng.
Thất Tuyệt giáo chủ đang bị thương phải cố nhịn đau, loạng choạng chạy đi rồi không thấy tăm tích đâu nữa.
Bọn Thất Tuyệt giáo chủ đi rồi. Thiếu nữ che mặt đối chưởng với Không Động Nhất Quân vừa rồi đột nhiên ngồi phệt xuống đất. Tấm khăn che mặt thấm ướt máu tươi.
Phan Tịnh biết rằng trong bốn cô gái che mặt, rất có thể một người là Tĩnh Hoa công chúa. Chàng vội lớn tiếng hỏi: - Nói cho ta hay là ai vậy?
Phan Tịnh cảm thấy chân lực trong thân thể mình lại theo sau lưng mà thoát ra.
Một thiếu nữ che mặt nhìn Phan Tịnh đáp: - Ngươi lại đây mà coi sẽ rõ.
Phan Tịnh rời khỏi gốc cây nhảy xổ lại chỗ thiếu nữ bị thương.