.
Một lúc sau, mẹ tôi tìm thấy tôi.
Trước khi chia tay, tôi hỏi tên của Cố Vũ Tiêu.
Nhưng do mọi người xung quanh quá ầm ĩ nên cậu ấy không nghe rõ tên tôi.
Sau đó tôi về quê mình.
Tôi cố gắng học tập, muốn thi đỗ trường trong thành phố của cậu ấy.
Như vậy thì tôi có thể gặp lại cậu ấy rồi!
Sống ở thành phố của cậu ấy hai năm, cuối cùng tôi cũng biết được trường của cậu ấy.
Cậu ấy ngày càng xinh đẹp hơn, tôi cảm thấy bản thân không xứng với cậu ấy.
Một ngày đẹp trời nào đó, tôi ở sân bay nhận ra Cố Vũ Tiêu sau đó giúp đỡ cậu ấy. Cũng từ sau hôm ấy, suốt mấy tháng liền, ngày nào tôi cũng mơ thấy cậu ấy.
Trong mơ, cậu là cô dâu của tôi, tôi đối xử với cậu ấy tốt nhất có thể.
Vì trong hiện thực tôi không có đủ dũng khí để tới gần cậu ấy.
Các bạn tôi đều cười nhạo tôi, nói rằng tôi có lòng riêng nhưng không có can đảm, chỉ có thể ôm người đẹp trong mơ.
Nhưng bọn họ không biết rằng tôi cùng Cố Vũ Tiêu đã hẹn ước với nhau từ trước.
Cậu ấy nói với tôi rằng, lần sau, nếu tôi tỏ tình cậu ấy vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm thì cậu ấy sẽ kết hôn với tôi.
Tôi cũng cảm thấy chuyện này vừa trẻ con vừa buồn cười, nhưng tôi vẫn rất mong chờ đến ngày tuyết rơi ấy.
Vì Cố Vũ Tiêu đã móc ngón tay với tôi.
Nên là tôi tin.