Đầu hảo trọng!
Nguyệt Khê nằm ở trên giường, cố gắng muốn nâng lên mí mắt, nhưng mí mắt tựa hồ trở nên nặng ngàn cân, toàn thân cao thấp lửa nóng như muốn đem hắn đốt cháy, ngay cả một chút khí lực cuối cùng cũng không có.
Mặt trời bên ngoài đã lên cao, ban ngày cho dù có chút không thoải mái, hắn cũng sẽ giãy giụa đứng lên. Buổi tối nào Long Thiên Thích cũng quấn quít lấy hắn nháo không ngừng, nhưng tối hôm qua càng quá phận, cho dù khóc lóc cầu khẩn y đến cỡ nào cũng không tác dụng, bị y tra tấn đến hừng đông. Tám giờ Long Thiên Thích rời đi, hắn không bao lâu cũng liền tỉnh, thế nhưng đầu lại đau một cách lợi hại, còn tưởng rằng chỉ là giấc ngủ không đủ, không nghĩ tới cũng phát sốt.
Phát sốt cũng không tính cái gì đại sự, đây là đối với người bình thường mà nói, nhưng Nguyệt Khê từng có một lần phát sốt thiếu chút nữa phải mất mạng, cho nên bản năng sinh tồn làm cho Nguyệt Khê sợ hãi khi phát sốt. Hiện tại phải tìm người tới chiếu cố hắn mới được, Long Thiên Thích vạn nhất có việc không trở lại, phỏng chừng khi quay về chính là lo nhặt xác cho hắn mà thôi.
“Uy......” Nguyệt Khê thấp giọng rên rỉ.
“Làm sao vậy?” Tiếng của Long Thiên Thích từ bên kia truyền tới.
“A?” Nguyệt Khê thoáng sửng sốt một chút, hắn nghĩ đến hắn bấm chính là dãy số của Mai Thuấn Thần, không nghĩ tới biến thành Long Thiên Thích tiếp điện thoại.
“Có chuyện gì sao?” Long Thiên Thích lại hỏi, y hiện tại đang họp.
“Ta có chút phát sốt, có thể...... tìm một bác sĩ đến hay không?” Nguyệt Khê dùng khí lực cuối cùng nói, tuy rằng không biết Long Thiên Thích hiện tại có lo lắng mà ngay lập tức mời bác sĩ đến hay không, nhưng có thể khẳng định, nếu không có người đến, hắn có lẽ thật sự sẽ rất nguy hiểm.
“Thật nghiêm trọng lắm không?”
“......”
“Hiện tại đã không có gì đáng ngại, chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi.” Thanh âm xa lạ rơi vào đôi tai Nguyệt Khê, đầu vẫn rất đau, nhưng thân thể tựa hồ đã cảm thấy thoải mái không ít.
“Ân.”
“Bất quá, vị thiếu gia này thể chất quá yếu, cho dù hết bệnh rồi cũng phải hảo hảo điều dưỡng một đoạn thời gian, không nên......” Lời nói tiếp theo tựa hồ không dễ dàng thốt ra, người nói chuyện không khỏi ngừng một chút, đang nghĩ nên như thế nào biểu đạt.
“Ta đã biết, ngươi trước đi ra ngoài đi.”
“Được.”
Phòng rất nhanh lại tĩnh lặng, một cỗ áp lực dâng lên làm cho không khí dường như cũng càng ngày càng nặng. Nguyệt Khê thật miễn cưỡng mở mắt ra, ngồi ở bên giường chính là Long Thiên Thích, sắc mặt âm trầm giống như có vài phần muốn ăn thịt người.
Nhưng không đợi Nguyệt Khê tiếp tục nhắm mắt lại, làm bộ như chính mình vẫn còn trong trạng thái mê man, bên kia đôi con ngươi màu đen của Long Thiên Thích đã chú ý tới hắn đã tỉnh.
“Còn cảm thấy khó chịu không?” Long Thiên Thích lo lắng hỏi. Khi y không nghe thấy tiếng đáp lại phía bên kia điện thoại, một cảm giác bất an làm cho ngay cả máu đều đông lạnh, may mắn không có việc gì, may mắn không có việc gì......
Nguyệt Khê lắc đầu, vừa muốn mở miệng lại nhận thấy căn phòng này có gì đó không đúng, một chút cũng không giống như đang ở bệnh viện. Lại nhìn cách bày trí hiện tại trong phòng, đồ vật này nọ tuy rằng rất ít, nhưng khẳng định đó là cực phẩm trong cực phẩm, hơn nữa cách bố trí cùng các gian phòng khác trong nhà có một chút giống nhau.
Nơi này dường như là phòng của Long Thiên Thích, một căn phòng ở nơi nào khác.
“Thật xin lỗi.”
“A?” Đột nhiên thanh âm truyền đến, Nguyệt Khê trong lúc nhất thời không biết phản ứng ra sao. Lời vừa rồi thật là do Long Thiên Thích nói ra sao? Mới vừa rồi nhìn miệng y tựa hồ hé ra rồi hợp lại, hơn nữa trong phòng hình như cũng không có những người khác.
“Ta không biết thân thể ngươi lại kém đến loại trình độ này.” Long Thiên Thích tiếp tục nói, trên mặt hiện lên một tia áy náy.
Nguyệt Khê vẫn là kinh ngạc nhìn hắn, Long Thiên Thích lại nói: “Đói bụng không? Ta vẫn cho người hâm nóng thức ăn, khi nào ăn đều là nhiệt.”
“Ta muốn hỏi một chút, đây là đâu?” Nguyệt Khê rốt cuộc mới phản ứng lại.
“Đây là nhà ở bên này của ta.” Long Thiên Thích trả lời.
Vốn không nghĩ dẫn hắn tới nơi này, sự nhiều lắm, người cũng quá nhiều, nhưng nơi này sẽ có đủ người chiếu cố hắn.
Nguyệt Khê không khỏi nháy mắt mấy cái. Nhà bên này? Thì phải nói là y ở nơi khác còn có nhà, cứ tính như vậy, y rốt cuộc có bao nhiêu cái nhà a.
“Lão gia, bác sĩ Hoàng đến đây.” Thanh âm thông báo từ ngoài cửa truyền đến.
Bất quá hai tiếng “lão gia” này lại làm cho Nguyệt Khê thiếu chút nữa cười ra tiếng. Lão gia? Đây là cách xưng hô của người giúp việc nơi này.
“Mời vào.”
Rất nhanh cửa phòng lại bị đẩy ra, sau đó Nguyệt Khê lại bị doạ tới rồi, không phải bởi vì kinh ngạc mà là sợ hãi. Đi đầu là một phụ nữ bốn mươi mấy tuổi, tuy rằng không còn ở lứa tuổi thanh xuân, nhưng nhiều ít còn có thể nhìn đến một chút bóng dáng xinh đẹp năm nào, nhưng mà vị kia đi theo đằng sau nàng có chút doạ người, ngũ quan trên mặt cơ hồ thấy không rõ lắm, duy nhất có thể nhìn thấy chính là khuôn mặt nhăn nheo ấy. Sáu mươi? Bảy mươi? Có lẽ đã muốn tám mươi tuổi rồi. Tuy rằng chính mình cũng sẽ đến lúc lão, nhưng mà lão thành như vậy, Nguyệt Khê sẽ lựa chọn không ra khỏi cửa nửa bước, mất công doạ đến người khác sẽ không tốt.
“Vị này là bác sĩ Hoàng, nguyên lai là bác sĩ riêng của cha ta, ta cố ý mời đến chiếu cố thân thể của ngươi.” Long Thiên Thích giới thiệu.
Nguyệt Khê thoáng sợ run một chút, lúc này bác sĩ Hoàng nhìn Nguyệt Khê liếc mắt một cái, nói: “Tình trạng đại khái của ngươi vừa rồi ta đã nghe bác sĩ Lý nói qua, ngươi vừa mới tỉnh lại, trước nghỉ ngơi một chút, ta lát nữa sẽ đến cẩn thận kiểm tra cho ngươi.”
“Phiền toái ngươi.” Long Thiên Thích nói.
“Không có gì.” Bác sĩ Hoàng gật gật đầu, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
“Ngươi......” Nguyệt Khê không biết nên nói như thế nào, thân thể hắn quả thật cần bác sĩ, nhưng lại tìm bác sĩ riêng của cha y đến, cái này có điểm......
“Cha ta cho rằng Tây y trị phần ngọn, trung y trị tận gốc, cho nên bác sĩ bên cạnh hắn luôn luôn có hai vị. Vị bác sĩ Lý chuyên về Tây y đã qua đời ba năm trước đây, chỉ còn vị bác sĩ Hoàng này, đối với điều trị thân thể luôn luôn thập phần trong nghề.” Long Thiên Thích tiếp tục nói.
“Vậy cha ngươi......” Nguyệt Khê nhịn không được hỏi.
“Hắn đã qua đời.” Long Thiên Thích thản nhiên nói một câu.
Nguyệt Khê sửng sốt một chút.
“Ngươi còn cảm thấy không thoải mái không?” Long Thiên Thích lại lo lắng hỏi.
Nguyệt Khê lắc đầu, xác thực phải nói là hắn cảm thấy làm sao cũng rất không thoải mái, thân thể nặng nề giống như mang chì, ngay cả một ngón tay cũng nâng không nổi.
“Vậy ngươi vẫn ngủ tiếp một chút đi, bác sĩ nói ngươi hiện tại cần nghỉ ngơi nhiều.” Long Thiên Thích giúp Nguyệt Khê cẩn thận đắp lại chăn.
Nguyệt Khê cũng lắc đầu, nói: “Ta không sao, nhưng không buồn ngủ lắm, ngươi có thể phù ta một chút hay không?”
“Hảo.” Long Thiên Thích vừa đáp vừa đem hắn nâng dậy, cầm đại đệm đặt sau lưng cho Nguyệt Khê dựa vào.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Nguyệt Khê nhịn không được hỏi, hắn rõ ràng biết chính mình rất cần ngủ, hiện tại ý nghĩ thanh tỉnh như vậy, tuyệt đối không phải ngủ năm, sáu giờ có thể giải quyết được.
“Ba mươi sáu giờ.” Long Thiên Thích lên tiếng.
Lại sang ngày mới, Nguyệt Khê đáy lòng thầm than.
“Vì cái gì không nói cho ta biết thân thể của ngươi đã kém thành như vậy.” Thanh âm Long Thiên Thích có điểm chỉ trích truyền đến, giống như Nguyệt Khê bị thành như vậy đều là lỗi chính mình.
“Đêm qua ta không phải nói từ bỏ rồi sao?!” Nguyệt Khê có điểm cười khổ nói. Thế nhưng đang trên giường mà nói lời này, chỉ sợ không có người nam nhân nào có thể nghe lọt lỗ tai.
Xuống giường đi đường là chuyện của một tuần sau, thật ra chỉ sau ngày thứ năm Nguyệt Khê cảm giác chính mình có thể tự đi được, nhưng ngẫm lại hiện tại đãi ngộ thật sự rất tốt, hơn nữa đương sự tựa hồ cũng vui vẻ, cho nên hắn cũng không lên tiếng phản đối.
Một tuần chiếu cố hắn đương nhiên là Long Thiên Thích, hơn nữa không phải chiếu cố một cách bình thường, có thể nói hai mươi bốn giờ tùy truyền tùy đến. Muốn ăn cái gì, làm cái gì, lập tức đều có thể được thoả mãn, cần đi đâu, Long Thiên Thích sẽ ôm hắn thay đi bộ.
Duy nhất một chút không tốt, là thời gian cùng nói chuyện với nhau thiếu rất nhiều. Long Thiên Thích cũng không phải người nói nhiều, Nguyệt Khê tuy rằng nói không ít, kia cũng là bởi vì có người hợp ý, nhưng đối với vị tình nhân kết giao vài tháng này, hắn thật đúng là tìm không ra được đề tài nào. Long Thiên Thích rất thích hạ mệnh lệnh, Nguyệt Khê phỏng chừng y căn bản là không biết nói chuyện phiếm.
Cho nên hai người cùng một chỗ, Long Thiên Thích cũng chỉ xem báo hoặc là sách linh tinh, có đôi khi xử lý văn kiện của công ty, mà Nguyệt Khê còn lại là cố gắng ở trên mạng tìm đề tài tiểu thuyết, hoặc là liền ghé vào bên cạnh Long Thiên Thích cùng y xem sách. Mỗi ngày uống thuốc, Long Thiên Thích theo đúng thời gian quy định bằng cách hẹn giờ bằng đồng hồ báo thức, thế nào cũng phải nhìn thấy hắn uống xong mới được, không phải Nguyệt Khê đối với việc uống thuốc có bài xích, mà là thuốc thật sự nhiều lắm, tính số lượng của cả ngày mà gom cùng một chỗ phỏng chừng gần một chén chứ chẳng chơi, nhiều như vậy......
Một tuần này Nguyệt Khê đối với căn nhà này của Long Thiên Thích cũng có một chút hiểu biết, đầu tiên một chữ: lớn. Cùng Thương gia tổ trạch so sánh là tương xứng, hơn nữa cách bày trí trong nhà lại chỉ có hơn chớ không kém.
Hắn hiện tại trụ ở phòng ngủ của Long Thiên Thích, thật rõ ràng là cùng thư phòng hợp thành một chỗ, nhưng trong phòng ngoại trừ mấy giá sách ra thì những đồ vật khác thật đúng là không nhiều lắm. Đơn giản mà hào phóng tựa hồ càng không thích hợp với thân phận Long Thiên Thích.
Mà đối với thân phận Long Thiên Thích, Nguyệt Khê lại thập phần nhận thức rõ ràng hơn. Nhưng không phải là do Long Thiên Thích chính mình nói, mà là ở góc trên bàn học phòng ngủ có khắc tộc huy, các chi tiết lớn nhỏ được điêu khắc công phu, làm hiển hiện ra ở mặt trên là bàn long ngủ say cực kỳ tinh xảo.
Nguyệt Khê tuy rằng hiểu biết và kinh nghiệm không bằng Mai Thuấn Thần, nhưng mà tộc huy này vẫn là nhận ra. Huống chi với tin tức của Mai Thuấn Thần, hắn từ trước đến nay đều có tùy thời mà vận dụng, cho dù trong tình huống Mai Thuấn Thần không biết đều không có vấn đề.
Mà nhìn đến bàn long kia, Nguyệt Khê nghĩ tới ngay cả thở dài đều khó khăn. Bất quá tự giễu chính mình một chút, hắn cũng thật sự rất có mị lực, có thể hấp dẫn một đại nhân vật như vậy.
Long gia thế lực rốt cuộc có bao nhiêu đại, Nguyệt Khê cũng không có khái niệm cụ thể, nhưng rõ ràng biết một tập đoàn Lập Phong đối với Long gia mà nói căn bản không là gì cả. Long gia khởi nghiệp ở Mĩ Quốc, từ lúc công nhân người Hoa bắt đầu sang đấy định cư, người của Long gia đã ở Mĩ Quốc sống yên, lấy hắc đạo lập nghiệp, nhưng sau lại phát triển ở thương giới cùng chính giới cũng cực kỳ kinh người.
Sau đó lại về nước phát triển, lấy tài chính hùng hậu làm hậu thuẫn, rất nhanh sản nghiệp trải rộng các nơi. Cùng Bạch gia ở Đài Loan và Quý thị ở Hongkong nổi danh, nhưng nếu thật sự so về tài sản, phỏng chừng hai nhà này cũng không là đối thủ của Long gia.
“Ngươi chính là tổng tài của Lập Phong sao?” Nguyệt Khê rốt cuộc nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Nghĩ như thế nào lại hỏi về cái này?” Long Thiên Thích buông tờ báo xuống, có vài phần kỳ quái nhìn hắn.
“Cảm thấy có một chút hiếu kỳ thôi.” Nguyệt Khê thành thật nói ra tâm tình của mình.
“Ta là người như thế nào rất trọng yếu sao?”
Nguyệt Khê thấy y không trực tiếp trả lời, cũng không truy vấn, chính là lắc đầu nói: “Ta chỉ là lo lắng ngươi thân phận nhiều quá, cừu gia chắc chắn cũng sẽ nhiều, vạn nhất người nào chạy đến chém ta, liền phiền toái.”
Long Thiên Thích không khỏi bật cười, nói: “Vậy ngươi vì cái gì không nghĩ nếu ta là người có giá trị cao, ngươi cũng có thể lợi dụng vào mối quan hệ này mà làm rất nhiều chuyện.”
Nguyệt Khê hơi nhếch miệng, lười phản bác lại lời y, lời này nói như vậy đương nhiên không tồi, nhưng điều kiện tiên quyết Long Thiên Thích phải thật sự là một người rộng rãi đã, chỉ là một công trình mà thôi, y cũng không chịu giao cho Thương gia, còn muốn trông cậy vào y ở các sự tình khác, không bằng trông cậy vào chính mình còn tốt hơn.
“Ba ngày trước Thương gia đến ngân hàng của Lập Phong muốn kí một hợp đồng vay nợ, ta đáp ứng rồi.” Long Thiên Thích đột nhiên nói.
“Phải không!” Nguyệt Khê có điểm hưng trí thiếu thiếu đáp lời.
Hắn thật chán ghét loại khẩu khí thi ân này của Long Thiên Thích, cho dù Long Thiên Thích dùng loại phương pháp này là đối hắn thi ân.
“Làm sao vậy?” Long Thiên Thích nhíu mày, còn tưởng rằng hắn sẽ cao hứng.
“Không có gì, ta có điểm mệt, đi ngủ một hồi.” Khi nói chuyện Nguyệt Khê đã muốn đứng dậy, lại nói: “Đúng rồi, ta muốn đến chỗ Thuấn Thần ăn cơm chiều, nếu không cẩn thận ngủ quên, phiền toái ngươi bảo ta.”
“Không cần đi.” Long Thiên Thích nhíu mày nói.
Nguyệt Khê quay đầu lại nhìn hắn, có vẻ thập phần vô lực, một hồi lâu mới dùng khẩu khí thương lượng nói: “Ta thời gian rất lâu không gặp hắn, hơn nữa hắn biết ta thân thể không tốt, vẫn thật lo lắng.”
Long Thiên Thích tựa hồ có chút khó xử mở miệng: “Ăn bữa tối ta cùng ngươi đi.”
“Kia...... Được rồi.”
*************
“Khí sắc thoạt nhìn thật sự tốt hơn nhiều.” Mai Thuấn Thần cười.
Nguyệt Khê trừng hắn liếc mắt một cái, sắc mặt tối tăm từ tửu bảo lấy qua chén rượu, thế nhưng còn không kịp đưa đến bên miệng, Mai Thuấn Thần đã đoạt lại, nói: “Ta thấy ngươi không nên uống.”
Vấn đề của thân thể hắn, Mai Thuấn Thần tất nhiên là sẽ không quá quan tâm, nhưng ở góc sáng sủa kia còn ngồi một tên ôn thần. Nơi này của hắn chỉ là buôn bán nhỏ, cũng không muốn gặp phải phiền toái nào.
Nguyệt Khê lại không hờn giận, nhưng có chút không thể nề hà, hỏi: “KEN đâu?”
Mai Thuấn Thần thở dài, nói: “Lời này ngươi nên hỏi Long Thiên Thích mới đúng, y bao KEN một đêm, sau đó KEN liền mất tích. Ta cũng nhờ rất nhiều bằng hữu đi hỏi thăm tin tức của hắn, bất quá xem ra là thật sự mất tích rồi.”
Nguyệt Khê cũng nhíu mi lại, nhưng cũng không phải thập phần lo lắng. Có thể khẳng định KEN cùng Long Thiên Thích là có quen biết, tuy rằng đoán không ra bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì. Nếu thật sự là Long Thiên Thích đem hắn mang đi, hẳn cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất so với ở trong này bán thân tốt hơn nhiều.
“Đúng rồi, ngươi nói nam nhân có phải thật sự bị coi thường hay không?” Nguyệt Khê đột nhiên nói, ngày đó lời của KEN nói, hắn còn nhớ rõ.
“Ngươi cũng là nam nhân, nam nhân có phải bị coi thường hay không chính ngươi cũng không rõ ràng?” Mai Thuấn Thần trêu ghẹo hắn, vừa cười nói: “Hay là ngươi đã muốn biến tính thành nữ nhân, cho nên mới hỏi ra loại vấn đề này?”
“Ngươi đi chết đi.” Nguyệt Khê thân thủ nghĩ muốn đánh hắn.
Mai Thuấn Thần lập tức né tránh, cười nói: “Vị đại gia kia vẫn đang nhìn đấy, chúng ta liếc mắt đưa tình như vậy, nếu về sau y không cho ngươi đến nữa, ta xem ngươi làm sao bây giờ.”
Nguyệt Khê lập tức dừng tay, tâm tình buồn bực. Mai Thuấn Thần có vài phần đồng tình nhìn về phía Nguyệt Khê, nghiêm túc nói: “Nam nhân có đáng giá hay không ta không biết, nhưng không chiếm được chính là tốt nhất, lời này cũng không sai. Ta trước kia với ngươi giảng qua, thân là ngưu lang vĩ đại phải như thế nào câu cá lớn, ngươi hẳn là còn nhớ rõ.”
“Ngươi cho ta là ngưu lang?” Nguyệt Khê nhíu mày.
“Ngươi với Long Thiên Thích cùng một chỗ, ngươi chính là như vậy, vô luận ngươi cho rằng như thế nào đi nữa.” Mai Thuấn Thần vẻ mặt thật khẳng định.
Nguyệt Khê trầm mặc, một hồi lâu mới nói: “Nhĩ hảo thật giống như đang phản đối ta cùng hắn một chỗ?”
“Cho dù không đề cập tới vấn đề thân phận, các ngươi cũng không thích hợp.” Mai Thuấn Thần thở dài nói.
Nguyệt Khê bên ngoài rất nữ khí, hơn nữa thân thể nhiều bệnh, thực dung dịch khiến cho người khác liên tưởng thành độc chiếm, thân phận của hắn lại là con riêng càng làm cho hắn ở bên ngoài không thể ngẩng đầu làm người, hơn nữa nhiều năm ở trong này, học được nịnh nọt lấy lòng, cho dù trong lòng tức giận đến hộc máu, nhưng luôn nói ra những lời làm đối phương thoải mái. Cho nên bình thường ngoại nhân cứ nghĩ đến tính cách dịu ngoan của hắn, hoàn toàn xem nhẹ tính cách cố chấp bên trong.
Hơn nữa là muốn mệnh cố chấp. Có đôi khi gặp được người nào mệnh lệnh hắn, hắn tuy rằng nghe theo, nhưng bằng mặt không bằng lòng có thể nói là sở trường lợi hại nhất của hắn. Nhưng gặp gỡ Long Thiên Thích, cái loại nam nhân này, thời gian ở chung ngắn, một lần hai lần y phát hiện không đến, số lần hơn, một khi y đã biết thì phải là đại sự. Mà đến lúc đó, hậu quả không tốt tuyệt đối là Nguyệt Khê.
“Không thích hợp sao?” Nguyệt Khê giống như có chút đăm chiêu hỏi.
Mai Thuấn Thần liếc hắn một cái, không khỏi nhắc nhở hắn, “Đối với nam nhân mà nói, cái gì quan trọng hơn, ngươi không phải không nhớ rõ đó chứ? Hay là, ngươi ngay cả Bạch Diệp đều quên?”
Nguyệt Khê sắc mặt phút chốc trầm xuống. Bạch Diệp...... Bạch Diệp...... Nam nhân này đích xác làm cho hắn thật không thể quên, đó có thể xem là người một thời trọng yếu đối với hắn.
“Hơn nữa loại nam nhân giống như Long Thiên Thích, muốn cái dạng người nào mà không có, đừng tự kiêu chính mình bộ dạng nghiêng nước nghiêng thành, so với ngươi xinh đẹp còn nhiều hơn. Ngoạn ngoạn còn chưa tính, nếu thật lòng thì về sau người chịu khổ cũng chỉ là ngươi mà thôi.” Mai Thuấn Thần tiếp tục nói.
“......”
“Hai vị tán gẫu xong rồi sao?” Thanh âm có chút không khỏi hờn giận của Long Thiên Thích truyền tới.
Mai Thuấn Thần lập tức xuất ra chiêu bài tươi cười nói: “Xong rồi, xong rồi, vừa lúc Nguyệt Khê nói mệt mỏi muốn trở về.”
Long Thiên Thích cúi đầu nhìn Nguyệt Khê liếc mắt một cái, Nguyệt Khê thản nhiên nở nụ cười, nói: “Đúng vậy, là nên trở về rồi.”
Khi nói chuyện Nguyệt Khê đã đứng lên ôm ngang thắt lưng Long Thiên Thích, Long Thiên Thích mỉm cười, hai người ôm nhau rời khỏi.
*************
“Nguyệt Khê, ta nên làm cái gì bây giờ...... Ô......” Thương Phong Dật khóc đến rối tinh rối mù.
Nguyệt Khê vạn phần bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương, tuy rằng đây là phòng nghỉ riêng của Mai Thuấn Thần ở “Thiên sứ chi đều”, không có ngoại nhân quấy rầy, nhưng vị anh trai này của hắn cũng không cần phải khóc thành như vậy a. Ai! Thương gia có một người kế thừa như vậy, thật sự là ông trời không có mắt.
“Không phải vừa mượn được tiền rồi sao, còn có vấn đề gì?” Nguyệt Khê nhẫn nại hỏi.
“Ta cũng không biết rốt cuộc sao lại thế này, giống như lại có công trình xảy ra vấn đề.” Thương Phong Dật tiếp tục khóc.
Giống như? Nguyệt Khê đầu càng đau, một ông chủ mà ngay cả công ty chính mình rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, lại dùng hai chữ ” giống như” để hình dung, vậy thì còn có thể trông cậy vào hắn cái gì nữa đây.
Đều nói giang sơn của Lưu Bị là do khóc mà trở về, Thương Phong Dật này...... Sớm muộn gì có một ngày Thương gia không còn vì tiếng khóc của hắn.
“Ngươi hy vọng ta làm cái gì?” Nguyệt Khê cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh. Có đôi khi đối mặt vị anh trai này, thật sự rất muốn đấm cho hắn một cái.
“Này......” Thương Phong Dật thút thít, kỳ thật, hắn chính là cảm thấy trong lòng khó chịu, muốn tìm người nói một chút, chính là bên cạnh hắn thật sự không chọn được người nào thích hợp, mới đi tìm Nguyệt Khê.
Nguyệt Khê lại thở dài, cầm lấy ly rượu trên bàn uống một ngụm, nói: “Đem Thương gia bán đi thì như thế nào?”
“Cái gì?” Thương Phong Dật kêu lên, trợn to hai mắt nhìn hắn.
“Dù sao Thương gia ở trong tay ngươi đại bại là khẳng định, ngay trước khi hoàn toàn chưa phá sản đem đổi một ít tiền đi.” Nguyệt Khê nghiêm túc nói.
“Nhưng mà ba ba......”
Thương gia là tâm huyết cả đời của ba ba, nếu như bị bọn họ bán đi, phỏng chừng từ dưới hoàng tuyền mà đội mồ sống dậy chém chết bọn họ.
“Ta hiểu được, nhưng ngươi cảm thấy ngươi có thể giữ được sản nghiệp của Thương gia sao?” Nguyệt Khê không khách khí nói, “Thân thích của La gia lại không cho ta vào cửa.” Kỳ thật cho dù có thể vào cửa cũng có phát huy được tác dụng gì đâu, hắn không có khả năng trong việc buôn bán.
“Nhưng mà......”
“Ta cũng lo lắng thật lâu mới cho ra cái kết luận này, vô luận như thế nào cũng muốn suy tàn rồi, ít nhất cũng phải để lại cho con cháu một đường lui. Chờ bại hết, ngươi cho dù đem tặng không phỏng chừng cũng không ai thèm nhận.” Nguyệt Khê lại nói tiếp: “Hơn nữa ngươi năm nay mới hai mươi lăm, còn có nhiều thời gian làm việc khác, không thể vì phần sản nghiệp này mà hủy đi cuộc sống sau này của mình.”
Hơn nữa đại bộ phận thế hệ trước của Thương gia đều đi bồi diêm vương uống trà nói chuyện phiếm, thế hệ kế thừa hoặc là quá nhỏ, hoặc là liền giống như Thương Phong Dật đều là cái bại gia đình. Nếu Thương Phong Dật hạ quyết tâm bán đi, cuối cùng mọi người đem tiền phân chia còn chưa tính, lực cản đến từ trong tộc thập phần thập phần nhỏ.
“......”
“Lão nhân gia cho dù có biết đích thực sẽ sinh khí, nhưng nếu là Thương gia suy tàn, ngươi lại không được như ý, hắn không phải sống lại khí?” Nguyệt Khê khuyên nhủ, lại nói: “Ta nghe Thuấn Thần nói, ngươi rất thích chụp ảnh, các bức ảnh nhìn cũng không tồi, không cần lãng phí mơ ước của chính mình.”
“Mai tiên sinh thật sự khen ta như vậy sao?” Ánh mắt Thương Phong Dật lập tức sáng lên.
Từ nhỏ đến lớn, bị nhiều nhất chính là chỉ trích, chưa từng có người khen qua hắn. Mà Mai Thuấn Thần là loại người cơ hồ mười hạng toàn năng, là cao nhân tinh thông mọi thứ, đối Thương Phong Dật mà nói tương đương với thần tồn tại, hiện tại lại được thần khích lệ......
“Đúng vậy, hơn nữa còn khen rất nhiều lần.” Nguyệt Khê thuận miệng nói dối, bất quá Thương Phong Dật phản ứng thật sự có điểm ngoài ý muốn, hắn chỉ là muốn lấy Mai Thuấn Thần hỗ trợ một chút, nhưng hiện tại cái dạng này...... Mai Thuấn Thần giống như cho vị anh trai này uống không ít mê thang.
“Phải không?” Thương Phong Dật gương mặt đang khóc lập tức chuyển sang cười, nơi khoé mắt còn lưu một ít lệ.
Nguyệt Khê nhịn không được vỗ vỗ trán, anh trai này của hắn rốt cuộc mấy tuổi a! Bất quá, điều này cũng cho thấy chủ ý của hắn là hoàn toàn chính xác, còn như vậy đi xuống Thương gia bị chủ nợ bán đấu giá là khẳng định, hiện tại động thủ có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
“Cứ quyết định như vậy đi, ta giúp ngươi liên hệ người mua, có tin tức sẽ gọi điện thoại cho ngươi.” Nguyệt Khê nói xong, đã muốn đứng dậy, cứ đứng gần Thương Phong Dật thế này, hắn thật sự sợ chính mình cũng bị lây bệnh.
“Nhưng mà...... Cậu bọn họ......” Thương Phong Dật lo ngại.
Hắn có thể nhớ tới điều buồn phiền ở nhà này, làm cho Nguyệt Khê nhiều ít có điểm vui mừng. Liếc hắn một cái, Nguyệt Khê nói: “Không có việc gì, ta tìm một người mua mà bọn họ không dám đụng tới.”
Hai người đi ra phòng nghỉ, Thương Phong Dật quay về Thương gia. Nguyệt Khê gặp Mai Thuấn Thần đang ngồi ở quầy bar ngoắc ngoắc hắn, liền đi đến ngồi đối diện với Mai Thuấn Thần, nói: “Giúp ta pha một chén rượu đi.”
“Tỉnh tỉnh đi, bên kia điện thoại dặn dò tuyệt không chuẩn ngươi uống rượu, nói cách khác ta từ nay về sau sẽ không phải bán rượu cho ngươi.” Mai Thuấn Thần cự tuyệt, Nguyệt Khê vừa nghe bên kia có điện thoại đánh tới, thật sự là không nghĩ tới Long Thiên Thích lùng ra Nguyệt Khê lại nhanh như vậy.
“Thiết ~” Nguyệt Khê trở mình xem thường.
“Thương Phong Dật tìm ngươi là vì chuyện gì a?” Mai Thuấn Thần lập tức hỏi, trên cơ bản Thương Phong Dật tìm Nguyệt Khê chỉ có một sự kiện.
“Ta đề nghị hắn đem Thương thị bán đi.” Nguyệt Khê nói.
Mai Thuấn Thần thoáng có chút giật mình, nhưng lập tức cũng gật đầu, nói: “Theo tình huống hiện tại mà nói, làm như vậy cũng là cách hay.”
Thừa dịp hiện tại Thương gia còn đáng giá mà ra tay, còn khá giả hơn là cuối cùng bị mang đi bán đấu giá.
“Ta nghĩ làm cho Long Thiên Thích mua, ngươi cảm thấy thế nào?” Nguyệt Khê trước cùng Mai Thuấn Thần thương lượng.
“Chọn người mua là Long Thiên Thích cũng không tồi.” Mai Thuấn Thần đối với ý định chọn người này khẳng định, không khỏi lại hỏi: “Ngươi có biết thân phận của Long Thiên Thích không?”
Nguyệt Khê gật đầu, Mai Thuấn Thần thật cũng không ngoài ý muốn. Nguyệt Khê đã dọn đến ở trong nhà Long Thiên Thích, nếu không biết liền quá ngu ngốc. Chính là nói: “Lấy trạng huống Thương gia hiện tại, Long Thiên Thích mua thì có lẽ sẽ mua, nhưng vấn đề là tiền ở đầu ra.”
Long Thiên Thích đối tình nhân vui lòng chiều chuộng, tất cả mọi người đều biết, nhưng y tuyệt không cho phép người ngoài nhúng tay vào chuyện của Long gia. Bất quá, nếu lấy danh nghĩa Lập Phong, có lẽ hoàn hảo mà nói, không xem như chuyện quá lớn.
“Ta tính tranh thủ một chút, ngươi nói ta nên như thế nào nói với y mới hảo?”
“Này a......” Mai Thuấn Thần đột nhiên nở nụ cười, đặc biệt về cái loại này, nói: “Cũng đơn giản......”
Nguyệt Khê nằm ở trên giường, cố gắng muốn nâng lên mí mắt, nhưng mí mắt tựa hồ trở nên nặng ngàn cân, toàn thân cao thấp lửa nóng như muốn đem hắn đốt cháy, ngay cả một chút khí lực cuối cùng cũng không có.
Mặt trời bên ngoài đã lên cao, ban ngày cho dù có chút không thoải mái, hắn cũng sẽ giãy giụa đứng lên. Buổi tối nào Long Thiên Thích cũng quấn quít lấy hắn nháo không ngừng, nhưng tối hôm qua càng quá phận, cho dù khóc lóc cầu khẩn y đến cỡ nào cũng không tác dụng, bị y tra tấn đến hừng đông. Tám giờ Long Thiên Thích rời đi, hắn không bao lâu cũng liền tỉnh, thế nhưng đầu lại đau một cách lợi hại, còn tưởng rằng chỉ là giấc ngủ không đủ, không nghĩ tới cũng phát sốt.
Phát sốt cũng không tính cái gì đại sự, đây là đối với người bình thường mà nói, nhưng Nguyệt Khê từng có một lần phát sốt thiếu chút nữa phải mất mạng, cho nên bản năng sinh tồn làm cho Nguyệt Khê sợ hãi khi phát sốt. Hiện tại phải tìm người tới chiếu cố hắn mới được, Long Thiên Thích vạn nhất có việc không trở lại, phỏng chừng khi quay về chính là lo nhặt xác cho hắn mà thôi.
“Uy......” Nguyệt Khê thấp giọng rên rỉ.
“Làm sao vậy?” Tiếng của Long Thiên Thích từ bên kia truyền tới.
“A?” Nguyệt Khê thoáng sửng sốt một chút, hắn nghĩ đến hắn bấm chính là dãy số của Mai Thuấn Thần, không nghĩ tới biến thành Long Thiên Thích tiếp điện thoại.
“Có chuyện gì sao?” Long Thiên Thích lại hỏi, y hiện tại đang họp.
“Ta có chút phát sốt, có thể...... tìm một bác sĩ đến hay không?” Nguyệt Khê dùng khí lực cuối cùng nói, tuy rằng không biết Long Thiên Thích hiện tại có lo lắng mà ngay lập tức mời bác sĩ đến hay không, nhưng có thể khẳng định, nếu không có người đến, hắn có lẽ thật sự sẽ rất nguy hiểm.
“Thật nghiêm trọng lắm không?”
“......”
“Hiện tại đã không có gì đáng ngại, chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi.” Thanh âm xa lạ rơi vào đôi tai Nguyệt Khê, đầu vẫn rất đau, nhưng thân thể tựa hồ đã cảm thấy thoải mái không ít.
“Ân.”
“Bất quá, vị thiếu gia này thể chất quá yếu, cho dù hết bệnh rồi cũng phải hảo hảo điều dưỡng một đoạn thời gian, không nên......” Lời nói tiếp theo tựa hồ không dễ dàng thốt ra, người nói chuyện không khỏi ngừng một chút, đang nghĩ nên như thế nào biểu đạt.
“Ta đã biết, ngươi trước đi ra ngoài đi.”
“Được.”
Phòng rất nhanh lại tĩnh lặng, một cỗ áp lực dâng lên làm cho không khí dường như cũng càng ngày càng nặng. Nguyệt Khê thật miễn cưỡng mở mắt ra, ngồi ở bên giường chính là Long Thiên Thích, sắc mặt âm trầm giống như có vài phần muốn ăn thịt người.
Nhưng không đợi Nguyệt Khê tiếp tục nhắm mắt lại, làm bộ như chính mình vẫn còn trong trạng thái mê man, bên kia đôi con ngươi màu đen của Long Thiên Thích đã chú ý tới hắn đã tỉnh.
“Còn cảm thấy khó chịu không?” Long Thiên Thích lo lắng hỏi. Khi y không nghe thấy tiếng đáp lại phía bên kia điện thoại, một cảm giác bất an làm cho ngay cả máu đều đông lạnh, may mắn không có việc gì, may mắn không có việc gì......
Nguyệt Khê lắc đầu, vừa muốn mở miệng lại nhận thấy căn phòng này có gì đó không đúng, một chút cũng không giống như đang ở bệnh viện. Lại nhìn cách bày trí hiện tại trong phòng, đồ vật này nọ tuy rằng rất ít, nhưng khẳng định đó là cực phẩm trong cực phẩm, hơn nữa cách bố trí cùng các gian phòng khác trong nhà có một chút giống nhau.
Nơi này dường như là phòng của Long Thiên Thích, một căn phòng ở nơi nào khác.
“Thật xin lỗi.”
“A?” Đột nhiên thanh âm truyền đến, Nguyệt Khê trong lúc nhất thời không biết phản ứng ra sao. Lời vừa rồi thật là do Long Thiên Thích nói ra sao? Mới vừa rồi nhìn miệng y tựa hồ hé ra rồi hợp lại, hơn nữa trong phòng hình như cũng không có những người khác.
“Ta không biết thân thể ngươi lại kém đến loại trình độ này.” Long Thiên Thích tiếp tục nói, trên mặt hiện lên một tia áy náy.
Nguyệt Khê vẫn là kinh ngạc nhìn hắn, Long Thiên Thích lại nói: “Đói bụng không? Ta vẫn cho người hâm nóng thức ăn, khi nào ăn đều là nhiệt.”
“Ta muốn hỏi một chút, đây là đâu?” Nguyệt Khê rốt cuộc mới phản ứng lại.
“Đây là nhà ở bên này của ta.” Long Thiên Thích trả lời.
Vốn không nghĩ dẫn hắn tới nơi này, sự nhiều lắm, người cũng quá nhiều, nhưng nơi này sẽ có đủ người chiếu cố hắn.
Nguyệt Khê không khỏi nháy mắt mấy cái. Nhà bên này? Thì phải nói là y ở nơi khác còn có nhà, cứ tính như vậy, y rốt cuộc có bao nhiêu cái nhà a.
“Lão gia, bác sĩ Hoàng đến đây.” Thanh âm thông báo từ ngoài cửa truyền đến.
Bất quá hai tiếng “lão gia” này lại làm cho Nguyệt Khê thiếu chút nữa cười ra tiếng. Lão gia? Đây là cách xưng hô của người giúp việc nơi này.
“Mời vào.”
Rất nhanh cửa phòng lại bị đẩy ra, sau đó Nguyệt Khê lại bị doạ tới rồi, không phải bởi vì kinh ngạc mà là sợ hãi. Đi đầu là một phụ nữ bốn mươi mấy tuổi, tuy rằng không còn ở lứa tuổi thanh xuân, nhưng nhiều ít còn có thể nhìn đến một chút bóng dáng xinh đẹp năm nào, nhưng mà vị kia đi theo đằng sau nàng có chút doạ người, ngũ quan trên mặt cơ hồ thấy không rõ lắm, duy nhất có thể nhìn thấy chính là khuôn mặt nhăn nheo ấy. Sáu mươi? Bảy mươi? Có lẽ đã muốn tám mươi tuổi rồi. Tuy rằng chính mình cũng sẽ đến lúc lão, nhưng mà lão thành như vậy, Nguyệt Khê sẽ lựa chọn không ra khỏi cửa nửa bước, mất công doạ đến người khác sẽ không tốt.
“Vị này là bác sĩ Hoàng, nguyên lai là bác sĩ riêng của cha ta, ta cố ý mời đến chiếu cố thân thể của ngươi.” Long Thiên Thích giới thiệu.
Nguyệt Khê thoáng sợ run một chút, lúc này bác sĩ Hoàng nhìn Nguyệt Khê liếc mắt một cái, nói: “Tình trạng đại khái của ngươi vừa rồi ta đã nghe bác sĩ Lý nói qua, ngươi vừa mới tỉnh lại, trước nghỉ ngơi một chút, ta lát nữa sẽ đến cẩn thận kiểm tra cho ngươi.”
“Phiền toái ngươi.” Long Thiên Thích nói.
“Không có gì.” Bác sĩ Hoàng gật gật đầu, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
“Ngươi......” Nguyệt Khê không biết nên nói như thế nào, thân thể hắn quả thật cần bác sĩ, nhưng lại tìm bác sĩ riêng của cha y đến, cái này có điểm......
“Cha ta cho rằng Tây y trị phần ngọn, trung y trị tận gốc, cho nên bác sĩ bên cạnh hắn luôn luôn có hai vị. Vị bác sĩ Lý chuyên về Tây y đã qua đời ba năm trước đây, chỉ còn vị bác sĩ Hoàng này, đối với điều trị thân thể luôn luôn thập phần trong nghề.” Long Thiên Thích tiếp tục nói.
“Vậy cha ngươi......” Nguyệt Khê nhịn không được hỏi.
“Hắn đã qua đời.” Long Thiên Thích thản nhiên nói một câu.
Nguyệt Khê sửng sốt một chút.
“Ngươi còn cảm thấy không thoải mái không?” Long Thiên Thích lại lo lắng hỏi.
Nguyệt Khê lắc đầu, xác thực phải nói là hắn cảm thấy làm sao cũng rất không thoải mái, thân thể nặng nề giống như mang chì, ngay cả một ngón tay cũng nâng không nổi.
“Vậy ngươi vẫn ngủ tiếp một chút đi, bác sĩ nói ngươi hiện tại cần nghỉ ngơi nhiều.” Long Thiên Thích giúp Nguyệt Khê cẩn thận đắp lại chăn.
Nguyệt Khê cũng lắc đầu, nói: “Ta không sao, nhưng không buồn ngủ lắm, ngươi có thể phù ta một chút hay không?”
“Hảo.” Long Thiên Thích vừa đáp vừa đem hắn nâng dậy, cầm đại đệm đặt sau lưng cho Nguyệt Khê dựa vào.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Nguyệt Khê nhịn không được hỏi, hắn rõ ràng biết chính mình rất cần ngủ, hiện tại ý nghĩ thanh tỉnh như vậy, tuyệt đối không phải ngủ năm, sáu giờ có thể giải quyết được.
“Ba mươi sáu giờ.” Long Thiên Thích lên tiếng.
Lại sang ngày mới, Nguyệt Khê đáy lòng thầm than.
“Vì cái gì không nói cho ta biết thân thể của ngươi đã kém thành như vậy.” Thanh âm Long Thiên Thích có điểm chỉ trích truyền đến, giống như Nguyệt Khê bị thành như vậy đều là lỗi chính mình.
“Đêm qua ta không phải nói từ bỏ rồi sao?!” Nguyệt Khê có điểm cười khổ nói. Thế nhưng đang trên giường mà nói lời này, chỉ sợ không có người nam nhân nào có thể nghe lọt lỗ tai.
Xuống giường đi đường là chuyện của một tuần sau, thật ra chỉ sau ngày thứ năm Nguyệt Khê cảm giác chính mình có thể tự đi được, nhưng ngẫm lại hiện tại đãi ngộ thật sự rất tốt, hơn nữa đương sự tựa hồ cũng vui vẻ, cho nên hắn cũng không lên tiếng phản đối.
Một tuần chiếu cố hắn đương nhiên là Long Thiên Thích, hơn nữa không phải chiếu cố một cách bình thường, có thể nói hai mươi bốn giờ tùy truyền tùy đến. Muốn ăn cái gì, làm cái gì, lập tức đều có thể được thoả mãn, cần đi đâu, Long Thiên Thích sẽ ôm hắn thay đi bộ.
Duy nhất một chút không tốt, là thời gian cùng nói chuyện với nhau thiếu rất nhiều. Long Thiên Thích cũng không phải người nói nhiều, Nguyệt Khê tuy rằng nói không ít, kia cũng là bởi vì có người hợp ý, nhưng đối với vị tình nhân kết giao vài tháng này, hắn thật đúng là tìm không ra được đề tài nào. Long Thiên Thích rất thích hạ mệnh lệnh, Nguyệt Khê phỏng chừng y căn bản là không biết nói chuyện phiếm.
Cho nên hai người cùng một chỗ, Long Thiên Thích cũng chỉ xem báo hoặc là sách linh tinh, có đôi khi xử lý văn kiện của công ty, mà Nguyệt Khê còn lại là cố gắng ở trên mạng tìm đề tài tiểu thuyết, hoặc là liền ghé vào bên cạnh Long Thiên Thích cùng y xem sách. Mỗi ngày uống thuốc, Long Thiên Thích theo đúng thời gian quy định bằng cách hẹn giờ bằng đồng hồ báo thức, thế nào cũng phải nhìn thấy hắn uống xong mới được, không phải Nguyệt Khê đối với việc uống thuốc có bài xích, mà là thuốc thật sự nhiều lắm, tính số lượng của cả ngày mà gom cùng một chỗ phỏng chừng gần một chén chứ chẳng chơi, nhiều như vậy......
Một tuần này Nguyệt Khê đối với căn nhà này của Long Thiên Thích cũng có một chút hiểu biết, đầu tiên một chữ: lớn. Cùng Thương gia tổ trạch so sánh là tương xứng, hơn nữa cách bày trí trong nhà lại chỉ có hơn chớ không kém.
Hắn hiện tại trụ ở phòng ngủ của Long Thiên Thích, thật rõ ràng là cùng thư phòng hợp thành một chỗ, nhưng trong phòng ngoại trừ mấy giá sách ra thì những đồ vật khác thật đúng là không nhiều lắm. Đơn giản mà hào phóng tựa hồ càng không thích hợp với thân phận Long Thiên Thích.
Mà đối với thân phận Long Thiên Thích, Nguyệt Khê lại thập phần nhận thức rõ ràng hơn. Nhưng không phải là do Long Thiên Thích chính mình nói, mà là ở góc trên bàn học phòng ngủ có khắc tộc huy, các chi tiết lớn nhỏ được điêu khắc công phu, làm hiển hiện ra ở mặt trên là bàn long ngủ say cực kỳ tinh xảo.
Nguyệt Khê tuy rằng hiểu biết và kinh nghiệm không bằng Mai Thuấn Thần, nhưng mà tộc huy này vẫn là nhận ra. Huống chi với tin tức của Mai Thuấn Thần, hắn từ trước đến nay đều có tùy thời mà vận dụng, cho dù trong tình huống Mai Thuấn Thần không biết đều không có vấn đề.
Mà nhìn đến bàn long kia, Nguyệt Khê nghĩ tới ngay cả thở dài đều khó khăn. Bất quá tự giễu chính mình một chút, hắn cũng thật sự rất có mị lực, có thể hấp dẫn một đại nhân vật như vậy.
Long gia thế lực rốt cuộc có bao nhiêu đại, Nguyệt Khê cũng không có khái niệm cụ thể, nhưng rõ ràng biết một tập đoàn Lập Phong đối với Long gia mà nói căn bản không là gì cả. Long gia khởi nghiệp ở Mĩ Quốc, từ lúc công nhân người Hoa bắt đầu sang đấy định cư, người của Long gia đã ở Mĩ Quốc sống yên, lấy hắc đạo lập nghiệp, nhưng sau lại phát triển ở thương giới cùng chính giới cũng cực kỳ kinh người.
Sau đó lại về nước phát triển, lấy tài chính hùng hậu làm hậu thuẫn, rất nhanh sản nghiệp trải rộng các nơi. Cùng Bạch gia ở Đài Loan và Quý thị ở Hongkong nổi danh, nhưng nếu thật sự so về tài sản, phỏng chừng hai nhà này cũng không là đối thủ của Long gia.
“Ngươi chính là tổng tài của Lập Phong sao?” Nguyệt Khê rốt cuộc nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Nghĩ như thế nào lại hỏi về cái này?” Long Thiên Thích buông tờ báo xuống, có vài phần kỳ quái nhìn hắn.
“Cảm thấy có một chút hiếu kỳ thôi.” Nguyệt Khê thành thật nói ra tâm tình của mình.
“Ta là người như thế nào rất trọng yếu sao?”
Nguyệt Khê thấy y không trực tiếp trả lời, cũng không truy vấn, chính là lắc đầu nói: “Ta chỉ là lo lắng ngươi thân phận nhiều quá, cừu gia chắc chắn cũng sẽ nhiều, vạn nhất người nào chạy đến chém ta, liền phiền toái.”
Long Thiên Thích không khỏi bật cười, nói: “Vậy ngươi vì cái gì không nghĩ nếu ta là người có giá trị cao, ngươi cũng có thể lợi dụng vào mối quan hệ này mà làm rất nhiều chuyện.”
Nguyệt Khê hơi nhếch miệng, lười phản bác lại lời y, lời này nói như vậy đương nhiên không tồi, nhưng điều kiện tiên quyết Long Thiên Thích phải thật sự là một người rộng rãi đã, chỉ là một công trình mà thôi, y cũng không chịu giao cho Thương gia, còn muốn trông cậy vào y ở các sự tình khác, không bằng trông cậy vào chính mình còn tốt hơn.
“Ba ngày trước Thương gia đến ngân hàng của Lập Phong muốn kí một hợp đồng vay nợ, ta đáp ứng rồi.” Long Thiên Thích đột nhiên nói.
“Phải không!” Nguyệt Khê có điểm hưng trí thiếu thiếu đáp lời.
Hắn thật chán ghét loại khẩu khí thi ân này của Long Thiên Thích, cho dù Long Thiên Thích dùng loại phương pháp này là đối hắn thi ân.
“Làm sao vậy?” Long Thiên Thích nhíu mày, còn tưởng rằng hắn sẽ cao hứng.
“Không có gì, ta có điểm mệt, đi ngủ một hồi.” Khi nói chuyện Nguyệt Khê đã muốn đứng dậy, lại nói: “Đúng rồi, ta muốn đến chỗ Thuấn Thần ăn cơm chiều, nếu không cẩn thận ngủ quên, phiền toái ngươi bảo ta.”
“Không cần đi.” Long Thiên Thích nhíu mày nói.
Nguyệt Khê quay đầu lại nhìn hắn, có vẻ thập phần vô lực, một hồi lâu mới dùng khẩu khí thương lượng nói: “Ta thời gian rất lâu không gặp hắn, hơn nữa hắn biết ta thân thể không tốt, vẫn thật lo lắng.”
Long Thiên Thích tựa hồ có chút khó xử mở miệng: “Ăn bữa tối ta cùng ngươi đi.”
“Kia...... Được rồi.”
*************
“Khí sắc thoạt nhìn thật sự tốt hơn nhiều.” Mai Thuấn Thần cười.
Nguyệt Khê trừng hắn liếc mắt một cái, sắc mặt tối tăm từ tửu bảo lấy qua chén rượu, thế nhưng còn không kịp đưa đến bên miệng, Mai Thuấn Thần đã đoạt lại, nói: “Ta thấy ngươi không nên uống.”
Vấn đề của thân thể hắn, Mai Thuấn Thần tất nhiên là sẽ không quá quan tâm, nhưng ở góc sáng sủa kia còn ngồi một tên ôn thần. Nơi này của hắn chỉ là buôn bán nhỏ, cũng không muốn gặp phải phiền toái nào.
Nguyệt Khê lại không hờn giận, nhưng có chút không thể nề hà, hỏi: “KEN đâu?”
Mai Thuấn Thần thở dài, nói: “Lời này ngươi nên hỏi Long Thiên Thích mới đúng, y bao KEN một đêm, sau đó KEN liền mất tích. Ta cũng nhờ rất nhiều bằng hữu đi hỏi thăm tin tức của hắn, bất quá xem ra là thật sự mất tích rồi.”
Nguyệt Khê cũng nhíu mi lại, nhưng cũng không phải thập phần lo lắng. Có thể khẳng định KEN cùng Long Thiên Thích là có quen biết, tuy rằng đoán không ra bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì. Nếu thật sự là Long Thiên Thích đem hắn mang đi, hẳn cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất so với ở trong này bán thân tốt hơn nhiều.
“Đúng rồi, ngươi nói nam nhân có phải thật sự bị coi thường hay không?” Nguyệt Khê đột nhiên nói, ngày đó lời của KEN nói, hắn còn nhớ rõ.
“Ngươi cũng là nam nhân, nam nhân có phải bị coi thường hay không chính ngươi cũng không rõ ràng?” Mai Thuấn Thần trêu ghẹo hắn, vừa cười nói: “Hay là ngươi đã muốn biến tính thành nữ nhân, cho nên mới hỏi ra loại vấn đề này?”
“Ngươi đi chết đi.” Nguyệt Khê thân thủ nghĩ muốn đánh hắn.
Mai Thuấn Thần lập tức né tránh, cười nói: “Vị đại gia kia vẫn đang nhìn đấy, chúng ta liếc mắt đưa tình như vậy, nếu về sau y không cho ngươi đến nữa, ta xem ngươi làm sao bây giờ.”
Nguyệt Khê lập tức dừng tay, tâm tình buồn bực. Mai Thuấn Thần có vài phần đồng tình nhìn về phía Nguyệt Khê, nghiêm túc nói: “Nam nhân có đáng giá hay không ta không biết, nhưng không chiếm được chính là tốt nhất, lời này cũng không sai. Ta trước kia với ngươi giảng qua, thân là ngưu lang vĩ đại phải như thế nào câu cá lớn, ngươi hẳn là còn nhớ rõ.”
“Ngươi cho ta là ngưu lang?” Nguyệt Khê nhíu mày.
“Ngươi với Long Thiên Thích cùng một chỗ, ngươi chính là như vậy, vô luận ngươi cho rằng như thế nào đi nữa.” Mai Thuấn Thần vẻ mặt thật khẳng định.
Nguyệt Khê trầm mặc, một hồi lâu mới nói: “Nhĩ hảo thật giống như đang phản đối ta cùng hắn một chỗ?”
“Cho dù không đề cập tới vấn đề thân phận, các ngươi cũng không thích hợp.” Mai Thuấn Thần thở dài nói.
Nguyệt Khê bên ngoài rất nữ khí, hơn nữa thân thể nhiều bệnh, thực dung dịch khiến cho người khác liên tưởng thành độc chiếm, thân phận của hắn lại là con riêng càng làm cho hắn ở bên ngoài không thể ngẩng đầu làm người, hơn nữa nhiều năm ở trong này, học được nịnh nọt lấy lòng, cho dù trong lòng tức giận đến hộc máu, nhưng luôn nói ra những lời làm đối phương thoải mái. Cho nên bình thường ngoại nhân cứ nghĩ đến tính cách dịu ngoan của hắn, hoàn toàn xem nhẹ tính cách cố chấp bên trong.
Hơn nữa là muốn mệnh cố chấp. Có đôi khi gặp được người nào mệnh lệnh hắn, hắn tuy rằng nghe theo, nhưng bằng mặt không bằng lòng có thể nói là sở trường lợi hại nhất của hắn. Nhưng gặp gỡ Long Thiên Thích, cái loại nam nhân này, thời gian ở chung ngắn, một lần hai lần y phát hiện không đến, số lần hơn, một khi y đã biết thì phải là đại sự. Mà đến lúc đó, hậu quả không tốt tuyệt đối là Nguyệt Khê.
“Không thích hợp sao?” Nguyệt Khê giống như có chút đăm chiêu hỏi.
Mai Thuấn Thần liếc hắn một cái, không khỏi nhắc nhở hắn, “Đối với nam nhân mà nói, cái gì quan trọng hơn, ngươi không phải không nhớ rõ đó chứ? Hay là, ngươi ngay cả Bạch Diệp đều quên?”
Nguyệt Khê sắc mặt phút chốc trầm xuống. Bạch Diệp...... Bạch Diệp...... Nam nhân này đích xác làm cho hắn thật không thể quên, đó có thể xem là người một thời trọng yếu đối với hắn.
“Hơn nữa loại nam nhân giống như Long Thiên Thích, muốn cái dạng người nào mà không có, đừng tự kiêu chính mình bộ dạng nghiêng nước nghiêng thành, so với ngươi xinh đẹp còn nhiều hơn. Ngoạn ngoạn còn chưa tính, nếu thật lòng thì về sau người chịu khổ cũng chỉ là ngươi mà thôi.” Mai Thuấn Thần tiếp tục nói.
“......”
“Hai vị tán gẫu xong rồi sao?” Thanh âm có chút không khỏi hờn giận của Long Thiên Thích truyền tới.
Mai Thuấn Thần lập tức xuất ra chiêu bài tươi cười nói: “Xong rồi, xong rồi, vừa lúc Nguyệt Khê nói mệt mỏi muốn trở về.”
Long Thiên Thích cúi đầu nhìn Nguyệt Khê liếc mắt một cái, Nguyệt Khê thản nhiên nở nụ cười, nói: “Đúng vậy, là nên trở về rồi.”
Khi nói chuyện Nguyệt Khê đã đứng lên ôm ngang thắt lưng Long Thiên Thích, Long Thiên Thích mỉm cười, hai người ôm nhau rời khỏi.
*************
“Nguyệt Khê, ta nên làm cái gì bây giờ...... Ô......” Thương Phong Dật khóc đến rối tinh rối mù.
Nguyệt Khê vạn phần bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương, tuy rằng đây là phòng nghỉ riêng của Mai Thuấn Thần ở “Thiên sứ chi đều”, không có ngoại nhân quấy rầy, nhưng vị anh trai này của hắn cũng không cần phải khóc thành như vậy a. Ai! Thương gia có một người kế thừa như vậy, thật sự là ông trời không có mắt.
“Không phải vừa mượn được tiền rồi sao, còn có vấn đề gì?” Nguyệt Khê nhẫn nại hỏi.
“Ta cũng không biết rốt cuộc sao lại thế này, giống như lại có công trình xảy ra vấn đề.” Thương Phong Dật tiếp tục khóc.
Giống như? Nguyệt Khê đầu càng đau, một ông chủ mà ngay cả công ty chính mình rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, lại dùng hai chữ ” giống như” để hình dung, vậy thì còn có thể trông cậy vào hắn cái gì nữa đây.
Đều nói giang sơn của Lưu Bị là do khóc mà trở về, Thương Phong Dật này...... Sớm muộn gì có một ngày Thương gia không còn vì tiếng khóc của hắn.
“Ngươi hy vọng ta làm cái gì?” Nguyệt Khê cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh. Có đôi khi đối mặt vị anh trai này, thật sự rất muốn đấm cho hắn một cái.
“Này......” Thương Phong Dật thút thít, kỳ thật, hắn chính là cảm thấy trong lòng khó chịu, muốn tìm người nói một chút, chính là bên cạnh hắn thật sự không chọn được người nào thích hợp, mới đi tìm Nguyệt Khê.
Nguyệt Khê lại thở dài, cầm lấy ly rượu trên bàn uống một ngụm, nói: “Đem Thương gia bán đi thì như thế nào?”
“Cái gì?” Thương Phong Dật kêu lên, trợn to hai mắt nhìn hắn.
“Dù sao Thương gia ở trong tay ngươi đại bại là khẳng định, ngay trước khi hoàn toàn chưa phá sản đem đổi một ít tiền đi.” Nguyệt Khê nghiêm túc nói.
“Nhưng mà ba ba......”
Thương gia là tâm huyết cả đời của ba ba, nếu như bị bọn họ bán đi, phỏng chừng từ dưới hoàng tuyền mà đội mồ sống dậy chém chết bọn họ.
“Ta hiểu được, nhưng ngươi cảm thấy ngươi có thể giữ được sản nghiệp của Thương gia sao?” Nguyệt Khê không khách khí nói, “Thân thích của La gia lại không cho ta vào cửa.” Kỳ thật cho dù có thể vào cửa cũng có phát huy được tác dụng gì đâu, hắn không có khả năng trong việc buôn bán.
“Nhưng mà......”
“Ta cũng lo lắng thật lâu mới cho ra cái kết luận này, vô luận như thế nào cũng muốn suy tàn rồi, ít nhất cũng phải để lại cho con cháu một đường lui. Chờ bại hết, ngươi cho dù đem tặng không phỏng chừng cũng không ai thèm nhận.” Nguyệt Khê lại nói tiếp: “Hơn nữa ngươi năm nay mới hai mươi lăm, còn có nhiều thời gian làm việc khác, không thể vì phần sản nghiệp này mà hủy đi cuộc sống sau này của mình.”
Hơn nữa đại bộ phận thế hệ trước của Thương gia đều đi bồi diêm vương uống trà nói chuyện phiếm, thế hệ kế thừa hoặc là quá nhỏ, hoặc là liền giống như Thương Phong Dật đều là cái bại gia đình. Nếu Thương Phong Dật hạ quyết tâm bán đi, cuối cùng mọi người đem tiền phân chia còn chưa tính, lực cản đến từ trong tộc thập phần thập phần nhỏ.
“......”
“Lão nhân gia cho dù có biết đích thực sẽ sinh khí, nhưng nếu là Thương gia suy tàn, ngươi lại không được như ý, hắn không phải sống lại khí?” Nguyệt Khê khuyên nhủ, lại nói: “Ta nghe Thuấn Thần nói, ngươi rất thích chụp ảnh, các bức ảnh nhìn cũng không tồi, không cần lãng phí mơ ước của chính mình.”
“Mai tiên sinh thật sự khen ta như vậy sao?” Ánh mắt Thương Phong Dật lập tức sáng lên.
Từ nhỏ đến lớn, bị nhiều nhất chính là chỉ trích, chưa từng có người khen qua hắn. Mà Mai Thuấn Thần là loại người cơ hồ mười hạng toàn năng, là cao nhân tinh thông mọi thứ, đối Thương Phong Dật mà nói tương đương với thần tồn tại, hiện tại lại được thần khích lệ......
“Đúng vậy, hơn nữa còn khen rất nhiều lần.” Nguyệt Khê thuận miệng nói dối, bất quá Thương Phong Dật phản ứng thật sự có điểm ngoài ý muốn, hắn chỉ là muốn lấy Mai Thuấn Thần hỗ trợ một chút, nhưng hiện tại cái dạng này...... Mai Thuấn Thần giống như cho vị anh trai này uống không ít mê thang.
“Phải không?” Thương Phong Dật gương mặt đang khóc lập tức chuyển sang cười, nơi khoé mắt còn lưu một ít lệ.
Nguyệt Khê nhịn không được vỗ vỗ trán, anh trai này của hắn rốt cuộc mấy tuổi a! Bất quá, điều này cũng cho thấy chủ ý của hắn là hoàn toàn chính xác, còn như vậy đi xuống Thương gia bị chủ nợ bán đấu giá là khẳng định, hiện tại động thủ có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
“Cứ quyết định như vậy đi, ta giúp ngươi liên hệ người mua, có tin tức sẽ gọi điện thoại cho ngươi.” Nguyệt Khê nói xong, đã muốn đứng dậy, cứ đứng gần Thương Phong Dật thế này, hắn thật sự sợ chính mình cũng bị lây bệnh.
“Nhưng mà...... Cậu bọn họ......” Thương Phong Dật lo ngại.
Hắn có thể nhớ tới điều buồn phiền ở nhà này, làm cho Nguyệt Khê nhiều ít có điểm vui mừng. Liếc hắn một cái, Nguyệt Khê nói: “Không có việc gì, ta tìm một người mua mà bọn họ không dám đụng tới.”
Hai người đi ra phòng nghỉ, Thương Phong Dật quay về Thương gia. Nguyệt Khê gặp Mai Thuấn Thần đang ngồi ở quầy bar ngoắc ngoắc hắn, liền đi đến ngồi đối diện với Mai Thuấn Thần, nói: “Giúp ta pha một chén rượu đi.”
“Tỉnh tỉnh đi, bên kia điện thoại dặn dò tuyệt không chuẩn ngươi uống rượu, nói cách khác ta từ nay về sau sẽ không phải bán rượu cho ngươi.” Mai Thuấn Thần cự tuyệt, Nguyệt Khê vừa nghe bên kia có điện thoại đánh tới, thật sự là không nghĩ tới Long Thiên Thích lùng ra Nguyệt Khê lại nhanh như vậy.
“Thiết ~” Nguyệt Khê trở mình xem thường.
“Thương Phong Dật tìm ngươi là vì chuyện gì a?” Mai Thuấn Thần lập tức hỏi, trên cơ bản Thương Phong Dật tìm Nguyệt Khê chỉ có một sự kiện.
“Ta đề nghị hắn đem Thương thị bán đi.” Nguyệt Khê nói.
Mai Thuấn Thần thoáng có chút giật mình, nhưng lập tức cũng gật đầu, nói: “Theo tình huống hiện tại mà nói, làm như vậy cũng là cách hay.”
Thừa dịp hiện tại Thương gia còn đáng giá mà ra tay, còn khá giả hơn là cuối cùng bị mang đi bán đấu giá.
“Ta nghĩ làm cho Long Thiên Thích mua, ngươi cảm thấy thế nào?” Nguyệt Khê trước cùng Mai Thuấn Thần thương lượng.
“Chọn người mua là Long Thiên Thích cũng không tồi.” Mai Thuấn Thần đối với ý định chọn người này khẳng định, không khỏi lại hỏi: “Ngươi có biết thân phận của Long Thiên Thích không?”
Nguyệt Khê gật đầu, Mai Thuấn Thần thật cũng không ngoài ý muốn. Nguyệt Khê đã dọn đến ở trong nhà Long Thiên Thích, nếu không biết liền quá ngu ngốc. Chính là nói: “Lấy trạng huống Thương gia hiện tại, Long Thiên Thích mua thì có lẽ sẽ mua, nhưng vấn đề là tiền ở đầu ra.”
Long Thiên Thích đối tình nhân vui lòng chiều chuộng, tất cả mọi người đều biết, nhưng y tuyệt không cho phép người ngoài nhúng tay vào chuyện của Long gia. Bất quá, nếu lấy danh nghĩa Lập Phong, có lẽ hoàn hảo mà nói, không xem như chuyện quá lớn.
“Ta tính tranh thủ một chút, ngươi nói ta nên như thế nào nói với y mới hảo?”
“Này a......” Mai Thuấn Thần đột nhiên nở nụ cười, đặc biệt về cái loại này, nói: “Cũng đơn giản......”