Đột nhiên, Vệ Lam vốn đang vui vẻ sắc mặt lập tức trầm lại, ánh mắt nhìn về phía cửa.
Tả Long quay đầu lại nhìn, Thôn Hỏa đang sải bước đi về phía này.
"Anh tới đó trước đi".
Vệ Lam vội vàng đẩy Tả Long ra.
Cô ta biết tay Thôn Thỏa này rất ngang ngược, mặc dù theo đuổi cô ta cũng dùng những cách bình thường nhưng nếu như nhìn thấy người đàn ông khác đứng gần là rất phiền phức.
Tả Long ngược lại chẳng bận tâm mà đi thẳng tới bên cạnh Hoàng Mạn, người phía sau trông như vừa cắt tiết gà vậy.
"Anh Long, anh! anh mạnh quá, không ngờ anh lại lợi hại như vậy, em càng hâm mộ anh hơn nữa rồi".
Gõ vào trán Hoàng Mạn một cái: "Ngạc nhiên chưa, anh Long cậu năm đó! "
Đột nhiên anh nhớ đến mình vẫn là một thầy giáo âm nhạc nên vội vàng chữa lời: "Nhóc con, học hành cho tử tế vào, đừng có cả ngày làm mấy chuyện vô dụng này".
Thôn Hỏa bên đó đứng yên, trừng mắt liếc nhìn Tả Long, rõ ràng miệng đang chất vấn: "Tiểu Lam, tên phục vụ đó là ai? Trông có vẻ lạ mặt".
Vệ Lam hừ lạnh một tiếng: "Sao hả? Tôi tuyển một nhân viên phục vụ cũng cần phải báo cáo với anh Hỏa đây sao?"
Thôn Hỏa mỉm cười: "Không phải, không phải do em đi công tác lâu quá nên đã nhớ em sao, đúng rồi, tối nay có xuất chiếu sớm phim Marvel lúc giờ, anh đã mua vé rồi".
Kỳ thực Tả Long đã bị liệt vào danh sách mà Thôn Hỏa muốn đuổi đi rồi.
Nụ cười vừa nãy của Vệ Lam mấy năm nay hắn ta chưa từng được thấy qua, cho nên đoán rằng mối quan hệ này chắc chắn không chỉ đơn giản dừng ở cấp trên cấp dưới như vậy.
Vệ Lam trực tiếp quay người đi: "Không hứng thú, hôm nay hơi mệt".
Thôn Hỏa đang định nói thì đột nhiên tên Trường Mao đó xông từ cửa sau vào, một cánh tay gục rũ xuống, rõ ràng đã bị gãy.
"Anh Hỏa".
Thấy vẻ mặt Trường Mao đau đớn và méo mó, Thôn Hỏa hơi tò mò: "Cái tên Tả Long đó đánh đấm khá dữ vậy sao?"
Trường Mao gật đầu.
"Tên nhãi đó làm việc ở quán bar CV, vừa nãy toàn bộ đều bị hắn đánh gục hết cả".
Nói xong Trường Mao lại bắt đầu run rẩy, sau đó chỉ mạnh về phía đó: "Chính là hắn".
Thôn Hỏa cười.
Hóa ra mày chính là Tả Long, không nhắc đến chuyện của A Quang mà chỉ riêng tình huống giữa mày và Vệ Lam đã đủ để tao không tha cho mày rồi.
"Cậu, qua đây!"
Quán bar CV vẫn luôn mở nhạc nhẹ nhàng cho nên Tả Long nghe rất rõ tiếng quát của Thôn Hỏa.
Anh nói qua là tôi qua sao? Vậy Long Vương này há chẳng phải rất mất thể diện à.
Tả Long bưng khay đi về phía bàn số năm.
Cái gọi là xem náo nhiệt không màng chuyện lớn, có vài vị khách hai mắt sáng rực cả lên.
"Tình huống gì thế này? Tay nhân viên phục vụ này lại bị Thôn Hỏa đánh dấu rồi".
"Đã nói Thôn Hỏa chính là vì đánh không sợ chết nên mới được ông chủ Khôi yêu thích, hôm nay có thể được tận mắt chứng kiến rồi".
"Hừ, tay phục này xong đời rồi, Thôn Hỏa không phải là côn đồ bình thường đâu".
Hoàng Mạn cũng đã lo lắng, vội vàng chạy lên tầng hai xông vào văn phòng.
"Chị Lam, chị Béo, không hay rồi, Thôn Hỏa sắp gây chuyện với anh Long rồi!"
Cái gì?
Vệ Lam lập tức đứng bật dậy.
Lẽ nào vẫn không tránh được ư? Cô ta rõ ràng đã đẩy Tả Long ra rồi mà.
Tả Long lợi hại thật nhưng Thôn Hỏa còn đáng sợ hơn.
Có một lần cô về nhà một mình, Thôn Hỏa cứ dày mặt nhất định đòi đưa về, kết quả gặp phải ba con chó hoang tấn công trong một con hẻm nhỏ, khi đó Thôn Hỏa đá ra hai cước, ba con chó lập tức mất mạng tại chỗ.
Từ sau lần đó, cô ta cuối cùng đã tin lời đồn trên phố rằng Thôn Hỏa trời sinh đã có sức mạnh ghê gớm.
Tả Long có thể đánh lại được Thôn Hỏa đáng sợ như thế sao?
Nghĩ vậy liền vội vàng chạy xuống.
Thôn Hỏa bên dưới đã di chuyển, vừa hay chặn ngay trước mặt Tả Long đang định quay về quầy bar.
"Có chuyện gì à?"
Thôn Hỏa quan sát một lượt từ đầu xuống chân Tả Long.
"Cậu rất biết đánh nhau? Mấy đàn em tôi sai tới đều đã bị cậu đánh cho nhập viện rồi".
Tả Long dứt khoát để cái khay sang bên cạnh người, chỉ vào Trường Mao một bên nói: "Người này vẫn chưa nhập viện mà!"
Thôn Hỏa vặn vẹo nắm tay.
"Ra ngoài cho tao, tao không muốn làm tổn thất đồ đạc trong quán của Tiểu Lam"
Vệ Lam cuối cùng cũng tới, đứng chắn ngay trước mặt Tả Long, gào lên với Thôn Hỏa: "Thôn Hỏa, anh muốn làm gì? Tả Long là nhân viên phục vụ tôi thuê về làm".
Thôn Hỏa vốn định cho Tả Long nằm viện một thời gian, nhưng hiện tại thấy thái độ có chút kỳ lạ này của Vệ Lam thì đã hoàn toàn bùng cháy lửa giận.
"Tiểu Lam, em tránh ra, hắn đánh thương mười mấy đàn em của anh, em nói anh có nên tha cho hắn không?"
Vệ Lam lập tức rút thẻ ngân hàng từ trong túi ra: "Trong thẻ này có một trăm ngàn, có lẽ đủ để bồi thường tiền viện phí rồi".
Bốp!
Tả Long đột nhiên vươn tay ra kéo cánh tay của Vệ Lam về.
Để phụ nữ trả tiền, Tả Long xưa nay chưa từng để việc như vậy xảy ra.
"Chị Lam, yên tâm đi, tôi có thể tự giải quyết được".
Ai biết Vệ Lam lại gào lên: "Cậu có thể giải quyết cái rắm ấy, cậu căn bản không biết Thôn Hỏa đáng sợ thế nào đâu!"
Từ sau khi Vệ Lam rút thẻ ngân hàng ra, gân xanh của Thôn Hỏa đã nổi lên từng cọng.
Trường Mao bên cạnh nhìn mà trong lòng run rẩy, hắn biết mỗi lần lão đại của mình như vậy chính là dấu hiệu sắp giết người.
Không khỏi có chút thông cảm nhìn về phía Tả Long.
Thấy Tả Long ngây người ra, Vệ Lam quay đầu lại nhìn chằm chằm Thôn Hỏa.
"Anh Hỏa, tôi! "
"Im miệng, cút sang một bên!"
Vệ Lam trợn tròn mắt.
Thôn Hỏa đã theo đuổi cô ta mấy năm rồi, chưa từng nói qua những lời lẽ như vậy.
Tả Long xoa đầu, sau đó kéo Vệ Lam ra phía sau người anh.
Sự việc vốn dĩ bé như con kiến này không cần thiết phải làm cho phức tạp như vậy.
Lúc này, một người đàn ông tay phải băng đó từ ngoài cửa đi vào, tùy tiện quan sát một chút rồi hô lên: "Tiểu Hỏa!".