Một con sư tử từ từ nhô lên khỏi mặt đất, hướng về phía Tả Long gào thét.
Vẻ mặt thờ ơ của Tả Long dần chuyển sang lạnh lẽo.
Mẹ kiếp, vậy mà lại xem ông đây là khỉ để đùa giỡn à?
Nếu như chỉ là cuộc thi chạy bình thường, thì với số tiền thưởng mười ngàn tệ, đương nhiên anh sẽ không ngại.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh chấp nhận để một con dã thú đuổi chạy như chó nhà có tang chỉ để thỏa mãn cho dục vọng đáng sợ của kẻ khác.
Anh được người đời xưng tụng là Long Vương Tả Long, là đội trưởng của biệt đội Cuồng Long – tiểu đội khiến giới lính đánh thuê của vô số các quốc gia vừa nghe tên đã sợ mất mật.
Một người như vậy sao có thể để người khác xem như súc sinh được?
Đồng thời, anh cũng nhận ra mình đã bị gã tài xế taxi có vẻ chất phác kia lừa.
Má nó, đúng là to gan mà, ngay cả ông đây mà cũng dám lừa!
Lừa giận bùng lên trong lòng Tả Long.
Anh từng là cơn ác mộng của giới lính đánh thuê quốc tế.
Long Vương – đội trưởng biệt đội Cuồng Long, từng chứng kiến một đội quân vũ trang phản chính phủ vô cớ tàn sát dân thường, cuối cùng, anh đã suất lĩnh tiểu đội của mình tiêu diệt đội quân kia chỉ trong vòng một đêm.
Phải biết, đó là một đội lính có hơn ngàn người được trang bị vũ trang đầy đủ, vậy mà chỉ trong vòng một đêm đã bị tiêu diệt sạch sẽ, cứ như nghiền chết một ngàn con kiến vậy.
Vì vậy, trong giới lính đánh thuê có lưu truyền một câu nói: Long Vương giận dữ! Thi hài trải rộng!
Nhìn con sư tử hung mãnh đang gào thét lao về phía mình, Tả Long cười lạnh, vung tay đấm một đấm.
Trong đại sảnh, có một người vội vàng chạy đến cạnh một ông lão.
“Không hay rồi, cái tên sau cùng còn chưa ra!”
Ông lão lười biếng đáp: “Bắt sư tử về, dạy dỗ một chút là được rồi, cũng đâu phải chưa từng gặp loại người nhát gan như vậy”.
Người nọ toát mồ hôi hột: “Nhưng… nhưng mà tên kia đã dùng một đấm đánh chết sư tử của chúng ta…”
Cái gì?
Ông lão lập tức đứng bật dậy, kế đó, sắc mặt ông ta sầm xuống.
“Lại dám gây rối ở trường đua người ông chủ Khôi à, đúng là muốn chết mà!”
Rầm!
Cùng lúc đó, đường chạy số bỗng nhiên vang lên tiếng nổ, kế đó, bụi mù giăng kín.
Sau khi bụi hoàn toàn tan hết, bóng dáng Tả Long từ từ lộ ra.
Mặc dù bị mười gã to con cầm gậy bao quanh, nhưng anh lại chẳng chút để, mà đột nhiên quát to: “Bảo tên rùa đen Lãnh Diệc Hàn lập tức lăn ra đây cho ông mày!”
Lý Kỳ năm nay đã gần ba mươi, cũng xem như một tay lão luyện.
Nhờ vào khả năng xử xự khôn khéo, giỏi đưa đẩy và con mắt quan sát tinh tế mà hắn ta thành công lọt vào mắt xanh của Lãnh Diệc Hàn.
Trường đua người này vốn là do Lý Kỳ phụ trách giám sát.
Bởi vì trên giang hồ, ông chủ Khôi nổi tiếng làm việc tàn nhẫn, cho nên hắn ta được phái làm cơ sở ngầm giám sát trường đua này.
Khi nghe Tả Long quát lên như vậy, Lý Kỳ cảm thấy rất khiếp sợ.
Ở cái đất Thanh Châu này lại có người dám chỉ mặt gọi tên, bảo cậu chủ nhà hắn “lăn ra đây”.
Theo như suy nghĩ của mọi người thì có lẽ nửa đời sau của Tả Long… sẽ phải ở trong bệnh viện.
Nhưng Lý Kỳ thì khác, ánh mắt hắn ta đảo liên hồi.
Có hai trường hợp.
Hoặc là tên thanh niên này là kẻ đần, hoặc… hắn thật sự quen biết thiếu gia nhà hắn ta.
Lý Kỳ bằng lòng đánh cược vào trường hợp thứ hai, bởi vì nếu thành công thì sẽ lập công lớn, mà thất bại thì cũng chẳng tổn thất là bao.
Hắn ta liền xoay người, bấm số gọi cho Lãnh Diệc Hàn, nhưng tiếc thay là không có ai bắt máy.
Tuy nhiên, Lý Kỳ biết hiện tại, cậu chủ nhà mình đang ở trong xưởng số để theo dõi cuộc đua của một con rùa đen hiếm thấy.
Phía trong, sau khi nghe Tả Long quát lên, ông lão kia nhếch mép cười.
“Nhóc con, mày tưởng chỉ cần kêu đại tên ai đó là xem như có chỗ dựa à? Đồ vô tri!”
Tâm trạng Tả Long cực kỳ khó chịu.
Ông đây đường đường là Long Vương, vậy mà suýt nữa đã bị người ta xem là khỉ để trêu cợt!
“Tôi đang đói, không thích nhiều lời, các người đừng có chọc vào tôi, khi tôi đói bụng thì rất dễ nổi giận, ngay chính tôi còn sợ mình đấy! Mau bảo tên nhóc Lãnh Diệc Hàn kia đến đây cho tôi!”
Ông lão kia khẽ phất tay một cái, một gã trung niên hùng hổ bước tới, không nói gì đã tấn công Tả Long.
Người này tên là Bưu Tử, lực chân gã có thể đá gãy một gốc cây.
Gã giơ tay đấm thẳng tới, có thể thấy được, một đấm này đã dùng toàn lực.
Nếu là người bình thường thì dù không bị đánh nát đầu, nhưng chắc chắn sẽ bị thủng một lỗ to, đảm bảo chết ngay tại chỗ.
Từ đó có thể thấy ông lão kia tàn nhẫn đến mức nào.
Từ đầu đến cuối, bọn họ chưa từng nghĩ sẽ để lại người sống.
Tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Tả Long.
Anh thản nhiên giơ tay trái lên, dễ dàng bắt lấy nắm đấm hung hãn của Bưu Tử.
Bưu Tử có cảm giác cổ tay mình bị một cái kiềm kẹp chặt, không cách nào nhúc nhích được.
Gã lộ vẻ hoảng sợ, nhưng lại không ngăn được chuyện sắp diễn ra.
Lúc này, chân trái của Tả Long ngoặc một cái, thân thể Bưu Tử bị hất lên không.
Kế đó, tay phải của anh bắt lấy cổ chân gã, rồi nhấc gã lên.
Một chiêu này vốn là chiêu thức “kinh điển” trên phim điện ảnh, nhưng hiện tại lại diễn ra ngay trong đời thực.
Toàn trường có thể dự đoán được kết quả, sau khi Bưu Tử rơi xuống, tất nhiên thân thể gã sẽ được “tiếp xúc thân mật” với đầu gối của Tả Long.
Hậu quả không cần nói cũng biết.
“Tha mạng!”
Bưu Tử vốn đã lên đến đỉnh, lại bị Tả Long đè xuống, giờ phút này, rốt cuộc gã cũng tiếc mệnh, không còn để tâm đến tôn nghiêm nữa, cứ thế hô to.
Dưới tình thế cấp bách, ông lão vội quát: “Lên hết cho ta!”
Nếu Bưu Tử chết, ông ta thật sự không biết phải trả lời sao với nhà họ Khôi.
Khi đầu gối sắp chạm vào lưng Bưu Tử, đột nhiên, Tả Long nhớ lại hai chữ mà ông lão kia đã căn dặn.
Khiêm nhường!
Chính hai chữ này đã cứu mạng Bưu Tử.
Tả Long cảm thấy bất đắc dĩ.
Đúng, phải khiêm nhường, anh đến là để tán gái mà, sao có thể vừa đến Thanh Châu đã giết người cho được, ừm, như vậy có vẻ không hay lắm.
Nghĩ đến đây, anh nở một nụ cười tà, sau đó tay trái tăng thêm lực.
.