Lời nói của Tả Long khiến Lãnh Diệc Hàn và Võ Thiên buồn cười ngặt nghẽo.
Hải Hân lại chu miệng nhỏ.
“Anh Long, thật đáng ghét, anh lại ức hiếp người ta”.
Sau khi mấy chai rượu xuống bụng, Tả Long nhìn Hải Hân nói.
“Lấy máy tính ra, buổi tối còn có việc phải làm”.
Nghe thấy câu này, Lãnh Diệc Hàn và Võ Thiên đều xoa bàn tay, khuôn mặt lộ ra vẻ khát máu.
Hải Hân gật đầu mở laptop, chỉ vào một chỗ bên trên nói.
“Nơi này là tổng bộ ở Thanh Châu của Thiên Hồng, thực ra cũng không tính là Thanh Châu, vừa hay ra khỏi địa giới, trong núi Ải Lang”.
“Tả Long cầm laptop qua, lướt xem một lúc rồi nói.
“Ừm, vậy chuẩn bị xuất phát”.
Ba người Lãnh Diệc Hàn, Võ Thiên và Hải Hân quay sang nhìn nhau, dường như đều nhìn thấy trái tim bồn chồn không thôi của nhau”.
Soạt soạt soạt!
Đột nhiên mấy tia sáng lạnh lẽo vụt lên.
Chỉ thấy sau ót của ba người có thêm mấy cây kim châm.
Phụp!
Liền sau đó, ba người đều nằm bò lên bàn.
Tả Long kẹp laptop bên sườn thở dài nói.
“Tôi chỉ một thân một mình, các cậu đừng đi phá hỏng cuộc sống yên bình”.
Đặc biệt tổ chức Thiên Hồng này thần bí như vậy, ngay cả người như Hải Hân cũng không điều tra được một chút thông tin nào về tổng bộ, anh thực sự sợ sẽ gặp phải cao thủ ở đó, đến lúc đó đương nhiên cũng không rảnh để phân tâm quan tâm đến ba người này.
Phải biết rằng nơi này là quê hương Hoa Hạ, sẽ có nhân vật lợi hại nào xuất hiện, ngay cả trong lòng Tả Long cũng không dám chắc.
Sau khi đi ra cửa, Tả Long nói với Lý Kỳ canh gác ở cửa.
“Bọn họ uống nhiều rồi, cậu canh ở cửa, trước khi tôi chưa về, không cho phép bất kỳ người nào vào”.
“Vâng thưa anh Long”.
Lên chiếc Knight XV, Tả Long xuất phát.
Lúc đến núi Ải Lang, mặt trời đã xuống núi.
Núi Ải Lang bị bóng tối bao trùm, chỗ nào cũng rất quỷ dị.
Chiếc xe nghiêng ngả không ngừng, Tả Long không nhịn được vỗ vô lăng.
“Lại là đường núi chưa khai thác, cũng may lái vật khổng lồ như mày đi”.
Đến dưới chân núi, Tả Long xuống xe, ngẩng đầu nhìn.
Đỉnh núi có một chỗ phát ra ánh sáng.
Không xa phía trước anh có một tấm bia, bên trên viết ba chữ Xuất Trần Quán.
“Không tệ mà, lại còn dùng một đạo quán bỏ hoang để che đậy”.
Xuất Trần Quan trên đỉnh núi vô cùng nhỏ, nếu không phải có bóng đèn đung đưa theo gió trong sân, thì ai dám tin nơi này có người sinh sống.
Bên trong có một người trung niên ngồi trên đệm cói, ông ta nhắm chặt mắt, dường như đang nhập định.
Đột nhiên, người trung niên cảm nhận được một cơn đau nhẹ, sau đó ánh mắt đờ đẫn.
“Nơi này là chi nhánh Thiên Hồng phải không? Bên trong có bao nhiêu người?”
Người trung niên ngây ngô trả lời câu hỏi trong bóng tối.
“Hai mươi người”.
“Cơ quan ở đâu?”
“Di chuyển đệm cói thứ ba”.
Thế thì ông cũng hết tác dụng rồi.
Tả Long rút kim châm ra xong trực tiếp vặn đứt cổ người này.
Đi đến đệm cói thứ ba xoay chuyển, bức tường lại trực tiếp lún xuống một mảng lớn, lộ ra thông đạo kéo dài xuống dưới.
Quả nhiên có hang động.
Chi nhánh Thiên Hồng trên núi Ải Lang nằm ở bên trong sườn núi.
Ngoài một sân viện nhỏ, còn có một gian nhà rộng lớn.
Lúc này có mười người ngồi trong gian nhà, đều là lãnh đạo cấp cao của chi nhánh Thiên Hồng.
Ông lão đứng đầu tỉnh lại từ trong trạng thái nhắm mắt dưỡng thần, sau đó khẽ gật đầu.
Một cô gái đeo kính bên tay phải ông ta nhẹ giọng lên tiếng.
“Bây giờ đặt trước mặt các vị là tài liệu về Tả Long, mọi người có thể xem qua”.
Chỉ qua mấy ngây, một người lên tiếng nói.
“Thế mà lại là Long Vương Tả Long, tôi đã nghe nói đến người này, vô cùng nổi tiếng ở khu vực của lính đánh thuê nước ngoài”.
Một người trung niên bên tay trái ông lão càng kinh hãi.
Ban đầu chính ông ta hạ lệnh diệt trừ Tả Long này, không ngờ lại còn là một nhân vật lớn.
“Việc này… xin trưởng lão ra chỉ thị”.
Trong hội trường lại yên tĩnh, ông lão đảo mắt nhìn bức ảnh khá bắt mắt trên sấp tài liệu, sau đó chậm rãi lên tiếng.
“Cái chết của hai sát thủ có thể bỏ qua không tính toán, nhưng Tả Long lại cố chấp muốn bảo vệ Vệ Lam, đó chính là không muốn để chúng ta có được Long Mộc, sự việc liên quan đến Long Mộc, không cần suy nghĩ quá nhiều, tổng bộ cũng sẽ hạ lệnh, giết!”
“Vâng!”
Đúng lúc trong hội trường đang thảo luận về Tả Long, nhân vật chính cũng đến trong sân viện.
Khẽ quan sát một lúc, Tả Long bật cười.
Thiên Hồng này cũng thật cẩn trọng, trong hang động như này còn cắm thêm mười người canh gác.
Tả Long phát hiện vừa đúng mười người ở nơi mờ ám này.
Chỉ mất năm phút, Tả Long đã giải quyết hết số người này.
“Chậc chậc, có những thứ này mình có thể tiết kiệm không ít sức lực”.
Hai cánh tay của anh cũng không rảnh rỗi.
Bên hông đeo dây lưng dắt mười quả mìn, hai tay mỗi tay một khẩu AK.
Pằng!
Mọi người trong hội trường chuẩn bị giải tán bỗng nghe thấy tiếng vang lớn, tất cả đều quay đầu nhìn.
“Tả Long!”
Tả Long cười tà dị, sau đó nắm dây lưng trong tay ném ra.
“Tiễn các người lên Tây Thiên!”
“Không ổn!”
Đùa à, đây là mười quả mìn, uy lực nổ không phải tầm thường, những người này vốn không kịp rút súng, đều bỏ chạy vào bên trong.
Pằng pằng pằng!
Một hồi tiếng nổ vang lên, Tả Long đứng ra từ trong bức tường ở một bên.
Cả hội trường vô cùng lộn xộn, mùi thuốc súng nồng nặc và khói bụi tán loạn khiến Tả Long cau mày.
“Mẹ kiếp, hình như chơi lớn rồi, nên để lại một tên sống sót mới phải”.
Vừa dứt lời, một tiếng quát truyền ra từ khói bụi bên trong.
“Súc sinh!”
Tả Long vui mừng, không ngờ còn có người còn sống thật.
Thịch thịch thịch!
Tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên, một bóng hình chậm rãi xuất hiện trong tầm nhìn của Tả Long.
Là ông lão đó, lúc này đã không còn phong thái thiên phong đạo cốt, mà quần áo rách rưới, bụi bám đầy mặt..