Tả Long lập tức vung tay lên.
“Đừng, hiệu trưởng Vương, ông gọi thế làm tôi thấy mình già lắm, gọi tôi Tả Long là được rồi”.
Vương Trình có vẻ thoải mái hơn một chút.
“Vậy tôi gọi cậu là Tả Long nhé, tôi đã giao hết mọi việc cho Vưu Mẫn Giai – phó hiệu trưởng sắp xếp rồi, lát nữa cô ta cũng giải thích với cậu”.
Một phút sau, Tả Long nhìn Vương Trình cười nói.
“Hiệu trưởng Vương, một mình tôi đợi là được rồi, ông cứ bận việc của mình trước đi”.
Vương Trình vui mừng khôn xiết, nhưng mặt vẫn rất tỏ vẻ rất bình tĩnh.
“Chuyện này…”
Sau khi Vương Trình đi ra khỏi văn phòng thì hít sâu một hơi.
Rốt cuộc thanh niên này có lai lịch gì vậy?
Thế mà lại có thể khiến cậu Lãnh đích thân gọi điện đến.
Hơn nữa, nếu Tả Long có gì không hài lòng thì ông ta cũng đừng mơ có thể tiếp tục giữ vị trí hiệu trưởng này.
Đùa gì chứ, nhà họ Lãnh là cổ đông lớn nhất của trường Thự Quang, ông ta nào dám làm trái lời dặn dò của Lãnh Diệc Hàn?
Trong văn phòng phó hiệu trưởng, Tả Long đợi tận mười phút mà cũng không thấy ai đến, anh nhìn khắp căn phòng.
Đi đến trước bàn làm việc, anh ngửi được mùi hương nước hoa thoang thoảng và những dòng chữ tinh tế trên trang giấy.
Có câu thế này “ngửi mùi thơm để biết một người phụ nữ”, nhìn một chữ viết cũng chẳng khác nào quan sát một người.
Thế nên Tả Long đoác chắc Vưu Mẫn Giai – phó hiệu trưởng này hẳn là một cô gái xinh đẹp.
Người? Học sinh?
Trên trang giấy chỉ có mấy chữ đơn giản như vậy.
Mà lại khiến Tả Long nhớ đến ông lão ăn xin trước đó – người cũng luôn hỏi những vấn đề kỳ lạ.
Đáp án cho các câu hỏi này rất phong phú, có thể nói là muốn trả lời thế nào cũng được.
Tả Long ngẫm nghĩ một chốc rồi đột nhiên lấy bút ra, viết một câu lên trang giấy.
Lúc này, tiếng vặn nắm cửa vang lên.
Tả Long dùng tốc độ ánh sáng để chạy đến ngồi ngay ngắn trên sofa, dù sao sau này cũng là học sinh ở đây rồi, tốt xấu gì cũng phải để lại ấn tượng tốt với phó hiệu trưởng chứ.
Bóng người xuất hiện trước tầm mắt, Tả Long nhìn sang.
Ngay sau đó, anh có cảm giác ngạc nhiên đến mức chấn động.
Bộ vest nữ màu bạc, chiếc váy ôm sát người không che được vóc dáng cân đối, vòng nào ra vòng đó của người đối diện.
Đôi chân thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài khiến người ta mơ màng ảo tưởng.
Mái tóc xoăn kết hợp với đôi kính gọng đen, đây đúng là một bộ cosplay hoàn hảo.
Vưu Mẫn Giai còn trẻ mà đã có thể làm phó hiệu trưởng trường tư thục Thự Quang, không phải dựa vào nhan sắc để có được vị trí này mà là dựa vào thực lực.
Sơ yếu lý lịch của cô ta có thể khiến nhiều người cảm thấy hổ thẹn.
Thế nên trong cả trường hầu như không có người đàn ông nào dám công khai nhìn cô ta chằm chằm như vậy.
Nhưng bây giờ cuối cùng cũng có rồi đây.
Vưu Mẫn Giai cau mày không vui nói.
“Cậu là ai?”
Tả Long đứng lên nở nụ cười thật tươi để mình trông có vẻ không già dặn quá, đồng thời giơ tay phải ra.
“Xin chào, chắc cô là phó hiệu trưởng Vưu nhỉ, tôi tên là Tả Long, hôm nay vừa đến báo danh”.
Tả Long?
Hình như hiệu trưởng mới nói với cô ta cái tên này trước đó thì phải.
Nhìn bàn tay giơ đến trước mặt mình, Vưu Mẫn Giai cũng có ý từ chối bắt tay, nhưng ngại thể diện của hiệu trưởng và phép lịch sử, cô ta chỉ đành bắt một cái tượng trưng.
“Chào cậu”.
Có thể nói bàn tay này là bàn tay có thể xếp trong top mười bàn tay phụ nữ mà Tả Long từng chạm qua.
Không, xoa nhẹ thêm hai cái nữa thì… chắc có thể xếp trong top năm đấy.
“Thoải mái không?”
“Ừ”.
Vô thức đáp lại câu hỏi, sau đó anh nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Vưu Mẫn Giai.
Tả Long vội vàng buông ra.
“Ha ha, không nhịn được”.
Vừa nói câu đó xong, Tả Long cảm thấy hối hận.
Mẹ kiếp, bây giờ mình không phải là Long Vương, sao cứ cảm thấy như đang đùa cợt giáo viên thế chứ.
Vưu Mẫn Giai lạnh lùng hừ một tiếng cũng không nói gì thêm.
Cái tên “đi cửa sau” này là kiểu người cô ta ghét nhất, nhất là mấy tên háo sắc.
Đứng tựa vào bàn làm việc, Vưu Mẫn Giai nói.
“Tả Long, tôi không ngăn cản cậu đến đây nhưng sau khi trở thành giáo viên, tôi mong là dù cậu dạy học sinh không tốt nhưng cũng đừng truyền bá mấy tư tưởng xấu cho bọn nhỏ, nếu không, ngay cả hiệu trưởng ở đây, tôi cũng sẽ đuổi cậu ra khỏi Thự Quang”.
Tả Long gật đầu lia lịa.
“Ừ, phó hiệu trưởng Vưu yên tâm, tôi nhất định sẽ…”
Khoan đã!
Hình như không đúng.
“Phó hiệu trưởng Vưu, cô vừa nói tôi là giáo viên?”
Vưu Mẫn Giai nghĩ Tả Long lại đang giở trò gì nữa, dứt khoát xem như không nghe thấy mà nói tiếp.
“Cậu không có bằng cấp nên tôi không yên tâm giao các vị trí khác cho cậu, vừa lúc giáo viên âm nhạc lớp đã từ chức, sau này công việc đó sẽ do cậu đảm nhận ”.
Tả Long cảm giác mình sắp điên mất thôi, nghĩ mình là giáo viên thật rồi.
Cái tên Lãnh Diệc Hàn này tự ý sắp xếp gì thế này.
Dự tính ban đầu là trở thành học sinh, lẽ nào mình trông già thế sao?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy làm giáo viên cũng được, chỉ cần có cơ hội có thể tiếp cận được với Ngụy Tuyết Phi là được.
Nghĩ đến đây, cả người Tả Long cảm thấy nhẹ nhõm.
Một cực phẩm như Vưu Mẫn Giai thế này, nếu làm giáo viên thì chắc có cơ hội theo đuổi phó hiệu trưởng là cô ta nhỉ!
“Chị Vưu yên tâm, tế bào âm nhạc trời cho của tôi phát triển rất tốt: Piano, ghi-ta, trống, kèn xô na, đàn tranh, đàn nhị, tôi…”
“Dừng lại!”
Vưu Mẫn Giai có cảm thấy mình điên luôn rồi, thế giới này sao lại có người mặt dày như thế chứ.
“Ai là chị Vưu của anh? Thầy Tả, xin hãy chú ý lời nói, gọi tôi là phó hiệu trưởng Vưu”.
Nói rồi, cô ta cũng không quan tâm Tả Long có phản ứng gì mà ném cho anh một phần tài liệu.
“Đây là bản hợp đồng, cậu đọc xem, không có vấn đề gì thì ký vào, ba tháng thử việc, tiền lương là ba ngàn, chuyển sang chính thức thì mỗi tháng mười ngàn”.
Mặt Tả Long lập tức trở nên ủ rũ.
“Phó hiệu trưởng Vưu, tiền… lương này có thể tạm ứng trước không? Đến giờ tôi vẫn chưa có nơi ở, tốt xấu gì cũng cho tôi trả tiền thuê một căn phòng chứ”.
Vưu Mẫn Giai sửng sốt, đây là người hiệu trưởng giới thiệu đến sao?
Nhưng nhìn vẻ khó khăn của Tả Long, Vưu Mẫn Giai cũng hiếm thấy nở nụ cười.
Dĩ nhiên Tả Long phải khen ngợi hết lời vẻ đẹp này.
“Phó hiệu trưởng Vưu, cô cười trông rất đẹp, cười nhiều hơn nhé”.
Nụ cười của Vưu Mẫn Giai lập tức vụt tắt.
.