Lâm Nam ra hiệu cho tôi nín thở, tạm thời không được manh động, chỉ nghe thấy tiếng vật gì đó đâm vào container vang lên một lần từ bốn phía rồi sau đó yên tĩnh trở lại. Cho dù bên ngoài là thứ gì thì cũng không thể đâm thủng chiếc thùng xe container dày thế này để xông vào được, nhưng lớp sắt ở phía bên trên lại vang lên tiếng rầm rầm mỗi lúc một to hơn. Tôi và Lâm Nam đều không rõ là cái gì nên chỉ biết hoang mang lắng nghe.
Phần nóc của container có một khoảng được Lâm Nam cắt ra làm lỗ thông hơi, dùng ống thép hàn thành lan can rồi lấy lưới sắt mắt nhỏ bịt vào. Tôi và Lâm Nam đều nhẹ nhàng tiến ra khỏi chiếc xe ô tô, nấp trong bóng tối, nhờ vào ánh sáng lành lạnh của đêm trăng rằm để chú ý quan sát động tĩnh trên trần. Mưa chưa ngừng được bao lâu làn không khí mát lạnh theo gió lùa vào qua cửa sổ, lẫn vào trong đó là mùi thôi rữa nồng nặc. Tôi và Lâm Nam ngay lập tức nghĩ ra rằng rất có khả năng bọn móng vuốt âm đang ở ngay bên ngoài!
Khi tiếng động ngừng lại, những sợi thần kinh đang căng như dây đàn của tôi và Lâm Nam hơi chùng xuống một chút, trong bóng tối hai đôi mắt tìm đến nhau. Chiếc xẻng đào đất núi đang được nắm chặt trong tay Lâm Nam cũng được từ từ hạ xuống. Đột nhiên, một bàn tay xuất hiện tóm chặt lấy lan can cửa sổ, dùng lực giật mạnh khiến tấm lưới thép đều tung hết ra, trên mấy ngón tay to béo đó thậm chí còn đeo một chiếc nhẫn!
Đây chắc chắn không thể là bàn tay của móng vuốt âm được!
Nếu không phải là móng vuốt âm thì có thể là gì mới được chứ? Chì nhìn thấy bàn tay nắm chặt lấy ống thép, rõ ràng là đang cố hết sức, cổ tay vặn từng chút một, sau một hồi tiếng răng rắc vang lên, cả bàn tay đột nhiên mở ra rồi trở nên mềm nhũn, dưới ánh sáng lành lạnh của ánh trăng chiếu vào dường như không còn một sắc hồng nào của máu. Bàn tay trắng bệch đó nằm vắt vẻo trên cửa sổ, không hề cử động.
Trong lúc chúng tôi còn đang nghi ngờ thì một loạt tiếng động rầm rầm lại vang lên, nghe có vẻ như có thứ gì đó vừa nhảy từ trên nóc thùng xe xuống đất, sau đó lại không thấy động tĩnh gì nữa.
Tôi và Lâm Nam đứng yên một chỗ giương mắt nhìn bàn tay đó, trên trán chúng tôi đều lấm tấm mổ hôi. Một lúc lâu sau cho đến tận khi một tiếng động rất khẽ vang lên khiến chúng tôi giật mình hoảng hốt, thùng xe đã bị chọc thủng một rãnh lớn từ bên ngoài!
Tôi rùng mình một cái, rút súng ra ngắm thẳng vào cửa thùng xe chuẩn bị bắn, Lâm Nam càng không chần chừ cầm chiếc xẻng đâm bổ ra ngoài, chợt nghe thây tiếng cười hì hì rất khẽ: “Thì ra đúng là hai người ở trong này! Chị Sương, chị đừng có bắn đấy!”
Vừa nghe thấy giọng nói của Cáo con, tôi và Lâm Nam đều thở phào nhẹ nhõm, con quỷ nhỏ này đúng là đã dọa chúng tôi một trận hết hồn! Còn chưa đợi chúng tôi kịp trách mắng, Cáo con đã cướp lời trước: “Chị Sương đừng tức giận, em một lòng một dạ muốn tặng chị một món quà làm lễ ra mắt, không ngờ món quà này lại khiến chị sợ hãi như vậy, thật là ngại quá.”
Cáo con nói thứ nhảy từ trên thùng xe xuống đã chạy xa rồi nên tôi cũng muốn xem thử con bé nghịch ngợm tinh quái này muốn tặng tôi món quà như thế nào? Bởi vậy ba người chúng tôi cùng trèo lên nóc thùng xe xem rốt cuộc là cái gì. Chỉ nhìn thấy một xác chết to béo nằm cuộn tròn môt đống ở trên đó, một bàn tay mềm oặt vắt trên ống thép ở cửa sổ, xung quanh rơi vãi vô số những đám bụi đất màu đen, xem ra sau một hồi tranh giành ác liệt, cuối cùng cũng không tránh khỏi cái chết.
Cáo con cúi xuống mò mẫm trong người thi thể đó một hồi rồi lôi ra một chiếc gương đồng mỏng, phá lên cười ha ha: “Tìm được rồi! Chính là thứ này, chị Sương, tặng cho chị này!” Sau đó quay sang nói với Lâm Nam: “Anh Nam tên bị thịt này giờ phải làm thếnào? Kéo hắn vào chôn trong núi hay là cứ vứt ở đây? Hắn không có máu cũng chẳng có xương, đều đã khô cạn hết rồi.”
Lâm Nam hắng giọng một cái: “Em bây giờ mới nhớ tới anh hả? Xem em chơi đùa có vui không này!” Vừa thấy Lâm Nam làm mặt giận, Cáo con sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, khẽ lúng ba lúng búng: “Em cũng phải thập tử nhất sinh mới quay trở lại đây được, anh lại còn mắng em nữa!”
Cuối cùng vẫn là tôi thấy ngứa mắt bèn lôi hai người bọn họ trở vào trong xe, bắt Cáo con mau chóng kể xem có chuyện gì xảy ra. Chỉ còn chưa đầy một tiếng đồng hổ là tới nửa đêm rồi, Cáo con cũng tranh thủ thời gian vừa ăn vừa kể chuyện: “Cả ngày hôm nay em rất lo lắng, không biết phải tặng quà gì cho chị Sương mới được đây? Lần cuối cùng ở trên núi, sau khi nhìn rõ vị trí của bọn móng vuốt âm xong, thời tiết thì xấu nên em nghĩ nên xuổng núi sớm một chút. Vừa hay đúng lúc đó thì nhìn thấy tên béo đó và một tên cao kều nữa đang lén lén lút lút ở trên núi. Lúc đó đã sắp chiều muộn rồi, hai tên này lại đang vác một cái bao đi vào chỗ vắng vẻ. Tính hiếu kỳ của em chợt nổi lên, lúc đầu định tốt bụng nhắc nhở bọn chúng, nhưng nhìn bọn chúng thấy chằng giống với người lương thiện, em bèn bí mật bám theo bọn chúng xem có chuyện gì, nếu có rắc rối thì ra tay giúp đỡ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp cơ mà!”
Lâm Nam vừa lặng lẽ giúp Cáo con chuẩn bị những thứ đổ phải mang theo vừa để tâm lắng nghe câu chuyện. Cáo con tiếp tục nói: “Ai biết được hai tên này là người ở nơi khác đến, lên núi để trộm mộ. Bọn chúng không biết đến việc có lũ móng vuốt âm nên lấy ra một cái la bàn, tính toán một hồi lâu rồi chọn một chỗ bắt tay vào đào. Một lúc sau chợt nghe thấy tên béo lùn gọi tên cao kều đang đứng hóng gió kia xuống, giúp một tay lôi chiếc quan tài ra. Có thể do bọn chúng gặp vận xui, hầm mộ bị sụp xuống, ở bên dưới không thể mở được, chúng bèn mạo hiểm kéo quan tài ra. Đầu quan tài vừa lộ ra, em đã ngửi thấy mùi hôi thối tanh tưởi, còn có một luồng sát khí rất đặc biệt nữa!”
Tôi ngắt lời hỏi cô ây: “Luồng sát khí đặc biệt? Tên béo mà em nhắc đến có phải là tên đã chết trên nóc thùng xe kia không? Em thực sự có thể ngửi thấy mùi đó ư? Như thế nào vậy?”
Cáo con cười hì hì đáp: “Đương nhiên là thật chứ, loại mùi đó rất đặc biệt, vừa ấm vừa lạnh. Loại mùi vị này không phải đến từ quan tài mà là bay ra từ lỗ huyệt bên dưới quan tài. Hai tên trộm mộ này lôi quan tài ra, quả đúng là xui xẻo. Em thấy chiếc quan tài đó có kiểu dáng của thời nhà Minh. Khi bọn chúng mở lớp vải liệm ra, bên dưới là một xác chết nữ đang nằm cong cong không giống với lẽ thường, cái xác lõa thể đó vẫn còn trơn bóng, chưa hề thối rữa, giống như một người còn sống đang nằm ngủ vậy. Hai tên trộm mộ gian manh đó dùng tay sờ soạng khắp nơi, nhất là tên béo chết tiệt đó, hắn thậm chí còn định…, hừ!” Có lẽ do nghĩ lại một hành động xấu xa nào đó khiến Cáo con không nén nổi tức giận.
Sau khi ăn xong, thay đổi y phục, Cáo con vẫn rất phấn chấn: “Sau khi sờ mó xác chết đó xong, bọn chúng chỉ tìm được một cái gương đồng nhỏ, kiểu dáng rất đơn giản. Em thấy đó giống như một vật dùng để trừ tà, nhưng hai tên đó chẳng hiểu biết gì, tên cao không cam tâm bèn tiếp tục chui vào trong hố để tìm kiếm. Vừa mới bước vào, chỉ nghe thấy hắn kinh ngạc kêu lên một tiếng, nói rằng ở trong hố còn có một người nữa đang ngồi. Hắn bèn bò ra gọi tên béo mau mau chạy đi, còn bản thân hắn thì chạy không thoát, từ bên trong một tên móng vuốt âm xuất hiện. Tên móng vuốt âm này khác hẳn với bọn mà em vẫn nhìn thấy hàng ngày, trên lưng hắn có một lỗ thủng rất to nhưng mà đầu thì lại vẫn còn! Em chỉ nhìn thấy hắn tát một cái đã bay đầu của tên cao kều, rồi cắn chặt lấy cổ của tên đó ra sức hút máu. Sau khi hút máu xong, một tay hắn nắm chặt lấy đầu của tên cao đó, tay kia thò vào cổ để kéo, chỉ nghe thấy răng rắc một hồi, toàn bộ xương đều đã bị bẻ gẫy hết cả, hắn thật sự đã lôi hết cả xương cột sống ra ngoài. Em sợ đến nỗi không dám nhìn nữa, cuộn tròn lại một góc.”
Lâm Nam đang chăm chú lắng nghe chợt nói xen vào: “Đây chắc hẳn là một người tuẫn táng đã phải chết hết sức bi thảm, lúc bị chặt đầu để tế lễ còn cố ý không chặt đứt hẳn, người đó vẫn còn sống khi xương cổ và xương cột sống bị dứt ra, rồi mới chôn xuống đất. Bởi vậy khi người đó biến thành móng vuốt âm tìm được đầu của mình rồi nhưng lại không tìm được phần xương cổ và xương cột sống còn thiếu.”
Cáo con bèn nói tiếp: “Tên béo lùn đó chạy như bay xuống núi, còn tên âm thi có đầu đó cũng theo sát phía sau, ngửi mùi của tên béo mà đuổi theo. Lúc đó em mới dám ra ngoài, bám theo ở khoảng cách rất xa. Có thể do trong người tên béo lùn đó có bảo vật trừ tà này nên tên móng vuôt âm đó vẫn không dám nhảy xông đến bắt gọn. Nhưng tên béo lùn không biết điều này, chạy đến chỗ thùng xe ở đây, chạy đuổi nhau theo vòng tròn. Hắn tưởng rằng trèo lên nóc thùng xe thì có thể chạy thoát. Phần sau đó thì em không nhìn thấy được, chỉ đoán rằng khi tên béo nằm sấp xuống đã đè lên tấrn gương đồng nên bị tên móng vuốt âm phía sau tóm gọn.” Cáo con ngừng lại một lát, lén nhìn sắc mặt của Lâm Nam rồi mói tiếp tục nói: “Em không biết hai người có ở trong thùng xe này hay không nên không tới giúp hai người, em cũng không dám tới cứu tên béo vì sợ rằng mình không đánh lại nổi tên thủ lĩnh có đầu đó. Hơn nữa nếu cứu tên béo thì lại sợ không thể lấy được thứ bảo vật thời nhà Minh này!” Cô bé nói xong liền nháy mắt với tôi, đôi mắt sáng long lanh như thắp đèn vậy.
Lâm Nam thở dài một cái, nói: “Thôi được rồi, con quái vật này cũng không dễ đối phó đâu. Trong phần điều khiển xác chết trên mảnh mai rùa đó cũng có nhắc tới, có hai loại móng vuốt âm khó đối phó nhất, trong đó một loại chính là những người khi tuẫn táng đã bị chết một cách tàn khổc nhất, khi chết oán khí quá lớn, biến thành luồng sát khí cũng cực kỳ lớn. Nó không những đã tìm được đầu của mình, thêm vào đó lại có phần xương cột sống của người sống này nữa, đã trở thành vô địch rồi, không phải thứ mà chúng ta có thể đối phó được. Tuy vậy nó lại sợ chiếc gương đổng nhỏ này sao? Tiểu Sương, đưa tôi nhìn lại chiếc gương đồng đó xem thế nào.”
Nghe Lâm Nam gọi tôi là Tiểu Sương, đôi mắt sáng long lanh của Cáo con chợt chớp chớp một cách không tự nhiên, nhìn tôi lấy chiếc gương đồng nhò ra đưa cho Lâm Nam mà chẳng nói năng gì.
Lâm Nam nhờ vào ánh đèn để quan sát cẩn thận chiếc gương đồng, mặt trước hình tròn sáng có phản chiếu hình ảnh, mấy đường viền với nét vẽ đơn giản thoắt ẩn thoắt hiện, mặt sau dùng sợi vàng họa thành hình thái cực đồ, bên trong còn khắc mấy dòng chữ cổ, không có tay cầm, hai bên tấm gương có đúc hình hai con Phượng hoàng chầu vào phần thân gương, mặt gương bằng phẳng nhẵn nhụi.
Lâm Nam nhìn một lát rồi thất vọng nói: “Chẳng lẽ thật sự không nhìn ra được cái gì sao? Xem niên đại thì có vẻ là đồ cuối thời nhà Tần, tại sao lại xuất hiện trong quan tài của nhà Minh chứ? Những chữ Hán này là do người đời sau thêm vào, giống như là để giam giữ xác chết, trấn giữ lăng mộ vậy. Nhưng những nét tạo hình đơn giản trong mặt gương này tôi lại không nhận ra được, nhìn thì có vẻ rất quen. À, đây là quà mà Cáo con tặng cho cô, cô cứ giữ lấy vậy, sau khi trở về chúng ta sẽ nghiên cứu tỉ mỉ hơn.”
Tôi cầm lấy tấm gương, cho rằng trình độ Hán ngữ của mình ở trường đại học cũng không tồi, bèn ngồi nghiên ngâm dần từng chữ Hán cổ kia, vừa nhìn vừa đoán cũng ra được tám chín phần chính xác, đọc ra thì là một bài thơ ngũ ngôn cổ: “Vũ hậu không lâm xứ, thu đình gia thụ bàng, vũ linh trấn yêu tà, vạn thế xa mã tàng.” Tôi không hiểu ý nghĩa của nó cho lắm bèn nhét vật quý giá này của mình vào trong người, nói với Cáo con: “Tiểu Quyên, chị thật là xấu hổ, không chuẩn bị quà gì để tặng em cả, lần sau sẽ tặng bù có được không?”
Cáo con chẳng châp nhặt gì bèn đáp: “Có gì đâu chứ, chỉ là mượn hoa dâng phật mà thôi, chị Sương là người trong lòng em khâm phục nhất, chị chịu nhận quà là em đã vui lắm rồi!”
Nhìn đồng hồ thấy còn mười phút nữa là tới nửa đêm, Cáo con bèn lấy ra một cái bao tải lớn, xung phong trèo lên nóc thùng xe, định kéo xác chết của tên béo lùn đó xuống thùng xe, tránh để ngày mai bị người khác phát hiện thì phiền phức to.
Nhìn cô ấy bám lấy thành của thùng xe, rồi phốc một cái đã nhảy lên trên rồi, tôi đang định khen ngợi chợt nghe
thây Cáo con kêu lên thất thanh: “Á!” Sau đó không thấy
động tĩnh gì nữa.
Tôi và Lâm Nam đều thất kinh, vội vội vàng vàng trèo lên nóc thùng xe, chỉ thấy Cáo con đứng ngẩn người ra đó. Tôi còn tưởng rằng xác chết kia xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn lại vẫn thấy nó đang nằm phủ phục ở đó không động đậy thì thấy nhẹ cả người, bèn lấy chiếc bao tải từ trong tay Cáo con, định tự mình ra tay nhét xác chết vào bên trong. Tôi nghĩ xương sống của xác chết này chắc hẳn đã bị móng vuốt âm rút đi mất rồi nên chắc sẽ rất nặng nề khó di chuyển. Nhưng khi tôi lại gần xác chết để nhìn cho rõ thì lại thấy có gì đó có vẻ không đúng. Dường như nó đã bị vầy vò đến mức biến dạng rồi!
Lâm Nam ở bên cạnh ngăn tôi lại không cho bước tới, quay đầu lại hỏi Cáo con xem đã nhìn thấy cái gì, tại sao lại hét lên kinh hoàng như vậy? Cáo con lắc lắc đầu khe đáp: “Em cũng không biết, tiếng hét đó không phải là của em! Em vừa trèo lên thì nhìn thấy một người đang quỳ bên cạnh xác chết, khoác một tấm vỏ chăn bằng gấm màu đỏ rực rất giống với xác chết phụ nữ thời nhà Minh ờ trong cỗ quan tài đó. Người phụ nữ đó đang lật xác chết, thò tay vào trong mò mẫm, nhìn thấy em thì đột nhiên đứng bật dậy, cũng không biết là em hay là nó đã hét lên nữa, sau đó nhìn thấy nó nhảy xuống đất rồi chạy mất.”
Vừa nghe thấy còn có xác chết nữ thời nhà Minh ở xung quanh, tôi và Lâm Nam đều đề cao cảnh giác, mở to mắt nhìn ra xung quanh. Làm sao thế này? Móng vuốt âm vừa chạy đi thì lại xuất hiện một xác chết nữ thời nhà Minh ư? Tôi có chút khó hiểu bèn quay ra hỏi Lâm Nam: “Trên đời này thật sự có ma quỷ hay sao? Anh đã đào nhiều ngôi mộ cổ như vậy rồi, rốt cuộc đã gặp phải hay chưa?”
Lâm Nam gượng cười đáp: “Trên đời này làm gì có ma quỷ gì chứ? Người chết rồi cũng giống như ngọn đèn đã tắt, nếu quả thực mà có ma quỷ thì tôi sớm đã rửa tay gác kiếm rồi! Cái xác nữ thời nhà Minh này chắc hẳn có liên quan tới chiếc gương đồng đó, chắc trước khi được chôn xuống đã có những dấu hiệu sẽ biến thành thây ma, bởi vậy người nhà mới phải đặt vào trong mộ chiếc gương đồng để trấn áp tà ma, lúc khâm liệm còn được ướp một thứ thuốc nào đó, hơn nữa do được chôn ở núi Phượng Hoàng là nơi có sát khí rất nặng. Thực ra việc lấy hung trấn hung thì không có gì sai, nhưng lại chưa tính đến việc núi Phượng Hoàng là hung trận ‘ngọa long ngâm’, có uy lực phong thủy vô cùng lớn, bởi vậy xác chết nữ này được chôn trong lòng đất suốt mấy trăm năm, bị ảnh hưởng bởi tử khí của lũ móng vuốt âm, một khi lộ ra ngoài không khí sẽ biến thành xác sống!”
Tôi và Lâm Nam cẩn thận nhét cái xác mềm oặt nặng nề của tên béo vào trong bao tải, quả nhiên xương sống của hắn đã bị rút mất hơn một nửa. Toàn bộ xương sống của hắn bị người ta dùng lực ngắt thành từng đoạn, mắc kẹt lại ở trong người, không hiểu lúc chết đã phải đau đớn tới nhường nào! Chúng tôi đẩy bao tải đựng xác chết vào trong một góc của thùng xe rồi ba người kiểm tra lại hành trang lần cuối cùng, thời gian cũng vừa đúng nửa đêm, phải xuất phát rồi. Lâm Nam một lần nữa nhắc nhở Cáo con phải lưu ý mùi của bọn móng vuốt âm và xác chết nữ thời nhà Minh đó, bởi anh ta cho rằng hai thứ này có thể mang đến rất nhiều những nguy hiểm khó lường!
Trăng thanh gió mát, chúng tôi men theo một bên sườn núi nhanh chóng lên tới phần gốc của móng rồng. Nơi này khác với chỗ lần trước tôi gặp Cáo con, không có nhiều những gò đất nhỏ cao thấp không đều. Nước mưa ngấm vào trong đất khiến cho mặt đất rất bằng phẳng, ngước nhìn lên đinh núi cao vời vợi thấy khoảng cách vẫn còn rất xa, thật khó mà tưởng tượng được đây chính là chỗ chúng tôi sẽ tiến vào trong lòng đất!
Theo quán tính, tôi thò tay xuống thắt lưng rút súng ra. Cô gái kì lạ này trốn ở đây không giống với người tử tế làm chuyện đàng hoàng. Nhưng tôi vẫn thấy cô ấy hết sức chăm chú, đôi mắt dán chặt vào phía những người vừa mới đào hố xong ở đàng kia, không hề chú ý đến tôi. Dường như cô ta cũng chẳng có ác ý gì, chỉ ngăn cản không cho tôi đi về phía đó mà thôi
Tôi rút sung ra, mở chốt an toàn rồi đặt trong túi áo, lòng dạ con người vốn khó lường không thể không đề phòng, biết đâu cô gái này là đồng bọn của đám người đào trộm mộ kia, cố ý lừa tôi, sợ tôi đi tới làm hỏng việc của bọn họ, bởi vậy tôi nhất định phải có sự chuẩn bị trước.
Những người đào hố ở đằng kia quả thật không phải là người tầm thường, họ chẳng dùng công cụ gì, vậy mà cũng đào được một cái hố sâu hình tròn. Chỉ thấy họ dùng cả chân cả tay hì hục một lúc, chẳng bao lâu sau lại dùng số đất vừa đào lên ây lấp trở lại hố. Mặt đất ở đó được lấp bằng phẳng như chưa từng được đào lên vậy.
“Coi như là đã làm xong! Được rồi, không sao rồi!” Cô gái đó thở phào một cái, tháo khăn bịt mặt xuống, xoa xoa mặt rồi nói với tôi: “Chị ờ đâu đến vậy? Vào lúc này sao lại dám tới đây? Ồ, nhìn chị chắc không phải người ở đây, đến tham quan phải không?”
Tôi nhìn kĩ cô gái, tóc tai buộc gọn gàng như con trai, cả một vầng trán phía trước không có một sợi tóc nào lọt ra, mái tóc ngắn gọn đều nằm ờ phía sau, mắt tròn mũi tròn, bên dưới là đôi môi mỏng, khóe miệng hơi nhếch lên y như đang cười. Nhìn cô chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, rất gọn gàng nhanh nhẹn, khiến tôi bất giác có ngay thiện cảm.
Nghe câu hỏi của cô, tôi thấy có chút kì quặc liền hỏi lại: “Làm sao vậy? Tôi đúng là từ nơi khác đến, lên núi ở bên phía miếu Chu công, chẳng hề nhìn thấy tấm biển nào ngăn cấm du khách cả, lẽ nào ở đây không được phép tới sao?”
Cô gái khẽ cười đáp: “Không phải là không được tới chị tự nhìn xem mình đã đi đến đâu rổi?” Tôi đứng thẳng dậy nhìn ra bôn phía xung quanh, chỉ nhìn thấy một khe núi hẹp đang bao quanh hai chúng tôi, chỗ nào cũng thấy những bao đất nhỏ chất thành từng đống cao thấp không đều, cái này xếp sát cái kia, cao quá đầu người. Tôi thấy hơi hoang mang, nhìn về phía đằng xa, thì ra lúc tôi xuống núi mải nghĩ về việc chuẩn bị của Lâm Nam nên đã đi lạc khỏi đường chính vào lối rẽ này. Lúc này mới đi đến một vùng đất trũng ở lưng chừng núi.
Cô gái tiếp tục nói: “Ở đây bình thường không có ai dám đến cả, số chị còn may nên mới gặp được tôi, nếu không cứ thế xông thẳng đến chỗ đám người không ra người, quỷ không ra quỷ kia thì e rằng chị sẽ chẳng còn đường về nhà nữa đâu! Thế nhưng quần áo mà chị mặc toàn là màu đen, có khi lại hợp với bọn họ đây, ha ha!”
Trong mấy năm làm việc ở Bộ Nội vụ, tôi đã có thói quen mặc áo gió để tiện cho việc cất giấu đồ đạc, thậm chí từ trong ra ngoài đều dùng toàn một màu đen. Tôi thấy hơi xấu hổ bèn mở to mắt hỏi cô gái: “Thế nào là người không ra người, quỷ không ra quỷ? Ở đây có việc gì vậy. Họ cũng đều có thói quen mặc quần áo màu đen hay sao?”
Nụ cười ở khóe miệng cô gái nhìn càng rõ hơn: “Chị gái ơi, chị thật là ngây thơ đấy. Chị không phát hiện thấy những người kia đều không có đầu hay sao? Sở dĩ họ đào rất thành thục như vậy là vì họ thường xuyên đào, đã đào cả ngàn năm nay rồi, người nào trong số họ cũng là vua đào đất. Người dân ở mười tám thôn làng xung quanh đây đều gọi bọn họ là ‘móng vuốt âm’, nếu lỡ không cẩn thận mà gặp phải bọn họ thì sẽ bị bắt giết ngay lập tức, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, bởi vậy nghe nói ở đâu có móng vuốt âm xuất hiện thì người dân cả thôn đó đều lo sợ không dám ra khỏi thôn. Vậy mà chị còn dám đi lại lung tung ở đây sao?”
Trời ạ, tôi sợ toát cả mồ hôi hột! Thì ra đã gặp phải âm thi (ND: xác chết cõi âm). Tôi đã từng đọc được trong sách vở vào thời xã hội nô lệ nhà Hạ, Thương, Chu, các bậc vua chúa quý tộc sau khi chết đều phải có người tuẫn táng theo. Những người tuẫn táng thân phận được coi là cao quý một chút như phi tử thần thiếp thì còn được chết toàn thây, đặt nằm trong những quan tài bằng gỗ. Còn phần lớn số nô lệ thì bị chặt đầu rồi ném xuống mộ, đem đầu của họ chôn ở những chỗ đã được tính toán khác. Có một số nô lệ hồn phách không siêu thoát được, tạo ra câu chuyện về âm thi giết người được ghi chép lại trong các sách lịch sử. Cái gọi là ‘móng vuốt âm’ ở đây chính là một dạng quái vật âm thi đó.
Sau khi định thần lại, tôi bèn hỏi cô gái: “Tôi nghe nói vùng phế tích của nhà Ân ở Hà Nam mới thường xuất hiện bọn móng vuốt âm này, làm sao ở đây cũng có nhiều như vậy? Cô không thấy sợ sao?” Tôi lại nhìn vào bộ quần áo mà cô gái đang mặc, thấy cũng có chút kì quặc, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, bèn nghi ngờ hỏi: “Trông cô ăn mặc mờ ám như vậy, ở đây làm gì? Chắc chắn không phải chỉ để chờ cứu tôi chứ?”
Cô gái liếc nhìn tôi một cái: “Tôi còn chả thiết cứu chị nữa cơ, chẳng qua là vừa đúng lúc chị đến bên cạnh thì kéo chị một cái mà thôi, hơn nữa tôi đã chờ rất lâu rồi, chính là chờ bọn họ đi ra, xem họ muốn đào tới đâu, nên không muốn chị phá hoại kế hoạch của tôi mà thôi!” Nói xong cô gái liền nhìn lên trời, tự lẩm bẩm một mình: “Trời vẫn còn sớm thế này, đám móng vuốt âm lại xuất hiện mỗi lúc một đông, bên dưới chắc không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nghe cô gái nói năng kì lạ như vậy, tôi lại càng cảm thấy hiếu kì: “Cái gì bên dưới? Cô là kẻ trộm mộ à? Bọn móng vuốt âm không có đầu đó là một trong những loại nguy hiểm nhất đây, cô không sợ gì sao? Nếu lỡ mà để chúng bắt được thì cả đời này cô sẽ phải nhập hội với bọn chúng, cùng chúng đào bới suốt cả ngày, tôi mới nghĩ đến mà đã thấy sợ rổi!”
Cô gái nghe thấy tôi gọi cô ta là kẻ trộm mộ thì có chút không vui: “Cái gì mà trộm mộ! Đều là những lỗ huyệt từ mấy nghìn năm về trước, từ lâu đã không có gì ở bên trong rồi, xuống dưới thám hiểm một chút, sợ gì chứ, cái đó gọi là cống hiến chút công sức khảo cổ học cho đất nước đây!” Câu nói này giống hệt như lời lý lẽ của Lâm Nam khiến tôi bất giác bật cười: “Lại còn cống với chả hiến, cái hố lớn này hay lăng mộ đều là bảo vật quốc gia, quốc gia cũng không kiểm soát việc mọi người có biết đến cái hố này hay không, nhưng chỉ cần bắt được kẻ nào trộm mô thì sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, chắc chắn sẽ mất đầu đấy!” Tôi dùng bàn tay đưa một đường qua ngang cổ.
Nghe tôi nói nghiêm trọng như vậy, cô gái bèn đứng dậy, phủi bụi đất dính trên quần áo rồi nói: “Đi thôi, đừng nói nhiều như vậy nữa, tôi tiễn chị xuống núi, vừa hay tôi cũng phải quay về, dù sao tôi cũng chẳng sợ những thứ này!” Nói xong bèn lấy ra một chiếc áo dài tay khoác ra bên ngoài, thấy nút cổ áo mở ra đê lộ một sợi dây chuyền bèn vội vàng nhét trở vào bên trong.
Nhìn thấy mặt dây chuyền lấp lánh bên dưới, tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tim đập thình thịch, thậm chí còn thấy hơi chóng mặt nữa: “Sợi… sợi dây chuyền đó của cô! Có thể đưa tôi xem được không?” Tôi lo lắng hỏi cô gái.
Cô gái nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, chầm chậm tháo sợi dây chuyền ra đưa cho tôi mà vẫn có vẻ để phòng. Tôi nhìn kĩ lại, quả nhiên tôi đã từng thấy nó rồi! Mấy tháng trước cùng với Lâm Nam vào sinh ra từ, mang ra từ trong lăng mộ của quốc vương Cát Tân ở Trung Á một cây gậy ngắn bằng vàng, trên đầu cây gậy vàng đó là hình một bàn tay đang nắm một viên ngọc. Hình ảnh đó vẫn in sâu trong trí nhớ của tôi, giống hệt với hình ảnh của tác phâm mô phỏng thu nhỏ trước mắt tôi lúc này!
Bàn tay tôi cầm sợi dây chuyền hơi run rẩy, tôi nghi cô gái này chắc chắn có quen biết với Lâm Nam, nếu không làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được! Tôi cố làm ra vẻ trấn tĩnh trả sợi dây chuyền lại cho cô gái: “Ô, rất giống với một sợi dây chuyền trước kia của tôi, tôi còn tưởng rằng chính là cái đó nữa. Đi thôi, chúng ta xuống núi nào. Hôm nay rất cảm ơn cô!”
Xuống đến chân núi thì hoàng hôn cũng đã buông xuống, sương chiều dày đặc, khói bếp lãng đãng bay. Trên suốt cả quãng đường tôi và cô gái cười cười nói nói, chúng tôi tranh luận không ngừng về việc thám hiểm hay là trộm mộ. Khoảng cách tuổi tác của chúng tôi không lớn, rất nhanh chóng đã trở thành bạn bè, cô gái cho tôi biết cô tên là Hồ Hiểu Quyên. Vì tôi còn chưa rõ mối quan hệ giữa cô gái và Lâm Nam như thếnào nên không nói tên thât, chỉ nói với cô ấy mình tên là Lâm Sương. Tôi nghĩ Lâm Sương và Lăng Sương cũng chẳng khác nhau là bao, về sau nếu có vì chuyện này mà có xích mích thì cũng dễ giải thích.
Lúc chia tay, tôi đưa cho Hiểu Quyên số điện thoại nhà ở Trịnh Châu, còn đưa cả số điện thoại nhà khách mà tôi đang nghỉ lại trong huyện Kì Sơn nữa. Tôi nói với cô ấy mình đến đây công tác, có lẽ còn ở lại vài ngày nữa mới đi. Hiểu Quyên không nói gì, chỉ bảo rằng sau mấy ngày nữa làm xong việc nhất định sẽ gọi điện cho tôi.
Về đến nhà khách mà tôi không giấu nổi nỗi vui mừng. Xem ra chuyến đi Kì Sơn lẩn này không phải là công cốc, rất có khả năng là Lâm Nam ở xung quanh đây, nhưng càng nghĩ thì tôi lại càng thấy không thật, lẽ nào lại trùng hợp đến như vậy? Đáng lẽ ra tôi nên đi theo Hiểu Quyên, xem cô ấy đi về đâu, có ờ cùng một chỗ với Lâm Nam hay không.
Bây giờ hôi hận thì đã muộn rồi, suốt cả đêm ấy tôi tự trách mình, lúc tỉnh dậy thấy hết sức chán chường, thêm vào đó ngày hôm ây lại mưa suốt. Tôi ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỗ nào cũng ướt sũng, chẳng thể đi đâu được, lại nằm vật xuống giường, càng thấy buồn chán hơn. Đúng lúc đó thì có người gõ cửa, tôi bèn ra mở cửa, thì ra là nhân viên phục vụ phòng mang tới cho tôi một bức thư nói rằng của bạn tôi vừa mới gửi cho. Xem ra người nhân viên phục vụ đó đã được thưởng hậu hĩnh nên nói nói cười cười rất vui vẻ.
Nhìn thấy ngoài phong bì đề “Gửi cô Dương Lăng Sương” bất giác tôi thấy ngạc nhiên, bởi ở đây tôi đã dùng giây tờ giả để đăng ký, cũng không hề đề tên thật, tại sao lại có bạn bè gì gửi đồ đến đây được cơ chứ? Tôi ra ngoài làm việc, trong huyện này không thể nào có ai quen biết được, thật là kì lạ.
Người phục vụ vừa đi khỏi tôi liền mở phong bì ra xem, trên tờ giấy chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi: “Từ ngày vội vàng chia tay, không thể không mong nhớ, chẳng ngờ lại có thể gặp mặt dưới chân núi Phượng Hoàng, nơi khuê phòng không tiện gặp gỡ, xin hãy xuống dưới tầng gặp mặt để thỏa nỗi lòng.” Phía sau nét bút rồng bay phượng múa có kí một cái tên khiến tôi không tin nổi vào mắt minh nữa. Không phải ai khác, chính là người mà mấy ngày nay tôi vẫn thường nghĩ tới, là Lâm Nam đã cách biệt lâu ngày!
Lâm Nam đang ở ngay dưới tầng, tôi vẫn còn chưa kịp đánh răng rửa mặt, biết làm sao bây giờ? Tôi vội vàng chỉnh trang lại rồi xuống dưới nhà, chỉ thấy Lâm Nam hai tay đang ôm lấy đầu, tóc tai ướt rượt, đứng ở cửa nhìn tôi cười.
Tôi cố gắng che giấu con tim đang nhảy tưng tưng trong lồng ngực, chắp tay ra sau lưng chầm chậm bước tới, ngẩng đẩu lên nhìn anh ta cười đáp lễ, vẫn là Lâm Nam mở lời trước: “Thật không ngờ có thể gặp lại cô sớm như vậy, xem ra làm đặc công quả không hề đơn giản, đi đến đâu cũng bị cô tóm gọn.”
Tôi cũng hạ thấp giọng trả lời: “Đúng vậy, đúng vậy, anh quả là một tay trộm mộ cao thủ đây! Tóm được anh chẳng dễ dàng gì!” Nghĩ một lát lại cảm thấy hơi tức giận: “Sao rồi? Vị cô nương xinh đẹp kia của anh đi đâu mất rồi? Lẽ nào đã bị anh bỏ rơi rổi sao?”
Nghe tôi nói như vậy, Lâm Nam liền bật cười thành tiếng: “Đừng nói thế, đó là trợ thủ của tôi, là con gái một người bạn chiến đấu của cha tôi, đã quen biết nhiều năm rôì. Tôi hôm qua cô ây quay về nói lại tình hình với tôi, lúc sắp đi có nhắc tới cách ăn mặc và cái tên giả của cô, tôi liền đoán ngay ra là cô. Sáng sớm hôm nay đến nhìn qua cửa sổ để xác nhận lại xem có đúng hay không, thật không ngờ cô là con mèo lười ngủ trưa, hại tôi ướt hết cả quần áo mới nhìn thấy cô ngồi bên cửa sổ nhìn xuống dưới!”
Không đợi tôi kịp phản pháo lại, Lâm Nam liền tiếp tục nói: “Mau lên trên thu dọn đồ đạc đi, tôi dẫn cô tới một nơi, đang cần cô giúp đỡ đây!” Rồi anh ta tiến lại gần ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Chúng ta cùng đi đào một ngôi mộ lớn là của thiên tử nhà Chu đấy!”
Mộ thiên tử nhà Chu? Đó chính là câu đố không lời giải trong các lăng mộ của Trung Quôc, hàng bao nhiêu năm nay vẫn chưa từng được phát hiện. Cho dù trong lòng tôi cũng rất muốn xuống thám hiểm một phen nhưng vì còn quá nhiều điều phải lo lắng, bởi vậy tôi vẫn nghiêm giọng nói với Lâm Nam: “Tôi là một viên chức nhà nước, sao có thể làm những chuyện vi phạm pháp luật nghiêm trọng như vậy. Đây lại không phải ở nước ngoài, làm sao có thể bỏ qua những trói buộc về luật pháp đó được!”
Một nụ cười nham hiểm quen thuộc lại hiện lên trên gương mặt của Lâm Nam: “Cái gì chứ! Cô cho rằng chúng ta phải phá luật để đi trộm mộ sao? Không phải đâu! Ngôi mộ nhà Chu trên núi Phượng Hoàng được phát hiện từ lâu, bên trong đã bị trộm sạch sẽ chẳng còn gì. Có một số chỗ do mặt đất thay đổi, dòng nước sông chảy qua nên sắp đổ sụp, nêu muốn báo cáo cho nhà nước, thủ tục còn chưa làm xong thì đã bị người ta đào hết rồi.” Lâm Nam ngừng một lát, có lẽ cảm thấy vẫn chưa đủ lý do bèn tiếp tục nói: Cô cũng thấy rồi đấy, thời gian này bọn móng vuốt âm đó hoạt động rất thường xuyên, có lẽ bên dưới đã xảy ra chuyện lớn rồi, thời gian chẳng chờ đợi ai. Như vậy nhé, chúng ta vào trong xem thử, trước hết có thể giải quyết triệt để bọn móng vuốt âm đó, thứ nữa tìm được những đồ tùy táng nào chúng ta cũng sẽ giao cho nhà nước… Tuy nhiên tôi thì nhất đinh không để lộ thân phận đâu đấy.”
Cái lưỡi dẻo quẹo của Lâm Nam đã khiến tôi bị rung động. Quá trình mạo hiểm đi thám hiểm lăng mộ cũng thật hấp dẫn, cuối cùng tôi tự thuyết phục bản thân mình lần này là chúng tôi đi trừ hại cho dân. Đương nhiên nếu tìm thây bất cứ đổ vật gì đáng giá tôi cũng sẽ giao nộp lên cấp trên, quyết không để Lâm Nam mang đi tặng hết cô này đến cô khác lấy lòng nữa!
Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, tôi đi cùng Lâm Nam đến một nơi mà cũng không biết gọi là nơi nào, chi thấy một chiếc xe bus cỡ nhỏ tấp vào bến xe. Chiếc xe này đã được thay đổi cho tiện dụng, cũng rất thoải mái, đồ nhu yếu phẩm đều có đẩy đủ, các loại công cụ và thiết bị tiên tiến cũng được xếp đặt gọn gàng chiếm hết một nửa thùng xe. Bên ngoài thùng xe được ngụy trang nhìn rất bình thường, thậm chí còn đề một tấm biển “Kì Sơn – Phượng Tường”, bên cạnh còn treo thêm một tấm biển nữa, bên trên có viết: “Xe gặp sự cố”.
Cái anh chàng này, quả đúng là một chuyên gia trộm mộ! Dùng một chiếc xe chở khách cỡ vừa để che mắt người khác!
Vừa ngồi xuống, Lâm Nam bèn lấy ra một cốc đồ uống đưa cho tôi: “Cáo con đã tới núi Phượng Hoàng để quan sát động tĩnh rồi, đến tối mới trở về, nghe nói đúng là cô thì nó rất ngưỡng mộ, còn nói tối nay phải mang quà tới tặng cho cô nữa. À, ngày mai là ngày chuẩn bị cuối cùng của chúng ta, hôm nay chúng ta hãy thử tính toán phân tích xem nên làm thế nào nhé!”
Tôi nhìn anh ta châm chọc: “Anh đây là thầy giáo Lâm nổi tiếng lắm cơ mà, còn phải tính toán với phân tích gì nữa đào một ngôi mộ không phải dễ như trở bàn tay hay sao?” Lâm Nam hơi kinh ngạc, nhíu mày đáp: “Cái gì mà thầy giáo Lâm chứ? Cô nghe được ở đâu vậy?”
Nghe tôi giải thích nguyên cớ xong, Lâm Nam bất giác cười xòa, đôi mắt sáng rực nhìn vào tôi: “Ha ha, thì ra Sương đại tiểu thư của chúng ta lại quan tâm tới tại hạ như vậy, mới nghe tin tức đổn đại đã cất công tới núi Phượng Hoàng một chuyến để tìm tại hạ? Tại hạ quả thật là đã được ưu ái quá mức mong đợi! Thật không dám đâu! Đa tạ đa tạ!”
Nhìn bộ mặt tươi cười đắc ý của anh ta, tôi liền lấy cốc nước định đổ xuống đầu anh ta: “Ưu ái cái đầu anh ấy, xem ra đầu anh hơi nóng quá rồi đấy!”
Lâm Nam vừa cười vừa né tránh, rồi nghiêm chỉnh nói: “Được rồi được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta bàn chuyện chính đi. Cô hiểu biết được bao nhiêu về lăng mộ của nhà Chu? Hay là để tôi kể lại cho cô những tài liệu mà tôi đã thu thập được nhé?”
Tôi cũng rụt tay lại, nghiêm chỉnh ngồi xuống: ” Nhờ có phế tích của nhà Ân mà có thể hiểu biết khá nhiều về lăng mộ của nhà Thương, còn lăng mộ của nhà Chu thì tôi còn chưa biết gì cả. Hơn nữa từ xưa đên nay chưa có ai từng đào được lăng mộ của thiên tử nhà Chu cả! Đúng rồi, anh không phải đã từng nói kết cấu phong thủy sườn núi Rồng nằm không thích hợp với việc chôn cất thiên tử sao? Hay là anh