Tôi bò lại gần nhìn xem, quả nhiên Cáo con thân người mềm nhũn đang nằm trong vòng tay của Lâm Nam. Hai mắt ướt đẫm, tôi bèn đẩy Lâm Nam sang một bên, run rẩy ôm lấy Cáo con vào lòng, thử sờ vào ngực cô ây thấy vẫn còn ấm, tôi không nhịn được bèn quay ra mắng Lâm Nam: “Có phải anh bị ngã nên đầu óc có vấn đề rồi phải không?
Người vẫn còn chưa chết mà anh khóc lóc cái gì, làm tôi tức chết đi được! Viên thuốc do anh làm tướng quân mới có được đâu rồi, mau lấy ra đây đưa cho tôi!” Kì thực tôi biết viên thuổc đó Lâm Nam đã đưa cho tôi rồi, vậy mà tôi lại nói như vậy, tự bản thân mình cũng không hiểu rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì nữa.
Lâm Nam ngẩn người ra một lúc, sờ soạng khăp người đến phát cáu lên: “Viên thuốc đi đâu mất rổi? Đâu mất rồi? Rõ ràng là tôi đã để trong túi áo cơ mà!” Tôi bèn lấy viên thuốc từ trong người mình ra đưa cho anh xem: “Đúng là cái đồ ngốc, anh đã tặng cho tôi rồi còn gì! Ngay cả việc đó mà cũng không nhớ được!”
Lâm Nam giương mắt nhìn vào viên thuốc trong tay tôi, không biết là nên cầu xin tôi trả lại cho anh ta hay là để tôi cho Cáo con uống, bàn tay giơ ra ngẩn ngơ một hồi. Nhìn đôi mắt vừa mệt mỏi vừa khao khát của anh ta, tôi bèn cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng, không nói thêm gì nữa, nhanh chóng quay người lại nhét viên thuốc vào trong miệng Cáo con.
Miệng của Cáo con đã lạnh tới mức cứng đờ ra, rất khó nuốt được viên thuốc. Tôi bèn quỳ xuống dùng đầu lưỡi làm cho viên thuốc mềm ra, rồi chầm chậm mớm vào sâu trong cổ họng đã đông cứng của cô bé, chỉ cảm thấy mùi thơm của tuyết liên ngấm vào đầu lưỡi tôi vừa lạnh vừa tê.
Tôi vỗ mạnh một cái vào sau lưng Cáo con, viên thuốc đã bị nuốt xuống dưới bụng rồi, Lâm Nam cũng thở dài một cái rồi nằm phịch xuống đất.
Trong làn gió lạnh cắt da cắt thịt, tuyết bay đầy trời, tôi đành phải ôm chặt lấy Cáo con để truyền hơi ấm cho cô bé, miệng oán trách Lâm Nam: “Anh là đại anh hùng, sao còn không đi xem chỗ này là chỗ nào? Liệu có nơi nào ấm áp hơn hay không? Chỉ biết một mình mình nằm ở đó mà không nghĩ xem hai người chúng tôi phải làm thế nào à?”
Lúc đó Cáo con ở trong lòng tôi đã hơi hơi tỉnh lại, ôm lấy cổ tôi khẽ nói: “Chị Sương, chị không sao chứ, sao mặt mũi lại ướt đẫm nưóc mắt thế này?”
Tôi ôm chặt lấy cô bé, miệng trách móc: “Cáo con ơi là Cáo con, em làm bọn chị sợ chết đi được, không tài nào mà ngăn em một mình xông lên phía trước được. Em đã làm cho người khác phải lo lắng đấy!” Gương mặt của cô bé đã không còn những nếp nhăn của tuổi tác nữa mà đã hồi phục lại dáng vẻ nhanh nhẹn nghịch ngợm như trước kia.
Cáo con vẫn còn rất yếu, ngạc nhiên nhìn tôi và Lâm Nam rồi nói: “A, hai người cũng không sao cả! Cả ba chúng ta đều không bị già đi nữa, thật tốt quá! Em không sao, chỉ bị thương và ngất đi một chút thôi, và cái chân bị một tên lính Tần chém trúng một đao, em đã dùng súng mà cũng không bắn trúng hắn. Ai dà, em thật là vô dụng!”
Cơn bão tuyết điên cuồng cũng đã dần ngưng lại, xung quanh chúng tôi là cả một trời tuyết lạnh giá. Lâm Nam nhặt một cành cây khô đã bị đông cứng lại đưa cho Cáo con làm nạng chống rồi hỏi: “Cáo con, có chuyện gì đã xảy ra với em trong doanh trại của quân Tần vậy? Làm thế nào mà một mình em lại đến được đây?”
Cáo con tựa vào cây nạng đứng lên rồi đáp: “Em cũng không biết là chuyện gì nữa, lúc ở trên bờ sông nhìn thấy quân Tần đang bao vây quân ta, tình thế hết sức nguy cấp, em điên tiết lên, quên mất rằng mình vốn không biết cầm quân đánh trận, đợi đến lúc xông lên phía trước rồi, nhìn thấy đám quân Tần hung hãn chém giết bừa bãi mới hoảng sợ thì đã muộn. Em bèn quyết tâm xông thắng vào giữa doanh trại trung quân. Chỉ còn lại một mình em, bên trong doanh trại có một viên tướng Tần đang ngồi đó, hắn hùng hùng hổ hổ cầm đao chém em, trong khẩu súng của chị Sương chỉ còn lại mỗi một viên đạn, em… em đã không bắn trúng tên tướng Tần đó, ngược lại còn bị hắn đánh văng khẩu súng trong tay, chém vào chân em một nhát, suýt nữa thì đã chém đứt cả cái sa bàn rồi. Sau đó thì em đau đến nỗi ngất đi, khi tình dậy sờ vào mình thì nhận ra đã quay trở lại với bộ dạng thời trẻ, đang vui mừng thì lại nhìn thấy chị Sương khóc. Lâm Nam, có phải anh lại bắt nạt người khác không đấy?”
Tôi hơi xấu hổ liếc nhìn Lâm Nam một cái nhưng anh ta không hề chú ý mà chỉ trầm ngâm nói: ‘Lúc anh và Sương Nhi vào trong đó thì không hể phát hiện thấy viên tướng Tần mà em nói, lẽ nào hắn ta cũng bị ảnh châu đưa đến đây rồi? Chúng ta mau đi thôi, lúc nãy anh đã nhìn thấy ánh sáng đỏ của ảnh châu ở phía trước không xa, tốt hơn hết là chúng ta mau chóng tìm đến chỗ nó để sớm thoát khỏi vùng đất huyền ảo này thôi! ”
Địa thế ngọn núi này càng đi càng hiểm trở, đường núi đá như xuyên thẳng lên mây, hai bên vách núi dựng đứng sừng sững gẩn như khép chặt lại, chỉ để lộ ra một dải bầu trời nhỏ hẹp, giữa mây mù dày đặc có thể nhìn thấy đỉnh núi trắng xóa nghìn năm tuyết phủ, ngay cả những cơn gió từ giữa các đỉnh núi thổi tới cũng lạnh thấu xương. Một bên vách núi nghiêng nghiêng đổ xuống bịt kín cả con đường, có một số chỗ chúng tôi phải nghiêng người mới lách qua được, thỉnh thoảng ở những chỗ vách núi lồi ra lại có những dây leo treo lủng lẳng chạm cả vào mặt, vào người chúng tôi.
Tôi dìu Cáo con, càng đi càng thấy đau lòng, nhìn xuống bên dưới thấy sương mù bay lãng đãng giống như những đồi mây mỏng, bên dưới là đáy vực cây cối um tùm, nhìn lên trên thì mây vây kín đỉnh núi cao sừng sững chọc trời, tuyết trắng lóa cả mắt, cảnh tượng đẹp mê hồn mà lại có phần ma mị.
Tuy Lâm Nam nói rằng luồng ánh sáng đỏ nhìn không xa nhưng đến lúc đi mới thấy rõ ràng còn khó hơn cả lên trời nữa. Đi tới một chỗ thung lũng tương đối bằng phẳng, Cáo con là người đầu tiên không thể tiếp tục được nữa bèn ngồi xuống một hố tuyết, dù chúng tôi có nói gì cũng nhất định không chịu đi tiếp: “Dù sao thì ở đây cũng không thể bị già đi, hai người đi đi, em quả thật không thể đi nổi nữa, bằng không ba người chúng ta đều ở lại đây sống qua ngày, làm ruộng, trồng hoa không phải cũng rất tốt hay sao.”
Lâm Nam cười đáp: “Ha ha, tôi còn sợ Cáo con nói rằng lão yêu quái nhà Tần đó tới gây rối, đợi chúng ta ngủ say rồi mới tới thổi khí lạnh vào cổ chúng ta. Hơn nữa tôi làm gì có phúc phận tốt đẹp đến như vậy, có hai cô em gái ở cùng với tôi chứ. Ha ha!” Cáo con có lẽ đã nghĩ ra điểm nào đó không ổn bèn đỏ bừng mặt lên, thò tay ra nắm một nắm tuyết ném về phía Lâm Nam: “Tốt đẹp cái đồ quỷ quái nhà anh! Có mà anh nghĩ tốt thì có!”
Tôi cũng cười hì hì nhìn hai người bọn họ đánh qua đánh lại, Cáo con nói thì dễ nhưng để làm được lại rất khó, một nam hai nữ, không có nơi ăn chốn ở gì cả, chỉ có thể coi là lâm vào đường cùng không có lối thoát, bây giờ vẫn còn một tia hi vọng thì tuyệt đối không thể từ bỏ.
Chợt nghe thấy Lâm Nam kêu lên một tiếng, ôm lấy đầu ngồi sụp xuống, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nền tuyết trắng. Tôi nhìn ra xung quanh thấy trên mặt đất có một cục gì đó có góc cạnh ướt đẫm máu, bèn cẩn thận khẽ chạm vào rồi nhìn kĩ, thì ra đó là một con mắt người đã bị đông cứng lại, khiến tôi giật mình ném về phía Cáo con, kinh hãi bảo cô bé: “Em nhặt ở đâu được cái thứ này thế? Làm người ta giật hết cả mình!”
Cáo con bèn nhìn xuống bên cạnh chỗ vừa nãy cúi xuống nhặt thứ gì đó để ném Lâm Nam, tuyết đã bị trũng xuống thành một cái hố hình tròn, độ rộng của hố vừa đủ cho ba người đứng vừa, sâu khoảng một nửa thân người, lúc này trong đó chỉ có một xác chết đang ngồi, miệng há to ngước nhìn lên trời, đầu đã bị biến dạng nhìn rất đáng sợ, một con ngươi thì dính trên búi tóc, con ngươi còn lại chắc hẳn vừa bị Cáo con vo viên thành nắm tuyết ném trúng vào đầu Lâm Nam.
Xác chết này đã bị đóng băng cứng đờ, làn da và quần áo đều được giữ gìn tương đối nguyên vẹn, trên người mặc một chiếc áo rộng có ống tay rất lớn, không phải là cách ăn mặc của người hiện đại, hai hốc mắt chứa đầy đồng nóng chảy đã đông cứng lại, búi tóc cao ngay ngắn, thêm vào đó khuôn mặt còn đánh một lớp phấn rất dày, trắng phau khiến người khác có cảm giác ghê sợ, giống như một cô gái làm nghề ca kỹ. Điều kì quái duy nhất là tỉ lệ cơ thể của xác chết đó rất đặc biệt, nhìn gương mặt thì giống như người đã trưởng thành, nhưng bờ vai và thân người lại rất nhỏ, giống như trên cái cổ của một người lùn lại là cái đầu của người trưởng thành vậy.
Ba người chúng tôi ngồi xổm xung quanh người lùn mặt đánh phấn quan sát tỉ mỉ để tìm hiểu xem thế nào. Trong mô hình tiên cảnh đoạt mệnh mà Tần vương tốn bao công sức chế tạo lại xuất hiện một xác chết dùng để tuẫn táng thế này, một bên là hư ảo, một bên là thực tế, điều này thật đáng để suy nghĩ. Sau khi xem xét một hồi mà không nhìn ra được đầu mối gì, tôi bèn hỏi Lâm Nam: “Không phải anh đã nói chúng ta chỉ huy liên quân sáu nước đánh bại quân Tần là có thể tìm được đường ra hay sao, vì cớ gì lại còn bị ảnh châu đưa đến vùng núi tuyết này? Cáo con phục hồi nhanh như vậy, chắc hẳn đều do tác dụng của ảnh châu, điều này càng khiến tôi nghĩ mãi không thông, trong thế giới ảo làm sao lại có thể có xác chất tuẫn táng thật được?”
Lâm Nam đang tóm chặt lấy vai của xác chết định kéo cô ta từ trong hố ra bên ngoài, nghe thấy tôi hỏi như vậy bèn buông tay ra trả lời: “Tôi đã từng nói tiên cảnh này có hai điểm quan trọng, một là trận chiến giữa quân Tần và sáu nước, hai là những lầu quỳnh gác ngọc trên núi tuyết. Chúng ta đã đánh bại quân Tần cũng có nghĩa là đã phá được phần lớn yêu thuật. Tị trần châu từ trước tới nay chỉ dừng lại ở những vùng đất phong thủy đẹp. Chúng ta đã phát hiện thấy ảnh châu trong kết câu ‘vọng long ảnh’ ở Kazakhstan, còn cả ‘ngọa long ngâm’ ở đây nữa, đều là những chứng cứ cho thây tị trần châu từng dừng lại ở đây. Tần Thủy Hoàng không biết đã dùng loại phép thuật nào ép buộc ảnh châu vốn là thứ có linh hồn phải bồi táng trong tiên cảnh đoạt mệnh này, nhất định là muốn mượn sức mạnh của ảnh châu để bảo vệ cho sự an toàn cả lăng mộ của mình.”
Tôi vẫn còn có chút hoài nghi: “Nếu ảnh châu đã có thể khiến con người ta trường sinh bất lão, Tần Thủy Hoàng cho dù dùng cách nào có được ảnh châu, khó có thể nói rằng ông ta không đoạt được cả tị trần châu, vậy tại sao Tần Thủy Hoàng không còn sống đến tận ngày hôm nay? Hơn nữa nếu ông ta đã có thể không chế ảnh châu ở trong tiên cảnh, vậy tại sao không trực tiếp dùng tị trẩn châu để biến mình thành tiên thành phật chứ? Thật là không thể hiểu nổi!”
Cáo con đang ra sức chùi tay vào trong đám tuyết vì đã lỡ nhặt phải một con ngươi của người chết nên cảm thấy rất ghê sợ, ngẩn người ra lắng nghe hai chúng tôi phân tích tình hình chợt chen ngang vào: “Tần Thủy Hoàng liệu có đang ẩn trốn sâu trong núi tuyết này không? Do dùng tị trần châu không đúng cách nên đã bị biến thành một tên ‘bánh chưng bự’ đang ngủ vùi hay chăng? Cái xác nữ nhỏ hơn bình thường này liệu có phải là một loại yêu thuật gì nữa không? Em quả thật đã phát chán những thứ ma thuật hại người này rồi đấy!”
Lâm Nam lắc đầu đáp: “Tị trần châu phải dùng như thếnào mới có thể trường sinh bất lão, vấn đề này quả thực anh cũng không biết, đây vốn là một loại ngọc quý trong truyền thuyết, điều duy nhát có thể xác định được là Tần Thủy Hoàng đã có được ảnh châu, nhưng lại không thể trường sinh bất lão, vậy vấn đề là ở chỗ nào? Tốt hơn hết là chúng ta hãy đi xem sao! Nào, kéo cái xác chết khô này ra, xem xem bên dưới có cái gì?”
Xác chết khô của người lùn ở trong hố đang ngửa mặt lên trời, miệng há ra, dưới ánh tuyết phản xạ chiếu lên khuôn mặt đó càng trắng rợn người. Ba người chúng tôi tóm lấy vai và cái đầu của xác chết khô, ra sức kéo ra ngoài nhưng không hề thấy suy chuyển, dường như bên dưới đang bị thứ gì đó giữ chặt lấy. Trong lúc chúng tôi lôi lôi kéo kéo, nền đất tuyết xung quanh chợt lần lượt hiện ra vô số những cái hố tròn khác, Cáo con hiếu kì bèn chạy qua xem, nhưng vừa xem xong thì cuống cuồng bò trở lại, hoảng hốt nói: “Thật là đen đủi quá! Sao trong mỗi hố đều có một xác chết nữ đang ngồi giống như thế này!”
Trong sơn cốc bằng phẳng này vốn gió đã lặng, tuyết đã ngừng rơi, nhưng sau khi những cái hố tròn hiện ra thì thời tiết lại thay đổi, không còn là những bông tuyết mỏng manh lất phất bay nữa mà những hạt băng tuyết to đùng được gió lạnh cuốn lên từng đợt trên mặt đất, lẫn trong đó là từng hạt mưa lạnh buốt điên cuồng quất vào mặt chúng tôi. Những bộ quẩn áo mà chúng tôi mặc trên người ngay lập tức bị ướt sũng, bộ áo giáp thời Chiến quốc mặc bên ngoài bị ướt trở nên nặng trình trịch, về cơ bản không ngăn nổi những hạt mưa tuyết cứ chực chọc thẳng vào bên trong cổ áo của chúng tôi.
Trong làn mưa tuyết lạnh buốt đó, ba người chúng tôi khổ sở nắm tay nhau tìm một nơi có thể trú chân, tầm nhìn bị hạ xuống rất thấp, bàn tay giơ ra trước mặt cũng bị mưa che kín, không thể nhìn thấy vật gì ở khoảng cách quá mấy bước chân. Chúng tôi cố lê bước tiến tới, nhưng không ngờ lại lần lượt bị rơi xuống một cái hố tròn trống rỗng, cố gắng hết sức chống tay xuống đất để đứng dậy, đầu tôi vừa hơi tỉnh táo một chút đã ngay lập tức nhận ra có điểm gì đó không ổn. Xác chết nữ ở trong hố đi đâu mất rồi?
Tôi thuật lại toàn bộ tình hình hiện tại cho Cáo con nghe, rồi ngồi tựa trên cửa sổ chỉ cho cô thấy chiếc mũ bảo hiểm của tôi vẫn còn nằm bên dưới khoảng sân bằng đồng xanh, chỉ có điều bây giờ nó đã được phóng to lên gấp nhiều lần, nhìn chẳng khác gì một ngọn núi nho nhỏ!
Cáo con cuối cùng cũng đã tin rằng chúng tôi đã bị thu nhỏ lại ở bên trong những hình điêu khắc lập thể, cô sợ hãi đến nỗi không nói lên lời, và cũng không thể nào vui vẻ trở lại được nữa. Tôi an ủi cô rằng: “Đừng sợ nữa bây giờ nhiệm vụ cần thiết nhất là phải tìm được Lâm Nam, không phải em đã từng nói là chỉ cần ba người chúng ta ở bên nhau thì không có khó khăn nào là không thể vượt qua được hay sao? Đừng buồn nữa nhé!”
Đột nhiên từ bên ngoài vọng lại tiếng ngựa chiến hí vang, tiếng trống trận trầm đục cũng rền vang từng hồi, tôi và Cáo con không ai bảo ai đểu vơ lấy các dụng cụ rồi lao ra ngoài cửa, chạy thục mạng về hướng âm thanh vọng tới!
Chưa chạy được bao xa thì chúng tôi đã nhìn thấy chiến trường, chính là thế trận hình vuông của mấy chục binh sĩ mặc áo giáp đó, các tượng binh mã đều đã biến thành người sống, dẫn đầu là một con ngựa rất lớn, toàn thân phủ giáp bằng đồng, bên trên có một người đang ngồi ngay ngắn, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo, tay cầm một thanh bảo kiếm chuẩn bị ra lệnh xung phong, trên ngọn cờ đỏ rực phía sau lưng là một chữ Triệu rất lớn. Người này chính là Lâm Nam mà từ nãy chúng tôi đang tìm kiếm!
Tôi và Cáo con nhìn nhau cố rặn ra một nụ cười, sự việc càng ngày càng biến ảo khôn lường. Lâm Nam sao lại mặc khôi giáp của thời Chiến Quốc, thoắt một cái đã biến thành tướng quân của nước Triệu, lại còn chi huy quân đánh trận nữa. Có thể là sau khi bị hút vào mô hình thu nhỏ này, Lâm Nam đã đến thẳng chỗ gần nhất là lều bạt của đại tướng hành quân để chỉ huy. Phía đối diện không còn nghi ngờ gì nữa chính là tướng sĩ của nước Tần, phía sau lá cờ màu đen, rất nhiều người vẫn chưa mặc đủ khôi giáp, có người châp nhận chỉ dùng tay không, nét mặt vô cùng hung hãn, chẳng khác nào một đoàn quân lang sói.
Tôi và Cáo con thầm lo lắng trong lòng. Lâm Nam chỉ là một người của thời hiện đại dẫn chúng tôi xuống đây thám hiểm, về võ công cơ bản là không đủ để tự bảo vệ bản thân trước thiên binh vạn mã thế này. Lỡ mà anh ta có chuyện gì không may thì tôi và Cáo con e rằng dù có mọc cánh cũng khó lòng thoát được, chỉ còn cách chôn thây trong cái thế giói huyền hoặc này mà không ai hay biết.
Tôi và Cáo con bèn chui tọt vào một chiếc lều lớn của trung quân ở ngay bên cạnh, cố gắng nhìn xem chiếc chiến xa của Lâm Nam ở chỗ nào. Hai bên quân lính đã bắt đầu giao chiến ở chính diện, đám lính Triệu vừa xông lên ngay lập tức bị đốn ngã hàng loạt. Từng đám quân Tần không sợ chết điên cuồng xông vào trong đội ngũ của quân Triệu, chém giết bừa bãi, có những binh lính Tần trong lúc đang hăng máu chém giết còn lột cả những khôi giáp vướng víu ném hết xuống đất.
Những chiếc đầu người bị chém rơi xuông cát lại còn bị đá lăn qua lăn lại, đám lính Tần toàn thân dính đầy máu tươi tranh nhau cúi xuống nhặt những chiếc đầu người đó. Quân Triệu dù chết cũng không chịu lùi bước nhưng giờ khi đối diện với đám quân Tần mạnh như dã thú này thì không thể nào chống chọi nổi nữa, đành thoái lui như nước triều rút về.
Tôi và Cáo con đứng nhìn cảnh đó mà hoa hết cả mắt, chú tâm theo dõi cỗ chiến xa của Lâm Nam. Trên cỗ xe có ba người đều mặc áo giáp, tay khiên tay giáo. Lâm Nam không đứng ở vị trí của người đánh xe được bảo vệ kĩ càng mà lại ở phía sau xe, đang ra sức giết giặc. Bánh xe đặc ruột trên mặt đường mấp mô không ngừng lắc lư dữ dội, dường như có thể lật úp bất cứ lúc nào.
Trận chiến giữa hai nước Triệu – Tần này diễn ra cũng được khoảng ba mươi phút, quân Triệu gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn, thế nhưng binh sĩ ở những trận địa khác lại không hề ra tay trợ giúp mà chỉ lặng im quan sát. Có thể thấy được màu sắc của những lá cờ trận này khác nhau, có lẽ là liên quân của Tề, Sở, Yên, Hàn, Ngụy. Quân Tần tuy chiến thắng nhưng cũng không đuổi theo cỗ xe chỉ còn lại có một mình Lâm Nam đang tự mình đánh xe mà lại chỉnh đốn hàng ngũ bước đều lui về phía sau trận địa của quân Tần.
Lâm Nam đánh cỗ xe lắc la lắc lư về đến trước cửa doanh trại, ngã từ trên xe xuống đất, miệng lẩm bẩm: ”Hai lần rồi, tôi đã đánh hai lần rồi, cơ bản không phải là đối thủ của chúng! Thật không ngờ Tần Thủy Hoàng lại điên cuổng đến như vậy, chết rồi mà vẫn không quên đánh trận! Lẽ nào ông ta nằm ở dưới đất mà vẫn còn thể hiện võ công huy hoàng của mình!”
Tôi và Cáo con đỡ Lâm Nam dậy, trong lòng hết sức hoang mang, thấy trên lớp khôi giáp dày cộp có vô số vết máu, cả người Lâm Nam dính đầy mồ hôi và bụi đất, trên gò má và phần mép khi trước vốn nhẵn nhụi giờ đã mọc ra một lớp râu dài. Lâm Nam cay đắng mở to mắt nhìn hai chúng tôi rồi nói: “Hai người cũng đã tỉnh lại rồi à, tốt lắm, lần này chúng ta thông lĩnh ba cánh quân quyết chiến một trận nữa. Nếu không đánh thắng trận này thì chúng ta khó lòng có cơ hội thoát khỏi đây, sẽ nhanh chóng bị chết già ở trong này! Không biết lão già Tần Thủy Hoàng này đã dùng loại tà thuật gì, biến chúng ta thành những kẻ nửa người nửa quỷ để lão ta chơi đùa!”
Tôi và Cáo con cùng đồng thanh kêu lên: “Anh nói cái gì? Anh đã gặp Tẩn Thủy Hoàng rồi? Có thật vậy không?”
Đêm nay quả thực chúng tôi đã trải qua quá nhiều chuyện li kì, việc bị thu nhỏ người đi đã khiến chúng tôi không thể nào hiểu nổi, thời gian chạy nhanh hơn càng không rõ vì sao, bây giờ lại còn phải mặc giáp cầm kiếm quyết một trận sống mái với quân Tần nữa hay sao?
Lâm Nam thở hổn hển đáp: “Hai người chắc cũng đã nhận thấy bây giờ chúng ta đang ờ trong mô hình thu nhỏ ở trên khoảng sân đồng, giờ tốc độ lão hóa của chúng ta cũng cực kỳ nhanh, lẽ nào hai người không nhận thấy tôi đã như thế nào rồi sao? Nhìn hai người cũng đã là những bà cô trung niên mặt đầy nếp nhăn rồi đó!” Có lẽ vì thấy rất buồn cười nên Lâm Nam nói xong liền cười to lên thành tiếng, rồi lại bắt đầu ho rất dữ dội.
Tôi và Cáo con bị nói như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu. Tuổi thanh xuân chúng tôi vẫn còn chưa kịp tận hưởng hết, chẳng lẽ lại kết thúc ở đây sao? Tôi không cam tâm bèn hỏi Lâm Nam: “Anh nói đánh thắng quân Tần sẽ có cơ hội thoát khỏi đây phải không? Tần Thủy Hoàng đồng ý với anh như vậy hay sao? Nêu không làm sao mà anh biết được?”
Lâm Nam cười đáp: “Tần Thủy Hoàng làm sao mà còn xuất hiện được cơ chứ, ông ta đã chết mấy nghìn năm rồi còn gì! Tôi chỉ thoáng nhìn một cái đã nhận thấy chỗ này bị khống chế bởi thứ tà thuật nào đó rồi, những tượng binh mã này đang ở trong trạng thái nửa sống nửa chết, chỉ biết xung phong đánh trận, lão già Tần Thủy Hoàng đó dù ờ dưới mồ cũng vẫn muốn ôn lại quang cảnh chiến trận khi xưa, muốn đánh một trận thật lớn để cho thỏa mãn lòng ham muốn của mình mà thôi!”
Lâm Nam sau khi đã bình tĩnh trở lại bèn tiếp tục giảng giải cho hai chúng tôi: “Lúc vẫn còn chưa ngất đi, tôi đã quan sát rất kĩ thế trận hình vuông của các binh lính mặc áo giáp trước mặt. Ngoài những binh lính đang bày trận ở đằng trước thì ẩn trong các sông hồ phía sau còn có tầng tầng lớp lớp phục binh đang ẩn nấp. Quân đội của sáu nước và quân Tần giao chiến ở tiền tuyên, doanh trại trung quân của hai bên đều ẩn náu ở hậu phương, đặc biệt trong doanh trại của quân Tần xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ rất quái dị, có thể tướng quân chỉ huy cùa quân Tần chính là nguồn sức mạnh khống chế chủ yếu. Liên quân sáu nước đều là đám quân ô hợp, vị trí tướng quân chỉ huy chắc chăn là dành cho người từ nơi khác đến. Tôi vừa mới bước vào đã nhận ra thân phận thống soái của mình. E rằng trước chúng ta chưa từng có tay cao thủ nào tới được đây, lão già Tần Thủy Hoàng đó đã phải một mình xem vở kịch này suốt mấy nghìn năm rổi! Muốn thoát thân thì chỉ có cách thông lĩnh quân đội sáu nước đánh bại quân Tần, đánh thẳng vào doanh trại trung quân của bọn chúng, dập tắt nguồn ánh sáng đỏ đó mới được!”
Tôi và Cáo con ngẩn người ra nhìn Lâm Nam, không thốt lên được lời nào. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, ba người chúng tôi đã già đi mấy tuổi, hai bên tóc mai của Lâm Nam đã lộ ra mấy sợi hoa râm. Tôi còn nhớ mô hình điêu khắc khổng lồ này còn kéo dài mãi ra tận phía sau, chỗ chúng tôi đang đứng chỉ là cửa vào của mô hình mà thôi. Bây giờ cơ thể chúng tôi đã bị thu nhỏ như thế này, có muốn chạy ra ngoài cũng chẳng thể chạy nổi. Xung quanh đều là những vật chết dí một chỗ, thứ còn sông duy nhất chính là những tay đao phủ mặc áo lính này, chắc hẳn đây là do lão già Tẩn Thủy Hoàng cố tình sắp xếp như vậy.
Theo những ghi chép trong sách sử thì quân Tần đã lần lượt thôn tính sáu nước. Lẽ nào giờ đây Tần Thủy Hoàng muốn dùng binh lực của một nước chống lại liên quân sáu nước để phô trương thực lực quân sự vô địch của mình? Lâm Nam bèn tiếp tục giải thích sự nghi hoặc trong lòng chúng tôi: “Đánh bại quân Tần sẽ tìm được đường ra, về điều này thì không phải là tôi đem luồng ánh sáng đỏ kia ra mà đánh cược. Nếu xét theo bố cục của cả mô hình thu nhỏ này thì phần trọng điểm ở hai khoảng lớn, một là chiến trường của quân đội, nơi còn lại chính là lầu quỳnh gác ngọc trên núi tuyết. Rốt cuộc thì Tần Thủy Hoàng có tìm được thuốc trường sinh bất lão hay không đến bây giờ vẫn là một câu đố chưa có lời giải, những suy đoán của chúng ta trên đường vào đây giờ đã được chứng minh là có rất nhiều sai lầm, thêm nữa những người tài giỏi của nhà Tần không hề ít, để thiết kế ra thế trận lớn này không phải là một việc đơn giản, đã dùng sức mạnh trung tâm để không chế cả cạm bẫy yêu thuật, không ai dám bảo đảm rằng đây không phải là ý chỉ của Tần Thủy Hoàng. Bây giờ tôi cũng không tin đây chỉ là lăng mộ của một mình thừa tướng Lã Bất Vi nữa!”
Cáo con bèn chen ngang: “Đúng! Lão già Tần Thủy Hoàng đó nhất định không thể ngờ được quân Tần vô địch của mình có thể bị đánh bại. Những đồ châu báu tùy táng của ông ta chắc hẳn cũng được giấu ở đây, bởi vậy hàng nghìn năm nay vẫn chưa bị ai lấy trộm. Việc này khiến em nhớ lại một trò chơi trên máy vi tính, một khi chúng ta phá được phương án dự đinh của người thiết kế thì cả trình tự sẽ bị đảo loạn, vừa hay chúng ta có thể thừa nước đục thả câu!”
Thật không thể ngờ được tối nay đi đào lăng mộ của Chu thiên tử, cuối cùng lại thành ra như thế này, cùng với người Tần quyết một trận sông mái. Liệu có phải Tần Thủy Hoàng được bí mật an táng ở núi Phượng Hoàng này hay không, trước mắt vẫn chưa thể xác định, nhưng nhìn vào toàn khung cảnh khổng lổ ở nơi đây, chỗ nào cũng có dâu vết của người Tần thì khả năng chuyện đó xảy ra cũng rất lớn. Nếu Lâm Nam nói không sai thì luồng ánh sáng màu đỏ thẫm trong doanh trại trung quân kia nhất định là đầu mối yêu thuật then chốt, chúng tôi vẫn còn cơ hội rất lớn để thoát ra ngoài!
Lâm Nam dựa vào kí ức trước lúc hôn mê tại chiến trường của doanh trại chính miêu tả lại trạng thái hình thế quân đội hai bên đối chọi nhau, xác định rõ vị trí của cả núi, sông, đầm, hồ, thành trì, phục binh. Doanh trại trung quân của quân Tần nằm mai phục trong một tòa thành đất, hai bên là thế trận binh lính mặc giáp của tả quân và hữu quân. Phục binh thì nằm ẩn náu tại một cạnh của tòa thành đất, dòng nước sông bảo vệ thành được dẫn vào từ một nhánh sông lớn chảy quanh co trên núi. Ba người chúng tôi lo lắng thảo luận một hồi, dù sao thì thiết kế đột kích dã chiến vẫn là thế mạnh của tôi nên cuối cùng đã dựa vào ý kiến của tôi để xác định một phương án tập kích vô cùng can đảm.
Do cả ba người chúng tôi đều chưa có tí kinh nghiệm nào trong việc chỉ huy một đoàn quân xung phong tác chiến, mà sở trường của tôi lại là tập kích bất ngờ, bởi vậy cuối cùng quyết định Lâm Nam dẫn đầu binh lính của hai nước Yên và Triệu tấn công mạnh vào hai cánh trái phải, tôi và Cáo con mang theo súng và lựu đạn thời hiện đại chỉ huy thủy quân của nước Sở, thuận theo dòng sông tiến vào trong tòa thành đất được bảo vệ kĩ càng, tiến hành tập kích bất ngờ, hi vọng chỉ trong một trận đánh có thể vào được trại chỉ huy trung quân của Tần.
Sau khi chúng tôi bàn bạc xong xuôi, chiến trường khi nãy vừa thấm đẫm máu tanh giờ lại sạch như chùi, trở lại trạng thái ban đầu, quân Tần và quân Triệu cũng đã trở về hàng ngũ trong doanh trại của quân mình, bày lại thế trận như ban đầu.
Trước lúc chia tay, Lâm Nam sông chết không chịu nhận mấy quả bom cháy mà tôi đưa cho, chỉ nói rằng: “Hai người phải biết tự bảo vệ lấy mình, đừng có vội nôn nóng mà xông lên đánh nhau. Sương Nhi, súng của cô đừng sợ lãng phí đạn, đám tượng binh mã này đều hết sức điên cuồng. Cáo con không phải xuất thân từ quân nhân chuyên nghiệp như cô, cô còn phải lưu ý đến nó một chút.”
Chúng tôi nhìn vào những gương mặt quen thuộc của nhau, tôi và Cáo con lúc này đã giống như những người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi, Lâm Nam ngoài việc bị hói đầu thì bộ râu quai nón mới mọc ra cũng lôm đốm những sợi bạc. Lần này chia nhau ra hành động, không biết là phúc hay họa, tôi và Cáo con bất giác đều rơi lệ, Lâm Nam cố gắng nén thương cảm của mình để an ủi chúng tôi: “Sống hay chết đều quyết định ở trận này! Hai người đừng khóc nữa! Mau mau mặc áo giáp vào, chúng ta nhất định sẽ đánh thắng để thoát khỏi chốn này!”
Một lúc sau trận chiến đã bắt đầu, trước tiên là tin khẩn do quân Yên báo về, hai nghìn quân Tẩn đang ra sức tấn công vào kho lương của liên quân sáu nước, bọn chúng có cung khỏe nỏ mạnh, đang tấn công dữ dội khác thường. Tiếp sau đó quân Triệu cũng có tin khẩn, mấy nghìn quân Tần đang vòng ra đánh bọc hậu phía sau doanh trại, muốn chặt đứt con đường liên lạc giữa quân Yên Triệu và doanh trại trung quân. Trong rừng rậm trên núi thây có cờ quạt trông kèn của quân địch đang phô trương thanh thế, đã phái một toán quân nhỏ đến phía trước trinh sát.
“Truyền lệnh cho quân Yên tuyệt đối không được để mất kho lương, cũng cần phải dốc toàn lực xung phong tấn công vào cánh phải của quân Tần. Lệnh cho quân Triệu tấn công từ phía Nam lên phía Bắc, bất châp thương vong cũng phải trong một canh giờ đánh tan cánh trái của quân Tần!” Lâm Nam lạnh lùng hạ truyền đạt mệnh lệnh: “Các cánh quân nếu gặp phải kẻ địch tấn công quá mạnh không thể chống đỡ nổi thì không cần phải tham đánh, rút lui để lôi kéo quân Tần cũng coi như là đã có công! Còn hai người dẫn năm nghìn thủy quân ngay lập tức rời bến, trong vòng một canh giờ phải đến được cửa tòa thành đất! Nghe lệnh!” Nói xong bèn mạnh mẽ bước ra ngoài, lớn tiếng quát hỏi: “Chiến xa đâu? Chiến xa của ta đâu?”
Vừa nói dứt lời thì một chiếc chiến xa mới tinh đã được đánh từ phía sau doanh trại chạy như bay đến nơi, trên xe là một người lính mặc áo giáp và một người đánh xe để lưng trần, tay cầm đao cầm giáo, đằng đằng sát khí đáp lời: “Xin chờ tướng quân hạ lệnh!” Phía sau còn có bảy tám chiếc chiến xa khác nhìn đều hung hãn như vậy.
“Tốt lắm!” Lâm Nam hài lòng gật đầu, rồi đột nhiên hét to: “Tất cả binh lính hộ vệ doanh trại, cởi hết giáp trụ ra cho ta! Giờ chính là lúc chúng ta mỉm cười trên chiến trường, lập công vì đất nước! Theo sự sắp xếp trước kia, năm nghìn thủy quân hãy đi theo vị tướng quân mới tới này ngồi trên bè trúc, từ dòng suối trên núi tập kích thẳng vào doanh trại của quân Tần! Những người khác theo ta tiên lên!”
“Tuân lệnh!” Toàn bộ binh lính đồng thanh đáp lời, tiếng hô rền vang như sấm dậy. Lâm Nam trèo lên chiến xa, dứt áo ra đi mà không lưu luyến nhìn lại chúng tôi một lần nào.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tôi bò lại gần nhìn xem, quả nhiên Cáo con thân người mềm nhũn đang nằm trong vòng tay của Lâm Nam. Hai mắt ướt đẫm, tôi bèn đẩy Lâm Nam sang một bên, run rẩy ôm lấy Cáo con vào lòng, thử sờ vào ngực cô ây thấy vẫn còn ấm, tôi không nhịn được bèn quay ra mắng Lâm Nam: “Có phải anh bị ngã nên đầu óc có vấn đề rồi phải không?
Người vẫn còn chưa chết mà anh khóc lóc cái gì, làm tôi tức chết đi được! Viên thuốc do anh làm tướng quân mới có được đâu rồi, mau lấy ra đây đưa cho tôi!” Kì thực tôi biết viên thuổc đó Lâm Nam đã đưa cho tôi rồi, vậy mà tôi lại nói như vậy, tự bản thân mình cũng không hiểu rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì nữa.
Lâm Nam ngẩn người ra một lúc, sờ soạng khăp người đến phát cáu lên: “Viên thuốc đi đâu mất rổi? Đâu mất rồi? Rõ ràng là tôi đã để trong túi áo cơ mà!” Tôi bèn lấy viên thuốc từ trong người mình ra đưa cho anh xem: “Đúng là cái đồ ngốc, anh đã tặng cho tôi rồi còn gì! Ngay cả việc đó mà cũng không nhớ được!”
Lâm Nam giương mắt nhìn vào viên thuốc trong tay tôi, không biết là nên cầu xin tôi trả lại cho anh ta hay là để tôi cho Cáo con uống, bàn tay giơ ra ngẩn ngơ một hồi. Nhìn đôi mắt vừa mệt mỏi vừa khao khát của anh ta, tôi bèn cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng, không nói thêm gì nữa, nhanh chóng quay người lại nhét viên thuốc vào trong miệng Cáo con.
Miệng của Cáo con đã lạnh tới mức cứng đờ ra, rất khó nuốt được viên thuốc. Tôi bèn quỳ xuống dùng đầu lưỡi làm cho viên thuốc mềm ra, rồi chầm chậm mớm vào sâu trong cổ họng đã đông cứng của cô bé, chỉ cảm thấy mùi thơm của tuyết liên ngấm vào đầu lưỡi tôi vừa lạnh vừa tê.
Tôi vỗ mạnh một cái vào sau lưng Cáo con, viên thuốc đã bị nuốt xuống dưới bụng rồi, Lâm Nam cũng thở dài một cái rồi nằm phịch xuống đất.
Trong làn gió lạnh cắt da cắt thịt, tuyết bay đầy trời, tôi đành phải ôm chặt lấy Cáo con để truyền hơi ấm cho cô bé, miệng oán trách Lâm Nam: “Anh là đại anh hùng, sao còn không đi xem chỗ này là chỗ nào? Liệu có nơi nào ấm áp hơn hay không? Chỉ biết một mình mình nằm ở đó mà không nghĩ xem hai người chúng tôi phải làm thế nào à?”
Lúc đó Cáo con ở trong lòng tôi đã hơi hơi tỉnh lại, ôm lấy cổ tôi khẽ nói: “Chị Sương, chị không sao chứ, sao mặt mũi lại ướt đẫm nưóc mắt thế này?”
Tôi ôm chặt lấy cô bé, miệng trách móc: “Cáo con ơi là Cáo con, em làm bọn chị sợ chết đi được, không tài nào mà ngăn em một mình xông lên phía trước được. Em đã làm cho người khác phải lo lắng đấy!” Gương mặt của cô bé đã không còn những nếp nhăn của tuổi tác nữa mà đã hồi phục lại dáng vẻ nhanh nhẹn nghịch ngợm như trước kia.
Cáo con vẫn còn rất yếu, ngạc nhiên nhìn tôi và Lâm Nam rồi nói: “A, hai người cũng không sao cả! Cả ba chúng ta đều không bị già đi nữa, thật tốt quá! Em không sao, chỉ bị thương và ngất đi một chút thôi, và cái chân bị một tên lính Tần chém trúng một đao, em đã dùng súng mà cũng không bắn trúng hắn. Ai dà, em thật là vô dụng!”
Cơn bão tuyết điên cuồng cũng đã dần ngưng lại, xung quanh chúng tôi là cả một trời tuyết lạnh giá. Lâm Nam nhặt một cành cây khô đã bị đông cứng lại đưa cho Cáo con làm nạng chống rồi hỏi: “Cáo con, có chuyện gì đã xảy ra với em trong doanh trại của quân Tần vậy? Làm thế nào mà một mình em lại đến được đây?”
Cáo con tựa vào cây nạng đứng lên rồi đáp: “Em cũng không biết là chuyện gì nữa, lúc ở trên bờ sông nhìn thấy quân Tần đang bao vây quân ta, tình thế hết sức nguy cấp, em điên tiết lên, quên mất rằng mình vốn không biết cầm quân đánh trận, đợi đến lúc xông lên phía trước rồi, nhìn thấy đám quân Tần hung hãn chém giết bừa bãi mới hoảng sợ thì đã muộn. Em bèn quyết tâm xông thắng vào giữa doanh trại trung quân. Chỉ còn lại một mình em, bên trong doanh trại có một viên tướng Tần đang ngồi đó, hắn hùng hùng hổ hổ cầm đao chém em, trong khẩu súng của chị Sương chỉ còn lại mỗi một viên đạn, em… em đã không bắn trúng tên tướng Tần đó, ngược lại còn bị hắn đánh văng khẩu súng trong tay, chém vào chân em một nhát, suýt nữa thì đã chém đứt cả cái sa bàn rồi. Sau đó thì em đau đến nỗi ngất đi, khi tình dậy sờ vào mình thì nhận ra đã quay trở lại với bộ dạng thời trẻ, đang vui mừng thì lại nhìn thấy chị Sương khóc. Lâm Nam, có phải anh lại bắt nạt người khác không đấy?”
Tôi hơi xấu hổ liếc nhìn Lâm Nam một cái nhưng anh ta không hề chú ý mà chỉ trầm ngâm nói: ‘Lúc anh và Sương Nhi vào trong đó thì không hể phát hiện thấy viên tướng Tần mà em nói, lẽ nào hắn ta cũng bị ảnh châu đưa đến đây rồi? Chúng ta mau đi thôi, lúc nãy anh đã nhìn thấy ánh sáng đỏ của ảnh châu ở phía trước không xa, tốt hơn hết là chúng ta mau chóng tìm đến chỗ nó để sớm thoát khỏi vùng đất huyền ảo này thôi! ”
Địa thế ngọn núi này càng đi càng hiểm trở, đường núi đá như xuyên thẳng lên mây, hai bên vách núi dựng đứng sừng sững gẩn như khép chặt lại, chỉ để lộ ra một dải bầu trời nhỏ hẹp, giữa mây mù dày đặc có thể nhìn thấy đỉnh núi trắng xóa nghìn năm tuyết phủ, ngay cả những cơn gió từ giữa các đỉnh núi thổi tới cũng lạnh thấu xương. Một bên vách núi nghiêng nghiêng đổ xuống bịt kín cả con đường, có một số chỗ chúng tôi phải nghiêng người mới lách qua được, thỉnh thoảng ở những chỗ vách núi lồi ra lại có những dây leo treo lủng lẳng chạm cả vào mặt, vào người chúng tôi.
Tôi dìu Cáo con, càng đi càng thấy đau lòng, nhìn xuống bên dưới thấy sương mù bay lãng đãng giống như những đồi mây mỏng, bên dưới là đáy vực cây cối um tùm, nhìn lên trên thì mây vây kín đỉnh núi cao sừng sững chọc trời, tuyết trắng lóa cả mắt, cảnh tượng đẹp mê hồn mà lại có phần ma mị.
Tuy Lâm Nam nói rằng luồng ánh sáng đỏ nhìn không xa nhưng đến lúc đi mới thấy rõ ràng còn khó hơn cả lên trời nữa. Đi tới một chỗ thung lũng tương đối bằng phẳng, Cáo con là người đầu tiên không thể tiếp tục được nữa bèn ngồi xuống một hố tuyết, dù chúng tôi có nói gì cũng nhất định không chịu đi tiếp: “Dù sao thì ở đây cũng không thể bị già đi, hai người đi đi, em quả thật không thể đi nổi nữa, bằng không ba người chúng ta đều ở lại đây sống qua ngày, làm ruộng, trồng hoa không phải cũng rất tốt hay sao.”
Lâm Nam cười đáp: “Ha ha, tôi còn sợ Cáo con nói rằng lão yêu quái nhà Tần đó tới gây rối, đợi chúng ta ngủ say rồi mới tới thổi khí lạnh vào cổ chúng ta. Hơn nữa tôi làm gì có phúc phận tốt đẹp đến như vậy, có hai cô em gái ở cùng với tôi chứ. Ha ha!” Cáo con có lẽ đã nghĩ ra điểm nào đó không ổn bèn đỏ bừng mặt lên, thò tay ra nắm một nắm tuyết ném về phía Lâm Nam: “Tốt đẹp cái đồ quỷ quái nhà anh! Có mà anh nghĩ tốt thì có!”
Tôi cũng cười hì hì nhìn hai người bọn họ đánh qua đánh lại, Cáo con nói thì dễ nhưng để làm được lại rất khó, một nam hai nữ, không có nơi ăn chốn ở gì cả, chỉ có thể coi là lâm vào đường cùng không có lối thoát, bây giờ vẫn còn một tia hi vọng thì tuyệt đối không thể từ bỏ.
Chợt nghe thấy Lâm Nam kêu lên một tiếng, ôm lấy đầu ngồi sụp xuống, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nền tuyết trắng. Tôi nhìn ra xung quanh thấy trên mặt đất có một cục gì đó có góc cạnh ướt đẫm máu, bèn cẩn thận khẽ chạm vào rồi nhìn kĩ, thì ra đó là một con mắt người đã bị đông cứng lại, khiến tôi giật mình ném về phía Cáo con, kinh hãi bảo cô bé: “Em nhặt ở đâu được cái thứ này thế? Làm người ta giật hết cả mình!”
Cáo con bèn nhìn xuống bên cạnh chỗ vừa nãy cúi xuống nhặt thứ gì đó để ném Lâm Nam, tuyết đã bị trũng xuống thành một cái hố hình tròn, độ rộng của hố vừa đủ cho ba người đứng vừa, sâu khoảng một nửa thân người, lúc này trong đó chỉ có một xác chết đang ngồi, miệng há to ngước nhìn lên trời, đầu đã bị biến dạng nhìn rất đáng sợ, một con ngươi thì dính trên búi tóc, con ngươi còn lại chắc hẳn vừa bị Cáo con vo viên thành nắm tuyết ném trúng vào đầu Lâm Nam.
Xác chết này đã bị đóng băng cứng đờ, làn da và quần áo đều được giữ gìn tương đối nguyên vẹn, trên người mặc một chiếc áo rộng có ống tay rất lớn, không phải là cách ăn mặc của người hiện đại, hai hốc mắt chứa đầy đồng nóng chảy đã đông cứng lại, búi tóc cao ngay ngắn, thêm vào đó khuôn mặt còn đánh một lớp phấn rất dày, trắng phau khiến người khác có cảm giác ghê sợ, giống như một cô gái làm nghề ca kỹ. Điều kì quái duy nhất là tỉ lệ cơ thể của xác chết đó rất đặc biệt, nhìn gương mặt thì giống như người đã trưởng thành, nhưng bờ vai và thân người lại rất nhỏ, giống như trên cái cổ của một người lùn lại là cái đầu của người trưởng thành vậy.
Ba người chúng tôi ngồi xổm xung quanh người lùn mặt đánh phấn quan sát tỉ mỉ để tìm hiểu xem thế nào. Trong mô hình tiên cảnh đoạt mệnh mà Tần vương tốn bao công sức chế tạo lại xuất hiện một xác chết dùng để tuẫn táng thế này, một bên là hư ảo, một bên là thực tế, điều này thật đáng để suy nghĩ. Sau khi xem xét một hồi mà không nhìn ra được đầu mối gì, tôi bèn hỏi Lâm Nam: “Không phải anh đã nói chúng ta chỉ huy liên quân sáu nước đánh bại quân Tần là có thể tìm được đường ra hay sao, vì cớ gì lại còn bị ảnh châu đưa đến vùng núi tuyết này? Cáo con phục hồi nhanh như vậy, chắc hẳn đều do tác dụng của ảnh châu, điều này càng khiến tôi nghĩ mãi không thông, trong thế giới ảo làm sao lại có thể có xác chất tuẫn táng thật được?”
Lâm Nam đang tóm chặt lấy vai của xác chết định kéo cô ta từ trong hố ra bên ngoài, nghe thấy tôi hỏi như vậy bèn buông tay ra trả lời: “Tôi đã từng nói tiên cảnh này có hai điểm quan trọng, một là trận chiến giữa quân Tần và sáu nước, hai là những lầu quỳnh gác ngọc trên núi tuyết. Chúng ta đã đánh bại quân Tần cũng có nghĩa là đã phá được phần lớn yêu thuật. Tị trần châu từ trước tới nay chỉ dừng lại ở những vùng đất phong thủy đẹp. Chúng ta đã phát hiện thấy ảnh châu trong kết câu ‘vọng long ảnh’ ở Kazakhstan, còn cả ‘ngọa long ngâm’ ở đây nữa, đều là những chứng cứ cho thây tị trần châu từng dừng lại ở đây. Tần Thủy Hoàng không biết đã dùng loại phép thuật nào ép buộc ảnh châu vốn là thứ có linh hồn phải bồi táng trong tiên cảnh đoạt mệnh này, nhất định là muốn mượn sức mạnh của ảnh châu để bảo vệ cho sự an toàn cả lăng mộ của mình.”
Tôi vẫn còn có chút hoài nghi: “Nếu ảnh châu đã có thể khiến con người ta trường sinh bất lão, Tần Thủy Hoàng cho dù dùng cách nào có được ảnh châu, khó có thể nói rằng ông ta không đoạt được cả tị trần châu, vậy tại sao Tần Thủy Hoàng không còn sống đến tận ngày hôm nay? Hơn nữa nếu ông ta đã có thể không chế ảnh châu ở trong tiên cảnh, vậy tại sao không trực tiếp dùng tị trẩn châu để biến mình thành tiên thành phật chứ? Thật là không thể hiểu nổi!”
Cáo con đang ra sức chùi tay vào trong đám tuyết vì đã lỡ nhặt phải một con ngươi của người chết nên cảm thấy rất ghê sợ, ngẩn người ra lắng nghe hai chúng tôi phân tích tình hình chợt chen ngang vào: “Tần Thủy Hoàng liệu có đang ẩn trốn sâu trong núi tuyết này không? Do dùng tị trần châu không đúng cách nên đã bị biến thành một tên ‘bánh chưng bự’ đang ngủ vùi hay chăng? Cái xác nữ nhỏ hơn bình thường này liệu có phải là một loại yêu thuật gì nữa không? Em quả thật đã phát chán những thứ ma thuật hại người này rồi đấy!”
Lâm Nam lắc đầu đáp: “Tị trần châu phải dùng như thếnào mới có thể trường sinh bất lão, vấn đề này quả thực anh cũng không biết, đây vốn là một loại ngọc quý trong truyền thuyết, điều duy nhát có thể xác định được là Tần Thủy Hoàng đã có được ảnh châu, nhưng lại không thể trường sinh bất lão, vậy vấn đề là ở chỗ nào? Tốt hơn hết là chúng ta hãy đi xem sao! Nào, kéo cái xác chết khô này ra, xem xem bên dưới có cái gì?”
Xác chết khô của người lùn ở trong hố đang ngửa mặt lên trời, miệng há ra, dưới ánh tuyết phản xạ chiếu lên khuôn mặt đó càng trắng rợn người. Ba người chúng tôi tóm lấy vai và cái đầu của xác chết khô, ra sức kéo ra ngoài nhưng không hề thấy suy chuyển, dường như bên dưới đang bị thứ gì đó giữ chặt lấy. Trong lúc chúng tôi lôi lôi kéo kéo, nền đất tuyết xung quanh chợt lần lượt hiện ra vô số những cái hố tròn khác, Cáo con hiếu kì bèn chạy qua xem, nhưng vừa xem xong thì cuống cuồng bò trở lại, hoảng hốt nói: “Thật là đen đủi quá! Sao trong mỗi hố đều có một xác chết nữ đang ngồi giống như thế này!”
Trong sơn cốc bằng phẳng này vốn gió đã lặng, tuyết đã ngừng rơi, nhưng sau khi những cái hố tròn hiện ra thì thời tiết lại thay đổi, không còn là những bông tuyết mỏng manh lất phất bay nữa mà những hạt băng tuyết to đùng được gió lạnh cuốn lên từng đợt trên mặt đất, lẫn trong đó là từng hạt mưa lạnh buốt điên cuồng quất vào mặt chúng tôi. Những bộ quẩn áo mà chúng tôi mặc trên người ngay lập tức bị ướt sũng, bộ áo giáp thời Chiến quốc mặc bên ngoài bị ướt trở nên nặng trình trịch, về cơ bản không ngăn nổi những hạt mưa tuyết cứ chực chọc thẳng vào bên trong cổ áo của chúng tôi.
Trong làn mưa tuyết lạnh buốt đó, ba người chúng tôi khổ sở nắm tay nhau tìm một nơi có thể trú chân, tầm nhìn bị hạ xuống rất thấp, bàn tay giơ ra trước mặt cũng bị mưa che kín, không thể nhìn thấy vật gì ở khoảng cách quá mấy bước chân. Chúng tôi cố lê bước tiến tới, nhưng không ngờ lại lần lượt bị rơi xuống một cái hố tròn trống rỗng, cố gắng hết sức chống tay xuống đất để đứng dậy, đầu tôi vừa hơi tỉnh táo một chút đã ngay lập tức nhận ra có điểm gì đó không ổn. Xác chết nữ ở trong hố đi đâu mất rồi?