Đây là ngày nhục nhã nhất từ lúc Lâm Vũ Thành chào đời.
Trước đó gã xúi giục Phương Kỷ Minh tổ chức cái bẫy này vốn là muốn để Ngự Hàn nhận rõ chỗ đứng của mình, nhân tiện dạy cho y một bài học, lại không ngờ bọn họ không chỉ bị Ngự Hàn chơi một vố thật đau, ngay cả Phương Kỷ Minh cũng hoàn toàn thất vọng về gã.
Mà bây giờ gã còn bị Ngự Hàn đe dọa.
Tất cả mọi người đều như xem gã làm trò hề, không ai bằng lòng đứng ra nói thay gã một câu.
Lâm Vũ Thành rất tuyệt vọng, lúc này gã cực kỳ hối hận, đáng lẽ ra không nên tạo ra cái bẫy này mới đúng!
Nhưng việc đã tới nước này, gã chỉ có thể bất đắc dĩ sủa ba tiếng trước cái nhìn đầy uy hiếp của Ngự Hàn.
Vậy mà Ngự Hàn còn chưa hài lòng lắm, chê trách nói: “Nhà họ Lâm không cho anh ăn cơm à?”
Lâm Vũ Thành tức muốn hộc máu: “… Ngự Hàn, cậu đừng khinh người quá đáng!”
“Giờ thì công nhận tôi và anh không phải người một nhà rồi chứ gì?” Ngự Hàn hừ lạnh, hất cằm bảo nhóm vệ sĩ thả Lâm Vũ Thành đi: “Về sau cút cho xa vào, đừng có le ve quanh người anh, anh đây ngại đen đủi.”
“… Mày!”
Lâm Vũ Thành còn định lên tiếng, nhưng Tạ Tư Hành đứng phía sau Ngự Hàn chỉ khẽ liếc mắt qua gã đã khiến cẳng chân gã như nhũn ra.
So với Ngự Hàn táo bạo đến nhanh đi cũng nhanh, vị Diêm Vương sống phía sau y mới đúng là đáng sợ, hắn có không biết bao nhiêu biện pháp tàn nhẫn, cho nên mới nói chọc ai thì chọc chứ đừng chọc phải Tạ Tư Hành.
Đêm nay mặt mũi của Lâm Vũ Thành đều mất hết, nghe vậy cũng chỉ có thể ôm nhục rời đi.
Những người khác hôm nay được xem một màn kịch đặc sắc cũng không dám ở lại nữa, sợ Tạ Tư Hành thẳng tay diệt khẩu bọn họ ngay tại chỗ, người này nói mẹ hối về nhà, người kia nói lát nữa còn có hẹn, ai nấy viện cớ bỏ chạy sạch.
Chỉ một lát sau, trong phòng chỉ còn lại Ngự Hàn và Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn ôm hợp đồng, không nhìn Tạ Tư Hành mà định ra ngoài, người đàn ông đứng trước mặt chậm rãi cất tiếng.
“Em thật to gan, vì để trốn tôi mà dám tới đây một mình?”
Thông qua Phó Nhàn, Tạ Tư Hành biết lý do Ngự Hàn trốn đi là vì không muốn hắn đi đón y.
Nghe thấy lý do này, hắn lập tức bị chọc giận quá hóa cười, dù thế nào đi nữa đều phải để người xuyên sách không được như ý, Tạ Tư Hành xử lý công việc xong xuôi liền lái xe tới hội sở Tử Kinh đứng tên mình.
Hội sở Tử Kinh là hội sở cao cấp nhất thành phố A, không ai biết ông chủ phía sau là Tạ Tư Hành, đương nhiên Ngự Hàn cũng không biết.
Nhưng y vẫn dám đến, không biết to gan tới mức nào mà không hề sợ hãi, thậm chí không dẫn theo ai.
Y đã dự liệu được bản thân có thể đấu lại tên công tử nhà giàu Phương Kỷ Minh khét tiếng trong giới thượng lưu ư?
Ngự Hàn không biết suy nghĩ trong lòng Tạ Tư Hành, lạnh lùng cười đáp: “Một lũ kiến hôi mà thôi, tôi dùng một tay là có thể giải quyết hết chúng!”
“Em định giải quyết như thế nào?” Tạ Tư Hành như nghe thấy điều gì hài hước lắm, đôi mắt đen như mực tràn ngập ý cười mỉa mai: “Đánh đám người kia một trận rồi nghênh ngang rời đi như lúc ở bệnh viện?”
Ngự Hàn chau mày, khó hiểu hỏi: “Có gì mà không được?”
Có gì mà không được.
Tạ Tư Hành như bị câu hỏi ngây thơ này chọc phải, nhướng mày.
“Bọn chúng giăng bẫy tôi trước, tôi tương kế tựu kế phản đòn, kết quả chúng lại muốn chơi bẩn không chịu nhận, tôi đây định dạy chúng một bài học, có gì mà không được.” Ngự Hàn hợp tình hợp lý bẻ ngón tay liệt kê cho Tạ Tư Hành nghe, hơn nữa còn nói: “Nếu tôi diệt thế, ai dám ngăn cản? Nếu trời có oán, ngại gì chôn theo!”
Tạ Tư Hành: “……”
Ngự Hàn phát biểu xong lời thoại của mình còn mất hứng nói: “Đêm nay dù anh không xuất hiện, tôi cũng có thể lui thân không mảy may xây xước.”
Tạ Tư Hành đến, những người đó đều tỏ ra sợ hãi, làm y không có cảm giác sung sướng khi xưng bá toàn trường chút nào.
“Được lắm.” Tạ Tư Hành cười lạnh, đôi mắt đen nhánh đầy vẻ mỉa mai: “Vậy thì ngày mai cả thành phố A sẽ biết vợ của Tạ Tư Hành này võ công cao cường, chỉ cần một tay là có thể một mình đấu lại mười mấy gã đàn ông cơ thể cường tráng, từng người bọn chúng còn là con nhà giàu, đến lúc đó bọn chúng cùng trả thù em, em cho rằng em có thể thoát được?”
Ngự Hàn cười khẩy, thi triển hết khí khái ngạo thiên: “Thế thì đã sao, thần chắn sát thần, Phật chắn sát Phật. Tôi đây muốn bầu trời này, che không nổi mắt tôi!”
Tạ Tư Hành: “…”
Hơi đau đầu đây.
Lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Tạ Tư Hành á khẩu không trả lời được.
Hắn vốn cho rằng phong cách làm việc của người xuyên sách này hơi khác so với những người trước, ai ngờ hoàn toàn lệch hẳn với thế giới bên ngoài.
Tựa như những việc hắn nắm rõ trong lòng bàn tay đột nhiên đến ngày nào đó điên cuồng mất khống chế, không ngừng chạy về hướng kỳ lạ nào đó, khiến hắn không biết phải phản ứng như thế nào.
Cũng không có thất bại như tưởng tượng mà cực kỳ hưng phấn.
Tạ Tư Hành nghĩ, mọi chuyện càng ngày càng thú vị.
“Vậy anh đến đây làm gì.” Cuối cùng Ngự Hàn cũng nhớ ra câu hỏi cần hỏi, rõ ràng y đã dặn Phó Nhàn không cho Tạ Tư Hành biết.
Tạ Tư Hành cười lạnh: “Đương nhiên là lo giám đốc Ngự làm mưa làm gió, phá banh cái miếu nhỏ của tôi rồi.”
Ngự Hàn gật đầu, cảm thấy lời này có lý.
Coi như Tạ Tư Hành tự biết thân biết phận, biết y giỏi.
Ngự Hàn nhấc chân muốn đi ra ngoài, cơ thể bỗng dâng lên cảm giác thoát lực, men say luôn bị y cưỡng chế d3 xu0ng chợt trào ngược.
Khi Tạ Tư Hành đang định nói gì đó, người trước mặt đột nhiên từ từ trượt xuống.
Tạ Tư Hành sửng sốt: “?”
Hắn nhanh tay nhanh mắt đón được Ngự Hàn sắp ngã xuống đất, ôm y vào ngực, lúc này mới phát hiện khuôn mặt tái nhợt của Ngự Hàn nhuốm đỏ đến bất thường, cơ thể cũng nóng lên, dù cách một lớp quần áo cũng thấy bỏng tay.
Ánh sáng trong phòng quá mờ, dưới ánh đèn mông lung không nhìn thấy biểu cảm, cho nên Tạ Tư Hành mới không phát hiện sự bất thường của Ngự Hàn.
Cho đến bây giờ tiếp xúc với cơ thể Ngự Hàn, mùi rượu nồng nặc ập vào mặt, Tạ Tư Hành mới nhận rõ thật ra Ngự Hàn đã say rồi.
Cho nên vừa rồi vẫn luôn cố gắng chống đỡ?
Tạ Tư Hành ôm lấy Ngự Hàn, tức giận đến bật cười.
Còn nói gì mà một tay là có thể giải quyết hết sạch, đến cả tửu lượng của mình cũng không rõ.
Cứ dám làm càn một mình như vậy, chỉ e chưa tới lúc những người kia xin tha trước, chính y đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Ngốc muốn chết.
***
Hôm sau khi Ngự Hàn tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh viện.
Khung cảnh xung quanh vô cùng quen thuộc, đầu Ngự Hàn còn hơi choáng váng, suýt nữa cho rằng mình đã xuyên không về ngày mới vào sách.
Y vừa tỉnh lại, còn chưa hiểu rõ tình hình lắm, đúng lúc này một bác sĩ đi từ ngoài cửa vào, thấy y tỉnh lại cũng thấy bất ngờ.
“Tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Ngự Hàn lắc đầu, bác sĩ kia lại xụ mặt: “Tạ phu nhân, cậu vừa xuất viện mà sao lại bỏ bê cơ thể mình như vậy? Sức khỏe cậu vốn đã yếu còn dám uống rượu quá độ, cậu không biết chăm sóc bản thân gì cả…”
Ngự Hàn sửng sốt: “Anh nói tôi yếu??”
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tuy tôi nghe nói dạo này phu nhân có rèn luyện thêm nhưng vẫn rất yếu.”
Ngự Hàn bị sỉ nhục cực mạnh.
Trong tất cả thế giới y xuyên tới, y luôn là kẻ ngàn ly không say, thích thì uống thả cửa, ai ngờ có ngày y xuyên sách lại bị người ta chê yếu.
Quá thất sách.
Thấy Ngự Hàn đau buồn cúi đầu, bác sĩ cũng thấy mình hơi nặng lời, lập tức an ủi nói: “Cậu cũng đừng nhụt chí, thật ra tình hình sức khỏe của cậu đã khá hơn rất nhiều so với lần nhập viện trước, về sau chỉ cần tiếp tục tập luyện, chắc chắn có thể tốt lên.”
Nói xong, anh ta đẩy mắt kính trên mũi, lại nói: “Đương nhiên không thể uống rượu như đêm qua nữa, dù sao không phải lần nào giám đốc Tạ cũng ở cạnh cậu, có thể kịp thời đưa cậu vào viện.”
“Ai? Ai đưa tôi vào viện?” Ngự Hàn không kịp phản ứng.
Hệ thống đã lâu chưa online bỗng trồi lên: [Tất nhiên là Tạ Tư Hành rồi! Trùm phản diện đích thân ôm anh rời khỏi hội sở, lại đưa ký chủ vào bệnh viện đó!]
Hệ thống: [Không ngờ dù không có tôi chỉ đạo, ký chủ cũng có thể thấu hiểu đạo lý cảm hóa, đúng là khiến bổn thống cảm động hu hu hu hu qwq]
Ngự Hàn: “…”
Y cắn răng nói: “Cho cậu nói lại, ai đưa tôi vào viện?”
Hệ thống: [Tạ Tư Hành á ~]
Nó rất vui, nhìn lại những ký chủ trước của nó, không có ai được đãi ngộ như vậy.
Chẳng phải điều này chứng tỏ việc cảm hóa vai ác rất suôn sẻ ư, nếu không phải trông ký chủ không vui, hệ thống rất muốn bắn pháo ăn mừng ngay tại chỗ.
Thấy Ngự Hàn xoay người nhảy xuống giường, hệ thống hoang mang hỏi: [Ký chủ, anh định đi đâu vậy?]
Trong giọng Ngự Hàn mang theo hơi lạnh: “Đi hỏi Tạ Tư Hành xem người ông đây ôm có thích không.”
Rõ ràng có thể gọi xe cứu thương chở y đi, lại cố tình muốn tự ôm y.
Chắc chắn là Tạ Tư Hành đang lăm le cơ thể hoàn hảo của y!
Hệ thống khựng lại, thẳng thừng nói: [Tạ Tư Hành thích hay không còn chưa biết, nhưng ký chủ hẳn là rất thích]
Ngự Hàn: “?”
Hệ thống: [Bám chặt người Tạ Tư Hành không chịu đi kìa, anh ta muốn gọi xe cấp cứu mà gỡ không nổi ~ Hi hi!]
Ngự Hàn: “…”
Tiếng hi hi còn rất sống động.
Được hệ thống nhắc nhở, Ngự Hàn lập tức nhớ ra đêm qua lúc ngủ mê mệt thì thấy cơ thể nóng hừng hực, không biết vì sao lại chạm tới một tảng băng lành lạnh mát mát, không còn nóng nữa.
Cảm giác này khiến y rất quen thuộc, bởi vì ở thế giới trước y xuyên đến, Ngự Hàn có một chiếc giường băng được chế tạo từ huyền băng lấy từ biển sâu, dù đả tọa tu luyện hay nghỉ ngơi trên đó đều rất có lợi cho tu vi của y.
Ngự Hàn nghĩ chắc hẳn y đã biến Tạ Tư Hành thành giường băng.
Nghĩ vậy, sát khí trên người y càng nặng thêm.
Tạ Tư Hành dám nhân lúc y suy yếu mà ăn hôi, không thể tha thứ!
Ngự Hàn nhảy xuống giường định ra ngoài, bấy giờ hệ thống lại thở dài: [Haiz, thật ra có vẻ Tạ Tư Hành cũng không thích lắm đâu, ký chủ say dữ quá, nôn hết lên người anh ta]
Bước chân đi ra ngoài của Ngự Hàn thoáng cái cứng đờ.
Bác sĩ đứng trong phòng bệnh trơ mắt nhìn sắc mặt Ngự Hàn thay đổi xoành xoạch, từ trên giường nhảy xuống, sát khí đầy mình đi ra vài bước, lại đột nhiên dừng lại, sau khi đứng im suy tư vài giây thì quay về, lần nữa nằm lên giường bệnh.
Toàn bộ liền mạch dứt khoát, không một động tác thừa.
Bác sĩ: “?”
Ngự Hàn khoan thai đắp chiếc chăn mềm mại thơm phức của bệnh viện lên người, nói với hệ thống: “Cục cưng à, anh đây đề nghị cậu một câu.”
Hệ thống: [Đề nghị gì cơ?]
Ngự Hàn: “Lần sau nói chuyện với tôi đừng có nhát gừng được không?”
Đây là ngày nhục nhã nhất từ lúc Lâm Vũ Thành chào đời.
Trước đó gã xúi giục Phương Kỷ Minh tổ chức cái bẫy này vốn là muốn để Ngự Hàn nhận rõ chỗ đứng của mình, nhân tiện dạy cho y một bài học, lại không ngờ bọn họ không chỉ bị Ngự Hàn chơi một vố thật đau, ngay cả Phương Kỷ Minh cũng hoàn toàn thất vọng về gã.
Mà bây giờ gã còn bị Ngự Hàn đe dọa.
Tất cả mọi người đều như xem gã làm trò hề, không ai bằng lòng đứng ra nói thay gã một câu.
Lâm Vũ Thành rất tuyệt vọng, lúc này gã cực kỳ hối hận, đáng lẽ ra không nên tạo ra cái bẫy này mới đúng!
Nhưng việc đã tới nước này, gã chỉ có thể bất đắc dĩ sủa ba tiếng trước cái nhìn đầy uy hiếp của Ngự Hàn.
Vậy mà Ngự Hàn còn chưa hài lòng lắm, chê trách nói: “Nhà họ Lâm không cho anh ăn cơm à?”
Lâm Vũ Thành tức muốn hộc máu: “… Ngự Hàn, cậu đừng khinh người quá đáng!”
“Giờ thì công nhận tôi và anh không phải người một nhà rồi chứ gì?” Ngự Hàn hừ lạnh, hất cằm bảo nhóm vệ sĩ thả Lâm Vũ Thành đi: “Về sau cút cho xa vào, đừng có le ve quanh người anh, anh đây ngại đen đủi.”
“… Mày!”
Lâm Vũ Thành còn định lên tiếng, nhưng Tạ Tư Hành đứng phía sau Ngự Hàn chỉ khẽ liếc mắt qua gã đã khiến cẳng chân gã như nhũn ra.
So với Ngự Hàn táo bạo đến nhanh đi cũng nhanh, vị Diêm Vương sống phía sau y mới đúng là đáng sợ, hắn có không biết bao nhiêu biện pháp tàn nhẫn, cho nên mới nói chọc ai thì chọc chứ đừng chọc phải Tạ Tư Hành.
Đêm nay mặt mũi của Lâm Vũ Thành đều mất hết, nghe vậy cũng chỉ có thể ôm nhục rời đi.
Những người khác hôm nay được xem một màn kịch đặc sắc cũng không dám ở lại nữa, sợ Tạ Tư Hành thẳng tay diệt khẩu bọn họ ngay tại chỗ, người này nói mẹ hối về nhà, người kia nói lát nữa còn có hẹn, ai nấy viện cớ bỏ chạy sạch.
Chỉ một lát sau, trong phòng chỉ còn lại Ngự Hàn và Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn ôm hợp đồng, không nhìn Tạ Tư Hành mà định ra ngoài, người đàn ông đứng trước mặt chậm rãi cất tiếng.
“Em thật to gan, vì để trốn tôi mà dám tới đây một mình?”
Thông qua Phó Nhàn, Tạ Tư Hành biết lý do Ngự Hàn trốn đi là vì không muốn hắn đi đón y.
Nghe thấy lý do này, hắn lập tức bị chọc giận quá hóa cười, dù thế nào đi nữa đều phải để người xuyên sách không được như ý, Tạ Tư Hành xử lý công việc xong xuôi liền lái xe tới hội sở Tử Kinh đứng tên mình.
Hội sở Tử Kinh là hội sở cao cấp nhất thành phố A, không ai biết ông chủ phía sau là Tạ Tư Hành, đương nhiên Ngự Hàn cũng không biết.
Nhưng y vẫn dám đến, không biết to gan tới mức nào mà không hề sợ hãi, thậm chí không dẫn theo ai.
Y đã dự liệu được bản thân có thể đấu lại tên công tử nhà giàu Phương Kỷ Minh khét tiếng trong giới thượng lưu ư?
Ngự Hàn không biết suy nghĩ trong lòng Tạ Tư Hành, lạnh lùng cười đáp: “Một lũ kiến hôi mà thôi, tôi dùng một tay là có thể giải quyết hết chúng!”
“Em định giải quyết như thế nào?” Tạ Tư Hành như nghe thấy điều gì hài hước lắm, đôi mắt đen như mực tràn ngập ý cười mỉa mai: “Đánh đám người kia một trận rồi nghênh ngang rời đi như lúc ở bệnh viện?”
Ngự Hàn chau mày, khó hiểu hỏi: “Có gì mà không được?”
Có gì mà không được.
Tạ Tư Hành như bị câu hỏi ngây thơ này chọc phải, nhướng mày.
“Bọn chúng giăng bẫy tôi trước, tôi tương kế tựu kế phản đòn, kết quả chúng lại muốn chơi bẩn không chịu nhận, tôi đây định dạy chúng một bài học, có gì mà không được.” Ngự Hàn hợp tình hợp lý bẻ ngón tay liệt kê cho Tạ Tư Hành nghe, hơn nữa còn nói: “Nếu tôi diệt thế, ai dám ngăn cản? Nếu trời có oán, ngại gì chôn theo!”
Tạ Tư Hành: “……”
Ngự Hàn phát biểu xong lời thoại của mình còn mất hứng nói: “Đêm nay dù anh không xuất hiện, tôi cũng có thể lui thân không mảy may xây xước.”
Tạ Tư Hành đến, những người đó đều tỏ ra sợ hãi, làm y không có cảm giác sung sướng khi xưng bá toàn trường chút nào.
“Được lắm.” Tạ Tư Hành cười lạnh, đôi mắt đen nhánh đầy vẻ mỉa mai: “Vậy thì ngày mai cả thành phố A sẽ biết vợ của Tạ Tư Hành này võ công cao cường, chỉ cần một tay là có thể một mình đấu lại mười mấy gã đàn ông cơ thể cường tráng, từng người bọn chúng còn là con nhà giàu, đến lúc đó bọn chúng cùng trả thù em, em cho rằng em có thể thoát được?”
Ngự Hàn cười khẩy, thi triển hết khí khái ngạo thiên: “Thế thì đã sao, thần chắn sát thần, Phật chắn sát Phật. Tôi đây muốn bầu trời này, che không nổi mắt tôi!”
Tạ Tư Hành: “…”
Hơi đau đầu đây.
Lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Tạ Tư Hành á khẩu không trả lời được.
Hắn vốn cho rằng phong cách làm việc của người xuyên sách này hơi khác so với những người trước, ai ngờ hoàn toàn lệch hẳn với thế giới bên ngoài.
Tựa như những việc hắn nắm rõ trong lòng bàn tay đột nhiên đến ngày nào đó điên cuồng mất khống chế, không ngừng chạy về hướng kỳ lạ nào đó, khiến hắn không biết phải phản ứng như thế nào.
Cũng không có thất bại như tưởng tượng mà cực kỳ hưng phấn.
Tạ Tư Hành nghĩ, mọi chuyện càng ngày càng thú vị.
“Vậy anh đến đây làm gì.” Cuối cùng Ngự Hàn cũng nhớ ra câu hỏi cần hỏi, rõ ràng y đã dặn Phó Nhàn không cho Tạ Tư Hành biết.
Tạ Tư Hành cười lạnh: “Đương nhiên là lo giám đốc Ngự làm mưa làm gió, phá banh cái miếu nhỏ của tôi rồi.”
Ngự Hàn gật đầu, cảm thấy lời này có lý.
Coi như Tạ Tư Hành tự biết thân biết phận, biết y giỏi.
Ngự Hàn nhấc chân muốn đi ra ngoài, cơ thể bỗng dâng lên cảm giác thoát lực, men say luôn bị y cưỡng chế d xung chợt trào ngược.
Khi Tạ Tư Hành đang định nói gì đó, người trước mặt đột nhiên từ từ trượt xuống.
Tạ Tư Hành sửng sốt: “?”
Hắn nhanh tay nhanh mắt đón được Ngự Hàn sắp ngã xuống đất, ôm y vào ngực, lúc này mới phát hiện khuôn mặt tái nhợt của Ngự Hàn nhuốm đỏ đến bất thường, cơ thể cũng nóng lên, dù cách một lớp quần áo cũng thấy bỏng tay.
Ánh sáng trong phòng quá mờ, dưới ánh đèn mông lung không nhìn thấy biểu cảm, cho nên Tạ Tư Hành mới không phát hiện sự bất thường của Ngự Hàn.
Cho đến bây giờ tiếp xúc với cơ thể Ngự Hàn, mùi rượu nồng nặc ập vào mặt, Tạ Tư Hành mới nhận rõ thật ra Ngự Hàn đã say rồi.
Cho nên vừa rồi vẫn luôn cố gắng chống đỡ?
Tạ Tư Hành ôm lấy Ngự Hàn, tức giận đến bật cười.
Còn nói gì mà một tay là có thể giải quyết hết sạch, đến cả tửu lượng của mình cũng không rõ.
Cứ dám làm càn một mình như vậy, chỉ e chưa tới lúc những người kia xin tha trước, chính y đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Ngốc muốn chết.
Hôm sau khi Ngự Hàn tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh viện.
Khung cảnh xung quanh vô cùng quen thuộc, đầu Ngự Hàn còn hơi choáng váng, suýt nữa cho rằng mình đã xuyên không về ngày mới vào sách.
Y vừa tỉnh lại, còn chưa hiểu rõ tình hình lắm, đúng lúc này một bác sĩ đi từ ngoài cửa vào, thấy y tỉnh lại cũng thấy bất ngờ.
“Tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Ngự Hàn lắc đầu, bác sĩ kia lại xụ mặt: “Tạ phu nhân, cậu vừa xuất viện mà sao lại bỏ bê cơ thể mình như vậy? Sức khỏe cậu vốn đã yếu còn dám uống rượu quá độ, cậu không biết chăm sóc bản thân gì cả…”
Ngự Hàn sửng sốt: “Anh nói tôi yếu??”
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tuy tôi nghe nói dạo này phu nhân có rèn luyện thêm nhưng vẫn rất yếu.”
Ngự Hàn bị sỉ nhục cực mạnh.
Trong tất cả thế giới y xuyên tới, y luôn là kẻ ngàn ly không say, thích thì uống thả cửa, ai ngờ có ngày y xuyên sách lại bị người ta chê yếu.
Quá thất sách.
Thấy Ngự Hàn đau buồn cúi đầu, bác sĩ cũng thấy mình hơi nặng lời, lập tức an ủi nói: “Cậu cũng đừng nhụt chí, thật ra tình hình sức khỏe của cậu đã khá hơn rất nhiều so với lần nhập viện trước, về sau chỉ cần tiếp tục tập luyện, chắc chắn có thể tốt lên.”
Nói xong, anh ta đẩy mắt kính trên mũi, lại nói: “Đương nhiên không thể uống rượu như đêm qua nữa, dù sao không phải lần nào giám đốc Tạ cũng ở cạnh cậu, có thể kịp thời đưa cậu vào viện.”
“Ai? Ai đưa tôi vào viện?” Ngự Hàn không kịp phản ứng.
Hệ thống đã lâu chưa online bỗng trồi lên: [Tất nhiên là Tạ Tư Hành rồi! Trùm phản diện đích thân ôm anh rời khỏi hội sở, lại đưa ký chủ vào bệnh viện đó!]
Hệ thống: [Không ngờ dù không có tôi chỉ đạo, ký chủ cũng có thể thấu hiểu đạo lý cảm hóa, đúng là khiến bổn thống cảm động hu hu hu hu qwq]
Ngự Hàn: “…”
Y cắn răng nói: “Cho cậu nói lại, ai đưa tôi vào viện?”
Hệ thống: [Tạ Tư Hành á ~]
Nó rất vui, nhìn lại những ký chủ trước của nó, không có ai được đãi ngộ như vậy.
Chẳng phải điều này chứng tỏ việc cảm hóa vai ác rất suôn sẻ ư, nếu không phải trông ký chủ không vui, hệ thống rất muốn bắn pháo ăn mừng ngay tại chỗ.
Thấy Ngự Hàn xoay người nhảy xuống giường, hệ thống hoang mang hỏi: [Ký chủ, anh định đi đâu vậy?]
Trong giọng Ngự Hàn mang theo hơi lạnh: “Đi hỏi Tạ Tư Hành xem người ông đây ôm có thích không.”
Rõ ràng có thể gọi xe cứu thương chở y đi, lại cố tình muốn tự ôm y.
Chắc chắn là Tạ Tư Hành đang lăm le cơ thể hoàn hảo của y!
Hệ thống khựng lại, thẳng thừng nói: [Tạ Tư Hành thích hay không còn chưa biết, nhưng ký chủ hẳn là rất thích]
Ngự Hàn: “?”
Hệ thống: [Bám chặt người Tạ Tư Hành không chịu đi kìa, anh ta muốn gọi xe cấp cứu mà gỡ không nổi ~ Hi hi!]
Ngự Hàn: “…”
Tiếng hi hi còn rất sống động.
Được hệ thống nhắc nhở, Ngự Hàn lập tức nhớ ra đêm qua lúc ngủ mê mệt thì thấy cơ thể nóng hừng hực, không biết vì sao lại chạm tới một tảng băng lành lạnh mát mát, không còn nóng nữa.
Cảm giác này khiến y rất quen thuộc, bởi vì ở thế giới trước y xuyên đến, Ngự Hàn có một chiếc giường băng được chế tạo từ huyền băng lấy từ biển sâu, dù đả tọa tu luyện hay nghỉ ngơi trên đó đều rất có lợi cho tu vi của y.
Ngự Hàn nghĩ chắc hẳn y đã biến Tạ Tư Hành thành giường băng.
Nghĩ vậy, sát khí trên người y càng nặng thêm.
Tạ Tư Hành dám nhân lúc y suy yếu mà ăn hôi, không thể tha thứ!
Ngự Hàn nhảy xuống giường định ra ngoài, bấy giờ hệ thống lại thở dài: [Haiz, thật ra có vẻ Tạ Tư Hành cũng không thích lắm đâu, ký chủ say dữ quá, nôn hết lên người anh ta]
Bước chân đi ra ngoài của Ngự Hàn thoáng cái cứng đờ.
Bác sĩ đứng trong phòng bệnh trơ mắt nhìn sắc mặt Ngự Hàn thay đổi xoành xoạch, từ trên giường nhảy xuống, sát khí đầy mình đi ra vài bước, lại đột nhiên dừng lại, sau khi đứng im suy tư vài giây thì quay về, lần nữa nằm lên giường bệnh.
Toàn bộ liền mạch dứt khoát, không một động tác thừa.
Bác sĩ: “?”
Ngự Hàn khoan thai đắp chiếc chăn mềm mại thơm phức của bệnh viện lên người, nói với hệ thống: “Cục cưng à, anh đây đề nghị cậu một câu.”
Hệ thống: [Đề nghị gì cơ?]
Ngự Hàn: “Lần sau nói chuyện với tôi đừng có nhát gừng được không?”