Trong suốt quãng đường tiếp theo, Ngự Hàn không thèm nói với Tạ Tư Hành lấy một câu.
Y giận.
Tạ Tư Hành bị Ngự Hàn bỏ xa phía sau nhận ra điểm này, nhìn bóng lưng quật cường phía trước, hứng thú dạt dào với biểu cảm vừa rồi của Ngự Hàn.
Cứ như nghe thấy hắn nói điều gì đó đáng sợ lắm, đôi mắt kia bỗng trợn trừng, ngập tràn khó tin.
Thậm chí Tạ Tư Hành có thể đọc ra dòng chữ chói lọi “Ngon thì lặp lại lần nữa coi” trên mặt y.
Tạ Tư Hành thừa nhận, lúc đó hắn cực kỳ sung sướng.
Đây là một trong số những lần ít ỏi hắn có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng Ngự Hàn.
Hắn làm Ngự Hàn giận dỗi, bây giờ Ngự Hàn không thèm nói chuyện với hắn, cũng không muốn đợi hắn.
Tạ Tư Hành chầm chậm đi theo sau y, thầm nghĩ, đúng là một người xuyên sách cá tính.
“Chào anh Tạ.”
Tạ Tư Hành vừa đi vào cửa hàng, giám đốc lập tức tới đón tiếp.
“Lấy cho em ấy vài bộ đồ vest vừa người.” Tạ Tư Hành khẽ nâng cằm, ý bảo giám đốc nhìn Ngự Hàn đang xù lông đi phía trước.
Giám đốc nghe vậy, sợ sệt nhìn Ngự Hàn.
Vừa rồi khi biết Tạ Tư Hành muốn tới, bọn họ đã cực kỳ kinh ngạc, từ trước tới nay người đứng đầu tập đoàn họ Tạ này chưa bao giờ đích thân đến.
Không ngờ Tạ Tư Hành lần đầu tới đây, hơn nữa còn dẫn theo người.
Chẳng lẽ đây chính là phu nhân trong truyền thuyết của Tạ Tư Hành?
Giám đốc không dám chậm trễ, mời Tạ Tư Hành và Ngự Hàn vào phòng cho khách quý, lại bảo nhân viên lấy tất cả các nhãn hiệu cao cấp tới dựa trên hình thể số đo của Ngự Hàn.
Ngự Hàn không hứng thú cho lắm, y còn ghim chuyện Tạ Tư Hành mỉa mai mình, không thèm xem mà tiện tay chỉ: “Bộ này đi.”
Giám đốc nhìn theo hướng y chỉ, thức thời nói: “Phu nhân biết nhìn quá, mặc bộ này như mặc đồ đôi với anh Tạ vậy, quá xứng đôi!”
Bộ Ngự Hàn vừa chỉ là một bộ vest thuần bạc, chỗ cổ tay áo thêu chỉ sẫm màu, thoạt trông cùng loại với bộ trên người Tạ Tư Hành.
Giám đốc thấy thái độ của Tạ Tư Hành đối với Ngự Hàn, lập tức hiểu ra đây nhất định là vợ Tạ Tư Hành, lời khen tuôn ra như thác.
Kỹ năng nhìn mặt đoán ý của anh ta rất mạnh, đảo mắt đã nhìn ra có vẻ hai vị này vừa cãi nhau, vì thế để hòa giải cho thượng đế, anh ta còn nói thêm: “Anh Tạ tốt với phu nhân thật đấy, tôi hiếm khi thấy ông chồng nào tự mình đưa vợ đi mua quần áo, chắc tình cảm của hai vị rất mặn nồng nhỉ.”
Tạ Tư Hành đang ngồi lười trên sofa, nghe vậy bỗng bật cười.
Ngự Hàn bùng nổ: “Anh nói gì?!”
Giám đốc hơi ngẩn ra: “À thì… tình cảm của hai vị…”
Ngự Hàn chán ghét: “Tôi không lấy bộ này nữa.”
Y bỏ bộ đồ giám đốc nói giống đồ đôi, tiện tay chọn một bộ trong số đó đi vào phòng thay đồ, trước khi đi còn trắng mắt lườm Tạ Tư Hành ngồi hóng chuyện.
Chờ đến lúc y thay đồ xong đi ra, mắt giám đốc lại sáng lên, không ngớt lời khen y.
Tuy Ngự Hàn không cao bằng Tạ Tư Hành, nhưng hình thể so với đám đàn ông cũng xem như cao gầy, bộ âu phục quý phái khoác lên mình cứ như được may riêng cho y, phô bày toàn bộ ưu thế dáng người.
Đường cong phần eo hơi hõm vào khiến thắt lưng nhỏ trông có vẻ mảnh khảnh, lại mang theo sức dẻo dai thà gãy chứ không chịu cong, áo sơ mi trắng sơ vin vào trong quần tây, đôi chân dài được quần bọc lấy, đường cong mông càng đẹp nuột nà, ngay cả Tạ Tư Hành cũng không nhịn được nhìn thêm một cái.
Bây giờ Ngự Hàn đang nóng, sau khi ra khỏi phòng thay đồ vẫn không thèm để ý Tạ Tư Hành, bước nhanh ra khỏi phòng dành cho khách quý.
Tạ Tư Hành lại không hề tức giận, đứng dậy khỏi sofa, đôi mắt đen như hắc diệu thạch tùy ý liếc qua bộ đồ đôi kia.
“Gói lại cả đi, đưa cả hóa đơn đến nhà họ Tạ.”
Dứt lời, hắn liền theo sát Ngự Hàn ra ngoài.
Giám đốc ngầm hiểu, ra hiệu cho người phục vụ: “Mau gói hết chỗ còn lại… Đặc biệt là bộ đồ đôi kia!”
Tạ Tư Hành mở cửa xe, Ngự Hàn đã ngồi bên trong, đôi tay khoanh trước ngực, đầu ngả sang một bên.
Tạ Tư Hành mỉm cười không nói gì.
Bọn họ ra khỏi cửa hàng rồi đi thẳng tới nhà họ Trần.
Chờ tới nơi, Ngự Hàn mới phát hiện buổi tiệc lần này rất long trọng, siêu xe lui tới nhiều không kể xiết, các nhân vật nổi tiếng khắp giới đều tề tụ, còn đáng chú ý hơn so với giới giải trí đầy sao lấp lánh.
Tạ Tư Hành đi phía sau y nhỏ giọng giải thích: “Cụ Trần thời trẻ xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tính cách hào sảng nghĩa khí nên nhiều bạn nhiều bè, đại thọ 60 của ông ta hẳn sẽ có rất nhiều người trong thương giới.”
“Biết rồi.” Ngự Hàn âm thầm ghi nhớ trong lòng, đẩy cửa xuống xe.
Đây cũng là cơ hội cực kỳ tốt cho y.
Bọn họ vừa xuống xe, lập tức có nhân viên tạp vụ đi đến nghênh đón, sau khi thấy người tới là Tạ Tư Hành, thái độ càng thêm kính cẩn.
“Mời anh Tạ đi hướng này.”
Nhân viên tạp vụ dẫn bọn họ tới sảnh chính, đẩy cánh cửa lớn nặng nề theo phong cách châu Âu chia bên trong và bên ngoài như hai thế giới khác nhau.
Tạ Tư Hành vừa xuất hiện đã cướp đi hơn nửa số ánh mắt ở đây.
Với quan hệ giữa Tạ Tư Hành và cụ Trần, bọn họ đều biết chắc chắn đêm nay Tạ Tư Hành sẽ đến, cho nên đã sớm đợi, còn hay nhìn về phía cửa.
Tạ Tư Hành là người mới nổi mấy năm nay trong giới làm ăn, thuận buồm xuôi gió, vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với các đại lão trong giới, phần lớn những người có mặt ở đây đều biết đến hắn.
Nếu có thể trò chuyện vài câu với Tạ Tư Hành, để lại chút ấn tượng tốt với hắn, về sau lại hợp tác, không lo tương lai không có chỗ đứng.
Cho nên lúc này khi thấy Tạ Tư Hành, bọn họ đều nhịn không được muốn tiến lên bắt chuyện làm thân với hắn.
Nhưng bọn họ nhanh chóng chú ý tới người thanh niên có khuôn mặt thanh tú đứng cạnh Tạ Tư Hành.
“Đó là ai?”
Có người đặt câu hỏi.
Thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh Tạ Tư Hành tuy không sánh kịp với khí chất lăn lộn trong giới nhiều năm của hắn, nhưng khí thế có được lắng đọng trên người lại không hề kém cạnh.
Đôi mắt sáng ngời như đuốc không hề sợ hãi nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt kiệt ngạo không phải bất cứ người nhà giàu nào cũng có thể có được, trong đôi mắt kia như có yêu hận cực kỳ rõ ràng.
Y không phải cậu ấm được nuôi lớn bằng tiền mà giống một chủ vương quốc tự lập, trên người ngập tràn khí thế lớn mạnh chỉ có kẻ bề trên mới có được.
Y sóng vai đi cùng Tạ Tư Hành, tuy khe hở ở giữa đủ chỗ cho một người, nhưng lại cho người ta cảm giác hai người bọn họ gắn kết chặt chẽ không thể tách rời.
“Chẳng lẽ là cậu chủ nhà nào?”
“Tôi làm gì nghe nói dạo này Tạ Tư Hành có quan hệ tốt với cậu chủ nhà nào đâu nhỉ?
“Có phải họ hàng gì đó nhà giám đốc Tạ không?
“Ông nghĩ gì thế, chắc ông không hiểu hết về Tạ Tư Hành rồi…”
“Rốt cuộc cậu ta là ai?”
Hoang mang gần như ngập tràn trong lòng mỗi người, lại không ai dám đi thẳng lên dò hỏi.
Mãi tới khi có người đứng gần nghe thấy Tạ Tư Hành khẽ nói với Ngự Hàn bên cạnh: “Nhớ những việc em đã hứa với tôi.”
Ngự Hàn mất kiên nhẫn nói: “Biết rồi, không được uống quá ba ly rượu, anh định nói mấy lần nữa?”
Tạ Tư Hành cong môi cười khẽ, không khó để nhìn ra niềm vui trong mắt hắn.
Người khác đều cả kinh, chỉ sợ cả thành phố A không có mấy ai dám nói chuyện với Tạ Tư Hành như vậy đâu đấy?
Mà Tạ Tư Hành không tức giận? Chẳng lẽ là cậu chủ nào có gốc gác thâm sâu ư?
Lâm Vũ Thành đứng từ xa đã thấy ngay Ngự Hàn và Tạ Tư Hành.
Tuy gã cũng nằm trong phạm vi được cụ Trần mời, nhưng đó là vì thời trẻ nhà họ Lâm và nhà họ Trần có qua lại, không chỉ thua kém sức ảnh hưởng so với Tạ Tư Hành mà thậm chí khi gã đứng đây, không mấy ai chủ động đến bắt chuyện với gã.
Mà Tạ Tư Hành vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của hội trường, đến cả Ngự Hàn cũng trở thành đối tượng bàn tán của mọi người.
Rõ ràng trước kia không phải như thế.
Trước kia tuy Lâm Hàn cũng thường theo Tạ Tư Hành tham gia các buổi lễ, nhưng Lâm Hàn nhát gan không dám đứng chung một chỗ với Tạ Tư Hành, chỉ có thể nấp trong góc, vì vậy không mấy ai quen biết Lâm Hàn, cũng không biết Lâm Hàn chính là vợ của Tạ Tư Hành.
Nhưng bây giờ y lại dám ngang nhiên tự đắc xuất hiện cùng một chỗ với Tạ Tư Hành, đương nhiên cũng được tắm trong vô vàn ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Lâm Vũ Thành cười lạnh, thằng nhà quê thì mãi vẫn chỉ là thằng nhà quê, dù dát vàng lên cũng sẽ có ngày lộ tẩy.
Chờ xem, nhất định gã sẽ khiến Lâm Hàn lộ nguyên hình.
Bàn tay buông thõng bên chân của Lâm Vũ Thành nắm chặt thành đấm.
“Đó là anh ba mà?” Lâm Tình Hi đi theo Lâm Vũ Thành cùng tham gia cũng ngạc nhiên nhìn ra cửa.
Cô nhìn thấy Ngự Hàn đứng chung với Tạ Tư Hành không hề trốn tránh, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô rất hiểu anh ba nhà mình, trường hợp này tuyệt đối không hợp với tính cách của y.
Sắc mặt Lâm Vũ Thành cực kỳ âm u: “Tình Hi, em đợi đây một lát, anh có việc.”
Nói xong, gã lại oán độc nhìn Ngự Hàn phía xa, đi đến một góc vắng người, lấy di động ra gọi điện: “Alo… Cậu đến chưa?”
***
Ngự Hàn nhạy bén nhận thấy một ánh mắt ác độc, nhưng chờ y nhìn qua đám người thì không thấy đâu nữa.
Ngự Hàn khẽ híp mắt.
Hệ thống: [Ký chủ, bữa tiệc đêm nay trong nguyên tác là một đoạn cốt truyện quan trọng, anh phải đi theo sát bên cạnh Tạ Tư Hành mới đảm bảo không bỏ lỡ cốt truyện, điều này cũng rất có lợi cho việc cảm hóa Tạ Tư Hành ~]
Hệ thống: [Ấy, ký chủ, anh đi đâu đấy?]
Ngự Hàn không quay đầu lại mà rời khỏi Tạ Tư Hành: “Đi mở rộng quan hệ.”
Hệ thống: [Nhưng mà anh phải canh giữ sát bên Tạ Tư Hành chứ.]
Ngự Hàn: “Chuyện này lát nữa nói sau, ngoan.”
Y sốt ruột muốn hòa vào đám người.
Nhận ra ý định của Ngự Hàn, hệ thống hơi khựng lại, nhắc nhở: [Nhưng mà Lâm Hàn có chứng sợ xã hội, bình thường anh OOC thì thôi đi, trong trường hợp đông người như thế này, tốt nhất đừng nên để người ta thấy bất thường mới đúng?]
“Sợ xã hội?” Ngự Hàn hỏi: “Là gì?”
Hệ thống: [Chứng sợ giao tiếp đó]
Ngự Hàn: “Ngại quá, tôi đây mới chỉ nghe nói chứng sợ xã giao thôi.”
Hệ thống: […]
Ngự Hàn cười khẽ, búng tay cái tách: “Show time!”
Hệ thống: [?]
Hệ thống khuyên can không có tác dụng, trơ mắt nhìn Ngự Hàn lấy một ly champagne từ cái khay trong tay nhân viên phục vụ, tự tin hòa vào đám người.
Giết tôi đi!
Cái hệ thống này ai thích thì đi mà làm!!
Trong suốt quãng đường tiếp theo, Ngự Hàn không thèm nói với Tạ Tư Hành lấy một câu.
Y giận.
Tạ Tư Hành bị Ngự Hàn bỏ xa phía sau nhận ra điểm này, nhìn bóng lưng quật cường phía trước, hứng thú dạt dào với biểu cảm vừa rồi của Ngự Hàn.
Cứ như nghe thấy hắn nói điều gì đó đáng sợ lắm, đôi mắt kia bỗng trợn trừng, ngập tràn khó tin.
Thậm chí Tạ Tư Hành có thể đọc ra dòng chữ chói lọi “Ngon thì lặp lại lần nữa coi” trên mặt y.
Tạ Tư Hành thừa nhận, lúc đó hắn cực kỳ sung sướng.
Đây là một trong số những lần ít ỏi hắn có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng Ngự Hàn.
Hắn làm Ngự Hàn giận dỗi, bây giờ Ngự Hàn không thèm nói chuyện với hắn, cũng không muốn đợi hắn.
Tạ Tư Hành chầm chậm đi theo sau y, thầm nghĩ, đúng là một người xuyên sách cá tính.
“Chào anh Tạ.”
Tạ Tư Hành vừa đi vào cửa hàng, giám đốc lập tức tới đón tiếp.
“Lấy cho em ấy vài bộ đồ vest vừa người.” Tạ Tư Hành khẽ nâng cằm, ý bảo giám đốc nhìn Ngự Hàn đang xù lông đi phía trước.
Giám đốc nghe vậy, sợ sệt nhìn Ngự Hàn.
Vừa rồi khi biết Tạ Tư Hành muốn tới, bọn họ đã cực kỳ kinh ngạc, từ trước tới nay người đứng đầu tập đoàn họ Tạ này chưa bao giờ đích thân đến.
Không ngờ Tạ Tư Hành lần đầu tới đây, hơn nữa còn dẫn theo người.
Chẳng lẽ đây chính là phu nhân trong truyền thuyết của Tạ Tư Hành?
Giám đốc không dám chậm trễ, mời Tạ Tư Hành và Ngự Hàn vào phòng cho khách quý, lại bảo nhân viên lấy tất cả các nhãn hiệu cao cấp tới dựa trên hình thể số đo của Ngự Hàn.
Ngự Hàn không hứng thú cho lắm, y còn ghim chuyện Tạ Tư Hành mỉa mai mình, không thèm xem mà tiện tay chỉ: “Bộ này đi.”
Giám đốc nhìn theo hướng y chỉ, thức thời nói: “Phu nhân biết nhìn quá, mặc bộ này như mặc đồ đôi với anh Tạ vậy, quá xứng đôi!”
Bộ Ngự Hàn vừa chỉ là một bộ vest thuần bạc, chỗ cổ tay áo thêu chỉ sẫm màu, thoạt trông cùng loại với bộ trên người Tạ Tư Hành.
Giám đốc thấy thái độ của Tạ Tư Hành đối với Ngự Hàn, lập tức hiểu ra đây nhất định là vợ Tạ Tư Hành, lời khen tuôn ra như thác.
Kỹ năng nhìn mặt đoán ý của anh ta rất mạnh, đảo mắt đã nhìn ra có vẻ hai vị này vừa cãi nhau, vì thế để hòa giải cho thượng đế, anh ta còn nói thêm: “Anh Tạ tốt với phu nhân thật đấy, tôi hiếm khi thấy ông chồng nào tự mình đưa vợ đi mua quần áo, chắc tình cảm của hai vị rất mặn nồng nhỉ.”
Tạ Tư Hành đang ngồi lười trên sofa, nghe vậy bỗng bật cười.
Ngự Hàn bùng nổ: “Anh nói gì?!”
Giám đốc hơi ngẩn ra: “À thì… tình cảm của hai vị…”
Ngự Hàn chán ghét: “Tôi không lấy bộ này nữa.”
Y bỏ bộ đồ giám đốc nói giống đồ đôi, tiện tay chọn một bộ trong số đó đi vào phòng thay đồ, trước khi đi còn trắng mắt lườm Tạ Tư Hành ngồi hóng chuyện.
Chờ đến lúc y thay đồ xong đi ra, mắt giám đốc lại sáng lên, không ngớt lời khen y.
Tuy Ngự Hàn không cao bằng Tạ Tư Hành, nhưng hình thể so với đám đàn ông cũng xem như cao gầy, bộ âu phục quý phái khoác lên mình cứ như được may riêng cho y, phô bày toàn bộ ưu thế dáng người.
Đường cong phần eo hơi hõm vào khiến thắt lưng nhỏ trông có vẻ mảnh khảnh, lại mang theo sức dẻo dai thà gãy chứ không chịu cong, áo sơ mi trắng sơ vin vào trong quần tây, đôi chân dài được quần bọc lấy, đường cong mông càng đẹp nuột nà, ngay cả Tạ Tư Hành cũng không nhịn được nhìn thêm một cái.
Bây giờ Ngự Hàn đang nóng, sau khi ra khỏi phòng thay đồ vẫn không thèm để ý Tạ Tư Hành, bước nhanh ra khỏi phòng dành cho khách quý.
Tạ Tư Hành lại không hề tức giận, đứng dậy khỏi sofa, đôi mắt đen như hắc diệu thạch tùy ý liếc qua bộ đồ đôi kia.
“Gói lại cả đi, đưa cả hóa đơn đến nhà họ Tạ.”
Dứt lời, hắn liền theo sát Ngự Hàn ra ngoài.
Giám đốc ngầm hiểu, ra hiệu cho người phục vụ: “Mau gói hết chỗ còn lại… Đặc biệt là bộ đồ đôi kia!”
Tạ Tư Hành mở cửa xe, Ngự Hàn đã ngồi bên trong, đôi tay khoanh trước ngực, đầu ngả sang một bên.
Tạ Tư Hành mỉm cười không nói gì.
Bọn họ ra khỏi cửa hàng rồi đi thẳng tới nhà họ Trần.
Chờ tới nơi, Ngự Hàn mới phát hiện buổi tiệc lần này rất long trọng, siêu xe lui tới nhiều không kể xiết, các nhân vật nổi tiếng khắp giới đều tề tụ, còn đáng chú ý hơn so với giới giải trí đầy sao lấp lánh.
Tạ Tư Hành đi phía sau y nhỏ giọng giải thích: “Cụ Trần thời trẻ xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tính cách hào sảng nghĩa khí nên nhiều bạn nhiều bè, đại thọ của ông ta hẳn sẽ có rất nhiều người trong thương giới.”
“Biết rồi.” Ngự Hàn âm thầm ghi nhớ trong lòng, đẩy cửa xuống xe.
Đây cũng là cơ hội cực kỳ tốt cho y.
Bọn họ vừa xuống xe, lập tức có nhân viên tạp vụ đi đến nghênh đón, sau khi thấy người tới là Tạ Tư Hành, thái độ càng thêm kính cẩn.
“Mời anh Tạ đi hướng này.”
Nhân viên tạp vụ dẫn bọn họ tới sảnh chính, đẩy cánh cửa lớn nặng nề theo phong cách châu Âu chia bên trong và bên ngoài như hai thế giới khác nhau.
Tạ Tư Hành vừa xuất hiện đã cướp đi hơn nửa số ánh mắt ở đây.
Với quan hệ giữa Tạ Tư Hành và cụ Trần, bọn họ đều biết chắc chắn đêm nay Tạ Tư Hành sẽ đến, cho nên đã sớm đợi, còn hay nhìn về phía cửa.
Tạ Tư Hành là người mới nổi mấy năm nay trong giới làm ăn, thuận buồm xuôi gió, vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với các đại lão trong giới, phần lớn những người có mặt ở đây đều biết đến hắn.
Nếu có thể trò chuyện vài câu với Tạ Tư Hành, để lại chút ấn tượng tốt với hắn, về sau lại hợp tác, không lo tương lai không có chỗ đứng.
Cho nên lúc này khi thấy Tạ Tư Hành, bọn họ đều nhịn không được muốn tiến lên bắt chuyện làm thân với hắn.
Nhưng bọn họ nhanh chóng chú ý tới người thanh niên có khuôn mặt thanh tú đứng cạnh Tạ Tư Hành.
“Đó là ai?”
Có người đặt câu hỏi.
Thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh Tạ Tư Hành tuy không sánh kịp với khí chất lăn lộn trong giới nhiều năm của hắn, nhưng khí thế có được lắng đọng trên người lại không hề kém cạnh.
Đôi mắt sáng ngời như đuốc không hề sợ hãi nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt kiệt ngạo không phải bất cứ người nhà giàu nào cũng có thể có được, trong đôi mắt kia như có yêu hận cực kỳ rõ ràng.
Y không phải cậu ấm được nuôi lớn bằng tiền mà giống một chủ vương quốc tự lập, trên người ngập tràn khí thế lớn mạnh chỉ có kẻ bề trên mới có được.
Y sóng vai đi cùng Tạ Tư Hành, tuy khe hở ở giữa đủ chỗ cho một người, nhưng lại cho người ta cảm giác hai người bọn họ gắn kết chặt chẽ không thể tách rời.
“Chẳng lẽ là cậu chủ nhà nào?”
“Tôi làm gì nghe nói dạo này Tạ Tư Hành có quan hệ tốt với cậu chủ nhà nào đâu nhỉ?
“Có phải họ hàng gì đó nhà giám đốc Tạ không?
“Ông nghĩ gì thế, chắc ông không hiểu hết về Tạ Tư Hành rồi…”
“Rốt cuộc cậu ta là ai?”
Hoang mang gần như ngập tràn trong lòng mỗi người, lại không ai dám đi thẳng lên dò hỏi.
Mãi tới khi có người đứng gần nghe thấy Tạ Tư Hành khẽ nói với Ngự Hàn bên cạnh: “Nhớ những việc em đã hứa với tôi.”
Ngự Hàn mất kiên nhẫn nói: “Biết rồi, không được uống quá ba ly rượu, anh định nói mấy lần nữa?”
Tạ Tư Hành cong môi cười khẽ, không khó để nhìn ra niềm vui trong mắt hắn.
Người khác đều cả kinh, chỉ sợ cả thành phố A không có mấy ai dám nói chuyện với Tạ Tư Hành như vậy đâu đấy?
Mà Tạ Tư Hành không tức giận? Chẳng lẽ là cậu chủ nào có gốc gác thâm sâu ư?
Lâm Vũ Thành đứng từ xa đã thấy ngay Ngự Hàn và Tạ Tư Hành.
Tuy gã cũng nằm trong phạm vi được cụ Trần mời, nhưng đó là vì thời trẻ nhà họ Lâm và nhà họ Trần có qua lại, không chỉ thua kém sức ảnh hưởng so với Tạ Tư Hành mà thậm chí khi gã đứng đây, không mấy ai chủ động đến bắt chuyện với gã.
Mà Tạ Tư Hành vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của hội trường, đến cả Ngự Hàn cũng trở thành đối tượng bàn tán của mọi người.
Rõ ràng trước kia không phải như thế.
Trước kia tuy Lâm Hàn cũng thường theo Tạ Tư Hành tham gia các buổi lễ, nhưng Lâm Hàn nhát gan không dám đứng chung một chỗ với Tạ Tư Hành, chỉ có thể nấp trong góc, vì vậy không mấy ai quen biết Lâm Hàn, cũng không biết Lâm Hàn chính là vợ của Tạ Tư Hành.
Nhưng bây giờ y lại dám ngang nhiên tự đắc xuất hiện cùng một chỗ với Tạ Tư Hành, đương nhiên cũng được tắm trong vô vàn ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Lâm Vũ Thành cười lạnh, thằng nhà quê thì mãi vẫn chỉ là thằng nhà quê, dù dát vàng lên cũng sẽ có ngày lộ tẩy.
Chờ xem, nhất định gã sẽ khiến Lâm Hàn lộ nguyên hình.
Bàn tay buông thõng bên chân của Lâm Vũ Thành nắm chặt thành đấm.
“Đó là anh ba mà?” Lâm Tình Hi đi theo Lâm Vũ Thành cùng tham gia cũng ngạc nhiên nhìn ra cửa.
Cô nhìn thấy Ngự Hàn đứng chung với Tạ Tư Hành không hề trốn tránh, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô rất hiểu anh ba nhà mình, trường hợp này tuyệt đối không hợp với tính cách của y.
Sắc mặt Lâm Vũ Thành cực kỳ âm u: “Tình Hi, em đợi đây một lát, anh có việc.”
Nói xong, gã lại oán độc nhìn Ngự Hàn phía xa, đi đến một góc vắng người, lấy di động ra gọi điện: “Alo… Cậu đến chưa?”
Ngự Hàn nhạy bén nhận thấy một ánh mắt ác độc, nhưng chờ y nhìn qua đám người thì không thấy đâu nữa.
Ngự Hàn khẽ híp mắt.
Hệ thống: [Ký chủ, bữa tiệc đêm nay trong nguyên tác là một đoạn cốt truyện quan trọng, anh phải đi theo sát bên cạnh Tạ Tư Hành mới đảm bảo không bỏ lỡ cốt truyện, điều này cũng rất có lợi cho việc cảm hóa Tạ Tư Hành ~]
Hệ thống: [Ấy, ký chủ, anh đi đâu đấy?]
Ngự Hàn không quay đầu lại mà rời khỏi Tạ Tư Hành: “Đi mở rộng quan hệ.”
Hệ thống: [Nhưng mà anh phải canh giữ sát bên Tạ Tư Hành chứ.]
Ngự Hàn: “Chuyện này lát nữa nói sau, ngoan.”
Y sốt ruột muốn hòa vào đám người.
Nhận ra ý định của Ngự Hàn, hệ thống hơi khựng lại, nhắc nhở: [Nhưng mà Lâm Hàn có chứng sợ xã hội, bình thường anh OOC thì thôi đi, trong trường hợp đông người như thế này, tốt nhất đừng nên để người ta thấy bất thường mới đúng?]
“Sợ xã hội?” Ngự Hàn hỏi: “Là gì?”
Hệ thống: [Chứng sợ giao tiếp đó]
Ngự Hàn: “Ngại quá, tôi đây mới chỉ nghe nói chứng sợ xã giao thôi.”
Hệ thống: […]
Ngự Hàn cười khẽ, búng tay cái tách: “Show time!”
Hệ thống: [?]
Hệ thống khuyên can không có tác dụng, trơ mắt nhìn Ngự Hàn lấy một ly champagne từ cái khay trong tay nhân viên phục vụ, tự tin hòa vào đám người.
Giết tôi đi!
Cái hệ thống này ai thích thì đi mà làm!!