Thiết Ma Lặc nhảy ra khỏi vòng chiến, tra kiếm vào bao, cung tay cất giọng sang sảng nói:
“Mưu huynh đệ võ nghệ cao cường, Thiết mỗ nhận thua. Cung chúc tân Minh chủ lên ngôi, Thiết mỗ cam nguyện phục tùng!”
Lời vừa nói ra, quần hùng đều kinh ngạc vô cùng, trong thoáng chốc hiện trường yên lặng như tờ. Ai cũng đều nghĩ không ra, Thiết Ma Lặc lại đột nhiên bại bởi Mưu Thế Kiệt như vậy, bất quá y chỉ bị cắt mất một nửa ống tay áo, tại sao lại dừng tay nhận thua như vậy?
Mưu Thế Kiệt cũng cảm thấy việc ngoài ý muốn, trong lòng thầm kêu một tiếng: “May mắn”. Bởi vì, thứ nhất là một kiếm đó của Mưu Thế Kiệt đích thực là thập phần tinh diệu, thứ hai là do Thiết Ma Lặc trá bại quá khéo, nên không một ai nhận ra rằng là y đã nhường chiêu. Ngay cả Mưu Thế Kiệt cũng cho là nhờ may mắn mà thành công, trong lòng thầm nghĩ:
“Chiêu “Bằng Bác Cửu Tiêu” này của ta thật sự là vô cùng mạo hiểm. Nếu như y dùng chiêu “Cử Hỏa Liên Thiêu” đánh trả, ta còn đang ở trên không, quyết không thể tránh được. Y sai lầm đáng lẽ không nên bình kiếm. Vốn dĩ kiếm pháp của y cao minh, tại sao lại ra chiêu sơ suất như vậy? Chẳng lẽ là ý trời muốn ta làm Minh chủ, cho nên trong lúc khẩn yếu nhất đã khiến cho Thiết Ma Lặc hồ đồ xuất nhầm chiêu sao?”
Quần hùng sau khi kinh ngạc giảm xuống, không khỏi thầm nghĩ:
“Đúng vậy, với thân phận của Thiết Ma Lặc, y nhất thời không cẩn thận, thua mất một chiêu, đương nhiên là hổ thẹn không muốn tiếp tục giao đấu nữa, do vậy không thể làm gì khác hơn là nhận thua”.
Rất nhiều người thấy tiếc cho Thiết Ma Lặc, thậm chí oán giận y không nên vì nhỡ sơ suất một chiêu như vậy đã lập tức dừng tay. Nhưng Thiết Ma Lặc đã tự mình nhận thua, Mưu Thế Kiệt mặc nhiên sẽ là Minh chủ, việc cũng đã thành định cục, không thể thay đổi được nữa.
Sau một lát yên lặng, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc lập tức vỡ ra. Nhóm người Cái Thiên Hào và nhóm người Lý Thiên Ngao đều bước đến cung chúc Mưu Thế Kiệt đoạt được chức Lục lâm Minh chủ. Nhóm người của Kim Kê lĩnh do Thiết Ma Lặc dẫn đầu, tuy có cảm giác tiếc hận nhưng cũng đều lần lượt đến chúc mừng. Thiết Ma Lặc thấy vậy, trong lòng thầm vui mừng,
“Ta nhường y lần này, quả nhiên là nhường rất đúng. Nếu như là ta làm Minh chủ, mọi người nhất định không đồng tâm được như vậy”.
Đoàn Khắc Tà cũng theo mọi người bước đến chúc mừng. Mưu Thế Kiệt mang bảo kiếm trả lại cho chàng, sau khi nói lời đa tạ, y lại nói:
“Đoàn hiền đệ, ngươi có hai vị bằng hữu cũng đã đến đây, ngươi đã gặp họ chưa?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Còn chưa có gặp, là vị nào vậy?”
Đang lúc nói đến đó, hồng y nữ hiệp Lữ Hồng Thu cùng theo Tân Thiên Hào đến chúc mừng. Mưu Thế Kiệt liếc nhìn Lữ Hồng Thu một cái, trong lòng thấy rung động, y nói:
“Ta thật không nghĩ khi được làm Minh chủ thì mọi người lại phấn khích như vậy. Huyên náo thế này, hai vị bằng hữu của đệ không biết ở chỗ nào? Đệ đừng gấp, chờ một lát, ta nghĩ bọn họ sẽ tìm đến đệ”.
Sử Nhược Mai nhỏ giọng nói:
“Ẩn Nương tỷ tỷ, chúc mừng, chúc mừng!”
Niếp Ẩn Nương trên mặt ửng hồng, nàng vừa hỏi vừa trách yêu:
“Chúc mừng cái gì?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Chàng của tỷ lên làm Minh chủ, lại chưa làm tổn thương hòa khí với Thiết thúc thúc, cái này còn không đáng chúc mừng sao?”
Niếp Ẩn Nương cũng nói trả:
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Sử Nhược Mai hỏi:
“Tỷ chúc mừng cái chuyện gì?”
Niếp Ẩn Nương đáp:
“Chúc mừng hai đứa nhỏ các ngươi, hôm nay đã được đoàn tụ một nhà. Muội xem, chàng của muội cũng đang chúc mừng Mưu Thế Kiệt kìa, muội còn không nhanh qua đó cùng y gặp mặt?”
Sử Nhược Mai đưa mắt nhìn qua, nàng chỉ thấy hồng y nữ tử kia vẫn còn đang cùng Đoàn Khắc Tà vai kề vai. Sử Nhược Mai giận dỗi bĩu môi, dậm chân nói:
“Muội không qua”.
Niếp Ẩn Nương cười cười nói:
“Muội danh chánh ngôn thuận là hôn thê của y, cần gì phải sợ vị cô nương kia chứ?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Ai nói muội sợ cô ta chứ”.
Niếp Ẩn Nương lại hỏi:
“Đã không sợ, vậy sao muội còn không dám sang gặp y?”
Ngay lập tức Sử Nhược Mai liền đánh nhẹ nàng một cái, rồi yên lặng mặc cho nàng kéo tay đi qua. Niếp Ẩn Nương lại cười nói:
“Vị Lữ cô nương này tính tình hào sảng, đối với mọi người đều thân thiết, vị tất là có tư tình gì với y, muội đừng xét nét kỹ như vậy”.
Lúc này giữa sân tràng đang vô cùng náo nhiệt, chung quanh Mưu Thế Kiệt đen kịt những đầu người. Niếp, Sử nhị nữa còn chưa kịp chen vào, chợt nghe có tiếng người kêu lên:
“Ơ, trời hôm nay thật đẹp, một đám mây đen cũng không có, tại sao đột nhiên lại có tiếng sấm nhỉ?”
Niếp, Sử nhị nữ cũng để ý nghe, quả nhiên mơ hồ hình như có tiếng sấm. Lão anh hùng Hùng Cự Nguyên thân trải trăm trận, lịch duyệt phong phú, chợt hoảng hốt kêu lên:
“Không xong rồi, cái này tựa hồ là tiếng trống đồng của quan quân!”
Lời nói còn chưa kịp dứt, chỉ nghe thấy một tiếng “xuy” vang lên, một đạo hỏa diễm màu lam từ chân núi bắn lên, bay thẳng lên giữa bầu trời. Đây chính là Xà Diễm Tiễn do đám lâu la canh phòng phát ra cảnh báo.
Chúng nhân đang lúc kinh nghi bất định, chợt thấy có hai tiểu đầu mục tay cầm hồng kỳ hớt ha hớt hải chạy đến, lớn tiếng kêu lên:
“Không hay rồi, có một đại đội quan binh đánh tới!”
Lập tức, nhất thời toàn trường nhốn nháo hỗn loạn, quần hùng nộ khí bốc lên, có người chửi rằng:
“Nhất định là có gian tế,mang tin tức tụ hội của chúng ta tiết lộ ra ngoài!”
“Đám quan binh này thật thâm độc, thừa lúc chúng ta đang tụ hội, muốn đến nhất võng đả tận!”
Lại có người hào khí vạn trượng, hùng hồn hét lên:
“Đến đúng lúc lắm, chúng ta giết bọn chúng không còn manh giáp, lập uy phong cho tân Minh chủ!”
Mưu Thế Kiệt khoát tay nói:
“Các vị xin đừng bối rối, để thấy rõ ràng thế tiến của quan quân, rồi ta sẽ định ra đối sách”.
Trống giục như sấm, tinh kỳ phấp phới, quan quân đã từ khắp nơi theo sườn núi kéo đến. Mưu Thế Kiệt, Thiết Ma Lặc lưu tâm quan sát, chỉ thấy đạo quan binh lần này hoàn toàn không tầm thường. Mỗi người đều y giáp sáng chói, người mạnh ngựa khỏe, mặc dù nói là từ khắp nơi theo sườn núi kéo lên, nhưng có thể nhìn thấy phân ra làm bốn đội, hình thành trận “Tứ tượng lai vi”, đội hình chỉnh tề, thanh thế dũng mãnh không có chút rối loạn nào, chỉ huy đạo quan binh này hiển nhiên phải là một đại tướng tài giỏi.
Quần hùng mặc dù, mỗi người đều võ nghệ cao cường, thường xuyên giao chiến, chém giết với quan quân không phải mới một lần nhưng cũng chưa từng nhìn thấy một đại trận như vậy. Không ít người mặc dù lớn tiếng chửi bới nhưng trong lòng thật sự âm thầm kinh hoảng.
Mưu Thế Kiệt thầm nghĩ: “Các huynh đệ đúng là mỗi người đều rất kiêu dũng, nhưng dù sao cũng chỉ là khí huyết chi dũng, chưa từng được huấn luyện qua binh pháp, như vậy cũng chỉ là một nhóm ô hợp, chỉ sợ không thể ngăn cản được đạo quân này”.
Tâm niệm còn chưa dứt, quan quân đã vượt qua một nửa ngọn núi, trông thấy rõ ràng hơn. Thiết Ma Lặc không khỏi chấn động, y chỉ thấy nam, bắc hai đội quan quân, một bên cây đại kỳ ghi một chữ Tần, một bên đại kỳ ghi chữ hai chữ Uất Trì. Đây đúng là vũ lâm quân do Tần Tương và Uất Trì Bắc suất lĩnh. Thiết Ma Lặc vừa giật mình kinh hãi, trong lòng lại mơ hồ đau đớn, y trước đây đã từng làm Ngự tiền thị vệ, khi ấy cùng với Tần Tương và Uất Trì Bắc hai người tình như thủ túc, thật không nghĩ đến hôm nay bọn họ lại phụng chỉ đến đây bắt cường đạo, dĩ nhiên là trở thành địch nhân của mình!
Mưu Thế Kiệt nhướng mày, quay sang Thiết Ma Lặc nói:
“Thật không ngờ, bọn họ điều vũ lâm quân từ Trường An đến, lại phô trương cờ trống như vậy, đại phát động can qua, xem ra đích thực là có gian tế, mang tin tức tụ hội của chúng ta mật báo cho triều đình”.
Y hơi dừng một chút, rồi lại lập tức tiếp tục nói:
“Quan quân đã có chuẩn bị như vậy kéo đến, ta thấy hay là chúng ta nên rút lui nhẫn nhịn, mặc dù sẽ bị hủy mất Kim Kê lĩnh của Tân đại ca, nhưng lại có thể bảo toàn được thực lực, trước mắt chúng ta chịu thiệt thòi, chờ khi chúng ta có đủ lông cánh, vùng lên trở dậy, sẽ lại làm một tràng oanh oanh liệt liệt, huynh thấy thế nào?”
Thiết Ma Lặc cũng có chung suy nghĩ như vậy, liền gật đầu nói:
“Minh chủ nói đúng lắm”.
Nhưng y còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy hai phía đông, tây có hai đạo quan quân cũng tiến đánh đến. Đạo quan quân phía đông không phải là vũ lâm quân, dẫn đầu là một lão nhân mặt đỏ, lão chính là Dương Mục Lao, cừu nhân sát phụ của Thiết Ma Lặc. Đạo quan quân mặt phía tây do một viên quan quân lãnh suất, Đoàn Khắc Tà nhận ra hắn chính là Khấu Danh Dương, thống lĩnh Ngoại Trạch Nam của Điền Thừa Tự.
Cừu nhân gặp mặt, đặc biệt giận dữ, Thiết Ma Lặc mặc dù đã đồng ý thoái lui, nhưng vừa nhìn thấy Dương Mục Lao, thì điều gì cũng bất kể, y một người xung phong lao ra trước, quát lớn:
“Tốt lắm, lão tặc tử nhà ngươi vẫn còn chưa chết, Thiết Ma Lặc ta đang muốn tìm ngươi báo cừu!”
Mưu Thế Kiệt kinh hãi gọi:
“Thiết đại ca, quay trở lại!”,
Nhưng lúc này làm sao có thể ngăn được Thiết Ma Lặc.
Kỵ binh của Tần Tương tiến đến trước nhất, con ngựa hoàng phiêu của y là thất bảo mã, vượt núi như đất bằng, đầu ngựa vừa mới xoay chuyển đã chặn ngay đường đi của Thiết Ma Lặc.
Tần Tương lần này đến đây, trong lòng hoàn toàn không muốn, chỉ là bởi Điền Thừa Tự mật báo với triều đình, nói rằng các lộ đầu lĩnh cường đạo sẽ tụ hội tại Kim Kê lĩnh, có ý đồ nổi dậy, tên cường đạo cướp ngự mã cũng có mặt trong kỳ đại hội này. Điền Thừa Tự tấu thỉnh lên triều đình như vậy, cho nên triều đình mới cấp tốc phái ngự lâm quân cùng hắn đồng thời bắt cường đạo. Thứ nhất, Điền Thừa Tự là một phiên trấn cát cứ hùng mạnh, cho nên Hoàng đế đối với hắn cũng phải vài phần nể mặt, hắn mới tấu trình lên, Hoàng đế không thể không nghe. Thứ hai, quần đạo tụ hội, bí mật có mưu đồ khởi sự, điều này quả thật là việc rung động triều đình, Hoàng đế vì lợi hại của bản thân cũng không thể không phát xuất vũ lâm quân tinh nhuệ nhất. Lệnh trên không cãi được, Tần Tương và Uất Trì Bắc bất đắc dĩ phải điều tới đây.
Tần Tương và Thiết Ma Lặc đã gần mười năm chưa gặp lại, không nghĩ lại phải trùng phùng trong hoàn cảnh này, cả hai người đều không khỏi cảm thấy khó xử. Tần Tương hạ giọng thuyết phục:
“Thiết huynh đệ, đệ vì sao phải cực khổ chung đụng trong giới cường đạo như vậy, hiện nay, trong triều gian tặc đã trừ, không bằng đệ theo ta trở lại Trường An. Ta nguyện mang tính mạng toàn gia ra bảo đảm cho đệ”.
Thiết Ma Lặc đáp:
“Mỗi người có chí hướng riêng, mệnh của đại ca, xin thứ lỗi cho tiểu đệ không thể tuân theo. Đại ca nếu còn niệm tình xưa, xin nhường cho tiểu đệ qua, tiểu đệ nếu có thể báo được đại cừu, cam nguyện xuôi tay chịu trói, thành toàn cho đại ca lập công”.
Dương Mục Lao cũng đang chạy tới, hắn từ xa kêu lên:
“Thằng nhãi đó là Thiết Ma Lặc, là thủ lãnh cường đạo Kim Kê lĩnh, Tần đô úy không được buông tha hắn, ta sẽ đến đây!”
Tần Tương bất đắc dĩ, chỉ có thể giả trang giận dữ, quát lên:
“Tốt, phản tặc, ngươi không nghe lời, hãy xem giản!”
Song giản đập xuống, Thiết Ma Lặc hoành kiếm ngăn cản, lập tức biết ngay là Tần Tương không có ý cùng mình giao chiến, chỉ dùng nhiều nhất là năm phần bản lãnh. Đã biết được căn nguyên như thế, Thiết Ma Lặc cũng không mang toàn lực đánh y, trong lòng cảm thấy rất khó xử. Tần Tương trong hoàn cảnh này, không thể buông tha Thiết Ma Lặc, lại không muốn làm tổn thương y, càng là tiến thoái lưỡng nan.
Uất Trì Bắc phóng ngựa qua, vung trường tiên lên, kêu lớn:
“Tên cường đạo cầm đầu cướp ngự mã ở bên này, ha ha, Trại chủ Kim Kê lĩnh cũng ở bên này, Tần đại ca chúng ta cầm tặc tiên cầm vương!”
Đừng tưởng Uất Trì Bắc là môt mãng phu, y trong lúc gấp nảy sanh mưu trí, nói giúp Tần Tương một lời, để Tần Tương bỏ qua cho Thiết Ma Lặc.
Tần Tướng đáp:
“Không sai, chúng ta bắt khâm phạm là khẩn yếu. Dương lão tiên sinh, ta nhường công này cho ông”.
Tần Tương đánh hờ một giản, rồi bỏ qua Thiết Ma Lặc, cùng với Uất Trì Bắc phóng ngựa lên phía trước, đột nhập vào giữa quần đạo.
Thiết Ma Lặc hét lớn một tiếng, tiến lên đón lấy Dương Mục Lao. Trường kiếm vung lên một vòng chém xuống một chiêu “Lực Phách Hoa Sơn”, đây là trong kiếm pháp sử ra chiêu số của đao pháp, cương mãnh vô cùng. Dương Mục Lao cấp tốc ra tay, cước hạ xoay chuyển, sử ra “Thất Bộ Truy Hồn chưởng pháp”, tả chưởng xuyên tới gạt sống kiếm ra, hữu chưởng vỗ vào trước ngực đối phương. Thiết Ma Lặc sống kiếm chém xuống, Dương Mục Lao tự thị chưởng lực hùng hậu, muốn thi triển công phu “Không thủ nhập bạch nhận”, đoạt lấy trường kiếm của Thiết Ma Lặc. Nào ngờ lực đạo của song phương mới va chạm vào nhau, mu bàn tay của Dương Mục Lao đã bị tứa máu, kiếm phong của Thiết Ma Lặc chuyển thế chém xuống, trên mắt cá chân Dương Mục Lao liền trúng một nhát kiếm thương. Vẫn còn may cho hắn là trường kiếm của Thiết Ma Lặc đã bị hắn gạt lệch ra, kiếm thế cương mãnh bị giảm đi vài phần, nếu không một kiếm vừa rồi đã khiến hắn gặp họa bị chém đứt một chân đến tận hông.
Dương Mục Lao trước kia đã từng cùng Thiết Ma Lặc giao thủ không phải chỉ một lần, lần nào hắn cũng đều chiếm được ít thượng phong, không ngờ đến lần này mới xuất chiêu thứ nhất đã bị trúng kiếm thương, không khỏi trong lòng vô cùng hoảng hốt, “Mấy năm không gặp, võ công của tên tiểu tử này quả nhiên là tịnh tiến đến như vậy!” Thiết Ma Lặc trong lòng cũng rúng động, âm thầm tự nhủ: “Lão quái vật này, tuổi đã gần bảy mươi, vậy mà vẫn còn dám dùng nhục chưởng trực tiếp đỡ kiếm chiêu của ta, nếu không phải ta có lợi thế tuổi trẻ cường tráng, sợ rằng không phải đối thủ của hắn”.
Hai người lại tiếp tục giao phong, cả hai đều không dám khinh địch. Dương Mục Lao thụ thương trước, nên vẫn là chịu thiệt thòi. Khấu Danh Dương lãnh suất một đội võ sĩ tiến lên trợ trận. Thiết Ma Lặc đúng là hảo hán bất địch chúng, nên bị bọn chúng vòng vòng lớp lớp vây chặt xung quanh.
Mưu Thế Kiệt mặc dù đã ra lệnh thoái lui, thế nhưng bộ hạ cũ của Đậu gia và nhóm người Kim Kê lĩnh vốn đều một mực quyết đi theo Thiết Ma Lặc. Thiết Ma Lặc đang bị vây, bọn họ làm sao có thể ngồi nhìn? Người người đều hùng hổ tranh lên trước cùng quan quân chém giết. Vũ lâm quân người ngựa đều mang giáp, lại là tinh binh được huấn luyện, quần hào lục lâm đều mỗi người một phách độc lập giao chiến, lại thêm lấy một chống mười, cho nên liền bị vây hãm trong Tứ Tượng Trận, thật là vô cùng nguy hiểm.
Mưu Thế Kiệt vội vàng kêu lên:
“Đoàn hiền đệ, đệ qua trợ giúp Thiết huynh phá vây, kêu huynh ấy suy nghĩ cho đại cục, nhanh chóng đưa mọi người thoái lui”.
Sau đó y lập tức cất giọng sang sảng nói:
“Giữ được rừng xanh, lo gì thiếu củi đốt! Đổng lão anh hùng, Đỗ đại thúc, nhờ hai vị suất lĩnh các huynh đệ bên ngoài thoái lui về phía hậu sơn, Tân trại chủ, huynh suất lĩnh huynh đệ Kim Kê lĩnh ở giữa ứng cứu, Cái Thiên Hào, huynh cùng với ta đoạn hậu!”
Y lấy thân phận Minh chủ tiếp tục hạ nghiêm lệnh, an bài cũng rất khéo léo, lập tức đại bộ phận quần đạo liền y lời, bất quá cũng còn một bộ phận vẫn mặc tình giao chiến, đặc biệt là Phi Hổ sơn, Yến Sơn trại, Kim Kê lĩnh, ba nhóm người này, trong đó có không ít huynh đệ cùng đồng sanh cộng tử với Thiết Ma Lặc, một lòng một dạ những muốn lao lên cứu Thiết Ma Lặc ra, cho nên đối với mệnh lệnh của Mưu Thế Kiệt cũng coi như không nghe thấy.
Mưu Thế Kiệt nhìn thấy tình hình như vậy trong lòng vừa lo vừa mừng, lo là hôm nay địa vị Minh chủ của mình vẫn chưa vững chắc, uy vọng không sánh được với Thiết Ma Lặc, mừng là Thiết Ma Lặc lại dễ dàng bị kích động, thiếu mất một chữ nhẫn, không phải là nhân tài lãnh tụ. Lập tức y nảy sinh ra ý định muốn lập ân, liền giết một tên cưỡi ngựa, nhảy lên ngựa đánh ra.
Quần đạo Kim Kê lĩnh đang bị khốn trong vòng vây của vũ lâm quân, chỗ này một đám, chỗ kia một đám, bị chia cắt ra thành mười mấy đoạn, đã không thể hỗ trợ nhau được nữa. Mưu Thế Kiệt thấy tình cảnh nguy hiểm như vậy, liền đánh tới, mang đám người bị bao vây cứu ra. Vũ lâm quân thân mang trọng giáp, đao kiếm không thủng, nhưng Mưu Thế Kiệt kiếm thuật tinh diệu, mỗi một kiếm đều xuyên yết hầu, không đầy một khắc, đã giết chết mấy mươi vũ lâm quân, cứu thoát bảy nhóm huynh đệ bị bao vây.
Chợt nghe có tiếng quát lớn:
“Ngươi là Mưu Thế Kiệt, tên cướp ngự mã đúng không?”
Môt người cưỡi bạch mã đang phóng tới như bay, trên mình ngựa là một vị quan quân mặt đen như gỗ mun, người đen ngựa trắng tương phản, trông rất thú vị. Viên quan quân này không phải ai xa lạ mà chính là ca ca của Uất Trì Nam - Long Kỵ đô úy Uất Trì Bắc.
Hai thớt ngựa phi sát qua nhau, Uất Trì Bắc hô lên một tiếng, một tiên đánh ra, Mưu Thế Kiệt dùng một thế Đăng Lý Tàng Thân tránh khỏi, cất tiếng khen:
“Tiên pháp hay lắm!”
Lập tức y chém lại một kiếm. Uất Trì Bắc phóng cương tiên ra, nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh. Mưu Thế Kiệt thoắt cái đã chuyển kiếm, không nhằm vào người mà đâm tới chiến mã. Một chiêu Lý Nghiễm Xạ Thạch phóng đến, mũi kiếm đã đâm vào não con ngựa của Uất Trì Bắc. Uất Trì Bắc cũng nhanh nhẹn vô cùng, tựa hồ đồng thời một lúc, y đã trở tay quất một tiên trúng ngay cổ ngựa của Mưu Thế Kiệt, con ngựa đó liền lập tức tuyệt khí, bốn vó khụy đất, hất Mưu Thế Kiệt xuống.
Hai người đồng thời xuống ngựa, Uất Trì Bắc kêu lên:
“Đáng tiếc, đáng tiếc! Công phu của ngươi như vậy, vì sao cũng đi làm cường đạo?”
Mưu Thế Kiệt đáp:
“Ta không mưu cầu công danh, ta đã sớm nói qua với lệnh đệ rồi”.
Uất Trì Bắc nói:
“Chuyện ngươi so tài cùng xá đệ tại Bắc Mang sơn, ta cũng đã biết, đa tạ ngươi đã hạ thủ lưu tình đối với hắn, theo lý mà nói, ta cũng nên thả ngươi đi, nhưng chính bởi lúc đó ngươi dùng Không thủ nhập bạch nhận đoạt được cương tiên của xá đệ, ta nếu như không đấu cùng ngươi mấy chục hiệp, ngươi sẽ nghĩ tiên pháp Uất Trì gia bất quá chỉ có như vậy!”
Mưu Thế Kiệt nói:
“Sao dám vậy, sao dám vậy!”
Uất Trì Bắc liền vung cương tiên lên, tiên phong phát ra “hu hu”, nhất thời đầy trời ngập bóng tiên ảnh vần vũ, sớm đã bao chặt lấy thân hình của Mưu Thế Kiệt.
Mưu Thế Kiệt chỉ còn cách phấn chấn tinh thần cùng y ác chiến. Tiên pháp của Uất Trì Bắc so với đệ đệ y thì hơn rất nhiều, hôm đó Mưu Thế Kiệt dùng tay không mà đả bại Uất Trì Nam, nhưng hôm nay có thêm lợi kiếm bất quá cũng chỉ đấu ngang tay với Uất Trì Bắc. Uất Trì Bắc sát khí bừng bừng, vừa đấu vừa hô lớn, cương tiên bay múa, uốn lượn dũng mãnh như rồng múa vuốt. Mưu Thế Kiệt thì trầm tĩnh ứng phó, kiếm quang như dải lụa, sử ra cẩn mật chặt chẽ, giống như thiên phong hải vũ, như có cả trăm người cùng đến, song phương đều dốc hết công lực giao đấu, nhưng không ai chiếm được tiện nghi. Mưu Thế Kiệt thoát thân không được, không khỏi thầm kêu khổ.
Phía bên kia, Đoàn Khắc Tà thi triển khinh công tuyệt đỉnh, quan quân mặc dù có khắp nơi trên sườn núi, tầng tầng lớp lớp, nhưng không nơi nào có thể giữ chân chàng được. Chỉ thấy chàng hoặc xuyên qua rừng người, hoặc bay qua đỉnh đầu quan quân, trong nháy mắt đã đột nhập vào trong vòng vây Thiết Ma Lặc.
Xung quanh vòng vây này có Dương Mục Lao, Khấu Danh Dương hai đại cao thủ, ngoài ra còn có mấy chục võ sĩ nhất lưu thủ hạ của Điền Thừa Tự, thực lực rất mạnh, thậm chí còn hơn cả vũ lâm quân.
Đoàn Khắc Tà ra tay nhanh như chớp, thân mình còn đang ở trên không, liền xuất chiêu Ngân Hà Tả Ảnh hướng Dương Mục Lao đâm xuống. Dương Mục Lao nhanh nhẹn lắc mình tránh khỏi, chỉ nghe hai tiếng thét chói tai khiến người rung động hồn phách, hai tên võ sĩ hai bên tả, hữu Dương Mục Lao đã bị lợi kiếm xuyên thủng yết hầu. Nguyên do là, chiêu Ngân Hà Tả Ảnh này, một chiêu ba thức, lực đạo sử ra hết mức, kiếm quang tựa như chiếc võng lớn từ trên cao chụp xuống, trong phương viên một trượng, kẻ có mặt sẽ bị đâm chết ngay lập tức, thực sự là lợi hại vô cùng.
Dương Mục Lao đại nộ, song chưởng đồng thời phóng ra, vỗ vào hai bên huyệt thái dương của Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà gót chân còn vừa mới chấm đất, Thiết Ma Lặc hét lên một tiếng lớn, trường kiếm chém xuống giữa ngăn trở Dương Mục Lao công kích. Nói thì chậm, nhưng khi đó diễn biến rất nhanh, Đoàn Khắc Tà đã chém liên tiếp ba kiếm liên hoàn, kiếm phong đánh rát thẳng đến mặt Dương Mục Lao. Dương Mục Lao công phu hạ bàn rất vững, song chưởng một công một thủ, lúc đó không chậm trễ hóa giải liên hoàn tam kiếm của Đoàn Khắc Tà.
Khấu Danh Dương vội vàng xẹt qua, vung Cầu Long tiên lên sử ra một chiêu Lão Thụ Bàn Căn hướng đến hai chân Đoàn Khắc Tà cuốn lấy. Đoàn Khắc Tà đâu thể đứng yên cho hắn cuốn lấy, liền búng mình nhảy lên trông giống như tiểu hài nhi đang chơi nhảy dây thừng vậy. Khấu Danh Dương liên tiếp quét ra ba tiên, cả ba lần đều không chạm được đến gót hài của Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà chuyển thân một cái, liền hét lên:
“Được lắm, ngươi trợ Trụ vi ngược, trước tiên giết ngươi!”
Chàng liền xuất ra chiêu Trực Chỉ Thiên Nam, kiếm quang xuyên qua tiên ảnh, chỉ tới mặt Khấu Danh Dương.
Khấu Danh Dương cấp tốc dùng thế “Đại loan yêu, tà sáp liễu”, cong eo, bước lướt, khó khắn lắm mới tránh được chiêu sát thủ này của Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà như bóng với hình, bám theo lên trước, mãnh liệt tấn công dồn dập, đánh cho Khấu Danh Dương chân tay luống cuống.
Khấu Danh Dương thân là thống lĩnh Ngoại Trạch Nam, võ công tự nhiên không phải hạng lơ mơ, thế nhưng chính vì hắn đã từng bị Đoàn Khắc Tà đánh cho một trận thê thảm, trong lòng sớm đã có ý khiếp sợ từ trước, bởi vậy dù bị Đoàn Khắc Tà tấn công tới tấp như thế, cũng không có chút lực hoàn thủ nào.
Dương Mục Lao quát:
“Dùng Địa Thang đao và Lưu Tinh chùy đối phó với hắn!”
Nguyên lai trong đám võ sĩ này có bốn tên là đệ tử của hắn, trải qua huấn luyện của hắn, có hai người rất thiện dụng Địa Thang đao, hai người thiện dụng Lưu Tinh chùy, mang ra đối phó với địch nhân có tuyệt kỹ khinh công là thích hợp nhất.
Địa Thang đao xoay cuộn trên mặt đất chuyên dùng để chém gót chân địch nhân, Lưu Tinh chùy thì lại từ không trung đánh tới, chuyên đập xuống Thiên linh cái địch nhân, trên dưới giáp công, vô cùng tàn độc. Khinh công của Đoàn Khắc Tà đã đạt tới hóa cảnh, di hình hoán vị thần diệu phi thường, Địa Thang đao chém chàng không tới, Lưu Tinh chùy cũng đánh chàng không trúng, thế nhưng mặc dù như vậy, chàng rốt cuộc cũng vẫn phải phân tâm tránh né. Khấu Danh Dương thấy sự uy hiếp giảm đi nhiều, khiếp ý trong lòng hắn cũng mất đi, lập tức lại vung trường tiên lên tung hoành tấn công, quả nhiên được như ý, dưới sự hiệp đồng tác chiến của chúng võ sĩ, đã đảo ngược thế trận chiếm lấy thượng phong.
Chợt thấy đám quan quân ở tuyến đầu hỗn loạn, có hai thiếu niên đang chạy đánh lên, lập tức lại nghe tiếng chuông đinh đương, một bóng hồng y bay nhanh tới.
Hồng y thiếu nữ này chính là Nhiếp Hồn Linh Lữ Hồng Thu, người chưa đến ám khí đã đến trước, ám khí của nàng không giống với kẻ khác, đó chính là những chiếc chuông đồng lớn bằng đầu ngón tay, khi không sử dụng đến thì gắn trên vạt áo làm đồ trang sức. Lúc này nàng đã lấy ra Tiểu Kim Linh, tức những quả chuông nhỏ bằng đồng, dụng độc môn thủ pháp bắn tới, chỉ nghe thấy tiếng chuông đinh đinh không ngớt bên tai.
Những chiếc chuông đồng nhỏ của Lữ Hồng Thu chuyên dùng để đả huyệt đạo của địch nhân, trong khi tiếng chuông vang lên đã có vài võ sĩ sớm bị hạ gục. Có kẻ biết được lai lịch liền hoảng hốt hô lên:
“Là Nhiếp Hồn Linh của Lữ gia phóng đến đó!”
Lập tức bọn chúng hốt hoảng bối rối, tránh đông tránh tây, nhất thời đại loạn.
Tả thì chậm, nhưng lúc đó rất nhanh, hai thiếu niên kia cũng đánh giết tới. Hai thiếu niên này chính là Sử Nhược Mai và Niếp Ẩn Nương cải dạng nam trang. Sử Nhược Mai đến trước, khom thân phóng ra một kiếm đâm chết một hán tử sử dụng Địa Thang đao. Đoàn Khắc Tà giảm được một bên uy hiếp, liền dùng thế “Di Hình Hoán Vị” chuyển mạnh thân mình, một chân đạp xuống khiến một hán tử dùng Địa Thang đao bị dập xương, một mệnh ô hô ai tai.
Đoàn Khắc Tà quay đầu lại nói:
“Đa tạ”.
Chàng quay đầu vừa liếc qua, đúng lúc Sử Nhược Mai đang đánh một tên đối diện với chàng. Vừa khi anh mắt chàng nhìn tới, liền cảm thấy tướng mạo của thiếu niên này rất quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở đâu đó, thế nhưng giữa lúc ác chiến dữ dội không cho phép chàng suy nghĩ nhiều.
Tiếng xé gió “hu hu” vang lên, một quả Lưu Tinh chùy đang hướng Đoàn Khắc Tà đánh tới. Đoàn Khắc Tà không còn phải lo lắng bị tấn công hạ bàn, chàng liền nhảy mạnh lên, một tay chụp lấy dây xích của Lưu Tinh chùy, người kia không chịu nổi nội gia chân lực của Đoàn Khắc Tà, Lưu Tinh chùy rời tay bay ra. Đoàn Khắc Tà sau khi tiếp xong Lưu Tinh chùy liền trở tay phóng lại, vừa vặn quả Lưu Tinh chùy thứ hai đang đánh tới, song chùy va chạm với nhau trên không. Hán tử sử dụng quả Lưu Tinh chùy thứ hai bị nội lực hùng hậu của chàng chấn bay, sau khi đứng dậy vội vàng cuống quít theo sư huynh bỏ chạy.
Niếp Ẩn Nương, Sử Nhược Mai song kiếm cùng sử ra đỡ một tiên của Khấu Danh Dương cho Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà đánh chạy hán tử sử dụng Lưu Tinh chùy kia xong, liền chuyển thân quay lại hướng Khấu Danh Dương tấn công tới tấp. Khấu Danh Dương vốn đã không phải là đối thủ của Đoàn Khắc Tà, huống chi hơn nữa lúc này bên cạnh Khắc Tà còn có Niếp Ẩn Nương và Sử Nhược Mai. Chỉ nghe “Bách” một tiếng, trên hông hắn đã trúng một kiếm của Đoàn Khắc Tà, hắn hoảng sợ cuống cuồng nhảy vội ra ngoài tập tễnh bỏ chạy. Lữ Hồng Thu xem thấy liền tán dương:
“Đoàn tiểu ca, kiếm pháp hay lắm, một chiêu Kim Chân Độ Kiếp này sử ra đẹp mắt lắm!”
Lúc này nàng cũng đã đánh giết đến sát bên cạnh Đoàn Khắc Tà.
Sử Nhược Mai lần đầu tiên nghe được Đoàn Khắc Tà hướng mình nói “Đa tạ”, trong lòng đang dìu dịu ngọt ngào, tự nhủ “Lúc này chàng đã biết là ta thật lòng thật dạ với chàng rồi chứ?”, nhưng nàng lại chợt thấy Lữ Hồng Thu cũng đến bên cạnh Đoàn Khắc Tà, Đoàn Khắc Tà cùng nàng ta sánh vai giết địch, không thèm quay lại nhìn mình nữa. Sử Nhược Mai không khỏi trong lòng có chút tức giận, “Tốt lắm, ngươi quả nhiên giả vờ không nhận ra ta”. Nàng không thèm nói gì, ở phía sau Đoàn Khắc Tà đánh giết ra bên ngoài.
Lữ Hồng Thu lựa ra ba chiếc chuông đồng nhỏ, nhấc tay giương lên, ba chiếc chuông nhỏ liền phóng ra theo hình chữ “phẩm”, phân biệt nhắm Dương Mục Lao, đánh vào huyệt thái dương trên thái dương, Tuyền Ky huyệt giữa ngực, và Hoàn Khiêu huyệt dưới mắt cá chân. Dương Mục Lao cười lạnh:
“Hạt châu bé bằng hạt gạo mà cũng muốn tỏa sáng sao?”
Lập tức hắn bật nhanh song chỉ, vung chân đá ra, đánh chiếc chuông nhắm vào Hoàn Khiêu huyệt bay ngược trở lại. Đối với chiếc chuông đồng nhằm hướng tới Tuyền Ky huyệt trên ngực, căn bản hắn không thèm lý tới. Chỉ nghe “đinh” một tiếng, chiếc chuông đồng đã đánh trúng ngực hắn, lập tức bị phản chấn bắn ngược trở lại. Nguyên do là hắn đã luyện thành công phu Kim Chung Tráo, đừng nói là mấy chiếc chuông nhỏ, ngay cả các đao kiếm thông thường cũng vị tất đã đả thương được hắn.
Ba quả chuông đồng, giống hệt như trước xắp thành hình chữ phẩm nhắm Lữ Hồng Thu bắn ngược trở lại. Nàng nghe thấy tiếng chuông vang kịch liệt, so với vừa rồi lực mạnh hơn không biết bao nhiêu! Lữ Hồng Thu còn đang trù trừ, không dám tiếp lấy. Nói thì chậm những diễn biết rất nhanh. Đoàn Khắc Tà liền vung tay chụp tới, quả nhiên đã chụp được cả ba chiếc chuông vào tay. Lữ Hồng Thu khuôn mặt đỏ bừng, thấp giọng nói ra một tiếng “đa tạ”. Sử Nhược Mai đang đánh sát ở phía sau, trong lòng có chút đắc ý, lại có chút chua cay. Đắc ý ở đây chính là việc Lữ Hồng Thu chịu một phen xấu mặt, nhưng thấy Đoàn Khắc Tà vì nàng ta mà tiếp lấy ám khí, cảnh tình thật thân mật, cho nên trong lòng lại không khỏi cảm thấy chua cay.
Kỳ thật công phu ám khí của Lữ Hồng Thu trên giang hồ đã được coi là hạng nhất lưu, nhưng không may đụng phải Dương Mục Lao. Dương Mục Lao luyện công phu Kim Chung Tráo, cho nên vừa rồi mới phản chấn ngược lại. Bất quá, Dương Mục Lao không sợ ám khí của Lữ Hồng Thu, nhưng không thể không lo lắng tới trường kiếm của Thiết Ma Lặc. Trong sát na hắn bắn ngược mấy quả chuông trở lại, không khỏi có thoáng phân tâm, Thiết Ma Lặc liền một kiếm bổ tới, Dương Mục Lao suýt nữa bị y bổ trúng, phải chuyển thân đến ba lần mới tránh được họa sát thân.
Thiết Ma Lặc đang muốn tiếp tục đuổi theo, Đoàn Khắc Tà liền gọi:
“Thiết đại ca, Mưu Thế Kiệt kêu huynh trở lại. Huynh không quay lại, các huynh đệ đều không chịu thoái lui!”
Thiết Ma Lặc bỗng nhiên cả kinh kêu lên:
“Không sai, không thể vì ta mà làm liên lụy đến các huynh đệ!”
Y liền chuyển thân đến, vận kiếm như cuồng phong, mở đường ra ngoài.
Hai người Dương Mục Lao, Khấu Danh Dương đều đã bỏ chạy còn ai có thể chống đỡ được khí thế như hổ dữ của Thiết Ma Lặc? Đám võ sĩ đó, mỗi tên chỉ trách cha mẹ không sinh thêm cho một đôi chân để chạy cho nhanh, trong thoáng chốc vòng vây đã bị phá giải.
Lúc này Mưu Thế Kiệt cùng Uất Trì Bắc đã đấu được hơn hai mươi chiêu, Mưu Thế Kiệt thấy Thiết Ma Lặc đã vượt khỏi vòng vậy nhưng bản thân y lại chưa thể thoát thân, đang lúc nóng ruột bỗng dưng Uất Trì Bắc quát lên:
“Tiếp ta tiên này!”
Một tiên đánh tới, đây chính là một chiêu sát thủ thần tiên, “Bát Phương Phong Vũ Hội Trung Châu”, lợi hại nhất trong sáu mươi tư đường Thủy Ma tiên pháp của y.
Chỉ có thể nhìn thấy tiên ảnh trầm trọng, thật giống như cuồng phong xoay chuyển, hùng dũng ập đến, Mưu Thế Kiệt cũng quát lên:
“Hay!”
Lập tức kiếm phong hướng lên, đột nhiên y đằng thân bay tới sử ra chiêu Triêu Thiên Nhất Trụ Hương. Kiếm quang như dải lụa xuyên qua lớp tiên ảnh trầm trọng. Chỉ nghe tiếng “bách, bách” vang lên, tiếp theo một tiếng “xoạt”, tay áo của Mưu Thế Kiệt đã bị cương tiên của Uất Trì Bắc giật đứt một miếng, vạt áo của Uất Trì Bắc cũng bị mũi kiếm của Mưu Thế Kiệt đâm thủng. Hai ngươi vẫn như cũ, đánh ngang tay.
Uất Trì Bắc cười to nói:
“Ngươi quả nhiên bản lãnh cũng rất cao siêu, lần sau gặp lại sẽ cùng đấu với nhau ba trăm hiệp”.
Tần Tương và Uất Trì Bắc đều đã có ý nhượng thoát. Mưu, Thiết hai người không lâu sau cũng đã hội họp được với nhau, cùng cứu thoát thêm vài đám huynh đệ bị quan binh vây khốn. Bất quá, Tần Tương và Uất Trì Bắc mặc dù ngầm giúp đỡ Thiết Ma Lặc, nhưng cũng không thể cấm vũ lâm quân công kích quần đạo. Quần đạo lại thiếu sự huấn luyện, cho nên vừa đánh vừa lui,bị vũ lâm quân đánh giết không còn thành đội ngũ, mọi người đều tự bỏ chạy. May mắn còn có Mưu, Thiết hai người chờ yểm hộ, thương vong cũng không quá nặng.
Lúc này, lâu binh trong đại trại Kim Kê lĩnh đều đã đi sạch, Tân Thiên Hùng suất lãnh mọi người thoái lui. Trong, ngoài trại nổi lên mười mấy đám cháy, thế lửa bốc lên càng lúc càng mạnh. Tân Thiên Hùng phóng hỏa như vậy là có hai tác dụng, một mặt không cho quan quân thu hoạch được chút nào, một mặt là thế lửa có thể cản trở truy binh đuổi theo.
Thiết, Mưu hai người đảm đương việc đoạn hậu, chờ cho mọi người đều thoát hiểm, cuối cùng mới bỏ đi.
Thiết Ma Lặc nhìn ngọn lửa bừng bừng cháy, trong lòng vô cùng khổ sở nói:
“Đều là ta không tốt, làm liên lụy đến Tân đại ca mất đi cơ nghiệp Kim Kê lĩnh”.
Mưu Thế Kiệt liền an ủi y:
“Lửa thiêu không hết rễ, gió xuân về lại mọc. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, cơ nghiệp tương lai còn to lớn hơn thế này nhiều, đại ca cần gì phải nản chí”.
Thiết Ma Lặc nói:
“Mưu huynh đệ nói rất đúng”.
Lúc này thế lửa đã lan ra bốn phương, cả một khu rừng lớn trước mặt đã biến thành một biển lửa, không còn đường có thể tới lui. Thiết Ma Lặc đưa mắt nhìn, chợt thấy lão anh hùng Vạn Liễu Đường cùng môn nhân đệ tử của lão, ước chừng khoảng bảy tám người đang bị quan quân vây vào một góc, chỗ đó là phía trong sơn cốc, cho nên vừa rồi không nhìn thấy.
Vạn Liễu Đường dùng cây Hổ đầu kim thương nặng bốn mươi tám cân, tuổi đã gần bảy mươi, mặc dù đã tuổi nghỉ ngơi nhưng vẫn vô cùng dũng mãnh, vũ lâm quân bị táng thân dưới tay lão đã có hơn mười mấy người. Tần Tương nhìn thấy vô cùng giận dữ, lập tức giục ngựa xông tới.
Thiết Ma Lặc kêu lên:
“Không hay rồi!”
Y liền cướp lấy Thiết Thai cung của một đầu mục, cấp tốc phóng đến.
Chiến mã của Tần Tương rất nhanh, trong chớp mắt đã đến được sơn cốc, song giản cũng đã đánh xuống.
Vạn Liễu Đường dựng Hổ đầu kim thương lên đón đỡ. Tần Tương vốn có thần lực trời sanh không hề kém Thiết Ma Lặc, Vạn Liễu Đường lấy đâu ra sức chống lại song giản của y. Chỉ nghe “Canh” một tiếng, đầu thương đã bị đập gãy. Tần Tương tả giản vừa đập xong, hữu giản đã đánh tới. Thiết Ma Lặc hét lên:
“Chớ có phương hại tánh mạng Vạn lão anh hùng!”
Tiếng hô vang lên, một mũi tên phóng tới. Cung như phích lịch, tiễn tựa lưu tinh, một tiễn này vừa vặn xuyên qua giữa cây thương tách bọn họ ra. Quả nhiên tiễn pháp như thần, kình lực lại càng khiến người kinh hãi, ngay cả đám quan quân cũng không nhịn được lớn tiếng ca ngợi.
Tần Tương nhìn thấy Vạn Liễu Đường mày râu bạc trắng, thế mà vẫn còn có thể ngạnh tiếp được một giản, trong lòng cũng có ý không đành giết lão, lại ngó thấy Thiết Ma Lặc ra mặt, liền muốn tặng Thiết Ma Lặc một mối ân tình, giả bộ làm chiến mã kinh hãi, hai chân gắt gao kẹp vào bụng ngựa. Con ngựa Hoàng Phiêu này của y đã qua huấn luyện lâu ngày, bị chủ nhân kẹp chặt, lập tức chuyển hướng chạy đi, bỏ lại đám người Vạn Liễu Đường ở phía sau.
Mấy tên đệ tử của Vạn Liễu Đường ra sức đánh lui vũ lâm quân, thì sau lưng lại có một đạo Ngoại Trạch Nam của Điền Thừa Tự đuổi tới, cầm đầu là Bách Liệt, phó thủ của Khấu Danh Dương. Vạn Liễu Đường tinh thần phấn khởi, dùng đoạn kim thương đã bị chặt gẫy làm thành cây bổng, ra sức đánh xuống. Song đao của Bách Liệt liền bị y đánh bay khỏi tay. Vạn Liễu Đường bỗng nhiên kêu lên “ối” một tiếng, thổ ra một ngụm máu. Nguyên do là lão vừa rồi mới tiếp Tần Tương một giản thật sự đã bị nội thương. Vài tên đệ tử của lão cuống quít đỡ lấy lão. Thiết Ma Lặc nhìn tình hình như vậy, không thể không sang cứu lão được, lập tức y huy động trường kiếm sát nhập vào trận địa của quan quân.
Lúc này trên chiến trường chỉ còn có đám Vạn Liễu Đường đang bị vậy, những người khác hoặc đã thoái lui về phía hậu sơn hoặc đã thoát khỏi hiểm cảnh, hoặc đang bỏ chạy, tình thế so với lúc quan quân mới lên núi thì không giống chút nào.
Mưu Thế Kiệt nói:
“Đoàn hiền đệ, các ngươi đi trước một bước, ta đến tiếp ứng Vạn lão anh hùng rồi sẽ theo sau”.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Ta cũng đi”.
Mưu Thế Kiệt ngăn lại:
“Chỉ còn có vài người chưa thoát khỏi vòng vây, không cần phải hùng sư động chúng. Lữ nữ hiệp và mấy vị huynh đệ này đều là lần đầu tiên lên Kim Kê lĩnh, không thông thạo đường lối, đệ trước tiên hãy dẫn bọn họ thoát ra ngoài. Đệ yên tâm, quan quân mặc dù người đông thế mạnh cũng không thể giữ được ta với Thiết đại ca”.
Đoàn Khắc Tà nghe y nói có lý, liền đáp:
“Như vậy, ta ở phía trước chờ các người”.
Trên Kim Kê Linh đã thành một biển lửa, Đoàn Khắc Tà đi trước dẫn đường vượt qua phía bên đám lửa, xuyên sang hậu sơn, mã đội của vũ lâm quân đuổi theo, có vài tên bị ám khí của Lữ Hồng Thu đánh ngã. Trên núi nhiều cây cối bị cháy gãy xuống la liệt cản trở lối đi, thế lửa lại lan về sườn núi phía trước, mã đội của vũ lâm quân không làm gì khác hơn được phải quay trở lại.
Đoàn người Đoàn Khắc Tà thoát khỏi hiểm cảnh, tiến vào hạp cốc phía sau núi, vừa quay đầu nhìn lại chỉ thấy biển lửa ngút trời, tiếng người tiếng ngựa đều không còn nghe được. Lữ Hồng Thu đưa mắt nhìn mọi người cười nói:
“Chúng ta đều mặt đen như gỗ mun rồi!”
Nguyên lai là do bọn họ từ bên cạnh đám lửa xuyên qua nên bị tàn tro dính đầy đầu, đầy mặt.
Phía trước mặt, vừa hay lại có một khe suối trong, Đoàn Khắc Tà nói với mọi người:
“Chúng ta rửa mặt một cái, rồi ở đây chờ Thiết, Mưu hai vị đại ca”.
Bên khe suối có hai phiến đá, vừa thích hợp để ngồi rửa mặt. Lữ Hồng Thu vốn trời sanh thích sạch sẽ, liền đi trước lên rửa mặt.
Đoàn Khắc Tà ngồi trên một phiến đá, ngoắc tay cười nói:
“Nơi này còn có một chỗ nữa, các vị một người lên đây, bất tất phải khách khí, cũng không cần phải tị hiềm”.
Nguyên lai hai phiến đá rất gần nhau, ngồi xuống sẽ sát cùng một chỗ, cho nên vừa rồi Đoàn Khắc Tà không cùng ngồi với Lữ Hồng Thu rửa mặt. Lữ Hồng Thu hắt ra một ngụm, cười nói:
“Ngươi được bao nhiêu tuổi mà nói đến chuyện tị hiềm nam nữ? Ta chỉ xem ngươi như là đệ đệ mà ngươi cũng không dám cùng ta rửa mặt”.
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Không phải không dám, mà để cho cô thoải mái một chút thôi, cô còn không cám ơn ta?”
Chàng lại cười nói:
“Cô nói là nhiều tuổi hơn ta, ta đứng lên so với cô còn cao hơn nửa cái đầu đó”.
Sử Nhược Mai thấy bọn họ hai người đang cười đùa, không nhịn được, hắc, hắc cười lạnh.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Vị huynh đệ này, mọi người đều mặt đen, miệng đen giống nhau, không cần phải cười nhau, nhanh nhanh đến rửa mặt đi”.
Chàng thực tế mới có mười bảy tuổi, tính khí trẻ con vẫn chưa hết, cho nên chỉ nghĩ Sử Nhược Mai vì thấy tàn tro bám trên mình mọi người mà cười. Lữ Hồng Thu lại nghe ra giọng cổ quái trong tiếng cười của nàng, trong lòng rất mất hứng, liền trợn mắt nhìn Sử Nhược Mai một cái.
Sử Nhược Mai trong lòng lại càng mất hứng, Niếp Ẩn Nương thấp giọng nói:
“Khắc Tà gọi đệ, đệ đến đi thôi”.
Sử Nhược Mai đáp:
“Đến thì đến, ta sợ gì hắn mà không đến”.
Đoàn Khắc Tà cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ: “Lời nói của người này thật khó hiểu, cùng với ta rửa mặt thì có cái gì nói sợ hay không?” Chỉ vì vừa rồi Sử Nhược Mai trong chiến trận đã bạt đao tương trợ, hơn nữa đối với chàng cũng chỉ là có nghĩa “tân bằng hữu”, cho nên mặc dù trong lòng buồn bực chàng cũng không tiện hỏi.
Hai người đang cùng ngồi trên phiến đá, ở sát gần nhau. Đoàn Khắc Tà một bên rửa mặt, một bên hỏi:
“Vị đại ca này vừa rồi cám ơn đã tương trợ, ta còn chưa kịp thỉnh giáo cao danh quý tánh của huynh là gì? Huynh là bằng hữu ta đã gặp trên đường à?”
Lúc này tro bụi trên mặt bọn họ đã được rửa sạch, khôi phục lại bổn lai diện mạo, in bóng dưới làn nước trong cực kỳ rõ ràng. Đoàn Khắc Tà bỗng dưng cả kinh, nhảy dựng lên, lắp bắp:
“Ngươi, ngươi chính là....”
Trong sát na đó, chàng không biết xưng hô như thế nào cho đúng, sau chữ “là” chàng chỉ biết há hốc miệng, trong lòng rối loạn cực điểm. Lữ Hồng Thu vội vàng hỏi:
“Y rốt cục là ai?”
Đoàn Khắc Tà nghiến mạnh hàm răng, lớn tiếng nói:
“Cô ta là đại tiểu thơ của Lộ Châu tiết độ sứ, tức phụ của Ngụy Bác tiết độ sứ Điền Thừa Tự!”
Lữ Hồng Thu tính nóng như lửa, nghe thấy như vậy liền quát lên:
“A, hóa ra tiện nhân nhà ngươi chính là gian tế!”
Sử Nhược Mai tựa hồ khí giận muốn phá vỡ cả gan phổi, lớn tiếng mắng:
“Ngươi mới là tiện nhân không biết xấu hổ!”
Lập tức nàng một chuởng phóng qua muốn tát cho Lữ Hồng Thu một cái.
Lữ Hồng Thu khí lực mạnh hơn, song chưởng đẩy ra khiến Sử Nhược Mai loạng choạng lảo đảo thối lui ba bước tựa hồ sắp rơi xuống dòng nước. Nói thì chậm, lúc đó rất nhanh, Lữ Hồng Thu đã rút Liễu Diệp đao ra, lớn tiếng mắng:
“Khá lắm, gian tế thật to gan lớn mật làm liều, không giết ngươi thì thật có lỗi với các huynh đệ đã chết!”
Sử Nhược Mai cười lạnh nói:
“Các ngươi muốn ta phải chết mới toại nguyện các ngươi phải không? Hừ, không dễ dàng như vậy đâu”.
“Xoẹt”, bội kiếm của nàng liền được rút ra khỏi vỏ, đón lấy Liễu Diệp đao của Lữ Hồng Thu.
Kiếm pháp của Sử Nhược Mai đã đạt được hết chân truyền của Diệu Tuệ thần ni, viu, viu, viu, liên hoàn tam kiếm chém ra, dưới cơn giận dữ lại càng lợi hại vô cùng! Lữ Hồng Thu am hiểu nhất là ám khí, đao pháp mặc dù cũng không kém lắm, nhưng cũng không đỡ được thế công mãnh liệt của Sử Nhược Mai, nhất thời tình thế thay đổi, cơ hồ sắp bị Sử Nhược Mai đánh rơi xuống nước. Lữ Hồng Thu kêu lên:
“Đoàn Khắc Tà, ngươi làm sao vậy? Đối với gian tế thì còn nói đến quy củ giang hồ cái gì nữa?”
Nguyên lai, nàng còn tưởng rằng Đoàn Khắc Tà không chịu tiến lên trợ chiến là vì không muốn lấy hai địch một.
Đoàn Khắc Tà trong lòng rối như tơ vò, chàng vừa nghe Lữ Hồng Thu gọi, bất giác kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ:
“Lần này là Điền Thừa Tự phái Dương Mục Lao lĩnh suất Ngoại Trạch Nam phối hợp với vũ lâm quân đến đánh chúng ta. Ta đã từng tận mắt nhìn thấy cô ta và nhi tử bảo bối của Điền Thừa Tự thân thân thiết thiết với nhau, hừ, cô ta hôm nay trà trộn vào Kim Kê lĩnh, không phải gian tế thì cũng là địch nhân! Ta và cô ta sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, còn nói chuyện tình nghĩa làm gì nữa?”
Nghĩ đến đây, trong lòng chàng đã quyết. Chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt”, vạt áo của Lữ Hồng Thu đã bị Sử Nhược Mai một kiếm xuyên qua, một chân đã nhấc lên không, một chân đã đặt ngay trên mép suối, liêu xiêu sắp ngã xuống. Sử Nhược Mai đang muốn đánh thêm một chiêu nữa, bức nàng ta phải rơi xuống nước, chợt cảm giác có một luồng kình phong thổi vào mặt, Đoàn Khắc Tà đã phóng tới, sử dụng công phu Không thủ nhập bạch nhận muốn đoạt lấy lợi kiếm của nàng!
Sử Nhược Mai cơn giận dữ bốc lên, nàng kêu lớn:
“Tốt lắm, Đoàn Khắc Tà, ngươi giết ta đi!”
Nàng càng trở lên dữ dội, cắn chặt hàm răng, vung kiếm đâm tới. Võ công của Đoàn Khắc Tà hơn xa nàng, thế nhưng một kiếm này của nàng phóng đến thập phần hung mãnh. Đoàn Khắc Tà trừ phi đả thương nàng ta nếu không thật khó có thể yên ổn không hao tổn gì. Đoàn Khắc Tà tâm niệm nổi dậy, sử ra Kim Cương chưởng, một chưởng liền hướng nàng vỗ tới. Chưởng này nếu như kích trúng, Sử Nhược Mai không thể không bị trọng thương.
Thực là:
Vốn sanh một cặp thần tiên lữ
Nào hay phút chốc hóa oan cừu
“Mưu huynh đệ võ nghệ cao cường, Thiết mỗ nhận thua. Cung chúc tân Minh chủ lên ngôi, Thiết mỗ cam nguyện phục tùng!”
Lời vừa nói ra, quần hùng đều kinh ngạc vô cùng, trong thoáng chốc hiện trường yên lặng như tờ. Ai cũng đều nghĩ không ra, Thiết Ma Lặc lại đột nhiên bại bởi Mưu Thế Kiệt như vậy, bất quá y chỉ bị cắt mất một nửa ống tay áo, tại sao lại dừng tay nhận thua như vậy?
Mưu Thế Kiệt cũng cảm thấy việc ngoài ý muốn, trong lòng thầm kêu một tiếng: “May mắn”. Bởi vì, thứ nhất là một kiếm đó của Mưu Thế Kiệt đích thực là thập phần tinh diệu, thứ hai là do Thiết Ma Lặc trá bại quá khéo, nên không một ai nhận ra rằng là y đã nhường chiêu. Ngay cả Mưu Thế Kiệt cũng cho là nhờ may mắn mà thành công, trong lòng thầm nghĩ:
“Chiêu “Bằng Bác Cửu Tiêu” này của ta thật sự là vô cùng mạo hiểm. Nếu như y dùng chiêu “Cử Hỏa Liên Thiêu” đánh trả, ta còn đang ở trên không, quyết không thể tránh được. Y sai lầm đáng lẽ không nên bình kiếm. Vốn dĩ kiếm pháp của y cao minh, tại sao lại ra chiêu sơ suất như vậy? Chẳng lẽ là ý trời muốn ta làm Minh chủ, cho nên trong lúc khẩn yếu nhất đã khiến cho Thiết Ma Lặc hồ đồ xuất nhầm chiêu sao?”
Quần hùng sau khi kinh ngạc giảm xuống, không khỏi thầm nghĩ:
“Đúng vậy, với thân phận của Thiết Ma Lặc, y nhất thời không cẩn thận, thua mất một chiêu, đương nhiên là hổ thẹn không muốn tiếp tục giao đấu nữa, do vậy không thể làm gì khác hơn là nhận thua”.
Rất nhiều người thấy tiếc cho Thiết Ma Lặc, thậm chí oán giận y không nên vì nhỡ sơ suất một chiêu như vậy đã lập tức dừng tay. Nhưng Thiết Ma Lặc đã tự mình nhận thua, Mưu Thế Kiệt mặc nhiên sẽ là Minh chủ, việc cũng đã thành định cục, không thể thay đổi được nữa.
Sau một lát yên lặng, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc lập tức vỡ ra. Nhóm người Cái Thiên Hào và nhóm người Lý Thiên Ngao đều bước đến cung chúc Mưu Thế Kiệt đoạt được chức Lục lâm Minh chủ. Nhóm người của Kim Kê lĩnh do Thiết Ma Lặc dẫn đầu, tuy có cảm giác tiếc hận nhưng cũng đều lần lượt đến chúc mừng. Thiết Ma Lặc thấy vậy, trong lòng thầm vui mừng,
“Ta nhường y lần này, quả nhiên là nhường rất đúng. Nếu như là ta làm Minh chủ, mọi người nhất định không đồng tâm được như vậy”.
Đoàn Khắc Tà cũng theo mọi người bước đến chúc mừng. Mưu Thế Kiệt mang bảo kiếm trả lại cho chàng, sau khi nói lời đa tạ, y lại nói:
“Đoàn hiền đệ, ngươi có hai vị bằng hữu cũng đã đến đây, ngươi đã gặp họ chưa?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Còn chưa có gặp, là vị nào vậy?”
Đang lúc nói đến đó, hồng y nữ hiệp Lữ Hồng Thu cùng theo Tân Thiên Hào đến chúc mừng. Mưu Thế Kiệt liếc nhìn Lữ Hồng Thu một cái, trong lòng thấy rung động, y nói:
“Ta thật không nghĩ khi được làm Minh chủ thì mọi người lại phấn khích như vậy. Huyên náo thế này, hai vị bằng hữu của đệ không biết ở chỗ nào? Đệ đừng gấp, chờ một lát, ta nghĩ bọn họ sẽ tìm đến đệ”.
Sử Nhược Mai nhỏ giọng nói:
“Ẩn Nương tỷ tỷ, chúc mừng, chúc mừng!”
Niếp Ẩn Nương trên mặt ửng hồng, nàng vừa hỏi vừa trách yêu:
“Chúc mừng cái gì?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Chàng của tỷ lên làm Minh chủ, lại chưa làm tổn thương hòa khí với Thiết thúc thúc, cái này còn không đáng chúc mừng sao?”
Niếp Ẩn Nương cũng nói trả:
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Sử Nhược Mai hỏi:
“Tỷ chúc mừng cái chuyện gì?”
Niếp Ẩn Nương đáp:
“Chúc mừng hai đứa nhỏ các ngươi, hôm nay đã được đoàn tụ một nhà. Muội xem, chàng của muội cũng đang chúc mừng Mưu Thế Kiệt kìa, muội còn không nhanh qua đó cùng y gặp mặt?”
Sử Nhược Mai đưa mắt nhìn qua, nàng chỉ thấy hồng y nữ tử kia vẫn còn đang cùng Đoàn Khắc Tà vai kề vai. Sử Nhược Mai giận dỗi bĩu môi, dậm chân nói:
“Muội không qua”.
Niếp Ẩn Nương cười cười nói:
“Muội danh chánh ngôn thuận là hôn thê của y, cần gì phải sợ vị cô nương kia chứ?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Ai nói muội sợ cô ta chứ”.
Niếp Ẩn Nương lại hỏi:
“Đã không sợ, vậy sao muội còn không dám sang gặp y?”
Ngay lập tức Sử Nhược Mai liền đánh nhẹ nàng một cái, rồi yên lặng mặc cho nàng kéo tay đi qua. Niếp Ẩn Nương lại cười nói:
“Vị Lữ cô nương này tính tình hào sảng, đối với mọi người đều thân thiết, vị tất là có tư tình gì với y, muội đừng xét nét kỹ như vậy”.
Lúc này giữa sân tràng đang vô cùng náo nhiệt, chung quanh Mưu Thế Kiệt đen kịt những đầu người. Niếp, Sử nhị nữa còn chưa kịp chen vào, chợt nghe có tiếng người kêu lên:
“Ơ, trời hôm nay thật đẹp, một đám mây đen cũng không có, tại sao đột nhiên lại có tiếng sấm nhỉ?”
Niếp, Sử nhị nữ cũng để ý nghe, quả nhiên mơ hồ hình như có tiếng sấm. Lão anh hùng Hùng Cự Nguyên thân trải trăm trận, lịch duyệt phong phú, chợt hoảng hốt kêu lên:
“Không xong rồi, cái này tựa hồ là tiếng trống đồng của quan quân!”
Lời nói còn chưa kịp dứt, chỉ nghe thấy một tiếng “xuy” vang lên, một đạo hỏa diễm màu lam từ chân núi bắn lên, bay thẳng lên giữa bầu trời. Đây chính là Xà Diễm Tiễn do đám lâu la canh phòng phát ra cảnh báo.
Chúng nhân đang lúc kinh nghi bất định, chợt thấy có hai tiểu đầu mục tay cầm hồng kỳ hớt ha hớt hải chạy đến, lớn tiếng kêu lên:
“Không hay rồi, có một đại đội quan binh đánh tới!”
Lập tức, nhất thời toàn trường nhốn nháo hỗn loạn, quần hùng nộ khí bốc lên, có người chửi rằng:
“Nhất định là có gian tế,mang tin tức tụ hội của chúng ta tiết lộ ra ngoài!”
“Đám quan binh này thật thâm độc, thừa lúc chúng ta đang tụ hội, muốn đến nhất võng đả tận!”
Lại có người hào khí vạn trượng, hùng hồn hét lên:
“Đến đúng lúc lắm, chúng ta giết bọn chúng không còn manh giáp, lập uy phong cho tân Minh chủ!”
Mưu Thế Kiệt khoát tay nói:
“Các vị xin đừng bối rối, để thấy rõ ràng thế tiến của quan quân, rồi ta sẽ định ra đối sách”.
Trống giục như sấm, tinh kỳ phấp phới, quan quân đã từ khắp nơi theo sườn núi kéo đến. Mưu Thế Kiệt, Thiết Ma Lặc lưu tâm quan sát, chỉ thấy đạo quan binh lần này hoàn toàn không tầm thường. Mỗi người đều y giáp sáng chói, người mạnh ngựa khỏe, mặc dù nói là từ khắp nơi theo sườn núi kéo lên, nhưng có thể nhìn thấy phân ra làm bốn đội, hình thành trận “Tứ tượng lai vi”, đội hình chỉnh tề, thanh thế dũng mãnh không có chút rối loạn nào, chỉ huy đạo quan binh này hiển nhiên phải là một đại tướng tài giỏi.
Quần hùng mặc dù, mỗi người đều võ nghệ cao cường, thường xuyên giao chiến, chém giết với quan quân không phải mới một lần nhưng cũng chưa từng nhìn thấy một đại trận như vậy. Không ít người mặc dù lớn tiếng chửi bới nhưng trong lòng thật sự âm thầm kinh hoảng.
Mưu Thế Kiệt thầm nghĩ: “Các huynh đệ đúng là mỗi người đều rất kiêu dũng, nhưng dù sao cũng chỉ là khí huyết chi dũng, chưa từng được huấn luyện qua binh pháp, như vậy cũng chỉ là một nhóm ô hợp, chỉ sợ không thể ngăn cản được đạo quân này”.
Tâm niệm còn chưa dứt, quan quân đã vượt qua một nửa ngọn núi, trông thấy rõ ràng hơn. Thiết Ma Lặc không khỏi chấn động, y chỉ thấy nam, bắc hai đội quan quân, một bên cây đại kỳ ghi một chữ Tần, một bên đại kỳ ghi chữ hai chữ Uất Trì. Đây đúng là vũ lâm quân do Tần Tương và Uất Trì Bắc suất lĩnh. Thiết Ma Lặc vừa giật mình kinh hãi, trong lòng lại mơ hồ đau đớn, y trước đây đã từng làm Ngự tiền thị vệ, khi ấy cùng với Tần Tương và Uất Trì Bắc hai người tình như thủ túc, thật không nghĩ đến hôm nay bọn họ lại phụng chỉ đến đây bắt cường đạo, dĩ nhiên là trở thành địch nhân của mình!
Mưu Thế Kiệt nhướng mày, quay sang Thiết Ma Lặc nói:
“Thật không ngờ, bọn họ điều vũ lâm quân từ Trường An đến, lại phô trương cờ trống như vậy, đại phát động can qua, xem ra đích thực là có gian tế, mang tin tức tụ hội của chúng ta mật báo cho triều đình”.
Y hơi dừng một chút, rồi lại lập tức tiếp tục nói:
“Quan quân đã có chuẩn bị như vậy kéo đến, ta thấy hay là chúng ta nên rút lui nhẫn nhịn, mặc dù sẽ bị hủy mất Kim Kê lĩnh của Tân đại ca, nhưng lại có thể bảo toàn được thực lực, trước mắt chúng ta chịu thiệt thòi, chờ khi chúng ta có đủ lông cánh, vùng lên trở dậy, sẽ lại làm một tràng oanh oanh liệt liệt, huynh thấy thế nào?”
Thiết Ma Lặc cũng có chung suy nghĩ như vậy, liền gật đầu nói:
“Minh chủ nói đúng lắm”.
Nhưng y còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy hai phía đông, tây có hai đạo quan quân cũng tiến đánh đến. Đạo quan quân phía đông không phải là vũ lâm quân, dẫn đầu là một lão nhân mặt đỏ, lão chính là Dương Mục Lao, cừu nhân sát phụ của Thiết Ma Lặc. Đạo quan quân mặt phía tây do một viên quan quân lãnh suất, Đoàn Khắc Tà nhận ra hắn chính là Khấu Danh Dương, thống lĩnh Ngoại Trạch Nam của Điền Thừa Tự.
Cừu nhân gặp mặt, đặc biệt giận dữ, Thiết Ma Lặc mặc dù đã đồng ý thoái lui, nhưng vừa nhìn thấy Dương Mục Lao, thì điều gì cũng bất kể, y một người xung phong lao ra trước, quát lớn:
“Tốt lắm, lão tặc tử nhà ngươi vẫn còn chưa chết, Thiết Ma Lặc ta đang muốn tìm ngươi báo cừu!”
Mưu Thế Kiệt kinh hãi gọi:
“Thiết đại ca, quay trở lại!”,
Nhưng lúc này làm sao có thể ngăn được Thiết Ma Lặc.
Kỵ binh của Tần Tương tiến đến trước nhất, con ngựa hoàng phiêu của y là thất bảo mã, vượt núi như đất bằng, đầu ngựa vừa mới xoay chuyển đã chặn ngay đường đi của Thiết Ma Lặc.
Tần Tương lần này đến đây, trong lòng hoàn toàn không muốn, chỉ là bởi Điền Thừa Tự mật báo với triều đình, nói rằng các lộ đầu lĩnh cường đạo sẽ tụ hội tại Kim Kê lĩnh, có ý đồ nổi dậy, tên cường đạo cướp ngự mã cũng có mặt trong kỳ đại hội này. Điền Thừa Tự tấu thỉnh lên triều đình như vậy, cho nên triều đình mới cấp tốc phái ngự lâm quân cùng hắn đồng thời bắt cường đạo. Thứ nhất, Điền Thừa Tự là một phiên trấn cát cứ hùng mạnh, cho nên Hoàng đế đối với hắn cũng phải vài phần nể mặt, hắn mới tấu trình lên, Hoàng đế không thể không nghe. Thứ hai, quần đạo tụ hội, bí mật có mưu đồ khởi sự, điều này quả thật là việc rung động triều đình, Hoàng đế vì lợi hại của bản thân cũng không thể không phát xuất vũ lâm quân tinh nhuệ nhất. Lệnh trên không cãi được, Tần Tương và Uất Trì Bắc bất đắc dĩ phải điều tới đây.
Tần Tương và Thiết Ma Lặc đã gần mười năm chưa gặp lại, không nghĩ lại phải trùng phùng trong hoàn cảnh này, cả hai người đều không khỏi cảm thấy khó xử. Tần Tương hạ giọng thuyết phục:
“Thiết huynh đệ, đệ vì sao phải cực khổ chung đụng trong giới cường đạo như vậy, hiện nay, trong triều gian tặc đã trừ, không bằng đệ theo ta trở lại Trường An. Ta nguyện mang tính mạng toàn gia ra bảo đảm cho đệ”.
Thiết Ma Lặc đáp:
“Mỗi người có chí hướng riêng, mệnh của đại ca, xin thứ lỗi cho tiểu đệ không thể tuân theo. Đại ca nếu còn niệm tình xưa, xin nhường cho tiểu đệ qua, tiểu đệ nếu có thể báo được đại cừu, cam nguyện xuôi tay chịu trói, thành toàn cho đại ca lập công”.
Dương Mục Lao cũng đang chạy tới, hắn từ xa kêu lên:
“Thằng nhãi đó là Thiết Ma Lặc, là thủ lãnh cường đạo Kim Kê lĩnh, Tần đô úy không được buông tha hắn, ta sẽ đến đây!”
Tần Tương bất đắc dĩ, chỉ có thể giả trang giận dữ, quát lên:
“Tốt, phản tặc, ngươi không nghe lời, hãy xem giản!”
Song giản đập xuống, Thiết Ma Lặc hoành kiếm ngăn cản, lập tức biết ngay là Tần Tương không có ý cùng mình giao chiến, chỉ dùng nhiều nhất là năm phần bản lãnh. Đã biết được căn nguyên như thế, Thiết Ma Lặc cũng không mang toàn lực đánh y, trong lòng cảm thấy rất khó xử. Tần Tương trong hoàn cảnh này, không thể buông tha Thiết Ma Lặc, lại không muốn làm tổn thương y, càng là tiến thoái lưỡng nan.
Uất Trì Bắc phóng ngựa qua, vung trường tiên lên, kêu lớn:
“Tên cường đạo cầm đầu cướp ngự mã ở bên này, ha ha, Trại chủ Kim Kê lĩnh cũng ở bên này, Tần đại ca chúng ta cầm tặc tiên cầm vương!”
Đừng tưởng Uất Trì Bắc là môt mãng phu, y trong lúc gấp nảy sanh mưu trí, nói giúp Tần Tương một lời, để Tần Tương bỏ qua cho Thiết Ma Lặc.
Tần Tướng đáp:
“Không sai, chúng ta bắt khâm phạm là khẩn yếu. Dương lão tiên sinh, ta nhường công này cho ông”.
Tần Tương đánh hờ một giản, rồi bỏ qua Thiết Ma Lặc, cùng với Uất Trì Bắc phóng ngựa lên phía trước, đột nhập vào giữa quần đạo.
Thiết Ma Lặc hét lớn một tiếng, tiến lên đón lấy Dương Mục Lao. Trường kiếm vung lên một vòng chém xuống một chiêu “Lực Phách Hoa Sơn”, đây là trong kiếm pháp sử ra chiêu số của đao pháp, cương mãnh vô cùng. Dương Mục Lao cấp tốc ra tay, cước hạ xoay chuyển, sử ra “Thất Bộ Truy Hồn chưởng pháp”, tả chưởng xuyên tới gạt sống kiếm ra, hữu chưởng vỗ vào trước ngực đối phương. Thiết Ma Lặc sống kiếm chém xuống, Dương Mục Lao tự thị chưởng lực hùng hậu, muốn thi triển công phu “Không thủ nhập bạch nhận”, đoạt lấy trường kiếm của Thiết Ma Lặc. Nào ngờ lực đạo của song phương mới va chạm vào nhau, mu bàn tay của Dương Mục Lao đã bị tứa máu, kiếm phong của Thiết Ma Lặc chuyển thế chém xuống, trên mắt cá chân Dương Mục Lao liền trúng một nhát kiếm thương. Vẫn còn may cho hắn là trường kiếm của Thiết Ma Lặc đã bị hắn gạt lệch ra, kiếm thế cương mãnh bị giảm đi vài phần, nếu không một kiếm vừa rồi đã khiến hắn gặp họa bị chém đứt một chân đến tận hông.
Dương Mục Lao trước kia đã từng cùng Thiết Ma Lặc giao thủ không phải chỉ một lần, lần nào hắn cũng đều chiếm được ít thượng phong, không ngờ đến lần này mới xuất chiêu thứ nhất đã bị trúng kiếm thương, không khỏi trong lòng vô cùng hoảng hốt, “Mấy năm không gặp, võ công của tên tiểu tử này quả nhiên là tịnh tiến đến như vậy!” Thiết Ma Lặc trong lòng cũng rúng động, âm thầm tự nhủ: “Lão quái vật này, tuổi đã gần bảy mươi, vậy mà vẫn còn dám dùng nhục chưởng trực tiếp đỡ kiếm chiêu của ta, nếu không phải ta có lợi thế tuổi trẻ cường tráng, sợ rằng không phải đối thủ của hắn”.
Hai người lại tiếp tục giao phong, cả hai đều không dám khinh địch. Dương Mục Lao thụ thương trước, nên vẫn là chịu thiệt thòi. Khấu Danh Dương lãnh suất một đội võ sĩ tiến lên trợ trận. Thiết Ma Lặc đúng là hảo hán bất địch chúng, nên bị bọn chúng vòng vòng lớp lớp vây chặt xung quanh.
Mưu Thế Kiệt mặc dù đã ra lệnh thoái lui, thế nhưng bộ hạ cũ của Đậu gia và nhóm người Kim Kê lĩnh vốn đều một mực quyết đi theo Thiết Ma Lặc. Thiết Ma Lặc đang bị vây, bọn họ làm sao có thể ngồi nhìn? Người người đều hùng hổ tranh lên trước cùng quan quân chém giết. Vũ lâm quân người ngựa đều mang giáp, lại là tinh binh được huấn luyện, quần hào lục lâm đều mỗi người một phách độc lập giao chiến, lại thêm lấy một chống mười, cho nên liền bị vây hãm trong Tứ Tượng Trận, thật là vô cùng nguy hiểm.
Mưu Thế Kiệt vội vàng kêu lên:
“Đoàn hiền đệ, đệ qua trợ giúp Thiết huynh phá vây, kêu huynh ấy suy nghĩ cho đại cục, nhanh chóng đưa mọi người thoái lui”.
Sau đó y lập tức cất giọng sang sảng nói:
“Giữ được rừng xanh, lo gì thiếu củi đốt! Đổng lão anh hùng, Đỗ đại thúc, nhờ hai vị suất lĩnh các huynh đệ bên ngoài thoái lui về phía hậu sơn, Tân trại chủ, huynh suất lĩnh huynh đệ Kim Kê lĩnh ở giữa ứng cứu, Cái Thiên Hào, huynh cùng với ta đoạn hậu!”
Y lấy thân phận Minh chủ tiếp tục hạ nghiêm lệnh, an bài cũng rất khéo léo, lập tức đại bộ phận quần đạo liền y lời, bất quá cũng còn một bộ phận vẫn mặc tình giao chiến, đặc biệt là Phi Hổ sơn, Yến Sơn trại, Kim Kê lĩnh, ba nhóm người này, trong đó có không ít huynh đệ cùng đồng sanh cộng tử với Thiết Ma Lặc, một lòng một dạ những muốn lao lên cứu Thiết Ma Lặc ra, cho nên đối với mệnh lệnh của Mưu Thế Kiệt cũng coi như không nghe thấy.
Mưu Thế Kiệt nhìn thấy tình hình như vậy trong lòng vừa lo vừa mừng, lo là hôm nay địa vị Minh chủ của mình vẫn chưa vững chắc, uy vọng không sánh được với Thiết Ma Lặc, mừng là Thiết Ma Lặc lại dễ dàng bị kích động, thiếu mất một chữ nhẫn, không phải là nhân tài lãnh tụ. Lập tức y nảy sinh ra ý định muốn lập ân, liền giết một tên cưỡi ngựa, nhảy lên ngựa đánh ra.
Quần đạo Kim Kê lĩnh đang bị khốn trong vòng vây của vũ lâm quân, chỗ này một đám, chỗ kia một đám, bị chia cắt ra thành mười mấy đoạn, đã không thể hỗ trợ nhau được nữa. Mưu Thế Kiệt thấy tình cảnh nguy hiểm như vậy, liền đánh tới, mang đám người bị bao vây cứu ra. Vũ lâm quân thân mang trọng giáp, đao kiếm không thủng, nhưng Mưu Thế Kiệt kiếm thuật tinh diệu, mỗi một kiếm đều xuyên yết hầu, không đầy một khắc, đã giết chết mấy mươi vũ lâm quân, cứu thoát bảy nhóm huynh đệ bị bao vây.
Chợt nghe có tiếng quát lớn:
“Ngươi là Mưu Thế Kiệt, tên cướp ngự mã đúng không?”
Môt người cưỡi bạch mã đang phóng tới như bay, trên mình ngựa là một vị quan quân mặt đen như gỗ mun, người đen ngựa trắng tương phản, trông rất thú vị. Viên quan quân này không phải ai xa lạ mà chính là ca ca của Uất Trì Nam - Long Kỵ đô úy Uất Trì Bắc.
Hai thớt ngựa phi sát qua nhau, Uất Trì Bắc hô lên một tiếng, một tiên đánh ra, Mưu Thế Kiệt dùng một thế Đăng Lý Tàng Thân tránh khỏi, cất tiếng khen:
“Tiên pháp hay lắm!”
Lập tức y chém lại một kiếm. Uất Trì Bắc phóng cương tiên ra, nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh. Mưu Thế Kiệt thoắt cái đã chuyển kiếm, không nhằm vào người mà đâm tới chiến mã. Một chiêu Lý Nghiễm Xạ Thạch phóng đến, mũi kiếm đã đâm vào não con ngựa của Uất Trì Bắc. Uất Trì Bắc cũng nhanh nhẹn vô cùng, tựa hồ đồng thời một lúc, y đã trở tay quất một tiên trúng ngay cổ ngựa của Mưu Thế Kiệt, con ngựa đó liền lập tức tuyệt khí, bốn vó khụy đất, hất Mưu Thế Kiệt xuống.
Hai người đồng thời xuống ngựa, Uất Trì Bắc kêu lên:
“Đáng tiếc, đáng tiếc! Công phu của ngươi như vậy, vì sao cũng đi làm cường đạo?”
Mưu Thế Kiệt đáp:
“Ta không mưu cầu công danh, ta đã sớm nói qua với lệnh đệ rồi”.
Uất Trì Bắc nói:
“Chuyện ngươi so tài cùng xá đệ tại Bắc Mang sơn, ta cũng đã biết, đa tạ ngươi đã hạ thủ lưu tình đối với hắn, theo lý mà nói, ta cũng nên thả ngươi đi, nhưng chính bởi lúc đó ngươi dùng Không thủ nhập bạch nhận đoạt được cương tiên của xá đệ, ta nếu như không đấu cùng ngươi mấy chục hiệp, ngươi sẽ nghĩ tiên pháp Uất Trì gia bất quá chỉ có như vậy!”
Mưu Thế Kiệt nói:
“Sao dám vậy, sao dám vậy!”
Uất Trì Bắc liền vung cương tiên lên, tiên phong phát ra “hu hu”, nhất thời đầy trời ngập bóng tiên ảnh vần vũ, sớm đã bao chặt lấy thân hình của Mưu Thế Kiệt.
Mưu Thế Kiệt chỉ còn cách phấn chấn tinh thần cùng y ác chiến. Tiên pháp của Uất Trì Bắc so với đệ đệ y thì hơn rất nhiều, hôm đó Mưu Thế Kiệt dùng tay không mà đả bại Uất Trì Nam, nhưng hôm nay có thêm lợi kiếm bất quá cũng chỉ đấu ngang tay với Uất Trì Bắc. Uất Trì Bắc sát khí bừng bừng, vừa đấu vừa hô lớn, cương tiên bay múa, uốn lượn dũng mãnh như rồng múa vuốt. Mưu Thế Kiệt thì trầm tĩnh ứng phó, kiếm quang như dải lụa, sử ra cẩn mật chặt chẽ, giống như thiên phong hải vũ, như có cả trăm người cùng đến, song phương đều dốc hết công lực giao đấu, nhưng không ai chiếm được tiện nghi. Mưu Thế Kiệt thoát thân không được, không khỏi thầm kêu khổ.
Phía bên kia, Đoàn Khắc Tà thi triển khinh công tuyệt đỉnh, quan quân mặc dù có khắp nơi trên sườn núi, tầng tầng lớp lớp, nhưng không nơi nào có thể giữ chân chàng được. Chỉ thấy chàng hoặc xuyên qua rừng người, hoặc bay qua đỉnh đầu quan quân, trong nháy mắt đã đột nhập vào trong vòng vây Thiết Ma Lặc.
Xung quanh vòng vây này có Dương Mục Lao, Khấu Danh Dương hai đại cao thủ, ngoài ra còn có mấy chục võ sĩ nhất lưu thủ hạ của Điền Thừa Tự, thực lực rất mạnh, thậm chí còn hơn cả vũ lâm quân.
Đoàn Khắc Tà ra tay nhanh như chớp, thân mình còn đang ở trên không, liền xuất chiêu Ngân Hà Tả Ảnh hướng Dương Mục Lao đâm xuống. Dương Mục Lao nhanh nhẹn lắc mình tránh khỏi, chỉ nghe hai tiếng thét chói tai khiến người rung động hồn phách, hai tên võ sĩ hai bên tả, hữu Dương Mục Lao đã bị lợi kiếm xuyên thủng yết hầu. Nguyên do là, chiêu Ngân Hà Tả Ảnh này, một chiêu ba thức, lực đạo sử ra hết mức, kiếm quang tựa như chiếc võng lớn từ trên cao chụp xuống, trong phương viên một trượng, kẻ có mặt sẽ bị đâm chết ngay lập tức, thực sự là lợi hại vô cùng.
Dương Mục Lao đại nộ, song chưởng đồng thời phóng ra, vỗ vào hai bên huyệt thái dương của Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà gót chân còn vừa mới chấm đất, Thiết Ma Lặc hét lên một tiếng lớn, trường kiếm chém xuống giữa ngăn trở Dương Mục Lao công kích. Nói thì chậm, nhưng khi đó diễn biến rất nhanh, Đoàn Khắc Tà đã chém liên tiếp ba kiếm liên hoàn, kiếm phong đánh rát thẳng đến mặt Dương Mục Lao. Dương Mục Lao công phu hạ bàn rất vững, song chưởng một công một thủ, lúc đó không chậm trễ hóa giải liên hoàn tam kiếm của Đoàn Khắc Tà.
Khấu Danh Dương vội vàng xẹt qua, vung Cầu Long tiên lên sử ra một chiêu Lão Thụ Bàn Căn hướng đến hai chân Đoàn Khắc Tà cuốn lấy. Đoàn Khắc Tà đâu thể đứng yên cho hắn cuốn lấy, liền búng mình nhảy lên trông giống như tiểu hài nhi đang chơi nhảy dây thừng vậy. Khấu Danh Dương liên tiếp quét ra ba tiên, cả ba lần đều không chạm được đến gót hài của Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà chuyển thân một cái, liền hét lên:
“Được lắm, ngươi trợ Trụ vi ngược, trước tiên giết ngươi!”
Chàng liền xuất ra chiêu Trực Chỉ Thiên Nam, kiếm quang xuyên qua tiên ảnh, chỉ tới mặt Khấu Danh Dương.
Khấu Danh Dương cấp tốc dùng thế “Đại loan yêu, tà sáp liễu”, cong eo, bước lướt, khó khắn lắm mới tránh được chiêu sát thủ này của Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà như bóng với hình, bám theo lên trước, mãnh liệt tấn công dồn dập, đánh cho Khấu Danh Dương chân tay luống cuống.
Khấu Danh Dương thân là thống lĩnh Ngoại Trạch Nam, võ công tự nhiên không phải hạng lơ mơ, thế nhưng chính vì hắn đã từng bị Đoàn Khắc Tà đánh cho một trận thê thảm, trong lòng sớm đã có ý khiếp sợ từ trước, bởi vậy dù bị Đoàn Khắc Tà tấn công tới tấp như thế, cũng không có chút lực hoàn thủ nào.
Dương Mục Lao quát:
“Dùng Địa Thang đao và Lưu Tinh chùy đối phó với hắn!”
Nguyên lai trong đám võ sĩ này có bốn tên là đệ tử của hắn, trải qua huấn luyện của hắn, có hai người rất thiện dụng Địa Thang đao, hai người thiện dụng Lưu Tinh chùy, mang ra đối phó với địch nhân có tuyệt kỹ khinh công là thích hợp nhất.
Địa Thang đao xoay cuộn trên mặt đất chuyên dùng để chém gót chân địch nhân, Lưu Tinh chùy thì lại từ không trung đánh tới, chuyên đập xuống Thiên linh cái địch nhân, trên dưới giáp công, vô cùng tàn độc. Khinh công của Đoàn Khắc Tà đã đạt tới hóa cảnh, di hình hoán vị thần diệu phi thường, Địa Thang đao chém chàng không tới, Lưu Tinh chùy cũng đánh chàng không trúng, thế nhưng mặc dù như vậy, chàng rốt cuộc cũng vẫn phải phân tâm tránh né. Khấu Danh Dương thấy sự uy hiếp giảm đi nhiều, khiếp ý trong lòng hắn cũng mất đi, lập tức lại vung trường tiên lên tung hoành tấn công, quả nhiên được như ý, dưới sự hiệp đồng tác chiến của chúng võ sĩ, đã đảo ngược thế trận chiếm lấy thượng phong.
Chợt thấy đám quan quân ở tuyến đầu hỗn loạn, có hai thiếu niên đang chạy đánh lên, lập tức lại nghe tiếng chuông đinh đương, một bóng hồng y bay nhanh tới.
Hồng y thiếu nữ này chính là Nhiếp Hồn Linh Lữ Hồng Thu, người chưa đến ám khí đã đến trước, ám khí của nàng không giống với kẻ khác, đó chính là những chiếc chuông đồng lớn bằng đầu ngón tay, khi không sử dụng đến thì gắn trên vạt áo làm đồ trang sức. Lúc này nàng đã lấy ra Tiểu Kim Linh, tức những quả chuông nhỏ bằng đồng, dụng độc môn thủ pháp bắn tới, chỉ nghe thấy tiếng chuông đinh đinh không ngớt bên tai.
Những chiếc chuông đồng nhỏ của Lữ Hồng Thu chuyên dùng để đả huyệt đạo của địch nhân, trong khi tiếng chuông vang lên đã có vài võ sĩ sớm bị hạ gục. Có kẻ biết được lai lịch liền hoảng hốt hô lên:
“Là Nhiếp Hồn Linh của Lữ gia phóng đến đó!”
Lập tức bọn chúng hốt hoảng bối rối, tránh đông tránh tây, nhất thời đại loạn.
Tả thì chậm, nhưng lúc đó rất nhanh, hai thiếu niên kia cũng đánh giết tới. Hai thiếu niên này chính là Sử Nhược Mai và Niếp Ẩn Nương cải dạng nam trang. Sử Nhược Mai đến trước, khom thân phóng ra một kiếm đâm chết một hán tử sử dụng Địa Thang đao. Đoàn Khắc Tà giảm được một bên uy hiếp, liền dùng thế “Di Hình Hoán Vị” chuyển mạnh thân mình, một chân đạp xuống khiến một hán tử dùng Địa Thang đao bị dập xương, một mệnh ô hô ai tai.
Đoàn Khắc Tà quay đầu lại nói:
“Đa tạ”.
Chàng quay đầu vừa liếc qua, đúng lúc Sử Nhược Mai đang đánh một tên đối diện với chàng. Vừa khi anh mắt chàng nhìn tới, liền cảm thấy tướng mạo của thiếu niên này rất quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở đâu đó, thế nhưng giữa lúc ác chiến dữ dội không cho phép chàng suy nghĩ nhiều.
Tiếng xé gió “hu hu” vang lên, một quả Lưu Tinh chùy đang hướng Đoàn Khắc Tà đánh tới. Đoàn Khắc Tà không còn phải lo lắng bị tấn công hạ bàn, chàng liền nhảy mạnh lên, một tay chụp lấy dây xích của Lưu Tinh chùy, người kia không chịu nổi nội gia chân lực của Đoàn Khắc Tà, Lưu Tinh chùy rời tay bay ra. Đoàn Khắc Tà sau khi tiếp xong Lưu Tinh chùy liền trở tay phóng lại, vừa vặn quả Lưu Tinh chùy thứ hai đang đánh tới, song chùy va chạm với nhau trên không. Hán tử sử dụng quả Lưu Tinh chùy thứ hai bị nội lực hùng hậu của chàng chấn bay, sau khi đứng dậy vội vàng cuống quít theo sư huynh bỏ chạy.
Niếp Ẩn Nương, Sử Nhược Mai song kiếm cùng sử ra đỡ một tiên của Khấu Danh Dương cho Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà đánh chạy hán tử sử dụng Lưu Tinh chùy kia xong, liền chuyển thân quay lại hướng Khấu Danh Dương tấn công tới tấp. Khấu Danh Dương vốn đã không phải là đối thủ của Đoàn Khắc Tà, huống chi hơn nữa lúc này bên cạnh Khắc Tà còn có Niếp Ẩn Nương và Sử Nhược Mai. Chỉ nghe “Bách” một tiếng, trên hông hắn đã trúng một kiếm của Đoàn Khắc Tà, hắn hoảng sợ cuống cuồng nhảy vội ra ngoài tập tễnh bỏ chạy. Lữ Hồng Thu xem thấy liền tán dương:
“Đoàn tiểu ca, kiếm pháp hay lắm, một chiêu Kim Chân Độ Kiếp này sử ra đẹp mắt lắm!”
Lúc này nàng cũng đã đánh giết đến sát bên cạnh Đoàn Khắc Tà.
Sử Nhược Mai lần đầu tiên nghe được Đoàn Khắc Tà hướng mình nói “Đa tạ”, trong lòng đang dìu dịu ngọt ngào, tự nhủ “Lúc này chàng đã biết là ta thật lòng thật dạ với chàng rồi chứ?”, nhưng nàng lại chợt thấy Lữ Hồng Thu cũng đến bên cạnh Đoàn Khắc Tà, Đoàn Khắc Tà cùng nàng ta sánh vai giết địch, không thèm quay lại nhìn mình nữa. Sử Nhược Mai không khỏi trong lòng có chút tức giận, “Tốt lắm, ngươi quả nhiên giả vờ không nhận ra ta”. Nàng không thèm nói gì, ở phía sau Đoàn Khắc Tà đánh giết ra bên ngoài.
Lữ Hồng Thu lựa ra ba chiếc chuông đồng nhỏ, nhấc tay giương lên, ba chiếc chuông nhỏ liền phóng ra theo hình chữ “phẩm”, phân biệt nhắm Dương Mục Lao, đánh vào huyệt thái dương trên thái dương, Tuyền Ky huyệt giữa ngực, và Hoàn Khiêu huyệt dưới mắt cá chân. Dương Mục Lao cười lạnh:
“Hạt châu bé bằng hạt gạo mà cũng muốn tỏa sáng sao?”
Lập tức hắn bật nhanh song chỉ, vung chân đá ra, đánh chiếc chuông nhắm vào Hoàn Khiêu huyệt bay ngược trở lại. Đối với chiếc chuông đồng nhằm hướng tới Tuyền Ky huyệt trên ngực, căn bản hắn không thèm lý tới. Chỉ nghe “đinh” một tiếng, chiếc chuông đồng đã đánh trúng ngực hắn, lập tức bị phản chấn bắn ngược trở lại. Nguyên do là hắn đã luyện thành công phu Kim Chung Tráo, đừng nói là mấy chiếc chuông nhỏ, ngay cả các đao kiếm thông thường cũng vị tất đã đả thương được hắn.
Ba quả chuông đồng, giống hệt như trước xắp thành hình chữ phẩm nhắm Lữ Hồng Thu bắn ngược trở lại. Nàng nghe thấy tiếng chuông vang kịch liệt, so với vừa rồi lực mạnh hơn không biết bao nhiêu! Lữ Hồng Thu còn đang trù trừ, không dám tiếp lấy. Nói thì chậm những diễn biết rất nhanh. Đoàn Khắc Tà liền vung tay chụp tới, quả nhiên đã chụp được cả ba chiếc chuông vào tay. Lữ Hồng Thu khuôn mặt đỏ bừng, thấp giọng nói ra một tiếng “đa tạ”. Sử Nhược Mai đang đánh sát ở phía sau, trong lòng có chút đắc ý, lại có chút chua cay. Đắc ý ở đây chính là việc Lữ Hồng Thu chịu một phen xấu mặt, nhưng thấy Đoàn Khắc Tà vì nàng ta mà tiếp lấy ám khí, cảnh tình thật thân mật, cho nên trong lòng lại không khỏi cảm thấy chua cay.
Kỳ thật công phu ám khí của Lữ Hồng Thu trên giang hồ đã được coi là hạng nhất lưu, nhưng không may đụng phải Dương Mục Lao. Dương Mục Lao luyện công phu Kim Chung Tráo, cho nên vừa rồi mới phản chấn ngược lại. Bất quá, Dương Mục Lao không sợ ám khí của Lữ Hồng Thu, nhưng không thể không lo lắng tới trường kiếm của Thiết Ma Lặc. Trong sát na hắn bắn ngược mấy quả chuông trở lại, không khỏi có thoáng phân tâm, Thiết Ma Lặc liền một kiếm bổ tới, Dương Mục Lao suýt nữa bị y bổ trúng, phải chuyển thân đến ba lần mới tránh được họa sát thân.
Thiết Ma Lặc đang muốn tiếp tục đuổi theo, Đoàn Khắc Tà liền gọi:
“Thiết đại ca, Mưu Thế Kiệt kêu huynh trở lại. Huynh không quay lại, các huynh đệ đều không chịu thoái lui!”
Thiết Ma Lặc bỗng nhiên cả kinh kêu lên:
“Không sai, không thể vì ta mà làm liên lụy đến các huynh đệ!”
Y liền chuyển thân đến, vận kiếm như cuồng phong, mở đường ra ngoài.
Hai người Dương Mục Lao, Khấu Danh Dương đều đã bỏ chạy còn ai có thể chống đỡ được khí thế như hổ dữ của Thiết Ma Lặc? Đám võ sĩ đó, mỗi tên chỉ trách cha mẹ không sinh thêm cho một đôi chân để chạy cho nhanh, trong thoáng chốc vòng vây đã bị phá giải.
Lúc này Mưu Thế Kiệt cùng Uất Trì Bắc đã đấu được hơn hai mươi chiêu, Mưu Thế Kiệt thấy Thiết Ma Lặc đã vượt khỏi vòng vậy nhưng bản thân y lại chưa thể thoát thân, đang lúc nóng ruột bỗng dưng Uất Trì Bắc quát lên:
“Tiếp ta tiên này!”
Một tiên đánh tới, đây chính là một chiêu sát thủ thần tiên, “Bát Phương Phong Vũ Hội Trung Châu”, lợi hại nhất trong sáu mươi tư đường Thủy Ma tiên pháp của y.
Chỉ có thể nhìn thấy tiên ảnh trầm trọng, thật giống như cuồng phong xoay chuyển, hùng dũng ập đến, Mưu Thế Kiệt cũng quát lên:
“Hay!”
Lập tức kiếm phong hướng lên, đột nhiên y đằng thân bay tới sử ra chiêu Triêu Thiên Nhất Trụ Hương. Kiếm quang như dải lụa xuyên qua lớp tiên ảnh trầm trọng. Chỉ nghe tiếng “bách, bách” vang lên, tiếp theo một tiếng “xoạt”, tay áo của Mưu Thế Kiệt đã bị cương tiên của Uất Trì Bắc giật đứt một miếng, vạt áo của Uất Trì Bắc cũng bị mũi kiếm của Mưu Thế Kiệt đâm thủng. Hai ngươi vẫn như cũ, đánh ngang tay.
Uất Trì Bắc cười to nói:
“Ngươi quả nhiên bản lãnh cũng rất cao siêu, lần sau gặp lại sẽ cùng đấu với nhau ba trăm hiệp”.
Tần Tương và Uất Trì Bắc đều đã có ý nhượng thoát. Mưu, Thiết hai người không lâu sau cũng đã hội họp được với nhau, cùng cứu thoát thêm vài đám huynh đệ bị quan binh vây khốn. Bất quá, Tần Tương và Uất Trì Bắc mặc dù ngầm giúp đỡ Thiết Ma Lặc, nhưng cũng không thể cấm vũ lâm quân công kích quần đạo. Quần đạo lại thiếu sự huấn luyện, cho nên vừa đánh vừa lui,bị vũ lâm quân đánh giết không còn thành đội ngũ, mọi người đều tự bỏ chạy. May mắn còn có Mưu, Thiết hai người chờ yểm hộ, thương vong cũng không quá nặng.
Lúc này, lâu binh trong đại trại Kim Kê lĩnh đều đã đi sạch, Tân Thiên Hùng suất lãnh mọi người thoái lui. Trong, ngoài trại nổi lên mười mấy đám cháy, thế lửa bốc lên càng lúc càng mạnh. Tân Thiên Hùng phóng hỏa như vậy là có hai tác dụng, một mặt không cho quan quân thu hoạch được chút nào, một mặt là thế lửa có thể cản trở truy binh đuổi theo.
Thiết, Mưu hai người đảm đương việc đoạn hậu, chờ cho mọi người đều thoát hiểm, cuối cùng mới bỏ đi.
Thiết Ma Lặc nhìn ngọn lửa bừng bừng cháy, trong lòng vô cùng khổ sở nói:
“Đều là ta không tốt, làm liên lụy đến Tân đại ca mất đi cơ nghiệp Kim Kê lĩnh”.
Mưu Thế Kiệt liền an ủi y:
“Lửa thiêu không hết rễ, gió xuân về lại mọc. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, cơ nghiệp tương lai còn to lớn hơn thế này nhiều, đại ca cần gì phải nản chí”.
Thiết Ma Lặc nói:
“Mưu huynh đệ nói rất đúng”.
Lúc này thế lửa đã lan ra bốn phương, cả một khu rừng lớn trước mặt đã biến thành một biển lửa, không còn đường có thể tới lui. Thiết Ma Lặc đưa mắt nhìn, chợt thấy lão anh hùng Vạn Liễu Đường cùng môn nhân đệ tử của lão, ước chừng khoảng bảy tám người đang bị quan quân vây vào một góc, chỗ đó là phía trong sơn cốc, cho nên vừa rồi không nhìn thấy.
Vạn Liễu Đường dùng cây Hổ đầu kim thương nặng bốn mươi tám cân, tuổi đã gần bảy mươi, mặc dù đã tuổi nghỉ ngơi nhưng vẫn vô cùng dũng mãnh, vũ lâm quân bị táng thân dưới tay lão đã có hơn mười mấy người. Tần Tương nhìn thấy vô cùng giận dữ, lập tức giục ngựa xông tới.
Thiết Ma Lặc kêu lên:
“Không hay rồi!”
Y liền cướp lấy Thiết Thai cung của một đầu mục, cấp tốc phóng đến.
Chiến mã của Tần Tương rất nhanh, trong chớp mắt đã đến được sơn cốc, song giản cũng đã đánh xuống.
Vạn Liễu Đường dựng Hổ đầu kim thương lên đón đỡ. Tần Tương vốn có thần lực trời sanh không hề kém Thiết Ma Lặc, Vạn Liễu Đường lấy đâu ra sức chống lại song giản của y. Chỉ nghe “Canh” một tiếng, đầu thương đã bị đập gãy. Tần Tương tả giản vừa đập xong, hữu giản đã đánh tới. Thiết Ma Lặc hét lên:
“Chớ có phương hại tánh mạng Vạn lão anh hùng!”
Tiếng hô vang lên, một mũi tên phóng tới. Cung như phích lịch, tiễn tựa lưu tinh, một tiễn này vừa vặn xuyên qua giữa cây thương tách bọn họ ra. Quả nhiên tiễn pháp như thần, kình lực lại càng khiến người kinh hãi, ngay cả đám quan quân cũng không nhịn được lớn tiếng ca ngợi.
Tần Tương nhìn thấy Vạn Liễu Đường mày râu bạc trắng, thế mà vẫn còn có thể ngạnh tiếp được một giản, trong lòng cũng có ý không đành giết lão, lại ngó thấy Thiết Ma Lặc ra mặt, liền muốn tặng Thiết Ma Lặc một mối ân tình, giả bộ làm chiến mã kinh hãi, hai chân gắt gao kẹp vào bụng ngựa. Con ngựa Hoàng Phiêu này của y đã qua huấn luyện lâu ngày, bị chủ nhân kẹp chặt, lập tức chuyển hướng chạy đi, bỏ lại đám người Vạn Liễu Đường ở phía sau.
Mấy tên đệ tử của Vạn Liễu Đường ra sức đánh lui vũ lâm quân, thì sau lưng lại có một đạo Ngoại Trạch Nam của Điền Thừa Tự đuổi tới, cầm đầu là Bách Liệt, phó thủ của Khấu Danh Dương. Vạn Liễu Đường tinh thần phấn khởi, dùng đoạn kim thương đã bị chặt gẫy làm thành cây bổng, ra sức đánh xuống. Song đao của Bách Liệt liền bị y đánh bay khỏi tay. Vạn Liễu Đường bỗng nhiên kêu lên “ối” một tiếng, thổ ra một ngụm máu. Nguyên do là lão vừa rồi mới tiếp Tần Tương một giản thật sự đã bị nội thương. Vài tên đệ tử của lão cuống quít đỡ lấy lão. Thiết Ma Lặc nhìn tình hình như vậy, không thể không sang cứu lão được, lập tức y huy động trường kiếm sát nhập vào trận địa của quan quân.
Lúc này trên chiến trường chỉ còn có đám Vạn Liễu Đường đang bị vậy, những người khác hoặc đã thoái lui về phía hậu sơn hoặc đã thoát khỏi hiểm cảnh, hoặc đang bỏ chạy, tình thế so với lúc quan quân mới lên núi thì không giống chút nào.
Mưu Thế Kiệt nói:
“Đoàn hiền đệ, các ngươi đi trước một bước, ta đến tiếp ứng Vạn lão anh hùng rồi sẽ theo sau”.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Ta cũng đi”.
Mưu Thế Kiệt ngăn lại:
“Chỉ còn có vài người chưa thoát khỏi vòng vây, không cần phải hùng sư động chúng. Lữ nữ hiệp và mấy vị huynh đệ này đều là lần đầu tiên lên Kim Kê lĩnh, không thông thạo đường lối, đệ trước tiên hãy dẫn bọn họ thoát ra ngoài. Đệ yên tâm, quan quân mặc dù người đông thế mạnh cũng không thể giữ được ta với Thiết đại ca”.
Đoàn Khắc Tà nghe y nói có lý, liền đáp:
“Như vậy, ta ở phía trước chờ các người”.
Trên Kim Kê Linh đã thành một biển lửa, Đoàn Khắc Tà đi trước dẫn đường vượt qua phía bên đám lửa, xuyên sang hậu sơn, mã đội của vũ lâm quân đuổi theo, có vài tên bị ám khí của Lữ Hồng Thu đánh ngã. Trên núi nhiều cây cối bị cháy gãy xuống la liệt cản trở lối đi, thế lửa lại lan về sườn núi phía trước, mã đội của vũ lâm quân không làm gì khác hơn được phải quay trở lại.
Đoàn người Đoàn Khắc Tà thoát khỏi hiểm cảnh, tiến vào hạp cốc phía sau núi, vừa quay đầu nhìn lại chỉ thấy biển lửa ngút trời, tiếng người tiếng ngựa đều không còn nghe được. Lữ Hồng Thu đưa mắt nhìn mọi người cười nói:
“Chúng ta đều mặt đen như gỗ mun rồi!”
Nguyên lai là do bọn họ từ bên cạnh đám lửa xuyên qua nên bị tàn tro dính đầy đầu, đầy mặt.
Phía trước mặt, vừa hay lại có một khe suối trong, Đoàn Khắc Tà nói với mọi người:
“Chúng ta rửa mặt một cái, rồi ở đây chờ Thiết, Mưu hai vị đại ca”.
Bên khe suối có hai phiến đá, vừa thích hợp để ngồi rửa mặt. Lữ Hồng Thu vốn trời sanh thích sạch sẽ, liền đi trước lên rửa mặt.
Đoàn Khắc Tà ngồi trên một phiến đá, ngoắc tay cười nói:
“Nơi này còn có một chỗ nữa, các vị một người lên đây, bất tất phải khách khí, cũng không cần phải tị hiềm”.
Nguyên lai hai phiến đá rất gần nhau, ngồi xuống sẽ sát cùng một chỗ, cho nên vừa rồi Đoàn Khắc Tà không cùng ngồi với Lữ Hồng Thu rửa mặt. Lữ Hồng Thu hắt ra một ngụm, cười nói:
“Ngươi được bao nhiêu tuổi mà nói đến chuyện tị hiềm nam nữ? Ta chỉ xem ngươi như là đệ đệ mà ngươi cũng không dám cùng ta rửa mặt”.
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Không phải không dám, mà để cho cô thoải mái một chút thôi, cô còn không cám ơn ta?”
Chàng lại cười nói:
“Cô nói là nhiều tuổi hơn ta, ta đứng lên so với cô còn cao hơn nửa cái đầu đó”.
Sử Nhược Mai thấy bọn họ hai người đang cười đùa, không nhịn được, hắc, hắc cười lạnh.
Đoàn Khắc Tà nói:
“Vị huynh đệ này, mọi người đều mặt đen, miệng đen giống nhau, không cần phải cười nhau, nhanh nhanh đến rửa mặt đi”.
Chàng thực tế mới có mười bảy tuổi, tính khí trẻ con vẫn chưa hết, cho nên chỉ nghĩ Sử Nhược Mai vì thấy tàn tro bám trên mình mọi người mà cười. Lữ Hồng Thu lại nghe ra giọng cổ quái trong tiếng cười của nàng, trong lòng rất mất hứng, liền trợn mắt nhìn Sử Nhược Mai một cái.
Sử Nhược Mai trong lòng lại càng mất hứng, Niếp Ẩn Nương thấp giọng nói:
“Khắc Tà gọi đệ, đệ đến đi thôi”.
Sử Nhược Mai đáp:
“Đến thì đến, ta sợ gì hắn mà không đến”.
Đoàn Khắc Tà cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ: “Lời nói của người này thật khó hiểu, cùng với ta rửa mặt thì có cái gì nói sợ hay không?” Chỉ vì vừa rồi Sử Nhược Mai trong chiến trận đã bạt đao tương trợ, hơn nữa đối với chàng cũng chỉ là có nghĩa “tân bằng hữu”, cho nên mặc dù trong lòng buồn bực chàng cũng không tiện hỏi.
Hai người đang cùng ngồi trên phiến đá, ở sát gần nhau. Đoàn Khắc Tà một bên rửa mặt, một bên hỏi:
“Vị đại ca này vừa rồi cám ơn đã tương trợ, ta còn chưa kịp thỉnh giáo cao danh quý tánh của huynh là gì? Huynh là bằng hữu ta đã gặp trên đường à?”
Lúc này tro bụi trên mặt bọn họ đã được rửa sạch, khôi phục lại bổn lai diện mạo, in bóng dưới làn nước trong cực kỳ rõ ràng. Đoàn Khắc Tà bỗng dưng cả kinh, nhảy dựng lên, lắp bắp:
“Ngươi, ngươi chính là....”
Trong sát na đó, chàng không biết xưng hô như thế nào cho đúng, sau chữ “là” chàng chỉ biết há hốc miệng, trong lòng rối loạn cực điểm. Lữ Hồng Thu vội vàng hỏi:
“Y rốt cục là ai?”
Đoàn Khắc Tà nghiến mạnh hàm răng, lớn tiếng nói:
“Cô ta là đại tiểu thơ của Lộ Châu tiết độ sứ, tức phụ của Ngụy Bác tiết độ sứ Điền Thừa Tự!”
Lữ Hồng Thu tính nóng như lửa, nghe thấy như vậy liền quát lên:
“A, hóa ra tiện nhân nhà ngươi chính là gian tế!”
Sử Nhược Mai tựa hồ khí giận muốn phá vỡ cả gan phổi, lớn tiếng mắng:
“Ngươi mới là tiện nhân không biết xấu hổ!”
Lập tức nàng một chuởng phóng qua muốn tát cho Lữ Hồng Thu một cái.
Lữ Hồng Thu khí lực mạnh hơn, song chưởng đẩy ra khiến Sử Nhược Mai loạng choạng lảo đảo thối lui ba bước tựa hồ sắp rơi xuống dòng nước. Nói thì chậm, lúc đó rất nhanh, Lữ Hồng Thu đã rút Liễu Diệp đao ra, lớn tiếng mắng:
“Khá lắm, gian tế thật to gan lớn mật làm liều, không giết ngươi thì thật có lỗi với các huynh đệ đã chết!”
Sử Nhược Mai cười lạnh nói:
“Các ngươi muốn ta phải chết mới toại nguyện các ngươi phải không? Hừ, không dễ dàng như vậy đâu”.
“Xoẹt”, bội kiếm của nàng liền được rút ra khỏi vỏ, đón lấy Liễu Diệp đao của Lữ Hồng Thu.
Kiếm pháp của Sử Nhược Mai đã đạt được hết chân truyền của Diệu Tuệ thần ni, viu, viu, viu, liên hoàn tam kiếm chém ra, dưới cơn giận dữ lại càng lợi hại vô cùng! Lữ Hồng Thu am hiểu nhất là ám khí, đao pháp mặc dù cũng không kém lắm, nhưng cũng không đỡ được thế công mãnh liệt của Sử Nhược Mai, nhất thời tình thế thay đổi, cơ hồ sắp bị Sử Nhược Mai đánh rơi xuống nước. Lữ Hồng Thu kêu lên:
“Đoàn Khắc Tà, ngươi làm sao vậy? Đối với gian tế thì còn nói đến quy củ giang hồ cái gì nữa?”
Nguyên lai, nàng còn tưởng rằng Đoàn Khắc Tà không chịu tiến lên trợ chiến là vì không muốn lấy hai địch một.
Đoàn Khắc Tà trong lòng rối như tơ vò, chàng vừa nghe Lữ Hồng Thu gọi, bất giác kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ:
“Lần này là Điền Thừa Tự phái Dương Mục Lao lĩnh suất Ngoại Trạch Nam phối hợp với vũ lâm quân đến đánh chúng ta. Ta đã từng tận mắt nhìn thấy cô ta và nhi tử bảo bối của Điền Thừa Tự thân thân thiết thiết với nhau, hừ, cô ta hôm nay trà trộn vào Kim Kê lĩnh, không phải gian tế thì cũng là địch nhân! Ta và cô ta sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, còn nói chuyện tình nghĩa làm gì nữa?”
Nghĩ đến đây, trong lòng chàng đã quyết. Chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt”, vạt áo của Lữ Hồng Thu đã bị Sử Nhược Mai một kiếm xuyên qua, một chân đã nhấc lên không, một chân đã đặt ngay trên mép suối, liêu xiêu sắp ngã xuống. Sử Nhược Mai đang muốn đánh thêm một chiêu nữa, bức nàng ta phải rơi xuống nước, chợt cảm giác có một luồng kình phong thổi vào mặt, Đoàn Khắc Tà đã phóng tới, sử dụng công phu Không thủ nhập bạch nhận muốn đoạt lấy lợi kiếm của nàng!
Sử Nhược Mai cơn giận dữ bốc lên, nàng kêu lớn:
“Tốt lắm, Đoàn Khắc Tà, ngươi giết ta đi!”
Nàng càng trở lên dữ dội, cắn chặt hàm răng, vung kiếm đâm tới. Võ công của Đoàn Khắc Tà hơn xa nàng, thế nhưng một kiếm này của nàng phóng đến thập phần hung mãnh. Đoàn Khắc Tà trừ phi đả thương nàng ta nếu không thật khó có thể yên ổn không hao tổn gì. Đoàn Khắc Tà tâm niệm nổi dậy, sử ra Kim Cương chưởng, một chưởng liền hướng nàng vỗ tới. Chưởng này nếu như kích trúng, Sử Nhược Mai không thể không bị trọng thương.
Thực là:
Vốn sanh một cặp thần tiên lữ
Nào hay phút chốc hóa oan cừu