Ngày Nhạc Kha kế vị, các tộc triều kiến vạn phương chúc mừng, bổn tiên vì ngại thân phận nên đương nhiên không thể tham dự, nhưng nghe đám cung nga sau lưng bàn tán rằng nghi thức kế vị long trọng vô cùng, trong lòng không khỏi có chút vinh hạnh.
Thiên Đế từ lâu vốn đã mệt mỏi chuyện chính sự, cũng sớm giải tán cơ thiếp hậu cung, cả ngày mê mê tỉnh tỉnh như người say, cũng không biết thông suốt kiến nghị của quan viên hạ thần nào, buông bỏ sợi tơ ràng buộc cuối cùng, đem chức vị Thiên Đế chí tôn truyền cho Nhạc Kha, lại còn căn dặn hắn rất nhiều rồi một mình đi đến Côn Lôn Thần giới.
Nhạc Kha không khỏi thầm chán ngán, giữ vững tinh thần xử lý chính vụ. Đế tôn trẻ tuổi độc thân, lại thêm dung mạo bất phàm, ngoài ra còn giữ mình trong sạch, không quấn quít si mê nữ tử, chưa đến mùa xuân tháng ba nhưng cả Thiên giới nơi nơi đều xuân tâm nhộn nhạo, tiên tử cung nga khắp chốn đều viện cớ đến cầu kiến đế tôn, chẳng qua là ba chuyện vụn vặt nhưng đều thể hiện tâm ý lo lắng cho đế tôn phải lao tâm khổ tứ. Mấy thứ mật lộ mà đám tiên tử gửi tặng, các loại đều hương thơm sực nức, bổn tiên ngồi trong thâm cung Tước La Điện, lẳng lặng đem mật lộ uống sạch vào bụng, lại hung hăng nuốt hết mớ điểm tâm đủ màu đủ sắc mà đám tiểu cung nga dâng lên, kế đó lại tùy ý đem xấp thư tình hương thơm phảng phất mở ra đọc. Gặp chỗ không vừa mắt, hai ba cái liền xé nát.
Vì vậy bên trong Tước La Điện đâu đâu cũng vương vãi những mảnh thư hồng đỏ xanh lục thoang thoảng hương thơm, bổn tiên uống hết từng bình từng bình mật lộ đủ loại mùi vị, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng.
Sau ngày hôm ấy ở hoa viên Thái tử bị Đồng Sa vạch ra chân tướng của bổn tiên, hắn luôn luôn đến quấy rối một lúc. Kỳ thực so với trước đây, hắn thật sự thay đổi không ít, chí ít cũng chưa từng lại ác độc chọc phá bổn tiên.
Hôm đó thấy bổn tiên mặt mày trắng bệch đứng trước mặt hắn, tay chân luống cuống, hắn cũng chỉ cười nhẹ một tiếng: “Tiểu ngốc điểu từ khi nào lại nhát gan như vậy?”
Bổn tiên đương nhiên không phải lo sợ cho bản thân, chỉ là e ngại sẽ liên lụy Nhạc Kha.
Hắn dường như hiểu rõ suy nghĩ của bổn tiên, chỉ thản nhiên cười nói: “Tiểu ngốc điểu không cần hoảng hốt, nếu như ngươi không đem chuyện bị ta phát hiện nói cho Đại vương huynh nghe, Đồng Sa khẳng định cũng sẽ ở trên Thiên giới bảo vệ bí mật này cho ngươi, ít nhất cũng sẽ không để cho chúng chiến tướng của Thiên tộc có mối huyết hải thâm thù với Tu La Thiết Kỵ biết được.”
Sau đó ta tất nhiên không hề nói chuyện với Nhạc Kha. Hắn đã rối ren nhưng vẫn tính toán đem công vụ về Tước La điện giải quyết.
Từ sau khi hắn kế vị Thiên Đế, mấy tiên tử tiên nga trước đây gửi khăn gấm hay thư tình hàm chứa tâm ý đã không định giấu giếm nữa, cũng không còn nhờ thị tùng chuyển hộ, mà tự mình đến Hoa Thanh Cung, thoải mái dâng lên một mảnh tâm ý của bản thân.
Bổn tiên mới biết, chuyện mớ quà tặng thư tình mất tích lúc trước chính là vì Nhạc Kha ngầm ra lệnh, bị thị tùng lén lút xử lý hết.
Nhưng hiện giờ mỗi ngày số thư tình lễ vật chất đống trong Tước La Điện chỉ có tăng chứ không có giảm, hắn cũng chối từ không kịp, toàn bộ đều bị bổn tiên thu về, cẩn thận học hỏi.
Hôm nay hắn ở ngoài xử lý xong chính sự, lúc cả người mang theo mùi mực bước vào, bổn tiên đang ngồi tựa trên tháp, vô vị mở xem phong thư do một tiểu tiên đồng trong phủ Nguyệt Lão gửi, vừa cảm thán tiểu tiên đồng này vô cùng can đảm, ngay cả tay áo của Thiên Đế cũng dám cắt, vừa thầm dâng lên nỗi đau buồn lo lắng cất giấu tận đáy lòng.
Quả thực, Nhạc Kha con rồng ngốc này đích thật có chút tư sắc, từ khi trở thành Thiên đế lại lộ ra vẻ uy phong, ngược lại càng tăng thêm nét khí phách nam nhi. Nếu nói trên Cửu Trùng Thiên phàm là giống cái đều mê mệt hắn thì có chút khoa trương, bởi đám cá lội chim bay trong Ngự hoa viên Thiên đế cũng chưa từng bị hấp dẫn, nhưng tiên tử tiên nga trong cung mười người hết tám chín đối với hắn đều có lòng ngưỡng mộ yêu thích thì cũng không hề sai. Hiện giờ càng ngạc nhiên hơn là, ngay cả tiểu tiên đồng trong phủ Nguyệt Lão cũng đối với hắn nảy sinh suy nghĩ đoạn tụ, trên bức thư hương thơm sực nức viết: “Nguyện cùng Thiên tôn rong ruổi…” vân vân, thật sự là khó coi mà.
Bổn tiên đang nghĩ đến nhập thần, bên tai đã có vật ấm nóng lướt qua, kế đó là cảm giác ướt át, khiến người ta tim đập loạn nhịp. Ta ngây ngốc ngước đầu nhìn, hắn ngọc diện hàm tú, nửa chiếc lưỡi màu phấn hồng còn chưa thu về.
Trong đầu ta ầm ầm rung động, mơ hồ trong nháy mắt nảy ra suy nghĩ, tên nhãi này tú sắc khả xan1 như vậy, so với việc bị đám tiên tử tiên nga khác ăn đến mảnh vụn xương cốt cũng không còn, chi bằng để bổn tiên lột da lóc xương, nuốt luôn vào bụng.
1 Tú sắc khả xan: Trong từ điển bốn chữ này giải thích như sau: có mỹ nữ làm bạn, có thể không cần nghĩ đến chuyện trà cơm. Hiện nay thì từ này được sử dụng với ý nghĩa dùng hình tượng để giải thích hàm ý: mỹ nữ như mỹ vị có thể khiến cho người ta chảy nước miếng, hận không thể ăn vào trong bụng.(nguồn: zhidao.baidu.com)
Nghĩ như vậy, quyết định thật nhanh, cúi người hôn xuống.
Tước La Điện đêm đó, minh châu đặc biệt sáng rỡ đẹp đẽ.
…………………………………………………………..
Sớm ngày thứ hai thức dậy, bên cạnh đã không một bóng người.
Bổn tiên yên lặng một lúc lâu mới nhớ ra, người ngủ cạnh ta đêm qua hiện giờ chính là Đế tôn của Tứ hải bát hoang. Chỉ là trong điện này, hắn thế nhưng chỉ có thể nghìn y trăm thuận, hết thảy nghe ta, khóe môi không nhịn được chậm rãi nhếch lên, trong lòng ngọt ngào khó nói.
Lại nhận được bức thư thứ hai của tiểu tiên đồng đó cùng với xấp thư tình dày cộm của đám tiên tử, bổn tiên đã hết sức bình tĩnh như thường mở xem, đọc đến chỗ buồn nôn không khỏi bác bỏ hai câu, tiếc là chủ nhân bức thư không ở trong điện, không khỏi hết sức vô vị.
Ngày tháng thanh nhàn như vậy trải qua được hơn mươi ngày, liền nghênh đón Đồng Sa tới cửa.
Lúc Đồng Sa đến, hiển nhiên đã nghe ngóng tin tức về Thiên Đế,biết Nhạc Kha nghị chính còn chưa về. Hắn hiên ngang tiến vào trong điện, thấy cảnh tượng cả điện lộn xộn bừa bãi, chậc chậc chắt lưỡi than thở: “Cũng may Thiên đế bên ngoài uy phong, nếu để người khác nhìn thấy nơi người ở bừa bãi như vậy, cũng không biết liệu còn có tiên tử nào dám nảy sinh ý định dựa dẫm?”
Bổn tiên vừa luống cuống tay chân, thi pháp đem mớ vụn giấy trên đất thu dọn sạch sẽ, vừa phản bác hắn: “Thiên đế oai phong với việc bên trong cung lộn xộn có can hệ gì chứ?”
Hắn thong thả kiếm một chiếc ghế ngồi xuống, thở dài nói: “Nếu không phải đối với hắn ngươi có giá trị lợi dụng, ngươi thấy hắn liệu có dung túng ngươi như thế?”
Ta “phì” một tiếng bật cười: “Có lẽ Đồng Sa điện hạ nhàn rỗi quá mới chạy đến đây kích động ly gián? Nếu nói dùng ta làm quân cờ, đây chính là thủ đoạn lúc đầu của huynh đệ các ngươi, dính dáng gì tới Nhạc Kha?”
Khóe môi hắn tràn đầy châm biếm: “Chỉ có đầu óc con chim ngốc nhà ngươi mới có suy nghĩ cố chấp như vậy, cho rằng ai cũng sẽ không thay đổi. Đại ca mặc dù là Thiên đế, nhưng huynh ấy căn cơ không vững, muốn ngồi an ổn trên bảo tọa này có hai con đường, một là liên hôn, hai là lập được chiến tích, để người khác không thể coi thường. Hai cách này, huynh ấy làm được cái nào?”
Quyền lực danh lợi, mặc dù bổn tiên không hiểu, nhưng cũng có thể lĩnh hội, lời này của Đồng Sa cũng không hề sai.
Ta lắc lắc đầu.
Đồng Sa lại cười nói: “Dạo gần đây Tiên giới các tộc ai nấy đều cử sứ giả đến bàn chuyện mai mối với Thiên đế, nhưng đều bị huynh ấy lần lượt từ chối. Tiểu ngốc điểu cả ngày nhốt mình trong Hoa Thanh Cung, liệu có biết việc này?”
Ta lại lắc lắc đầu, trong lòng vui mừng.
Mấy ngày gần đây mỗi đêm hắn đều cùng ta quấn quýt, từ chối hôn sự, khẳng định là vì ta rồi, ta sao có thể không vui?
Đồng Sa hôm nay rõ ràng là có mục đích phá bỏ nét rạng rỡ trên mặt bổn tiên, lại nói: “Gần đây quần thần lại có người đề cập tới việc đại chiến với tộc Tu La, Thiên đế mặc dù chưa đồng ý nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ nói tạm hoãn.”
Tạm hoãn?
Hắn nhất định là vì trấn an đám chư thần Thiên giới mà thôi. Tiên nhân Thiên giới đa phần đều không biết mối quan hệ giữa hắn và tộc Tu La, bổn tiên đã biết năm đó hắn bị người Thiên Hậu phái đi truy sát, nếu không phải thành Tu La thu nhận, sợ rằng mạng nhỏ đã gặp nguy.
Đồng Sa không chút khách khí: “Thật quá mức ngu ngốc! Nếu không phải huynh ấy có kế dụng binh với tộc Tu La, sao có thể dung túng ngươi như thế? Nghe nói Chu Tước Thần Quân đã nhận lệnh đi huấn luyện thiên binh thiên tướng, duy chỉ có con chim ngốc nhà ngươi là còn ở đây mơ hồ ảo tưởng.”
Hắn nói xấu Nhạc Kha như vậy, chính là hi vọng Nhạc Kha tự mình mà loạn?
Trong lòng ta buồn bực, tức giận nói: “Cho dù Chu Tước Thần Quân ở sau lưng ngầm luyện binh thì đã sao? Thiên giới bí mật luyện binh cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ gì, ngươi sao có thể xác định đây là Thiên giới muốn khai chiến với tộc Tu La ta? Nếu Điện hạ đích thực rảnh rỗi vô sự, chi bằng ở bên ngoài chậm rãi tản bộ, đừng có ở đây bày chuyện khiêu khích! Nhạc Kha và Thanh Loan quen nhau đâu phải một ngày, làm bạn cũng chẳng phải một ngày, đôi bên thấu hiểu lẫn nhau, không phải mấy câu của điện hạ liền có thể lung lạc.”
Đồng Sa hầm hầm đứng dậy: “Chuyện này bổn điện nhắc nhở ngươi, cũng coi như đã tận nghĩa quen biết giữa hai người chúng ta, sau này có sóng gió, đừng có mà tính trên đầu bổn điện!”
Ta chán ghét quay đầu, tỏ ý hắn nhanh nhanh rời đi.
Đêm đó ta nằm trong ngực Nhạc Kha, trong lòng suy nghĩ mông lung, nếu chúng thần tử Thiên giới ra sức ép hắn quyết chiến với thành Tu La, hắn phải làm thế nào mới được đây?
Kết quả này ngay cả bản thân ta cũng không dám nghĩ, trằn trọc trăn trở, cuối cùng khiến hắn cũng không thể ngủ được, đầu chống trên gáy ta, dịu dàng nói: “Thanh nhi có chuyện khó xử?”
Ta muốn giấu, nhưng người đang ôm nơi thắt lưng ta đây đã cùng ta hòa chung nhịp thở, sợ rằng ta bất an cũng đã sớm khiến hắn có suy nghĩ không yên lòng, vì vậy thấp giọng hỏi: “Nếu có một ngày, Thiên giới và tộc Tu La lại khai chiến, chàng sẽ làm thế nào?”
Bổn tiên không thể nhìn thấy gương mặt hắn, cũng không trông thấy cảm xúc thay đổi của hắn, chỉ nghe được câu trả lời hàm chứa ý cười dịu dàng: “Lúc đó ta liền bỏ chức vị Thiên Đế này, dẫn theo Thanh nhi đến nương nhờ nhạc phụ đại nhân.” Ta bật cười khúc khích, lại nghe thấy lời nói có chút thờ ơ của hắn: “Cũng không biết nhạc phụ đại nhân có chịu thu nhận ta?”
Ta trở tay ôm lấy hông hắn an ủi, da thịt nóng bỏng kề sát nhau, cảm nhận được hơi thở dày đặc nóng rực bên cạnh, khẽ cười nói: “Nếu chàng không gọi phụ thân là nhạc phụ đại nhân, có lẽ người sẽ thu nhận chàng!” Lại buồn bã thở dài: “Ta và chàng hai người chúng ta cũng coi như đã thực sự gánh lấy tội danh bỏ trốn này rồi, lại chưa từng bái đường thành thân, sao có thể làm càn gọi nhạc phụ đại nhân chứ?”
Hắn khó xử nói: “Nhạc phụ cả đời uy dũng, nếu như ta không chút tiếng tăm, thật sự không xứng với tiểu ngốc điểu, bản thân cũng chẳng mặt mũi nào mà đến cầu thân. Hiện giờ ngồi trên ngai vị Thiên Đế, lại nhìn nhận phụ đế, theo như tình nghĩa của người đối với mẫu phi nàng, nhất định coi Thiên tộc là thù, lý nào có thể chịu đồng ý hôn sự của ta với nàng? Thật sự khó xử, tiền đồ u ám mà!”
Có thể khiến Thiên đế bệ hạ chí tôn nói ra từ “tiền đồ u ám”, phần tâm ý quý giá đáng trọng này đã khiến trái tim bổn tiên quý trọng yêu mến, cảm động vô cùng.
Trong bóng tối, ta ngập tràn vui mừng, nắm chặt tay hắn cười nói: “Cho dù chàng không một xu dính túi, ta cũng quyết chọn chàng, huống hồ danh xưng Thiên đế? Cái danh Thiên đế này nghe thì bùi tai, nhưng nói trắng ra thì còn mệt hơn cả con lừa khuân vác nơi phàm gian, ngày đêm bận rộn, nếu như là vì để Tu La Vương phụ thân coi trọng thì không làm cũng được! Phụ thân là người rộng lượng hào phóng, sao lại để tâm đến mấy thứ bên ngoài này?”
Giọng nói hắn lập tức rõ ràng: “Lời này là Thanh nhi nói hay là ý của Tu La Vương?”
Lo lắng trong lòng ta đã được tháo gỡ, mệt mỏi buồn ngủ, mơ mơ màng màng thở dài: “Đương nhiên là ý của phụ thân. Người kiên quyết phản đối chàng và ta ở cùng nhau, chính vì đề phòng chuyện ngày hôm nay. Không ngờ chàng vẫn quay về Thiên đình…”
Người đang ôm bổn tiên đây rõ ràng đang tỉnh táo, năm lần bảy lượt lay tỉnh bổn tiên, nếu không chứng thực những lời vừa nãy, hắn sẽ không cho qua, ta đành phải đem lời của phụ thân thuật lại. Trong đêm tối người này có vài phần ngốc nghếch, lẩm bẩm nói: “Ta vẫn luôn cho rằng Tu La Vương không đồng ý hôn sự của nàng và ta, ngoại trừ nguyên nhân vì mẫu phi nàng, còn vì ta không tên tuổi lại không chiến tích, một trượng phu đường đường như ông ấy, trong lòng nhất định không vui.”
Ta giật mình, thì ra khúc mắc trong lòng hắn là đây!
Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh vẫn có thể nhớ mà an ủi hắn: “Phụ thân không thích hư danh, năm đó nếu như có người tiếp nhận thay vị trí Tu La Vương, có lẽ người khẳng định sẽ muốn nắm tay mẫu thân ngao du bốn biển. Là chàng lo lắng quá rồi!”
Người sau lưng phát ra tiếng thở phào vui mừng.
Ngày Nhạc Kha kế vị, các tộc triều kiến vạn phương chúc mừng, bổn tiên vì ngại thân phận nên đương nhiên không thể tham dự, nhưng nghe đám cung nga sau lưng bàn tán rằng nghi thức kế vị long trọng vô cùng, trong lòng không khỏi có chút vinh hạnh.
Thiên Đế từ lâu vốn đã mệt mỏi chuyện chính sự, cũng sớm giải tán cơ thiếp hậu cung, cả ngày mê mê tỉnh tỉnh như người say, cũng không biết thông suốt kiến nghị của quan viên hạ thần nào, buông bỏ sợi tơ ràng buộc cuối cùng, đem chức vị Thiên Đế chí tôn truyền cho Nhạc Kha, lại còn căn dặn hắn rất nhiều rồi một mình đi đến Côn Lôn Thần giới.
Nhạc Kha không khỏi thầm chán ngán, giữ vững tinh thần xử lý chính vụ. Đế tôn trẻ tuổi độc thân, lại thêm dung mạo bất phàm, ngoài ra còn giữ mình trong sạch, không quấn quít si mê nữ tử, chưa đến mùa xuân tháng ba nhưng cả Thiên giới nơi nơi đều xuân tâm nhộn nhạo, tiên tử cung nga khắp chốn đều viện cớ đến cầu kiến đế tôn, chẳng qua là ba chuyện vụn vặt nhưng đều thể hiện tâm ý lo lắng cho đế tôn phải lao tâm khổ tứ. Mấy thứ mật lộ mà đám tiên tử gửi tặng, các loại đều hương thơm sực nức, bổn tiên ngồi trong thâm cung Tước La Điện, lẳng lặng đem mật lộ uống sạch vào bụng, lại hung hăng nuốt hết mớ điểm tâm đủ màu đủ sắc mà đám tiểu cung nga dâng lên, kế đó lại tùy ý đem xấp thư tình hương thơm phảng phất mở ra đọc. Gặp chỗ không vừa mắt, hai ba cái liền xé nát.
Vì vậy bên trong Tước La Điện đâu đâu cũng vương vãi những mảnh thư hồng đỏ xanh lục thoang thoảng hương thơm, bổn tiên uống hết từng bình từng bình mật lộ đủ loại mùi vị, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng.
Sau ngày hôm ấy ở hoa viên Thái tử bị Đồng Sa vạch ra chân tướng của bổn tiên, hắn luôn luôn đến quấy rối một lúc. Kỳ thực so với trước đây, hắn thật sự thay đổi không ít, chí ít cũng chưa từng lại ác độc chọc phá bổn tiên.
Hôm đó thấy bổn tiên mặt mày trắng bệch đứng trước mặt hắn, tay chân luống cuống, hắn cũng chỉ cười nhẹ một tiếng: “Tiểu ngốc điểu từ khi nào lại nhát gan như vậy?”
Bổn tiên đương nhiên không phải lo sợ cho bản thân, chỉ là e ngại sẽ liên lụy Nhạc Kha.
Hắn dường như hiểu rõ suy nghĩ của bổn tiên, chỉ thản nhiên cười nói: “Tiểu ngốc điểu không cần hoảng hốt, nếu như ngươi không đem chuyện bị ta phát hiện nói cho Đại vương huynh nghe, Đồng Sa khẳng định cũng sẽ ở trên Thiên giới bảo vệ bí mật này cho ngươi, ít nhất cũng sẽ không để cho chúng chiến tướng của Thiên tộc có mối huyết hải thâm thù với Tu La Thiết Kỵ biết được.”
Sau đó ta tất nhiên không hề nói chuyện với Nhạc Kha. Hắn đã rối ren nhưng vẫn tính toán đem công vụ về Tước La điện giải quyết.
Từ sau khi hắn kế vị Thiên Đế, mấy tiên tử tiên nga trước đây gửi khăn gấm hay thư tình hàm chứa tâm ý đã không định giấu giếm nữa, cũng không còn nhờ thị tùng chuyển hộ, mà tự mình đến Hoa Thanh Cung, thoải mái dâng lên một mảnh tâm ý của bản thân.
Bổn tiên mới biết, chuyện mớ quà tặng thư tình mất tích lúc trước chính là vì Nhạc Kha ngầm ra lệnh, bị thị tùng lén lút xử lý hết.
Nhưng hiện giờ mỗi ngày số thư tình lễ vật chất đống trong Tước La Điện chỉ có tăng chứ không có giảm, hắn cũng chối từ không kịp, toàn bộ đều bị bổn tiên thu về, cẩn thận học hỏi.
Hôm nay hắn ở ngoài xử lý xong chính sự, lúc cả người mang theo mùi mực bước vào, bổn tiên đang ngồi tựa trên tháp, vô vị mở xem phong thư do một tiểu tiên đồng trong phủ Nguyệt Lão gửi, vừa cảm thán tiểu tiên đồng này vô cùng can đảm, ngay cả tay áo của Thiên Đế cũng dám cắt, vừa thầm dâng lên nỗi đau buồn lo lắng cất giấu tận đáy lòng.
Quả thực, Nhạc Kha con rồng ngốc này đích thật có chút tư sắc, từ khi trở thành Thiên đế lại lộ ra vẻ uy phong, ngược lại càng tăng thêm nét khí phách nam nhi. Nếu nói trên Cửu Trùng Thiên phàm là giống cái đều mê mệt hắn thì có chút khoa trương, bởi đám cá lội chim bay trong Ngự hoa viên Thiên đế cũng chưa từng bị hấp dẫn, nhưng tiên tử tiên nga trong cung mười người hết tám chín đối với hắn đều có lòng ngưỡng mộ yêu thích thì cũng không hề sai. Hiện giờ càng ngạc nhiên hơn là, ngay cả tiểu tiên đồng trong phủ Nguyệt Lão cũng đối với hắn nảy sinh suy nghĩ đoạn tụ, trên bức thư hương thơm sực nức viết: “Nguyện cùng Thiên tôn rong ruổi…” vân vân, thật sự là khó coi mà.
Bổn tiên đang nghĩ đến nhập thần, bên tai đã có vật ấm nóng lướt qua, kế đó là cảm giác ướt át, khiến người ta tim đập loạn nhịp. Ta ngây ngốc ngước đầu nhìn, hắn ngọc diện hàm tú, nửa chiếc lưỡi màu phấn hồng còn chưa thu về.
Trong đầu ta ầm ầm rung động, mơ hồ trong nháy mắt nảy ra suy nghĩ, tên nhãi này tú sắc khả xan như vậy, so với việc bị đám tiên tử tiên nga khác ăn đến mảnh vụn xương cốt cũng không còn, chi bằng để bổn tiên lột da lóc xương, nuốt luôn vào bụng.
Tú sắc khả xan: Trong từ điển bốn chữ này giải thích như sau: có mỹ nữ làm bạn, có thể không cần nghĩ đến chuyện trà cơm. Hiện nay thì từ này được sử dụng với ý nghĩa dùng hình tượng để giải thích hàm ý: mỹ nữ như mỹ vị có thể khiến cho người ta chảy nước miếng, hận không thể ăn vào trong bụng.(nguồn: zhidao.baidu.com)
Nghĩ như vậy, quyết định thật nhanh, cúi người hôn xuống.
Tước La Điện đêm đó, minh châu đặc biệt sáng rỡ đẹp đẽ.
…………………………………………………………..
Sớm ngày thứ hai thức dậy, bên cạnh đã không một bóng người.
Bổn tiên yên lặng một lúc lâu mới nhớ ra, người ngủ cạnh ta đêm qua hiện giờ chính là Đế tôn của Tứ hải bát hoang. Chỉ là trong điện này, hắn thế nhưng chỉ có thể nghìn y trăm thuận, hết thảy nghe ta, khóe môi không nhịn được chậm rãi nhếch lên, trong lòng ngọt ngào khó nói.
Lại nhận được bức thư thứ hai của tiểu tiên đồng đó cùng với xấp thư tình dày cộm của đám tiên tử, bổn tiên đã hết sức bình tĩnh như thường mở xem, đọc đến chỗ buồn nôn không khỏi bác bỏ hai câu, tiếc là chủ nhân bức thư không ở trong điện, không khỏi hết sức vô vị.
Ngày tháng thanh nhàn như vậy trải qua được hơn mươi ngày, liền nghênh đón Đồng Sa tới cửa.
Lúc Đồng Sa đến, hiển nhiên đã nghe ngóng tin tức về Thiên Đế,biết Nhạc Kha nghị chính còn chưa về. Hắn hiên ngang tiến vào trong điện, thấy cảnh tượng cả điện lộn xộn bừa bãi, chậc chậc chắt lưỡi than thở: “Cũng may Thiên đế bên ngoài uy phong, nếu để người khác nhìn thấy nơi người ở bừa bãi như vậy, cũng không biết liệu còn có tiên tử nào dám nảy sinh ý định dựa dẫm?”
Bổn tiên vừa luống cuống tay chân, thi pháp đem mớ vụn giấy trên đất thu dọn sạch sẽ, vừa phản bác hắn: “Thiên đế oai phong với việc bên trong cung lộn xộn có can hệ gì chứ?”
Hắn thong thả kiếm một chiếc ghế ngồi xuống, thở dài nói: “Nếu không phải đối với hắn ngươi có giá trị lợi dụng, ngươi thấy hắn liệu có dung túng ngươi như thế?”
Ta “phì” một tiếng bật cười: “Có lẽ Đồng Sa điện hạ nhàn rỗi quá mới chạy đến đây kích động ly gián? Nếu nói dùng ta làm quân cờ, đây chính là thủ đoạn lúc đầu của huynh đệ các ngươi, dính dáng gì tới Nhạc Kha?”
Khóe môi hắn tràn đầy châm biếm: “Chỉ có đầu óc con chim ngốc nhà ngươi mới có suy nghĩ cố chấp như vậy, cho rằng ai cũng sẽ không thay đổi. Đại ca mặc dù là Thiên đế, nhưng huynh ấy căn cơ không vững, muốn ngồi an ổn trên bảo tọa này có hai con đường, một là liên hôn, hai là lập được chiến tích, để người khác không thể coi thường. Hai cách này, huynh ấy làm được cái nào?”
Quyền lực danh lợi, mặc dù bổn tiên không hiểu, nhưng cũng có thể lĩnh hội, lời này của Đồng Sa cũng không hề sai.
Ta lắc lắc đầu.
Đồng Sa lại cười nói: “Dạo gần đây Tiên giới các tộc ai nấy đều cử sứ giả đến bàn chuyện mai mối với Thiên đế, nhưng đều bị huynh ấy lần lượt từ chối. Tiểu ngốc điểu cả ngày nhốt mình trong Hoa Thanh Cung, liệu có biết việc này?”
Ta lại lắc lắc đầu, trong lòng vui mừng.
Mấy ngày gần đây mỗi đêm hắn đều cùng ta quấn quýt, từ chối hôn sự, khẳng định là vì ta rồi, ta sao có thể không vui?
Đồng Sa hôm nay rõ ràng là có mục đích phá bỏ nét rạng rỡ trên mặt bổn tiên, lại nói: “Gần đây quần thần lại có người đề cập tới việc đại chiến với tộc Tu La, Thiên đế mặc dù chưa đồng ý nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ nói tạm hoãn.”
Tạm hoãn?
Hắn nhất định là vì trấn an đám chư thần Thiên giới mà thôi. Tiên nhân Thiên giới đa phần đều không biết mối quan hệ giữa hắn và tộc Tu La, bổn tiên đã biết năm đó hắn bị người Thiên Hậu phái đi truy sát, nếu không phải thành Tu La thu nhận, sợ rằng mạng nhỏ đã gặp nguy.
Đồng Sa không chút khách khí: “Thật quá mức ngu ngốc! Nếu không phải huynh ấy có kế dụng binh với tộc Tu La, sao có thể dung túng ngươi như thế? Nghe nói Chu Tước Thần Quân đã nhận lệnh đi huấn luyện thiên binh thiên tướng, duy chỉ có con chim ngốc nhà ngươi là còn ở đây mơ hồ ảo tưởng.”
Hắn nói xấu Nhạc Kha như vậy, chính là hi vọng Nhạc Kha tự mình mà loạn?
Trong lòng ta buồn bực, tức giận nói: “Cho dù Chu Tước Thần Quân ở sau lưng ngầm luyện binh thì đã sao? Thiên giới bí mật luyện binh cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ gì, ngươi sao có thể xác định đây là Thiên giới muốn khai chiến với tộc Tu La ta? Nếu Điện hạ đích thực rảnh rỗi vô sự, chi bằng ở bên ngoài chậm rãi tản bộ, đừng có ở đây bày chuyện khiêu khích! Nhạc Kha và Thanh Loan quen nhau đâu phải một ngày, làm bạn cũng chẳng phải một ngày, đôi bên thấu hiểu lẫn nhau, không phải mấy câu của điện hạ liền có thể lung lạc.”
Đồng Sa hầm hầm đứng dậy: “Chuyện này bổn điện nhắc nhở ngươi, cũng coi như đã tận nghĩa quen biết giữa hai người chúng ta, sau này có sóng gió, đừng có mà tính trên đầu bổn điện!”
Ta chán ghét quay đầu, tỏ ý hắn nhanh nhanh rời đi.
Đêm đó ta nằm trong ngực Nhạc Kha, trong lòng suy nghĩ mông lung, nếu chúng thần tử Thiên giới ra sức ép hắn quyết chiến với thành Tu La, hắn phải làm thế nào mới được đây?
Kết quả này ngay cả bản thân ta cũng không dám nghĩ, trằn trọc trăn trở, cuối cùng khiến hắn cũng không thể ngủ được, đầu chống trên gáy ta, dịu dàng nói: “Thanh nhi có chuyện khó xử?”
Ta muốn giấu, nhưng người đang ôm nơi thắt lưng ta đây đã cùng ta hòa chung nhịp thở, sợ rằng ta bất an cũng đã sớm khiến hắn có suy nghĩ không yên lòng, vì vậy thấp giọng hỏi: “Nếu có một ngày, Thiên giới và tộc Tu La lại khai chiến, chàng sẽ làm thế nào?”
Bổn tiên không thể nhìn thấy gương mặt hắn, cũng không trông thấy cảm xúc thay đổi của hắn, chỉ nghe được câu trả lời hàm chứa ý cười dịu dàng: “Lúc đó ta liền bỏ chức vị Thiên Đế này, dẫn theo Thanh nhi đến nương nhờ nhạc phụ đại nhân.” Ta bật cười khúc khích, lại nghe thấy lời nói có chút thờ ơ của hắn: “Cũng không biết nhạc phụ đại nhân có chịu thu nhận ta?”
Ta trở tay ôm lấy hông hắn an ủi, da thịt nóng bỏng kề sát nhau, cảm nhận được hơi thở dày đặc nóng rực bên cạnh, khẽ cười nói: “Nếu chàng không gọi phụ thân là nhạc phụ đại nhân, có lẽ người sẽ thu nhận chàng!” Lại buồn bã thở dài: “Ta và chàng hai người chúng ta cũng coi như đã thực sự gánh lấy tội danh bỏ trốn này rồi, lại chưa từng bái đường thành thân, sao có thể làm càn gọi nhạc phụ đại nhân chứ?”
Hắn khó xử nói: “Nhạc phụ cả đời uy dũng, nếu như ta không chút tiếng tăm, thật sự không xứng với tiểu ngốc điểu, bản thân cũng chẳng mặt mũi nào mà đến cầu thân. Hiện giờ ngồi trên ngai vị Thiên Đế, lại nhìn nhận phụ đế, theo như tình nghĩa của người đối với mẫu phi nàng, nhất định coi Thiên tộc là thù, lý nào có thể chịu đồng ý hôn sự của ta với nàng? Thật sự khó xử, tiền đồ u ám mà!”
Có thể khiến Thiên đế bệ hạ chí tôn nói ra từ “tiền đồ u ám”, phần tâm ý quý giá đáng trọng này đã khiến trái tim bổn tiên quý trọng yêu mến, cảm động vô cùng.
Trong bóng tối, ta ngập tràn vui mừng, nắm chặt tay hắn cười nói: “Cho dù chàng không một xu dính túi, ta cũng quyết chọn chàng, huống hồ danh xưng Thiên đế? Cái danh Thiên đế này nghe thì bùi tai, nhưng nói trắng ra thì còn mệt hơn cả con lừa khuân vác nơi phàm gian, ngày đêm bận rộn, nếu như là vì để Tu La Vương phụ thân coi trọng thì không làm cũng được! Phụ thân là người rộng lượng hào phóng, sao lại để tâm đến mấy thứ bên ngoài này?”
Giọng nói hắn lập tức rõ ràng: “Lời này là Thanh nhi nói hay là ý của Tu La Vương?”
Lo lắng trong lòng ta đã được tháo gỡ, mệt mỏi buồn ngủ, mơ mơ màng màng thở dài: “Đương nhiên là ý của phụ thân. Người kiên quyết phản đối chàng và ta ở cùng nhau, chính vì đề phòng chuyện ngày hôm nay. Không ngờ chàng vẫn quay về Thiên đình…”
Người đang ôm bổn tiên đây rõ ràng đang tỉnh táo, năm lần bảy lượt lay tỉnh bổn tiên, nếu không chứng thực những lời vừa nãy, hắn sẽ không cho qua, ta đành phải đem lời của phụ thân thuật lại. Trong đêm tối người này có vài phần ngốc nghếch, lẩm bẩm nói: “Ta vẫn luôn cho rằng Tu La Vương không đồng ý hôn sự của nàng và ta, ngoại trừ nguyên nhân vì mẫu phi nàng, còn vì ta không tên tuổi lại không chiến tích, một trượng phu đường đường như ông ấy, trong lòng nhất định không vui.”
Ta giật mình, thì ra khúc mắc trong lòng hắn là đây!
Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh vẫn có thể nhớ mà an ủi hắn: “Phụ thân không thích hư danh, năm đó nếu như có người tiếp nhận thay vị trí Tu La Vương, có lẽ người khẳng định sẽ muốn nắm tay mẫu thân ngao du bốn biển. Là chàng lo lắng quá rồi!”
Người sau lưng phát ra tiếng thở phào vui mừng.