Thật lâu sau, chỉ nghe thái tử điện hạ dịu dàng nói: "Đồng Sa, mau đỡ Thanh Loan trở về. Đã bị bệnh vài ngày, bây giờ mới đứng dậy được, sao còn không đỡ nàng về Tín Phương điện nằm nghĩ?"
Sau cái đêm đó, tôi cũng không chưa gặp lại hắn, cảm thấy giống như trút đi được gánh nặng, trong lòng đã hiểu rõ tám chính phần. Thái tử điện hạ đây là có chút chịu không nổi tính tình ương ngạnh của Đan Y rồi. Tôi cười nhạt vươn người đứng lên khỏi ghế: "Đa tạ thái tử điện hạ, đa tạ công chúa điện hạ." Tôi giương mắt nhìn bọn họ, trên mặt Đan Y đã có vẻ không hài lòng, nhưng vẫn e ngại thái tử điện hạ, trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa từng nỗi giận.
Từ thuở nhỏ nàng đã bị nhốt trong cung, có nhiều khi phiền chán thì lấy việc đánh chửi cung nga để tìm niềm vui. Nhưng sau khi đánh xong, cũng lấy vàng và hạt châu ra khen thưởng, bên người nàng cũng có mấy cung nga tham lam. Nhưng trong vòng một năm, cũng chỉ có hai người trong tổng số đó. Dì mặc dù nghiêm khắc, mấy cung nga kia cũng chỉ là chim chóc những bình thường, đối với con gái ruột của mình, có thể là thương nàng vì đã mất cha từ nhỏ, luôn luôn không chịu nổi vài câu nũng nịu của nàng, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Từ trước đến nay việc này ở trong Phượng Tề cung đều được che dấu hết sức chặt chẽ. Tất cả cung nga bên cạnh Đan Y đều là do Can Tường trợ thủ đắc lực của dì sắp xếp, nhưng tôi đã sống ở trong cung lâu ngày, tối thiểu cũng sẽ nghe phong phanh một số sự việc, trong ngày thường có thể tránh mặt nàng liền cố gắng tránh, nếu như có va chạm mặt, thì cũng là ở trước mặt một đám cung nga, hay trước mặt dì. Nếu nàng thật không vui làm ra việc gì lớn, lỡ như truyền lên Cửu Trùng Thiên, bị giáng tội danh thất đức, có thể gặp phải chuyện không ổn thật lớn rồi.
Thái tử điện hạ cười không ngớt, giống như đối với toàn bộ việc này hoàn toàn không biết, nói: "Công chúa có điều không biết, lúc trước núi Nữ Sàng có ác thú xuất hiện, thổ địa Thanh Loan núi Nữ Sàng liều mình trấn giữ, Phụ hoàng khen nàng can đãm, mới hạ chỉ đề bạt nàng vào trong cung của ta đãm nhận một chức vụ nào đó, vì cái tính cách bất hảo của nàng, bổn vương có tâm muốn mài dũa tính lại tính cách của nàng, nên mới để nàng làm một cung nga vẫy nước quét nhà ở trong điện hai trăm năm."
Tôi nói thầm trong lòng: thì ra là còn có cái nguyên nhân này sao? Này thái tử điện hạ rõ ràng là. . . . . . Thật sự là xấu xa nói không nên lời! Trong ngày thường luôn ra vẻ nghiêm trang, trong bụng lại ngậm cất cả một bụng ý xấu, nói ra đạo lý đường hoàng, thật làm cho người ta tìm không ra một lỗi sai. Mặc dù thay tôi lấy lại chút mặt mũi trước mặt Đan Y, nhưng lại làm cho người ta nén một bụng tức giận, thật sự nuốt không trôi.
Quay đầu nhìn Đồng Sa điện hạ, thậm chí hắn thẹn đến trên mặt có vài phần sắc đỏ, lẩm bẩm nói: "Bất quá là làm tiên nga vẩy nước quét nhà hai trăm năm. Mỗi ngày cứ phải vây ở trong điện, lại khó chịu lại không thú vị, nào có cái vẫy nước quét nhà nào mà thú vị?" Chính hắn không thích sách vở, nên nghĩ những người khác cũng giống như mình.
Thì ra việc này hắn cũng biết. Hai huynh đệ này từ trước đến nay như hình với bóng, biết được việc này cũng nằm trong dự đoán của tôi. Tôi thờ ơ nhìn hai huynh đệ này, cười lạnh một tiếng, nói: "Nói như vậy Thanh Loan cũng phải cám ơn hai vị điện hạ rồi!" Nói xong trịnh trọng làm lễ quỳ trước mặt hai người bọn họ, ý cười trên mặt Nhị vị cực kỳ xấu hổ, nghiêng người tránh sang một bên.
Thái tử điện hạ đưa tay chỉ vào người tôi cười nói: "Hai ngày trước công chúa điện hạ còn nói muốn gặp cung nga vẫy nước quét nhà trong cung của ta, hôm nay cũng không phải là đã gặp được đấy sao?"
Tôi rõ ràng nhìn thấy vẻ chán ghét ở trên mặt Đan Y, cũng chỉ làm như không biết, nghiêm trang nói: "Nghe được Thái Tử Phi nương nương sẽ đến thăm, Thanh Loan đã sớm ngày ngóng đêm trông, chỉ là hai ngày này thân thể không khỏe, chưa đến chào hỏi Thái Tử Phi nương nương."
Trong mắt nàng chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, tất nhiên là không hiểu một người luôn giương nanh múa vuốt như tôi vì sao hôm nay dịu ngoan như vậy. Đảo mắt một cái giống như đã bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt ấm áp đảo qua chỗ trên người thái tử điện hạ, tựa hồ lại thêm kiêu ngạo lại thêm đắc ý.
Chàng trai đứng bên cạnh nàng tràn đầy sắc xuân, vô cùng xinh đẹp, bên miệng mang theo một tia cười nhàn nhạt, ít nhiều gì cũng mang theo chút tao nhã. Đỉnh đầu có một đóa hoa to hương thơm ngào ngạt, có cánh hoa nhẹ nhàng bay xuống, vươn lại trên chân mày của hắn, giống nhừ một người vừa bước ra từ trong mộng, vừa mới gặp, đã làm cho người ta kinh ngạc vì vẻ đẹp của hắn. Tôi cũng đã đảo quanh bên cạnh hắn hai trăm năm, sớm đã hiểu cách quan sát nét mặt, biết tâm trạng hắn lúc này cũng không mấy tốt, chỉ là giữa lông mày hơi nhíu lại.
Một chàng trai giống như hắn tất nhiên sẽ làm động lòng tất cả các cung nga trên Cửu Trùng Thiên, tất nhiên Đan Y cũng tưởng là tôi nãy sinh tình cảm với hắn, nhưng là chàng trai là phu quân tương lai của nàng, tôi nghĩ muốn thực hiện được, lấy một địa vị ở bên cạnh hắn, thực sự không dễ, vì thế nàng mới có biểu tình như vậy.
Tôi cười thầm trong lòng: Từ trước ở trên núi Đan Nguyệt Đan Y mắng, hận nhất chính là cái hôn sự này. Trừ bỏ đối ngai vàng thiên hậu nương nương này có vài phần lưu luyến bên ngoài, đối Lăng Xương thái tử cũng tức giận cũng không ít. Bất quá mới gặp, mới năm ba ngày đã lấy được trái tim người ta, quả thực có vài phần ngu đần. Nàng đối tính tình vị này thái tử lại có vài phần hiểu biết?
Sau phút chốc, trong lòng Đan Y có thể là tính toán rõ ràng, cười cười xoa tay một hồi ở trong tay áo, thẹn thùng liếc mắt Lăng Xương thái tử một cái, nói: "Điện hạ cũng không nhắc nhở Đan Y, hôm nay ra ngoài đi rất gấp, không bằng một lát nữa trễ một chút điện hạ để cho Thanh Loan sang chỗ Đan Y một chuyến, để Đan Y chuẩn bị vài món thưởng cho Thanh Loan?"
Nàng so với tôi lớn tuổi hơn, pháp thuật so với tôi lại mạnh hơn, ví như đem tôi ném vào trong điện đánh một trận, rồi dì lại dẫn ra, người âm thầm chịu đựng tất cả cũng chỉ là tôi. Tôi khiêm tốn cười, nói: "Làm phiền công chúa điện hạ lo lắng rồi! Phần ý tốt này của công chúa điện hạ Thanh Loan xin nhận, nhưng công chúa đi đường xa mà đến, lại bắt người phải tốn kém, làm sao Thanh Loan dám nhận?"
Nàng che miệng cười khúc khích một hồi, nói: "Chẳng lẽ trong điện bản công chúa có hổ, Thanh Loan sợ bị ăn hay sao?"
Tôi đã nghe ra được một chút tức giận trong tiếng cười của nàng, trong lòng biết không có thể từ chối được, đang muốn đáp ứng, thái tử điện hạ lại lên tiếng: "Ta mới nhở ra một lát nữa phải cùng công chúa tham khảo việc đánh cờ, không bằng đến lúc đó không cần dẫn theo Lưu Niên, để Thanh Loan theo hầu, đến lúc đó nhận thưởng luôn cũng được."
Tôi vội vã nói: "Đa tạ thái tử điện hạ." Trong nội tâm thực sự cảm kích một hồi.
Thật lâu không thấy Đồng Sa không lên tiếng, lúc này mới nói: "Con chim ngốc kia, đi nhanh đi, chúng ta đứng ở nơi này lâu lắm rồi, làm mất nhã hứng của ca ca và tẩu tử."
Trên mặt Đan Y ửng hồng liếc nhìn Đồng Sa một cái.
Tôi kéo cây chổi đi ra ngoài, thái tử điện hạ nói: "Khoan đã ——"
Tôi kinh ngạc nói: "Không biết thái tử điện hạ kêu Thanh Loan dừng lại, còn có chuyện gì phân phó?"
Hắn xoa xoa thái dương, mới chậm rãi nói: "Kể từ hôm nay, nàng quét dọn ở trong điện này đi, cũng đỡ phải chạy cả ngày ở bên ngoài."
Tôi trầm giọng nói: "Thanh Loan tự giác lấy việc vẫy nước quét nhà để tu thân dưỡng tính, tính tình hiện giờ không tốt, điện hạ khai ân, vẫn là tiếp tục để cho Thanh Loan làm tiên nga vẩy nước quét nhà."
Khó có được nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn, trong lòng tôi đắc ý, bước nhanh đi ra ngoài, Đồng Sa theo sát ở sau tôi. Chỗ này cách cung Hoa Thanh khá xa, Đồng Sa hỏi: "Nha đầu nhà người thế mà lại sợ công chúa điểu tộc?"
Tôi cảnh giác nhìn hắn một cái, Đan Y mặc dù đối với tôi không tốt, nhưng tính tình thiếu sót của của nàng mà truyền ra từ trong miệng tôi, phá phá đi mối nhân duyên này, sợ là lại làm dì đau lòng rồi. Tôi ngây ngốc nói: "Sợ, như thế nào không sợ."
Hắn tiếp lời nói: "Ta đã nói thôi, nhìn tẩu tử đã biết là người lợi hại, viết ngay giữa lông mày, vậy mà vẫn còn một bộ dáng yếu đuối như thế."
Tôi khẽ cười nói: "Nàng là công chúa điểu tộc, ta chỉ là một con chim bình thường, tôn nghiêm công chúa, điểu tộc ai không sợ?"
Hắn chán nản nói: "Nha đầu chim ngốc nhà ngươi. Ngày thường nhìn không ra được, cũng có lúc thông minh."
Tôi mỉm cười, không tiếp tục cải cọ nữa.
Đến buổi tối, quả nhiên thái tử điện hạ kêu Lưu Niên bảo tôi đến đến điện Tước La.
Tôi gắng gượng bước vào đại điện, hắn đang suy nghĩ gì đó, ngoảnh mặt vể phía tôi vẫy tay nói: "Lại đây."
Tôi đi lên phía trước nhìn, thì ra là đang suy nghĩ chọn bộ bàn cờ, những bô bàn cờ đều được làm rất tinh xảo, hắn nhìn hai bộ bàn quân cờ nói: "Nàng và công chúa là chỗ quen biết cũ, nàng tới nhìn một cái, hai bàn cờ này nên đưa cho công chúa cái nào?"
Tôi tùy ý chỉ một bộ, quả nhiên hắn nở nụ cười, nói: "Vẫn chim ngốc tinh mắt, thật sự là nhìn không ra được." Tôi đã bị hai huynh đệ bọn hắn chèn ép thành thói quen, nhàn nhạt trả lời hắn: "Mắt của tiểu tiên vụng về, nhưng nhớ lại, nhưng nếu có người bận tâm chọn một bộ bàn cờ cho tiểu tiên, dù cho có chọn cái xấu nhất, trong lòng tiểu tiên cũng sẽ cực kỳ vui vẻ."
Hắn quay đầu bình tĩnh nhìn tôi một lúc, tôi bị ánh mắt đó của hắn làm cho hoảng sợ, lui về phía sau một bước, ngập ngừng nói: "Tiểu tiên đã nói sai sao?"
Trong mắt hắn hiện lên vẻ ôn hòa, thản nhiên nói: "Không sai. Nàng nói rất đúng." Hắn lấy bộ bàn cờ tôi chọn, đi nhanh về phía cửa điện.
Đan Y đến đây đã nhiều ngày, ngay cả cửa điện cung Hoa Thanh tôi cũng không chịu ra ngoài. Hôm nay cùng thái tử điện hạ một trước một sau đi tới Đồng Sơ điện Đan Y đang ở.
Ở trên đường đi gặp vô số tiên tử tiên nga, ánh mắt nhìn thái tử điện hạ luôn luôn vài phần thương tâm thê lương. Nhưng thấy hắn chọn đường đi về phía Đồng Sơ điện, họ đều che miệng, lộ ra vẻ mặt đau buồn.
Tôi cảm thấy thú vị, một đường đi hưng trí bừng bừng, hôm nay lại có thái tử điện hạ hộ giá, điểm đó cũng đã sớm bị gió thổi tan tác làm cho sợ hãi rồi, tới cửa đại điện Đồng Sơ, thì nhìn thấy Hồng Oanh thị nữ của Đan Y đang duỗi thắng cổ ngồi đợi, thấy được hai người chúng tôi đi tới, lập tức ngoan ngoãn hành lễ, Hòng oanh này chính là người thân cận bên cạnh Đan Y, lại cực kỳ biết cách cư xử, trước mặt Đan Y mặc dù không để ý đến tôi, nhưng sau lưng Đan Y lại rất tốt với tôi. Tôi ngược lại thông cảm với nàng ta làm người hầu không dễ, nàng ta cũng coi như hiền lành. Hôm nay gặp nàng ta cũng coi như là nằm trong dự tính, bước lên phía trước một bước đứng nghiêm bên cạnh người thái tử điện hạ, cười nói: "Hồng Oanh tỷ tỷ ——"
Nàng ta lớn hơn tôi rất nhiều tổi, chỉ là từ trước đến nay dung mạo của các tiên tư luôn trẻ đẹp, cụ thể lớn hơn bao nhiêu tuổi, tôi ngược lại không biết, nhưng kêu một tiếng tỷ tỷ, cũng xem như là hợp lý. Nàng chăm chú nhìn tôi một lúc, vậy mà trong mắt lại có vui mừng xen lẫn sợ hãi, tiến lên hai bước liền ôm tôi vào trong lòng: "Thanh Loan —— làm sao muội lại ở nơi này?"
Này xưa tôi không hề từng cảm thấy được sự thân thiết nàng đới với tôi, nhưng hôm nay đột nhiên gặp lại, thì cảm giác sao lại quái dị đến vậy.
Nàng là cung nga bên người Đan Y, ngày xưa nhiều nhất ở sau lưng dạy bảo tôi vài, tỷ như vụng trộm nói hôm nay tâm trạng công chúa không tốt, muốn đi Phượng Dực dốc núi giải sầu. Tất nhiên tôi sẽ đường vòng, hoặc là trốn ở trong điện, hoặc là đi chơi ở nơi khác, sẽ không đi ra Phương Dực. Trong lòng vẫn lòng vẫn luôn rất biết ơn nàng.
Nhưng nàng đối xử với tôi như vậy, tôi cũng chỉ cho là lòng tốt của nàng, làm sao biết này sẽ chảy nước mắt, mà ôm tôi vào trong ngực thật chặt, tựa như nghẹn ngào không nói nên lời, tất nhiên trong này lại có ẩn tình.
Không kịp nghĩ lại, nàng đã buông tôi ra, nhanh tay lau sạch nước mắt trên mặt: "Hôm nay Hồng Oanh nhìn thấy Thanh Loan lại cư xử như vậy, thật là làm thái tử chê cười. Công chúa đợi đã lau, điện hạ mời vào trong."
Thái tử điện hạ ttrong một đám tiên nga vẻ mặt hiền lành như mọi ngày, lúc này bất quá gật gật đầu, nói: "Nha đầu chim ngốc này cũng thân thiết đáng yêu, trách không được mà làm cho Hồng Oanh đau lòng."
Hồng Oanh nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, lại nhìn thái tử điện hạ gật gật đầu, lúc này mới đưa tôi cùng với Lăng Xương thái tử đi vào trong nội điện.
Thật lâu sau, chỉ nghe thái tử điện hạ dịu dàng nói: "Đồng Sa, mau đỡ Thanh Loan trở về. Đã bị bệnh vài ngày, bây giờ mới đứng dậy được, sao còn không đỡ nàng về Tín Phương điện nằm nghĩ?"
Sau cái đêm đó, tôi cũng không chưa gặp lại hắn, cảm thấy giống như trút đi được gánh nặng, trong lòng đã hiểu rõ tám chính phần. Thái tử điện hạ đây là có chút chịu không nổi tính tình ương ngạnh của Đan Y rồi. Tôi cười nhạt vươn người đứng lên khỏi ghế: "Đa tạ thái tử điện hạ, đa tạ công chúa điện hạ." Tôi giương mắt nhìn bọn họ, trên mặt Đan Y đã có vẻ không hài lòng, nhưng vẫn e ngại thái tử điện hạ, trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa từng nỗi giận.
Từ thuở nhỏ nàng đã bị nhốt trong cung, có nhiều khi phiền chán thì lấy việc đánh chửi cung nga để tìm niềm vui. Nhưng sau khi đánh xong, cũng lấy vàng và hạt châu ra khen thưởng, bên người nàng cũng có mấy cung nga tham lam. Nhưng trong vòng một năm, cũng chỉ có hai người trong tổng số đó. Dì mặc dù nghiêm khắc, mấy cung nga kia cũng chỉ là chim chóc những bình thường, đối với con gái ruột của mình, có thể là thương nàng vì đã mất cha từ nhỏ, luôn luôn không chịu nổi vài câu nũng nịu của nàng, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Từ trước đến nay việc này ở trong Phượng Tề cung đều được che dấu hết sức chặt chẽ. Tất cả cung nga bên cạnh Đan Y đều là do Can Tường trợ thủ đắc lực của dì sắp xếp, nhưng tôi đã sống ở trong cung lâu ngày, tối thiểu cũng sẽ nghe phong phanh một số sự việc, trong ngày thường có thể tránh mặt nàng liền cố gắng tránh, nếu như có va chạm mặt, thì cũng là ở trước mặt một đám cung nga, hay trước mặt dì. Nếu nàng thật không vui làm ra việc gì lớn, lỡ như truyền lên Cửu Trùng Thiên, bị giáng tội danh thất đức, có thể gặp phải chuyện không ổn thật lớn rồi.
Thái tử điện hạ cười không ngớt, giống như đối với toàn bộ việc này hoàn toàn không biết, nói: "Công chúa có điều không biết, lúc trước núi Nữ Sàng có ác thú xuất hiện, thổ địa Thanh Loan núi Nữ Sàng liều mình trấn giữ, Phụ hoàng khen nàng can đãm, mới hạ chỉ đề bạt nàng vào trong cung của ta đãm nhận một chức vụ nào đó, vì cái tính cách bất hảo của nàng, bổn vương có tâm muốn mài dũa tính lại tính cách của nàng, nên mới để nàng làm một cung nga vẫy nước quét nhà ở trong điện hai trăm năm."
Tôi nói thầm trong lòng: thì ra là còn có cái nguyên nhân này sao? Này thái tử điện hạ rõ ràng là. . . . . . Thật sự là xấu xa nói không nên lời! Trong ngày thường luôn ra vẻ nghiêm trang, trong bụng lại ngậm cất cả một bụng ý xấu, nói ra đạo lý đường hoàng, thật làm cho người ta tìm không ra một lỗi sai. Mặc dù thay tôi lấy lại chút mặt mũi trước mặt Đan Y, nhưng lại làm cho người ta nén một bụng tức giận, thật sự nuốt không trôi.
Quay đầu nhìn Đồng Sa điện hạ, thậm chí hắn thẹn đến trên mặt có vài phần sắc đỏ, lẩm bẩm nói: "Bất quá là làm tiên nga vẩy nước quét nhà hai trăm năm. Mỗi ngày cứ phải vây ở trong điện, lại khó chịu lại không thú vị, nào có cái vẫy nước quét nhà nào mà thú vị?" Chính hắn không thích sách vở, nên nghĩ những người khác cũng giống như mình.
Thì ra việc này hắn cũng biết. Hai huynh đệ này từ trước đến nay như hình với bóng, biết được việc này cũng nằm trong dự đoán của tôi. Tôi thờ ơ nhìn hai huynh đệ này, cười lạnh một tiếng, nói: "Nói như vậy Thanh Loan cũng phải cám ơn hai vị điện hạ rồi!" Nói xong trịnh trọng làm lễ quỳ trước mặt hai người bọn họ, ý cười trên mặt Nhị vị cực kỳ xấu hổ, nghiêng người tránh sang một bên.
Thái tử điện hạ đưa tay chỉ vào người tôi cười nói: "Hai ngày trước công chúa điện hạ còn nói muốn gặp cung nga vẫy nước quét nhà trong cung của ta, hôm nay cũng không phải là đã gặp được đấy sao?"
Tôi rõ ràng nhìn thấy vẻ chán ghét ở trên mặt Đan Y, cũng chỉ làm như không biết, nghiêm trang nói: "Nghe được Thái Tử Phi nương nương sẽ đến thăm, Thanh Loan đã sớm ngày ngóng đêm trông, chỉ là hai ngày này thân thể không khỏe, chưa đến chào hỏi Thái Tử Phi nương nương."
Trong mắt nàng chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, tất nhiên là không hiểu một người luôn giương nanh múa vuốt như tôi vì sao hôm nay dịu ngoan như vậy. Đảo mắt một cái giống như đã bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt ấm áp đảo qua chỗ trên người thái tử điện hạ, tựa hồ lại thêm kiêu ngạo lại thêm đắc ý.
Chàng trai đứng bên cạnh nàng tràn đầy sắc xuân, vô cùng xinh đẹp, bên miệng mang theo một tia cười nhàn nhạt, ít nhiều gì cũng mang theo chút tao nhã. Đỉnh đầu có một đóa hoa to hương thơm ngào ngạt, có cánh hoa nhẹ nhàng bay xuống, vươn lại trên chân mày của hắn, giống nhừ một người vừa bước ra từ trong mộng, vừa mới gặp, đã làm cho người ta kinh ngạc vì vẻ đẹp của hắn. Tôi cũng đã đảo quanh bên cạnh hắn hai trăm năm, sớm đã hiểu cách quan sát nét mặt, biết tâm trạng hắn lúc này cũng không mấy tốt, chỉ là giữa lông mày hơi nhíu lại.
Một chàng trai giống như hắn tất nhiên sẽ làm động lòng tất cả các cung nga trên Cửu Trùng Thiên, tất nhiên Đan Y cũng tưởng là tôi nãy sinh tình cảm với hắn, nhưng là chàng trai là phu quân tương lai của nàng, tôi nghĩ muốn thực hiện được, lấy một địa vị ở bên cạnh hắn, thực sự không dễ, vì thế nàng mới có biểu tình như vậy.
Tôi cười thầm trong lòng: Từ trước ở trên núi Đan Nguyệt Đan Y mắng, hận nhất chính là cái hôn sự này. Trừ bỏ đối ngai vàng thiên hậu nương nương này có vài phần lưu luyến bên ngoài, đối Lăng Xương thái tử cũng tức giận cũng không ít. Bất quá mới gặp, mới năm ba ngày đã lấy được trái tim người ta, quả thực có vài phần ngu đần. Nàng đối tính tình vị này thái tử lại có vài phần hiểu biết?
Sau phút chốc, trong lòng Đan Y có thể là tính toán rõ ràng, cười cười xoa tay một hồi ở trong tay áo, thẹn thùng liếc mắt Lăng Xương thái tử một cái, nói: "Điện hạ cũng không nhắc nhở Đan Y, hôm nay ra ngoài đi rất gấp, không bằng một lát nữa trễ một chút điện hạ để cho Thanh Loan sang chỗ Đan Y một chuyến, để Đan Y chuẩn bị vài món thưởng cho Thanh Loan?"
Nàng so với tôi lớn tuổi hơn, pháp thuật so với tôi lại mạnh hơn, ví như đem tôi ném vào trong điện đánh một trận, rồi dì lại dẫn ra, người âm thầm chịu đựng tất cả cũng chỉ là tôi. Tôi khiêm tốn cười, nói: "Làm phiền công chúa điện hạ lo lắng rồi! Phần ý tốt này của công chúa điện hạ Thanh Loan xin nhận, nhưng công chúa đi đường xa mà đến, lại bắt người phải tốn kém, làm sao Thanh Loan dám nhận?"
Nàng che miệng cười khúc khích một hồi, nói: "Chẳng lẽ trong điện bản công chúa có hổ, Thanh Loan sợ bị ăn hay sao?"
Tôi đã nghe ra được một chút tức giận trong tiếng cười của nàng, trong lòng biết không có thể từ chối được, đang muốn đáp ứng, thái tử điện hạ lại lên tiếng: "Ta mới nhở ra một lát nữa phải cùng công chúa tham khảo việc đánh cờ, không bằng đến lúc đó không cần dẫn theo Lưu Niên, để Thanh Loan theo hầu, đến lúc đó nhận thưởng luôn cũng được."
Tôi vội vã nói: "Đa tạ thái tử điện hạ." Trong nội tâm thực sự cảm kích một hồi.
Thật lâu không thấy Đồng Sa không lên tiếng, lúc này mới nói: "Con chim ngốc kia, đi nhanh đi, chúng ta đứng ở nơi này lâu lắm rồi, làm mất nhã hứng của ca ca và tẩu tử."
Trên mặt Đan Y ửng hồng liếc nhìn Đồng Sa một cái.
Tôi kéo cây chổi đi ra ngoài, thái tử điện hạ nói: "Khoan đã ——"
Tôi kinh ngạc nói: "Không biết thái tử điện hạ kêu Thanh Loan dừng lại, còn có chuyện gì phân phó?"
Hắn xoa xoa thái dương, mới chậm rãi nói: "Kể từ hôm nay, nàng quét dọn ở trong điện này đi, cũng đỡ phải chạy cả ngày ở bên ngoài."
Tôi trầm giọng nói: "Thanh Loan tự giác lấy việc vẫy nước quét nhà để tu thân dưỡng tính, tính tình hiện giờ không tốt, điện hạ khai ân, vẫn là tiếp tục để cho Thanh Loan làm tiên nga vẩy nước quét nhà."
Khó có được nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn, trong lòng tôi đắc ý, bước nhanh đi ra ngoài, Đồng Sa theo sát ở sau tôi. Chỗ này cách cung Hoa Thanh khá xa, Đồng Sa hỏi: "Nha đầu nhà người thế mà lại sợ công chúa điểu tộc?"
Tôi cảnh giác nhìn hắn một cái, Đan Y mặc dù đối với tôi không tốt, nhưng tính tình thiếu sót của của nàng mà truyền ra từ trong miệng tôi, phá phá đi mối nhân duyên này, sợ là lại làm dì đau lòng rồi. Tôi ngây ngốc nói: "Sợ, như thế nào không sợ."
Hắn tiếp lời nói: "Ta đã nói thôi, nhìn tẩu tử đã biết là người lợi hại, viết ngay giữa lông mày, vậy mà vẫn còn một bộ dáng yếu đuối như thế."
Tôi khẽ cười nói: "Nàng là công chúa điểu tộc, ta chỉ là một con chim bình thường, tôn nghiêm công chúa, điểu tộc ai không sợ?"
Hắn chán nản nói: "Nha đầu chim ngốc nhà ngươi. Ngày thường nhìn không ra được, cũng có lúc thông minh."
Tôi mỉm cười, không tiếp tục cải cọ nữa.
Đến buổi tối, quả nhiên thái tử điện hạ kêu Lưu Niên bảo tôi đến đến điện Tước La.
Tôi gắng gượng bước vào đại điện, hắn đang suy nghĩ gì đó, ngoảnh mặt vể phía tôi vẫy tay nói: "Lại đây."
Tôi đi lên phía trước nhìn, thì ra là đang suy nghĩ chọn bộ bàn cờ, những bô bàn cờ đều được làm rất tinh xảo, hắn nhìn hai bộ bàn quân cờ nói: "Nàng và công chúa là chỗ quen biết cũ, nàng tới nhìn một cái, hai bàn cờ này nên đưa cho công chúa cái nào?"
Tôi tùy ý chỉ một bộ, quả nhiên hắn nở nụ cười, nói: "Vẫn chim ngốc tinh mắt, thật sự là nhìn không ra được." Tôi đã bị hai huynh đệ bọn hắn chèn ép thành thói quen, nhàn nhạt trả lời hắn: "Mắt của tiểu tiên vụng về, nhưng nhớ lại, nhưng nếu có người bận tâm chọn một bộ bàn cờ cho tiểu tiên, dù cho có chọn cái xấu nhất, trong lòng tiểu tiên cũng sẽ cực kỳ vui vẻ."
Hắn quay đầu bình tĩnh nhìn tôi một lúc, tôi bị ánh mắt đó của hắn làm cho hoảng sợ, lui về phía sau một bước, ngập ngừng nói: "Tiểu tiên đã nói sai sao?"
Trong mắt hắn hiện lên vẻ ôn hòa, thản nhiên nói: "Không sai. Nàng nói rất đúng." Hắn lấy bộ bàn cờ tôi chọn, đi nhanh về phía cửa điện.
Đan Y đến đây đã nhiều ngày, ngay cả cửa điện cung Hoa Thanh tôi cũng không chịu ra ngoài. Hôm nay cùng thái tử điện hạ một trước một sau đi tới Đồng Sơ điện Đan Y đang ở.
Ở trên đường đi gặp vô số tiên tử tiên nga, ánh mắt nhìn thái tử điện hạ luôn luôn vài phần thương tâm thê lương. Nhưng thấy hắn chọn đường đi về phía Đồng Sơ điện, họ đều che miệng, lộ ra vẻ mặt đau buồn.
Tôi cảm thấy thú vị, một đường đi hưng trí bừng bừng, hôm nay lại có thái tử điện hạ hộ giá, điểm đó cũng đã sớm bị gió thổi tan tác làm cho sợ hãi rồi, tới cửa đại điện Đồng Sơ, thì nhìn thấy Hồng Oanh thị nữ của Đan Y đang duỗi thắng cổ ngồi đợi, thấy được hai người chúng tôi đi tới, lập tức ngoan ngoãn hành lễ, Hòng oanh này chính là người thân cận bên cạnh Đan Y, lại cực kỳ biết cách cư xử, trước mặt Đan Y mặc dù không để ý đến tôi, nhưng sau lưng Đan Y lại rất tốt với tôi. Tôi ngược lại thông cảm với nàng ta làm người hầu không dễ, nàng ta cũng coi như hiền lành. Hôm nay gặp nàng ta cũng coi như là nằm trong dự tính, bước lên phía trước một bước đứng nghiêm bên cạnh người thái tử điện hạ, cười nói: "Hồng Oanh tỷ tỷ ——"
Nàng ta lớn hơn tôi rất nhiều tổi, chỉ là từ trước đến nay dung mạo của các tiên tư luôn trẻ đẹp, cụ thể lớn hơn bao nhiêu tuổi, tôi ngược lại không biết, nhưng kêu một tiếng tỷ tỷ, cũng xem như là hợp lý. Nàng chăm chú nhìn tôi một lúc, vậy mà trong mắt lại có vui mừng xen lẫn sợ hãi, tiến lên hai bước liền ôm tôi vào trong lòng: "Thanh Loan —— làm sao muội lại ở nơi này?"
Này xưa tôi không hề từng cảm thấy được sự thân thiết nàng đới với tôi, nhưng hôm nay đột nhiên gặp lại, thì cảm giác sao lại quái dị đến vậy.
Nàng là cung nga bên người Đan Y, ngày xưa nhiều nhất ở sau lưng dạy bảo tôi vài, tỷ như vụng trộm nói hôm nay tâm trạng công chúa không tốt, muốn đi Phượng Dực dốc núi giải sầu. Tất nhiên tôi sẽ đường vòng, hoặc là trốn ở trong điện, hoặc là đi chơi ở nơi khác, sẽ không đi ra Phương Dực. Trong lòng vẫn lòng vẫn luôn rất biết ơn nàng.
Nhưng nàng đối xử với tôi như vậy, tôi cũng chỉ cho là lòng tốt của nàng, làm sao biết này sẽ chảy nước mắt, mà ôm tôi vào trong ngực thật chặt, tựa như nghẹn ngào không nói nên lời, tất nhiên trong này lại có ẩn tình.
Không kịp nghĩ lại, nàng đã buông tôi ra, nhanh tay lau sạch nước mắt trên mặt: "Hôm nay Hồng Oanh nhìn thấy Thanh Loan lại cư xử như vậy, thật là làm thái tử chê cười. Công chúa đợi đã lau, điện hạ mời vào trong."
Thái tử điện hạ ttrong một đám tiên nga vẻ mặt hiền lành như mọi ngày, lúc này bất quá gật gật đầu, nói: "Nha đầu chim ngốc này cũng thân thiết đáng yêu, trách không được mà làm cho Hồng Oanh đau lòng."
Hồng Oanh nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, lại nhìn thái tử điện hạ gật gật đầu, lúc này mới đưa tôi cùng với Lăng Xương thái tử đi vào trong nội điện.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thật lâu sau, chỉ nghe thái tử điện hạ dịu dàng nói: "Đồng Sa, mau đỡ Thanh Loan trở về. Đã bị bệnh vài ngày, bây giờ mới đứng dậy được, sao còn không đỡ nàng về Tín Phương điện nằm nghĩ?"
Sau cái đêm đó, tôi cũng không chưa gặp lại hắn, cảm thấy giống như trút đi được gánh nặng, trong lòng đã hiểu rõ tám chính phần. Thái tử điện hạ đây là có chút chịu không nổi tính tình ương ngạnh của Đan Y rồi. Tôi cười nhạt vươn người đứng lên khỏi ghế: "Đa tạ thái tử điện hạ, đa tạ công chúa điện hạ." Tôi giương mắt nhìn bọn họ, trên mặt Đan Y đã có vẻ không hài lòng, nhưng vẫn e ngại thái tử điện hạ, trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa từng nỗi giận.
Từ thuở nhỏ nàng đã bị nhốt trong cung, có nhiều khi phiền chán thì lấy việc đánh chửi cung nga để tìm niềm vui. Nhưng sau khi đánh xong, cũng lấy vàng và hạt châu ra khen thưởng, bên người nàng cũng có mấy cung nga tham lam. Nhưng trong vòng một năm, cũng chỉ có hai người trong tổng số đó. Dì mặc dù nghiêm khắc, mấy cung nga kia cũng chỉ là chim chóc những bình thường, đối với con gái ruột của mình, có thể là thương nàng vì đã mất cha từ nhỏ, luôn luôn không chịu nổi vài câu nũng nịu của nàng, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Từ trước đến nay việc này ở trong Phượng Tề cung đều được che dấu hết sức chặt chẽ. Tất cả cung nga bên cạnh Đan Y đều là do Can Tường trợ thủ đắc lực của dì sắp xếp, nhưng tôi đã sống ở trong cung lâu ngày, tối thiểu cũng sẽ nghe phong phanh một số sự việc, trong ngày thường có thể tránh mặt nàng liền cố gắng tránh, nếu như có va chạm mặt, thì cũng là ở trước mặt một đám cung nga, hay trước mặt dì. Nếu nàng thật không vui làm ra việc gì lớn, lỡ như truyền lên Cửu Trùng Thiên, bị giáng tội danh thất đức, có thể gặp phải chuyện không ổn thật lớn rồi.
Thái tử điện hạ cười không ngớt, giống như đối với toàn bộ việc này hoàn toàn không biết, nói: "Công chúa có điều không biết, lúc trước núi Nữ Sàng có ác thú xuất hiện, thổ địa Thanh Loan núi Nữ Sàng liều mình trấn giữ, Phụ hoàng khen nàng can đãm, mới hạ chỉ đề bạt nàng vào trong cung của ta đãm nhận một chức vụ nào đó, vì cái tính cách bất hảo của nàng, bổn vương có tâm muốn mài dũa tính lại tính cách của nàng, nên mới để nàng làm một cung nga vẫy nước quét nhà ở trong điện hai trăm năm."
Tôi nói thầm trong lòng: thì ra là còn có cái nguyên nhân này sao? Này thái tử điện hạ rõ ràng là. . . . . . Thật sự là xấu xa nói không nên lời! Trong ngày thường luôn ra vẻ nghiêm trang, trong bụng lại ngậm cất cả một bụng ý xấu, nói ra đạo lý đường hoàng, thật làm cho người ta tìm không ra một lỗi sai. Mặc dù thay tôi lấy lại chút mặt mũi trước mặt Đan Y, nhưng lại làm cho người ta nén một bụng tức giận, thật sự nuốt không trôi.
Quay đầu nhìn Đồng Sa điện hạ, thậm chí hắn thẹn đến trên mặt có vài phần sắc đỏ, lẩm bẩm nói: "Bất quá là làm tiên nga vẩy nước quét nhà hai trăm năm. Mỗi ngày cứ phải vây ở trong điện, lại khó chịu lại không thú vị, nào có cái vẫy nước quét nhà nào mà thú vị?" Chính hắn không thích sách vở, nên nghĩ những người khác cũng giống như mình.
Thì ra việc này hắn cũng biết. Hai huynh đệ này từ trước đến nay như hình với bóng, biết được việc này cũng nằm trong dự đoán của tôi. Tôi thờ ơ nhìn hai huynh đệ này, cười lạnh một tiếng, nói: "Nói như vậy Thanh Loan cũng phải cám ơn hai vị điện hạ rồi!" Nói xong trịnh trọng làm lễ quỳ trước mặt hai người bọn họ, ý cười trên mặt Nhị vị cực kỳ xấu hổ, nghiêng người tránh sang một bên.
Thái tử điện hạ đưa tay chỉ vào người tôi cười nói: "Hai ngày trước công chúa điện hạ còn nói muốn gặp cung nga vẫy nước quét nhà trong cung của ta, hôm nay cũng không phải là đã gặp được đấy sao?"
Tôi rõ ràng nhìn thấy vẻ chán ghét ở trên mặt Đan Y, cũng chỉ làm như không biết, nghiêm trang nói: "Nghe được Thái Tử Phi nương nương sẽ đến thăm, Thanh Loan đã sớm ngày ngóng đêm trông, chỉ là hai ngày này thân thể không khỏe, chưa đến chào hỏi Thái Tử Phi nương nương."
Trong mắt nàng chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, tất nhiên là không hiểu một người luôn giương nanh múa vuốt như tôi vì sao hôm nay dịu ngoan như vậy. Đảo mắt một cái giống như đã bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt ấm áp đảo qua chỗ trên người thái tử điện hạ, tựa hồ lại thêm kiêu ngạo lại thêm đắc ý.
Chàng trai đứng bên cạnh nàng tràn đầy sắc xuân, vô cùng xinh đẹp, bên miệng mang theo một tia cười nhàn nhạt, ít nhiều gì cũng mang theo chút tao nhã. Đỉnh đầu có một đóa hoa to hương thơm ngào ngạt, có cánh hoa nhẹ nhàng bay xuống, vươn lại trên chân mày của hắn, giống nhừ một người vừa bước ra từ trong mộng, vừa mới gặp, đã làm cho người ta kinh ngạc vì vẻ đẹp của hắn. Tôi cũng đã đảo quanh bên cạnh hắn hai trăm năm, sớm đã hiểu cách quan sát nét mặt, biết tâm trạng hắn lúc này cũng không mấy tốt, chỉ là giữa lông mày hơi nhíu lại.
Một chàng trai giống như hắn tất nhiên sẽ làm động lòng tất cả các cung nga trên Cửu Trùng Thiên, tất nhiên Đan Y cũng tưởng là tôi nãy sinh tình cảm với hắn, nhưng là chàng trai là phu quân tương lai của nàng, tôi nghĩ muốn thực hiện được, lấy một địa vị ở bên cạnh hắn, thực sự không dễ, vì thế nàng mới có biểu tình như vậy.
Tôi cười thầm trong lòng: Từ trước ở trên núi Đan Nguyệt Đan Y mắng, hận nhất chính là cái hôn sự này. Trừ bỏ đối ngai vàng thiên hậu nương nương này có vài phần lưu luyến bên ngoài, đối Lăng Xương thái tử cũng tức giận cũng không ít. Bất quá mới gặp, mới năm ba ngày đã lấy được trái tim người ta, quả thực có vài phần ngu đần. Nàng đối tính tình vị này thái tử lại có vài phần hiểu biết?
Sau phút chốc, trong lòng Đan Y có thể là tính toán rõ ràng, cười cười xoa tay một hồi ở trong tay áo, thẹn thùng liếc mắt Lăng Xương thái tử một cái, nói: "Điện hạ cũng không nhắc nhở Đan Y, hôm nay ra ngoài đi rất gấp, không bằng một lát nữa trễ một chút điện hạ để cho Thanh Loan sang chỗ Đan Y một chuyến, để Đan Y chuẩn bị vài món thưởng cho Thanh Loan?"
Nàng so với tôi lớn tuổi hơn, pháp thuật so với tôi lại mạnh hơn, ví như đem tôi ném vào trong điện đánh một trận, rồi dì lại dẫn ra, người âm thầm chịu đựng tất cả cũng chỉ là tôi. Tôi khiêm tốn cười, nói: "Làm phiền công chúa điện hạ lo lắng rồi! Phần ý tốt này của công chúa điện hạ Thanh Loan xin nhận, nhưng công chúa đi đường xa mà đến, lại bắt người phải tốn kém, làm sao Thanh Loan dám nhận?"
Nàng che miệng cười khúc khích một hồi, nói: "Chẳng lẽ trong điện bản công chúa có hổ, Thanh Loan sợ bị ăn hay sao?"
Tôi đã nghe ra được một chút tức giận trong tiếng cười của nàng, trong lòng biết không có thể từ chối được, đang muốn đáp ứng, thái tử điện hạ lại lên tiếng: "Ta mới nhở ra một lát nữa phải cùng công chúa tham khảo việc đánh cờ, không bằng đến lúc đó không cần dẫn theo Lưu Niên, để Thanh Loan theo hầu, đến lúc đó nhận thưởng luôn cũng được."
Tôi vội vã nói: "Đa tạ thái tử điện hạ." Trong nội tâm thực sự cảm kích một hồi.
Thật lâu không thấy Đồng Sa không lên tiếng, lúc này mới nói: "Con chim ngốc kia, đi nhanh đi, chúng ta đứng ở nơi này lâu lắm rồi, làm mất nhã hứng của ca ca và tẩu tử."
Trên mặt Đan Y ửng hồng liếc nhìn Đồng Sa một cái.
Tôi kéo cây chổi đi ra ngoài, thái tử điện hạ nói: "Khoan đã ——"
Tôi kinh ngạc nói: "Không biết thái tử điện hạ kêu Thanh Loan dừng lại, còn có chuyện gì phân phó?"
Hắn xoa xoa thái dương, mới chậm rãi nói: "Kể từ hôm nay, nàng quét dọn ở trong điện này đi, cũng đỡ phải chạy cả ngày ở bên ngoài."
Tôi trầm giọng nói: "Thanh Loan tự giác lấy việc vẫy nước quét nhà để tu thân dưỡng tính, tính tình hiện giờ không tốt, điện hạ khai ân, vẫn là tiếp tục để cho Thanh Loan làm tiên nga vẩy nước quét nhà."
Khó có được nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn, trong lòng tôi đắc ý, bước nhanh đi ra ngoài, Đồng Sa theo sát ở sau tôi. Chỗ này cách cung Hoa Thanh khá xa, Đồng Sa hỏi: "Nha đầu nhà người thế mà lại sợ công chúa điểu tộc?"
Tôi cảnh giác nhìn hắn một cái, Đan Y mặc dù đối với tôi không tốt, nhưng tính tình thiếu sót của của nàng mà truyền ra từ trong miệng tôi, phá phá đi mối nhân duyên này, sợ là lại làm dì đau lòng rồi. Tôi ngây ngốc nói: "Sợ, như thế nào không sợ."
Hắn tiếp lời nói: "Ta đã nói thôi, nhìn tẩu tử đã biết là người lợi hại, viết ngay giữa lông mày, vậy mà vẫn còn một bộ dáng yếu đuối như thế."
Tôi khẽ cười nói: "Nàng là công chúa điểu tộc, ta chỉ là một con chim bình thường, tôn nghiêm công chúa, điểu tộc ai không sợ?"
Hắn chán nản nói: "Nha đầu chim ngốc nhà ngươi. Ngày thường nhìn không ra được, cũng có lúc thông minh."
Tôi mỉm cười, không tiếp tục cải cọ nữa.
Đến buổi tối, quả nhiên thái tử điện hạ kêu Lưu Niên bảo tôi đến đến điện Tước La.
Tôi gắng gượng bước vào đại điện, hắn đang suy nghĩ gì đó, ngoảnh mặt vể phía tôi vẫy tay nói: "Lại đây."
Tôi đi lên phía trước nhìn, thì ra là đang suy nghĩ chọn bộ bàn cờ, những bô bàn cờ đều được làm rất tinh xảo, hắn nhìn hai bộ bàn quân cờ nói: "Nàng và công chúa là chỗ quen biết cũ, nàng tới nhìn một cái, hai bàn cờ này nên đưa cho công chúa cái nào?"
Tôi tùy ý chỉ một bộ, quả nhiên hắn nở nụ cười, nói: "Vẫn chim ngốc tinh mắt, thật sự là nhìn không ra được." Tôi đã bị hai huynh đệ bọn hắn chèn ép thành thói quen, nhàn nhạt trả lời hắn: "Mắt của tiểu tiên vụng về, nhưng nhớ lại, nhưng nếu có người bận tâm chọn một bộ bàn cờ cho tiểu tiên, dù cho có chọn cái xấu nhất, trong lòng tiểu tiên cũng sẽ cực kỳ vui vẻ."
Hắn quay đầu bình tĩnh nhìn tôi một lúc, tôi bị ánh mắt đó của hắn làm cho hoảng sợ, lui về phía sau một bước, ngập ngừng nói: "Tiểu tiên đã nói sai sao?"
Trong mắt hắn hiện lên vẻ ôn hòa, thản nhiên nói: "Không sai. Nàng nói rất đúng." Hắn lấy bộ bàn cờ tôi chọn, đi nhanh về phía cửa điện.
Đan Y đến đây đã nhiều ngày, ngay cả cửa điện cung Hoa Thanh tôi cũng không chịu ra ngoài. Hôm nay cùng thái tử điện hạ một trước một sau đi tới Đồng Sơ điện Đan Y đang ở.
Ở trên đường đi gặp vô số tiên tử tiên nga, ánh mắt nhìn thái tử điện hạ luôn luôn vài phần thương tâm thê lương. Nhưng thấy hắn chọn đường đi về phía Đồng Sơ điện, họ đều che miệng, lộ ra vẻ mặt đau buồn.
Tôi cảm thấy thú vị, một đường đi hưng trí bừng bừng, hôm nay lại có thái tử điện hạ hộ giá, điểm đó cũng đã sớm bị gió thổi tan tác làm cho sợ hãi rồi, tới cửa đại điện Đồng Sơ, thì nhìn thấy Hồng Oanh thị nữ của Đan Y đang duỗi thắng cổ ngồi đợi, thấy được hai người chúng tôi đi tới, lập tức ngoan ngoãn hành lễ, Hòng oanh này chính là người thân cận bên cạnh Đan Y, lại cực kỳ biết cách cư xử, trước mặt Đan Y mặc dù không để ý đến tôi, nhưng sau lưng Đan Y lại rất tốt với tôi. Tôi ngược lại thông cảm với nàng ta làm người hầu không dễ, nàng ta cũng coi như hiền lành. Hôm nay gặp nàng ta cũng coi như là nằm trong dự tính, bước lên phía trước một bước đứng nghiêm bên cạnh người thái tử điện hạ, cười nói: "Hồng Oanh tỷ tỷ ——"
Nàng ta lớn hơn tôi rất nhiều tổi, chỉ là từ trước đến nay dung mạo của các tiên tư luôn trẻ đẹp, cụ thể lớn hơn bao nhiêu tuổi, tôi ngược lại không biết, nhưng kêu một tiếng tỷ tỷ, cũng xem như là hợp lý. Nàng chăm chú nhìn tôi một lúc, vậy mà trong mắt lại có vui mừng xen lẫn sợ hãi, tiến lên hai bước liền ôm tôi vào trong lòng: "Thanh Loan —— làm sao muội lại ở nơi này?"
Này xưa tôi không hề từng cảm thấy được sự thân thiết nàng đới với tôi, nhưng hôm nay đột nhiên gặp lại, thì cảm giác sao lại quái dị đến vậy.
Nàng là cung nga bên người Đan Y, ngày xưa nhiều nhất ở sau lưng dạy bảo tôi vài, tỷ như vụng trộm nói hôm nay tâm trạng công chúa không tốt, muốn đi Phượng Dực dốc núi giải sầu. Tất nhiên tôi sẽ đường vòng, hoặc là trốn ở trong điện, hoặc là đi chơi ở nơi khác, sẽ không đi ra Phương Dực. Trong lòng vẫn lòng vẫn luôn rất biết ơn nàng.
Nhưng nàng đối xử với tôi như vậy, tôi cũng chỉ cho là lòng tốt của nàng, làm sao biết này sẽ chảy nước mắt, mà ôm tôi vào trong ngực thật chặt, tựa như nghẹn ngào không nói nên lời, tất nhiên trong này lại có ẩn tình.
Không kịp nghĩ lại, nàng đã buông tôi ra, nhanh tay lau sạch nước mắt trên mặt: "Hôm nay Hồng Oanh nhìn thấy Thanh Loan lại cư xử như vậy, thật là làm thái tử chê cười. Công chúa đợi đã lau, điện hạ mời vào trong."
Thái tử điện hạ ttrong một đám tiên nga vẻ mặt hiền lành như mọi ngày, lúc này bất quá gật gật đầu, nói: "Nha đầu chim ngốc này cũng thân thiết đáng yêu, trách không được mà làm cho Hồng Oanh đau lòng."
Hồng Oanh nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, lại nhìn thái tử điện hạ gật gật đầu, lúc này mới đưa tôi cùng với Lăng Xương thái tử đi vào trong nội điện.