Thấy vẻ mặt cười ngờ nghệch của Nhạc Kha, tôi suýt cho rằng hắn lại trở về bộ dáng ngây ngô trẻ thơ như lúc ở thành San Hô, tôi khều khều tay Ly Quang, nói nhỏ “Hay là con rồng này lại tái phát bệnh cũ rồi?”
Ly Quang thuận tiện nắm lấy tay tôi, cũng thì thầm “Chắc là huynh ấy nghe nói mình tự dưng bị cột dây tơ hồng, không biết là định thân với tiên tử nào trên trời, vui quá nên hóa điên chăng?”
Tôi nhìn nụ cười của Ly Quang thì chột dạ, không dám nói với hắn chuyện cọng dây tơ hồng này là buộc trên chân tôi.
Nhạc Kha ôm chân vui vẻ một lúc lại nghe thấy tôi với Ly Quang nhỏ to với nhau thì không cười nữa, vỗ mạnh vào vai Ly Quang “Đệ không biết sao? Dây tơ hồng này chỉ sử dụng ở phàm giới, đây là do vị tiên chưởng quản nhân duyên – Nguyệt Lão buộc đấy, nhưng lấy dây tơ hồng này buộc trên người thần tiên là chuyện lần đầu ta nghe …”
Ánh mắt Ly Quang đảo qua trên người tôi và Nhạc Kha một lúc, rồi lại gật đầu, nói với tôi “Thanh Nhi, chuyện lần trước nàng hứa với ta…”
Trong lòng tôi tính quay về một chuyến. Nghĩ tới chuyện Nguyệt Lão và thái tử Lăng Xương bắt tay đùa dai làm ra như vậy, nhưng chuyện chung thân đại sự, cho dù tính tình hòa hợp cũng phải nghe ý kiến của cha mẹ. Trước giờ tôi vẫn nghĩ mình không cha không mẹ, nhưng bây giờ… tôi nói khẽ “Thật ra từ lúc ta quen với Tu La vương thì trong lòng ta đã có một ước nguyện, phải chi ông ấy là phụ thân của tôi thì tốt biết bao nhiêu.”
Hai người bọn hắn nghe tôi nhắc tới Tu La vương thì khuôn mặt lại nghiêm túc. Tôi chậm rãi cười, tiếc nuối nói “Đáng tiếc là sau đó ta lại hiểu lầm ông là phụ thân của Đan Y nên lại lạnh nhạt với ông, dù làm sao cũng không thân thiết với ông như trước nữa, cảm thấy ông là một người đáng tin cậy.”
Tôi lại cười “Lúc ở thành San Hô, lần đầu tiên ta nghe Giao Nhân vương nhắc tới chuyện này, trong lòng ta… trong lòng ta vô cùng mâu thuẫn, vô cùng mừng vui. Có điều mấy ngày này gặp dì, bà lại không cho ta nhận phụ thân.”
Ly Quang chưa kịp mở miệng thì Nhạc Kha đã tức giận nói “Nàng đừng tin những lời dì nàng nói. Bà ấy không cho phụ tử các người nhận nhau, chẳng qua vì trong lòng rất hận Tu La vương.”
Ly Quang lại có vẻ đâm chiêu “Ý nàng là nàng muốn nói chuyện hôn nhân đại sự này với Tu La vương?”
Tôi gật gật đầu, tránh khỏi vòng tay hắn rồi nhấp một ngụm trà đắng, cảm thấy ruột gan đắng không thể tả nhưng trong lòng lại có chút hạnh phúc ngọt ngào, sự cô đơn quạnh quẽ bấy nay cũng tiêu tan, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện.
Người kia quang minh chính đại, ngang tàng tung hoành, trên Tiên giới đều nói ông vô cùng tàn bạo, thích chém giết, chỉ có tôi là biết trong lòng ông rất dịu dàng, lại có nụ cười làm say lòng người, có bờ vai rộng ấm áp, khi bàn tay to của ông nắm lấy tay tôi, trong lòng tôi ngọt như nếm mật, vô cùng mừng rỡ.
Bây giờ trong lòng tôi, không có ai có thể phỉ báng ông được, tôi khinh thường họ. Tôi đứng dậy khỏi ghế, bốn phía là mây trắng mờ mịt, tiên khí lượn lờ, bên ngoài có Thiên binh thiên tướng canh phòng cẩn mật, Thiên Hà lại mênh mông, mặc dù tôi không thể vỗ cánh bay tới nhưng trong lòng đã tâm niệm, hận không thể gặp lại ông và không lìa xa nữa.
Bóng đêm dần nhạt, ánh mặt trời le lói, trước mắt như có hào quang vạn trượng, không còn đêm tối mờ mịt nữa. Tôi niệm chú mang mọi thứ trả về phòng, nhìn hai người bọn hắn rồi khoát tay, quay đầu cười rạng rỡ “Hay là tối nay gặp lại. Ta phải đi trước.” Tôi chạy nhanh vài bước, lại nhớ ra nếu quay về chậm trễ, không kịp đưa điểm tâm sáng cho Thái tử điện hạ thì sẽ bị quở trách nên đành kéo một cụm mây rồi phóng thẳng về cung Hoa Thanh.
Cũng không biết bữa tiệc tối qua của Thái tử như thế nào, nhưng lúc tôi bay về trước cửa cung Hoa Thanh thì lại thấy Lưu Niên khổ sở đứng đợi. Thấy tôi vừa đáp xuống thì vội chạy đến kéo tôi mà nói “Bà cô ơi, hôm qua ngươi chuồn đi cả đêm không về, thái tử điện hạ tìm khắp nơi. Tối hôm qua nổi giận lôi đình, ngươi chưa trả lời thì ta cũng không được đi nghỉ ngơi.”
Tôi cũng biết tính tình của Thái tử điện hạ này vô cùng thất thường. Mới một khắc trước cười vui vẻ như gió xuân thì quay mặt đi liền lạnh lùng như đông đến. Nhưng tối qua tôi đã buông được những phiền não trong lòng, bây giờ ánh sáng trước mặt, không còn mây mù mờ mịt nữa nên cũng không để ý tới tình tình thất thường của thái tử.
Lưu Niên kéo tôi đi một mạch vào điện Tước La, thái tử điện hạ đang ngồi sau bàn, thấy tôi vào thì nói một câu buồn rười rượi “Chưởng quản cũng biết đường về rồi sao?”
Tôi ngáp một cái “Cung điện ở Thiên giới nhiều quá. Hôm trước Thái tử quăng tiểu tiên ở một nơi lạc hoắc, tới nửa đêm tiểu tiên mới về được đây. Hôm nay trong điện lại quá náo nhiệt, tiểu tiên lại thấy hình như tiểu tiên không cần hầu hạ mấy Vương tử Công chúa này nên lười biếng trốn ra ngoài. Nghe Lưu Niên nói điện hạ tìm tiểu tiên có việc, việc gì thế ạ?”
Hắn nghẹn lời, cẩn thận nhìn tôi chăm chú, lại thấy tôi thanh thản vui vẻ thì nói “Chẳng lẽ là đi gặp tình lang? Hôm qua Đông Hải long tam thái tử ở trong điện rồi lại chạy ra ngoài. Chẳng lẽ hai người cùng ở một chỗ?”
Tôi thấy ánh mắt hắn âm u, mấy lời đã ra tới miệng phải nuốt về lại, lắc lắc đầu nói “Điện hạ đang nói giỡn sao? Trước nay ta với Long tam thái tử không hợp tính, nếu hợp tính còn đánh hắn một trận để Đông Hải Long vương tức giận lên Thiên đình kể tội sao?”
Hắn gật gật đầu nhưng vẫn còn lo lắng “Nhưng dây tơ hồng kia… chẳng lẽ nàng không có cảm giác gì sao?”
Tôi thấy hắn không dễ dàng bỏ qua, lại nghĩ tới mẫu thân của thái tử Lăng Xương – bây giờ là Thiên hậu vốn chẳng dễ bắt nạt, thái tử này nếu được di truyền từ mẫu thân, không biết lòng dạ có hẹp hòi không? Thế gian này có người cười như gió xuân, nhưng lại khẩu phật tâm xà. Năm đó mẫu thân của Nhạc Kha bị thương nặng, nếu như để hai mẹ con này biết Nhạc Kha chính là đứa con trưởng của Thiên đế… hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Tôi to gan nhìn hắn, bực bội nói “Thái tử điện hạ chẳng lẽ cùng hồ đồ giống Nguyệt Lão rồi sao? Dây tơ hồng này rõ ràng là để buộc tình duyên cho người phàm lại lấy ra đùa với ta, buộc vào hai thần tiên thì sao lại công hiệu được? Thái tử điện hạ muốn biết cảm giác đó, hay là tìm Nguyệt Lão xin hai cọng rồi buộc vào cổ chân mình với Đan Y biểu tỷ xem, xem có sinh lòng mến yêu, sống chết không rời không?”
Hắn gật gật đầu, gương mặt cũng bớt lạnh lùng, mỉm cười “Chuyện này cũng đúng. Người nàng thích vốn không phải Long tam thái tử, mà là thái tử Giao Nhân… có điều hông có hôn ước, ta thấy chắc nàng cũng quên hắn rồi. Đông Hải âm u, cũng chẳng phải là một nơi ở tốt.”
Tôi mở to hai mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc : Kết luận này thái tử điện hạ lấy ở đâu ra thế, sao lại cho rằng người trong lòng tôi là Thái tử Giao nhân – Ly Quang?
Hắn thấy tôi ngẩn người không nói gì thì bật cười “Bị ta đoán trúng tới ngẩn người. Thật ngốc nghếch. Bổn vương cũng mệt rồi, nàng quay về nghỉ ngơi đi. Cũng bỏ ý định thành thân với Giao nhân tộc đi. Giao nhân vương kia lúc trước hại người khác, không ngờ lại có kết quả này. Cái chức Thái tử phi Giao tộc này, nàng đừng mơ tưởng nữa.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, lại thầm nghĩ trong lòng : Bổn tiểu tiên vốn đâu có nghĩ muốn làm Thái tử phi Giao tộc, Thái tử điện hạ ngài lo lắng nhiều thật đấy. Tôi lui ra khỏi điện, về Tín Phương Viện mà ngủ một giấc.
Ban đêm, thấy người hầu ở cung Hoa Thanh đã đi nghỉ ngơi, ở trong Tín Phương viện cũng chỉ có hai ma ma ngủ ngáy như sấm, tôi lén lút chạy ra ngoài, xem xét đường lối cẩn thận rồi lẻn vào tẩm điện của Nhạc Kha, lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ.
Trong phòng có giọng nói kiều mị của hai tiên nga, một người nói “Tam điện ha, nô tỳ nghe nói mấy Ngư nương ở ĐÔng Hải vô cùng xinh đẹp, điện hạ nhìn xem thử nhan sắc của nô tỳ có sánh bằng không?”
Người kia lại cười mọt tiếng “Muội muội, muội cùng đừng bêu xấu trước mặt Tam điện hạ chứ. Nhan sắc mà điện hạ từng thấy, tỷ với muội không thể nào sánh bằng. Nhưng tỷ muội ta đánh vào lòng của ngài. Tam điện hạ nếm thử canh cá nô tỳ tự mình nấu xem, rất ngon đấy.”
Tôi nhất thời đứng cứng ngắc ngoài cửa sổ : con rồng háo sắc này, tối hôm qua còn muốn đi tìm mẫu phi, tối nay lại trái ôm phải ấp, cười cười đùa đùa, thật là uổng phí lòng tốt của tôi, nửa đêm không ngủ mà chạy tới đây.
Đang nhấc chân định đi thì lại nghe tiếng chén sứ để cạch lên bàn, Nhạc Kha hờ hững nói “Mời hai vị về đi. Mặc dù Long tam phong lưu, quen biết không ít tiên tử nhưng người hầu thì thật không thiết.”
Tôi nghĩ lại một chút, bổn tiên ở Đông Hải cũng không ít ngày, con rồng này tuy háo sắc nhưng trong viện của hắn chưa từng thấy có Ngư nương nào hầu hạ, chỉ có mấy tiểu đồng mặc áo xanh.
Không bao lâu sau thì hai tiên nga kia nối đuôi nhau bỏ đi. Tôi nhìn lén qua khe cửa thì thấy hắn cầm một quyển sách mà ngẩn người, rất lâu sau vẫn chưa lật sang trang, cũng không biết là hắn đang suy nghĩ gì. Trên bàn còn đặt một chén canh, chắc là canh cá mà hai tiên nga kia chính tay làm.
Tôi ho khan vài tiếng, thấy hắn vội vã bỏ sách trong tay xuống, đứng dậy khỏi ghế, lúc này tôi mới mỉm cười đi vào “Tam điện hạ thật có phúc, có giai nhân cùng sẻ chia.”
Sắc mặt hắn lúc này đen hết một nửa, bước mấy bước nắm chặt tay tôi “Chúng ta hẹn nửa đêm, sao bây giờ nàng mới đến? Còn không nhanh trời sẽ nhanh sáng.”
Tôi nhan mặt, cảm thấy trong lòng không được thoải mái nhưng cũng không để lộ ra, đùa cợt hắn “Tiểu tiên đứng ở ngoài đã lâu, khó xử không biết làm sao, không muốn quấy rầy nhã hứng của tam điện hạ.”
Hắn gõ trán tôi một cái, cười nói “Nếu không phải nàng vẫn cứ ngẩn ngơ, một chút cũng không hiểu thì ta đâu phải vì nàng mà ăn chua uống dấm.” Nói xong kéo tôi ra ngoài.
Tôi nghe thấy lời kia của hắn thì càng bực, bị hắn kéo đi cũng không chịu ngẩng đầu, chỉ ũ rũ sầu não.
Lúc chúng tôi đi tới Ngự Hoa viên, tất cả vẫn thật yên tĩnh. Hắn kéo tôi đi xung quanh, tôi bực hắn không nể mặt mà nói bừa, chuyện ăn chua uống dấm này mà cũng nói được nên hắn hỏi mười tôi chỉ trả lời hai. Chúng tôi mượn ánh trăng mà nhìn hoa cỏ trong Ngự hoa viên.
Nhạc Kha thấy tôi giận dỗi thì cười khổ, đành phải để tôi cúi đầu nhìn cây cỏ dưới chân. Tôi vừa nhìn vừa đếm, lại thấy một cây hoa quỳnh to, nụ hoa trắng được che chở cẩn thận, có tới mười đóa hoa, ở dưới ánh trăng tỏa hương thanh khiết.
Tôi nhìn nó chăm chú, trong đó có một đóa hoa đang từ từ nở ra dưới ánh trăng, cánh hoa mềm mại từ từ tách ra, lúc nhụy hoa lộ ra thì lại truyền đến một tiếng kêu “Con ơi chạy đi… con ơi chạy đi…”
Tiếng nói giống như giấu trong đóa hoa.
Tôi bị giật mình, té ngửa xuống đất.
Thấy vẻ mặt cười ngờ nghệch của Nhạc Kha, tôi suýt cho rằng hắn lại trở về bộ dáng ngây ngô trẻ thơ như lúc ở thành San Hô, tôi khều khều tay Ly Quang, nói nhỏ “Hay là con rồng này lại tái phát bệnh cũ rồi?”
Ly Quang thuận tiện nắm lấy tay tôi, cũng thì thầm “Chắc là huynh ấy nghe nói mình tự dưng bị cột dây tơ hồng, không biết là định thân với tiên tử nào trên trời, vui quá nên hóa điên chăng?”
Tôi nhìn nụ cười của Ly Quang thì chột dạ, không dám nói với hắn chuyện cọng dây tơ hồng này là buộc trên chân tôi.
Nhạc Kha ôm chân vui vẻ một lúc lại nghe thấy tôi với Ly Quang nhỏ to với nhau thì không cười nữa, vỗ mạnh vào vai Ly Quang “Đệ không biết sao? Dây tơ hồng này chỉ sử dụng ở phàm giới, đây là do vị tiên chưởng quản nhân duyên – Nguyệt Lão buộc đấy, nhưng lấy dây tơ hồng này buộc trên người thần tiên là chuyện lần đầu ta nghe …”
Ánh mắt Ly Quang đảo qua trên người tôi và Nhạc Kha một lúc, rồi lại gật đầu, nói với tôi “Thanh Nhi, chuyện lần trước nàng hứa với ta…”
Trong lòng tôi tính quay về một chuyến. Nghĩ tới chuyện Nguyệt Lão và thái tử Lăng Xương bắt tay đùa dai làm ra như vậy, nhưng chuyện chung thân đại sự, cho dù tính tình hòa hợp cũng phải nghe ý kiến của cha mẹ. Trước giờ tôi vẫn nghĩ mình không cha không mẹ, nhưng bây giờ… tôi nói khẽ “Thật ra từ lúc ta quen với Tu La vương thì trong lòng ta đã có một ước nguyện, phải chi ông ấy là phụ thân của tôi thì tốt biết bao nhiêu.”
Hai người bọn hắn nghe tôi nhắc tới Tu La vương thì khuôn mặt lại nghiêm túc. Tôi chậm rãi cười, tiếc nuối nói “Đáng tiếc là sau đó ta lại hiểu lầm ông là phụ thân của Đan Y nên lại lạnh nhạt với ông, dù làm sao cũng không thân thiết với ông như trước nữa, cảm thấy ông là một người đáng tin cậy.”
Tôi lại cười “Lúc ở thành San Hô, lần đầu tiên ta nghe Giao Nhân vương nhắc tới chuyện này, trong lòng ta… trong lòng ta vô cùng mâu thuẫn, vô cùng mừng vui. Có điều mấy ngày này gặp dì, bà lại không cho ta nhận phụ thân.”
Ly Quang chưa kịp mở miệng thì Nhạc Kha đã tức giận nói “Nàng đừng tin những lời dì nàng nói. Bà ấy không cho phụ tử các người nhận nhau, chẳng qua vì trong lòng rất hận Tu La vương.”
Ly Quang lại có vẻ đâm chiêu “Ý nàng là nàng muốn nói chuyện hôn nhân đại sự này với Tu La vương?”
Tôi gật gật đầu, tránh khỏi vòng tay hắn rồi nhấp một ngụm trà đắng, cảm thấy ruột gan đắng không thể tả nhưng trong lòng lại có chút hạnh phúc ngọt ngào, sự cô đơn quạnh quẽ bấy nay cũng tiêu tan, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện.
Người kia quang minh chính đại, ngang tàng tung hoành, trên Tiên giới đều nói ông vô cùng tàn bạo, thích chém giết, chỉ có tôi là biết trong lòng ông rất dịu dàng, lại có nụ cười làm say lòng người, có bờ vai rộng ấm áp, khi bàn tay to của ông nắm lấy tay tôi, trong lòng tôi ngọt như nếm mật, vô cùng mừng rỡ.
Bây giờ trong lòng tôi, không có ai có thể phỉ báng ông được, tôi khinh thường họ. Tôi đứng dậy khỏi ghế, bốn phía là mây trắng mờ mịt, tiên khí lượn lờ, bên ngoài có Thiên binh thiên tướng canh phòng cẩn mật, Thiên Hà lại mênh mông, mặc dù tôi không thể vỗ cánh bay tới nhưng trong lòng đã tâm niệm, hận không thể gặp lại ông và không lìa xa nữa.
Bóng đêm dần nhạt, ánh mặt trời le lói, trước mắt như có hào quang vạn trượng, không còn đêm tối mờ mịt nữa. Tôi niệm chú mang mọi thứ trả về phòng, nhìn hai người bọn hắn rồi khoát tay, quay đầu cười rạng rỡ “Hay là tối nay gặp lại. Ta phải đi trước.” Tôi chạy nhanh vài bước, lại nhớ ra nếu quay về chậm trễ, không kịp đưa điểm tâm sáng cho Thái tử điện hạ thì sẽ bị quở trách nên đành kéo một cụm mây rồi phóng thẳng về cung Hoa Thanh.
Cũng không biết bữa tiệc tối qua của Thái tử như thế nào, nhưng lúc tôi bay về trước cửa cung Hoa Thanh thì lại thấy Lưu Niên khổ sở đứng đợi. Thấy tôi vừa đáp xuống thì vội chạy đến kéo tôi mà nói “Bà cô ơi, hôm qua ngươi chuồn đi cả đêm không về, thái tử điện hạ tìm khắp nơi. Tối hôm qua nổi giận lôi đình, ngươi chưa trả lời thì ta cũng không được đi nghỉ ngơi.”
Tôi cũng biết tính tình của Thái tử điện hạ này vô cùng thất thường. Mới một khắc trước cười vui vẻ như gió xuân thì quay mặt đi liền lạnh lùng như đông đến. Nhưng tối qua tôi đã buông được những phiền não trong lòng, bây giờ ánh sáng trước mặt, không còn mây mù mờ mịt nữa nên cũng không để ý tới tình tình thất thường của thái tử.
Lưu Niên kéo tôi đi một mạch vào điện Tước La, thái tử điện hạ đang ngồi sau bàn, thấy tôi vào thì nói một câu buồn rười rượi “Chưởng quản cũng biết đường về rồi sao?”
Tôi ngáp một cái “Cung điện ở Thiên giới nhiều quá. Hôm trước Thái tử quăng tiểu tiên ở một nơi lạc hoắc, tới nửa đêm tiểu tiên mới về được đây. Hôm nay trong điện lại quá náo nhiệt, tiểu tiên lại thấy hình như tiểu tiên không cần hầu hạ mấy Vương tử Công chúa này nên lười biếng trốn ra ngoài. Nghe Lưu Niên nói điện hạ tìm tiểu tiên có việc, việc gì thế ạ?”
Hắn nghẹn lời, cẩn thận nhìn tôi chăm chú, lại thấy tôi thanh thản vui vẻ thì nói “Chẳng lẽ là đi gặp tình lang? Hôm qua Đông Hải long tam thái tử ở trong điện rồi lại chạy ra ngoài. Chẳng lẽ hai người cùng ở một chỗ?”
Tôi thấy ánh mắt hắn âm u, mấy lời đã ra tới miệng phải nuốt về lại, lắc lắc đầu nói “Điện hạ đang nói giỡn sao? Trước nay ta với Long tam thái tử không hợp tính, nếu hợp tính còn đánh hắn một trận để Đông Hải Long vương tức giận lên Thiên đình kể tội sao?”
Hắn gật gật đầu nhưng vẫn còn lo lắng “Nhưng dây tơ hồng kia… chẳng lẽ nàng không có cảm giác gì sao?”
Tôi thấy hắn không dễ dàng bỏ qua, lại nghĩ tới mẫu thân của thái tử Lăng Xương – bây giờ là Thiên hậu vốn chẳng dễ bắt nạt, thái tử này nếu được di truyền từ mẫu thân, không biết lòng dạ có hẹp hòi không? Thế gian này có người cười như gió xuân, nhưng lại khẩu phật tâm xà. Năm đó mẫu thân của Nhạc Kha bị thương nặng, nếu như để hai mẹ con này biết Nhạc Kha chính là đứa con trưởng của Thiên đế… hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Tôi to gan nhìn hắn, bực bội nói “Thái tử điện hạ chẳng lẽ cùng hồ đồ giống Nguyệt Lão rồi sao? Dây tơ hồng này rõ ràng là để buộc tình duyên cho người phàm lại lấy ra đùa với ta, buộc vào hai thần tiên thì sao lại công hiệu được? Thái tử điện hạ muốn biết cảm giác đó, hay là tìm Nguyệt Lão xin hai cọng rồi buộc vào cổ chân mình với Đan Y biểu tỷ xem, xem có sinh lòng mến yêu, sống chết không rời không?”
Hắn gật gật đầu, gương mặt cũng bớt lạnh lùng, mỉm cười “Chuyện này cũng đúng. Người nàng thích vốn không phải Long tam thái tử, mà là thái tử Giao Nhân… có điều hông có hôn ước, ta thấy chắc nàng cũng quên hắn rồi. Đông Hải âm u, cũng chẳng phải là một nơi ở tốt.”
Tôi mở to hai mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc : Kết luận này thái tử điện hạ lấy ở đâu ra thế, sao lại cho rằng người trong lòng tôi là Thái tử Giao nhân – Ly Quang?
Hắn thấy tôi ngẩn người không nói gì thì bật cười “Bị ta đoán trúng tới ngẩn người. Thật ngốc nghếch. Bổn vương cũng mệt rồi, nàng quay về nghỉ ngơi đi. Cũng bỏ ý định thành thân với Giao nhân tộc đi. Giao nhân vương kia lúc trước hại người khác, không ngờ lại có kết quả này. Cái chức Thái tử phi Giao tộc này, nàng đừng mơ tưởng nữa.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, lại thầm nghĩ trong lòng : Bổn tiểu tiên vốn đâu có nghĩ muốn làm Thái tử phi Giao tộc, Thái tử điện hạ ngài lo lắng nhiều thật đấy. Tôi lui ra khỏi điện, về Tín Phương Viện mà ngủ một giấc.
Ban đêm, thấy người hầu ở cung Hoa Thanh đã đi nghỉ ngơi, ở trong Tín Phương viện cũng chỉ có hai ma ma ngủ ngáy như sấm, tôi lén lút chạy ra ngoài, xem xét đường lối cẩn thận rồi lẻn vào tẩm điện của Nhạc Kha, lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ.
Trong phòng có giọng nói kiều mị của hai tiên nga, một người nói “Tam điện ha, nô tỳ nghe nói mấy Ngư nương ở ĐÔng Hải vô cùng xinh đẹp, điện hạ nhìn xem thử nhan sắc của nô tỳ có sánh bằng không?”
Người kia lại cười mọt tiếng “Muội muội, muội cùng đừng bêu xấu trước mặt Tam điện hạ chứ. Nhan sắc mà điện hạ từng thấy, tỷ với muội không thể nào sánh bằng. Nhưng tỷ muội ta đánh vào lòng của ngài. Tam điện hạ nếm thử canh cá nô tỳ tự mình nấu xem, rất ngon đấy.”
Tôi nhất thời đứng cứng ngắc ngoài cửa sổ : con rồng háo sắc này, tối hôm qua còn muốn đi tìm mẫu phi, tối nay lại trái ôm phải ấp, cười cười đùa đùa, thật là uổng phí lòng tốt của tôi, nửa đêm không ngủ mà chạy tới đây.
Đang nhấc chân định đi thì lại nghe tiếng chén sứ để cạch lên bàn, Nhạc Kha hờ hững nói “Mời hai vị về đi. Mặc dù Long tam phong lưu, quen biết không ít tiên tử nhưng người hầu thì thật không thiết.”
Tôi nghĩ lại một chút, bổn tiên ở Đông Hải cũng không ít ngày, con rồng này tuy háo sắc nhưng trong viện của hắn chưa từng thấy có Ngư nương nào hầu hạ, chỉ có mấy tiểu đồng mặc áo xanh.
Không bao lâu sau thì hai tiên nga kia nối đuôi nhau bỏ đi. Tôi nhìn lén qua khe cửa thì thấy hắn cầm một quyển sách mà ngẩn người, rất lâu sau vẫn chưa lật sang trang, cũng không biết là hắn đang suy nghĩ gì. Trên bàn còn đặt một chén canh, chắc là canh cá mà hai tiên nga kia chính tay làm.
Tôi ho khan vài tiếng, thấy hắn vội vã bỏ sách trong tay xuống, đứng dậy khỏi ghế, lúc này tôi mới mỉm cười đi vào “Tam điện hạ thật có phúc, có giai nhân cùng sẻ chia.”
Sắc mặt hắn lúc này đen hết một nửa, bước mấy bước nắm chặt tay tôi “Chúng ta hẹn nửa đêm, sao bây giờ nàng mới đến? Còn không nhanh trời sẽ nhanh sáng.”
Tôi nhan mặt, cảm thấy trong lòng không được thoải mái nhưng cũng không để lộ ra, đùa cợt hắn “Tiểu tiên đứng ở ngoài đã lâu, khó xử không biết làm sao, không muốn quấy rầy nhã hứng của tam điện hạ.”
Hắn gõ trán tôi một cái, cười nói “Nếu không phải nàng vẫn cứ ngẩn ngơ, một chút cũng không hiểu thì ta đâu phải vì nàng mà ăn chua uống dấm.” Nói xong kéo tôi ra ngoài.
Tôi nghe thấy lời kia của hắn thì càng bực, bị hắn kéo đi cũng không chịu ngẩng đầu, chỉ ũ rũ sầu não.
Lúc chúng tôi đi tới Ngự Hoa viên, tất cả vẫn thật yên tĩnh. Hắn kéo tôi đi xung quanh, tôi bực hắn không nể mặt mà nói bừa, chuyện ăn chua uống dấm này mà cũng nói được nên hắn hỏi mười tôi chỉ trả lời hai. Chúng tôi mượn ánh trăng mà nhìn hoa cỏ trong Ngự hoa viên.
Nhạc Kha thấy tôi giận dỗi thì cười khổ, đành phải để tôi cúi đầu nhìn cây cỏ dưới chân. Tôi vừa nhìn vừa đếm, lại thấy một cây hoa quỳnh to, nụ hoa trắng được che chở cẩn thận, có tới mười đóa hoa, ở dưới ánh trăng tỏa hương thanh khiết.
Tôi nhìn nó chăm chú, trong đó có một đóa hoa đang từ từ nở ra dưới ánh trăng, cánh hoa mềm mại từ từ tách ra, lúc nhụy hoa lộ ra thì lại truyền đến một tiếng kêu “Con ơi chạy đi… con ơi chạy đi…”
Tiếng nói giống như giấu trong đóa hoa.
Tôi bị giật mình, té ngửa xuống đất.