Ly Quang luôn không muốn làm những loại sự việc này, mặt đỏ lên đứng ở giữa chính sảnh, lúc nào cũng bị cha nhìn chằm chằm, mới vừa rồi còn ngồi như một kẻ hèn. Hắn mang đến những cô nương giao nhân với những hộp lễ vật này tặng thì bị cha kêu Phương Trọng cho người mang đi.
Tôi ở sau rèm nhìn quang cảnh này, không biết bên trong hồ lô của cha bán cái gì? Nếu như nói ông nhận lấy những cô nương giao nhân này, tôi tuyệt đối không tin, nhưng ông cũng không từ chối, gần như là ý muốn nhận rồi. Trong lòng tôi thấy nôn nóng, chỉ lo quan sát, cả người nghiêng về phía trước, không cẩn thận làm cho tấm rèm kéo ngã cái chân đèn bên cạnh, chỉ nghe một tiếng "ầm ầm", viên minh châu to như cái trứng vịt nằm trên chân đèn đang lăn tròn, chạy qua trước mặt chỗ Tu La vương ngồi, đến gần chỗ cách chân Ly Quang năm bước thì dừng lại.
Ly Quang cúi người nhặt viên minh châu lên, nhìn về phía sau rèm thăm dò một hồi, lại liếc mắt nhìn sang cha một cái, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, ước chừng không thể tin được đường đường là Vương thành Tu La, thế mà lại buông thả đến như thế, mặc cho người hầu tùy tiện quấy nhiễu lúc chủ đang gặp mặt khách đến thăm.
Chỉ nghe thấy cha ho khan một cái, tôi cực kỳ hoài nghi, mấy ngày nay bệnh ông đã khỏi rồi, khi nào lại có thêm tật xấu ho khan này? Đang trong lúc tập trung suy nghĩ chuẩn bị thảo dược trị ho cho ông, thì nghe được tiếng ông nói: "Ly Quang thái tử đừng chê bai. . . . .. . Khụ. . . . . .Nơi này của ta tương đối có nhiều chuột con. . . . . ."
Tôi bị câu nói này làm cho sặc nước, lạp tức ho không ngừng, trước mặt bỗng tối sầm lại, cha vén rèm đi vào, đưa bàn tay to ra vỗ nhẹ trên lưng tôi vài cái, nắm tay của tôi từ phía sau rèm đi ra trước sảnh, vừa đi vừa cười nói: "Thái tử điện hạ chớ giận! Tiểu công chúa của ta thường ngay hay nghịch ngợm, thích trốn ở phía sau rèm nhìn lén, cũng là thái tử điện hạ lớn lên tuấn tú, làm cho nam nhi thành Tu La của ta đây đều có chút thua kém. Con bé không nhìn thái tử, thì còn biết đi nhìn người nào đây?"
Tôi ho đến đầu trướng lên choáng váng, bị cha kéo đến người ở chỗ của Vương , nhỏ giọng than thở: "Cha, con với Ly Quang đã quen nhau từ trước." Ngẩng đầu nhìn lên, mặt Ly Quang mất đi sự chán nản, hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên là cực kỳ vui vẻ: "Thanh nhi, thì ra là nàng ở đây. Tự mình nàng đã đến rồi, ta đã phái người tìm khắp nói rất lâu, cũng không tìm thấy được tung tích của nàng. . . . . Ta nghĩ có khi nào nàng trở lại Thiên Đình, mà lo lăng trắng đêm."
Hắn cho tôi như vậy sao, vốn là tôi nên vui mừng mới đúng. Nhưng trong lòng lại thấy tức giận vì hắn tặng mấy cô nương giao nhân cho cha, đúng là bụng dạ khó lường, vì thế trầm giọng nói: "Tiểu tiên chỉ có chức vụ nho nhỏ, nào dám để cho Ly Quang điện hạ phải lo lắng? Ly Quang điện hạ là người bận rộn, mà còn phải quan tâm đến cô nương giao nhân, thật sự là vất vả."
Cha cầm chung trà di chuyển qua lại, tôi liền thuận tay lấy ly trà của ông uống, đang tính nói tiếp thì Ly Quang đã cười vui hớn hở: "Thì ra Thanh nhi với Tu La vương cha con đã nhận nhau rồi. Thật đáng mừng! Thật đáng mừng!" Không biết thính lực của hắn có xảy ra vấn đề, hay là đã quá mức vui mừng, xem nhẹ câu ở phía trước. Trong lòng tôi cực kỳ không vui, đề cao giọng mang theo trào phúng: "Ly Quang điện hạ vội đưa những cô nương giao nhân này đến cho cha, chẳng lẽ là để ăn mừng cha con chúng ta nhận nhau sao?"
Trong thoáng chốc gương mặt như bạch ngọc của Ly Quang đã đỏ ửng như máu vậy. Thật lâu sau mới nói: "Việc này chính là mưu kế mà phụ vương ta bày ra."
Tôi phản bác lại: "Nếu là do phụ vương của điện hạ bày ra, chẳng lẽ tất cả cũng không liên quan đến điện hạ? Ông ta nói cái gì thì lám cái đó sao? Định tặng những cô nương giao nhân này đến đây làm cái gì?" Ối chào, làm cho hắn thiếu chút nữa phải dốc hết sức ra mà chống chịu.
Hắn cúi đầu kêu: "Thanh nhi. . . . . . ." Trên mặt tràn đầy vẻ ấm ức, bỗng nhiên đứng dậy hướng về phía cha tôi khom người thi lễ, "Tu La vương xem xét cho, chì vì Ly Quang phản đối phụ vương sử dụng ảo thuật yểm lên Nhân giới, mở rộng lục địa, lại phản đối ông đánh nhau với Thiên giới, làm hại mấy huynh đệ tỷ muội giao tộc, bị ông nhốc tại thành san hô. Lần này nghe nói phụ vương có ý muốn kết liên minh với Tu La vương, nên mới tự mình xin đi, chỉ là mượn cớ muốn tìm kiếm tung tích của Thanh nhi."
Cha cười tán thưởng, khách sáo nói: " Ly Quang điện hạ vẫn nên ngồi xuống mà nói chuyện. Tiểu nha đầu nhà ta có chút lõ mãng rồi. Lại phải phiền điện hạ đừng chê trách."
Ly Quàng cười ảm đạm: "Thanh nhi lòng dạ ngay thẳng, trong sáng vô tư, buồn vui theo cảm tính, đó là tình cảm chân thật, Ly Quang kết giao với nàng mấy ngàn năm, cũng không có một tia trách cứ." Lại vui mừng nói: "Ngày ấy, lúc Thanh nhi tự mình vổ cánh bay đi, ta lo lắng ngày đêm, tìm kiếm khắp nơi, hiện giờ lại nhìn thấy nàng về Thành Tu La, cuối cùng tâm nguyện cũng hoàn thành, ta cũng vui thay nàng!"
Tôi biết Ly Quang từ nhỏ là người ngay thẳng, cũng không nói láo, hắn đã nói là mượn cơ hội để đến tìm tung tích của tôi, tất nhiên đó là như vậy. Qua hai trăm năm, tôi bị Lăng Xương bắt đi, hắn cùng với Nhạc Kha vất vả tìm kiếm khắp nơi, lòng nhớ mong tôi, không thể nào là giả. Trong lòng tôi cảm thấy thẹn vì những lời nói của mình, mặt đỏ lên nói: "Ly Quang đừng tức giận, Thanh Loan phải xin lỗi huynh! Trách lầm huynh, xin lỗi."
Cha ha ha cười lên, nói: "Ta thấy Ly Quang điện hạ là một người thanh kiết can đảm, có lòng hiệp nghĩa, vô cùng hợp ý với ta, Nha đầu Loan nhi kia tính tình trẻ con, nếu như con bé có lòng dạ hẹp hòi, Ly Quang điện hạ cũng không cần để ý đến!"
Tôi biết biết đây là cha thích Ly Quang, mới nãy vừa nói. Lắc Lắc cánh tay của ông, không vui nói: "Cha, người đây là mượn cớ khen Ly Quang để trách mắng con, con sẽ tức giận đó."
Ông quay đầu nhéo nhẹ chóp mũi tôi, thản nhiên cười: "Còn nói cha nói sai sao? Con bé này không phải là có lòng dạ hẹp hòi đó chứ?"
Buổi tối, cha tổ chức tiệc thiết đãi Ly Quang tại Vương thành, một đám văn thần võ tướng đến tiếp đãi khách, Bà Nhã Trĩ cũng đứng ở giữa hàng, ngồi ở bên cạnh vị tướng quân tôi đã gặp khi mới đến thành Tu La, giúp tôi thuê tiểu viện, lại tặng cả kim tệ cho tôi.
Dân chúng, chiến sĩ thành Tu La đều vui vẻ tha hồ uống, ngày thường đều có vẻ khôi ngô tráng kiện, có thể Ly Quang là người khiêm tốn ôn hòa, ghen ghét trong lòng, đúng là không ngờ có thể kéo đến trút rượu Ly Quang. Rượu ngon ở thành Tu La so với nơi khác càng dữ dội hơn, uống một ly liền cảm thấy nóng rát cả cổ họng, thật nóng đến cả bên trong bụng.
Da Ly Quang trắng như ngà voi, vài lần mở miệng muốn dục chuyện kết liên minh giữa hai bên với cha, đều bị người khác mời rượu cắt ngang, đưa đến cho hắn rất nhiều rượu phải uống.
Tôi ngồi ở chỗ Vương Tu La cảm thấy thú vị, nhỏ giọng nói: "Cha, cứ chuốc rượu thế này, chỉ sợ Ly Quang sẽ say đến chết , làm sao còn nhớ rõ chuyện kết minh giữa hai bên được?"
Cha ngửa đầu uống cạn một ly rượu mạnh, nghiên đầu nhìn tôi mắt nháy nháy vài cái: "Cha chính là muốn nó không bàn được chuyện kết minh giữa hai bên."
"Vì sao?" Việc này quả thật không giống tính cách của cha.
Ông cười nhẹ một cái, lại uống một ngụm rượu to: "Giao nhân vương vì lợi ích cá nhân, dã tâm không nhỏ, nhân phẩm không tốt, nếu phụ thân không biết vị Ly Quang điện hạ này là bạn cũ của Loan nhi, nó với con quen thân đã lâu, hôm nay chỉ sợ Vương Thành Tu La, nó cũng đừng mơ mà bước được một bước đi vào."
Tôi nhìn về phía người ngồi ở trên Hắc Tháp vị đám người thành Tu La trút rượu đến say sẩm mặt mày, Ly Quang gần như là không phân biệt được phương hướng, cười trộm nói: "Tuy nhiên cha dùng phương pháp trút rượu này, nhưng là cũng không tốt lắm?"
Cha lại uống một hớp rượu, nghiêm mặt nói: "Loan nhi, việc này con phải hiểu ra đạo lý. Bạn cũ mặc dù khiến cho con khó quên, nhưng tương lai con phải gánh chịu trách nhiệm của tộc Tu La, vạn lần không thể lấy một cái nhân tình mà làm cho cả tộc chúng ta phải gặp chuyện không hay. Về phần Ly Quang thái tử, muốn tìm bạn cũ ôn chuyện hay uống rượu, cha sẽ không ngăn cản, còn nếu như bàn việc khác, vậy thì tất cả tùy tiện đi."
Từ khi tôi trở về thành, đến nay cha chưa từng nghiêm khắc khiển trách tôi, hôm nay ông nghiêm khắc dạy bảo tôi, dĩ nhiên tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng. Lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Con đã nhớ rõ." Lại liếc mắt nhìn Ly Quang ngồi cách đó không xa, bị năm ba vị người đàn ông cao lớn tộc Tu La choàng vai bá cổ ở đó, trong chớp mặt lại bị rót thêm năm sáu ly rượu, dẫn đến thu hút anh mắt của mấy cô gái ở trong điện lưu luyến qua lại trên khuôn mặt hắn.
Từ trước đến nay Ly Quang rất ít uống rượu, nhưng hôm nay đã phải uống không ít, hai mắt mơ màng, sắc môi kiều mỵ, ngay cả mặt mũi làn da cả người đểu ửng đỏ, lúc này ngược lại không từ chối mấy người tộc Tu La nữa. Ôm lấy bình rượu tự rót tự uống, uống đến không biết trời đất. Mà cho dù có ai đến, hắn đều cười đến cực kỳ rực rỡ, nhiệt tình như vậy thật tình không giống với vẻ bình tĩnh lạnh lùng của Giao Nhân vương cha hắn.
Tôi xoa đầu có chút hơi choáng váng, nói nhỏ: "Cha, không bằng con dẫn theo Ly Quang rời đi nơi này trước."
Cha Tu La vô cùng yêu thương coi tôi như trân bảo, nên luôn đồng ý các thỉnh cầu của tôi. Trước mắt bao người, Tôi đỡ Ly Quang lên rời đi trước những nụ cười mờ ám của mọi người tộc Tu La, gần như là bỏ chạy trối chết.
Ly Quang dựa cả nữa người lên người tôi, nhỏ giọng nói: "Thanh nhi. . . . . .Thanh nhi. . . . . " Một cánh khoác lên vai tôi, cả đầu ngã lên phía cổ tôi, hơi thở nóng bỏng không ngừng phả lên gáy tôi. Cho tới bây giờ hắn luôn giữ kẻ, hôm nay cũng không biết do đã lâu không gặp, hay là do say rượu, vậy mà lại hít sâu một lúc ở cổ tôi.
Nhớ lại lúc hắn cáu thân tôi ở Thiên giới, khi đó toi sợ làm tổn thương hắn, không chịu giải quyết nhanh chóng, tôi không khỏi run lên, thật sự lo lắng hắn sẽ nhắc lại chuyện cũ.
Hắn lại đột nhiên đưa tay lên xoa cổ tôi, mơ mơ màng màng xem xét tìm hiểu, có chút quan tâm nói: "Thanh nhi, ta thật sự lo lắng cho nàng!"
Tôi bị bộ dáng mơ hồ này của hắn làm cho tức giận đến nở nụ cười. Rõ ràng là cho chính mình hồ đồ, cũng nghĩ người khác hồ đồ. Lại sợ hắn say rượu mà vô cớ gây sự, liên tục gật đầu nói: "Ta hiểu rõ. Ngay từ đầu đã tin tưởng."
Lúc này tôi và hắn đã đi đến Yến điện, nhìn nhưng vòng tròn trên bầu trời trong đẹp đẽ, ở xa xa người hầu đuổi theo ở phía sau, hắn ngẩng đầu lên, cười đến cực kỳ vui vẻ, hai tay giang rộng ra ôm tôi vào lòng, kề đầu ở trên đầu tôi, buồn bả thở dài nói: "Nàng không biết, ta rất bất hiếu. Lúc phụ vượng bảo ta mang người đẹp và tài vật đến thành Tu La, tôi nghĩ tới, nghe được Tu La vương cực kỳ chung tình, bất quá mấy cô gái này chỉ có chút xinh đẹp thôi, làm sao ngài ấy để coi trọng để trong lòng? Càng đừng bàn đến tài vật, sợ là ngay từ đầu đã bị ngài ấy xem như đồ bỏ. Nhưng là Thanh nhi, ta vẫn kiên trì đến đây. Nghĩ đến không biết chừng sẽ gặp lại nàng ở thành Tu La, trong long liền rộn ràng không thôi, khó có thể bình tĩnh được. Ngay đến bản thân ta cũng không có nghĩ đến việc kết minh giữa hai bên."
Tôi đã biết việt kết minh, cha tuyệt đối sẽ không đồng ý. Hắn sinh đã trong sáng, lại được người khác khuyên giải, trong lòng tất nhiên cũng đã hiểu rõ, biết việc này không dễ thành. Tôi an ủi vỗ vỗ tay hắn, nói: "Từ trước đến này cha luôn là người có chủ trương, chuyện ông có thể nghe theo ta, nhưng chuyện lớn cũng không phải là việc ta có thể tấy mấy tay chân." Không thể giúp được hắn, trong lòng có chút áy náy.
Ý cười của Ly Quang càng ngày càng rộng hơn, như hiểu rõ sự đời: "Việc này Tu La vương không đồng ý, bất quá chỉ là việc của phụ vương của ta thôi. Lần này ta đến đây cũng chỉ là viện cớ. Nếu như thật sự đánh nhau. . . . . . . ." Sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Bất quá là tạo ra một sát nghiệp thôi."
Không khí chung quanh đột nhiên ngộp ngạt. Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong như khay ngọc, vì muốn làm cho hắn thoải mái, đột nhiên nói: "Huynh yên tâm, tất nhiên là Thiên giới phải đến Đông hải hại chiến thư."
Hắn cười nói: "Huynh bất quá chỉ mới rời đi có vài ngày? Đi học cái này trêu hoa ghẹo nguyệt người khác rồi."
Tôi chỉ vào ánh trăng cười nói: "Nhìn một cái xem, trong ba ngày đó ở Thiên giới lại có hôn lễ của Lăng Xương thái tử và Đan Y, ngày đã sớm được định sẵn. Làm sao có thể để thái tử điện hạ trong ngày đại hôn mà đến Đông Hải hạ chiến thư."
Ly Quang luôn không muốn làm những loại sự việc này, mặt đỏ lên đứng ở giữa chính sảnh, lúc nào cũng bị cha nhìn chằm chằm, mới vừa rồi còn ngồi như một kẻ hèn. Hắn mang đến những cô nương giao nhân với những hộp lễ vật này tặng thì bị cha kêu Phương Trọng cho người mang đi.
Tôi ở sau rèm nhìn quang cảnh này, không biết bên trong hồ lô của cha bán cái gì? Nếu như nói ông nhận lấy những cô nương giao nhân này, tôi tuyệt đối không tin, nhưng ông cũng không từ chối, gần như là ý muốn nhận rồi. Trong lòng tôi thấy nôn nóng, chỉ lo quan sát, cả người nghiêng về phía trước, không cẩn thận làm cho tấm rèm kéo ngã cái chân đèn bên cạnh, chỉ nghe một tiếng "ầm ầm", viên minh châu to như cái trứng vịt nằm trên chân đèn đang lăn tròn, chạy qua trước mặt chỗ Tu La vương ngồi, đến gần chỗ cách chân Ly Quang năm bước thì dừng lại.
Ly Quang cúi người nhặt viên minh châu lên, nhìn về phía sau rèm thăm dò một hồi, lại liếc mắt nhìn sang cha một cái, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, ước chừng không thể tin được đường đường là Vương thành Tu La, thế mà lại buông thả đến như thế, mặc cho người hầu tùy tiện quấy nhiễu lúc chủ đang gặp mặt khách đến thăm.
Chỉ nghe thấy cha ho khan một cái, tôi cực kỳ hoài nghi, mấy ngày nay bệnh ông đã khỏi rồi, khi nào lại có thêm tật xấu ho khan này? Đang trong lúc tập trung suy nghĩ chuẩn bị thảo dược trị ho cho ông, thì nghe được tiếng ông nói: "Ly Quang thái tử đừng chê bai. . . . .. . Khụ. . . . . .Nơi này của ta tương đối có nhiều chuột con. . . . . ."
Tôi bị câu nói này làm cho sặc nước, lạp tức ho không ngừng, trước mặt bỗng tối sầm lại, cha vén rèm đi vào, đưa bàn tay to ra vỗ nhẹ trên lưng tôi vài cái, nắm tay của tôi từ phía sau rèm đi ra trước sảnh, vừa đi vừa cười nói: "Thái tử điện hạ chớ giận! Tiểu công chúa của ta thường ngay hay nghịch ngợm, thích trốn ở phía sau rèm nhìn lén, cũng là thái tử điện hạ lớn lên tuấn tú, làm cho nam nhi thành Tu La của ta đây đều có chút thua kém. Con bé không nhìn thái tử, thì còn biết đi nhìn người nào đây?"
Tôi ho đến đầu trướng lên choáng váng, bị cha kéo đến người ở chỗ của Vương , nhỏ giọng than thở: "Cha, con với Ly Quang đã quen nhau từ trước." Ngẩng đầu nhìn lên, mặt Ly Quang mất đi sự chán nản, hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên là cực kỳ vui vẻ: "Thanh nhi, thì ra là nàng ở đây. Tự mình nàng đã đến rồi, ta đã phái người tìm khắp nói rất lâu, cũng không tìm thấy được tung tích của nàng. . . . . Ta nghĩ có khi nào nàng trở lại Thiên Đình, mà lo lăng trắng đêm."
Hắn cho tôi như vậy sao, vốn là tôi nên vui mừng mới đúng. Nhưng trong lòng lại thấy tức giận vì hắn tặng mấy cô nương giao nhân cho cha, đúng là bụng dạ khó lường, vì thế trầm giọng nói: "Tiểu tiên chỉ có chức vụ nho nhỏ, nào dám để cho Ly Quang điện hạ phải lo lắng? Ly Quang điện hạ là người bận rộn, mà còn phải quan tâm đến cô nương giao nhân, thật sự là vất vả."
Cha cầm chung trà di chuyển qua lại, tôi liền thuận tay lấy ly trà của ông uống, đang tính nói tiếp thì Ly Quang đã cười vui hớn hở: "Thì ra Thanh nhi với Tu La vương cha con đã nhận nhau rồi. Thật đáng mừng! Thật đáng mừng!" Không biết thính lực của hắn có xảy ra vấn đề, hay là đã quá mức vui mừng, xem nhẹ câu ở phía trước. Trong lòng tôi cực kỳ không vui, đề cao giọng mang theo trào phúng: "Ly Quang điện hạ vội đưa những cô nương giao nhân này đến cho cha, chẳng lẽ là để ăn mừng cha con chúng ta nhận nhau sao?"
Trong thoáng chốc gương mặt như bạch ngọc của Ly Quang đã đỏ ửng như máu vậy. Thật lâu sau mới nói: "Việc này chính là mưu kế mà phụ vương ta bày ra."
Tôi phản bác lại: "Nếu là do phụ vương của điện hạ bày ra, chẳng lẽ tất cả cũng không liên quan đến điện hạ? Ông ta nói cái gì thì lám cái đó sao? Định tặng những cô nương giao nhân này đến đây làm cái gì?" Ối chào, làm cho hắn thiếu chút nữa phải dốc hết sức ra mà chống chịu.
Hắn cúi đầu kêu: "Thanh nhi. . . . . . ." Trên mặt tràn đầy vẻ ấm ức, bỗng nhiên đứng dậy hướng về phía cha tôi khom người thi lễ, "Tu La vương xem xét cho, chì vì Ly Quang phản đối phụ vương sử dụng ảo thuật yểm lên Nhân giới, mở rộng lục địa, lại phản đối ông đánh nhau với Thiên giới, làm hại mấy huynh đệ tỷ muội giao tộc, bị ông nhốc tại thành san hô. Lần này nghe nói phụ vương có ý muốn kết liên minh với Tu La vương, nên mới tự mình xin đi, chỉ là mượn cớ muốn tìm kiếm tung tích của Thanh nhi."
Cha cười tán thưởng, khách sáo nói: " Ly Quang điện hạ vẫn nên ngồi xuống mà nói chuyện. Tiểu nha đầu nhà ta có chút lõ mãng rồi. Lại phải phiền điện hạ đừng chê trách."
Ly Quàng cười ảm đạm: "Thanh nhi lòng dạ ngay thẳng, trong sáng vô tư, buồn vui theo cảm tính, đó là tình cảm chân thật, Ly Quang kết giao với nàng mấy ngàn năm, cũng không có một tia trách cứ." Lại vui mừng nói: "Ngày ấy, lúc Thanh nhi tự mình vổ cánh bay đi, ta lo lắng ngày đêm, tìm kiếm khắp nơi, hiện giờ lại nhìn thấy nàng về Thành Tu La, cuối cùng tâm nguyện cũng hoàn thành, ta cũng vui thay nàng!"
Tôi biết Ly Quang từ nhỏ là người ngay thẳng, cũng không nói láo, hắn đã nói là mượn cơ hội để đến tìm tung tích của tôi, tất nhiên đó là như vậy. Qua hai trăm năm, tôi bị Lăng Xương bắt đi, hắn cùng với Nhạc Kha vất vả tìm kiếm khắp nơi, lòng nhớ mong tôi, không thể nào là giả. Trong lòng tôi cảm thấy thẹn vì những lời nói của mình, mặt đỏ lên nói: "Ly Quang đừng tức giận, Thanh Loan phải xin lỗi huynh! Trách lầm huynh, xin lỗi."
Cha ha ha cười lên, nói: "Ta thấy Ly Quang điện hạ là một người thanh kiết can đảm, có lòng hiệp nghĩa, vô cùng hợp ý với ta, Nha đầu Loan nhi kia tính tình trẻ con, nếu như con bé có lòng dạ hẹp hòi, Ly Quang điện hạ cũng không cần để ý đến!"
Tôi biết biết đây là cha thích Ly Quang, mới nãy vừa nói. Lắc Lắc cánh tay của ông, không vui nói: "Cha, người đây là mượn cớ khen Ly Quang để trách mắng con, con sẽ tức giận đó."
Ông quay đầu nhéo nhẹ chóp mũi tôi, thản nhiên cười: "Còn nói cha nói sai sao? Con bé này không phải là có lòng dạ hẹp hòi đó chứ?"
Buổi tối, cha tổ chức tiệc thiết đãi Ly Quang tại Vương thành, một đám văn thần võ tướng đến tiếp đãi khách, Bà Nhã Trĩ cũng đứng ở giữa hàng, ngồi ở bên cạnh vị tướng quân tôi đã gặp khi mới đến thành Tu La, giúp tôi thuê tiểu viện, lại tặng cả kim tệ cho tôi.
Dân chúng, chiến sĩ thành Tu La đều vui vẻ tha hồ uống, ngày thường đều có vẻ khôi ngô tráng kiện, có thể Ly Quang là người khiêm tốn ôn hòa, ghen ghét trong lòng, đúng là không ngờ có thể kéo đến trút rượu Ly Quang. Rượu ngon ở thành Tu La so với nơi khác càng dữ dội hơn, uống một ly liền cảm thấy nóng rát cả cổ họng, thật nóng đến cả bên trong bụng.
Da Ly Quang trắng như ngà voi, vài lần mở miệng muốn dục chuyện kết liên minh giữa hai bên với cha, đều bị người khác mời rượu cắt ngang, đưa đến cho hắn rất nhiều rượu phải uống.
Tôi ngồi ở chỗ Vương Tu La cảm thấy thú vị, nhỏ giọng nói: "Cha, cứ chuốc rượu thế này, chỉ sợ Ly Quang sẽ say đến chết , làm sao còn nhớ rõ chuyện kết minh giữa hai bên được?"
Cha ngửa đầu uống cạn một ly rượu mạnh, nghiên đầu nhìn tôi mắt nháy nháy vài cái: "Cha chính là muốn nó không bàn được chuyện kết minh giữa hai bên."
"Vì sao?" Việc này quả thật không giống tính cách của cha.
Ông cười nhẹ một cái, lại uống một ngụm rượu to: "Giao nhân vương vì lợi ích cá nhân, dã tâm không nhỏ, nhân phẩm không tốt, nếu phụ thân không biết vị Ly Quang điện hạ này là bạn cũ của Loan nhi, nó với con quen thân đã lâu, hôm nay chỉ sợ Vương Thành Tu La, nó cũng đừng mơ mà bước được một bước đi vào."
Tôi nhìn về phía người ngồi ở trên Hắc Tháp vị đám người thành Tu La trút rượu đến say sẩm mặt mày, Ly Quang gần như là không phân biệt được phương hướng, cười trộm nói: "Tuy nhiên cha dùng phương pháp trút rượu này, nhưng là cũng không tốt lắm?"
Cha lại uống một hớp rượu, nghiêm mặt nói: "Loan nhi, việc này con phải hiểu ra đạo lý. Bạn cũ mặc dù khiến cho con khó quên, nhưng tương lai con phải gánh chịu trách nhiệm của tộc Tu La, vạn lần không thể lấy một cái nhân tình mà làm cho cả tộc chúng ta phải gặp chuyện không hay. Về phần Ly Quang thái tử, muốn tìm bạn cũ ôn chuyện hay uống rượu, cha sẽ không ngăn cản, còn nếu như bàn việc khác, vậy thì tất cả tùy tiện đi."
Từ khi tôi trở về thành, đến nay cha chưa từng nghiêm khắc khiển trách tôi, hôm nay ông nghiêm khắc dạy bảo tôi, dĩ nhiên tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng. Lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Con đã nhớ rõ." Lại liếc mắt nhìn Ly Quang ngồi cách đó không xa, bị năm ba vị người đàn ông cao lớn tộc Tu La choàng vai bá cổ ở đó, trong chớp mặt lại bị rót thêm năm sáu ly rượu, dẫn đến thu hút anh mắt của mấy cô gái ở trong điện lưu luyến qua lại trên khuôn mặt hắn.
Từ trước đến nay Ly Quang rất ít uống rượu, nhưng hôm nay đã phải uống không ít, hai mắt mơ màng, sắc môi kiều mỵ, ngay cả mặt mũi làn da cả người đểu ửng đỏ, lúc này ngược lại không từ chối mấy người tộc Tu La nữa. Ôm lấy bình rượu tự rót tự uống, uống đến không biết trời đất. Mà cho dù có ai đến, hắn đều cười đến cực kỳ rực rỡ, nhiệt tình như vậy thật tình không giống với vẻ bình tĩnh lạnh lùng của Giao Nhân vương cha hắn.
Tôi xoa đầu có chút hơi choáng váng, nói nhỏ: "Cha, không bằng con dẫn theo Ly Quang rời đi nơi này trước."
Cha Tu La vô cùng yêu thương coi tôi như trân bảo, nên luôn đồng ý các thỉnh cầu của tôi. Trước mắt bao người, Tôi đỡ Ly Quang lên rời đi trước những nụ cười mờ ám của mọi người tộc Tu La, gần như là bỏ chạy trối chết.
Ly Quang dựa cả nữa người lên người tôi, nhỏ giọng nói: "Thanh nhi. . . . . .Thanh nhi. . . . . " Một cánh khoác lên vai tôi, cả đầu ngã lên phía cổ tôi, hơi thở nóng bỏng không ngừng phả lên gáy tôi. Cho tới bây giờ hắn luôn giữ kẻ, hôm nay cũng không biết do đã lâu không gặp, hay là do say rượu, vậy mà lại hít sâu một lúc ở cổ tôi.
Nhớ lại lúc hắn cáu thân tôi ở Thiên giới, khi đó toi sợ làm tổn thương hắn, không chịu giải quyết nhanh chóng, tôi không khỏi run lên, thật sự lo lắng hắn sẽ nhắc lại chuyện cũ.
Hắn lại đột nhiên đưa tay lên xoa cổ tôi, mơ mơ màng màng xem xét tìm hiểu, có chút quan tâm nói: "Thanh nhi, ta thật sự lo lắng cho nàng!"
Tôi bị bộ dáng mơ hồ này của hắn làm cho tức giận đến nở nụ cười. Rõ ràng là cho chính mình hồ đồ, cũng nghĩ người khác hồ đồ. Lại sợ hắn say rượu mà vô cớ gây sự, liên tục gật đầu nói: "Ta hiểu rõ. Ngay từ đầu đã tin tưởng."
Lúc này tôi và hắn đã đi đến Yến điện, nhìn nhưng vòng tròn trên bầu trời trong đẹp đẽ, ở xa xa người hầu đuổi theo ở phía sau, hắn ngẩng đầu lên, cười đến cực kỳ vui vẻ, hai tay giang rộng ra ôm tôi vào lòng, kề đầu ở trên đầu tôi, buồn bả thở dài nói: "Nàng không biết, ta rất bất hiếu. Lúc phụ vượng bảo ta mang người đẹp và tài vật đến thành Tu La, tôi nghĩ tới, nghe được Tu La vương cực kỳ chung tình, bất quá mấy cô gái này chỉ có chút xinh đẹp thôi, làm sao ngài ấy để coi trọng để trong lòng? Càng đừng bàn đến tài vật, sợ là ngay từ đầu đã bị ngài ấy xem như đồ bỏ. Nhưng là Thanh nhi, ta vẫn kiên trì đến đây. Nghĩ đến không biết chừng sẽ gặp lại nàng ở thành Tu La, trong long liền rộn ràng không thôi, khó có thể bình tĩnh được. Ngay đến bản thân ta cũng không có nghĩ đến việc kết minh giữa hai bên."
Tôi đã biết việt kết minh, cha tuyệt đối sẽ không đồng ý. Hắn sinh đã trong sáng, lại được người khác khuyên giải, trong lòng tất nhiên cũng đã hiểu rõ, biết việc này không dễ thành. Tôi an ủi vỗ vỗ tay hắn, nói: "Từ trước đến này cha luôn là người có chủ trương, chuyện ông có thể nghe theo ta, nhưng chuyện lớn cũng không phải là việc ta có thể tấy mấy tay chân." Không thể giúp được hắn, trong lòng có chút áy náy.
Ý cười của Ly Quang càng ngày càng rộng hơn, như hiểu rõ sự đời: "Việc này Tu La vương không đồng ý, bất quá chỉ là việc của phụ vương của ta thôi. Lần này ta đến đây cũng chỉ là viện cớ. Nếu như thật sự đánh nhau. . . . . . . ." Sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Bất quá là tạo ra một sát nghiệp thôi."
Không khí chung quanh đột nhiên ngộp ngạt. Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong như khay ngọc, vì muốn làm cho hắn thoải mái, đột nhiên nói: "Huynh yên tâm, tất nhiên là Thiên giới phải đến Đông hải hại chiến thư."
Hắn cười nói: "Huynh bất quá chỉ mới rời đi có vài ngày? Đi học cái này trêu hoa ghẹo nguyệt người khác rồi."
Tôi chỉ vào ánh trăng cười nói: "Nhìn một cái xem, trong ba ngày đó ở Thiên giới lại có hôn lễ của Lăng Xương thái tử và Đan Y, ngày đã sớm được định sẵn. Làm sao có thể để thái tử điện hạ trong ngày đại hôn mà đến Đông Hải hạ chiến thư."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ly Quang luôn không muốn làm những loại sự việc này, mặt đỏ lên đứng ở giữa chính sảnh, lúc nào cũng bị cha nhìn chằm chằm, mới vừa rồi còn ngồi như một kẻ hèn. Hắn mang đến những cô nương giao nhân với những hộp lễ vật này tặng thì bị cha kêu Phương Trọng cho người mang đi.
Tôi ở sau rèm nhìn quang cảnh này, không biết bên trong hồ lô của cha bán cái gì? Nếu như nói ông nhận lấy những cô nương giao nhân này, tôi tuyệt đối không tin, nhưng ông cũng không từ chối, gần như là ý muốn nhận rồi. Trong lòng tôi thấy nôn nóng, chỉ lo quan sát, cả người nghiêng về phía trước, không cẩn thận làm cho tấm rèm kéo ngã cái chân đèn bên cạnh, chỉ nghe một tiếng "ầm ầm", viên minh châu to như cái trứng vịt nằm trên chân đèn đang lăn tròn, chạy qua trước mặt chỗ Tu La vương ngồi, đến gần chỗ cách chân Ly Quang năm bước thì dừng lại.
Ly Quang cúi người nhặt viên minh châu lên, nhìn về phía sau rèm thăm dò một hồi, lại liếc mắt nhìn sang cha một cái, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, ước chừng không thể tin được đường đường là Vương thành Tu La, thế mà lại buông thả đến như thế, mặc cho người hầu tùy tiện quấy nhiễu lúc chủ đang gặp mặt khách đến thăm.
Chỉ nghe thấy cha ho khan một cái, tôi cực kỳ hoài nghi, mấy ngày nay bệnh ông đã khỏi rồi, khi nào lại có thêm tật xấu ho khan này? Đang trong lúc tập trung suy nghĩ chuẩn bị thảo dược trị ho cho ông, thì nghe được tiếng ông nói: "Ly Quang thái tử đừng chê bai. . . . .. . Khụ. . . . . .Nơi này của ta tương đối có nhiều chuột con. . . . . ."
Tôi bị câu nói này làm cho sặc nước, lạp tức ho không ngừng, trước mặt bỗng tối sầm lại, cha vén rèm đi vào, đưa bàn tay to ra vỗ nhẹ trên lưng tôi vài cái, nắm tay của tôi từ phía sau rèm đi ra trước sảnh, vừa đi vừa cười nói: "Thái tử điện hạ chớ giận! Tiểu công chúa của ta thường ngay hay nghịch ngợm, thích trốn ở phía sau rèm nhìn lén, cũng là thái tử điện hạ lớn lên tuấn tú, làm cho nam nhi thành Tu La của ta đây đều có chút thua kém. Con bé không nhìn thái tử, thì còn biết đi nhìn người nào đây?"
Tôi ho đến đầu trướng lên choáng váng, bị cha kéo đến người ở chỗ của Vương , nhỏ giọng than thở: "Cha, con với Ly Quang đã quen nhau từ trước." Ngẩng đầu nhìn lên, mặt Ly Quang mất đi sự chán nản, hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên là cực kỳ vui vẻ: "Thanh nhi, thì ra là nàng ở đây. Tự mình nàng đã đến rồi, ta đã phái người tìm khắp nói rất lâu, cũng không tìm thấy được tung tích của nàng. . . . . Ta nghĩ có khi nào nàng trở lại Thiên Đình, mà lo lăng trắng đêm."
Hắn cho tôi như vậy sao, vốn là tôi nên vui mừng mới đúng. Nhưng trong lòng lại thấy tức giận vì hắn tặng mấy cô nương giao nhân cho cha, đúng là bụng dạ khó lường, vì thế trầm giọng nói: "Tiểu tiên chỉ có chức vụ nho nhỏ, nào dám để cho Ly Quang điện hạ phải lo lắng? Ly Quang điện hạ là người bận rộn, mà còn phải quan tâm đến cô nương giao nhân, thật sự là vất vả."
Cha cầm chung trà di chuyển qua lại, tôi liền thuận tay lấy ly trà của ông uống, đang tính nói tiếp thì Ly Quang đã cười vui hớn hở: "Thì ra Thanh nhi với Tu La vương cha con đã nhận nhau rồi. Thật đáng mừng! Thật đáng mừng!" Không biết thính lực của hắn có xảy ra vấn đề, hay là đã quá mức vui mừng, xem nhẹ câu ở phía trước. Trong lòng tôi cực kỳ không vui, đề cao giọng mang theo trào phúng: "Ly Quang điện hạ vội đưa những cô nương giao nhân này đến cho cha, chẳng lẽ là để ăn mừng cha con chúng ta nhận nhau sao?"
Trong thoáng chốc gương mặt như bạch ngọc của Ly Quang đã đỏ ửng như máu vậy. Thật lâu sau mới nói: "Việc này chính là mưu kế mà phụ vương ta bày ra."
Tôi phản bác lại: "Nếu là do phụ vương của điện hạ bày ra, chẳng lẽ tất cả cũng không liên quan đến điện hạ? Ông ta nói cái gì thì lám cái đó sao? Định tặng những cô nương giao nhân này đến đây làm cái gì?" Ối chào, làm cho hắn thiếu chút nữa phải dốc hết sức ra mà chống chịu.
Hắn cúi đầu kêu: "Thanh nhi. . . . . . ." Trên mặt tràn đầy vẻ ấm ức, bỗng nhiên đứng dậy hướng về phía cha tôi khom người thi lễ, "Tu La vương xem xét cho, chì vì Ly Quang phản đối phụ vương sử dụng ảo thuật yểm lên Nhân giới, mở rộng lục địa, lại phản đối ông đánh nhau với Thiên giới, làm hại mấy huynh đệ tỷ muội giao tộc, bị ông nhốc tại thành san hô. Lần này nghe nói phụ vương có ý muốn kết liên minh với Tu La vương, nên mới tự mình xin đi, chỉ là mượn cớ muốn tìm kiếm tung tích của Thanh nhi."
Cha cười tán thưởng, khách sáo nói: " Ly Quang điện hạ vẫn nên ngồi xuống mà nói chuyện. Tiểu nha đầu nhà ta có chút lõ mãng rồi. Lại phải phiền điện hạ đừng chê trách."
Ly Quàng cười ảm đạm: "Thanh nhi lòng dạ ngay thẳng, trong sáng vô tư, buồn vui theo cảm tính, đó là tình cảm chân thật, Ly Quang kết giao với nàng mấy ngàn năm, cũng không có một tia trách cứ." Lại vui mừng nói: "Ngày ấy, lúc Thanh nhi tự mình vổ cánh bay đi, ta lo lắng ngày đêm, tìm kiếm khắp nơi, hiện giờ lại nhìn thấy nàng về Thành Tu La, cuối cùng tâm nguyện cũng hoàn thành, ta cũng vui thay nàng!"
Tôi biết Ly Quang từ nhỏ là người ngay thẳng, cũng không nói láo, hắn đã nói là mượn cơ hội để đến tìm tung tích của tôi, tất nhiên đó là như vậy. Qua hai trăm năm, tôi bị Lăng Xương bắt đi, hắn cùng với Nhạc Kha vất vả tìm kiếm khắp nơi, lòng nhớ mong tôi, không thể nào là giả. Trong lòng tôi cảm thấy thẹn vì những lời nói của mình, mặt đỏ lên nói: "Ly Quang đừng tức giận, Thanh Loan phải xin lỗi huynh! Trách lầm huynh, xin lỗi."
Cha ha ha cười lên, nói: "Ta thấy Ly Quang điện hạ là một người thanh kiết can đảm, có lòng hiệp nghĩa, vô cùng hợp ý với ta, Nha đầu Loan nhi kia tính tình trẻ con, nếu như con bé có lòng dạ hẹp hòi, Ly Quang điện hạ cũng không cần để ý đến!"
Tôi biết biết đây là cha thích Ly Quang, mới nãy vừa nói. Lắc Lắc cánh tay của ông, không vui nói: "Cha, người đây là mượn cớ khen Ly Quang để trách mắng con, con sẽ tức giận đó."
Ông quay đầu nhéo nhẹ chóp mũi tôi, thản nhiên cười: "Còn nói cha nói sai sao? Con bé này không phải là có lòng dạ hẹp hòi đó chứ?"
Buổi tối, cha tổ chức tiệc thiết đãi Ly Quang tại Vương thành, một đám văn thần võ tướng đến tiếp đãi khách, Bà Nhã Trĩ cũng đứng ở giữa hàng, ngồi ở bên cạnh vị tướng quân tôi đã gặp khi mới đến thành Tu La, giúp tôi thuê tiểu viện, lại tặng cả kim tệ cho tôi.
Dân chúng, chiến sĩ thành Tu La đều vui vẻ tha hồ uống, ngày thường đều có vẻ khôi ngô tráng kiện, có thể Ly Quang là người khiêm tốn ôn hòa, ghen ghét trong lòng, đúng là không ngờ có thể kéo đến trút rượu Ly Quang. Rượu ngon ở thành Tu La so với nơi khác càng dữ dội hơn, uống một ly liền cảm thấy nóng rát cả cổ họng, thật nóng đến cả bên trong bụng.
Da Ly Quang trắng như ngà voi, vài lần mở miệng muốn dục chuyện kết liên minh giữa hai bên với cha, đều bị người khác mời rượu cắt ngang, đưa đến cho hắn rất nhiều rượu phải uống.
Tôi ngồi ở chỗ Vương Tu La cảm thấy thú vị, nhỏ giọng nói: "Cha, cứ chuốc rượu thế này, chỉ sợ Ly Quang sẽ say đến chết , làm sao còn nhớ rõ chuyện kết minh giữa hai bên được?"
Cha ngửa đầu uống cạn một ly rượu mạnh, nghiên đầu nhìn tôi mắt nháy nháy vài cái: "Cha chính là muốn nó không bàn được chuyện kết minh giữa hai bên."
"Vì sao?" Việc này quả thật không giống tính cách của cha.
Ông cười nhẹ một cái, lại uống một ngụm rượu to: "Giao nhân vương vì lợi ích cá nhân, dã tâm không nhỏ, nhân phẩm không tốt, nếu phụ thân không biết vị Ly Quang điện hạ này là bạn cũ của Loan nhi, nó với con quen thân đã lâu, hôm nay chỉ sợ Vương Thành Tu La, nó cũng đừng mơ mà bước được một bước đi vào."
Tôi nhìn về phía người ngồi ở trên Hắc Tháp vị đám người thành Tu La trút rượu đến say sẩm mặt mày, Ly Quang gần như là không phân biệt được phương hướng, cười trộm nói: "Tuy nhiên cha dùng phương pháp trút rượu này, nhưng là cũng không tốt lắm?"
Cha lại uống một hớp rượu, nghiêm mặt nói: "Loan nhi, việc này con phải hiểu ra đạo lý. Bạn cũ mặc dù khiến cho con khó quên, nhưng tương lai con phải gánh chịu trách nhiệm của tộc Tu La, vạn lần không thể lấy một cái nhân tình mà làm cho cả tộc chúng ta phải gặp chuyện không hay. Về phần Ly Quang thái tử, muốn tìm bạn cũ ôn chuyện hay uống rượu, cha sẽ không ngăn cản, còn nếu như bàn việc khác, vậy thì tất cả tùy tiện đi."
Từ khi tôi trở về thành, đến nay cha chưa từng nghiêm khắc khiển trách tôi, hôm nay ông nghiêm khắc dạy bảo tôi, dĩ nhiên tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng. Lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Con đã nhớ rõ." Lại liếc mắt nhìn Ly Quang ngồi cách đó không xa, bị năm ba vị người đàn ông cao lớn tộc Tu La choàng vai bá cổ ở đó, trong chớp mặt lại bị rót thêm năm sáu ly rượu, dẫn đến thu hút anh mắt của mấy cô gái ở trong điện lưu luyến qua lại trên khuôn mặt hắn.
Từ trước đến nay Ly Quang rất ít uống rượu, nhưng hôm nay đã phải uống không ít, hai mắt mơ màng, sắc môi kiều mỵ, ngay cả mặt mũi làn da cả người đểu ửng đỏ, lúc này ngược lại không từ chối mấy người tộc Tu La nữa. Ôm lấy bình rượu tự rót tự uống, uống đến không biết trời đất. Mà cho dù có ai đến, hắn đều cười đến cực kỳ rực rỡ, nhiệt tình như vậy thật tình không giống với vẻ bình tĩnh lạnh lùng của Giao Nhân vương cha hắn.
Tôi xoa đầu có chút hơi choáng váng, nói nhỏ: "Cha, không bằng con dẫn theo Ly Quang rời đi nơi này trước."
Cha Tu La vô cùng yêu thương coi tôi như trân bảo, nên luôn đồng ý các thỉnh cầu của tôi. Trước mắt bao người, Tôi đỡ Ly Quang lên rời đi trước những nụ cười mờ ám của mọi người tộc Tu La, gần như là bỏ chạy trối chết.
Ly Quang dựa cả nữa người lên người tôi, nhỏ giọng nói: "Thanh nhi. . . . . .Thanh nhi. . . . . " Một cánh khoác lên vai tôi, cả đầu ngã lên phía cổ tôi, hơi thở nóng bỏng không ngừng phả lên gáy tôi. Cho tới bây giờ hắn luôn giữ kẻ, hôm nay cũng không biết do đã lâu không gặp, hay là do say rượu, vậy mà lại hít sâu một lúc ở cổ tôi.
Nhớ lại lúc hắn cáu thân tôi ở Thiên giới, khi đó toi sợ làm tổn thương hắn, không chịu giải quyết nhanh chóng, tôi không khỏi run lên, thật sự lo lắng hắn sẽ nhắc lại chuyện cũ.
Hắn lại đột nhiên đưa tay lên xoa cổ tôi, mơ mơ màng màng xem xét tìm hiểu, có chút quan tâm nói: "Thanh nhi, ta thật sự lo lắng cho nàng!"
Tôi bị bộ dáng mơ hồ này của hắn làm cho tức giận đến nở nụ cười. Rõ ràng là cho chính mình hồ đồ, cũng nghĩ người khác hồ đồ. Lại sợ hắn say rượu mà vô cớ gây sự, liên tục gật đầu nói: "Ta hiểu rõ. Ngay từ đầu đã tin tưởng."
Lúc này tôi và hắn đã đi đến Yến điện, nhìn nhưng vòng tròn trên bầu trời trong đẹp đẽ, ở xa xa người hầu đuổi theo ở phía sau, hắn ngẩng đầu lên, cười đến cực kỳ vui vẻ, hai tay giang rộng ra ôm tôi vào lòng, kề đầu ở trên đầu tôi, buồn bả thở dài nói: "Nàng không biết, ta rất bất hiếu. Lúc phụ vượng bảo ta mang người đẹp và tài vật đến thành Tu La, tôi nghĩ tới, nghe được Tu La vương cực kỳ chung tình, bất quá mấy cô gái này chỉ có chút xinh đẹp thôi, làm sao ngài ấy để coi trọng để trong lòng? Càng đừng bàn đến tài vật, sợ là ngay từ đầu đã bị ngài ấy xem như đồ bỏ. Nhưng là Thanh nhi, ta vẫn kiên trì đến đây. Nghĩ đến không biết chừng sẽ gặp lại nàng ở thành Tu La, trong long liền rộn ràng không thôi, khó có thể bình tĩnh được. Ngay đến bản thân ta cũng không có nghĩ đến việc kết minh giữa hai bên."
Tôi đã biết việt kết minh, cha tuyệt đối sẽ không đồng ý. Hắn sinh đã trong sáng, lại được người khác khuyên giải, trong lòng tất nhiên cũng đã hiểu rõ, biết việc này không dễ thành. Tôi an ủi vỗ vỗ tay hắn, nói: "Từ trước đến này cha luôn là người có chủ trương, chuyện ông có thể nghe theo ta, nhưng chuyện lớn cũng không phải là việc ta có thể tấy mấy tay chân." Không thể giúp được hắn, trong lòng có chút áy náy.
Ý cười của Ly Quang càng ngày càng rộng hơn, như hiểu rõ sự đời: "Việc này Tu La vương không đồng ý, bất quá chỉ là việc của phụ vương của ta thôi. Lần này ta đến đây cũng chỉ là viện cớ. Nếu như thật sự đánh nhau. . . . . . . ." Sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Bất quá là tạo ra một sát nghiệp thôi."
Không khí chung quanh đột nhiên ngộp ngạt. Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong như khay ngọc, vì muốn làm cho hắn thoải mái, đột nhiên nói: "Huynh yên tâm, tất nhiên là Thiên giới phải đến Đông hải hại chiến thư."
Hắn cười nói: "Huynh bất quá chỉ mới rời đi có vài ngày? Đi học cái này trêu hoa ghẹo nguyệt người khác rồi."
Tôi chỉ vào ánh trăng cười nói: "Nhìn một cái xem, trong ba ngày đó ở Thiên giới lại có hôn lễ của Lăng Xương thái tử và Đan Y, ngày đã sớm được định sẵn. Làm sao có thể để thái tử điện hạ trong ngày đại hôn mà đến Đông Hải hạ chiến thư."