Ta tức giận với ýgiễu cợt trong lời nói của Phương Trọng nên không trả lời, chỉ xem nhưchưa từng nghe thấy câu hỏi ấy, liếc nhìn một đám người ồn ào nơi cửathành kia. Chỉ trong chốc lát đã có sáu bảy vò rượu cạn sạch, Nhạc Khavới bộ mặt đau khổ chắp tay thi lễ: “Các vị đại ca, tiểu Nhạc hơn vạnnăm nay chưa trở về, xin mọi người hãy hạ thủ lưu tình cho tiểu Nhạc còn chút hơi để đi bái kiến Tu La Vương có được không?”
Mấy vị tướng giữ thành cười vang: “Nhạc tiểu tử, công chúa nhà ta đều gọi chúng talà thúc thúc, sau tới miệng ngươi lại bị đổi thành đại ca?”
Phương Trọng cười lắc đầu: “Xem ra hôm nay đám người này nếu không chiếm đượctiện nghi gì từ chỗ Nhạc tiểu tử thì sẽ không bỏ qua cho hắn rồi.” Rõràng nàng ta đang vui sướng khi thấy người gặp họa mà. Ánh mắt của tachẳng dời đi chỉ cười nói: “Phương Trọng tỷ tỷ có muốn tiến đến bảo hắngọi tỷ một tiếng dì không?”
Tiếng gọi “dì’ này trong lòng bổntiên chỉ là chút chuyện nhỏ như kẽ móng tay nhưng khi nói ra lại mangtheo vài phần hứng thú xem náo nhiệt.
Phương Trọng ho một tiếng,nét mặt cung kính: “Thuộc hạ không dám vô lễ với phò mã tương lai…A,nhầm rồi, phò mã hiện giờ chính là Hùng Lực, không có liên quan gì đếnNhạc tiểu tử.”Trong lời nói có vài phần trêu chọc khó che giấu.
Ta cắn môi, nhẫn nhịn sự giễu cợt của nàng ta, chỉ cảm thấy thâm ý sâu sắc trong câu nói ấy, nàng ta thế nhưng lại gọi Nhạc Kha một tiếng phò mã-Phương Trọng từ trước đến nay luôn ổn trọng, nói năng cẩn thận, câu nóiluống cuống nghiêm trọng như vậy tuyệt không phải là lời lấy lòng, lẽnào là kế do Tu La phụ thân sắp đặt?
Lòng ta không ngừng đặt ranhững giả thuyết phỏng đoán. Nhưng khi thấy Nhạc Kha cúi chào lại lầnnữa, đổi cách xưng hô nói: “Lúc trước là tiểu Nhạc trẻ người non dạkhông hiểu chuyện, bây giờ xem như đã có chút mở mang kiến thức, thật sự không thể uống rượu no say với các thúc thúc, xin các thúc thúc hãy chỉ giáo, tửu lượng của tiểu Nhạc không được tốt lắm.”
Thật là lưumanh vô lại mà! Uổng công bổn tiên trước nay luôn tự phụ, tự cho rằngbản thân mình là người hiếm có trong Tiên giới, chưa từng tu thân dưỡngtính, cả ngày chơi bời lêu lổng, trêu chọc sinh sự, đã không còn ngườinào khiến cho bổn tiên nghi ngại nữa. Nhưng chưa từng ngờ rằng, da mặtcủa hắn rất dày, còn dày hơn cả ta, có thể đạt đến cảnh giới mắt khôngđảo, mặt không đỏ, tim không đập mạnh đã xoay chuyển tình thế bất lợicủa bản thân.
Các vị tướng lĩnh kia nghe hắn gọi mình là thúcthúc thì cười vui vẻ tách ra hai bên, phía sau bọn họ là một loạt nhữngvò rượu chưa mở nắp được xếp chồng như tường thành, vò vò rượu xếp thành dãy, vò vò nối tiếp nhau, tính sơ khoảng chừng trăm vò. Lúc ta ra khỏithành cũng chưa từng thấy bức tường rượu này, tay chân của mấy vị thúcthúc này thật sự rất nhanh nhẹn a.
Nhạc Kha kêu thảm một tiếng,liền muốn vượt qua cửa thành mà vào thì đã bị một người cường tráng giữchặt lấy lại nhét một vò rượu vào trong lòng hắn.
Lúc nãy ta cònngầm buồn bực chuyện hắn dễ dàng sửa cách xưng hô lung tung, cư nhiêncòn dám học theo cách xưng hô của ta để gọi mọi người ở đây, lúc nàythấy bộ dạng khổ sở của hắn thì tâm trạng cũng tốt hẳn. Thấy hắn đưa ánh mắt cầu cứu nhìn ta, ta dùng ánh mắt vô tội trừng lại hắn làm nhưchuyện này chẳng có can hệ gì đến ta, mấy người trai tráng đứng bên cạnh hắn lại nhìn ta với ánh mắt tỏ ý khen ngợi, mọi người cười rộ lên vôcùng thoải mái.
Cửa thành càng tụ tập nhiều người, tiếng cười đùa ồn ào không dứt, mãi cho đến khi tường rượu bị tiêu diệt thì cửa thànhmới được thông thoáng.
Ta xách Cửu Ly trong lòng xuống, gõ vào đầu nó nói: “Hóa lại thành người cho tỷ, đứng vững!”
Cửu Ly không tình nguyện nhưng cũng phải hóa thành hình người, thè lưỡi đắc ý nhìn Phương Trọng, rồi mới mềm giọng gọi: “Tỷ tỷ.” Ta bắt lấy tayhắn, muốn gọi Nhạc Kha cùng hồi cung thì lại bị Phương Trọng giữ chặt:“Công chúa có gì gấp chứ, náo nhiệt còn chưa chính thức bắt đầu mà.”
Từ trong đám tướng lĩnh có một thiếu niên cường tráng cao ráo chạy ra,khom người nói: “Các vị tướng lĩnh nói đã lâu không gặp Nhạc công tử nên muốn hẹn hắn vào trong thành Tu La so tài cao thấp, xin công chúa quyết định?”
Ta cũng hết cách, lau đi mồ hôi trên trán, tinh thần mặcdù không tồi nhưng suy cho cùng vẫn còn đang bị trọng thương, lồng ngựchô hấp có chút không thoải mái, ngoài mặt giả vờ như không để ý, vẫnkhoát tay về phía thiếu niên kia: “Các vị thúc thúc vui vẻ là tốt rồi.Nhưng mà đừng đấu nhau quá lâu, chớ làm chậm trễ thời gian bái khiến TuLa vương phụ thân.”
Thiếu niên kia rất có nề nếp, trả lời cũngrất tốt, không khiến cho người ta thấy phiền lòng: “Các tướng quân đã cử người đi bẩm báo với Vương, Vương có ý chỉ lệnh cho Nhạc công tử khôngcần vội vã đi bái kiến, cứ thoải mái đọ sức với các vị tướng quân. Nhưng công chúa điện hạ sau khi bị thương thân thể hư nhược, Vương sợ côngchúa chịu đựng không nổi nên đã phái xa liễn đến, điện hạ muốn đến thaotrường Tu La xem trận đấu hay muốn trở về Tư Hoàng Điện nghỉ tạm?”
Phụ thân cố ý muốn Nhạc Kha chịu khổ đây mà? Lòng ta rất lo lắng. Phụ thânquả thật là một người cha tốt không có gì để bàn cãi, nhưng chỉ là người cha tốt của bổn tiên chứ chẳng hề có chút liên quan gì đến Nhạc Kha.
Ta liếc mắt hỏi ý kiến của Phương Trọng, muốn nàng ta nói mấy lời gỡ gạt,nàng ta lại chỉ cười lắc đầu nói: “Xưa nay người tiến vào thao trường Tu La đọ sức, bị thương bị tàn phế vô số kể.”
Trái tim này của bổntiên lập tức treo lơ lửng, dặn dò thiếu niên: “Bảo xa liễn lại đây, tamuốn đi thao trường Tu La xem trận đấu.”
Phương Trọng khẽ cười.Thiếu niên lập tức nói: “Vương cũng có nói, Công chúa điện hạ chắc chắnsẽ muốn đi thaotrường Tu La xem trận đấu. Bởi vậy trong xa liễn đã chuẩn bị chăn mây thật dày, còn có mấy món điểm tâm, công chúa mệt mỏi thì có thể nằm nghỉ.”
Ta đã bị phụ thân nhìn thấu tâm ý hết rồi, Phương Trọng che miệng cười trộm, ta đành mặt dày mày dạn nói: “Xin vị tiểu ca này chuyển lời cho Nhạc công tử, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi hắn,mời hắn lên xa liễn ngồi nói chuyện với ta, tiện thể cùng đến thaotrường Tu La.”
Thao trường Tu La chính là nơi binh lính Tu Laluyện tập, cứ địa rộng lớn. Ngoại trừ Giáo Luyện Trường, còn có Binh Khí Ti, Điển Tịch Ti… Tướng lĩnh của quân Tu La đều từ Văn Ti Viện, Võ Tiđiện mà ra, có người phụ trách dạy tu luyện pháp thuật và đạo dùng binh. Lúc bình thường phụ thân cũng thường đến thao trường Tu La tuần tra. Ta cũng từng theo người đến, bị thanh thế hào tráng của Tu La binh làmkinh sợ, bội phục không thôi.
Nhạc Kha tự lên xa liễn, hiếm khihắn lại thu hồi dáng vẻ cợt nhả trêu đùa kia, đôi mắt nhìn ta chằm chằm, hộ vệ thiết giáp bên ngoài luôn tỏa ra hàn khí lại đi quá gần xa liễnlàm cho hắn trở nên quy củ không ít. Ta lấy khăn tay trong xe ra đưa cho hắn: “Chàng dùng nó lau mồ hôi trên trán đi, thao trường Tu La khôngthể so với trong cung, bước vào khó tránh bị thương.”Ta liếc nhìn thắnrồi thở dài: “Chàng đó, đang tốt đẹp làm trưởng tử của Thiên Đế mà không chịu, lại chạy đến thành Tu La quấy rối!”
Hắn nhận khăn thuận thể nắm lấy tay ta, ánh mắt tỏa sáng, giọng nói khàn khàn: “Ta vì cái gì mà đến chắc Thanh nhi đã hiểu rõ.”
Vì lời thề uyên ương của chúng ta?
Khi đó đầu óc của ta phát sốt, sắc đẹp ngay trước mặt, bổn tiên nhất thờilầm lỗi mới mở miệng cầu thân với hắn, tình thế hiện giờ không giốngtrước, ta và hắn đều có gánh nặng, ta há có thể lại cưỡng cầu hắn?
Ta thở dài, đưa trái cây cho hắn, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Ta và chàngquen biết đã lâu cũng hiểu rõ tính tình của nhau. Thử hỏi ta và chàngliệu có thể nào bỏ rơi cha già mẹ yếu, làm trái ý họ mà đến với nhau?”Mùi vị chua xót dâng lên trong lòng, chỉ cảm thấy buồn bã cô quạnh nóikhông nên lời, niềm vui mừng tương phùng hôm nay đã qua.
Hắn nhận trái cây, cắn hai ba miếng nhưng cũng không buông tay ta ra, thoải máicười: “Thanh nhi yên tâm, ta chưa từng để trong lòng thân phận trưởng tử của Thiên Đế. Năm đó nếu không phải vì thân phận này…ta làm sao rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, xa cách mẫu thân mấy vạn năm? Nếu không có Nhịcông chúa thu nhận sống ở thành Tu La mấy vạn năm thì ta sớm đã trởthành cái xác không hồn rồi.”
Hắn nói bình thản như vậy nhưng khi nghe vào tai lại khiến lòng ta chấn động, thương tiếc không thôi nhẹnhàng nắm lấy tay hắn, an ủi: “Hiện tại Côn Lôn Trắc phi đã được cứu ra, mẹ con hai người đã đoàn tụ ở Thiên giới hưởng những tháng ngày tìnhthân.” Lòng ta lại cảm thấy càng mờ mịt, hai mẹ con hắn ở Thiên giớihưởng những tháng ngày tình thân, từ nay về sau ta và hắn xa cách ngàndặm, thật sự lòng ta chẳng có gì mà mừng vui.
Hắn lạnh lùng cười: “Hiện giờ Thiên giới há có thể là chổ yên ổn để cho mẹ con ta sống? Ông ấy đối với mẫu thân ta cùng lắm chỉ là thương hại muốn bù đắp nhiều năm mẫu thân ta đã khổ cực. Tình cảm vợ chồng sao có thể dựa vào lòngthương tiếc muốn bù đắp mà duy trì?”
Ta chưa từng thấy vẻ mặtchán ghét thế tục của Nhạc Kha như hiện giờ, có khi là lời lẽ ấm áp dịudàng cùng với nụ cười nhạt, lời ngon tiếng ngọt có thể lừa gạt các tiêntử đến đầu óc choáng váng, có khi lạnh như băng, khiến người ta phảitránh xa ngàn đạm. Bất kể là nét mặt biểu hiện như thế nào thì cũng kháhơn dáng vẻ lúc này của hắn, cười lạnh kiêu ngạo, lại mang theo một chút chua xót, cũng không biết là đang tiếc hận cho mẫu thân hắn hay là đang chịu uất ức ở Thiên giới.
“Vậy Côn Lôn Trắc phi phản ứng thế nào?”
Mấy năm gần đây Thiên Đế nạp rất nhiều mỹ nhân làm trắc phi, người thế mạnh như Thiên Hậu cũng không ngăn cản được huống chi là Côn Lôn Trắc phimấy vạn năm đã không ở cạnh ông ấy. Năm đó Côn Lôn Trắc phi và Thiên Hậu cùng lấy một chồng đã vô cùng tức giận nên mới dẫn đến cảnh mang conđại chiến ở Thiên Hà. Nay thoáng chốc mất vạn năm đã trôi qua, phu quânnăm đó sớm đã có mỹ nhân đầy cả cung, trái ôm phải ấp, chuyện này làmsao Côn Lôn Trắc phi chịu nổi?
Ta nghĩ đến cảnh mình thấy đượctrong mảnh vỡ của Côn Lôn thần kính… Khi đó, bà ấy ở trong lòng phu quân thâm tình chân thành mang theo vô vàn thương xót…Tất cả đều đẹp đẽ nhưtrước kia.
“Mẫu thân đã trở về Côn Lôn tiên cảnh, từ nay về sau một lòng tu đạo không màng chuyện Tiên giới nữa.”
Ta tức giận với ýgiễu cợt trong lời nói của Phương Trọng nên không trả lời, chỉ xem nhưchưa từng nghe thấy câu hỏi ấy, liếc nhìn một đám người ồn ào nơi cửathành kia. Chỉ trong chốc lát đã có sáu bảy vò rượu cạn sạch, Nhạc Khavới bộ mặt đau khổ chắp tay thi lễ: “Các vị đại ca, tiểu Nhạc hơn vạnnăm nay chưa trở về, xin mọi người hãy hạ thủ lưu tình cho tiểu Nhạc còn chút hơi để đi bái kiến Tu La Vương có được không?”
Mấy vị tướng giữ thành cười vang: “Nhạc tiểu tử, công chúa nhà ta đều gọi chúng talà thúc thúc, sau tới miệng ngươi lại bị đổi thành đại ca?”
Phương Trọng cười lắc đầu: “Xem ra hôm nay đám người này nếu không chiếm đượctiện nghi gì từ chỗ Nhạc tiểu tử thì sẽ không bỏ qua cho hắn rồi.” Rõràng nàng ta đang vui sướng khi thấy người gặp họa mà. Ánh mắt của tachẳng dời đi chỉ cười nói: “Phương Trọng tỷ tỷ có muốn tiến đến bảo hắngọi tỷ một tiếng dì không?”
Tiếng gọi “dì’ này trong lòng bổntiên chỉ là chút chuyện nhỏ như kẽ móng tay nhưng khi nói ra lại mangtheo vài phần hứng thú xem náo nhiệt.
Phương Trọng ho một tiếng,nét mặt cung kính: “Thuộc hạ không dám vô lễ với phò mã tương lai…A,nhầm rồi, phò mã hiện giờ chính là Hùng Lực, không có liên quan gì đếnNhạc tiểu tử.”Trong lời nói có vài phần trêu chọc khó che giấu.
Ta cắn môi, nhẫn nhịn sự giễu cợt của nàng ta, chỉ cảm thấy thâm ý sâu sắc trong câu nói ấy, nàng ta thế nhưng lại gọi Nhạc Kha một tiếng phò mã-Phương Trọng từ trước đến nay luôn ổn trọng, nói năng cẩn thận, câu nóiluống cuống nghiêm trọng như vậy tuyệt không phải là lời lấy lòng, lẽnào là kế do Tu La phụ thân sắp đặt?
Lòng ta không ngừng đặt ranhững giả thuyết phỏng đoán. Nhưng khi thấy Nhạc Kha cúi chào lại lầnnữa, đổi cách xưng hô nói: “Lúc trước là tiểu Nhạc trẻ người non dạkhông hiểu chuyện, bây giờ xem như đã có chút mở mang kiến thức, thật sự không thể uống rượu no say với các thúc thúc, xin các thúc thúc hãy chỉ giáo, tửu lượng của tiểu Nhạc không được tốt lắm.”
Thật là lưumanh vô lại mà! Uổng công bổn tiên trước nay luôn tự phụ, tự cho rằngbản thân mình là người hiếm có trong Tiên giới, chưa từng tu thân dưỡngtính, cả ngày chơi bời lêu lổng, trêu chọc sinh sự, đã không còn ngườinào khiến cho bổn tiên nghi ngại nữa. Nhưng chưa từng ngờ rằng, da mặtcủa hắn rất dày, còn dày hơn cả ta, có thể đạt đến cảnh giới mắt khôngđảo, mặt không đỏ, tim không đập mạnh đã xoay chuyển tình thế bất lợicủa bản thân.
Các vị tướng lĩnh kia nghe hắn gọi mình là thúcthúc thì cười vui vẻ tách ra hai bên, phía sau bọn họ là một loạt nhữngvò rượu chưa mở nắp được xếp chồng như tường thành, vò vò rượu xếp thành dãy, vò vò nối tiếp nhau, tính sơ khoảng chừng trăm vò. Lúc ta ra khỏithành cũng chưa từng thấy bức tường rượu này, tay chân của mấy vị thúcthúc này thật sự rất nhanh nhẹn a.
Nhạc Kha kêu thảm một tiếng,liền muốn vượt qua cửa thành mà vào thì đã bị một người cường tráng giữchặt lấy lại nhét một vò rượu vào trong lòng hắn.
Lúc nãy ta cònngầm buồn bực chuyện hắn dễ dàng sửa cách xưng hô lung tung, cư nhiêncòn dám học theo cách xưng hô của ta để gọi mọi người ở đây, lúc nàythấy bộ dạng khổ sở của hắn thì tâm trạng cũng tốt hẳn. Thấy hắn đưa ánh mắt cầu cứu nhìn ta, ta dùng ánh mắt vô tội trừng lại hắn làm nhưchuyện này chẳng có can hệ gì đến ta, mấy người trai tráng đứng bên cạnh hắn lại nhìn ta với ánh mắt tỏ ý khen ngợi, mọi người cười rộ lên vôcùng thoải mái.
Cửa thành càng tụ tập nhiều người, tiếng cười đùa ồn ào không dứt, mãi cho đến khi tường rượu bị tiêu diệt thì cửa thànhmới được thông thoáng.
Ta xách Cửu Ly trong lòng xuống, gõ vào đầu nó nói: “Hóa lại thành người cho tỷ, đứng vững!”
Cửu Ly không tình nguyện nhưng cũng phải hóa thành hình người, thè lưỡi đắc ý nhìn Phương Trọng, rồi mới mềm giọng gọi: “Tỷ tỷ.” Ta bắt lấy tayhắn, muốn gọi Nhạc Kha cùng hồi cung thì lại bị Phương Trọng giữ chặt:“Công chúa có gì gấp chứ, náo nhiệt còn chưa chính thức bắt đầu mà.”
Từ trong đám tướng lĩnh có một thiếu niên cường tráng cao ráo chạy ra,khom người nói: “Các vị tướng lĩnh nói đã lâu không gặp Nhạc công tử nên muốn hẹn hắn vào trong thành Tu La so tài cao thấp, xin công chúa quyết định?”
Ta cũng hết cách, lau đi mồ hôi trên trán, tinh thần mặcdù không tồi nhưng suy cho cùng vẫn còn đang bị trọng thương, lồng ngựchô hấp có chút không thoải mái, ngoài mặt giả vờ như không để ý, vẫnkhoát tay về phía thiếu niên kia: “Các vị thúc thúc vui vẻ là tốt rồi.Nhưng mà đừng đấu nhau quá lâu, chớ làm chậm trễ thời gian bái khiến TuLa vương phụ thân.”
Thiếu niên kia rất có nề nếp, trả lời cũngrất tốt, không khiến cho người ta thấy phiền lòng: “Các tướng quân đã cử người đi bẩm báo với Vương, Vương có ý chỉ lệnh cho Nhạc công tử khôngcần vội vã đi bái kiến, cứ thoải mái đọ sức với các vị tướng quân. Nhưng công chúa điện hạ sau khi bị thương thân thể hư nhược, Vương sợ côngchúa chịu đựng không nổi nên đã phái xa liễn đến, điện hạ muốn đến thaotrường Tu La xem trận đấu hay muốn trở về Tư Hoàng Điện nghỉ tạm?”
Phụ thân cố ý muốn Nhạc Kha chịu khổ đây mà? Lòng ta rất lo lắng. Phụ thânquả thật là một người cha tốt không có gì để bàn cãi, nhưng chỉ là người cha tốt của bổn tiên chứ chẳng hề có chút liên quan gì đến Nhạc Kha.
Ta liếc mắt hỏi ý kiến của Phương Trọng, muốn nàng ta nói mấy lời gỡ gạt,nàng ta lại chỉ cười lắc đầu nói: “Xưa nay người tiến vào thao trường Tu La đọ sức, bị thương bị tàn phế vô số kể.”
Trái tim này của bổntiên lập tức treo lơ lửng, dặn dò thiếu niên: “Bảo xa liễn lại đây, tamuốn đi thao trường Tu La xem trận đấu.”
Phương Trọng khẽ cười.Thiếu niên lập tức nói: “Vương cũng có nói, Công chúa điện hạ chắc chắnsẽ muốn đi thaotrường Tu La xem trận đấu. Bởi vậy trong xa liễn đã chuẩn bị chăn mây thật dày, còn có mấy món điểm tâm, công chúa mệt mỏi thì có thể nằm nghỉ.”
Ta đã bị phụ thân nhìn thấu tâm ý hết rồi, Phương Trọng che miệng cười trộm, ta đành mặt dày mày dạn nói: “Xin vị tiểu ca này chuyển lời cho Nhạc công tử, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi hắn,mời hắn lên xa liễn ngồi nói chuyện với ta, tiện thể cùng đến thaotrường Tu La.”
Thao trường Tu La chính là nơi binh lính Tu Laluyện tập, cứ địa rộng lớn. Ngoại trừ Giáo Luyện Trường, còn có Binh Khí Ti, Điển Tịch Ti… Tướng lĩnh của quân Tu La đều từ Văn Ti Viện, Võ Tiđiện mà ra, có người phụ trách dạy tu luyện pháp thuật và đạo dùng binh. Lúc bình thường phụ thân cũng thường đến thao trường Tu La tuần tra. Ta cũng từng theo người đến, bị thanh thế hào tráng của Tu La binh làmkinh sợ, bội phục không thôi.
Nhạc Kha tự lên xa liễn, hiếm khihắn lại thu hồi dáng vẻ cợt nhả trêu đùa kia, đôi mắt nhìn ta chằm chằm, hộ vệ thiết giáp bên ngoài luôn tỏa ra hàn khí lại đi quá gần xa liễnlàm cho hắn trở nên quy củ không ít. Ta lấy khăn tay trong xe ra đưa cho hắn: “Chàng dùng nó lau mồ hôi trên trán đi, thao trường Tu La khôngthể so với trong cung, bước vào khó tránh bị thương.”Ta liếc nhìn thắnrồi thở dài: “Chàng đó, đang tốt đẹp làm trưởng tử của Thiên Đế mà không chịu, lại chạy đến thành Tu La quấy rối!”
Hắn nhận khăn thuận thể nắm lấy tay ta, ánh mắt tỏa sáng, giọng nói khàn khàn: “Ta vì cái gì mà đến chắc Thanh nhi đã hiểu rõ.”
Vì lời thề uyên ương của chúng ta?
Khi đó đầu óc của ta phát sốt, sắc đẹp ngay trước mặt, bổn tiên nhất thờilầm lỗi mới mở miệng cầu thân với hắn, tình thế hiện giờ không giốngtrước, ta và hắn đều có gánh nặng, ta há có thể lại cưỡng cầu hắn?
Ta thở dài, đưa trái cây cho hắn, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Ta và chàngquen biết đã lâu cũng hiểu rõ tính tình của nhau. Thử hỏi ta và chàngliệu có thể nào bỏ rơi cha già mẹ yếu, làm trái ý họ mà đến với nhau?”Mùi vị chua xót dâng lên trong lòng, chỉ cảm thấy buồn bã cô quạnh nóikhông nên lời, niềm vui mừng tương phùng hôm nay đã qua.
Hắn nhận trái cây, cắn hai ba miếng nhưng cũng không buông tay ta ra, thoải máicười: “Thanh nhi yên tâm, ta chưa từng để trong lòng thân phận trưởng tử của Thiên Đế. Năm đó nếu không phải vì thân phận này…ta làm sao rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, xa cách mẫu thân mấy vạn năm? Nếu không có Nhịcông chúa thu nhận sống ở thành Tu La mấy vạn năm thì ta sớm đã trởthành cái xác không hồn rồi.”
Hắn nói bình thản như vậy nhưng khi nghe vào tai lại khiến lòng ta chấn động, thương tiếc không thôi nhẹnhàng nắm lấy tay hắn, an ủi: “Hiện tại Côn Lôn Trắc phi đã được cứu ra, mẹ con hai người đã đoàn tụ ở Thiên giới hưởng những tháng ngày tìnhthân.” Lòng ta lại cảm thấy càng mờ mịt, hai mẹ con hắn ở Thiên giớihưởng những tháng ngày tình thân, từ nay về sau ta và hắn xa cách ngàndặm, thật sự lòng ta chẳng có gì mà mừng vui.
Hắn lạnh lùng cười: “Hiện giờ Thiên giới há có thể là chổ yên ổn để cho mẹ con ta sống? Ông ấy đối với mẫu thân ta cùng lắm chỉ là thương hại muốn bù đắp nhiều năm mẫu thân ta đã khổ cực. Tình cảm vợ chồng sao có thể dựa vào lòngthương tiếc muốn bù đắp mà duy trì?”
Ta chưa từng thấy vẻ mặtchán ghét thế tục của Nhạc Kha như hiện giờ, có khi là lời lẽ ấm áp dịudàng cùng với nụ cười nhạt, lời ngon tiếng ngọt có thể lừa gạt các tiêntử đến đầu óc choáng váng, có khi lạnh như băng, khiến người ta phảitránh xa ngàn đạm. Bất kể là nét mặt biểu hiện như thế nào thì cũng kháhơn dáng vẻ lúc này của hắn, cười lạnh kiêu ngạo, lại mang theo một chút chua xót, cũng không biết là đang tiếc hận cho mẫu thân hắn hay là đang chịu uất ức ở Thiên giới.
“Vậy Côn Lôn Trắc phi phản ứng thế nào?”
Mấy năm gần đây Thiên Đế nạp rất nhiều mỹ nhân làm trắc phi, người thế mạnh như Thiên Hậu cũng không ngăn cản được huống chi là Côn Lôn Trắc phimấy vạn năm đã không ở cạnh ông ấy. Năm đó Côn Lôn Trắc phi và Thiên Hậu cùng lấy một chồng đã vô cùng tức giận nên mới dẫn đến cảnh mang conđại chiến ở Thiên Hà. Nay thoáng chốc mất vạn năm đã trôi qua, phu quânnăm đó sớm đã có mỹ nhân đầy cả cung, trái ôm phải ấp, chuyện này làmsao Côn Lôn Trắc phi chịu nổi?
Ta nghĩ đến cảnh mình thấy đượctrong mảnh vỡ của Côn Lôn thần kính… Khi đó, bà ấy ở trong lòng phu quân thâm tình chân thành mang theo vô vàn thương xót…Tất cả đều đẹp đẽ nhưtrước kia.
“Mẫu thân đã trở về Côn Lôn tiên cảnh, từ nay về sau một lòng tu đạo không màng chuyện Tiên giới nữa.”