Trong lòng ta đau đớn vô cùng, nhưng thấy bộ dạng như vậy của Nhạc Kha, quả thực rất buồn cười khiến những sầu thương đều tan biến đi không ít. Bất quá một khắc, định thân chú mất công hiệu, mặc dù Lăng Xương sớm đã có chuẩn bị nhưng đầu vẫn cắm xuống đám mây khiến kim quang trên tóc bị lệch sang một bên. Kim giáp võ sĩ lao tới bắt hắn, Nhạc Kha vung kiếm ra lệnh: “Hôm nay ai lấy được đầu của Thái tử Thiên tộc, đợi đến lúc khải hoàn quay về, Bổn tướng nhất định sẽ ở trước mặt Vương cho kẻ đó làm thống lĩnh tiên phong.”
Hùng Lực đứng sau lưng ta bàn tay xiết chặt thành đấm nghe răng rắc, ta khẽ nhích lên trước hai bước, cẩn thận quan tâm nhắc nhở hắn: “Nhạc Kha tên nhóc đó trước giờ chưa từng ra trận giết giặc, hôm nay mạo nhận thống lĩnh tiên phong, có chút khó kiềm chế mà thôi.”
Hùng Lực nở nụ cười ôn hòa yếu ớt, nhưng ta nghe rõ mồn một tiếng nghiến răng ken két: “Bẩm công chúa, Thuộc hạ từ khi thống lĩnh đội quân tiên phong, chưa bao giờ thất bại. Hôm nay, nếu như hắn thống lĩnh thất sách, nếm phải mùi thất bại, đừng trách Thuộc hạ không lưu tình.”
Ta gật đầu như giã tỏi, liên tục trấn an hắn: “Không sao không sao, nếu như hắn thất bại, ngươi có thể an tâm tính sổ với hắn, Bổn tiên nhất định không can thiệp.”
Có một dạng người, yêu trách nhiệm còn hơn cả tính mạng của bản thân. Nói đến phận sự, tinh thần hăng hái như không cai ai ra gì, coi thường những thứ như thân phận địa vị hay ngoại lực, cả đời chỉ lấy việc làm tròn chức trách là mục tiêu duy nhất.
Trước đây ta cho rằng Hùng Lực hòa nhã chân thật, chính là một nam tử tộc Tu La chân chính, thực chưa từng chứng kiến qua dáng vẻ hắn điên cuồng như vậy, hôm này cũng thật không uổng công chút nào.
Nhạc Kha chỉ huy chúng tướng tộc Tu La liều mình công kích, thế cuộc xoay chuyển, khói tím tản ra trên sông, Lăng Xương hóa về chân thân là một con rồng kim sắc, há miệng phun ra một cột lửa, ép tướng sĩ Tu La ai nấy đều phải lùi về sau. Nhạc Kha há miệng phun một cột nước, hướng phía Lăng Xương dội xuống, nhưng còn chưa kịp tưới lên hắn thì đã nghe một tiếng “a” thất thanh, thì ra là cột nước đã đánh trúng vào một kim giáp tướng sĩ bên cạnh hắn, kẻ đó chống đỡ không nổi, nhao nhao phát ra tiếng kêu.
Ta phóng Thanh Linh bảo kiếm trong tay, xuyên qua làn sương mờ khói nhẹ, thế kiếm như bay, lao thẳng về phía Lăng Xương, chỉ nghe thấy hai tiếng “phập phập”, là âm thanh thân kiếm cắm vào da thịt, phóng mắt nhìn, thì ra là hai kim giáp tướng sĩ đã lấy thân chắn mũi kiếm trước mặt hắn.
Bên trong Thanh Linh bảo kiếm đã được rót tiên lực, một nhát kiếm liền khiến hai kim giáp tướng sĩ đó hồn phi phách tán, ta thu kiếm về, thân thể họ từ từ ngã xuống, từ trên đám mây rơi xuống chốn phàm trần không rõ tên nào đấy.
Sắc mặt Lăng Xương trắng bệch, tựa hồ như không thể tin nói: “Tiểu ngốc điểu, ở Thiên giới Bổn vương chăm sóc quan tâm nàng rất nhiều, lý nào nàng lại báo đáp Bổn vương như vậy?”
Nhạc Kha ở sau lưng đuổi tới, trêu chọc nói: “Lẽ nào nàng phải lấy thân báo đáp, đáp lại đại ân chăm sóc của ngươi?” Tung một cước, mắt mở trừng trừng đạp lên trên ống chân Lăng Xương.
Lăng Xương vốn vẫn có thể tránh đi, nhưng không biết vì sao hắn lại không chịu tránh, hai mắt sáng quắc chằm chằm nhìn ta.
Trong lòng ta rối loạn, dĩ vãng- – lướt qua trước mắt, mặc dù hắn đối xử với ta không tệ, nhưng chung quy hận ý trong lòng vẫn thắng thế, nhớ tới cái chết thảm của Ly Quang, Thanh Linh bảo kiếm trong tay cảm nhận được hận ý trong lòng ta, khẽ kêu lên không ngừng, Hùng Lực theo sát phía sau bước tới, “Công chúa, người còn chờ gì nữa?”
Thiên binh thiên tướng ồ ạt xông lên như thủy triều, cả bầu trời bị nhuộm thành một màu tím thẫm, xung quanh tiếng chém giết không ngừng vang lên, thế nhưng ngăn cách khỏi cảnh tượng hỗn loạn đó, trái tim ta đau đớn đến độ rỏ máu, có người khẽ than nhẹ bên tai ta, mang theo vô hạn yêu thương cùng sủng nịch: “Thanh nhi…”
Đó chính là Ly Quang với tiếng thở dài dịu dàng như sóng biển….
Chỉ nghe thấy “phập” một tiếng, mũi kiếm đã cắm trên lồng ngực Lăng Xương. Mặc dù ta nhận được hơn mười vạn năm tu vi của mẫu thân, nhưng dạo gần đây bị thương đến ngũ tạng, tiên lực cũng bị hao tổn, nếu như Lăng Xương muốn tránh đương nhiên có thể tránh thoát. Không ngờ một kẻ cao ngạo như hắn thế nhưng lại không hề tránh đi, mặc cho nhát kiếm của ta đâm thẳng vào lồng ngực hắn.
Ta bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, bàn tay nhũn ra buông lỏng chuôi kiếm, sát ý dần dần mất đi, Thanh Linh bảo kiếm lóe lên luồng sáng màu khói rồi hóa thành một sợi lông vũ màu xanh, từ trên lồng ngực hắn chầm chậm rơi xuống. Trong mắt Lăng Xương là vẻ đau khổ cùng cực, khiến người không nỡ nhìn. Hắn gắng hết sức lực đưa tay ra, đón lấy sợi lông vũ.
“Tiểu ngốc điểu, lẽ nào nàng muốn như vậy?”
Ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mất mát đau thương như vậy của hắn. Thái tử điện hạ của Đồng Tước Điện – Hoa Thanh Cung chính là lang quân đáng để nương nhờ mà chúng tiên tử Thiên giới ai nấy đều ao ước. Cho dù có gom một đống bảo thạch sáng chói rực rỡ khắp Cửu Thiên Tam Giới đi nữa, ở trước mặt hắn cũng phải u ám thất sắc.
Nhưng ánh mắt của Thái tử Thiên tộc hôm nay lại hoang vắng, không còn chút thần thái của ngày xưa. Ta cảm thấy hắn như vậy thật không phù hợp, tâm tư nặng trĩu, mắt thấy hắn đưa tay ấn chặt lồng ngực, máu từ đầu ngón tay rỉ xuống, nhuộm đỏ cả áo giáp, ghìm lòng lại, nói: “Đây chính là kết cục của việc ngươi giết hại Ly Quang! Hai tộc giao chiến, hắn đã…đã rơi xuống nước, thế nhưng ngươi ngay đến đôi mắt của hắn cũng không tha, còn muốn tạo thành Tuyền khách châu…”
Lăng Xương mấp máy môi, muốn biện giải nhưng không nhớ được lời nào, trên gương mặt xinh đẹp, nước da trắng bệch một mảnh, đôi mày như họa nhíu chặt, cất tiếng cười tự giễu: “Tiểu ngốc điểu…Nàng đích thực là tâm ngoan thủ lạt…Nực cười là huynh trưởng của ta còn cho rằng nàng đối với hắn tình thâm ý trọng, đáng tiếc hắn không biết nàng đối với Giao nhân thái tử rễ tình đã cắm sâu…”
Tâm ngoan thủ lạt – từ này cho dù hoàn toàn không thích hợp với ta đi nữa nhưng ta cũng không thèm giải thích nhiều. Trước nay ta với hắn cũng không coi là gần gũi, hiện giờ đã là tử thù, tương lai lại hoàn toàn không có can hệ gì, tóm lại sau này cũng sẽ không gặp lại, trừ phi hai tộc lại tiếp tục khai chiến. Khi đó nhất định là thù không là bạn. Bất luận là hắn oán ta cũng được, hận ta cũng được, lúc còn rất nhỏ ta đã hiểu ra một điều, lưỡng toàn hai bên rất khó, muốn được sự yêu mến của người khác cũng giống như leo cây bắt cá. Huống chi, người mà lòng ta tâm niệm tưởng nhớ cũng không cần phải nói rõ cho hắn làm gì.
Thiên binh thiên tướng bốn phía từ hai bên đánh tới, tiếng chém giết vang trời, Nhạc Kha lại tiến lên một bước: “Bổn tướng thấy kẻ tâm ngoan thủ lạt chính là ngươi, ngược sát Giao nhân thái tử, tự ý giáng hạ Thiên hỏa, câu hồn phách người phàm bí mật luyện U Minh Thiết Kỵ…Còn chuyện nào mà ngươi chưa làm?”
Lăng Xương vốn dĩ còn có chút mệt mỏi lờ đờ, khi nghe thấy lời chỉ trích này của Nhạc Kha thì bỗng dưng thẳng người dậy, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, đưa tay chặn vết máu nơi lồng ngực, thu kiếm về bên hông gấp rút nói: “Sao ngươi biết được chuyện này? Thống lĩnh tiên phong Tu La Thiết kỵ…Hùng Lực, lẽ nào chuyện này Tu La Vương đã biết?”
Hùng Lực ở sau lưng ta thò đầu ra, cười đến thập phần đắc ý: “Vương thượng thần cơ diệu toán, trên trời dưới đất còn có chuyện gì giấu diếm được Vương chứ?”
Lăng Xương trông thấy hai Hùng Lực dáng vẻ như nhau, khoảng gian mày khẽ nhíu, ánh mắt như khắc, vừa chỉ vừa lớn tiếng quát: “Ngươi là ai?”
Nhạc Kha rút kiếm ra, hướng về phía hắn đánh tới: “Ngươi hỏi Bổn tướng là ai…Chờ ăn đòn đi!” Kiếm tới như điện, Lăng Xương lùi về phía sau, Nhạc Kha cũng theo thế dừng lại, nhưng không phải mũi kiếm thế nhưng sống kiếm đã đập vào cẳng chân của hắn, Lăng Xương khẽ hô lên một tiếng rồi dịch chuyển thân mình, ta đuổi theo, năm ngón tay khẽ gập lại hóa thành móng vuốt chim loan, cào rơi kim quan trên tóc Lăng Xương khiến tóc dài bay tán loạn, Thiên giới Thái tử trước giờ ngạo nghễ nay hết sức chật vật tránh phải né trái, nếu không phải Chu Tước Huyền Vũ hai vị thần quân xông tới, kết cục hôm nay cũng khó tính hết.
Chu Tước Thần Quân trước đây luôn có giao hảo tốt với ta, hôm nay giương cung bạt kiếm, sửng sốt một hồi, khí thế của Hỏa Vân kiếm trong tay cũng chậm đi ít nhiều: “Thanh Loan, vì sao ngươi lại dẫn binh lên Thiên giới?”
Ta từng cùng người đứng ở bờ bên kia Thiên hà, nhìn sóng nước cuồn cuộn kể về cuộc chiến năm xưa giữa hai tộc, người trước giờ chính là một nam tử thẳng thắn khẳng khái, không chấp nhận dối trá. “Thần quân lẽ nào không biết, Thanh Loan chính là nữ nhi của Tu La Vương.”
Người gật gật đầu, nét mặt trịnh trọng: “Chuyện đó Bổn tướng đương nhiên biết, chỉ là không hiểu ngươi vì sao lại dẫn binh đến đây?”
Huyền Vũ Thần Quân đã bảo hộ bên người Lăng Xương, vừa vung kiếm giao đấu với Hùng Lực-Nhạc Kha vừa không nhẫn nại hô: “Chu Tước, ngươi còn có chuyện gì với con a đầu này sao? Muốn đánh liền đánh, hay là ngươi không muốn đánh, lại muốn đầu hàng địch, gia nhập vào hàng ngũ quân Tu La?”
Chu Tước Thần Quân bị lời này của hắn chọc giận đến độ cả gương mặt đều đỏ như gan heo nhưng lại không thể phát tiết. Ta khe khẽ mỉm cười nói: “Nhãn cầu của Chu Tước Thần Quân bị người ta khoét làm Tuyền khách châu, không biết Chu Tước Thần Quân liệu có liều mình tìm kẻ đó?”
Huyền Vũ Thần Quân và Chu Tước Thần Quân trước giờ mặc dù ngoài mặt bất hòa, nhưng hai người đích thực là đồng khí tương chi, nhất vinh câu vinh, nhất bại câu bại. 1
Nét mặt Chu Tước Thần Quân chợt biến: “Thanh Loan, chuyện này không thể đùa được.”
1: có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia
Trong mắt người không chứa được một hạt cát, Hỏa vân kiếm quây giữa hai luồng liệt hỏa nóng rực chém về phía ta, ta vừa tránh vừa cười nhạt: “Hôm nay tiểu tiên nhận được một lễ vật, chính là của Thiên giới Thái tử gửi xuống hạ giới, ở thế gian nghe nói là có giá trị liên thành….” Trong lòng đau đớn dữ dội, câu tiếp theo cũng nghẹn lại nơi cổ họng.
Phàm giới lưu truyền Giao nhân cả người đều là bảo vật, mỡ có thể dùng làm minh đăng, cháy mãi không tắt, còn có thể trích lệ thành châu, dệt tơ thành lụa, tất cả đều là vật có giá trị, đặc biệt đôi mắt chế thành Tuyền khách châu, giá trị liên thành, thế gian khó tìm.
Chu Tước Thần Quân cất giọng quát: “Chẳng qua là nhận được một lễ vật, ngươi liền muốn vó ngựa giày Thiên giới, Tu La Vương cũng dung túng con gái thái quá rồi a?” Trên mặt chợt nóng, Hỏa Vân kiếm suýt nữa đã sượt qua da mặt ta. Hùng Lực thấy tình thế không ổn, vội vàng quay người đến cứu.
“Thần Quân có điều không biết, lễ vật Thanh Loan nhận được chính là Tuyền khách châu mà Thiên giới Thái tử đã dùng đôi mắt Thái tử quá cố của Giao tộc Ly Quang tạo thành.” Ta cơ hồ nghẹn ngào khó nói, muốn đòi lại công chính công bằng nơi Thiên giới, sợ là không động tới đao kiếm cũng không được rồi.
Hỏa Vân kiếm trong tay Chu Tước Thần Quân chợt ngừng lại, ta lại nói: “Thanh Loan trước giờ xem Giao Nhân Thái tử Ly Quang như huynh trưởng…” Nét sáng rõ chợt lóe trên mặt người, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc nhìn về phía Lăng Xương.
Đương lúc hai bên giao chiến, bất luận là ý nguyện như thế nào đi nữa, chung quy vẫn phải đánh đến thi chất thành đống, máu nhuộm thiên hà. Nếu không phải sau đó có văn quan Thiên giới đến tuyên chỉ, tộc Tu La có sĩ tốt đến báo tin thì cũng không biết trận chiến này còn đánh đến khi nào.
Truyền ký sau này của tộc Tu La có ghi, Công chúa tiên phong đi đầu, không ngại nguy hiểm, dẫn quân tấn công tướng lĩnh phe địch, đánh bại Thiên giới Thái tử.. vân vân, ngôn từ có chút hoa mỹ quá đáng, chẳng qua đổi lại một nụ cười nhạt của ta, so với sự thật có chút sai khác.
Sự thật là, Thiên giới ra lệnh cho Lăng Xương Thái tử ngừng chiến, Tu La Vương phụ thân cũng phái binh sĩ đến báo: Ly Quang dẫn theo phụ nữ và trẻ em trong tộc bí mật đi về phía bắc, được người trong tộc phát hiện, thỉnh quay về thành Tu La.
Một trận chiến chấm dứt không chút dấu vết, hai bên gấp gáp thu binh.
Trong lòng ta đau đớn vô cùng, nhưng thấy bộ dạng như vậy của Nhạc Kha, quả thực rất buồn cười khiến những sầu thương đều tan biến đi không ít. Bất quá một khắc, định thân chú mất công hiệu, mặc dù Lăng Xương sớm đã có chuẩn bị nhưng đầu vẫn cắm xuống đám mây khiến kim quang trên tóc bị lệch sang một bên. Kim giáp võ sĩ lao tới bắt hắn, Nhạc Kha vung kiếm ra lệnh: “Hôm nay ai lấy được đầu của Thái tử Thiên tộc, đợi đến lúc khải hoàn quay về, Bổn tướng nhất định sẽ ở trước mặt Vương cho kẻ đó làm thống lĩnh tiên phong.”
Hùng Lực đứng sau lưng ta bàn tay xiết chặt thành đấm nghe răng rắc, ta khẽ nhích lên trước hai bước, cẩn thận quan tâm nhắc nhở hắn: “Nhạc Kha tên nhóc đó trước giờ chưa từng ra trận giết giặc, hôm nay mạo nhận thống lĩnh tiên phong, có chút khó kiềm chế mà thôi.”
Hùng Lực nở nụ cười ôn hòa yếu ớt, nhưng ta nghe rõ mồn một tiếng nghiến răng ken két: “Bẩm công chúa, Thuộc hạ từ khi thống lĩnh đội quân tiên phong, chưa bao giờ thất bại. Hôm nay, nếu như hắn thống lĩnh thất sách, nếm phải mùi thất bại, đừng trách Thuộc hạ không lưu tình.”
Ta gật đầu như giã tỏi, liên tục trấn an hắn: “Không sao không sao, nếu như hắn thất bại, ngươi có thể an tâm tính sổ với hắn, Bổn tiên nhất định không can thiệp.”
Có một dạng người, yêu trách nhiệm còn hơn cả tính mạng của bản thân. Nói đến phận sự, tinh thần hăng hái như không cai ai ra gì, coi thường những thứ như thân phận địa vị hay ngoại lực, cả đời chỉ lấy việc làm tròn chức trách là mục tiêu duy nhất.
Trước đây ta cho rằng Hùng Lực hòa nhã chân thật, chính là một nam tử tộc Tu La chân chính, thực chưa từng chứng kiến qua dáng vẻ hắn điên cuồng như vậy, hôm này cũng thật không uổng công chút nào.
Nhạc Kha chỉ huy chúng tướng tộc Tu La liều mình công kích, thế cuộc xoay chuyển, khói tím tản ra trên sông, Lăng Xương hóa về chân thân là một con rồng kim sắc, há miệng phun ra một cột lửa, ép tướng sĩ Tu La ai nấy đều phải lùi về sau. Nhạc Kha há miệng phun một cột nước, hướng phía Lăng Xương dội xuống, nhưng còn chưa kịp tưới lên hắn thì đã nghe một tiếng “a” thất thanh, thì ra là cột nước đã đánh trúng vào một kim giáp tướng sĩ bên cạnh hắn, kẻ đó chống đỡ không nổi, nhao nhao phát ra tiếng kêu.
Ta phóng Thanh Linh bảo kiếm trong tay, xuyên qua làn sương mờ khói nhẹ, thế kiếm như bay, lao thẳng về phía Lăng Xương, chỉ nghe thấy hai tiếng “phập phập”, là âm thanh thân kiếm cắm vào da thịt, phóng mắt nhìn, thì ra là hai kim giáp tướng sĩ đã lấy thân chắn mũi kiếm trước mặt hắn.
Bên trong Thanh Linh bảo kiếm đã được rót tiên lực, một nhát kiếm liền khiến hai kim giáp tướng sĩ đó hồn phi phách tán, ta thu kiếm về, thân thể họ từ từ ngã xuống, từ trên đám mây rơi xuống chốn phàm trần không rõ tên nào đấy.
Sắc mặt Lăng Xương trắng bệch, tựa hồ như không thể tin nói: “Tiểu ngốc điểu, ở Thiên giới Bổn vương chăm sóc quan tâm nàng rất nhiều, lý nào nàng lại báo đáp Bổn vương như vậy?”
Nhạc Kha ở sau lưng đuổi tới, trêu chọc nói: “Lẽ nào nàng phải lấy thân báo đáp, đáp lại đại ân chăm sóc của ngươi?” Tung một cước, mắt mở trừng trừng đạp lên trên ống chân Lăng Xương.
Lăng Xương vốn vẫn có thể tránh đi, nhưng không biết vì sao hắn lại không chịu tránh, hai mắt sáng quắc chằm chằm nhìn ta.
Trong lòng ta rối loạn, dĩ vãng- – lướt qua trước mắt, mặc dù hắn đối xử với ta không tệ, nhưng chung quy hận ý trong lòng vẫn thắng thế, nhớ tới cái chết thảm của Ly Quang, Thanh Linh bảo kiếm trong tay cảm nhận được hận ý trong lòng ta, khẽ kêu lên không ngừng, Hùng Lực theo sát phía sau bước tới, “Công chúa, người còn chờ gì nữa?”
Thiên binh thiên tướng ồ ạt xông lên như thủy triều, cả bầu trời bị nhuộm thành một màu tím thẫm, xung quanh tiếng chém giết không ngừng vang lên, thế nhưng ngăn cách khỏi cảnh tượng hỗn loạn đó, trái tim ta đau đớn đến độ rỏ máu, có người khẽ than nhẹ bên tai ta, mang theo vô hạn yêu thương cùng sủng nịch: “Thanh nhi…”
Đó chính là Ly Quang với tiếng thở dài dịu dàng như sóng biển….
Chỉ nghe thấy “phập” một tiếng, mũi kiếm đã cắm trên lồng ngực Lăng Xương. Mặc dù ta nhận được hơn mười vạn năm tu vi của mẫu thân, nhưng dạo gần đây bị thương đến ngũ tạng, tiên lực cũng bị hao tổn, nếu như Lăng Xương muốn tránh đương nhiên có thể tránh thoát. Không ngờ một kẻ cao ngạo như hắn thế nhưng lại không hề tránh đi, mặc cho nhát kiếm của ta đâm thẳng vào lồng ngực hắn.
Ta bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, bàn tay nhũn ra buông lỏng chuôi kiếm, sát ý dần dần mất đi, Thanh Linh bảo kiếm lóe lên luồng sáng màu khói rồi hóa thành một sợi lông vũ màu xanh, từ trên lồng ngực hắn chầm chậm rơi xuống. Trong mắt Lăng Xương là vẻ đau khổ cùng cực, khiến người không nỡ nhìn. Hắn gắng hết sức lực đưa tay ra, đón lấy sợi lông vũ.
“Tiểu ngốc điểu, lẽ nào nàng muốn như vậy?”
Ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mất mát đau thương như vậy của hắn. Thái tử điện hạ của Đồng Tước Điện – Hoa Thanh Cung chính là lang quân đáng để nương nhờ mà chúng tiên tử Thiên giới ai nấy đều ao ước. Cho dù có gom một đống bảo thạch sáng chói rực rỡ khắp Cửu Thiên Tam Giới đi nữa, ở trước mặt hắn cũng phải u ám thất sắc.
Nhưng ánh mắt của Thái tử Thiên tộc hôm nay lại hoang vắng, không còn chút thần thái của ngày xưa. Ta cảm thấy hắn như vậy thật không phù hợp, tâm tư nặng trĩu, mắt thấy hắn đưa tay ấn chặt lồng ngực, máu từ đầu ngón tay rỉ xuống, nhuộm đỏ cả áo giáp, ghìm lòng lại, nói: “Đây chính là kết cục của việc ngươi giết hại Ly Quang! Hai tộc giao chiến, hắn đã…đã rơi xuống nước, thế nhưng ngươi ngay đến đôi mắt của hắn cũng không tha, còn muốn tạo thành Tuyền khách châu…”
Lăng Xương mấp máy môi, muốn biện giải nhưng không nhớ được lời nào, trên gương mặt xinh đẹp, nước da trắng bệch một mảnh, đôi mày như họa nhíu chặt, cất tiếng cười tự giễu: “Tiểu ngốc điểu…Nàng đích thực là tâm ngoan thủ lạt…Nực cười là huynh trưởng của ta còn cho rằng nàng đối với hắn tình thâm ý trọng, đáng tiếc hắn không biết nàng đối với Giao nhân thái tử rễ tình đã cắm sâu…”
Tâm ngoan thủ lạt – từ này cho dù hoàn toàn không thích hợp với ta đi nữa nhưng ta cũng không thèm giải thích nhiều. Trước nay ta với hắn cũng không coi là gần gũi, hiện giờ đã là tử thù, tương lai lại hoàn toàn không có can hệ gì, tóm lại sau này cũng sẽ không gặp lại, trừ phi hai tộc lại tiếp tục khai chiến. Khi đó nhất định là thù không là bạn. Bất luận là hắn oán ta cũng được, hận ta cũng được, lúc còn rất nhỏ ta đã hiểu ra một điều, lưỡng toàn hai bên rất khó, muốn được sự yêu mến của người khác cũng giống như leo cây bắt cá. Huống chi, người mà lòng ta tâm niệm tưởng nhớ cũng không cần phải nói rõ cho hắn làm gì.
Thiên binh thiên tướng bốn phía từ hai bên đánh tới, tiếng chém giết vang trời, Nhạc Kha lại tiến lên một bước: “Bổn tướng thấy kẻ tâm ngoan thủ lạt chính là ngươi, ngược sát Giao nhân thái tử, tự ý giáng hạ Thiên hỏa, câu hồn phách người phàm bí mật luyện U Minh Thiết Kỵ…Còn chuyện nào mà ngươi chưa làm?”
Lăng Xương vốn dĩ còn có chút mệt mỏi lờ đờ, khi nghe thấy lời chỉ trích này của Nhạc Kha thì bỗng dưng thẳng người dậy, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, đưa tay chặn vết máu nơi lồng ngực, thu kiếm về bên hông gấp rút nói: “Sao ngươi biết được chuyện này? Thống lĩnh tiên phong Tu La Thiết kỵ…Hùng Lực, lẽ nào chuyện này Tu La Vương đã biết?”
Hùng Lực ở sau lưng ta thò đầu ra, cười đến thập phần đắc ý: “Vương thượng thần cơ diệu toán, trên trời dưới đất còn có chuyện gì giấu diếm được Vương chứ?”
Lăng Xương trông thấy hai Hùng Lực dáng vẻ như nhau, khoảng gian mày khẽ nhíu, ánh mắt như khắc, vừa chỉ vừa lớn tiếng quát: “Ngươi là ai?”
Nhạc Kha rút kiếm ra, hướng về phía hắn đánh tới: “Ngươi hỏi Bổn tướng là ai…Chờ ăn đòn đi!” Kiếm tới như điện, Lăng Xương lùi về phía sau, Nhạc Kha cũng theo thế dừng lại, nhưng không phải mũi kiếm thế nhưng sống kiếm đã đập vào cẳng chân của hắn, Lăng Xương khẽ hô lên một tiếng rồi dịch chuyển thân mình, ta đuổi theo, năm ngón tay khẽ gập lại hóa thành móng vuốt chim loan, cào rơi kim quan trên tóc Lăng Xương khiến tóc dài bay tán loạn, Thiên giới Thái tử trước giờ ngạo nghễ nay hết sức chật vật tránh phải né trái, nếu không phải Chu Tước Huyền Vũ hai vị thần quân xông tới, kết cục hôm nay cũng khó tính hết.
Chu Tước Thần Quân trước đây luôn có giao hảo tốt với ta, hôm nay giương cung bạt kiếm, sửng sốt một hồi, khí thế của Hỏa Vân kiếm trong tay cũng chậm đi ít nhiều: “Thanh Loan, vì sao ngươi lại dẫn binh lên Thiên giới?”
Ta từng cùng người đứng ở bờ bên kia Thiên hà, nhìn sóng nước cuồn cuộn kể về cuộc chiến năm xưa giữa hai tộc, người trước giờ chính là một nam tử thẳng thắn khẳng khái, không chấp nhận dối trá. “Thần quân lẽ nào không biết, Thanh Loan chính là nữ nhi của Tu La Vương.”
Người gật gật đầu, nét mặt trịnh trọng: “Chuyện đó Bổn tướng đương nhiên biết, chỉ là không hiểu ngươi vì sao lại dẫn binh đến đây?”
Huyền Vũ Thần Quân đã bảo hộ bên người Lăng Xương, vừa vung kiếm giao đấu với Hùng Lực-Nhạc Kha vừa không nhẫn nại hô: “Chu Tước, ngươi còn có chuyện gì với con a đầu này sao? Muốn đánh liền đánh, hay là ngươi không muốn đánh, lại muốn đầu hàng địch, gia nhập vào hàng ngũ quân Tu La?”
Chu Tước Thần Quân bị lời này của hắn chọc giận đến độ cả gương mặt đều đỏ như gan heo nhưng lại không thể phát tiết. Ta khe khẽ mỉm cười nói: “Nhãn cầu của Chu Tước Thần Quân bị người ta khoét làm Tuyền khách châu, không biết Chu Tước Thần Quân liệu có liều mình tìm kẻ đó?”
Huyền Vũ Thần Quân và Chu Tước Thần Quân trước giờ mặc dù ngoài mặt bất hòa, nhưng hai người đích thực là đồng khí tương chi, nhất vinh câu vinh, nhất bại câu bại.
Nét mặt Chu Tước Thần Quân chợt biến: “Thanh Loan, chuyện này không thể đùa được.”
: có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia
Trong mắt người không chứa được một hạt cát, Hỏa vân kiếm quây giữa hai luồng liệt hỏa nóng rực chém về phía ta, ta vừa tránh vừa cười nhạt: “Hôm nay tiểu tiên nhận được một lễ vật, chính là của Thiên giới Thái tử gửi xuống hạ giới, ở thế gian nghe nói là có giá trị liên thành….” Trong lòng đau đớn dữ dội, câu tiếp theo cũng nghẹn lại nơi cổ họng.
Phàm giới lưu truyền Giao nhân cả người đều là bảo vật, mỡ có thể dùng làm minh đăng, cháy mãi không tắt, còn có thể trích lệ thành châu, dệt tơ thành lụa, tất cả đều là vật có giá trị, đặc biệt đôi mắt chế thành Tuyền khách châu, giá trị liên thành, thế gian khó tìm.
Chu Tước Thần Quân cất giọng quát: “Chẳng qua là nhận được một lễ vật, ngươi liền muốn vó ngựa giày Thiên giới, Tu La Vương cũng dung túng con gái thái quá rồi a?” Trên mặt chợt nóng, Hỏa Vân kiếm suýt nữa đã sượt qua da mặt ta. Hùng Lực thấy tình thế không ổn, vội vàng quay người đến cứu.
“Thần Quân có điều không biết, lễ vật Thanh Loan nhận được chính là Tuyền khách châu mà Thiên giới Thái tử đã dùng đôi mắt Thái tử quá cố của Giao tộc Ly Quang tạo thành.” Ta cơ hồ nghẹn ngào khó nói, muốn đòi lại công chính công bằng nơi Thiên giới, sợ là không động tới đao kiếm cũng không được rồi.
Hỏa Vân kiếm trong tay Chu Tước Thần Quân chợt ngừng lại, ta lại nói: “Thanh Loan trước giờ xem Giao Nhân Thái tử Ly Quang như huynh trưởng…” Nét sáng rõ chợt lóe trên mặt người, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc nhìn về phía Lăng Xương.
Đương lúc hai bên giao chiến, bất luận là ý nguyện như thế nào đi nữa, chung quy vẫn phải đánh đến thi chất thành đống, máu nhuộm thiên hà. Nếu không phải sau đó có văn quan Thiên giới đến tuyên chỉ, tộc Tu La có sĩ tốt đến báo tin thì cũng không biết trận chiến này còn đánh đến khi nào.
Truyền ký sau này của tộc Tu La có ghi, Công chúa tiên phong đi đầu, không ngại nguy hiểm, dẫn quân tấn công tướng lĩnh phe địch, đánh bại Thiên giới Thái tử.. vân vân, ngôn từ có chút hoa mỹ quá đáng, chẳng qua đổi lại một nụ cười nhạt của ta, so với sự thật có chút sai khác.
Sự thật là, Thiên giới ra lệnh cho Lăng Xương Thái tử ngừng chiến, Tu La Vương phụ thân cũng phái binh sĩ đến báo: Ly Quang dẫn theo phụ nữ và trẻ em trong tộc bí mật đi về phía bắc, được người trong tộc phát hiện, thỉnh quay về thành Tu La.
Một trận chiến chấm dứt không chút dấu vết, hai bên gấp gáp thu binh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong lòng ta đau đớn vô cùng, nhưng thấy bộ dạng như vậy của Nhạc Kha, quả thực rất buồn cười khiến những sầu thương đều tan biến đi không ít. Bất quá một khắc, định thân chú mất công hiệu, mặc dù Lăng Xương sớm đã có chuẩn bị nhưng đầu vẫn cắm xuống đám mây khiến kim quang trên tóc bị lệch sang một bên. Kim giáp võ sĩ lao tới bắt hắn, Nhạc Kha vung kiếm ra lệnh: “Hôm nay ai lấy được đầu của Thái tử Thiên tộc, đợi đến lúc khải hoàn quay về, Bổn tướng nhất định sẽ ở trước mặt Vương cho kẻ đó làm thống lĩnh tiên phong.”
Hùng Lực đứng sau lưng ta bàn tay xiết chặt thành đấm nghe răng rắc, ta khẽ nhích lên trước hai bước, cẩn thận quan tâm nhắc nhở hắn: “Nhạc Kha tên nhóc đó trước giờ chưa từng ra trận giết giặc, hôm nay mạo nhận thống lĩnh tiên phong, có chút khó kiềm chế mà thôi.”
Hùng Lực nở nụ cười ôn hòa yếu ớt, nhưng ta nghe rõ mồn một tiếng nghiến răng ken két: “Bẩm công chúa, Thuộc hạ từ khi thống lĩnh đội quân tiên phong, chưa bao giờ thất bại. Hôm nay, nếu như hắn thống lĩnh thất sách, nếm phải mùi thất bại, đừng trách Thuộc hạ không lưu tình.”
Ta gật đầu như giã tỏi, liên tục trấn an hắn: “Không sao không sao, nếu như hắn thất bại, ngươi có thể an tâm tính sổ với hắn, Bổn tiên nhất định không can thiệp.”
Có một dạng người, yêu trách nhiệm còn hơn cả tính mạng của bản thân. Nói đến phận sự, tinh thần hăng hái như không cai ai ra gì, coi thường những thứ như thân phận địa vị hay ngoại lực, cả đời chỉ lấy việc làm tròn chức trách là mục tiêu duy nhất.
Trước đây ta cho rằng Hùng Lực hòa nhã chân thật, chính là một nam tử tộc Tu La chân chính, thực chưa từng chứng kiến qua dáng vẻ hắn điên cuồng như vậy, hôm này cũng thật không uổng công chút nào.
Nhạc Kha chỉ huy chúng tướng tộc Tu La liều mình công kích, thế cuộc xoay chuyển, khói tím tản ra trên sông, Lăng Xương hóa về chân thân là một con rồng kim sắc, há miệng phun ra một cột lửa, ép tướng sĩ Tu La ai nấy đều phải lùi về sau. Nhạc Kha há miệng phun một cột nước, hướng phía Lăng Xương dội xuống, nhưng còn chưa kịp tưới lên hắn thì đã nghe một tiếng “a” thất thanh, thì ra là cột nước đã đánh trúng vào một kim giáp tướng sĩ bên cạnh hắn, kẻ đó chống đỡ không nổi, nhao nhao phát ra tiếng kêu.
Ta phóng Thanh Linh bảo kiếm trong tay, xuyên qua làn sương mờ khói nhẹ, thế kiếm như bay, lao thẳng về phía Lăng Xương, chỉ nghe thấy hai tiếng “phập phập”, là âm thanh thân kiếm cắm vào da thịt, phóng mắt nhìn, thì ra là hai kim giáp tướng sĩ đã lấy thân chắn mũi kiếm trước mặt hắn.
Bên trong Thanh Linh bảo kiếm đã được rót tiên lực, một nhát kiếm liền khiến hai kim giáp tướng sĩ đó hồn phi phách tán, ta thu kiếm về, thân thể họ từ từ ngã xuống, từ trên đám mây rơi xuống chốn phàm trần không rõ tên nào đấy.
Sắc mặt Lăng Xương trắng bệch, tựa hồ như không thể tin nói: “Tiểu ngốc điểu, ở Thiên giới Bổn vương chăm sóc quan tâm nàng rất nhiều, lý nào nàng lại báo đáp Bổn vương như vậy?”
Nhạc Kha ở sau lưng đuổi tới, trêu chọc nói: “Lẽ nào nàng phải lấy thân báo đáp, đáp lại đại ân chăm sóc của ngươi?” Tung một cước, mắt mở trừng trừng đạp lên trên ống chân Lăng Xương.
Lăng Xương vốn vẫn có thể tránh đi, nhưng không biết vì sao hắn lại không chịu tránh, hai mắt sáng quắc chằm chằm nhìn ta.
Trong lòng ta rối loạn, dĩ vãng- – lướt qua trước mắt, mặc dù hắn đối xử với ta không tệ, nhưng chung quy hận ý trong lòng vẫn thắng thế, nhớ tới cái chết thảm của Ly Quang, Thanh Linh bảo kiếm trong tay cảm nhận được hận ý trong lòng ta, khẽ kêu lên không ngừng, Hùng Lực theo sát phía sau bước tới, “Công chúa, người còn chờ gì nữa?”
Thiên binh thiên tướng ồ ạt xông lên như thủy triều, cả bầu trời bị nhuộm thành một màu tím thẫm, xung quanh tiếng chém giết không ngừng vang lên, thế nhưng ngăn cách khỏi cảnh tượng hỗn loạn đó, trái tim ta đau đớn đến độ rỏ máu, có người khẽ than nhẹ bên tai ta, mang theo vô hạn yêu thương cùng sủng nịch: “Thanh nhi…”
Đó chính là Ly Quang với tiếng thở dài dịu dàng như sóng biển….
Chỉ nghe thấy “phập” một tiếng, mũi kiếm đã cắm trên lồng ngực Lăng Xương. Mặc dù ta nhận được hơn mười vạn năm tu vi của mẫu thân, nhưng dạo gần đây bị thương đến ngũ tạng, tiên lực cũng bị hao tổn, nếu như Lăng Xương muốn tránh đương nhiên có thể tránh thoát. Không ngờ một kẻ cao ngạo như hắn thế nhưng lại không hề tránh đi, mặc cho nhát kiếm của ta đâm thẳng vào lồng ngực hắn.
Ta bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, bàn tay nhũn ra buông lỏng chuôi kiếm, sát ý dần dần mất đi, Thanh Linh bảo kiếm lóe lên luồng sáng màu khói rồi hóa thành một sợi lông vũ màu xanh, từ trên lồng ngực hắn chầm chậm rơi xuống. Trong mắt Lăng Xương là vẻ đau khổ cùng cực, khiến người không nỡ nhìn. Hắn gắng hết sức lực đưa tay ra, đón lấy sợi lông vũ.
“Tiểu ngốc điểu, lẽ nào nàng muốn như vậy?”
Ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mất mát đau thương như vậy của hắn. Thái tử điện hạ của Đồng Tước Điện – Hoa Thanh Cung chính là lang quân đáng để nương nhờ mà chúng tiên tử Thiên giới ai nấy đều ao ước. Cho dù có gom một đống bảo thạch sáng chói rực rỡ khắp Cửu Thiên Tam Giới đi nữa, ở trước mặt hắn cũng phải u ám thất sắc.
Nhưng ánh mắt của Thái tử Thiên tộc hôm nay lại hoang vắng, không còn chút thần thái của ngày xưa. Ta cảm thấy hắn như vậy thật không phù hợp, tâm tư nặng trĩu, mắt thấy hắn đưa tay ấn chặt lồng ngực, máu từ đầu ngón tay rỉ xuống, nhuộm đỏ cả áo giáp, ghìm lòng lại, nói: “Đây chính là kết cục của việc ngươi giết hại Ly Quang! Hai tộc giao chiến, hắn đã…đã rơi xuống nước, thế nhưng ngươi ngay đến đôi mắt của hắn cũng không tha, còn muốn tạo thành Tuyền khách châu…”
Lăng Xương mấp máy môi, muốn biện giải nhưng không nhớ được lời nào, trên gương mặt xinh đẹp, nước da trắng bệch một mảnh, đôi mày như họa nhíu chặt, cất tiếng cười tự giễu: “Tiểu ngốc điểu…Nàng đích thực là tâm ngoan thủ lạt…Nực cười là huynh trưởng của ta còn cho rằng nàng đối với hắn tình thâm ý trọng, đáng tiếc hắn không biết nàng đối với Giao nhân thái tử rễ tình đã cắm sâu…”
Tâm ngoan thủ lạt – từ này cho dù hoàn toàn không thích hợp với ta đi nữa nhưng ta cũng không thèm giải thích nhiều. Trước nay ta với hắn cũng không coi là gần gũi, hiện giờ đã là tử thù, tương lai lại hoàn toàn không có can hệ gì, tóm lại sau này cũng sẽ không gặp lại, trừ phi hai tộc lại tiếp tục khai chiến. Khi đó nhất định là thù không là bạn. Bất luận là hắn oán ta cũng được, hận ta cũng được, lúc còn rất nhỏ ta đã hiểu ra một điều, lưỡng toàn hai bên rất khó, muốn được sự yêu mến của người khác cũng giống như leo cây bắt cá. Huống chi, người mà lòng ta tâm niệm tưởng nhớ cũng không cần phải nói rõ cho hắn làm gì.
Thiên binh thiên tướng bốn phía từ hai bên đánh tới, tiếng chém giết vang trời, Nhạc Kha lại tiến lên một bước: “Bổn tướng thấy kẻ tâm ngoan thủ lạt chính là ngươi, ngược sát Giao nhân thái tử, tự ý giáng hạ Thiên hỏa, câu hồn phách người phàm bí mật luyện U Minh Thiết Kỵ…Còn chuyện nào mà ngươi chưa làm?”
Lăng Xương vốn dĩ còn có chút mệt mỏi lờ đờ, khi nghe thấy lời chỉ trích này của Nhạc Kha thì bỗng dưng thẳng người dậy, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, đưa tay chặn vết máu nơi lồng ngực, thu kiếm về bên hông gấp rút nói: “Sao ngươi biết được chuyện này? Thống lĩnh tiên phong Tu La Thiết kỵ…Hùng Lực, lẽ nào chuyện này Tu La Vương đã biết?”
Hùng Lực ở sau lưng ta thò đầu ra, cười đến thập phần đắc ý: “Vương thượng thần cơ diệu toán, trên trời dưới đất còn có chuyện gì giấu diếm được Vương chứ?”
Lăng Xương trông thấy hai Hùng Lực dáng vẻ như nhau, khoảng gian mày khẽ nhíu, ánh mắt như khắc, vừa chỉ vừa lớn tiếng quát: “Ngươi là ai?”
Nhạc Kha rút kiếm ra, hướng về phía hắn đánh tới: “Ngươi hỏi Bổn tướng là ai…Chờ ăn đòn đi!” Kiếm tới như điện, Lăng Xương lùi về phía sau, Nhạc Kha cũng theo thế dừng lại, nhưng không phải mũi kiếm thế nhưng sống kiếm đã đập vào cẳng chân của hắn, Lăng Xương khẽ hô lên một tiếng rồi dịch chuyển thân mình, ta đuổi theo, năm ngón tay khẽ gập lại hóa thành móng vuốt chim loan, cào rơi kim quan trên tóc Lăng Xương khiến tóc dài bay tán loạn, Thiên giới Thái tử trước giờ ngạo nghễ nay hết sức chật vật tránh phải né trái, nếu không phải Chu Tước Huyền Vũ hai vị thần quân xông tới, kết cục hôm nay cũng khó tính hết.
Chu Tước Thần Quân trước đây luôn có giao hảo tốt với ta, hôm nay giương cung bạt kiếm, sửng sốt một hồi, khí thế của Hỏa Vân kiếm trong tay cũng chậm đi ít nhiều: “Thanh Loan, vì sao ngươi lại dẫn binh lên Thiên giới?”
Ta từng cùng người đứng ở bờ bên kia Thiên hà, nhìn sóng nước cuồn cuộn kể về cuộc chiến năm xưa giữa hai tộc, người trước giờ chính là một nam tử thẳng thắn khẳng khái, không chấp nhận dối trá. “Thần quân lẽ nào không biết, Thanh Loan chính là nữ nhi của Tu La Vương.”
Người gật gật đầu, nét mặt trịnh trọng: “Chuyện đó Bổn tướng đương nhiên biết, chỉ là không hiểu ngươi vì sao lại dẫn binh đến đây?”
Huyền Vũ Thần Quân đã bảo hộ bên người Lăng Xương, vừa vung kiếm giao đấu với Hùng Lực-Nhạc Kha vừa không nhẫn nại hô: “Chu Tước, ngươi còn có chuyện gì với con a đầu này sao? Muốn đánh liền đánh, hay là ngươi không muốn đánh, lại muốn đầu hàng địch, gia nhập vào hàng ngũ quân Tu La?”
Chu Tước Thần Quân bị lời này của hắn chọc giận đến độ cả gương mặt đều đỏ như gan heo nhưng lại không thể phát tiết. Ta khe khẽ mỉm cười nói: “Nhãn cầu của Chu Tước Thần Quân bị người ta khoét làm Tuyền khách châu, không biết Chu Tước Thần Quân liệu có liều mình tìm kẻ đó?”
Huyền Vũ Thần Quân và Chu Tước Thần Quân trước giờ mặc dù ngoài mặt bất hòa, nhưng hai người đích thực là đồng khí tương chi, nhất vinh câu vinh, nhất bại câu bại. 1
Nét mặt Chu Tước Thần Quân chợt biến: “Thanh Loan, chuyện này không thể đùa được.”
1: có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia
Trong mắt người không chứa được một hạt cát, Hỏa vân kiếm quây giữa hai luồng liệt hỏa nóng rực chém về phía ta, ta vừa tránh vừa cười nhạt: “Hôm nay tiểu tiên nhận được một lễ vật, chính là của Thiên giới Thái tử gửi xuống hạ giới, ở thế gian nghe nói là có giá trị liên thành….” Trong lòng đau đớn dữ dội, câu tiếp theo cũng nghẹn lại nơi cổ họng.
Phàm giới lưu truyền Giao nhân cả người đều là bảo vật, mỡ có thể dùng làm minh đăng, cháy mãi không tắt, còn có thể trích lệ thành châu, dệt tơ thành lụa, tất cả đều là vật có giá trị, đặc biệt đôi mắt chế thành Tuyền khách châu, giá trị liên thành, thế gian khó tìm.
Chu Tước Thần Quân cất giọng quát: “Chẳng qua là nhận được một lễ vật, ngươi liền muốn vó ngựa giày Thiên giới, Tu La Vương cũng dung túng con gái thái quá rồi a?” Trên mặt chợt nóng, Hỏa Vân kiếm suýt nữa đã sượt qua da mặt ta. Hùng Lực thấy tình thế không ổn, vội vàng quay người đến cứu.
“Thần Quân có điều không biết, lễ vật Thanh Loan nhận được chính là Tuyền khách châu mà Thiên giới Thái tử đã dùng đôi mắt Thái tử quá cố của Giao tộc Ly Quang tạo thành.” Ta cơ hồ nghẹn ngào khó nói, muốn đòi lại công chính công bằng nơi Thiên giới, sợ là không động tới đao kiếm cũng không được rồi.
Hỏa Vân kiếm trong tay Chu Tước Thần Quân chợt ngừng lại, ta lại nói: “Thanh Loan trước giờ xem Giao Nhân Thái tử Ly Quang như huynh trưởng…” Nét sáng rõ chợt lóe trên mặt người, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc nhìn về phía Lăng Xương.
Đương lúc hai bên giao chiến, bất luận là ý nguyện như thế nào đi nữa, chung quy vẫn phải đánh đến thi chất thành đống, máu nhuộm thiên hà. Nếu không phải sau đó có văn quan Thiên giới đến tuyên chỉ, tộc Tu La có sĩ tốt đến báo tin thì cũng không biết trận chiến này còn đánh đến khi nào.
Truyền ký sau này của tộc Tu La có ghi, Công chúa tiên phong đi đầu, không ngại nguy hiểm, dẫn quân tấn công tướng lĩnh phe địch, đánh bại Thiên giới Thái tử.. vân vân, ngôn từ có chút hoa mỹ quá đáng, chẳng qua đổi lại một nụ cười nhạt của ta, so với sự thật có chút sai khác.
Sự thật là, Thiên giới ra lệnh cho Lăng Xương Thái tử ngừng chiến, Tu La Vương phụ thân cũng phái binh sĩ đến báo: Ly Quang dẫn theo phụ nữ và trẻ em trong tộc bí mật đi về phía bắc, được người trong tộc phát hiện, thỉnh quay về thành Tu La.
Một trận chiến chấm dứt không chút dấu vết, hai bên gấp gáp thu binh.