“Hảo im lặng a!”. Long Tại Vũ đem chiếc đũa cắn ở miệng, mơ hồ không rõ mở miệng.
“Cái gì?”. Hiên Viên Thiên Hành không nghe Long Tại Vũ nói gì, vội vàng ngẩng đầu lên: “Ngươi nói cái gì sao?”.
“Ta nói hảo im lặng a!”. Long Tại Vũ trở mình xem thường đem lời nói lập lại một lần.
Hiên Viên Thiên Hành nghe được Long Tại Vũ nói, cẩn thận nghe động tĩnh bốn phía, dường như trong phạm vi mấy dặm gần bọn họ không có bóng dáng của vật sống a!
“Bảo bối, chúng ta đi”. Hiên Viên Thiên Hành biến sắc vội vàng kéo Long Tại Vũ. Nhưng đột nhiên choáng vãng làm cho hắn thiếu chút nữa té ngã trên đất! “Sao lại thế này?”. Long Tại Vũ đứng thẳng không được đỡ lấy bàn. Chẳng lẽ bọn họ bị người hạ dược? Nhưng hắn không ăn những cái gì không chắc chắn a! Chẳng lẽ là
“Ha ha thế nào a Hiên Viên Thiên Hành, lại gặp a!”. Thành chủ Than Thở vẻ mặt đắc ý đẩy cửa ra.
“Ngươi? Ngươi đừng quên, ngươi trúng độc của ta”. Long Tại Vũ lặng lẽ đem dược đặt trong tay Hiên Viên Thiên Hành. Hắn không nghĩ tới trong tay thành chủ Than Thở lại có “Vô hương”!.
“Chỉ là “Vô hương” mà thôi. Ngươi nghĩ rằng ta và hắn sẽ sợ loại dược này?”. Long Tại Vũ châm chọc cười cười. style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Không sợ? Ngươi không sợ liền đứng lên a!”. Thành chủ Than Thở kiêu ngạo cười lớn một tiếng. Hắn chính là định liệu bọn họ không có giải dược của “Vô hương” nên mới hạ dược! Chỉ một chút “Vô hương” cơ hồ làm cho hắn táng gia bại sản! ( mê dược thật đắt tiền a)
“Ai đã đưa “Vô hương” cho ngươi?”. Long Tại Vũ cảm giác khí lực trên người đang dần biến mất. Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Hiên Viên Thiên Hành nhanh ăn giải dược, hy vọng duy nhất của bọn họ chính là đặt ở trên người hắn a!
“Ngươi không cần kéo dài thời gian! Hiện tại ngươi nói cái gì cũng vô dụng!”. Thành chủ Than Thở nghe được lời nói của Long Tại Vũ hơi hơi sửng sốt. Hắn thật đúng là không biết thuốc này do người nơi nào làm! Chẳng lẽ tiểu quỷ này thật sự có giải dược?
“Nguyên liệu của “Vô hương” là “Tuyết liên hoa”, loại này chỉ có ở nơi âm u mới có thể sinh tồn, chỉ cần một chút ánh sáng chiếu vào sẽ héo rũ. Cho nên “Vô hương” rất khó chế thành. Một khi chế thành chỉ sợ là ở trên trời! Mà nơi “Tuyết liên hoa” sinh sản chính là ”Hoa tẫn cốc””. Long Tại Vũ chậm rãi mở miệng. “Tuyết liên hoa” hắn cũng gặp qua vài lần. Đều là sinh trưởng ở nơi âm u ẩm ướt. Vì rất ít nên chỉ chế tạo được “Vô hương”. Còn những dược khác thì
“Ngươi ngươi đừng nói bậy! Như thế nào có thể! Người kia không nói nguyên liệu của “Vô hương” là “Tuyết liên hoa”! Thành chủ Than Thở bắt đầu bối rối đứng lên. Nếu bọn họ thật sự có giải dược vậy hắn làm sao bây giờ a?
“Ta không nói có lẽ ngươi cũng rất rõ ràng”. Long Tại Vũ nhìn đến bộ dáng của thành chủ thì biết lời nói của mình đã làm cho hắn dao động! Kẻ ngu ngốc này căn bản không rõ dược tính của “Vô hương”. Như vậy cũng tốt, có thể tranh thủ cho Hiên Viên Thiên Hành một chút thời gian!
“Người đến. Mau đến. Mau bắt lấy bọn họ”. Thành chủ Than Thở bối rối lui về phía sau, sợ hai người kia đột nhiên hạ sát chiêu đem hắn giết!
“Ngươi đã khỏe chưa?”. Long Tại Vũ gian nan mở miệng. Ứng phó với cái tên ngu ngốc kia đã làm cho thể lực của hắn đến cực hạn rồi, nếu Hiên Viên Thiên Hành không tốt lên, vậy bọn họ phải chết là điều không thể nghi ngờ!
“Khôi phục một chút! Đợi lát nữa ngươi không cần lộn xộn. Ta mang ngươi đi”. Hiên Viên Thiên Hành hơi hơi thở dốc. Hắn không nghĩ tới mình cư nhiên sẽ bị lật thuyền trong mương!
“Vậy là tốt rồi. Nếu lát nữa cố không được ngươi liền tự đi trước”. Long Tại Vũ cảm giác dần dần mơ hồ. Phỏng chừng hắn không thể kiên trì trong thời gian dài nữa! Nhưng Hiên Viên Thiên Hành thật sự tài đến nỗi chỉ trong chút thời gian như vậy mà khôi phục được hay sao?
“Đến đây”. Long Tại Vũ nghe được cước bộ hỗn loạn biết được những kẻ muốn lấy mệnh của bọn họ đã đến Long Tại Vũ Xem đúng thời cơ bắt lấy Long Tại Vũ phá vòng vây chạy thoát ra ngoài!
“Hiện tại làm sao bây giờ?”. Hiên Viên Thiên Hành ôm Long Tại Vũ một đường chạy như điên. Công lực của hắn duy trì không được bao lâu. Hiện tại ôm Khải nhi đã có chút cố hết sức. Nếu chờ một lát nữa nếu có truy binh đuổi theo thì làm sao bây giờ?
“Ta làm sao biết! Ngươi cố đi!”. Long Tại Vũ thật sự không có khí lực để để ý tới Hiên Viên Thiên Hành. Hắn tuy rằng không sợ loại mê dược “Vô hương” này nhưng hắn nhất thời không thể thích ứng. Hắn hiện tại hoàn toàn không thể nhúc nhích. Nếu truy binh đuổi theo, bọn họ chỉ có thể chịu trói.
Hiên Viên Thiên Hành nhìn Long Tại Vũ. Hắn hiện tại như không có sức sống, tựa như một con rối gỗ để bày biện mà không có sức sống. Xinh đẹp mà lại có vẻ yếu ớt! Thật làm cho người ta vì thương tiếc mà muốn hung hăng chà đạp hắn!
“Uy ”. Long Tại Vũ cảm giác Hiên Viên Thiên Hành thay đổi phương hướng, lại theo đường cũ trở về. Cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ hắn nghĩ muốn trở về chịu chết?
“Bảo bối chẳng lẽ ngươi không có nghe qua “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất hay sao” hay sao?”. Hiên Viên Thiên Hành nhe răng cười: “Hiện tại chúng ta trở về thì cái tên thành chủ Than Thở kia tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chúng ta còn ở trong phủ của hắn!”.
“Thật sự có thể?”. Long Tại Vũ hoài nghi nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Hắn sẽ không coi tất cả mọi người là ngu ngốc chứ? Hắn có thể nghĩ đến thì người khác cũng có thể nghĩ đến! Nói không chừng bọn kia đang ở trong phủ mà dàn thiên la địa võng chờ bọn họ sụp bẫy!
“Đương nhiên chúng ta không thể quay về trong phủ của hắn liền. Ngươi xem đây là cái gì?”. Hiên Viên Thiên Hành tại một thân cây ngừng lại, đem Long Tại Vũ đặt ở trong lòng như bảo bối trong ngức lấy ra gai nhân bì diện cụ.
“Ngươi ngươi làm sao có được?”. Long Tại Vũ kinh hỉ mở miệng. Nếu có cái này bọn họ sẽ không sợ nơi nơi bị người đuổi giết a! Bất quá tên hỗn đản này vì cái gì đến bây giờ mới lấy ra?
“Hôm nay vừa mới mua được!”. Hiên Viên Thiên Hành giúp Long Tại Vũ mang hảo.
“Ngươi ngươi thoát quần áo ta để làm gì?”. Long Tại Vũ vừa vội vừa tức mở miệng. Đã dịch dung thì cần gì phải thoát quần áo hắn a?
“Chúng ta không thể mặc quần áo này mà đi a! Đương nhiên phải cỡi ra!”. Hiên Viên Thiên Hành thoát quần áo Long Tại Vũ ra thuận tiện ăn vài cái đậu hũ!
“Ngươi ”. Long Tại Vũ bất đắc dĩ nhìn Hiên Viên Thiên Hành cởi quần áo mình rồi cởi đến quần áo của hắn, chỉ chừa lại cái áo trong rồi ôm lấy mình Long Tại Vũ
“Được rồi. Đợi lát nữa ngươi không cần nói chuyện mọi sự đã có ta”. Hiên Viên Thiên Hành ôm Long Tại Vũ đem quần áo đã cởi ra ném trên thân cây. Cứ như vậy nghênh ngang ôm Long Tại Vũ đi về phía trước.
“Các ngươi đứng ở nơi đó đừng nhúc nhích”. Hai người vừa mới quẹo vào đã bị người ngăn lại: “Nửa đêm không ngủ được đi ra làm gì chứ?”.
“Mắt cẩu của ngươi mù a, ngay cả bản công tử cũng không nhận thức muốn bị đánh hả? Mau cút”. Hiên Viên Thiên Hành giả trang tức giận rống lên một tiếng quả nhiên ngăn được người đuổi theo ở phía sau.
“Nguyên lai là thiếu gia cùng Bạch công tử. Đã mạo phạm! Lão gia bảo chúng ta truy nã đào phạm. Không biết thiếu gia có thấy không?”. Bọn gia đinh vừa thấy là thiếu gia cùng tân sủng của thiếu gia bọn hắn vội vàng cúi người gật đầu.
“Không thấy được bộ dáng hiện tại của lão tử? Chúng ta bị hai tên hỗn đản đánh cướp!”. Hiên Viên Thiên Hành cố ý phóng đại thanh âm để bọn người truy đuổi hướng đến dên này!
“A vậy thiếu gia ngài có bị thương không?”. Bọn gia đinh vội vàng đi lên đỡ lấy Hiên Viên Thiên Hành.
“Các ngươi không được nhìn!”. Hiên Viên Thiên Hành ôm bế Long Tại Vũ.
“A! Bạch thiếu gia bị thương?”. Lại có người muốn tiếp lấy Long Tại Vũ, kết quả bị Hiên Viên Thiên Hành đá trên mặt đất: “Hắn là người các ngươi có thể chạm sao?”.
“Vâng! Là tiểu nhân đã hiểu sai! Vậy tiểu nhân đưa thiếu gia trở về?”. Người nọ đứng lên vẻ mặt a dua nhìn Hiên Viên Thiên Hành.
“Ân. Lúc này mới được!”. Hiên Viên Thiên Hành giả trang bộ dáng mở miệng.Taylặng lẽ đích nhéo mông Long Tại Vũ!
“Ân!”. Long Tại Vũ đột nhiên bị nhéo, phản xạ tính cho Hiên Viên Thiên Hành một cái tát. Nhưng hắn hiện tại sức lực để động cũng không có thì lấy sức đâu mà đánh người?
“Ngoan. Đợi lát nữa sẽ thỏa mãn ngươi!”. Hiên Viên Thiên Hành cười cười với Long Tại Vũ.
Long Tại Vũ hung tợn nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Hiên Viên Thiên Hành. Cũng không biết có phải cây đuốc có vấn đề hay không, hắn như thế nào cảm giác được người kia đang cười.
“Cái gì?”. Hiên Viên Thiên Hành không nghe Long Tại Vũ nói gì, vội vàng ngẩng đầu lên: “Ngươi nói cái gì sao?”.
“Ta nói hảo im lặng a!”. Long Tại Vũ trở mình xem thường đem lời nói lập lại một lần.
Hiên Viên Thiên Hành nghe được Long Tại Vũ nói, cẩn thận nghe động tĩnh bốn phía, dường như trong phạm vi mấy dặm gần bọn họ không có bóng dáng của vật sống a!
“Bảo bối, chúng ta đi”. Hiên Viên Thiên Hành biến sắc vội vàng kéo Long Tại Vũ. Nhưng đột nhiên choáng vãng làm cho hắn thiếu chút nữa té ngã trên đất! “Sao lại thế này?”. Long Tại Vũ đứng thẳng không được đỡ lấy bàn. Chẳng lẽ bọn họ bị người hạ dược? Nhưng hắn không ăn những cái gì không chắc chắn a! Chẳng lẽ là
“Ha ha thế nào a Hiên Viên Thiên Hành, lại gặp a!”. Thành chủ Than Thở vẻ mặt đắc ý đẩy cửa ra.
“Ngươi? Ngươi đừng quên, ngươi trúng độc của ta”. Long Tại Vũ lặng lẽ đem dược đặt trong tay Hiên Viên Thiên Hành. Hắn không nghĩ tới trong tay thành chủ Than Thở lại có “Vô hương”!.
“Chỉ là “Vô hương” mà thôi. Ngươi nghĩ rằng ta và hắn sẽ sợ loại dược này?”. Long Tại Vũ châm chọc cười cười. style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Không sợ? Ngươi không sợ liền đứng lên a!”. Thành chủ Than Thở kiêu ngạo cười lớn một tiếng. Hắn chính là định liệu bọn họ không có giải dược của “Vô hương” nên mới hạ dược! Chỉ một chút “Vô hương” cơ hồ làm cho hắn táng gia bại sản! ( mê dược thật đắt tiền a)
“Ai đã đưa “Vô hương” cho ngươi?”. Long Tại Vũ cảm giác khí lực trên người đang dần biến mất. Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Hiên Viên Thiên Hành nhanh ăn giải dược, hy vọng duy nhất của bọn họ chính là đặt ở trên người hắn a!
“Ngươi không cần kéo dài thời gian! Hiện tại ngươi nói cái gì cũng vô dụng!”. Thành chủ Than Thở nghe được lời nói của Long Tại Vũ hơi hơi sửng sốt. Hắn thật đúng là không biết thuốc này do người nơi nào làm! Chẳng lẽ tiểu quỷ này thật sự có giải dược?
“Nguyên liệu của “Vô hương” là “Tuyết liên hoa”, loại này chỉ có ở nơi âm u mới có thể sinh tồn, chỉ cần một chút ánh sáng chiếu vào sẽ héo rũ. Cho nên “Vô hương” rất khó chế thành. Một khi chế thành chỉ sợ là ở trên trời! Mà nơi “Tuyết liên hoa” sinh sản chính là ”Hoa tẫn cốc””. Long Tại Vũ chậm rãi mở miệng. “Tuyết liên hoa” hắn cũng gặp qua vài lần. Đều là sinh trưởng ở nơi âm u ẩm ướt. Vì rất ít nên chỉ chế tạo được “Vô hương”. Còn những dược khác thì
“Ngươi ngươi đừng nói bậy! Như thế nào có thể! Người kia không nói nguyên liệu của “Vô hương” là “Tuyết liên hoa”! Thành chủ Than Thở bắt đầu bối rối đứng lên. Nếu bọn họ thật sự có giải dược vậy hắn làm sao bây giờ a?
“Ta không nói có lẽ ngươi cũng rất rõ ràng”. Long Tại Vũ nhìn đến bộ dáng của thành chủ thì biết lời nói của mình đã làm cho hắn dao động! Kẻ ngu ngốc này căn bản không rõ dược tính của “Vô hương”. Như vậy cũng tốt, có thể tranh thủ cho Hiên Viên Thiên Hành một chút thời gian!
“Người đến. Mau đến. Mau bắt lấy bọn họ”. Thành chủ Than Thở bối rối lui về phía sau, sợ hai người kia đột nhiên hạ sát chiêu đem hắn giết!
“Ngươi đã khỏe chưa?”. Long Tại Vũ gian nan mở miệng. Ứng phó với cái tên ngu ngốc kia đã làm cho thể lực của hắn đến cực hạn rồi, nếu Hiên Viên Thiên Hành không tốt lên, vậy bọn họ phải chết là điều không thể nghi ngờ!
“Khôi phục một chút! Đợi lát nữa ngươi không cần lộn xộn. Ta mang ngươi đi”. Hiên Viên Thiên Hành hơi hơi thở dốc. Hắn không nghĩ tới mình cư nhiên sẽ bị lật thuyền trong mương!
“Vậy là tốt rồi. Nếu lát nữa cố không được ngươi liền tự đi trước”. Long Tại Vũ cảm giác dần dần mơ hồ. Phỏng chừng hắn không thể kiên trì trong thời gian dài nữa! Nhưng Hiên Viên Thiên Hành thật sự tài đến nỗi chỉ trong chút thời gian như vậy mà khôi phục được hay sao?
“Đến đây”. Long Tại Vũ nghe được cước bộ hỗn loạn biết được những kẻ muốn lấy mệnh của bọn họ đã đến Long Tại Vũ Xem đúng thời cơ bắt lấy Long Tại Vũ phá vòng vây chạy thoát ra ngoài!
“Hiện tại làm sao bây giờ?”. Hiên Viên Thiên Hành ôm Long Tại Vũ một đường chạy như điên. Công lực của hắn duy trì không được bao lâu. Hiện tại ôm Khải nhi đã có chút cố hết sức. Nếu chờ một lát nữa nếu có truy binh đuổi theo thì làm sao bây giờ?
“Ta làm sao biết! Ngươi cố đi!”. Long Tại Vũ thật sự không có khí lực để để ý tới Hiên Viên Thiên Hành. Hắn tuy rằng không sợ loại mê dược “Vô hương” này nhưng hắn nhất thời không thể thích ứng. Hắn hiện tại hoàn toàn không thể nhúc nhích. Nếu truy binh đuổi theo, bọn họ chỉ có thể chịu trói.
Hiên Viên Thiên Hành nhìn Long Tại Vũ. Hắn hiện tại như không có sức sống, tựa như một con rối gỗ để bày biện mà không có sức sống. Xinh đẹp mà lại có vẻ yếu ớt! Thật làm cho người ta vì thương tiếc mà muốn hung hăng chà đạp hắn!
“Uy ”. Long Tại Vũ cảm giác Hiên Viên Thiên Hành thay đổi phương hướng, lại theo đường cũ trở về. Cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ hắn nghĩ muốn trở về chịu chết?
“Bảo bối chẳng lẽ ngươi không có nghe qua “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất hay sao” hay sao?”. Hiên Viên Thiên Hành nhe răng cười: “Hiện tại chúng ta trở về thì cái tên thành chủ Than Thở kia tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chúng ta còn ở trong phủ của hắn!”.
“Thật sự có thể?”. Long Tại Vũ hoài nghi nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Hắn sẽ không coi tất cả mọi người là ngu ngốc chứ? Hắn có thể nghĩ đến thì người khác cũng có thể nghĩ đến! Nói không chừng bọn kia đang ở trong phủ mà dàn thiên la địa võng chờ bọn họ sụp bẫy!
“Đương nhiên chúng ta không thể quay về trong phủ của hắn liền. Ngươi xem đây là cái gì?”. Hiên Viên Thiên Hành tại một thân cây ngừng lại, đem Long Tại Vũ đặt ở trong lòng như bảo bối trong ngức lấy ra gai nhân bì diện cụ.
“Ngươi ngươi làm sao có được?”. Long Tại Vũ kinh hỉ mở miệng. Nếu có cái này bọn họ sẽ không sợ nơi nơi bị người đuổi giết a! Bất quá tên hỗn đản này vì cái gì đến bây giờ mới lấy ra?
“Hôm nay vừa mới mua được!”. Hiên Viên Thiên Hành giúp Long Tại Vũ mang hảo.
“Ngươi ngươi thoát quần áo ta để làm gì?”. Long Tại Vũ vừa vội vừa tức mở miệng. Đã dịch dung thì cần gì phải thoát quần áo hắn a?
“Chúng ta không thể mặc quần áo này mà đi a! Đương nhiên phải cỡi ra!”. Hiên Viên Thiên Hành thoát quần áo Long Tại Vũ ra thuận tiện ăn vài cái đậu hũ!
“Ngươi ”. Long Tại Vũ bất đắc dĩ nhìn Hiên Viên Thiên Hành cởi quần áo mình rồi cởi đến quần áo của hắn, chỉ chừa lại cái áo trong rồi ôm lấy mình Long Tại Vũ
“Được rồi. Đợi lát nữa ngươi không cần nói chuyện mọi sự đã có ta”. Hiên Viên Thiên Hành ôm Long Tại Vũ đem quần áo đã cởi ra ném trên thân cây. Cứ như vậy nghênh ngang ôm Long Tại Vũ đi về phía trước.
“Các ngươi đứng ở nơi đó đừng nhúc nhích”. Hai người vừa mới quẹo vào đã bị người ngăn lại: “Nửa đêm không ngủ được đi ra làm gì chứ?”.
“Mắt cẩu của ngươi mù a, ngay cả bản công tử cũng không nhận thức muốn bị đánh hả? Mau cút”. Hiên Viên Thiên Hành giả trang tức giận rống lên một tiếng quả nhiên ngăn được người đuổi theo ở phía sau.
“Nguyên lai là thiếu gia cùng Bạch công tử. Đã mạo phạm! Lão gia bảo chúng ta truy nã đào phạm. Không biết thiếu gia có thấy không?”. Bọn gia đinh vừa thấy là thiếu gia cùng tân sủng của thiếu gia bọn hắn vội vàng cúi người gật đầu.
“Không thấy được bộ dáng hiện tại của lão tử? Chúng ta bị hai tên hỗn đản đánh cướp!”. Hiên Viên Thiên Hành cố ý phóng đại thanh âm để bọn người truy đuổi hướng đến dên này!
“A vậy thiếu gia ngài có bị thương không?”. Bọn gia đinh vội vàng đi lên đỡ lấy Hiên Viên Thiên Hành.
“Các ngươi không được nhìn!”. Hiên Viên Thiên Hành ôm bế Long Tại Vũ.
“A! Bạch thiếu gia bị thương?”. Lại có người muốn tiếp lấy Long Tại Vũ, kết quả bị Hiên Viên Thiên Hành đá trên mặt đất: “Hắn là người các ngươi có thể chạm sao?”.
“Vâng! Là tiểu nhân đã hiểu sai! Vậy tiểu nhân đưa thiếu gia trở về?”. Người nọ đứng lên vẻ mặt a dua nhìn Hiên Viên Thiên Hành.
“Ân. Lúc này mới được!”. Hiên Viên Thiên Hành giả trang bộ dáng mở miệng.Taylặng lẽ đích nhéo mông Long Tại Vũ!
“Ân!”. Long Tại Vũ đột nhiên bị nhéo, phản xạ tính cho Hiên Viên Thiên Hành một cái tát. Nhưng hắn hiện tại sức lực để động cũng không có thì lấy sức đâu mà đánh người?
“Ngoan. Đợi lát nữa sẽ thỏa mãn ngươi!”. Hiên Viên Thiên Hành cười cười với Long Tại Vũ.
Long Tại Vũ hung tợn nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Hiên Viên Thiên Hành. Cũng không biết có phải cây đuốc có vấn đề hay không, hắn như thế nào cảm giác được người kia đang cười.