Có trăm ngàn loại dược liệu, thì cũng có trăm ngàn phương thức xử lý khác nhau. Gừng thì phải xắt nhỏ; hạnh nhân cùng ba đậu sẽ phải lột vỏ; nước lấy trên núi thì phải tinh khiết; phụ tử cùng Thiên Hùng, ô đầu, đều phải bào chế; đá vân mẫu, phèn sống chỉ có thể đốt; các phương pháp khác còn có luyện, chưng, nấu, cất…
Các phương thức luyện chế dược liệu này chỉ thỉnh thoảng Vân đại phu mới phải chỉ điểm, còn người phụ trách chính là Đậu Khấu.
Nàng từ nhỏ tư chất thông minh, bất luận là loại dược liệu hay phương thức nào, đã nghe qua một lần đều có thể nhớ rõ, hơn nữa mỗi ngày số người tới trước cửa cầu Vân đại phu chữa bệnh cũng rất nhiều nên trọng trách luyện chế dược liệu đương nhiên do nàng đảm nhận.
Mấy năm nay, do nàng đốc thúc nên bên trong Vân gia phường đã có một nhóm nhân công thuần thục, luyện ra dược phẩm chất lượng rất tốt, chẳng những cứu được rất nhiều người, lại còn có thể bán được giá cao, chỉ cần đề tên Vân gia phường là giá dược phẩm sẽ được nâng lên gấp mấy lần.
Mặc dù hôm trước mãi đến đêm khuya mới được ngủ, nhưng Đậu Khấu theo thói quen vẫn dậy từ rất sớm.
Rửa mặt xong, nàng ra khỏi phòng nhưng không đi kiểm tra việc luyện chế dược liệu như mọi ngày mà lại hướng phía phòng khách đi tới.
Trong sân, người đến, người đi, mỗi người mỗi việc, song chỉ cần nhìn thấy Đậu Khấu, ai cũng đều nở nụ cười chào hỏi, không khí trong sân so với ánh nắng còn ấm áp hơn.
"Đậu Khấu cô nương, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng" nàng gật đầu mỉm cười." Trần thúc, thúc đã ăn sáng chưa?"
"Ta chưa" nam nhân trung niên lắc đầu, đem dược liệu trải trên một tấm da, trước đó còn cẩn thận phủi sạch sẽ, gọn gàng: "Chờ phơi nốt chỗ thuốc này ta sẽ ăn."
"Trần thúc vất vả rồi."
"Không có đâu." Vừa nói chuyện, Trần thúc vừa lấy tay đảo dược liệu.
Công việc vốn rất bận nhưng mọi người vẫn xúm đến hỏi thăm nàng:
"Đậu Khấu cô nương, có phải hôm qua cô nương lên núi không?" Có người tò mò hỏi.
"Đúng vậy!"
Đâu chỉ vào núi, nàng còn xém chút bị yêu quái nuốt chửng ấy chứ!
"Nguy hiểm quá, cô nương nhà ta sao lại có thể một mình lên núi chứ?" Vương má má nhăn mặt, lắc đầu không đồng ý.
"Một mình mới nhanh chạy thoát được mà!" Đậu Khấu cười mị mị nói, ôm lấy khuôn mặt trắng bệch của lão phu nhân làm nũng. "Vương má má, người đừng quá lo lắng, không phải con vẫn rất tốt đó sao?"
"Đậu Khấu cô nương đúng là ở hiền gặp lành."
"Nàng hôm qua còn hái được cỏ Giáng Châu trở về đấy!" Có người ồn ào nói, giọng tràn đầy kính nể.
Khuôn mặt lão phu nhân vẫn lo lắng. "Cỏ Giáng Châu mặc dù khó kiếm, nhưng cho dù là dược liệu quý hiếm đến đâu cũng không quý trọng bằng tính mạng của mình."
"Vâng, vâng, vâng, lời Vương má má nói con nhất định ghi tạc ở trong lòng." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp lộ ra nụ cười ngọt ngào."Sau này, bất luận là lên núi hay xuống biển, gặp bất kỳ nguy hiểm nào, cũng sẽ có người thay con ngăn chặn, người không cần phải lo lắng nữa."
Mọi người lộ ra vẻ mặt tò mò.
"Là ai vậy?"
"Là người trong nhà chúng ta sao?"
"Người trong nhà ai cũng đều có việc phải làm, ai có thể đi theo bảo vệ Đậu Khấu chứ?"
"Đúng vậy, hơn nữa làm gì có người nào có bản lãnh lớn như vậy, có thể bảo đảm an toàn cho Đậu Khấu cô nương?"
"Chẳng lẽ mời thợ săn?"
Đậu Khấu trẻ tuổi lại xinh đẹp, rất nhiều thanh niên trong mấy thành lân cận đều ngưỡng mộ trong lòng. Nàng lại rất thông minh, xa gần ai ai cũng biết tiếng. Chẳng qua là nàng không giống với các cô nương bình thường khác, thường xuyên bôn ba bên ngoài, mọi người trong Vân gia phường vừa kính nể nàng nhưng cũng rất lo lắng cho sự an nguy của nàng.
Đối với một cô nương trẻ tuổi mà nói, tâm địa của nam nhân đối với nàng có khi còn nguy hiểm hơn cả lũ yêu quái đang đói bụng!
Lúc trước, đã từng có người đề nghị muốn tìm thuê thợ săn có thân thủ nhanh nhẹn để bảo vệ an toàn cho Đậu Khấu. Nhưng nàng vì duy trì kế sinh nhai cho Vân gia phường đã sớm hình thành nên tính cách tính toán chi li nên bất luận ai nhắc tới chuyện này nàng cũng nhất mực lắc đầu, ai khuyên cũng không được.
Chuyện này, mọi người ai cũng canh cánh trong lòng, lo lắng không yên. Ai ngờ hôm nay Đậu Khấu lại chủ động nhắc đến.
"Hắc hắc, ta tìm được một người thích hợp rồi, không cần tốn tiền mà so với cái đám thợ săn kia còn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần!" Nàng cười híp mắt nói.
"Người đó tìm được ở đâu vậy?"
"Nhặt được." Nàng thần bí cười, đôi môi đỏ mọng mềm mại, hai tròng mắt trong suốt, dưới ánh mặt trời lóe sáng như đá quý: "Nhặt được ở trong núi."
Vương má má nặng nề thở dài một hơi.
"Lại là nhặt được?"
Cơ hồ mỗi một lần ra khỏi cửa, Đậu Khấu lần nào cũng nhặt được "đồ" mang về, hơn nữa số lượng lại nhiều, thành phần lại phức tạp, làm cho mọi người lần nào cũng phải hít hà đến líu cả lưỡi.
Tính nàng vốn tiết kiệm, ra ngoài nếu thấy có gì còn dùng được là lại nhặt đem về. Nhưng nàng cũng rất dễ mềm lòng, nhìn thấy người già hoặc trẻ nhỏ cực khổ không nơi nương tựa, tất cả cũng đều mang về Vân gia phường.
"Lần này thứ ta nhặt được không giống với những lần trước, vì hắn rất hữu dụng!" Thật ra nguyên nhân chủ yếu là nàng căn bản không cự tuyệt được hắn. "Các ngươi mau đi trước đi, đợi lát nữa ta sẽ đưa hắn tới giới thiệu cho mọi người biết." Nàng tràn đầy lòng tin nói, xuyên qua đám người, tiếp tục hướng phía phòng khách đi tới.
Tối hôm qua, nàng đem Lôi Đằng an trí ở trong khách phòng.
Phòng khách sạch sẽ mà yên tĩnh, nhưng sắc mặt khinh thường của Lôi Đằng có thể dễ dàng thấy được hắn đối với việc phải ở lại đây bất mãn đến thế nào. Khi nàng tuyên bố hắn có thể ngủ ở trong khách phòng, hắn lộ ra vẻ mặt giống như nàng mới vừa đem một con con ếch nhớp nháp nhét vào trong miệng của hắn.
"Ngủ nơi này so với ngủ trong thạch động tốt hơn nhiều!"
Nàng còn thật thà hỏi: "Ngươi muốn trở về thạch động ngủ nữa sao?" Nếu như muốn ngủ trong thạch động, nàng cũng an bài cho hắn!
Lôi Đằng không trả lời.
Hắn vẫn trừng mắt nhìn nàng.
Đợi không thấy hắn trả lời, Đậu Khấu tự mình suy tính, hắn đối với việc ngủ trong phòng khách không có ý kiến gì - dù sao, hắn không mở miệng oán trách bất cứ chuyện gì a - nàng mệt mỏi đem "Khách quý" lưu lại trong khách phòng, rồi tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc say sưa, sáng dậy, nàng trở lại phòng khách, không gõ cửa mà trước tiên đứng ở bên ngoài cách xa phòng khách vài thước.
Không biết hắn tối qua ngủ thế nào?
Bất luận có ngủ được hay không, nàng có thể khẳng định tính tình của hắn chắc chắn sẽ không thay đổi bao nhiêu.
Lo lắng bản thân tùy tiện tới gần có khi lại bị hắn vừa mới tỉnh ngủ, thuận tay vung lên một cái lại chết thảm tại chỗ không chừng, Đậu Khấu thông minh cất giọng gọi.
"Này! Là ta, Đậu Khấu đây!" Nàng ở ngoài cửa sổ kêu lên: "Ngươi đã dậy chưa?"
Không có tiếng trả lời.
"Ngươi còn đang ngủ à?"
Không có tiếng trả lời.
"Ngươi dậy rồi sao?!"
Vẫn là không có tiếng trả lời.
"Con rồng nào cũng ham ngủ giống như ngươi sao?"
Trong phòng khách im ắng, không một tiếng động.
Nỗi nghi ngờ khiến Đậu Khấu trở nên lớn mật, nàng cố ý vừa giậm chân thành tiếng, vừa nhích tới gần cửa sổ, vẫn không quên lên tiếng cảnh cáo."Ta tới đấy nha!"
Phòng khách không một bóng người.
Trong con ngươi long lanh nước của nàng tràn ngập sự bối rối.
Từ ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong chẳng những không có người mà ngay cả chăn đệm cũng thật chỉnh tề, như thể chưa hề có người nào kê cao gối ngủ đêm qua.
Quái, người ——à, không phải, rồng đâu? Hắn chạy đi đâu rồi?
Đậu Khấu nắm lấy cửa sổ, mở to cặp con ngươi đen lúng liếng, tỉ mỉ nhìn một lần nữa nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh Lôi Đằng đâu.
Một ý niệm chợt xuất hiện trong đầu nàng.
Chẳng lẽ, hắn đã đi rồi? !
Nàng hủy bỏ khả năng này rất nhanh.
Hôm qua ở trong núi, “quý khách” này tự mang cái bản mặt thối chủ động đề nghị được đi theo, hắn phải buộc phải ở lại bên nàng vì phù chú——
A, chú phù!
Đậu Khấu cúi đầu xuống, mở lòng bàn tay mềm mại ra.
Những thứ văn tự cùng hồng quang quỷ dị đã sớm không còn nhìn thấy, chỉ có da thịt trắng nõn, mềm mại của nàng, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt. Nhưng nàng vẫn nhớ rõ chú văn không phải đã biến mất, mà là hoà tan vào trong da thịt của nàng.
Nàng xem xét bàn tay rồi ngẩng đầu nhìn phòng khách trống rỗng. Nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhắn thông minh nghĩ ngợi một lát, rốt cuộc nàng quyết định không cần phải lãng phí thời gian, dùng biện pháp nhanh nhất cũng là biện pháp trực tiếp nhất tìm kiếm tung tích của Lôi Đằng.
Đôi môi hồng để sát vào lòng bàn tay.
Nàng dùng thanh âm nhỏ nhất, giống như đang tiết lộ một bí mật, khẽ khàng đọc:
“Diễm ma la A Cổ Hạ Lôi Đằng.”
AAAAAAA………!
Tiếng gầm thét vô cùng đau đớn cùng với tiếng than củi nổ ù ù truyền đến từ một nơi cách đó không xa khiến mọi người thất kinh.
Bức tường của phòng bếp bị phá thành một lỗ thủng to, gạch đá vỡ tan tành đang không ngừng lăn xuống, khói đen mù mịt cùng mùi khen khét bay ra.
Trong màn khói truyền đến tiếng gầm giận dữ khiến người ta phải sợ đến kinh hồn táng đởm.
Nhìn thấy khói đen tán loạn, các nam nhân tay chân nhanh nhẹn đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhanh chóng lấy nước giếng vội vã hướng phòng bếp chạy tới.
Chẳng qua là họ còn chưa kịp chạy đến bức tường bị “oanh tạc”, Đậu Khấu đã nắm lấy mép váy thật nhanh chạy tới trước. Nàng chạy lấy chạy để, vì thế mà khiến cho vài sợi tóc bung ra, theo gió bay bay phiêu lãng, còn để lại mùi thơm nhàn nhạt phảng phất, sợi dây buộc tóc có đính vài chiếc chuông nhỏ bằng vàng cũng “đinh đinh đang đang” vang lên không ngừng.
“Nguy hiểm! Nguy hiểm!” Nàng vừa chạy vừa nói lớn, phất tay ngăn cản mọi người tiến lên. “Dừng lại, ngàn vạn lần không được tự tiện xông vào!” Nàng không muốn bất luận kẻ nào đến gần một Lôi Đằng đang nổi giận.
Các nam nhân nghe vậy, tất cả đều dừng bước, nhưng mắt thấy khói đen tán loạn, trong lòng bọn họ cũng rất lo lắng. Nam nhân gần chỗ phát hỏa nhất, xách theo thùng nước đầy nhanh chóng chạy tới gần Đậu Khấu, lòng như lửa đốt nói: “Nhưng Đậu Khấu cô nương, bên trong đang nhiều khói như vậy, nói không chừng cháy____” lời còn chưa nói hết, thùng nước trong tay của hắn bỗng dưng bị đoạt mất.
“Các ngươi lui về phía sau, giao cho ta là được!” Đậu Khấu xách theo thùng nước, vội vã phân phó một câu, sau đó là tiếng kêu kinh hoàng của mọi người khi thấy nàng hướng đám khói mù mịt lao vào.
Khói đen nồng đậm khiến nàng ho sặc sụa, hai mắt bị hun đến nước mắt chảy ròng ròng.
“Lôi Đằng, là ta!” Nàng dù ho khù khụ, vẫn không quên bẩm báo thân phận, mò mẫm đi vào trong bếp. Khói đen càng vào trong càng nhiều, nước mắt nàng chảy dàn dụa, chỉ dựa vào trí nhớ để tìm đến vị trí nồi hơi.
Quả nhiên, khói đen chính là từ nơi này thoát ra !
Đậu Khấu quyết định thật nhanh, nhấc thùng nước, dùng sức hướng phía nồi hơi hất thật mạnh.
Rào!
Khói đen đầu tiên thì dày đặc, sau đó dần dần tản ra. Đậu Khấu nhìn kỹ, phát hiện chẳng qua than củi mới chỉ bén chút lửa nên tỏa ra khói đen, may mà thùng nước kia cũng giội kịp thời, nếu kéo dài thêm chút nữa, để cho tất cả củi đun cùng bén lửa, nồi hơi bên trong thoát ra, thì không còn là khói đen nữa mà là đại hỏa hoạn.
Xác định đã dập tắt ngọn lửa, Đậu Khấu thở phào nhẹ nhõm. Nàng xoay người sang chỗ khác, không ngờ nhìn thấy Lôi Đằng một thân ướt đẫm, đang đứng sau nồi hơi.
“Oa!” Nàng kêu lên một tiếng kinh hãi, vội vàng nhảy lùi lại.
Hắn ở trong phòng bếp nàng đã dự liệu được. Chẳng qua nàng không ngờ được rằng hắn cả người lại ẩm ướt ngượng ngùng như vậy, rất giống kẻ vừa được vớt từ trong nước vớt lên. Cặp sừng biến mất từ đêm qua, hôm nay cũng không thấy bóng dáng, bất luận kẻ nào thấy hắn, cũng chỉ thấy hắn có vẻ đẹp hấp dẫn đến ma mị.
Bất quá, có tuấn mỹ đến đâu đi chăng nữa mà bị dội ướt đẫm cả người thế kia thì trông cũng thật là thảm hại.
“Làm sao ngươi lại bị ướt hết cả người vậy?” Nàng mở miệng hỏi.
Đôi mắt tức giận đỏ ngầu như máu, ánh mắt bắn ra tán loạn khiến người ta phải giật mình. Lôi Đằng hoàn toàn làm ngơ với thắc mắc của nàng, trừng mắt nhìn khuôn mặt vô tội xinh đẹp, nhỏ nhắn, nặng nề lại gần mấy bước, gương mặt tuấn tú vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tại sao lại niệm chú?”
Vẻ mặt nàng vẫn còn mờ mịt!
“Cái gì?”
“Chú văn! Ta hỏi ngươi tại sao lại niệm chú?” Hắn bực bội gầm nhẹ, trên trán còn lưu lại dư âm đau đớn tại thời điểm chú văn phát tác.
Đậu Khấu lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
“Đó là…” Nụ cười của nàng ngọt vô cùng. “… vì ta tìm không được ngươi a!”
Cơn tức giận tức thì bùng lên, quanh quẩn lượn lờ trong không gian bếp chật hẹp.
Lôi Đằng chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Cường lực của chú văn đủ để phong ấn hắn năm trăm năm, ngay cả thần tộc sử dụng cũng phải cẩn thận vạn phần, vô số đại yêu ma cũng vì thế mà đối với chú văn lại càng thèm thuồng không dứt, bởi vì kẻ nào biết được chú văn này là có thể nắm được Long Vương vô địch trong tay.
Mà nàng lại dùng nó để tìm người.
Chỉ vì tìm hắn mà tiểu nữ nhân này lại sử dụng đến chú văn, hại hắn vừa mới sáng sớm ra đầu đã đau như muốn vỡ tung. Sự phẫn nộ mãnh liệt khiến khớp xương hắn kêu răng rắc, lòng bàn tay ngứa ngáy, khao khát muốn tóm lấy cái cổ mảnh khảnh trắng nõn của nàng mà bẻ thành tám mảnh.
“Ta muốn giết ngươi!” Lôi Đằng gầm thét, hai cánh tay mạnh mẽ đặt trên đôi vai gầy yếu của nàng, ngay lập tức muốn đem nàng ——
“Đợi một chút!”
Đậu Khấu nói lớn, bàn tay nhỏ bé giơ lên phía trước ngăn lại.
Khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười dữ tợn: “Chờ cái gì? Ngươi muốn cầu xin tha mạng sao?”
“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một tiếng.” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn kỹ gương mặt tuấn tú: “Ngươi quên rồi sao? Làm đau ta chẳng khác gì là làm đau một mình ngươi, ngươi so với ta còn đau đến gấp vạn lần đó!”
Hai tay của hắn ở trên vai của nàng bỗng cứng lại.
Đáng chết, thật sự hắn đã quên!
Nhìn thấy vẻ mặt kia ảo não không dứt, Đậu Khấu mặc dù thông cảm nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Con rồng nào cũng mau quên giống như ngươi vậy sao?”
Cho dù kẻ nào đã ăn tim gấu gan báo mà đứng trước mặt Lôi Đằng hỏi câu này, thì cũng đã sớm bị hắn cho một chưởng đánh chết, ngay cả xương cốt cũng hóa thành tro, không biết bay đi nơi nào. Nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có người dám can đảm vô lễ như thế đối với hắn.
Nếu có thể, Lôi Đằng cũng khao khát đem tiểu nữ nhân này mà giết ngay tại chỗ. Nhưng hết lần này tới lần khác, vì e sợ chú văn nên hắn đều không thể làm gì được nàng.
“Này, ngươi có khỏe không?” Âm thanh mềm mại, giòn tan ghé vào lỗ tai hắn vang lên, thân là đầu sỏ gây ra mọi tai hoạ song khuôn mặt của nàng vẫn thật vô tội.
“Cho dù tìm không được ta, cũng không cho phép ngươi dùng chú văn gọi ta.” Hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, thận trọng cảnh cáo.
“Tại sao?” Nàng thắc mắc.
“Bởi vì ta nói không cho phép!”
Nàng suy nghĩ một chút, làm ra vẻ khó khăn: “Nhưng cách này rất tiện dụng mà!”
“Không cho!”
Nhìn sắc mặt Lôi Đằng âm trầm, Đậu Khấu cũng đành phải nhường một bước. “Được rồi nha, ngươi đừng hung hăng như vậy nha, lần này coi như ta không đúng, được chưa?”
“Vốn chính là lỗi của ngươi!”
Nàng than thở. “Con rồng nào cũng hay để ý giống như ngươi vậy sao?”
Lần này, Lôi Đằng đem hết toàn lực mới có thể ngăn mình không ngay tại chỗ tóm lấy nữ nhân này, trực tiếp hướng phía bức tường đổ ném ra ngoài. Hắn hít một hơi thật sâu, dùng giọng tôn quý nhất, nghiêm túc nhất, thận trọng nói cho tiểu nữ nhân to gan, điếc không sợ súng này biết:
“Ta không phải là một con rồng bình thường.”
“Thế ngươi là loại rồng gì?”
“Ta là Long Vương .”
Nàng dùng thanh âm rất nhỏ hỏi lại: “Cho nên đặc biệt nhỏ mọn?”
Lần này tiếng gầm vang đến tận mây xanh.
“A, đừng gầm, đừng gầm, coi như ta chưa nói gì!” Đậu Khấu bịt chặt tai, chu cái miệng nhỏ nhắn quang quác, quang quác hô to, cố gắng át tiếng của con rồng kia. “Thật xin lỗi, ngươi không nên rống lên nữa! Phòng bếp mà bị chấn động sụp xuống, ta mà bị thương, ngươi cũng sẽ rất phiền toái a!”
Thanh âm mặc dù yếu ớt, nhưng lời nàng nói không phải là giả, Lôi Đằng dù đang chìm ngập trong lửa giận cũng đành phải nuốt những âm thanh gầm thét trở vào, chớp đôi mắt ngùn ngụt lửa giận, trừng trừng nhìn tiểu nữ nhân đang núp ở góc tường.
Xác định thanh âm đã dừng lại, phòng bếp cũng không lay động kịch liệt nữa, Đậu Khấu từ từ ngẩng đầu lên. Nhìn thấy sắc mặt Lôi Đằng, nàng nở nụ cười thân mật nhất, vội vàng đứng dậy.
“Ngươi nhất định là đói bụng rồi, cho nên tính tình mới hư như vậy.” Nàng kết luận, định dùng thức ăn để đền bù “chút hiểu lầm” giữa hai người. “Ngươi chờ một chút, ta lập tức tìm chút ít thức ăn cho ngươi —— cho ngươi ——” Mở nồi ra, nàng bỗng dưng ngẩn ngơ.
Tính toán ra thì mới qua một chút thời gian, mọi người cũng còn chưa ăn sáng, cho dù trong phòng bếp bị Lôi Đằng làm cho ngổn ngang, nhưng mấy mươi phần thức ăn, nào cơm trắng như ngọc, nào gà nướng thơm ngào ngạt, nào thịt heo non mềm, cùng một núi rau dưa và nước trái cây đã chạy đi nơi nào?
Đậu Khấu kinh ngạc tìm đi, tìm lại, phát hiện tất cả các khay đều trống rỗng không còn một miếng, nhìn không thấy tung tích thức ăn đâu. Tìm hồi lâu, nàng chỉ thấy ở góc bếp còn dư lại chút xương và vỏ trái cây.
Nàng khiếp sợ chậm chạp quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngạo mạn của Lôi Đằng.
Trong lòng nàng hiện lên dự cảm bất thường.
“Đồ ăn đâu rồi?” Nàng hỏi.
“Ta ăn rồi.” So với năm trăm năm trước, thức ăn của nhân gian cũng tiến bộ không ít, đồ ăn sáng cũng thịnh soạn như vậy khiến hắn ăn xong rất hài lòng, vì thế tâm trạng của con rồng cao quý nào đó cực kỳ thoả mãn.
“Tất cả?”
“Đúng.”
Đậu Khấu chỉ cảm thấy một cơn choáng váng.
Dung nhan tuấn mỹ của hắn nhìn không thấy nửa điểm áy náy. Nàng hoài nghi, có phải loài rồng ngay từ nhỏ đều không biết áy náy là gì hay không?
“Đó là đồ ăn sáng của năm mươi mấy người đấy!”
“Đúng, thì thế nào?”
“Ngươi không sợ bội thực mà chết sao?”
Nàng không dám tin, tiếp tục tìm kiếm trong bếp nhưng vẫn không tìm được gì.
“Ngươi đã bao lâu không ăn cơm rồi?”
“Năm trăm năm.”
Đậu Khấu quay đầu, trợn tròn mắt nhìn hắn chòng chọc.
Cái gì? Năm trăm năm?! Đây không phải là quãng thời gian ngắn đâu nha!
Nếu như người này không nói dối, vậy thì năm mươi mấy phần thức ăn có biến mất trong nháy mắt không thấy đâu thôi thì cũng coi như chuyện có thể chấp nhận được. Chẳng qua là hắn ăn như vậy thật sự vượt quá sự trù tính của nàng rất nhiều, nàng trong lòng âm thầm tính toán, đợi nàng lợi dụng được Lôi Đằng, có phải hay không trước đó Vân gia phường đã bị hắn ăn đến khuynh gia bại sản?
Ngoài phòng bếp chợt có tiếng người gọi to.
“Đậu Khấu cô nương!”
“Cô nương có sao không?”
“Chúng tôi tiến vào nhé.”
Đậu Khấu vội vàng lên tiếng.
“Đợi một chút, không cần vào vội.” Nàng hít sâu một hơi, điều hoà cảm xúc, hướng ra ngoài gọi: “Dì Trần cùng đại tỷ Đường gia có ở đó không?” Hai người này ở Vân gia phường phụ trách chuyện bếp núc.
Một giọng nữ vang lên.”Cô nương, chúng tôi đều ở đây.”
“Phòng bếp phát hỏa, ta vừa hắt nước dặp tắt, không cẩn thận làm hỏng đồ ăn sáng của mọi người, phiền hai vị làm lại bữa sáng cho mọi người giúp nha.”
“Biết rồi.”
“A, đừng quên bữa sáng của Vân đại phu nữa.”
“Vâng.” Giọng nữ trả lời. “Bữa sáng của Vân đại phu chúng tôi sẽ mang đi trước.”
“Đa tạ.”
Trong lúc Đậu Khấu bận bịu cùng người bên ngoài nói chuyện, Lôi Đằng liền ung dung đi ra ngoài. Trong lòng nàng quýnh lên, không chút nghĩ ngợi đưa tay kéo vạt áo của hắn, không biết làm bằng chất liệu gì mà rất mềm mại.
“Đợi một chút, ngươi muốn đi đâu?” Nàng thấp giọng hỏi.
Hắn thậm chí còn không thèm nhìn nàng một cái.
“Đi ra ngoài.”
“Ta mới vừa mới gạt mọi người là trong bếp không có chuyện gì!”
“Đó là chuyện của ngươi.” Hắn lãnh đạm trả lời.
Đáng ghét!
“Được rồi, đây là ngươi ép ta.” Nàng thối lui một bước, bàn tay nhỏ bé cũng rụt trở về. “Đợi lát nữa có đau đầu thì cũng đừng có trách!”
Bóng lưng cao lớn bỗng dưng cứng đờ. Sau lưng Lôi Đằng toả ra từng đợt hàn ý, bản năng nhạy cảm đang cảnh cáo hắn tuyệt đối không thể chọc giận nữ nhân này, nếu không hắn sẽ phải gánh chịu hậu quả rất lớn.
Hắn chậm chạp quay đầu lại, nheo mắt nhìn nàng.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi thử nói xem?" Nàng cố ý không nhìn hắn.
Lôi Đằng không am hiểu khả năng đoán đọc suy nghĩ của người khác. Nhưng nhìn cặp mắt trong suốt như nước đang lộ ra tia xảo trá, hắn lập tức hiểu tiểu nữ nhân này đang suy tính cái gì trong đầu.
Chỉ thấy nàng ngẩng đầu lên, cố ý cười thật ôn nhu, còn giơ cánh tay nhỏ bé, mở bàn tay trắng nõn kia ra, giống như trong lòng bàn tay có viết điều bí mật gì đó, nàng dùng ngón trỏ bên kia vẽ một vòng nhỏ hẹp lên lòng bàn tay đang giơ lên.
Ánh mắt của hắn lập tức phun ra lửa.
"Câm mồm !" Lôi Đằng quát.
"Ta còn chưa nói cái gì nha!" Nàng chớp chớp cặp mi dài vô tội.
Sắc mặt của hắn xanh mét, trầm giọng cảnh cáo.
"Không cho phép ngươi niệm chú!"
Nàng suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi nói.
"Thật ra thì, ta cũng không hy vọng sáng sớm ra đã hại ngươi phải đau đầu. Chẳng qua là ngươi gây ra đống lộn xộn này, ta có ý tốt tới hỗ trợ, nhưng ngươi lại quay đầu bỏ đi như không phải việc của mình. Chậc, chậc, chậc, ngươi nói xem, ta nên làm thế nào mới tốt đây?" Nàng mân mê khóe miệng cười, chớp chớp mắt trông thật ngây thơ.
Lôi Đằng hai tay nắm chặt thành quả đấm. Từ lúc chào đời tới nay, trải qua bao nhiêu năm tháng, lần đầu tiên hắn được nếm tư vị thống khổ khi bị người khác quản thúc là như thế nào.
Chú văn chết tiệt!
Nữ nhân chết tiệt!
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi muốn ta phải làm sao?" Hắn không cam lòng hỏi, giọng bốc lửa.
"Đầu tiên, ngươi cần phải biết học cách lễ phép." Nàng không sợ người khác làm phiền, đối với hắn ân cần dạy bảo, như phu tử theo đạo lý phải dạy dỗ học sinh."Còn nữa, ngươi đã ở Vân gia phường, vậy thì phải tuân thủ quy củ ở nơi này, phòng bếp do người phá phách thì ngươi phải dọn dẹp lại."
Lôi Đằng hít sâu một hơi, nhắm mắt. Hắn siết chặt quả đấm, thân thể cao lớn bởi vì nhẫn nhịn cực độ mà khẽ run lên.
Đậu Khấu vẫn tiếp tục nói.
"Quy củ bên trong Vân gia phường không cho phép ai ăn không ngồi rồi, ngươi muốn ở lại, thì phải cùng những người khác làm việc."
Hắn bỗng dưng mở mắt ra.
"Ta là Long Vương !"
"Cho nên…?"
"Ta không cần làm việc." Giọng hắn đầy hùng khí.
Đậu Khấu đảo cặp mắt to tròn, cố nhẫn nhịn hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi có thể làm gì?"
Hắn lộ ra nụ cười dã man.
"Chinh chiến, đánh giặc." Mắt hắn phóng ra hào quang sáng chói, phảng phất như thấy mình đang oai phong, lẫm liệt, khí thế ngút trời, một thân khôi giáp tung hoành ngang dọc. "Ta dẫn yêu ma chinh chiến khắp nơi, đánh trận nào thắng trận đó, chỉ cần là ta chỉ huy, bất luận đối phương là ______"
Đậu Khấu không chút lưu tình, giội thẳng một thùng nước lạnh vào nhiệt huyết dâng trào của Lôi Đằng đang hồi tưởng về một thời huy hoàng, chói lọi xa xưa.
"Ở đây không cần đánh giặc nên sở trường của ngươi một chút tác dụng cũng không có." Nàng kết luận."Cho nên, ngươi phải làm việc. Ngươi đã ăn bao nhiêu phần thức ăn, thì phải làm công việc của bấy nhiêu người." Đây mới là trọng điểm.
Ký ức tốt đẹp bỗng chốc vỡ tan tành, trước mắt chỉ còn lại hiện thực tàn khốc.
Lôi Đằng cắn chặt hàm răng, biết mình chỉ còn lại hai lựa chọn. Thứ nhất, giết chết nữ nhân này, cùng nàng đồng quy vu tận; thứ hai, là hắn tạm thời thu binh lui tướng, nhẫn nhục nghe theo sự chỉ đạo của nàng, tìm cơ hội giải thoát khỏi sự trói buộc của chú văn.
Hắn thật vất vả mới đè nén được lửa giận đang thiêu đốt.
Hắn mặc dù vọng động, nhưng tuyệt đối không ngu xuẩn.
"Ngươi muốn ta làm cái gì?" Hắn trầm giọng hỏi.
Thật tốt quá!
Đậu Khấu tranh thủ quyền chỉ huy, nỗ lực khống chế để không cười, tránh cho Lôi Đằng kích động quá mức.
"Đầu tiên, ngươi phải khôi phục lại nguyên trạng của phòng bếp, sau đó cùng ta đi chào hỏi mọi người." Hiếm khi thấy hắn nhượng bộ, nàng cũng nắm chặt cơ hội, không chút khách khí đem toàn bộ nói thật rõ ràng. "Ngươi đã muốn theo ta, vậy thì phải chịu trách nhiệm bảo vệ ta, còn chuyện vận chuyển dược liệu, nếu có người yêu cầu ngươi cũng phải giúp khuân vác." Đơn giản mà nói, chính là tất cả những chuyện vặt vãnh hắn đều làm tất là được.
"Chỉ có vậy thôi à?" Lôi Đằng châm chọc hỏi, thái dương đã nổi gân xanh.
Đậu Khấu cười ngọt ngào.
"Yên tâm, lúc nào có thêm yêu cầu gì ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết."
Hắn nhìn nàng, cơ hồ muốn đem nàng mà nhai nuốt ngay tại chỗ.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lộ rõ vẻ không tình nguyện, nàng quyết định hảo tâm một chút, cũng đưa ra chút thiện ý để đổi lấy hoà bình song phương.
"Đừng lo lắng thế, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi đâu." Nàng tiến lại gần, giống như con thú nhỏ linh hoạt, nhẹ nhàng nhích tới gần mãnh thú."Nếu ngươi có yêu cầu gì cũng có thể nói cho ta biết, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực để giúp ngươi."
"Phải thế không?" Hắn liếc mắt nhìn nàng.
Giọng nói hoài nghi khơi dậy ý trí chiến đấu trong nàng.
"Như thế nào? Ngươi không tin ta?"
Hắn chỉ nhìn nàng, không thèm nói câu nào.
Im lặng chính là sự khiêu khích lớn nhất.
Đậu Khấu nuốt không trôi khẩu khí này, nàng lật một cái ghế, vén váy đứng lên, cố ý để cao bằng hắn. Khi hai cái đầu đã ngang bằng nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý vươn lại gần.
"Bây giờ ngươi có yêu cầu gì, cứ nói ra đi!" Nàng phất tay đầy hào khí.
Con mắt thâm trầm chậm chạp đưa lên, ngắm đôi con ngươi trong suốt. Ánh mắt phát sáng nhìn lướt qua ngũ quan xinh đẹp của nàng, bờ vai nhỏ nhắn cùng thân thể thiếu nữ phập phồng được che chắn dưới lớp quần áo.
"Thật sự ta còn thiếu một thứ."
"Thứ gì?" Nàng ghé sát lại gần hơn, gần đến nỗi có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình in trong đáy mắt hắn, gần đến nỗi có thể nghe thấy hô hấp thâm trầm chậm chạp của hắn... Ánh mắt của hắn đột nhiên thay đổi, lóe lên như mắt của loài mãnh thú chuẩn bị săn mồi...
Bản năng phái nữ báo động khiến nàng vội vã thối lui.
Nhưng động tác của Lôi Đằng lại quá nhanh so với nàng. Khi hắn đã ra tay thì tất cả mọi con mồi cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
Trong nháy mắt, Đậu Khấu đã bị giữ chặt.
Nàng còn không kịp né tránh, không kịp trốn, thậm chí còn không kịp đọc chú văn đã bị hắn kéo vào trong ngực.
Lồng ngực nam tính dán theo từng đường cong trên cơ thể nàng, sự ấm áp cùng hơi thở của hắn giống như một nhà giam vô hình đem nàng giam cầm ở trước ngực.
Đôi môi mỏng nam tính nương đến nàng bên tai, khẽ nói.
"Nữ nhân." Lôi Đằng chậm chạp nói cho nàng biết."Ta cần nữ nhân."
Rồi sau đó, đôi môi nóng bỏng ấy hạ xuống, bao phủ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, đem thanh âm cùng hô hấp của nàng nuốt hết.
Hắn hôn nàng.
Đậu Khấu mở trừng mắt.
Nàng chưa từng bị nam nhân hôn.
Dĩ nhiên, nàng cũng chưa từng bị rồng hôn —— hoặc là một con rồng tuấn mỹ hôn!
Nàng không thể thở, không thể nhúc nhích, đôi mắt mịt mù hơi sương nhìn sâu vào đôi mắt đen thăm thẳm của Lôi Đằng, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong đôi mắt ấy khiến nàng không tự chủ được mà lạc lối ở trong đó.
Hơi thở ấm áp của hắn, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể hắn, lời lẽ bá đạo của hắn, bàn tay to lớn thô ráp của hắn, tất cả đều khiến cho mọi suy nghĩ đều biến mất trong đầu nàng. Đời này, kiếp này, nàng chưa từng cùng ai hôn như vậy.
Nụ hôn mãnh liệt cùng hơi thở say mê làm cho nàng khó có thể chống cự, dường như ý thức của nàng đã mất đi, mặc cho nam nhân này muốn làm gì nàng thì làm...
Rầm!
Miếng gỗ cháy đen chọn đúng thời điểm tốt nhất để đổ xuống, phát ra một tiếng động mạnh.
Âm thanh ấy khiến Đậu Khấu giật mình tỉnh lại.
Nàng chớp chớp hai mắt, đầu tiên là mờ mịt nhìn Lôi Đằng, sau đó là nhìn lại mình một chút, cặp mắt trong suốt mở thật lớn vì khiếp sợ.
Trời! Nàng như thế nào mà... Hắn như thế nào mà... Bọn họ như thế nào mà...
Nàng xấu hổ đỏ mặt, lúc này mới hiểu được "tình cảnh" của bản thân.
Hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn... Hắn lại đem nàng đặt ở trên bàn!
"Lôi Đằng, mau buông ta ra!" Nàng kinh hoảng đẩy mạnh hắn.
Thân thể cường tráng bất động như núi vẫn ép chặt lấy thân thể mềm mại bên dưới.
"Tại sao?" Hắn khàn giọng hỏi, hít lấy mùi thơm ngan ngát trên hõm cổ trắng nõn của nàng, còn tà ác liếm vành tai của nàng, thấp giọng lẩm bẩm dụ dỗ: "Không phải là cảm giác rất tốt sao?"
Hơi thở ấm áp cùng với đầu lưỡi của hắn kích thích các giác quan của nàng quá mức khiến Đậu Khấu ngây ngô không tự chủ được mà run rẩy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, cố dùng sức chống cự, bàn tay nhỏ bé chống lên ngực hắn: "Không…, không có... Ngươi, ngươi mau buông ta ra..."
Hắn nheo mắt lại.
"Không có?"
Đây chính là nỗi ô nhục nghiêm trọng nhất đối với một nam nhân đầy mị lực như hắn.
Để vạch trần tiểu nữ nhân này đang nói dối, bàn tay thô ráp của hắn luồn vào trong quần áo của nàng, vuốt ve đôi chân dài mềm mại, mượt mà của nàng.
Đậu Khấu thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Quá phận, sao hắn dám... A a a a, đáng ghét, hắn muốn làm cái gì? Tay của hắn đang sờ nơi nào? !
Sự kinh hoảng cùng nỗi thẹn thùng cơ hồ bao phủ lấy nàng. Vì muốn mau mau thoát khỏi "ma chưởng", nàng hít sâu một hơi, mở ra cái miệng nhỏ nhắn, không chút do dự đọc: "Diễm ma la A Cổ —— "
Bàn tay to lớn vội vã bịt chặt miệng nàng lại.
"Ô ô ô ô ô ô ô ô!" Nàng không thể mở miệng, liều chết giãy dụa, trong miệng mơ hồ thoát ra âm thanh kháng nghị.
Sắc mặt tuấn nhan xanh mét đưa đến trước mắt của nàng.
"Không nên lúc nào cũng đem chú văn giắt ở khóe miệng như vậy!"
Không mở miệng để nói được, nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn." Ô ô ô ô ô ô ô ô! Ô ô ô ô ô ô ô ô!!" Đáng ghét, mau buông nàng ra!
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn hung hăng kéo bàn tay to lớn, thô ráp, liều chết muốn gỡ chúng ra khỏi miệng. Nhưng sức nàng yếu đuối, căn bản là không thể kéo nổi tay hắn. Nàng không chịu bỏ qua, dùng sức kéo ngón tay của hắn, nhưng vẫn là phí công vô ích.
Nhìn thấy Đậu Khấu cố gắng không ngừng, ý đồ bỏ chạy hết sức rõ ràng, khóe mắt Lôi Đằng run rẩy, tức giận, trừng mắt nhìn nàng.
Nam tính đầy mị lực như hắn, hôm nay lại thất bại dưới tay nàng!
Trong quá khứ, chưa từng có nữ nhân nào phản kháng lại hắn, chỉ cần hắn muốn, kể cả là trinh tiết liệt nữ đi chăng nữa cũng sẽ quỳ gối dưới chân hắn, tha thiết khát khao được hắn ân sủng.
Vậy mà hết lần này tới lần khác, cái tiểu nữ nhân này đối với sự ưu ái của hắn không những không cảm thấy một chút vinh hạnh nào mà còn liều mạng phản kháng.
Dĩ nhiên, hắn có thể mặc kệ ý nguyện của nàng, dùng sức mạnh để có được nàng. Nhưng hắn đường đường là một Long Vương, nếu ngay cả một nữ nhân nho nhỏ cũng không thể thuần phục được mà phải dùng tới bạo lực thì còn gọi gì là tôn nghiêm nữa?
Đậu Khấu lúc này hít thở không thông, đôi mắt trợn trừng nhìn Lôi Đằng, hai bàn tay nhỏ bé đập lung tung vào tay hắn, liều chết ý bảo hắn buông tay ra nhanh lên một chút.
Dường như phải đến hơn một trăm năm trôi qua, Lôi Đằng rốt cục mới buông lỏng tay, từ trên người nàng lùi lại.
Ôi!
Đậu Khấu thiếu chút nữa thì bị ngạt chết, vừa hổn hển thở được hai cái đã nhanh chóng tung mình trốn vào góc phòng, hai tay vẫn không quên níu chặt vạt áo trước ngực.
"Ngươi…, sao ngươi có thể làm chuyện như vậy được? !" Nàng lên án.
"Chuyện gì?"
Tức chết đi được, hắn lại còn giả bộ ngu ngơ!
Đậu Khấu thở phì phì, dậm chân thật mạnh: "Ngươi khi dễ ta!"
Ngay cả khi nàng giận đến đỏ bừng cả mặt, vậy mà Lôi Đằng vẫn không có đến nửa điểm hối hận, thậm chí hai tay còn ôm ngực, đưa mắt từ trên cao xuống nhìn nàng.
"Là ngươi hỏi ta có yêu cầu gì, còn nói sẽ dốc toàn lực giúp ta, không phải sao?"
"A," mặt nàng ửng đỏ, nhưng vẫn không chịu thối lui."Không sai. Đúng là ta đã nói như vậy. Nhưng làm gì có người nào lại yêu cầu muốn... Muốn..." Ai da, nàng nói không nên lời nữa!
Hắn nói luôn thay cho nàng.
"Nữ nhân." Lôi Đằng lạnh lùng nói: "Ta đã năm trăm năm qua không có nữ nhân, nếu ngươi không tự nguyện, thì phải thay ta tìm một người khác."
"Hả, cái gì?" Nàng bị hắn làm cho sợ đến nói lắp bắp, lắc đầu lia lịa: "Không được! Không được! Tuyệt đối không được!"
Lôi Đằng cười lạnh.
Loài người quả nhiên là chủng tộc hay thất hứa nhất!
Hắn khinh miệt hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
"Đợi một chút, ngươi muốn đi đâu?" Thấy "Nhân vật nguy hiểm" bước đi, không biết sẽ tới đâu để làm xằng, làm bậy, Đậu Khấu vội vàng nhào tới trước, bắt được cánh tay hắn.
"Đi tìm nữ nhân." Hắn liếc xéo lấy nàng, cười mỉa mai."Ngươi không chịu tự nguyện, cũng không chịu thực hiện lời hứa, nên ta tự tìm cách chu toàn cho mình vậy."
"Không thể, ta không cho phép!" Đậu Khấu kêu to.
Nói đùa gì vậy, để cho hắn đi ra ngoài tìm nữ nhân, nhất định cả thành sẽ đại loạn! Không cẩn thận để cho hắn vớ được hoàng hoa khuê nữ, hậu quả như thế nào nàng cũng không thể gánh được.
Lời nói như dao chém đá, không cho Lôi Đằng bất kỳ cơ hội dàn xếp cự tuyệt nào, khiến hắn nheo mắt lại.
"Tại sao không được?"
"Ta không biết năm trăm năm trước như thế nào, nhưng bây giờ ngươi không thể đối với nữ nhân —— ân... khinh bạc, trừ phi ngươi cưới nàng ta."
"Cưới?"
"Đúng."
Lôi Đằng “xùy” một tiếng lạnh lùng.
"Long Vương tôn quý không cưới một nữ nhân phàm trần thấp hèn làm vợ."
"Vậy thì ngươi không thể đụng tới những cô nương đó! Một người cũng không được!" Nàng hai tay chống nạnh, cố gắng phản đối.
Gân xanh trên thái dương hắn bắt đầu chuyển động.
Trong nháy mắt đó, Lôi Đằng cơ hồ muốn giơ tay lên, bóp chặt cái cổ mảnh khảnh kia. Nhưng hắn không thể gây tổn thương cho nàng, nàng đau một chút thì sự đau đớn đó sẽ gia tăng gấp trăm, gấp nghìn lần ở trên người hắn.
Hắn híp tròng mắt đen lại, đánh giá tiểu nữ nhân trước mặt, trong mắt hiện lên ánh lửa nóng rực. Mùi thơm trên người nàng vẫn còn quanh quẩn ở chóp mũi, hương vị ngọt ngào từ miệng nàng vẫn còn đọng lại trên lưỡi, tư vị thật mê đắm.
"Muốn ta không động vào những nữ nhân kia cũng được." Hắn đột nhiên nhượng bộ, dung nhan tuấn mỹ tiến tới trước mặt nàng. "Vậy ngươi cho ta." Thanh âm trầm thấp, ẩn chứa ma lực vô hạn.
Nhìn vào cặp mắt đen không đáy say lòng người, nàng thiếu chút nữa lại bị ma lực của hắn đầu độc. Cũng may có vết xe đổ, nên nàng vội vã bước lùi lại mấy bước, cố gắng giữ vững lý trí.
"Không được!"
Gặp sắc mặt càng lúc càng khó coi của hắn, Đậu Khấu nặn ra một nụ cười, cố gắng thuyết phục.
"Ngươi là rồng tôn quý, dĩ nhiên không có gì là không làm được. Cho nên dù tạm thời không đụng vào nữ nhân cũng không làm khó được ngươi, đúng không?" Nàng học Vân đại phu, vừa dụ dỗ lại vừa khuyên bảo, chọn lời dễ nghe để nói."Như vậy đi, đợi khi tìm được biện pháp giải lời nguyền, chúng ta ai đi đường nấy, lúc đó ngươi muốn làm cái gì cũng được."
Trên mặt của hắn xuất hiện vẻ kinh ngạc.
"Ngươi sẽ giúp ta tìm cách giải lời nguyền?"
"Đương nhiên." Đậu Khấu mắt cũng không chớp gật đầu thẳng thắn: "Ta cũng không muốn lúc nào tìm ngươi cũng phải đọc —— "
"Im miệng"
Hắn hung ác trừng mắt nhìn nàng, nàng trong lòng giật mình, vội vàng đổi giọng.
"Ý của ta là ta cũng không muốn lúc nào cũng niệm chú văn làm cho ngươi nhức đầu, đến lúc đó vừa khiến cho người ngã ngựa đổ, sập nhà đổ tường, ta lại còn phải mời người tới sửa!"
Tròng mắt đen yên lặng nhìn nàng chòng chọc, ngọn lửa nóng rực nơi đáy mắt thủy chung vẫn không mất đi.
Ánh mắt cực kỳ nóng bỏng kia khiến nàng theo bản năng lại nắm chặt vạt áo. "Bây giờ, ngươi phải giúp ta làm việc, không cho phép ngươi làm chuyện xằng bậy đối với nữ nhân, nhất là không được phép xằng bậy với ta..."
"Nếu ngươi làm chuyện xằng bậy với ta thì sao?" Hắn hỏi.
A!
Mặt của nàng thật giống như lửa cháy.
"Ta sẽ không làm chuyện đó đâu!" Nàng cao giọng: "Tóm lại, chỉ cần ngươi tuân thủ những điều này, ta sẽ không niệm chú, không những thế ta còn giúp ngươi tìm cách thức thoát khỏi lời nguyền" Nói xong, nàng lấy hết dũng khí đưa bàn tay nhỏ bé về phía hắn.
Nhìn bàn tay đang giơ trong không trung, Lôi Đằng mặc dù không vui, nhưng ngại tình thế “thân bất do kỉ” của mình, con rồng tôn quý nào đó cũng đành phải đầu hàng nhân nhượng, đưa tay chấp nhận giao ước với kẻ có địa vị thấp kém là nàng.
"Cứ quyết định như vậy đi!"
Đậu Khấu cười ngọt ngào, sau đó nhanh như chớp vội vã rút tay về.
Nếu không phải Lôi Đằng tự tin nhãn lực của mình còn sắc bén hơn chim ưng thì có lẽ hắn đã hoài nghi bản thân mình có lẽ bị hoa mắt.
Bởi vì, hắn nhìn thấy Đậu Khấu mặc dù chủ động yêu cầu nắm tay giảng hòa, sau khi rút tay lại, đã dùng sức lau sạch vào váy, như thể vừa chạm phải vật gì bẩn thỉu.
Nữ nhân này lại dám ghét bỏ hắn?
Lôi Đằng chớp mắt, cố gắng đè nén tức giận, ở trong lòng âm thầm thề.
Một ngày nào đó, hắn sẽ khiến nàng chủ động đến đây, quỳ gối dưới chân của hắn mà cầu xin.