Rất đau! Rất đau!
Ngực nàng đau, Lôi Đằng cảm thụ rất rõ.
Khi hắn nhìn thấy Đậu Khấu ôm ngực, đau đớn té xuống trước mắt của hắn, ngay lập tức, một cơn đau dữ dội ập đến khiến ngực hắn như muốn nổ tung. Nhưng sâu thẳm bên trong hắn còn có một loại cảm xúc, một nỗi đau đớn khác ngoài cơn đau thể xác như muốn xé toạc lồng ngực kia.
Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác sợ hãi đến tê dại như vậy. Kể cả trong những trận huyết chiến cửu tử nhất sanh (chín phần chết một phần sống), hoặc là nỗi khuất nhục khi chiến bại, cũng đều không xuất hiện cảm giác đau đớn như khoan vào tim, như xuyên thấu qua xương cốt này.
Cảm xúc này không liên quan đến sự đau đớn của thể xác do tác động của lời nguyền nhưng lại mạnh hơn rất nhiều.
Cố nén cơn đau trong ngực, hắn cuống cuồng chạy lại ôm lấy Đậu Khấu đang hôn mê.
"Nha đầu!" Hắn loạng choạng đỡ nàng lên.
Không chút phản ứng, nàng mềm nhũn đổ vào ngực hắn giống như con búp bê bằng vải. Từng giọt, từng giọt sự sống đã rời khỏi cơ thể của nàng.
Nàng chết rồi ư?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, lồng ngực Lôi Đằng như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt một cách tàn nhẫn.
"Nha đầu!" Hắn gầm lên, lòng như lửa đốt, nhưng nàng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Thân thể xinh xắn không nhúc nhích, da thịt ấm áp từ từ trở nên giá lạnh.
Trải qua kinh nghiệm những tháng năm dài chinh chiến, Lôi Đằng đã chứng kiến qua rất nhiều cái chết. Trong ánh lửa hừng hực, máu chảy thành sông trên chiến trường, hàng vạn người đã chết trước mắt hắn, song hắn vẫn ngạo nghễ đứng nhìn. Hắn đã sớm biết loài người vốn yết ớt như thế nào. Chiến tranh, hỏa hoạn, thương tật… tất cả đều dễ dàng đoạt đi tính mạng của con người.
Nhưng hắn không thể nào chấp nhận được sự thật là nàng sắp chết.
Hắn không để nàng chết!
Hắn không cho phép nàng chết!
Lôi Đằng đứng dậy, ôm Đậu Khấu vẫn hôn mê chạy ra khỏi phòng, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến nơi Vân đại phu đang khám bệnh.
Nàng bị bệnh, mà Vân đại phu là thần y. Nếu là thần y thì chắc chắn phải có biện pháp cứu nàng, đưa nàng từ trước cửa điện U Minh quay trở lại dương gian. (Điện U Minh: cung điện của Diêm Vương, ý nói từ cõi chết trở về)
"Họ Vân, mau đi ra ngay cho ta!" Lôi Đằng gầm lên, một tay xé toạc màn trúc, ôm Đậu Khấu xông vào phòng bệnh, trong mắt tràn đầy nỗi lo lắng điên cuồng.
"A?" Vương má má đang lau bàn giật mình, đến khi nhìn thấy người nằm trong ngực hắn, lập tức kêu lên sợ hãi: "Đậu Khấu cô nương! Sao lại thế này?" Trời ơi, không phải là... không phải là...
Vân đại phu cũng biến sắc, vội vã chạy lại.
Nhìn thấy sắc mặt của Đậu Khấu, Vân đại phu nhíu chặt chân mày. Đây là triệu chứng quen thuộc mà những năm gần đây, đại phu đã mấy lần gặp ở nàng.
"Nàng phát bệnh" Vân đại phu trầm giọng nói, đưa tay lên mũi dò hơi thở của nàng trước rồi cầm tay nàng bắt mạch, lắng nghe tiếng tim đập yếu ớt. Vừa bắt mạch, đại phu vừa phân phó: "Lấy vu chi ngọc sắc một chén thuốc để ổn tâm. Nhanh lên!" (ổn tâm: ổn định, hỗ trợ nhịp tim. Mình không Việt hóa vì nghe hiện đại quá)
Vương má má đáp lại một tiếng rồi lập tức tới tủ thuốc, lấy ra một loại dược vật trong suốt, tựa như đá lại không phải đá, dùng chày thuốc tán nhỏ, rồi cho lên bếp sắc cách thủy thành một chén thuốc màu nâu.
Sau khi xác định được bệnh tình của Đậu Khấu, Vân đại phu nói: "Để nàng nằm xuống."
Nhưng Lôi Đằng làm ngơ.
Cảm xúc xa lạ kia vẫn còn đang dày vò tâm can hắn. Hắn không muốn buông nàng ra, không muốn rời tay khỏi tiểu nha đầu xinh xắn, vô lực này. Hắn nhìn nàng chăm chú, tim đập càng lúc càng nhanh.
Thiếu nữ trong ngực hắn sắc mặt đã trắng bệch, nhiệt độ tản mác khiến thân thể của nàng cũng dần trở nên lạnh lẽo. Cho dù hắn ôm nàng chặt đến thế nào, nhưng nhiệt độ cực nóng trên thân thể hắn cũng không thể khôi phục sự ấm áp cho nàng.
Bối rối cùng lo lắng, toàn bộ dòng máu trong cơ thể hắn như sôi lên. Hắn chưa bao giờ biết đến cảm giác phải trơ mắt đứng nhìn một phần trọng yếu trong cơ thể của mình sẽ trượt khỏi tầm tay, mất đi vĩnh viễn.
Chẳng lẽ, đây chính là sợ hãi?
Lôi Đằng hổn hển thở đứt quãng.
Không, hắn là Long Vương, Long Vương tôn quý nhất! Long Vương ngạo nghễ nhất thế gian! Sẽ không có gì có thể làm cho hắn sợ, hắn lại càng không biết đến sợ hãi là gì!
Thế thì phải gọi tên cảm xúc này là gì đây?
Nàng đau khiến hắn bàng hoàng. Chứng kiến sự đau đớn của nàng khiến một nỗi đau đớn khác xuyên thấu vào cơ thể hắn. Thà rằng hắn mất đi hai mắt, chặt bỏ hai tay, cũng không muốn phải mất nàng.
Hắn khao khát nàng sẽ sống, nỗi khao khát này thậm chí còn lớn hơn cả dã tâm xưng bá Tam giới trước đây. (Tam giới gồm: Thiên giới, Nhân gian, Địa ngục).
"Long Vương, phải đặt nàng nằm ngửa." Âm thanh của Vân đại phu giống như từ nơi xa xăm nào vọng lại.
Tròng mắt đen thẫm lại thành một đường, dường như phải đem hết sức lực toàn thân, thậm chí nếu đem chính hắn ra xử lăng trì còn dễ hơn, Lôi Đằng mới có thể chậm chạp buông Đậu Khấu xuống, để nàng nằm ngửa, gối đầu lên gối trúc.
Vân đại phu đi tới.
"Ngươi có khỏe không?" Hắn nhìn Long Vương, con rồng tôn quý nhất, ai có thể nghĩ lại có lúc chật vật như vậy.
Lôi Đằng không trả lời, lớn tiếng hỏi ngược lại: "Tại sao nàng lại thành ra như vậy?"
"Đậu Khấu có bệnh." Vân đại phu từ giọng nói đến vẻ mặt đều như đã sớm dự liệu được, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới.
"Sao có thể như vậy được? Nàng bình thường không phải là rất vui vẻ sao?" Lôi Đằng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nam nhân áo trắng vẫn giữ được sự tỉnh táo, âm thanh cùng vẻ mặt trở nên dữ tợn và đáng sợ.
"Đó là vì ta dùng rất nhiều thuốc để tạm thời khống chế bệnh tình."
Vương má má sắc thuốc xong, vội vã bưng tới đến bên cạnh giường bệnh: “Vân đại phu, thuốc sắc xong rồi." Vương má má nhìn sắc mặt Đậu Khấu, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
"Vương má má, bà đi ra ngoài đi!"
Lão phụ nhân trong mắt đã đầy lệ: "Nhưng mà..."
Vân đại phu nhận lấy chén thuốc, thanh âm ôn nhu nhưng kiên định."Đậu Khấu cũng không nguyện ý muốn bộ dáng của nàng làm bà phải sợ."
Lão phụ nhân rơi lệ đầy mặt, che mặt khóc nức nở, bước thấp bước cao đi ra ngoài.
Vân đại phu bưng chén thuốc, lúc này mới vươn tay nhẹ nhàng nâng Đậu Khấu. Chẳng qua đại phu mới nâng được một chút thì Lôi Đằng đã đưa tay ôm lấy Đậu Khấu đang hôn mê đỡ nàng ngồi dậy.
"Đưa đây!" Ngữ khí của hắn hết sức vội vàng.
Vân đại phu trầm mặc, giao chén thuốc cho hắn. Đại phu đứng ở một bên, nhìn Lôi Đằng nâng niu, che chở người thiếu nữ trong ngực.
Theo truyền thuyết, Long Vương lòng tham không đáy, muốn chiếm hết vàng bạc cùng trân bảo trên thế gian nên đã tập hợp binh mã gồm hàng nghìn, hàng vạn yêu ma, thống lĩnh đại quân chinh chiến, tru diệt khắp nơi, tấn công, tiêu diệt hết thành trì này đến thành trì khác, hết quốc gia này đến quốc gia khác, cướp lấy vô số trân châu dị bảo.
Nhưng vào giờ này, khắc này, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến Vân đại phu tin rằng cho dù phải đem hết bạc vàng cùng vô số trân châu dị bảo cướp đoạt được năm đó để đổi lấy một con đường sống cho Đậu Khấu thì Lôi Đằng cũng sẽ không do dự mà đồng ý.
Chỉ tiếc là cho dù có nhiều vàng, bạc hay trân bảo hơn nữa cũng không cứu được Đậu Khấu.
Lôi Đằng cầm chén thuốc trên tay, từ từ bón cho nàng thật chậm, cẩn thật hết mức không để cho nàng bị sặc khi đang hôn mê.
Bàn tay to lớn ngăm đen khẽ run rẩy, hắn phải cố gắng tập trung hết sức mới có thể giữ cho thuốc không bị sánh ra ngoài.
Vân đại phu tiếp tục giải thích.
"Từ khi nằm trong bụng mẹ nàng đã bị bệnh này rồi. Nàng luôn biết mình có bệnh, nhưng không muốn ở trong phòng đợi người khác nuôi mình, nàng nói, nếu cứ suốt ngày ở trong phòng sống cuộc đời ốm yếu, chi bằng nhân lúc còn chút sức lực, có thể làm được việc gì có ích còn hơn."
Đậu Khấu có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích.
"Ngươi mau cứu nàng đi!" Lôi Đằng giận dữ gầm lên.
Vân đại phu thở dài.
"Tất nhiên ta muốn cứu nàng, chẳng qua là lực bất tòng tâm."
Lôi Đằng ôm chặt người con gái xinh xắn trong ngực, nhìn dung nhan mọi ngày vốn trắng hồng, mềm mại, giờ phút này đã trắng nhợt như tuyết, mồ hôi rịn đầy trên trán.
Thân thể lạnh như băng bắt đầu run rẩy kịch liệt, nước mắt không một tiếng động từ khóe mắt của nàng chảy xuống. Nàng vẫn nhắm nghiền hai mắt, không đủ sức để mở ra, nhưng đôi mi thanh tú nhíu chặt, hơi thở mỏng manh, yếu ớt.
Cơn đau đang hành hạ nàng.
Nàng rất đau, hắn biết.
Mà tim của hắn lại càng đau hơn, giống như có người dùng lửa để thiêu, dùng kéo để cắt, dùng dao để đâm sâu vào ngực hắn.
Vì chú văn nên sự đau đớn của nàng sẽ gia tăng thành gấp trăm, gấp nghìn lần trên người hắn. Đau đớn mãnh liệt giống như có người chém đứt chân, đứt tay của hắn. Hắn, một con rồng cao lớn, cường tráng thì có thể chịu được sự đau đớn này. Nhưng còn nàng, chẳng qua là một người con gái nhỏ bé, cho dù chỉ là một chút đau đớn, hắn cũng không muốn để cho nàng phải chịu đựng!
Cảm xúc xa lạ ấy hoàn toàn bao phủ lấy hắn.
Lôi Đằng ngẩng đầu lên, đôi mắt khô khốc đỏ vằn những tia máu, nhìn chằm chằm Vân đại phu vẫn trầm mặc đứng ở một bên.
"Phải làm sao mới có thể chữa khỏi cho nàng?"
Vân đại phu rũ mắt xuống, không nói gì.
"Đáng chết, ngươi nói nhanh lên!" Hắn nổi giận gầm thét, nếu không phải trong ngực còn ôm chặt Đậu Khấu, hắn quả thực muốn ra tay động thủ, bổ đôi đầu người này ra, lục lọi bên trong xem có phương pháp nào có thể cứu được Đậu Khấu hay không.
Sau khi âm thanh gầm thét tắt đi, Vân đại phu mới ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn khuôn mặt trắng bệch, lo lắng không dứt của Long Vương, trì hoãn hỏi: "Ngươi thật sự muốn cứu nàng?"
Hắn không chút nghĩ ngợi gầm lên giận dữ: "Nói nhảm!"
Đối diện với Long Vương đang giận dữ điên cuồng, Vân đại phu vẫn không bị dọa cho lùi bước, mà vẫn trấn định, thái độ bình tĩnh nói.
"Bệnh của nàng, thủy chung không cách nào trị tận gốc." Hắn chậm rãi nói: "Ta đã thử qua các loại dược liệu, nhưng cũng chỉ có vu chi ngọc là có thể trì hoãn bệnh chuyển biến xấu mà thôi."
"Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác hay sao?" Lôi Đằng chất vấn, hai tay ôm Đậu Khấu càng chặt hơn. Nhiệt độ của nàng càng lúc càng thấp.
Vân đại phu gật đầu.
Giữa vực sâu tuyệt vọng chợt lộ ra một chút ánh sáng.
"Có một cách duy nhất nhưng cũng chỉ là một phần vạn hy vọng." Hắn nhìn Lôi Đằng, ý vị trong ánh mắt thật sâu xa.
"Cách gì?"
"Nàng cần tim rồng.”
Bên trong phòng bệnh chợt yên lặng khác thường, chỉ còn lại chút dư âm cuối cùng trong lời nói của Vân đại phu quanh quẩn giữa không trung.
Tim rồng.
Lôi Đằng nghe tiếng được tiếng mất.
Nàng cần tim rồng ── tim của hắn!
Vân đại phu không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên chăm chú nhìn Lôi Đằng. Đại phu không thúc giục, cũng không kích động, chỉ chờ đợi.
Lôi Đằng vẫn ở đây nhưng ánh mắt thì như nhìn thấy được khuôn mặt của chính mình phản chiếu qua một đầm lầy u tối. Vẫn là ngũ quan quen thuộc ấy nhưng vẻ mặt thì thật là xa lạ.
Đó là một khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.
Cho dù có cố gắng chối bỏ thế nào, hay là chính mắt hắn có thể nhìn được cảm xúc xa lạ kia tột cùng là cái gì thì hắn cũng thực sự sợ, rất sợ. Sợ mất nàng. Sợ nàng sẽ chết.
Vẫn ngỡ là chỉ kẻ hèn nhát mới sợ hãi… Cho đến khi hắn phải trơ mắt nhìn nàng phát bệnh rồi hôn mê, bóng tối của cái chết từng bước bao trùm lên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của nàng…
Tại sao hắn lại sợ hãi? Tại sao hắn lại không thể kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt này?
Bàn tay to lớn ngăm đen, ôm lấy ngực.
Tim của hắn đau quá.
Người con gái trong ngực đang khẽ run rẩy. Chỉ là sự run rẩy rất nhỏ song cũng khiến lồng ngực hắn cơ hồ như bị xé rách, trái tim chấn động.
Hắn vì nàng mà đau đớn, sự đau đớn ấy hắn chưa từng trải qua, cả thể xác lẫn tinh thần đều như cùng phải chịu khổ hình lăng trì.
Quá đau đớn.
Đau đến nỗi hắn cơ hồ không chịu được!
Những cảm xúc hỗn loạn ở trong lòng, bởi vì người con gái này đã khắc sâu trong tâm hắn, khiến Lôi Đằng không cách nào nhịn được.
"Chỉ cần có tim rồng là nàng có thể khỏi hẳn sao?" Hắn chất vấn lần nữa.
Vân đại phu gật đầu khẳng định.
"Không sai."
Bỗng dưng một bàn tay nhỏ bé, yếu ớt khẽ chạm vào ngực Lôi Đằng. Hắn cúi đầu xuống, nhìn vào cặp mắt ngập nước của nàng.
Chén thuốc giúp nàng khôi phục lại thần trí, nhưng thể xác nàng vẫn suy yếu. Trong hôn mê, nàng mơ hồ nghe được hai nam nhân nói chuyện, nỗi lo lắng khiến nàng gắng gượng dùng nốt chút sức lực cuối cùng mới từ trong vực sâu u ám tỉnh lại.
"Không..."
Nước mắt không ngừng chảy xuống, thấm ướt mặt của nàng. Đôi môi vốn đỏ mọng đầy đặn, bởi vì phát bệnh mà trở nên khô nẻ, tái nhợt.
"Không..."
Nàng dùng hết khí lực, ngăn cản Lôi Đằng lần nữa.
Bản tay to lớn, thô ráp dịu dàng lau nước mắt cho nàng.
"Quá đau đớn." Hắn khàn giọng nói với nàng.
Hắn có thể chịu được nỗi đau về thể xác, nhưng phải chứng kiến nàng chịu đau đớn lại là cực hình vượt quá sức chịu đựng của hắn, khiến hắn sợ hãi quá mức.
Lôi Đằng cúi xuống hôn lên trán Đậu Khấu, tựa vào tai nàng, khàn giọng nói với nàng: "Đậu Khấu, trái tim ta đau như vậy cho nên ta không cần đến nó nữa." Chỉ cần có tim của hắn, là nàng có thể khỏi hẳn.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của nàng, nhưng có thể cũng là lần cuối cùng sao?
Không, nàng không muốn như vậy!
Đậu Khấu thống khổ thở hổn hển, vừa sợ vừa vội, lệ tuôn như suối. Nàng muốn nắm lấy tay Lôi Đằng, nhưng không còn chút sức lực nào.
Nàng không thể cầm được tay của hắn.
"Không..." Bên trong cặp mắt đẹp tràn đầy nước mắt.
Bàn tay to lớn ngăm đen che mắt của nàng lại, không muốn để cho nàng nhìn thấy. Nàng muốn kêu to, muốn ngăn cản, nhưng hơi thở của nàng đã quá suy yếu, hiệu lực của chén thuốc không đủ để nàng mở miệng nói thêm được một từ nào nữa.
Không!
Đậu Khấu gào thét ở trong lòng.
Không được!
Nàng đã nhìn thấy quyết tâm trong mắt hắn.
Một cơn đau nữa lại ập đến, hắn có thể cảm nhận được cơn đau lần này trong cơ thể nàng kịch liệt hơn, hung hiểm hơn trước như thế nào.
Quá đau đớn.
Nếu trái tim này đau đớn như vậy thì hắn cũng không cần nữa!
Lôi Đằng chậm chạp ngồi thẳng lên, nhìn Vân đại phu chăm chú.
"Hãy chữa lành bệnh cho nàng."
"Ta sẽ làm như vậy."
Tim lại càng đau đớn hơn nữa.
“Ngươi là yêu quái?”
“Tên của ta là Đậu Khấu.”
“Con rồng nào cũng giống như ngươi hay để ý như vậy sao?”
Bên trong trái tim này chứa quá nhiều kỷ niệm về nàng, tất cả từng ly, từng tý hiện lên trong đầu hắn. Giọng nói mềm mại dễ nghe của nàng như vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn.
“Ngươi cần phải học cách biết lễ phép”
“Có phải là người hay không thì có quan hệ gì?”
“Ngươi đánh không lại kiêu cốt phải không?”
Người đầu tiên gọi tên hắn là nàng. Người đầu tiên cầm tay hắn cũng là nàng.
“Cám ơn.”
“Lôi Đằng, cám ơn ngươi.”
“Không... Không... Không...”
Nụ cười của nàng, sự hờn dỗi của nàng, giọng nói của nàng, nước mắt của nàng…
Bỗng dưng, Lôi Đằng vươn tay trái ra, năm ngón tay hóa thành những móng nhọn sắc như dao. Móng nhọn dễ dàng cắm sâu, xé toạc lồng ngực, móc ra một trái tim đỏ tươi.
Không có trái tim, đau đớn cũng biến mất.
Những giọt máu ấm áp đầu tiên rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Khấu, hòa cùng với nước mắt nàng lặng lẽ trượt xuống.
Dường như cũng ngay lúc đó, bầu trời quang đãng cách xa đó vạn dặm bỗng vang lên tiếng sấm ầm ầm, mây đen ùn ùn kéo đến, che kín cả bầu trời. Hơi thở của Long Vương tựa như cuồng phong mãnh liệt tản đi bốn phương tám hướng, kinh động tất cả con người, muông thú cùng yêu ma.
Chỉ có Vân đại phu nhìn một màn đáng sợ này hai mắt vẫn phẳng lặng như gương, bình tĩnh không hề gợn sóng.
Trái tim Lôi Đằng vừa lấy ra vẫn đỏ tươi, đập đều đặn. Nhưng ý thức của hắn đã như chiếc gương vỡ, tan thành muôn ngàn mảnh vụn.
Khi Vân đại phu vẫn đang nhìn chăm chú thì Lôi Đằng đã ngất đi.
Mây đen giăng đầy, tất cả yêu ma đều xôn xao, nhắm phía Đại Thành tụ tập mà đến.
Không còn bị che dấu hay ràng buộc, long khí tỏa ra, tràn ngập khắp trời đất. Tất cả những yêu ma dù thức hay ngủ đều cảm nhận được long khí vương giả quen thuộc, trở nên rối rít xôn xao.
Có yêu ma vô cùng sợ hãi, có yêu ma mừng rỡ không nguôi.
Yêu ma sợ hãi thì dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phương ngược lại với long khí mà chạy tán loạn.
Yêu ma mừng như điên thì dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía long khí phát ra vội vàng tụ tập tới Đại Thành.
Hồng Phi cùng Kiều Kiều chạy tới đầu tiên.
Bọn họ cảm nhận được một sự rung chuyển trước nay chưa từng có, trong khoảng khắc đó trái tim bỗng đau đớn mãnh liệt. Ngay cả rồng cục cưng đang ăn trái cây cũng đau đến nỗi oa oa khóc lớn.
Trên người Long Vương có phát sinh lớn sẽ khiến mỗi con rồng đều cảm nhận được trên thân thể mình. Hồng Phi cùng Kiều Kiều biết có chuyện rất khẩn cấp đã xảy ra, không dám lãng phí thời gian, vội vã chạy ngay tới Vân gia phường.
Không giống như những yêu ma khác, bọn họ sớm đã biết Long Vương ở nơi nào bên trong Đại Thành.
Bên trong Vân gia phường tĩnh lặng khác thường, mọi người bị thôi miên đều chìm vào giấc ngủ say.
Chỉ có một nam nhân thân mang bạch y, tóc mai bạc trắng là vẫn thanh tỉnh.
Đại phu đang chờ bọn họ.
"Này! Đại phu kia!" Hồng Phi vừa rơi xuống đất đã gọi to, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. "Đại vương đang ở đâu? Ngài xảy ra chuyện gì?" Năm đó, ngay cả khi Long Vương chiến bại, hắn cũng không quá sợ hãi như vậy.
Vân đại phu nhìn hai người, giọng nói bình thản.
"Hắn bị mất trái tim."
"Sao có thể?" Hồng Phi không dám tin, còn muốn lên tiếng hỏi nữa, nhưng khóe mắt bắt gặp thân thể cao lớn nằm trên mặt đất. "Đại vương!" Hắn rống lên, bay vọt tới.
Trong lòng hắn còn nuôi một tia hy vọng, mong đợi khi hắn vọng động tiến lên, Lôi Đằng sẽ giống như mọi khi, hung hăng ban cho hắn một quyền làm phần thưởng.
Nhưng lần này Lôi Đằng không hề nhúc nhích.
Long Vương tôn quý cứ lẳng lặng nằm như vậy, bộ ngực ngăm đen có một vết thương lớn, máu tươi chảy ra vẫn còn ấm nóng.
"Đại vương!" Hồng Phi quỳ gối xuống trước mặt Lôi Đằng, nước mắt chảy dài, ngửa đầu gầm lên đầy thống khổ.
Vương mất đi trái tim!
Không có trái tim, ai cũng không thể sống, cho dù hắn có là Long Vương!
Toàn thân Hồng Phi đỏ ngầu, chợt xoay người lại, vẻ mặt dữ tợn, nhìn chằm chằm Vân đại phu."Là ai cướp đi trái tim của Đại vương?"
"Là chính bản thân hắn." Vân đại phu thong dong trả lời. "Chính hắn tự tay móc trái tim của mình ra."
"Câm mồm ! Đại vương không thể nào làm như vậy!"
"Ngoại trừ chính hắn ra, còn có ai có thể đả thương được hắn?" Vân đại phu hỏi.
Hồng Phi giận dữ."Nhất định là có kẻ dùng quỷ kế! Đúng, nhất định là quỷ kế, nhất định là ngươi, hoặc là nữ nhân quấn lấy Đại vương giở trò quỷ!" Hắn không tin Lôi Đằng sẽ đích thân moi tim chính mình.
Thân thể to lớn hướng Vân đại phu bước tới, mặt đất chấn động, trên mặt đất in hằn dấu chân của hắn.
Vèo!
Ô tiên quét tới, quấn lấy cánh tay hắn. (Ô tiên: roi đen)
"Dừng lại, tên ngu ngốc này, cứu Đại vương quan trọng hơn!" Kiều Kiều quát mắng trượng phu, giữ chặt ngọn ô tiên trong tay, không để cho trượng phu đại khai sát giới.
"Làm sao cứu được?" Hồng Phi giận dữ, kích động, ngay cả đầu tóc cũng dựng lên như ngọn lửa hồng."Đại vương đã mất đi trái tim, làm sao có thể cứu được nữa? !"
Vân đại phu không sợ hãi, không giận, cũng không chạy trốn, chỉ lẳng lặng nhìn Hồng Phi, mở miệng nói.
"Ta có Vẫn Thạch vạn năm, thích hợp làm một trái tim thay thế cho Long Vương." Vẫn Thạch vạn năm là thứ cứng rắn nhất trong trời đất, không gì có thể phá vỡ.
Vừa nghe có Vẫn Thạch vạn năm, sự tức giân của Hồng Phi chợt xẹp xuống, vừa mừng vừa sợ.
"Ở đâu?"
"Trong phòng."
"Còn không mau lấy ra đây?" Hồng Phi trong lòng nóng như lửa đốt.
Vân đại phu khẽ mỉm cười, vung áo bào, xoay người đi vào trong nhà, một hồi lâu sau mới trở ra. Đại phu đi tới trước mặt hai vợ chồng, mở chiếc khăn lụa trong tay ra, bên trong chính là Vẫn Thạch vạn năm trân quý.
Hồng Phi đem khối đá cứng rắn, trở lại bên cạnh Lôi Đằng, dùng động tác cung kính nhất, đem Vẫn Thạch đặt vào lồng ngực trống rỗng.
Sinh lực tràn đầy đón nhận lấy Vẫn Thạch vạn năm, sức mạnh của Vẫn Thạch nhanh chóng phát huy, bắt đầu chữa trị vết thương, lồng ngực Lôi Đằng rất nhanh khôi phục lại nguyên dạng, không nhìn ra một chút dấu vết của vết thương.
Kiều Kiều mắt thấy hết thảy, mặc dù cũng lây niềm vui sướng của trượng phu. Nhưng khi nàng nhìn quanh, không thấy Đậu Khấu ở đây, cảm xúc vui sướng cũng hóa thành tiếc hận.
Không sai, dùng Vẫn Thạch vạn năm làm thành trái tim, Đại vương sẽ càng lớn mạnh hơn, yêu lực cũng càng cường đại hơn so với trước. Nhưng cho dù là Vẫn Thạch vạn năm trân quý đến đâu đi chăng nữa thì rốt cuộc đá vẫn là đá, dùng đá Vẫn Thạch làm trái tim cũng có nghĩa là từ đó, tâm địa Đại vương cũng trở nên cứng rắn như sắt đá.
Vốn trái tim là máu thịt trong cơ thể, cho dù năm trăm năm trước, Long Vương nổi tiếng tàn khốc. Nhưng năm trăm năm sau, Kiều Kiều đã tận mắt chứng kiến Long Vương thay đổi, nhìn thấy hắn cùng với Đậu Khấu bên nhau, nàng mới biết được rằng trong trái tim Long Vương vẫn còn có nơi mềm yếu.
Hôm nay, Long Vương thành người tâm địa sắt đá, có hoàn toàn quên đi tất cả những cảm xúc ôn nhu đó không, bao gồm cả những rung động sâu sắc với người thiếu nữ kia?
Kiều Kiều vô cùng tiếc nuối cho Đậu Khấu, hơn nữa đối với nhất cử nhất động của bạch y nam tử trước mắt cảm thấy nghi ngờ không dứt.
Vẫn Thạch vạn năm là bảo vật vô cùng trân quý.
Vậy thì tại sao thân chỉ là một đại phu của trốn nhân gian, mắt vừa thấy Đại vương móc trái tim ra, thì cũng vừa vặn cất dấu một khối Vẫn Thạch vạn năm, trong lúc khẩn cấp, hào phóng để lại cho bọn hắn cứu chữa cho Đại vương?
Trong trời đất làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy?
"Ngươi rốt cuộc là người nào?" Kiều Kiều mở miệng hỏi.
Vân đại phu cười nhạt một tiếng.
"Ta chỉ là một đại phu chữa bệnh cứu người, người ta cũng cứu mà rồng ta cũng cứu."
Kiều Kiều vẫn muốn hỏi nữa, lại nghe thấy trên đỉnh đầu liên tục có tiếng sét đánh vang lên. Mây đen ùn ùn kéo đến, tụ lại phía trên Đông Thành, trong mây ẩn hiện hàng nghìn, hàng vạn yêu ma đang nhòm ngó, thăm dò.
Hồng Phi hướng lên trời, khum tay, hưng phấn rống to.
"Đại vương xin ngài hãy nhìn xem, tất cả mọi người đều đã tới!"
Các yêu ma đang tha thiết mong mỏi được nhìn thấy hắn.
Cuồng phong gào thét, Lôi Đằng hai mắt đang nhắm chặt, đột nhiên xoay mình mở ra, hắn nhìn chăm chú về phía chân trời, thân thể phát ra kim quang chói lòa. Chỉ trong nháy mắt, Lôi Đằng biến mất.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, ánh lửa cuồn cuộn bùng lên, đất trời như bị xuyên thủng một lỗ, mây đen cuồn cuộn cũng bị ánh kim quang rực rỡ đánh cho tan tác.
Giữa kim quang xuất hiện một nam nhân. Hắn mặc chiến giáp đen huyền, đứng trên một ngọn lửa đang ngùn ngụt cháy. Nhưng ngọn lửa không hề chạm được vào hắn, dưới ánh kim quang chói lòa, vạn vạn yêu mà cùng quỷ thú đều bò lổm ngổm, run rẩy, bởi vẻ đẹp của hắn, sự tàn ác của hắn, sức mạnh của hắn mà chỉ dám quỳ lậy không dám đứng lên.
"Đại vương!" Các yêu ma lớn tiếng kêu lên, thanh âm vang vọng cả ngàn dặm.
Tròng mắt đen bình tĩnh không gợn sóng, khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ cảm xúc nào.
"Đã qua bao lâu rồi?"
"Năm trăm năm." Bạch Cửu Vĩ Hồ trả lời. (Hồ ly trắng chín đuôi)
Mới năm trăm năm.
"Long cung của ta thế nào?" Lôi Đằng hỏi.
"Vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu."
Tròng mắt đen quét một lượt qua lũ yêu ma.
"Thôn Thiên tại sao không có đến?"
"Thôn Thiên hai trăm năm trước đã chết trận." Cửu Vĩ Hồ nói."Sáu con thuồng luồng bị giết chết, Kim Ô (rùa đen) bị tiên nhân chiếu xuống, Túy Ông say chết, Ma Sư Tử đã lui về ở ẩn trong núi."
"Cũng là mấy kẻ vô dụng!" Lôi Đằng cười lạnh, sau đó hạ lệnh."Không cần biết dùng cách gì cũng phải đem Ma Sư Tử quay trả lại."
"Tuân lệnh." Các yêu ma trăm miệng một lời răm rắp nghe theo.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, khóe miệng cười lạnh như băng.
"Tốt, chúng ta đi!" Dứt lời, hắn ngửa đầu phát ra tiếng gào thét điên cuồng, thống lĩnh bầy yêu mà, bỏ đi không buồn quay đầu nhìn lại.
Lũ yêu ma tụ tập trên Đại Thành dần dần xa khuất.
"Kiều Kiều, nhanh lên, chúng ta phải quay trở về Long cung!" Mắt thấy Lôi Đằng khôi phục lại ý thức, trở thành Đại Vương tỉnh táo, quyết đoán như trong trí nhớ ngày xưa, Hồng Phi vô cùng cao hứng.
Kiều Kiều nhìn Vân đại phu, vẫn muốn hỏi nhiều hơn nữa, nhưng lại nghe thấy tiếng trượng phu thúc giục.
"Kiều Kiều!"
Mắt thấy không cách nào nữa, mà trong lòng nàng cũng bị cảnh tượng xôn xao, náo động của các yêu ma làm cho lay động, vội vàng muốn đuổi theo bầy yêu ma kia. Nàng đành buông thắc mắc, nghi vấn trong lòng, nhảy lên giữa không trung cùng trượng phu.
Bọn họ hóa thành một đôi hồng ảnh xuyên qua tầng mây, giống như là sợi tơ hồng xuyên qua lụa trắng, dùng tốc độ nhanh nhất, vượt qua đại quân yêu ma, dưới sự dẫn dắt của Lôi Đằng bay liệng ở phía chân trời.
Sự xuất hiện của đại quân yêu ma khiến cho mọi người xôn xao, truyền thuyết cổ xưa trong khoảnh khắc đó lại được nhắc lại.
Yêu ma đuổi theo hắn, loài người bàn tán về hắn, hắn nghe được tất cả, nhưng vẫn thờ ơ, tiếp tục hướng Long cung bay tới.
Cho dù bay xa đến ngàn dặm, Lôi Đằng cũng không quay đầu, liếc mắt nhìn lại.
Hắn đã quên tất cả về Đậu Khấu.