"Người này nếu không phân tâm vì học súng thì quyền thuật rất có thể đạt đến cảnh giới tối cao!" Nhìn chiếc tàu hàng từ từ xa dần rồi mất hút giữa một màu trời biển, Vương Siêu không khỏi cảm khái thở dài.
"Đáng tiếc, ông ấy nói bản thân đã hòa nhập được thân pháp võ công và kỹ năng bắn súng vào làm một, song vừa rồi lại không hề thể hiện. Thời nay những kỹ thuật này hết sức có ích, nếu ông ta làm giáo quan trong quân đội thì tốt biết bao...!" Lâm Nhã Nam cũng thở dài một hơi.
Có điều cái cô tiếc rẻ lại là tính thực dụng lớn lao mà Trình Sơn Minh thể hiện khi hòa trộn võ công và xạ kỹ. Rõ ràng một người như Trình Sơn Minh là vô cùng đáng sợ, hay nói một cách khác, Vương Siêu dù võ công cao bao nhiêu, nếu không biết dùng súng mà chỉ dựa vào võ, trong xã hội hiện đại gần như chẳng thể gây ra nguy hại gì lớn. Còn Trình Sơn Minh, chỉ cần ông ta một mình chiến đấu, trong không gian hẹp sức sát thương chắc chắn không thể tưởng tượng nổi.
"Giá mà quốc gia có được nhiều nhân tài như vậy...!" Trong đầu Lâm Nhã Nam thoáng mơ ước viển vông... Đám lính đặc công Đại Thạch Đầu tuy cũng khá lợi hại, bắn súng chuẩn xác, thân pháp nhanh lẹ, song so với Trình Sơn Minh rõ ràng vẫn một trời một vực.
Nếu làm một thử nghiệm, hai người đứng đấu lưng vào nhau rồi đồng thời quay lại nổ súng, người phải chết chắc chắn là Đại Thạch Đầu!
Thân pháp Trình Sơn Minh nhanh như hồn ma, mắt sáng tựa chớp, hành động không cần quan sát mà bằng cảm nhận. Trong khoảnh khắc Đại Thạch Đầu bóp cò, đạn chưa ra khỏi nòng ông ta đã có thể dịch chuyển vị trí.
Bây giờ Vương Siêu đã có thể đại khái làm được như vậy. Một xạ thủ bình thường cầm súng bắn hắn cơ bản là vô ích, chỉ cần cơ thịt đối phương khẽ động là Vương Siêu đã phản ứng lạng người sang chỗ khác rồi. Tuy nhiên nếu người bắn là cao thủ, võ công luyện đến cảnh giới hành động theo cảm nhận không cần qua đại não xử lý, bóp cò không hề có bất cứ dấu hiệu chuẩn bị nào, một cao thủ như thế mà nổ súng thì Vương Siêu khó lòng chống đỡ nổi.
Mà hiển nhiên Trình Sơn Minh là một cao thủ như vậy!
"Võ công ông ta tuy cao hơn, nhưng nếu là đấu võ đọ quyền, đối chọi khí thế tinh thần, chắc chắn vẫn thua tôi một bậc!"
Vương Siêu biết, xạ kỹ của Trình Sơn Minh hoàn toàn theo kịp thời đại, nhưng chính vì thế mà trong lòng lại mất đi niềm tin vào quyền thuật, sinh ra tâm thế dựa dẫm vào súng đạn. Một khi không kiên trì theo đuổi võ nghệ, làm sao có thể đánh ra được quyền pháp thiên nhân hợp nhất, kinh thiên động địa?
Dẫu vậy hắn không thể không khâm phục phong thái hành vi của họ Trình, đặc biệt là đối phương còn đem những huyền diệu trong Bát Cực quyền thuật hợp với bắn súng, hay cách luyện nhị âm "hự ha" thị phạm tỉ mỉ cho hắn xem. Với Vương Siêu, đó mới là những bải vật quý giá hơn bất cứ thứ gì.
Tuy hắn không luyện Bát Cực Quyền, nhưng với tu vi cao siêu của mình, bất cứ võ công nào cũng có chỗ đáng để học hỏi.
Chiêu thức Trình Sơn Minh biểu diễn là Bát Cực Quyền Hoắc Khánh Vân chính tông, một nhánh đích truyền của tông sư Lý Thư Văn. Công phu này còn chính tông hơn nhiều so với võ công của Triệu Tinh Long hay Lâm Nhã Nam, các tư thế phát lực, lắc người, hấp khí đều kinh điển như trong sách giáo khoa. Đáng quý nhất là Trình Sơn Minh đã mở ra con đường sáng cho Vương Siêu tiến tới hóa kình.
Luyện quyền dưới nước, lúc cơ thể phát lực thì nước cũng sinh ra phản lực, xâm thực đánh vào từng lỗ chân lông, giúp người luyện võ cảm nhận được cương nhu của ám kình tại từng bộ phận trên cơ thể hết sức hiệu quả.
Ám kình trên cơ thể người, muốn luyện đến chí cương chí nhu, tự nhiên bùng phát, phải vượt qua được hai chỗ khó khăn nhất: mặt và hạ âm.
Như Vương Siêu hiện giờ, cương nhu lưỡng thức trong ám kình đều đã luyện đến tay, chân, bụng, lưng, eo và cổ, chỉ còn lại hai chỗ là mặt và hạ âm chưa luyện được.
Hai bộ phận này, một trên một dưới, là nơi khí lực khó đạt đến nhất. Với khả năng hiện tại của mình, Vương Siêu cũng phải dần dà tích lũy, kết hợp trong ngoài, sau khi công phu thẩm thấu đến lục phủ ngũ tạng, kình lực thông suốt trên dưới mới hy vọng thành công.
Theo tính toán lạc quan nhất của Trần Ngãi Dương, võ công Vương Siêu muốn đạt đến cảnh giới hóa kình như thế, ít nhất cũng phải mất ba năm nữa. Nếu trong quá trình đó có sai sót, hoặc phải đi giải quyết các sự vụ khác thì thời gian ba năm sẽ tở thành năm bảy năm, thậm chí cả đời vẫn dẫm chân tại chỗ.
Nhưng chỉ cần một bài quyền dưới nước và một câu nói của Trình Sơn Minh, cảm nhận chí nhu của nước xâm kích từng lỗ chân lông, trong lòng Vương Siêu chợt bừng sáng. Rất có thể đây chính là pháp môn đắc dụng mà hắn đang cần.
Người luyện công, phương pháp chuẩn xác là vô cùng quan trọng. Có phương pháp thành công nhanh mà tốn ít công sức, có phương pháp thì hoàn toàn ngược lại. Tuy đều có thể đạt kết quả như nhau, song thời gian bỏ ra lại hoàn toàn khác.
Giờ Vương Siêu đã gia nhập Tổ chức, tuy được đãi ngộ và bảo vệ tối hảo song trách nhiệm đương nhiên cũng tương ứng. Có thể ngày nào hắn phải lãnh một nhiệm vụ quan trọng, không thể tập trung vào việc luyện công.
Vương Siêu cảm thấy, càng sớm đột phá đạt đến kình lực nhập hóa, hắn càng có nhiều thời gian theo đuổi đỉnh cao của võ học. Chỉ khi đạt đến đỉnh cao đó hắn mới cảm thấy mình có tư cách gặp lại Đường Tử Thần, kể với cô những kinh nghiệm, khổ nhọc cũng như các đạo lý bản thân lĩnh ngộ được, chia sẻ với "Đường sư phụ" những đắng cay ngọt bùi trong đó.
Tuy hiện là Quyền thuật đại sư, từ khi xuất đạo đều bách chiến bách thắng, chưa từng nếm mùi thất bại, tên tuổi cũng đã nhiều người biết, nhưng trước mặt Đường Tử Trần hắn vẫn thấy bản thân chỉ là một tiểu học sinh, còn lâu mới hoàn thành nghiệp học.
Nghiệp học chưa thành, sao có thể trở lại gặp thầy!
"Lần này đến Singapore, thu hoạch lớn nhất chính là biết được hành tung của Trần tỷ, chí ít sau này muốn tìm cũng có manh mối rõ ràng. Ta thật muốn võ công quyền thuật đều tiến bộ vượt bậc, đạt đến cảnh giới chí hư, sau đó đến trước mặt Trần tỷ để được chia sẻ niềm vui của mình... Lúc Trần tỷ rời đi, ta vẫn còn là một học sinh cao trung khôgn hiểu cả võ sự lẫn thế sự. Khi gặp lại Trần tỉ, ta là một tông sư võ đạo có thể sánh ngang hàng, chuyện ấy mới đáng mừng làm sao!" Trong lòng Vương Siêu, ngoài khí thế hừng hừng, tâm địa rộng lượng ra, chính là muốn chia sẻ niềm vui thành tựu với Đường Tử Trần. Trước Trần tỉ, trái tim hắn lúc nào cũng thuần khiết như hài nhi.
Với Vương Siêu lúc này, mọi âm mưu đấu đá đều không tồn tại, cũng không còn bận tâm đến những âm mưu kế sách đối phó với người đời.
"Chúng ta về thôi! Việc của Tập đoàn Trần thị đã xong một phần, với anh vốn dĩ là chuyện riêng. Giờ Trình Sơn Minh đã đi, huynh muội Trần Ngãi Dương có thể yên tâm rồi..."
"Cũng được, tôi không muốn bị vướng vào đấu đá nội bộ của Trần thị. Lão già Trần Lập Ba ấy quá nhiều âm mưu quỷ kế, muốn đề phòng cũng khó..." Vương Siêu chợt dấy lên suy nghĩ muốn trở về.
"Chỉ thị của cấp trên là gì?" Dù sao hắn vẫn phải hỏi xem kế hoạch của Tổ chức.
"Cấp trên không có chỉ thị cụ thể, chỉ là muốn anh giữ liên lạc với Trần Ngãi Dương, theo dõi mọi động tĩnh của Trần thị. Có điều không phải là kiểu một nấc lên thiên đàng, ngay lúc này mưu đoạt gia sản cả Tập đoàn Trần thị... Chúng ta đã giết Thân Hồng nên nhanh chóng rời Singapore, tránh để cảnh sát và nằm vùng Mỹ tìm ra. Hôm nay anh bắt buộc phải đi, chúng tôi cũng lên thuyền về Hải Nam!" Lâm Nhã Nam nghiêm mặt: "Tháng sau chúng ta sẽ ngồi nhà coi kịch, xem Trần thị và Hoa Hưng đấu đá với nhau thế nào, sau đó cấp trên sẽ xem xét tình hình giao cho anh nhiệm vụ cụ thể!"
Vương Siêu nghĩ một hồi, thấy đúng là như vậy. Cuộc đấu giữa đại diện Hoa Hưng Hội và Trần Ngãi Dương được ước định vào tháng sau, giờ Thân Hồng đã chết, Trình Sơn Minh lại bỏ đi, cục diện sắp tới sẽ vô cùng phức tạp. Nếu cứ chôn chân giữa mớ hỗn độn này, thực không phải là lựa chọn sáng suốt.
"Được, vậy lúc nữa tôi sẽ đến chào Trần Ngãi Dương, về Sơn Đông nghỉ vài ngày."
Lâm Nhã Nam liếc nhìn Vương Siêu, khẽ lắc đầu: "Anh cũng phải cẩn thận một chút, chăm sóc cho cô Chu Giai đó, đừng để cô ta gặp nguy hiểm!"
Vương Siêu mỉm cười, không nói gì thêm, đứng nhìn theo bóng Lâm Nhã Nam khuất dần trên đại lộ. Khi ấy vừng dương đã lên khỏi mặt biển, trời sáng hẳn.
"Tôi đã giải quyết Thân Hồng, Trình Sơn Minh một giờ trước cũng lên tàu rời Singapore. Giờ tôi phải đi, tình hình tiếp theo e là có chút rắc rối, huynh muội anh nên chuẩn bị tâm lý sẵn!" Một giờ sau, Vương Siêu gặp anh em Trần Ngãi Dương đang sốt ruột ngóng chờ tin tức của hắn.
"Cái gì, anh đã giải quyết Thân Hồng?" Trần Ngãi Dương tròn xoe mắt nhìn Vương Siêu, Trần Bân cũng không khỏi giật bắn mình.
"Anh... anh... sao có thể như vậy? Làm thế sẽ gây cho chúng tôi rất nhiều rắc rối...!" Trán Trần Bân túa mồ hôi, sắc mặt hơi tái đi.
"Em à, đừng nói nữa!" Trần Ngãi Dương khoát tay, nhìn Vương Siêu thở dài một tiếng: "Tôi biết anh cũng là thân bất do kỷ. Thân phận anh không đơn giản, làm việc không thể như ý mình, dám nói thẳng với tôi là đã quý lắm rồi. Ài... Nếu giữa chúng ta không có uẩn khúc gì, chỉ đơn thuần là bằng hữu võ lâm, trao đổi quyền thuật thì hay biết bao!"
Vương Siêu cười: "Tôi luôn coi các vị là bằng hữu võ lâm mà!"
"Nếu quả thực anh đã giết Thân Hồng, vậy thì hãy mau đi đi! Em gái, hãy bí mật bố trí máy bay cho họ, ngay sáng nay phải rời khỏi Singapore! Nếu cảnh sát Singapore và phái viên Mỹ kịp phong tỏa sân bay, các anh sẽ rất khó thoát thân, cả lão gia nhà ta cũng không thể lo chuyện này được!" Trần Ngãi Dương đột nhiên đứng dậy, nói bằng một giọng rất căng thẳng.
"Tôi có máy bay riêng thẳng đến Việt Nam! Đây là đường bay tôi bí mật sắp đặt, mới thông tuyến mấy tháng trước. Chuyện này cả lão gia cũng không biết, đến Việt Nam anh có thể chuyển bay đi Hồng Kông ngay, thế an toàn hơn!" Trần Bân bất ngờ tiết lộ.
"Cái gì? Em gái, em còn có cả chuẩn bị này nữa à?" Trần Ngãi Dương không khỏi giật mình.
"Đại ca, anh nghĩ xem. Chuyện anh họ mất tích lão gia ngày càng nghi ngờ anh, mà lão gia đâu phải là Bồ Tát? Chúng ta có sản nghiệp ở Hồng Kông, gặp chuyện còn có thể sang đó làm ăn riêng mà?" Trần Bân nghiêm giọng.
Chu Giai nhìn Trần Bân, trong lòng không khỏi thảng thốt: "Cô nàng Trần Bân này tâm kế thật không thể coi thường, nếu để cô ta tiếp xúc với Vương Siêu nhiều một chút, khó mà đảm bảo không xảy ra chuyện được..."
"Chuyện này không thể chần chừ, tôi đưa các vị ra sân bay ngay!"
*************
Buổi trưa, không lâu sau khi Vương Siêu cùng Chu Giai rời Singapore, trong một gian phòng rất tầm thường bên hông Tổng nha cảnh sát Singapore...
Mấy người Mỹ bước vào phòng, bên trong là vài quan chức cảnh sát cấp cao Singapore đang chờ sẵn.
"Tòa biệt thự trên núi Jahor tối qua đã xảy ra đấu súng, chủ nhân người làm cả thảy 13 mạng, bị bắn chết hết. Thế này là chuyện gì? Sao lại dã man như vậy?" Một người Mỹ mũi khoằm, cặp mắt xanh lấp láy hung quang, chưa vào đến nơi đã hướng đến một sĩ quan Singapore hỏi lớn.
"Chuyện này liên quan đến Tập đoàn Trần thị, người chết toàn bộ đều là của Hoa Hưng Hội, tổ chức Hắc đạo loại lớn nhất ở Hongkong, Đài Loan. Trần thị và Hoa Hưng đã tranh chấp từ lâu về vận tải biển, điều này thì ai cũng biết. Vụ đêm qua chúng tôi đã triển khai điều qua, tin rằng sẽ nhanh chóng có kết quả!" Viên sĩ quan cảnh sát Singapore tỉ mỉ thuật lại sự việc, sau đó lấy ra mấy bức ảnh chụi hiện trường vụ án.
"Chết tiệt! Mấy thứ này vô ích! Tôi yêu cầu cảnh sát Singapore các ông, lập tức phong tỏa sân bay và các điểm cảng trọng yếu, bằng mọi cách tóm tên người Hoa mói đến đó, giao cho chúng tôi xử lý!"
Roạt một cái, có vẻ như gã người Mỹ rất tức giận, ném tất cả đống ảnh trên bàn xuống đất, đoạn lấy trong túi áo ra một xấp ảnh khác.
Tấm đầu tiên, chính là Vương Siêu!
"Ngài Smith, yêu cầu ngài đúng mực! Đây là Singapore, một đất nước có chủ quyền chứ không phải thuộc địa! Các ông cũng chỉ là cảnh sát quốc tế không phải thượng cấp của chúng tôi, không có quyền ra lệnh cho chúng tôi phải làm gì!" Một sĩ quan khác gõ ngón tay xuống bàn, nét mặt hiện rõ vẻ rất không hài lòng.
"Oh, my God!" Gã người Mỹ tên gọi Smith thốt lên một tiếng, vỗ vỗ lên đầu: "Các ông có biết thằng cha này là ai không? Có biết hắn đáng sợ thế nào không?"
Nói rồi y gạt tấm ảnh Vương Siêu xuống, rút tấm thứ hai ra. Trên đó là hình một cô gái áo tím chụp từ phía sau, nước ảnh rất mờ, bên dưới lại không phải tấm ảnh thứ ba mà một xấp tài liệu dày cộp.
"Đây là đầu lĩnh một tập đoàn khủng bố lớn ở châu Phi! Các ông không biết cô ta đã gây bao nhiêu rắc rối cho chúng tôi ở đó đâu!" Smith chỉ vào xấp tài liệu dưới bức ảnh, nhăn mặt: "Lạy thánh Alah, người này còn đáng sợ hơn cả Al Qaida nữa đó!"
"Điều này thì liên quan gì đến Singapore?" Viên sĩ quan cấp cao kia nhếch mép cười nhạt.
"Tại sao lại không? Chúng tôi có tin tức, tuần trước cô ta đã đến Singapore, ở lại hai ngày, gã người Hoa trẻ tuổi này lại có quan hệ rất mật thiết với cô ta! Bốn năm trước, mấy nằm vùng của chúng tôi tại tỉnh S Trung quốc đã bị tiêu diệt sạch, khi đó tên này đang ở với ả ta!"
Smith bức xúc như muốn nhảy dựng lên.
"Người này nếu không phân tâm vì học súng thì quyền thuật rất có thể đạt đến cảnh giới tối cao!" Nhìn chiếc tàu hàng từ từ xa dần rồi mất hút giữa một màu trời biển, Vương Siêu không khỏi cảm khái thở dài.
"Đáng tiếc, ông ấy nói bản thân đã hòa nhập được thân pháp võ công và kỹ năng bắn súng vào làm một, song vừa rồi lại không hề thể hiện. Thời nay những kỹ thuật này hết sức có ích, nếu ông ta làm giáo quan trong quân đội thì tốt biết bao...!" Lâm Nhã Nam cũng thở dài một hơi.
Có điều cái cô tiếc rẻ lại là tính thực dụng lớn lao mà Trình Sơn Minh thể hiện khi hòa trộn võ công và xạ kỹ. Rõ ràng một người như Trình Sơn Minh là vô cùng đáng sợ, hay nói một cách khác, Vương Siêu dù võ công cao bao nhiêu, nếu không biết dùng súng mà chỉ dựa vào võ, trong xã hội hiện đại gần như chẳng thể gây ra nguy hại gì lớn. Còn Trình Sơn Minh, chỉ cần ông ta một mình chiến đấu, trong không gian hẹp sức sát thương chắc chắn không thể tưởng tượng nổi.
"Giá mà quốc gia có được nhiều nhân tài như vậy...!" Trong đầu Lâm Nhã Nam thoáng mơ ước viển vông... Đám lính đặc công Đại Thạch Đầu tuy cũng khá lợi hại, bắn súng chuẩn xác, thân pháp nhanh lẹ, song so với Trình Sơn Minh rõ ràng vẫn một trời một vực.
Nếu làm một thử nghiệm, hai người đứng đấu lưng vào nhau rồi đồng thời quay lại nổ súng, người phải chết chắc chắn là Đại Thạch Đầu!
Thân pháp Trình Sơn Minh nhanh như hồn ma, mắt sáng tựa chớp, hành động không cần quan sát mà bằng cảm nhận. Trong khoảnh khắc Đại Thạch Đầu bóp cò, đạn chưa ra khỏi nòng ông ta đã có thể dịch chuyển vị trí.
Bây giờ Vương Siêu đã có thể đại khái làm được như vậy. Một xạ thủ bình thường cầm súng bắn hắn cơ bản là vô ích, chỉ cần cơ thịt đối phương khẽ động là Vương Siêu đã phản ứng lạng người sang chỗ khác rồi. Tuy nhiên nếu người bắn là cao thủ, võ công luyện đến cảnh giới hành động theo cảm nhận không cần qua đại não xử lý, bóp cò không hề có bất cứ dấu hiệu chuẩn bị nào, một cao thủ như thế mà nổ súng thì Vương Siêu khó lòng chống đỡ nổi.
Mà hiển nhiên Trình Sơn Minh là một cao thủ như vậy!
"Võ công ông ta tuy cao hơn, nhưng nếu là đấu võ đọ quyền, đối chọi khí thế tinh thần, chắc chắn vẫn thua tôi một bậc!"
Vương Siêu biết, xạ kỹ của Trình Sơn Minh hoàn toàn theo kịp thời đại, nhưng chính vì thế mà trong lòng lại mất đi niềm tin vào quyền thuật, sinh ra tâm thế dựa dẫm vào súng đạn. Một khi không kiên trì theo đuổi võ nghệ, làm sao có thể đánh ra được quyền pháp thiên nhân hợp nhất, kinh thiên động địa?
Dẫu vậy hắn không thể không khâm phục phong thái hành vi của họ Trình, đặc biệt là đối phương còn đem những huyền diệu trong Bát Cực quyền thuật hợp với bắn súng, hay cách luyện nhị âm "hự ha" thị phạm tỉ mỉ cho hắn xem. Với Vương Siêu, đó mới là những bải vật quý giá hơn bất cứ thứ gì.
Tuy hắn không luyện Bát Cực Quyền, nhưng với tu vi cao siêu của mình, bất cứ võ công nào cũng có chỗ đáng để học hỏi.
Chiêu thức Trình Sơn Minh biểu diễn là Bát Cực Quyền Hoắc Khánh Vân chính tông, một nhánh đích truyền của tông sư Lý Thư Văn. Công phu này còn chính tông hơn nhiều so với võ công của Triệu Tinh Long hay Lâm Nhã Nam, các tư thế phát lực, lắc người, hấp khí đều kinh điển như trong sách giáo khoa. Đáng quý nhất là Trình Sơn Minh đã mở ra con đường sáng cho Vương Siêu tiến tới hóa kình.
Luyện quyền dưới nước, lúc cơ thể phát lực thì nước cũng sinh ra phản lực, xâm thực đánh vào từng lỗ chân lông, giúp người luyện võ cảm nhận được cương nhu của ám kình tại từng bộ phận trên cơ thể hết sức hiệu quả.
Ám kình trên cơ thể người, muốn luyện đến chí cương chí nhu, tự nhiên bùng phát, phải vượt qua được hai chỗ khó khăn nhất: mặt và hạ âm.
Như Vương Siêu hiện giờ, cương nhu lưỡng thức trong ám kình đều đã luyện đến tay, chân, bụng, lưng, eo và cổ, chỉ còn lại hai chỗ là mặt và hạ âm chưa luyện được.
Hai bộ phận này, một trên một dưới, là nơi khí lực khó đạt đến nhất. Với khả năng hiện tại của mình, Vương Siêu cũng phải dần dà tích lũy, kết hợp trong ngoài, sau khi công phu thẩm thấu đến lục phủ ngũ tạng, kình lực thông suốt trên dưới mới hy vọng thành công.
Theo tính toán lạc quan nhất của Trần Ngãi Dương, võ công Vương Siêu muốn đạt đến cảnh giới hóa kình như thế, ít nhất cũng phải mất ba năm nữa. Nếu trong quá trình đó có sai sót, hoặc phải đi giải quyết các sự vụ khác thì thời gian ba năm sẽ tở thành năm bảy năm, thậm chí cả đời vẫn dẫm chân tại chỗ.
Nhưng chỉ cần một bài quyền dưới nước và một câu nói của Trình Sơn Minh, cảm nhận chí nhu của nước xâm kích từng lỗ chân lông, trong lòng Vương Siêu chợt bừng sáng. Rất có thể đây chính là pháp môn đắc dụng mà hắn đang cần.
Người luyện công, phương pháp chuẩn xác là vô cùng quan trọng. Có phương pháp thành công nhanh mà tốn ít công sức, có phương pháp thì hoàn toàn ngược lại. Tuy đều có thể đạt kết quả như nhau, song thời gian bỏ ra lại hoàn toàn khác.
Giờ Vương Siêu đã gia nhập Tổ chức, tuy được đãi ngộ và bảo vệ tối hảo song trách nhiệm đương nhiên cũng tương ứng. Có thể ngày nào hắn phải lãnh một nhiệm vụ quan trọng, không thể tập trung vào việc luyện công.
Vương Siêu cảm thấy, càng sớm đột phá đạt đến kình lực nhập hóa, hắn càng có nhiều thời gian theo đuổi đỉnh cao của võ học. Chỉ khi đạt đến đỉnh cao đó hắn mới cảm thấy mình có tư cách gặp lại Đường Tử Thần, kể với cô những kinh nghiệm, khổ nhọc cũng như các đạo lý bản thân lĩnh ngộ được, chia sẻ với "Đường sư phụ" những đắng cay ngọt bùi trong đó.
Tuy hiện là Quyền thuật đại sư, từ khi xuất đạo đều bách chiến bách thắng, chưa từng nếm mùi thất bại, tên tuổi cũng đã nhiều người biết, nhưng trước mặt Đường Tử Trần hắn vẫn thấy bản thân chỉ là một tiểu học sinh, còn lâu mới hoàn thành nghiệp học.
Nghiệp học chưa thành, sao có thể trở lại gặp thầy!
"Lần này đến Singapore, thu hoạch lớn nhất chính là biết được hành tung của Trần tỷ, chí ít sau này muốn tìm cũng có manh mối rõ ràng. Ta thật muốn võ công quyền thuật đều tiến bộ vượt bậc, đạt đến cảnh giới chí hư, sau đó đến trước mặt Trần tỷ để được chia sẻ niềm vui của mình... Lúc Trần tỷ rời đi, ta vẫn còn là một học sinh cao trung khôgn hiểu cả võ sự lẫn thế sự. Khi gặp lại Trần tỉ, ta là một tông sư võ đạo có thể sánh ngang hàng, chuyện ấy mới đáng mừng làm sao!" Trong lòng Vương Siêu, ngoài khí thế hừng hừng, tâm địa rộng lượng ra, chính là muốn chia sẻ niềm vui thành tựu với Đường Tử Trần. Trước Trần tỉ, trái tim hắn lúc nào cũng thuần khiết như hài nhi.
Với Vương Siêu lúc này, mọi âm mưu đấu đá đều không tồn tại, cũng không còn bận tâm đến những âm mưu kế sách đối phó với người đời.
"Chúng ta về thôi! Việc của Tập đoàn Trần thị đã xong một phần, với anh vốn dĩ là chuyện riêng. Giờ Trình Sơn Minh đã đi, huynh muội Trần Ngãi Dương có thể yên tâm rồi..."
"Cũng được, tôi không muốn bị vướng vào đấu đá nội bộ của Trần thị. Lão già Trần Lập Ba ấy quá nhiều âm mưu quỷ kế, muốn đề phòng cũng khó..." Vương Siêu chợt dấy lên suy nghĩ muốn trở về.
"Chỉ thị của cấp trên là gì?" Dù sao hắn vẫn phải hỏi xem kế hoạch của Tổ chức.
"Cấp trên không có chỉ thị cụ thể, chỉ là muốn anh giữ liên lạc với Trần Ngãi Dương, theo dõi mọi động tĩnh của Trần thị. Có điều không phải là kiểu một nấc lên thiên đàng, ngay lúc này mưu đoạt gia sản cả Tập đoàn Trần thị... Chúng ta đã giết Thân Hồng nên nhanh chóng rời Singapore, tránh để cảnh sát và nằm vùng Mỹ tìm ra. Hôm nay anh bắt buộc phải đi, chúng tôi cũng lên thuyền về Hải Nam!" Lâm Nhã Nam nghiêm mặt: "Tháng sau chúng ta sẽ ngồi nhà coi kịch, xem Trần thị và Hoa Hưng đấu đá với nhau thế nào, sau đó cấp trên sẽ xem xét tình hình giao cho anh nhiệm vụ cụ thể!"
Vương Siêu nghĩ một hồi, thấy đúng là như vậy. Cuộc đấu giữa đại diện Hoa Hưng Hội và Trần Ngãi Dương được ước định vào tháng sau, giờ Thân Hồng đã chết, Trình Sơn Minh lại bỏ đi, cục diện sắp tới sẽ vô cùng phức tạp. Nếu cứ chôn chân giữa mớ hỗn độn này, thực không phải là lựa chọn sáng suốt.
"Được, vậy lúc nữa tôi sẽ đến chào Trần Ngãi Dương, về Sơn Đông nghỉ vài ngày."
Lâm Nhã Nam liếc nhìn Vương Siêu, khẽ lắc đầu: "Anh cũng phải cẩn thận một chút, chăm sóc cho cô Chu Giai đó, đừng để cô ta gặp nguy hiểm!"
Vương Siêu mỉm cười, không nói gì thêm, đứng nhìn theo bóng Lâm Nhã Nam khuất dần trên đại lộ. Khi ấy vừng dương đã lên khỏi mặt biển, trời sáng hẳn.
"Tôi đã giải quyết Thân Hồng, Trình Sơn Minh một giờ trước cũng lên tàu rời Singapore. Giờ tôi phải đi, tình hình tiếp theo e là có chút rắc rối, huynh muội anh nên chuẩn bị tâm lý sẵn!" Một giờ sau, Vương Siêu gặp anh em Trần Ngãi Dương đang sốt ruột ngóng chờ tin tức của hắn.
"Cái gì, anh đã giải quyết Thân Hồng?" Trần Ngãi Dương tròn xoe mắt nhìn Vương Siêu, Trần Bân cũng không khỏi giật bắn mình.
"Anh... anh... sao có thể như vậy? Làm thế sẽ gây cho chúng tôi rất nhiều rắc rối...!" Trán Trần Bân túa mồ hôi, sắc mặt hơi tái đi.
"Em à, đừng nói nữa!" Trần Ngãi Dương khoát tay, nhìn Vương Siêu thở dài một tiếng: "Tôi biết anh cũng là thân bất do kỷ. Thân phận anh không đơn giản, làm việc không thể như ý mình, dám nói thẳng với tôi là đã quý lắm rồi. Ài... Nếu giữa chúng ta không có uẩn khúc gì, chỉ đơn thuần là bằng hữu võ lâm, trao đổi quyền thuật thì hay biết bao!"
Vương Siêu cười: "Tôi luôn coi các vị là bằng hữu võ lâm mà!"
"Nếu quả thực anh đã giết Thân Hồng, vậy thì hãy mau đi đi! Em gái, hãy bí mật bố trí máy bay cho họ, ngay sáng nay phải rời khỏi Singapore! Nếu cảnh sát Singapore và phái viên Mỹ kịp phong tỏa sân bay, các anh sẽ rất khó thoát thân, cả lão gia nhà ta cũng không thể lo chuyện này được!" Trần Ngãi Dương đột nhiên đứng dậy, nói bằng một giọng rất căng thẳng.
"Tôi có máy bay riêng thẳng đến Việt Nam! Đây là đường bay tôi bí mật sắp đặt, mới thông tuyến mấy tháng trước. Chuyện này cả lão gia cũng không biết, đến Việt Nam anh có thể chuyển bay đi Hồng Kông ngay, thế an toàn hơn!" Trần Bân bất ngờ tiết lộ.
"Cái gì? Em gái, em còn có cả chuẩn bị này nữa à?" Trần Ngãi Dương không khỏi giật mình.
"Đại ca, anh nghĩ xem. Chuyện anh họ mất tích lão gia ngày càng nghi ngờ anh, mà lão gia đâu phải là Bồ Tát? Chúng ta có sản nghiệp ở Hồng Kông, gặp chuyện còn có thể sang đó làm ăn riêng mà?" Trần Bân nghiêm giọng.
Chu Giai nhìn Trần Bân, trong lòng không khỏi thảng thốt: "Cô nàng Trần Bân này tâm kế thật không thể coi thường, nếu để cô ta tiếp xúc với Vương Siêu nhiều một chút, khó mà đảm bảo không xảy ra chuyện được..."
"Chuyện này không thể chần chừ, tôi đưa các vị ra sân bay ngay!"
Buổi trưa, không lâu sau khi Vương Siêu cùng Chu Giai rời Singapore, trong một gian phòng rất tầm thường bên hông Tổng nha cảnh sát Singapore...
Mấy người Mỹ bước vào phòng, bên trong là vài quan chức cảnh sát cấp cao Singapore đang chờ sẵn.
"Tòa biệt thự trên núi Jahor tối qua đã xảy ra đấu súng, chủ nhân người làm cả thảy mạng, bị bắn chết hết. Thế này là chuyện gì? Sao lại dã man như vậy?" Một người Mỹ mũi khoằm, cặp mắt xanh lấp láy hung quang, chưa vào đến nơi đã hướng đến một sĩ quan Singapore hỏi lớn. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
"Chuyện này liên quan đến Tập đoàn Trần thị, người chết toàn bộ đều là của Hoa Hưng Hội, tổ chức Hắc đạo loại lớn nhất ở Hongkong, Đài Loan. Trần thị và Hoa Hưng đã tranh chấp từ lâu về vận tải biển, điều này thì ai cũng biết. Vụ đêm qua chúng tôi đã triển khai điều qua, tin rằng sẽ nhanh chóng có kết quả!" Viên sĩ quan cảnh sát Singapore tỉ mỉ thuật lại sự việc, sau đó lấy ra mấy bức ảnh chụi hiện trường vụ án.
"Chết tiệt! Mấy thứ này vô ích! Tôi yêu cầu cảnh sát Singapore các ông, lập tức phong tỏa sân bay và các điểm cảng trọng yếu, bằng mọi cách tóm tên người Hoa mói đến đó, giao cho chúng tôi xử lý!"
Roạt một cái, có vẻ như gã người Mỹ rất tức giận, ném tất cả đống ảnh trên bàn xuống đất, đoạn lấy trong túi áo ra một xấp ảnh khác.
Tấm đầu tiên, chính là Vương Siêu!
"Ngài Smith, yêu cầu ngài đúng mực! Đây là Singapore, một đất nước có chủ quyền chứ không phải thuộc địa! Các ông cũng chỉ là cảnh sát quốc tế không phải thượng cấp của chúng tôi, không có quyền ra lệnh cho chúng tôi phải làm gì!" Một sĩ quan khác gõ ngón tay xuống bàn, nét mặt hiện rõ vẻ rất không hài lòng.
"Oh, my God!" Gã người Mỹ tên gọi Smith thốt lên một tiếng, vỗ vỗ lên đầu: "Các ông có biết thằng cha này là ai không? Có biết hắn đáng sợ thế nào không?"
Nói rồi y gạt tấm ảnh Vương Siêu xuống, rút tấm thứ hai ra. Trên đó là hình một cô gái áo tím chụp từ phía sau, nước ảnh rất mờ, bên dưới lại không phải tấm ảnh thứ ba mà một xấp tài liệu dày cộp.
"Đây là đầu lĩnh một tập đoàn khủng bố lớn ở châu Phi! Các ông không biết cô ta đã gây bao nhiêu rắc rối cho chúng tôi ở đó đâu!" Smith chỉ vào xấp tài liệu dưới bức ảnh, nhăn mặt: "Lạy thánh Alah, người này còn đáng sợ hơn cả Al Qaida nữa đó!"
"Điều này thì liên quan gì đến Singapore?" Viên sĩ quan cấp cao kia nhếch mép cười nhạt.
"Tại sao lại không? Chúng tôi có tin tức, tuần trước cô ta đã đến Singapore, ở lại hai ngày, gã người Hoa trẻ tuổi này lại có quan hệ rất mật thiết với cô ta! Bốn năm trước, mấy nằm vùng của chúng tôi tại tỉnh S Trung quốc đã bị tiêu diệt sạch, khi đó tên này đang ở với ả ta!"
Smith bức xúc như muốn nhảy dựng lên.