Súng lắp ống giảm thanh, tiếng nổ đầu nòng rất nhỏ, nhưng ba viên đạn trúng mặt đường lại phát ra những tiếng ma sát chói tai.
Vương Siêu thẳng tắp người lao xuống đất, toàn thân hệt như đang chống đẩy, hai tay oằn lên lấy đà, chân đạp điểm tựa chuồi đi nhanh như biến.
Đúng lúc một nam một nữ kia nhảy xuống nổ súng, hắn đã thực hiện xong động tác này, chân tay lanh lẹ di chuyển, lồng ngực và bụng áp sát mặt đất, cơ thịt lúc co lúc giãn, toàn thân đậu tiên thẳng ra rồi khẽ uốn vặn, chẳng khác nào một con rắn khổng lồ trườn trên mặt đất.
Roạt. Roạt. Roạt! Tốc độ của Vương Siêu thật đáng kinh ngạc, cảm giác như một thớt mãng xà từ bụi rậm hỏa tốc lao ra khi bị đánh động.
Trong truyền thuyết, mãng xà trườn đến tốc độ cực điểm thì khi lao đi, chóp đuôi sẽ dựng lên thẳng đứng, tạo ra tiếng gió rít như cao thủ xuất chiêu. Tuy chỉ là truyền thuyết nhưng rõ ràng, liên hoàn thân pháp "Xà Bạt Thảo" "Xà Giá Phong" này của Vương Siêu khi thi triển toàn lực, tất cả các cơ ở tay, chân, cùi trỏ, đầu gối, bụng, ngực đều tham gia vận động, luân phiên dùng lực, khi băng đi trên mặt đường quả thực đã tạo ra kình phong sóng khí, mang chút hơi hướng "Giá phong" trong truyền thuyết, tránh hai viên đạn trong gang tấc.
Không hẳn vì thân pháp Vương Siêu nhanh hơn đạn bắn, mà là nhãn thần của hắn nhạy bén, phản xạ lanh lẹ, trong sát na một nam một nữ kia giơ súng đã nhìn ra ngay họ nhằm vào đâu, kết quả là nháy mắt trước khi đạn ra khỏi nòng đã trườn khỏi phạm vi sát thương của cả ba viên đạn.
Chiêu thức "Xà Bạt Thảo" "Xà Giá Phong" này là một dạng biến hóa đặc biệt của Xà hình, trung hòa giữa luyện pháp và chiến pháp, có thể dùng để luyện công, cũng có thể dùng chống địch.
Tuy vậy liên hoàn chiêu này thường rất ít khi dùng đến khi đối đầu, bởi lẽ trườn bò trên mặt đất vốn đã là kỳ chiêu, chỉ lúc bị đối phương quật ngã xuống đất mới vận hết công lực trườn đi, tránh những đòn tiếp theo mà thôi.
"Xà Bạt Thảo" và "Xà Giá Phong" vì vậy cũng tương đương với một số chiêu thức như "Lý Ngư Đả Đỉnh", "Lãng Lư Đả Cổn" hay "Thiết Bản Kiều", thoạt nhìn không mấy thực dụng trong chiến đấu nhưng lại có thể cứu mạng trong những thời điểm mấu chốt. Chỉ là hai chiêu Xà hình này còn khó luyện hơn Lý Ngư Đả Đỉnh hay Lãng Lư Đả Cổn nhiều.
Sau một loạt các động tác uốn éo, Vương Siêu đã bứt ra xa bảy tám mét, mấy viên đạn bay sạt qua người hắn cày sâu xuống mặt đường, lửa bắn tung tóe nhưng không gây hại gì cho cơ thể.
"Hảo Xà hình! Cẩn thận!" Mắt thấy Vương Siêu tay chân đồng loạt vận khởi hệt như một con rắn lớn lao đi, chỉ sau mấy tiếng "roạt roạt" đã tới gần chỗ Vĩnh Hạc rơi xuống, Vĩnh Báo nhất thời thất kinh hét lên.
"Chát!" Vương Siêu thần tốc nghiêng đầu, mũi nồng nặc mùi cháy khét thuốc súng, viên đạn thứ tư bay xẹt qua mặt!
Tăng nhân Vĩnh Hạc khi ấy đang gục trên mặt đất, đau đến hai mắt trợn ngược, mồ hôi ướt đẫm bộ tăng bào, có vẻ đã hoàn toàn kiệt sức.
Một chiêu Chỉ Đảng Chùy đánh trúng bọng chân, xương ống bị nghiền vỡ vụn, máu me gân da trộn thành đống hỗn độn, cả chiếc chân giống như vừa bị xe lu đường cán qua.
"Thái Cực Ngũ Chùy Kình" thi triển, minh kình ám kình hòa quyện, vừa viên vừa cương, kết hợp tâm ý dũng mãnh cương liệt, đúng là thiên hạ hiếm có. Dù trước mặt là một tấm thép, dính phải chùy kình này của Vương Siêu cũng bị chấn đến rạn nứt.
Thái Cực luyện pháp, thiên hạ chí nhu. Chính bởi luyện pháp chí nhu này mới có thể nuôi dưỡng đấu pháp chí cương chí mãnh. Khi luyện càng nhẹ nhàng thư thái, khi đánh sẽ càng mãnh liệt bùng nổ.
Chỉ mới trước đây ít lâu, Vương Siêu vẫn chưa đủ khả năng chế ngự được quyền pháp cương mãnh như vậy, nhưng sau nhiều ngày ôm Diên Hống Cầu luyện công dưới đáy biển, Hình Ý Kình của hắn gần như đã hoàn toàn thông suốt, có thể cảm ngộ được ý cảnh và dư vị của Tôn Lộc Đường năm xưa.
Đại tông sư Tôn Lộc Đường sau khi kình lực Hình Ý hòa quyện thông suốt, lại có thể mượn Pháo Chùy của Thái Cực, phát huy lực đạo còn uy mãnh hơn cả Hình Ý Quyền thuần túy. Có được điều này, chính là vì Tôn Lộc Đường có giao lưu với truyền nhân Thái Cực Hạo Vi Chân, học được tư thế của Thái Cực.
Còn Vương Siêu thì qua lại với Trần Ngãi Dương, truyền nhân của Thái Cực Lý phái, từ đó học được tinh túy của Thái Cực Quyền. Mặt khác, năm xưa Đường Tử Trần cũng từng chỉ dạy cho hắn tinh cốt Thái Cực Quyền, thậm chí còn ghi chép mấy thế đánh Thái Cực trong tác phẩm nổi tiếng "Quốc Thuật Thực Lục" của mình, một là "Tam Biện Thế" gồm Đơn Tiên, Song Tiên, Khai Hợp Tiên Thủ, hai là "Ngũ Chùy Thế", ba là "Thất Pháo" như Oa Tâm Pháo, Liên Hoàn Pháo, Xung Thiên Pháo, Trát Địa Pháo...
Trước đây, do công lực không thuần nên Vương Siêu không dám luyện, sợ vẽ rồng không nên lại ra rắn. Nguyên lai, ba thế Tiên, Chùy, Pháo trong Thái Cực, khi thi triển mà công lực không đủ sẽ tuyệt đối không thể nào tạo ra uy lực, còn nếu chỉ múa ra thế suông thì "võ thuật"(đánh) sẽ chuyển thành "vũ thuật" (múa)!
Ví như khi thi triển Pháo Kình trong Thái Cực Quyền, một quyền tung ra phải giống như đại pháo phát hoả, tạo nên lực phản giật, sau khi phát chiêu lực phải thông xuống hai chân khiến mặt đất rung chuyển, như thế mới là pháo nổ thực thụ. Người học Thái Cực Quyền trong thiên hạ nhiều vô số kể, nhưng có thể đạt đến trình độ Pháo Kình thì vô cùng ít ỏi, nghìn vạn người may ra chỉ được một hai.
Công lực không đủ, Thái Cực chỉ có thể dưỡng sinh không thể đấu đá, hễ đánh là thua.
Thời đại nào cũng có nhiều ví dụ như thế, không hiếm khi người luyện ba bốn năm Thái Cực Quyền lại bị kẻ mới học nửa năm cương quyền đánh cho đến nỗi phụ mẫu đứng trước mặt cũng không nhận ra.
Vương Siêu năm xưa tuy đã tinh thông Hình Ý Quyền, luyện đến cảnh giới Lôi âm đồng phát, cũng không dám nói chuyện dùng Thái Cực Quyền nghênh địch, chính là bởi công lực bản thân còn chưa thuần, đánh không ra được tinh túy của Thái Cực. Chính bởi vậy võ lâm mới có câu "Thái Cực thập niên bất xuất môn!"
Trong thực chiến, muốn chỉ dựa vào khéo léo để thắng địch thì thật quả nực cười, chẳng kém gì đại chiến quy mô mà chỉ dựa vào đánh du kích quấy rối mà hy vọng địch thua trận.
Danh hiệu "Dương Vô Địch" của Dương Lộ Thiền, không phải chỉ dựa vào mấy ngón đẩy ngã hay vật sấp đối thủ mà có được, chính là đôi tay đã đấm chết không biết bao nhiêu người, bẻ gãy gân cốt, chấn nát nội tạng không biết bao nhiêu người mới dựng nên danh hiệu máu tanh đó.
Thời Dân Quốc, huấn luyện ở các Quốc thuật quán Trung ương, học viên Thái Cực Quyền có thể nói là vất vả hơn bất cứ ai.
Cước công của Vĩnh Hạc hiển nhiên vô cùng lợi hại, công phu "Thiết Thượng Tử" của Thiếu Lâm đá nát một tấm bia đá không thành vấn đề, nhưng trước một loạt chùy kình cương mãnh của Vương Siêu, thiết cước đột nhiên mềm yếu chẳng khác nào miếng đậu phụ!
Công phu Xà hình thi triển đến tối đa, chớp mắt tránh được ba bốn viên đạn, nhưng Vương Siêu phải thầm công nhận cặp nam nữ kia quả là xạ thủ cao siêu, chẳng qua vừa rồi hắn kịp phản ứng trước, tốc độ cao, quỹ đạo lại quá lắt léo nên đối phương mới bắn trượt. Chỉ cần một hơi Vương Siêu không đủ dài, phản ứng chậm một chút là trên người hắn chắc có thêm vài cái lỗ rồi.
"Xà Bạt Thảo Xà Giá Phong của ta có thể trườn một mạch hơn hai mươi mét, nhưng sau đó bắt buộc phải dừng lại trao đổi khí và vận lực, song dừng lại là ắt sẽ mất mạng...!" Vừa trườn Vương Siêu vừa tính toán, lập tức lắc người đến trước mặt Vĩnh Hạc, hai tay đan chéo kẹp chặt cổ y, đoạn xoay người lẩn ra phía sau lưng, cơ thể nháy mắt thu lại bé như một đứa trẻ.
Tiếng súng dừng hẳn.
Bởi lẽ lúc đó một nam một nữ kia chỉ thấy Vĩnh Hạc đang đau đớn ngồi sụp trên mặt đất, còn Vương Siêu thì như đã hoàn toàn biến mất, một cái chéo áo cũng không nhìn ra.
"Hầu Tử Thu Mình, lợi hại lắm!" Vĩnh Báo đang nôn nóng bắt người đến cực điểm, thấy thế cũng không khỏi phải buông một câu cảm thán. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Vẫn còn ả đàn bà kia!" Một giọng tiếng Trung lưu loát từ miệng nữ nhân nước ngoài vang lên, vừa nói vừa giơ súng bóp cò, nhằm thẳng Lâm Nhã Nam.
Lâm Nhã Nam đã chạy được khá xa, song vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tầm bắn. Một tiếng "chíu", Vương Siêu nhíu mày nhìn theo, chỉ thấy một tay Lâm Nhã Nam giật lên, cả người đổ vật xuống đường...
Có điều cô không nằm im tại chỗ mà lập tức lộn thêm hai vòng, lăn xuống phía dưới khúc quanh, mất hút.
Vương Siêu thầm thở phào nhẹ nhõm, đối phương sử dụng loại súng ngắn nòng nhỏ, tầm bắn thấp, sức sát thương cũng không cao. Vả lại Lâm Nhã Nam đã được huấn luyện đặc biệt, tuy cánh tay trúng đạn nhưng xem ra chỉ là bị vào phần mềm...
"Ả bị thương không chạy xa được đâu, đê tôi đuổi theo!" Gã đàn ông người Hoa trầm giọng, toan lắc mình chạy đi.
"Khỏi cần, ở đây hệ trọng hơn! Chúng ta hợp tác hạ tên kia, tránh đêm dài lắm mộng!" Nữ nhân nước ngoài còn dùng cả thành ngữ, rõ ràng rất am hiểu về Trung Quốc.
"Ông Vương, ông chạy không thoát đâu!" Nữ nhân chợt cao giọng nói với Vương Siêu đang nấp sau Vĩnh Hạc: "Đầu hàng đi!"
Phía sau Vĩnh Hạc im thít không một động tĩnh, như thể thật sự đã trống không. Lại liên tiếp mấy tiếng vừa chiêu hàng vừa đe doạ đều không thấy trả lời, chỉ thấy Vĩnh Hạc ngồi gục trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, mặt vàng nhợt, đôi môi nứt nẻ vì mất máu quá nhiều.
"A Minh, tên Vương Siêu không phải đã chạy rồi chứ hả?" Nữ nhân chau mày hét lên, ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Chưa đâu, hắn vẫn ở phía sau Vĩnh Hạc sư thúc, chỉ là đang vận công thu mình nên chúng ta không nhìn thấy." Gã đàn ông tên A Minh kia lên tiếng.
"A Minh, có thật hắn là phần tử khủng bố? Võ công sao lại cao như vậy? Chân của Vĩnh Hạc đã tàn phế, cậu phải lựa mà làm!" Trong mắt Vĩnh Báo hiện lên vẻ nghi hoặc, nhìn A Minh dò hỏi.
"Sư thúc, tôi không lừa đâu. Hắn là thành viên một tổ chức bí mật của EU, bên trên còn có một cao thủ rất lợi hại, trước đây mấy tháng đã đánh bại Trần Ngãi Dương ở Singapore. Danh tiếng Trần Ngãi Dương, sư thúc không lý nào lại không biết chứ? Tôi mời hai vị sư thúc giúp đỡ chính là vì võ công hắn rất cao, nhưng sao sư thúc lại bị chúng phát hiện?" A Minh lớn tiếng nói, ánh mắt không ngừng đảo tròn, thân pháp khẽ động, nháy mắt đã lao lên sườn dốc.
Nhìn từ bên cạnh, gã trông thấy ngay Vương Siêu. Cùng lúc đó, nữ nhân ngoại quốc cũng chạy nhanh sang bên kia, Vĩnh Báo thì bật mạnh người tiến thẳng đến chỗ Vĩnh Hạc. Ba người một trái một phải, một lao lên trước, đồng loạt triển khai tấn công.
"Không xong rồi!" Vương Siêu biết nữ nhân nước ngoài và A Minh trình độ xạ kích rất tinh tường, tuy không bằng Trình Sơn Minh nhưng chỉ tay không thì hắn khó thoát nổi. "Nếu chỉ là một người thì súng đạn gì ta cũng tránh được, nhưng là hai tay thiện xạ cùng một Thiếu Lâm Đại võ tăng thì khó rồi!"
Vào khoảnh khắc ấy, cơ thể Vương Siêu đã lộ ra dưới họng súng.
"Hây!" Hắn quyết định liều một phen, một tay túm áo Vĩnh Hạc, nhấc bổng cả người y lên quay tít. Thân hình cao hơn mét tám nặng gần một tạ của Vĩnh Hạc chẳng khác gì một người rơm, loang loáng khắp trên dưới trái phải, bảo vệ toàn thân hắn, liền sau đó bước chân Vương Siêu liên tục di chuyển, lao nhanh về phía nữ nhân người nước ngoài.
"Đừng bắn!" Vĩnh Báo thất kinh gầm lên, nhưng nữ nhân ngoại quốc không hề quan tâm, tức thì bóp cò khai hỏa, bản chất máu lạnh và nguyên tắc "sống sót trên hết" của đặc công.
Pằng! Một viên đạn găm vào người Vĩnh Hạc, sau đó lại liên tiếp ba bốn viên nữa. Có điều Vương Siêu không biết bằng cách nào đã biến mất dạng, cơ thể to nặng của Vĩnh Hạc rơi phịch xuống đất.
"Không xong rồi!" Nữ nhân ngoại quốc chỉ thấy đuôi mắt loé hiện bóng người, phía sau lưng thoáng một tiếng động, liền hốt hoảng quay người giơ súng định bắn. Nhưng Vương Siêu đã áp sát sau ả tự lúc nào, hai tay ôm vòng qua người, một cú Hồi Thân Chưởng tung ra...
Hai chân nữ nhân lập tức nhảy dựng khỏi mặt đất, giẫy giụa liên hồi.
"Hừm!" Vừa nghiến răng thốt lên một tiếng, xương cổ tay ả đã vỡ nát, khẩu súng rơi xuống đất, cùng lúc đó một đống dao quân dụng, bơm thuốc độc giấu trên người đều bị lắc rơi.
Vương Siêu dụng Hồi Thân Chưởng hất văng nữ nhân lên, đồng thời lắc mạnh như vần một người cỏ khiến toàn bộ khớp xương của ả lệch khỏi vị trí, không thể thi triển bất kì một động tác nào nữa.
Đây chính là "Đẩu Cốt Pháp" của người bắt rắn, bắt được rắn liền vung tay lăng mạnh, xương cốt toàn thân con rắn sẽ bị kéo lệch, lập tức không còn sức lực.
Nguyên lai Vương Siêu biết, ả gián điệp xinh đẹp nhưng lãnh huyết này không chỉ tinh thông bắn súng mà trên người chắc chắn còn nhiều đồ chơi khác, vì thế vừa tóm được ả là hắn lập tức thi triển Đẩu Xà Kình, biến ả thành một phế nhân. Nếu không, ngộ nhỡ bị kim hay gai độc gì đó chạm vào người thì nguy to.
Thủ đoạn của gián điệp, nhất là nữ gián điệp, Vương Siêu đã thấy rõ khi khi đi cùng mấy người Đại Thạch Đầu!