Vương Siêu cùng Hoắc Linh Nhi, Hàn Tiểu Thanh, Lâm Nhã Nam còn có Đại Thạch Đầu, Lang Đầu, Phủ Đầu và Triệu Tinh Long, một đoàn người đáp máy bay xuống Hương Cảng. Hoắc Khải Vân đích thân ra đón, đoàn xe sang trọng chạy đến trước tòa nhà lộng lẫy trong ngõ Tiễn Thủy dừng lại.
Ngõ Tiễn thủy là một trong những khu nhà giàu nổi tiếng Hương Cảng, vị trí gần biển, phong thủy rất tốt. Mười đại phú hộ Hương Cảng đều có nhà ở đây, dinh thự Hoắc gia chiếm diện tích rất lớn, kiến trúc điển nhã đơn giản theo phong cách thành trì trung đại châu Âu, pha chút không khí của sơn trang cổ đại.
Lúc này đã đến đông, gần sang năm mới, khắp nơi đều nhộn nhịp không khi vui tươi, ngay cả ngôi nhà hoành tráng của họ Hoắc cũng không ngoại lệ. Ttrên con đường râm mát dẫn vào nhà, khắp nơi treo đèn lồng đỏ, lối đi quét dọn sạch sẽ gợi cảm giác an hòa, tĩnh tại.
"Lần tỉ võ này của anh, các nhân sĩ nổi tiếng trong làng võ thuật và thể thao đều đã biết tin. Hôm nay mời anh đến, một là để tẩy trần, hai là cùng gặp một số người..." Hoắc Khải Vân vừa hỏi thăm tình hình học tập của hai cô gái, vừa giải thích với Vương Siêu.
"Mọi người chu đáo quá!" Khi xe của họ dừng bên cửa lớn dinh thự, Vương Siêu phát hiện bãi đỗ xe đã có rất nhiều xe sang trọng, vậy là những nhân sĩ nổi tiếng mà Hoắc Khải Vân nói đều đã đến.
Cuộc đấu do nhà họ Hoắc sắp xếp này được quan tâm rộng rãi, có sức ảnh hưởng lớn, là lần tỉ võ lớn nhất của Vương Siêu từ trước đến nay. Đến Hương Cảng phải thù tiếp những buổi gặp gỡ lớn cũng là điều đương nhiên.
Thực ra, tuy Vương Siêu giờ mới đến nơi nhưng cách đây hơn mười ngày, Lâm Nhã Nam đã phái một bộ sậu gồm luật sư, tài vụ… đi trước, cùng những người phía Nguyễn Hồng Tu làm mọi hợp đồng thủ tục.
Bậc đại võ sư đăng đàn tỉ đấu, không có tiền là không thể được! Vương Siêu và Nguyễn Hồng Tu mỗi bên cùng bỏ ra một trăm triệu, con số bằng lần tỉ võ với Trương Uy, nhưng không phải nhân dân tệ, cũng không phải đô-la Hương Cảng hay Mỹ kim, mà là đồng euro.
Cũng tức là, lần tỉ võ này mỗi bên đầu tư khoảng một tỉ nhân dân tệ. (xạo quá)
Tập đoàn Thiên Tinh của Vương Siêu cộng thêm Võ quán, tuy phát triển mạnh mẽ nhưng rút ra một tỉ để đặt cuộc là hầu như không thể. May mà khoản tiền này Vương Siêu chỉ cần bỏ một phần mười, một phần quan trọng là của Liêu Tuấn Hoa, một phần do Trần Ngãi Dương đầu tư, còn lại là của nhà họ Hoắc, Hàn Tiểu Thanh và những đại công tử tiểu thư từng xem màn biểu diễn tránh đạn của Vương Siêu tại Bắc Kinh đóng góp. Còn có một phần là của phía tổ chức, khoảng một trăm triệu Nnhân dân tệ.
Những người biết rõ công phu của Vương Siêu như Liêu Tuấn Hoa, rõ ràng muốn đầu tư kiếm lời lớn, cả các chỉ huy như Tào Nghị cũng không bỏ lỡ cơ hội này. Cuộc tỉ võ của Vương Siêu thực sự là dịp giúp các quan viên kiếm tiền. Đầu tư nếu thắng sẽ được gấp đôi, thu nhập lại quang minh chính đại, trong sạch không gì bằng.
Nguồn vốn của Nguyễn Hồng Tu, Vương Siêu cũng biết khá rõ. Một khoản lớn của của Thôi Trường Bạch, còn có quân đội Thái Lan, các tay cờ bạc lớn vùng Tam giác vàng, Thanh Đảo, ngoài ra còn một số của Nhật Bản và Tổng hội Yoga Ấn Độ.
Ngoài tiền cược chính thức trong tài khoản ra, còn có một số tay cờ bạc bên ngoài cũng bỏ vốn, tỉ lệ ăn thua là 1:1.
Nghĩa là đa số đều cho rằng khả năng thắng của Vương Siêu và Nguyễn Hồng Tu là ngang nhau, thức lực lần tỉ võ này đồng đều.
Dù sao, hiện giờ Vương Siêu không hề còn là một tiểu tướng vô danh. Tiếng tăm hắn đã nổi như cồn, được công nhận là Đại sư khai tông lập phái.
Người làm chứng lần này cũng không hề tầm thường. Theo Vương Siêu biết có sáu vị, cả Đại võ sư đệ nhất cao thủ Nhật Bản, giáo quan Hoàng gia Y Hạ Nguyên cũng có mặt, ngoài ra còn có Thôi Trường Bạch "Thiết Quyền Hoa Lang", Đại sư của giới võ thuật thế giới.
Còn có đại sư Tiết Liên Tín của Hình Ý Môn Đài Loan, Chu Hồng Trí đại sư Hồng Môn Hoa Kỳ, và Trần Ngãi Dương, cuối cùng chính là đại sư Vĩnh Tín phương trượng Thiếu Lâm Tự.
Ngoài ra Vương Siêu biết, Hoắc gia còn bố trí một số người làm chứng khác. Vì những vị trên đều là những nhân vật tiêu biểu trong giới võ thuật nên cần có một số nhân sĩ nổi tiếng bên ngoài, bởi lần tỉ võ này số nhà giàu ở một dải Hương Cảng, Áo Môn, Đài Loan, Đông Nam Á... tài trợ hầu như không ít.
Sau khi xuống xe, mọi người vào cửa lớn, quả nhiên trong sảnh không khí rất sôi nổi, rõ ràng đang mở một bữa tiệc. Vương Siêu vừa vào liền nhìn thấy Trần Ngãi Dương đang trò chuyện cùng một lão nhân râu tóc bạc trắng, ngồi trên ghế Thái sư vàng nhạt, bên cạnh có một người trung niên đứng cùng vài chàng trai cô gái chắc chưa quá hai mươi.
Vương Siêu nhận ngay ra nhân vật làm chứng trong trận đấu với Trương Uy, chính là Tiết Liên Tín trưởng môn Hình Ý Đài Loan, người đàn ông trung niên và các cô cậu nam nữ bên cạnh hẳn đệ tử đệ tôn của ông ta.
Vương Siêu bước vào, tiếng xôn xao trong sảnh đều im bặt.
"Vị này là hội trưởng hội thể thao võ thuật Hương Cảng La tiên sinh." Hoắc Khải Vân trong vai chủ tiệc giới thiệu: "Vị này là Chủ tịch tập đoàn Dụ Hưng, Mã Hồng Tuấn sư phụ..."
Mã Hồng Tuấn người to béo, mặt vuông tai to, cao khoảng 1m7, đầu trọc, không râu, mắt sáng, dáng vẻ nhanh nhẹn. Có điều trông ông ta không có vẻ võ sư mà giống những người buôn bán hơn.
Nhưng Vương Siêu khẳng định, võ công Mã Hồng Tuấn này tuyệt đối không thể xem thường. Chỉ từ khí chất giọng nói, hắn thấy rõ thân thủ của ông ta tuyệt đối cao hơn vị ca ca Mã Hóa Tuấn ở Quốc An rất nhiều.
Bàn tay Mã Hồng Tuấn trơn mềm, hơi có mùi thuốc nước, da vẫn mịn màng, ngón tay hơi xanh, đó là công phu nội ngoại kiêm tu, còn gan thịt trong chân ông ta săn lại, chứng tỏ là một cao thủ công phu thâm hậu.
"Thiết Thủ Đồng Cước, danh hiệu này xem ra không phải khoa trương!"
Vương Siêu khi ở Bắc Kinh tỉ võ với Mã Hoa Tuấn đã ném đối thủ lên trần nhà. Mã Hồng Tuấn là em trai và cũng là truyền nhân của võ thuật Mã gia, đương nhiên có chút đối địch với hắn. Những câu đối thoại không đậm không nhạt của họ chứng tỏ rõ điều đó.
Mã Hồng Tuấn, Mã Hóa Tuấn, hai huynh đệ một là đại phú có tiếng ở Hương Cảng, một là thủ trưởng Quốc An, có thể nói đều dựa vào thân thủ cao cường của bản thân mà lập nên sự nghiệp.Họ là những nhà võ thuật tinh thông các loại võ thuật, binh khí và ám khí.
"Người này trẻ tuổi, võ công lại cao, nếu tỉ thí ta cũng chỉ chắc thắng được hai ba phần thắng, chẳng trách đã đánh khắp Bắc Kinh, xưng danh Vương vô địch. Cả Chu Bính Lâm cao thủ thập niên bảy tám mươi, nổi danh "Tiểu vũ thần" còn phải bại trong tay hắn!" Chỉ trong thời gian vài câu nói, lúc Vương Siêu nhìn qua Mã Hồng Tuấn, vị Thiết Thủ Đồng Cước cũng đã đánh giá hắn xong. Cảm thấy mình không có cơ thắng, Mã Hồng Tuấn liền bỏ ngay ý nghĩ đòi lại sỉ diện cho ca ca.
Nói vài câu xã giao, Mã Hồng Tuấn đi qua chỗ khác.
"Tiết tiền bối. Mục tổng, Đới sư phụ? Vị tiền bối này chắc là Chu tiền bối?" Khi Vương Siêu và Mã Hồng Tuấn chào nhau, trên chiếc ghế bên cạnh Tiết Liên Tín có một vị mặc áo dài đen, chống cây gậy đầu rồng. xem tại TruyenFull.vn
Người này không râu, mặt trắng trẻo, không hề thấy nhưng nốt chàm của người già, có điều khoé mắt xếp li va mi mắt hơi lồi lên, chứng tỏ tuổi tác đã xế chiều.
Cây gậy đầu rồng của ông ta màu đỏ tươi, rõ ràng không phải là gỗ. Khi chống xuống đất phát ra tiếng keng keng, hẳn là được làm bằng thép tốt.
Bên hai ông già này có rất nhiều người đứng, cả những nhân vật thân phận hiển hách như Đới Quân và Liêu Tuấn Hoa cũng không dám ngồi, người ngồi chỉ có một, Trần Ngãi Dương.
Vương Siêu dễ dàng đoán ra, vị chống gậy đầu rồng kia chính là Chu Hồng Trí.
"Vương sư phụ, để hai ông già chúng tôi hỏi thăm anh cái nào!" Tiết Liên Tín thấy Vương Siêu đến liền cao giọng nói với nam nhân trung niên bên cạnh: "Hiểu Hoằng, lấy cho Vương sư phụ một chiếc ghế!"
Tạ Hiểu Hoằng, đại đệ tử của Tiết Liên Tín, trong giới võ thuật Đài Loan cũng rất có danh tiếng, hiện là Quán trưởng Quốc Thuật Quán thuộc Tượng Hình Quyền của Đài Loan, danh vọng chỉ sau sư phụ của ông ta.
Hai đại cao thủ Quốc Thuật đương thời của Đài Loan, một là Lưu Gia Tuấn, quyền sư trẻ tuổi có biệt danh "Tiểu Tiên Viên", người kia chính là Tạ Hiểu Hoằng, biệt danh "Sư Hổ Quyền Vương".
Thực ra cả hai đều là đại võ sư ngang danh với Trần Ngãi Dương và Mã Hồng Tuấn, nhưng vì có mặt Tiết Liên Tín nên Tạ Hiểu Hoằng không thể ngồi, đó là phép tắc từ xưa.
Có điều làm thế Tạ Hiểu Hoằng cũng không quá thiệt thòi, bởi khi tin truyền đi ông ta sẽ được tiếng, vị sư phụ này tôn trọng thầy dạy. Ngược lại nếu ngồi, họ Tạ thậm chí còn bị đánh giá nhân phẩm không tốt, danh phận sư đồ là điều kỳ diệu như thế.
Trần Ngãi Dương võ công đã nhập hóa, là truyền nhân chính tông của Lý phái Thái Cực, Điếu Ngư Kình Môn của Võ Đang, được Tiết Liên Tín thừa nhận có tư cách ngồi trước mặt ông ta. Giờ Tiết lão gia lại gọi đại đệ tử của mình mang ghế, rõ ràng cũng thừa nhận Vương Siêu có tư cách ngồi ngang hàng.
Một chàng trai đứng cạnh Tạ Hiểu Hoằng nghe lời liền nhanh chóng mang đến một chiếc thái sư ỷ khác cho Vương Siêu.
"Gia Tuấn, anh cũng lại đây ngồi, chúng ta cùng diễn một chút cho vui vẻ!" Tiết Liên Tín nói với một thanh niên đang ngồi trên một chiếc sô pha cách đó không xa.
Chàng trai cười nhăn nhó: "Trước mặt lão tiền bối vãn bối đâu dám ngồi, cũng là bất đắc dĩ thôi vậy!"
Thanh niên này chính là Lưu Gia Tuấn, một trong hai đại cao thủ Quốc Thuật của Đài Loan hiện nay. Lưu Gia Tuấn người dong dỏng cao, ngón tay dài hữu lực, mũi cao vai rộng, diện mạo rất khôi ngô. Những võ sư có mặt ở đây, nhìn bề ngoài thì anh ta là đẹp đẽ phong độ nhất.
"Đám võ sư này, quy củ cũng ghê quá!" Hàn Tiểu Thanh nhìn Hoắc Linh Nhi đang cung kính đứng sau Vương Siêu, lại nhìn Liêu Tuấn Hoa cũng đang đứng, thầm nghĩ trong lòng.
Cô ta biết Liêu Tuấn Hoa là nhân vật nổi tiếng. Nhìn bộ dạng mấy người, tuy trong lòng rất không muốn đứng phía sau kiểu đần đần như vậy nhưng Hàn Tiểu Thanh cũng không dám làm loạn, bèn khẽ chuyển đến ngồi trên sa lông bên cạnh Lưu Gia Tuấn.
Sau khi trò chuyện chào hỏi, chủ khách lại tự tụ tập thành từng nhóm.
"Nhã Nam, Tinh Long, hai người đến chào hỏi Hiểu Tuyết đi!", "Linh Nhi, cô cũng đi đi!" Vương Siêu nói với Hoắc Linh Nhi phía sau.
"Đệ tử thích nghe sư phụ và hai vị lão tiền bối nối chuyện võ học hơn!" Hoắc Linh Nhi cười nhẹ nhàng.
"Quyền sợ người trẻ tuổi mạnh mẽ. Cũng giống như tạo dựng sự nghiệp, tuổi trẻ là thời gian tốt nhất. Ba năm trước tôi xem anh cùng Trương Uy tỉ võ, quyền thuật đã rất tinh thâm, ba năm sau quả nhiên thân thủ anh đã lên đến cực điểm. Đây vốn là việc đúng lẽ, có điều ngay cả Chu Bính Lâm cũng bị anh phế mất một tay, thật không thể tưởng tượng... Vương sư phụ, võ công của anh đã có tư cách khai tông lập phái, truyền thừa Quốc Thuật rồi." Tiết Liên Tín nói với Vương Siêu, chính thức thừa nhận địa vị tôn sư của hắn.
"Tôn Môn Thái Cực của Chu Bính Lâm xuất thần nhập hóa, thập niên bảy tám mươi có cao thủ nào không xem ông ta là kình địch? Nghe nói lần đó tìm đến chỗ ông khiêu chiến, đấu với hơn ba mươi đệ tử giỏi nhất, cuối cùng hao tốn nhiều khí lực mới cùng đại đệ tử này của ông giao đấu, sau đó là thoái ẩn. Lần này nếu anh cùng ông ta động thủ, có mấy phần chắc thắng?" Chu Hồng Trí xoa chiếc gậy đầu rồng, hỏi Tiết Liên Tín.
"Năm phần thôi! Có điềeu khi đó anh ta còn trẻ, võ công đang ở đỉnh cao, mà cách đánh của Tôn Môn Thái Cực rất tinh xảo, công lực của tôi tuy thuần hơn nhưng cũng không nói trước được!" Tiết Liên Tín cười khà khà.
Vương Siêu lúc này mới biết, nguyên nhân thực sự khiến hai đại võ sư Chu, Tiết thừa nhận mình ngang hàng chính là do hắn đã đánh bại Chu Bính Lâm.
Chu Bính Lâm khi còn trẻ có biệt danh "Tiểu Vũ Thần", có thể thấy võ công thực sự tinh diệu vô song. Lần đó khiêu chiến với Tiết Liên Tín, một mình ông ta tìm đến xa luân chiến với hơn ba mươi đệ tử nổi tiếng của võ quán họ Tiết, cuối cùng mới đấu với Tạ Hiểu Hoằng, cảm thấy cho dù có thắng cũng không còn sức lực tranh hơn thua cùng Tiết Liên Tín nên ung dung bỏ đi.
Vương Siêu từ khi ra đời đã trải qua nhiều trận lớn, nhưng lớn nhất chính là đấu với Chu Bính Lâm trong Di Hòa Viên. Một trận đấu tình cờ, lại là trận đầu chính thức xác lập vị trí tôn sư của hắn, khiến cho những bậc đại sư lão tiền bối không thể không thừa nhận.
Những quan hệ nhân tình thế thái trong đó, thật quá rắc rối.
Khi nhà họ Hoắc mở tiệc tẩy trần cho Vương Siêu, trong một căn nhà đồ sộ khác của Hương Cảng cũng diễn ra một buổi tiệc ra mắt. Nhân vật chính là Nguyễn Hồng Tu, người sắp tỉ võ với Vương Siêu.
Vết sẹo dữ dằn trên mặt Nguyễn Hồng Tu đã mờ đi khá nhiều, chỉ còn lại một dải nhạt mảnh, da dẻ cũng sáng láng, khí chất như có một sự biến hóa kinh thiên động địa.
Nếu nói Nguyễn Hồng Tu trước đây là một lưỡi dao đã rút ra khỏi vỏ thì giờ đây gã lại như lưỡi dao còn ẩn náu trong vỏ, sát khí thu vào trong nên càng đáng sợ.
Nguyễn Hồng Tu vốn là cao thủ Thái Quyền Yoga, Thái Quyền chí cương như Bát Cực, Yoga lại dưỡng sinh luyện gân cốt, thuộc về chí nhu. Cao thủ Yoga, gân cốt bắp thịt thân thể đều rất dẻo dai, có người còn dùng lưỡi liếm ra sau mông mình được.
Nguyễn Hồng Tu cũng đã tập Yoga đến trình độ như vậy. Thái Quyền kết hợp cùng Yoga, vừa tiêu trừ những tác hại do luyện võ quá sức tạo ra, vừa dưỡng sinh ích thọ, nâng cao sức chiến đấu.
Vốn là một đại cao thủ thông hiểu quyền lý nên chỉ trong vẻn vẹn hai tháng, dưới sự chỉ dẫn của Chu Bínhh Lâm, Nguyễn Hồng Tu đã đột phá được lớp cuối cùng, võ công tiến vào Hóa lực.
Chân truyền của Tôn Môn Thái Cực có bí quyết độc đáo. Tuy nói bất kể là võ công gì, nếu là bí truyền thì với một người ngoại phái, dù là cao thủ cũng không thể một bước lên trời, nhưng đối với cao thủ xuất thần nhập hóa thì đó chính là chân ngôn phá trừ mê chướng.
Năm ấy Vương Siêu cùng Trương Uy tỉ võ, do khổ luyện chuẩn bị mà công phu đột phá, Nguyễn Hồng Tu vừa rồi cũng vậy.
Chu Bínhh Lâm tuy biết rõ Thôi Trường Bạch muốn có võ công bí truyền của mình, vì thế mà mấy chục năm đều đặn cấp cho ông ta một khoản lương hậu hĩnh, có điều như vậy mà ông ta vẫn chưa chịu truyền dạy. Chuyện dãy võ cho Nguyễn Hồng Tu cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nhãn lực Chu Bính Lâm cao minh nhường nào, đã sớm nhìn ra thân thủ Nguyễn Hồng Tu tuy cao cường, nhưng cùng Vương Siêu giao đấu chắc chắn thắng ít bại nhiều. Có điều bất kể thế nào, khi Nguyễn Hồng Tu và Thôi Trường Bạch đã có lời muốn đòi lại công bằng cho mình, Chu Bính Lâm cũng không thể trơ mắt ra nhìn họ Nguyễn bị Vương Siêu đánh chết.
"Nguyễn sư phụ, tỉ võ lần này không những là vì ân oán tiêng tư, mà có thể nói cũng là cuộc giao tranh giữa Thái Quyền và Quốc Thuật, chúc anh mã đáo thành công!" Một nâm nhân thấp đen, tóc màu vàng nâu, trên người đầy sát khí, nâng cốc hướng về Nguyễn Hồng Tu.
"Tướng quân yên tâm, ngày kia tôi nhất định sẽ đánh chết hắn!" Nguyễn Hồng Tu cười ngạo mạn, đoạn quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn mặc kimono ngồi trên sa lông: "Y Hạ sư phụ, theo sư phụ thì thế nào?"
"5:5 thôi, thắng bại còn chưa biết!" Người đàn ông này chính là đệ nhất cao thủ Nhật Bản, giáo quan Hoàng gia Y Hạ Nguyên.
Ông ta đến Hương Cảng lần này, một phần do được mời tới làm chứng, một phần muốn xem Vương Siêu lợi hại đến đâu. Cách đây ít lâu Vương Siêu đã đánh chết đệ tử của ông ta là Diệp Huyền, hơ nữa lần này ở Nhật Bản cũng có không ít bang hội muốn đầu tư vào Nguyễn Hồng Tu.
Thôi Trường Bạch có quan hệ khá mật thiết với giới võ thuật Nhật Bản. Hàn Quốc và Nhật Bản thường xuyên qua lại, không những về võ thuật mà còn cả về kinh tế.
"Nguyễn sư phụ, Yoga của anh đã đạt đến mức Áo nghĩa chân chính. Lần này tỉ võ nhất định phải dốc toàn lực, không được để chúng tôi thất vọng. Tôi từ New Dheli đặc biệt đến đây là hỗ trợ anh đó!" Một người Ấn Độ đầu quần khăn trắng, bước lại nói với Nguyễn Hồng Tu.
Người này là Sinkhaji, Hội trưởng Tổng hội Yoga Ấn Độ, tiền đầu tư của Nguyễn Hồng Tu phần lớn là của ông ta.
Thôi Trường Bạch ngồi đối diện với Y Hạ Nguyên, tay cầm quạt xếp, ung dung mỉm cười, tỏ ra rất tin tưởng Nguyễn Hồng Tu.
Chu Bính Lâm không có mặt. Võ công ông ta đã bị phế quá nửa, trong khi lần tỉ võ này có rất nhiều người nổi tiếng trong giới võ thuật, trong đó không ít có oan thù với ông ta, vì thế tránh đi là tốt nhất.
Sức lan tỏa của cuộc tỉ võ này lớn như vậy, kinh động đến nhân vật, một nửa do nhà họ Hoắc cổ động, một phần lớn do quan hệ của Thôi Trường Bạch kéo tới, Liêu Tuấn Hoa và Hàn Tiểu Thanh cũng có chút ít công lao. Huống hồ, thế lực phía sau Nguyễn Hồng Tu cũng không nhỏ.
Nhân vật nào cũng có danh phận hiển hách, cùng tụ hợp lại xem một trận đấu, dĩ nhiên sẽ gây ra sức ảnh hưởng lớn.
Cả hai bên đều đến Hương Cảng trù bị kế hoạch, cuối cùng ba ngày cũng trôi qua.
Cuộc tỉ võ đã đến.
**************
Hôm nay, khí trời âm u, trong những lớp mây đen có pha màu hồng sậm, gió lạnh thổi mạnh. Sân vận động lớn đầy kín người, không khí vô cùng náo nhiệt.
Sân vận động này do chính quyền Hương Cảng cung cấp. Từ sáng sớm cảnh sát đã phong tỏa, nghiêm cấm không cho bất cứ người nào vào trong, cả giới truyền thông cũng không ngoại lệ.
Cuộc tỉ võ giữa Vương Siêu và Nguyễn Hồng Tu tuy ảnh hưởng lớn nhưng là chuyện của lớp thượng lưu, người bình dân không được biết tới.
Sân vận động được sắp xếp cẩn thận, khán đài, ghế chủ tịch và sàn đấu ở giữa ngay ngắn lớp lang, bảo an vòng trong, quân nhân duy trì trật tự vòng ngoài. Có điều sàn đấu không dựng lôi đài, hoàn toàn ra tay tự do không có trọng tài, vì trận đấu này không hạn chế sống chết.
Tiết Liên Tín, Chu Hồng Trí, Y Hạ Nguyên, Thôi Trường Bạch, Trần Ngãi Dương và một nhà sư to béo, chính là Phương trượng Vĩnh Tín của Thiếu Lâm. Ngoài sáu người này còn có huynh trưởng nhà họ Hoắc cũng ngồi ở vị trí người làm chứng trên dãy ghế chủ tịch, gia tộc họ Hà trùm cờ bạc Áo Môn cũng phái người quản lý đến.
Trên khán đài toàn là những võ sư danh tiếng và tầng lớp quý tộc. Vương Siêu thậm chí còn nhìn thấy một số giáo quan hắn từng giao đấu ở Ý Quyền Quán Bắc Kinh, thậm chí còn có ba công tủ của Tập đoàn Ức Khoa là Triệu Quân, Vương Tiểu Lôi, Ngô Dĩnh cũng đến.
Tào Nghị, Chu tư lệnh và Dương chính ủy ngồi với nhau một góc, vài người lạ mặt rõ ràng có khí chất của tướng quân nhưng mặc đồ thường phục. Rõ ràng là các lãnh đạo trong Tổ chức của Vương Siêu.
"Thiết Trảo Phi Long" Lưu Dị cũng đến, ngồi cùng Lâm Nhã Nam.
Nhiều cao thủ nổi tiếng khác cũng có mặt, còn đưa một hai đệ tử tâm đắc đến để học tập. Đối với đệ tử y bát của những cao thủ này, được tận mắt xem trận đấu sắp tới là điều vô cùng ích lợi.
Ngoài những gương mặt Vương Siêu quen biết, còn có mọt số đạo gia trong giới võ thuật Nhật Bản và Hàn Quốc, thậm chí còn nhìn thấy cả Liễu Sinh Tình Tử. Cha của Liễu Sinh Tình Tử là Liễu Sinh Thủy Minh lại không thấy đến.
Lần ở Singapore, Liễu Sinh Thủy Minh bị Trình Sơn Minh đá vỡ đầu, dở sống dở chết, tiếng tăm từ đó sụt thảm hại, không còn thể diện xuất hiện tại những trận đấu như thế này.
Vương Siêu cũng hiểu rõ, rất nhiều võ sư Nhật Bản có ác cảm với mình. Cũng chẳng còn cách nào, ai bảo hắn đầu tiên dùng Ưng Trảo ép người của Hoàng cung đến tiểu tiện ra máu, sau đó còn đánh chết thiến niên thiên tài Diệp Huyền, võ lâm Nhật Bản không coi hắn là kẻ thù mới lạ.
Nguyễn Hồng Tu đứng giữa sàn đấu, tay và đầu quấn vải gai, thân trên để trần, mặc một chiếc khố ngắn, hình tượng tiêu biểu của những đấu thủ Thái Quyền.
Vương Siêu chỉ mặc một chiếc áo dài trắng. Hai người đứng lên thông qua Hợp đồng sinh tử, đây là trình tự phải có ở những cuộc đấu kiểu này.
Hai người cùng ra giữa sân, cách nhau ba bốn mét, không khí cả sân vận động bỗng lắng xuống nặng nề, mọi tiếng động đều biến mất, nghe được cả tiến kim rơi.
"Ngươi là Vương Siêu, kẻ đánh trọng thương Chu lão gia?" Nguyễn Hồng Tu nhìn Vương Siêu toàn thân ung dung, hai tay buông thõng, gân cốt cánh tay ẩn hiện đầy sinh lực.
Vương Siêu không trả lời, hai mắt nhìn chăm chú vào mắt đối phương, gân xanh trên ngón tay nổi lên, từ từ lan đều ra các phía, chuyển thành màu xanh đen.
"Tỉ thí bắt đầu!" Trên đài chủ tịch, tiếng người làm chứng vang lên. Âm thanh vừa truyền đi, hai người như cùng lúc sáp lại gần nhau.
Nguyễn Hồng Tu hóa thân thành con dã thú bộc phát, chạy liền hai bước đã bổ đến trước mặt Vương Siêu, hai cánh tay hướng ra ngoài che mặt và trước ngực, vừa ôm ghì vừa hất mạnh gói phải, tông vào hạ bàn đối thủ.
Chiêu Đê tất ngạnh này, đầu gối như một chiếc khiên sắt văng mạnh về phía trước. Vang lên tiếng xé gió, áo Vương Siêu lập tức bay phần phật, tưởng như cuồng phong từ khủy tay Nguyễn Hồng Tu sắp thổi cả người hắn bay bắn đi.
Thái Quyền thiết tất tấn công, mãnh liệt đến mức này!
Trước cách đánh hung bạo đó, Vương Siêu sắc mặt vẫn không chút biến đổi, thân hơi cong lại, cánh tay thả xuống, dội một quyền trên gối Nguyễn Hồng Tu.
Rầm! Xương cốt va chạm, âm thanh như vật nặng rơi xuống nước. Đầu gối chỗ nắm đấm choảng vào, mồ hôi liền túa ra.
Chiêu này cả hai đều dùng ám kình. Trong phim "Tiểu Long Truyền Kỳ" có một cảnh, Lý Tiểu Long đánh một chưởng vào ngực địch nhân, mồ hôi liền ứa ra, có thể tưởng tượng đó là cảnh điển hình khi phát ám kình.
Chiêu Thiết Thuẫn Tất của Nguyễn Hồng Tu bị Vương Siêu dùng "Tiến Bộ Tài Chùy" đối lại. Thân hình hắn sau đó liền rung lên, chùy biến thành trảo, một chiêu Ưng Xúc Cầm Nã lật tay chụp xuống, bấu vào phần gân thịt mặt sau khớp gối đối phương.
Tấn công bằng tay không, bất luân là chùy, pháo hay tiễn, nếu thi triển liên tục tự nhiên sẽ mang thế cầm nã. Trong chùy có cầm, trong cầm có móc, liền theo là xé, đó mới là cách đánh thượng thừa.
Nguyễn Hồng Tu chỉ cảm thấy khí lạnh ở khớp gối, gân thịt nẩy bật lên, biết đã bị trảo của đối phương uy hiếp. Một thế Ưng Xúc này nếu móc trúng, cho dù gân cốt cứng đến đâu cũng bị xé nát.
Tâm thần rúng động, cơ gân ở chân căng lên, cả cẳng chân dưới gối Nguyễn Hồng Tu như chiếc đao lò xo bắn ra, lăng không nhằm đến ngực Vương Siêu.
Chân hắn vô cùng mềm dẻo, hệt chiếc roi dây, mềm ra thì cả xương cũng mềm, cứng lên thì rắn tựa sắt thép.
Bàn tay còn lại của Vương Siêu tức khắc duỗi ra, đưa ngang chống đỡ, một chiêu "Đài Lương Thương Ốc" cứng rắn. Với tư thế này, nắm tay hắn lại biến thành Ưng Trảo, nhóm gân cơ khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ trở thành giống hệt mặt dưới bàn chân chim, lồi ra như những hạt đậu tầm bằng sắt.
Cánh tay vặn hai lần, gân cơ từ bả vai đến cánh tay uốn éo như con rắn, chụp trên cẳng chân Nguyễn Hồng Tu. Cánh tay như rắn trườn, bàn tay như móng chim ưng móc chặt vào cẳng chân đối thủ.
Trong nháy mắt, móng vuốt Vương Siêu bám riết vào cơ thịt bắp chân Nguyễn Hồng Tu. Chính lúc này, cơ bắp chân gã tự nhiên thả lỏng, đoạn lại bung ra như cao su, trượt ra khỏi lực nắm của Vương Siêu.
Cùng khi đó, hai bàn tay Nguyễn Hồng Tu tự nhiên quai mạnh, toàn thân chồm về trước đè mạnh xuống, hai khủy tay giáng mạnh vào hai bên cổ Vương Siêu.
Một chiêu cầm nã không hiệu quả như mong muốn, Vương Siêu biết ngay công phu Yoga của đối phương đã quá cao thâm, có thể điều khiển bất cứ cơ bắp nào trên người.
Tiếng gió xé vào tai, thân hình Nguyễn Hồng Tu chồm lên đè xuống, hai cùi trỏ đánh vào cổ, lực chưa chạm đến gân trên cổ Vương Siêu đã nảy lên dữ dội.
Cao thủ giao chiến, chỉ cần lực của đối phương hướng tới, dù chưa trúng đích nhưng cơ thể vẫn tự nhiên có phản ứng, đó là kết quả của luyện tập thường xuyên, bị tấn công vô số lần nên sinh ra phản xạ báo trước.
Vương Siêu không dám coi thường, liền rụt mạnh người lại, đầu thụt vào vai hệt con rùa nghe sấm. Nguyễn Hồng Tu đang tấn công đến, mắt bỗng nhiên giật lên, cảm giác chân mình đạp vào không khí chới với. Trong mắt gã, hình như Vương Siêu cả đầu và cổ đều thụt vào trong bụng.
Vương Siêu dùng Vương Bát Thính Lôi tránh được song chùy, người thụp dưới gối Nguyễn Hồng Tu chẳng khác một con rùa lớn trườn trong nước, từ bên phải chuyển đến sau lưng đối phương, thân hình đột nhiên bung ra.
Hai cùi trỏ của Nguyễn Hồng Tu đánh vào không khí. Thấy Vương Siêu co người ngồi xuống tự thu thành một khối, gã liền có phản ứng, đầu gối co lên đạp về trước, muốn đánh ngã Vương Siêu. Ngờ đâu Vương Siêu xoay một vòng đã ra sau lưng gã, hai người đang đối mặt biến thành lưng đối lưng.
Soạt! Nguyến Hồng Tu thất kinh... "Không thể xem thường!" Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, chân sau gã lập tức bắn ngược lại, toan đạp vào Vương Siêu. Phản ứng rất nhanh, hầu như không kịp suy nghĩ.
Rầm! Đúng lúc cẳng chân gã còn chưa chạm vào đối thủ, Nguyễn Hồng Tu bỗng cảm giác lưng mình như bị mai một con rùa lớn dội vào, toàn thân rúng động, chân mất trụ khiến cả thân hình bay về phía trước bốn, lăn tròn một vòng mới bắn người nhổm dậy được.
Vương Siêu dùng "Vương Bát Thính Lôi" rụt đầu vào trong vai, ngả người xoay chuyển tránh hai cùi trỏ, dùng thân pháp "Du Hóa Hiểm" chuyển đến sau lưng Nguyễn Hồng Tu, đột nhiên bật người ra theo chiêu "Ô Quy Sái Bối", lấy lưng tông lưng khiến Nguyễn Hồng Tu văng bắn đi.
Vì chiêu này là lưng đánh lưng nên nhanh hơn chân đối phương. Nguyễn Hồng Tu văng ra trước, thất thế rơi xuống, lăn tròn một vòng mới nhỏm dậy được, mắt vừa giật lên đã thấy một bóng trắng quét qua, cả nhìn cũng không rõ Vương Siêu tấn công kiểu nào thì trước trán đã tê dại.
"Hừ!" Nguyễn Hồng Tu gầm lên phẫn nộ, hai cùi chỏ bay lên che ngang trên đầu.
Ầm! Mồ hôi lại túa ra xung quanh, vừa vặn chắn được một quyền Vương Siêu nhằm vào trán. Mắt không thấy rõ nhưng da lại cảm giác được, rõ ràng Nguyễn Hồng Tu đã đạt đến mức tinh yếu của võ công Trung Hoa. Chỉ trong vòng hai tháng, những thứ Chu Bínhh Lâm truyền cho thật là đáng giá!
"Thật là một chiêu Hình tuyệt tác! Năm xưa nghe bá phụ nói, Du Hóa Hiểm của Xa Nghị Trai là một chiêu tuyệt kỹ, đạt đến đỉnh cao võ thuật trước giờ chưa từng có, không ngờ hôm nay lại được mục kích tận mắt. Thật không hổ là bậc tôn sư trẻ tuổi!" Tiết Liên Tín bất giác buộc miệng khen.
Trên bục chủ tịch, Thôi Cửu Đoạn sắc mặt nặng nề trắng nhợt, Y Hạ Nguyên trông càng ưu tư hơn, nhìn đăm đăm vào Vương Siêu. Đều là những đại sư võ thuật, hai người biết cuộc giao đấu đến lúc này Vương Siêu đã chiếm thế thượng phong.
Nguyễn Hồng Tu nguy rồi!
Trong đầu Thôi Trường Bạch bỗng vang lên lời cảnh cáo của Chu Bính Lâm: "Tiểu tử đó, không giao đấu với hắn thì không biết hắn đáng sợ đến mức nào đâu!"
Một chiêu đánh lưng vừa rồi, Nguyễn Hồng Tu tuy bị dội văng đi nhưng còn chưa bị thương, vì lực ở lưng dù sao cũng không bằng nấm đấm. Nếu là người bình thường, nhận một cú đánh như vậy đã đứt gân gãy xương, nội tạng xáo động, nhưng thân thể Nguyễn Hồng Tu mạnh hơn người thường cả chục lần, chỉ chấn động nhẹ rồi nhanh chóng phục hồi.
Có điều, tuy không thọ thương nhưng lại sa vào thế bị động, mất đi khí thế, điều này mới là nguy hiểm cho gã!
Cản được một quyền của Vương Siêu, toàn thân Nguyễn Hồng Tu tự nhiên mềm như không xương, hai cánh tay đang cứng như sắt trở nên mềm nhũn, toàn thân thả lỏng, nương theo thế đánh của Vương Siêu thi triển một ngón khớp trong Yoga, mổ ngược lại đối thủ.
Ở thế hạ phong, áp sát người phản công là điều cấm kỵ trong đấu pháp nhưng Nguyễn Hồng Tu cũng là bất đắc dĩ. Đã hiểu rõ sự đáng sợ của Vương Siêu nên gã phải liều mạng chiếm lại thế thượng phong.
Có điều sao Vương Siêu có thế để đối phương vừa ý. Trong lúc Nguyễn Hồng Tu sát đến, hai mắt hắn bỗng trừng lên, bàn chân đưa cao gót chân dậm xuống đât, cả người như một quả pháo lớn nổ tung...
Mặt đất chấn động, cơ bắp và da toàn thân đều rung lên mãnh liệt.
Chiêu "Lão Hùng Đấu Phong" này còn gọi là "Hùng Kê Đấu Vũ" hay "Tiên Hạc Triển Xí", "Hoàng Cẩu Khởi Thủy", "Lý Ngư Trá Lân" hay "Long Xà Khởi Lục"… là một sát chiêu khởi đầu trong Hình Ý. Gân cốt, da lông, khí huyết toàn thân tuần hoàn đạt đến mức phát lực lớn nhất, bất kể là "Phi Mã Đạp Yến" hay "Ngạc Ngư Tiễn Vĩ" sau đó, bàn chân xuống trước gót chân đáp sau, động cột sống, dựng Vĩ Chuy, đều hàm chứa sức mạnh này.
Lúc này Vương Siêu đã thi triển toàn bộ khí lực, một chiêu cầm nã quấn lầy bàn tay Nguyễn Hồng Tu giật mạnh. Toàn thân gã liền kêu rắc lên, văng ra xa.
Rầm!
Nguyễn Hồng Tu rơi chà xuống đất như còn rùa rạch cát, nhưng gã liền nhanh chóng chồm dậy. Cú giật của Vương Siêu chỉ đủ hóa giải đòn phản kích Yoga, chưa thể làm tổn thương gân cốt họ Nguyễn.
Nếu vừa rồi Nguyễn Hồng Tu có thể thật sự áp sát đến, hai người cùng tóm lấy nhau vặn xả thì thắng thua có lẽ còn chưa chắc. Đáng tiếc là Vương Siêu hiểu rõ điều này, không để cho đối phương được như ý.
Nguyễn Hồng Tu vừa bò dậy, chưa kịp suy nghĩ da ngực đã tê lên, lại vội vòng tay làm giá đỡ, chặn được một quyền của Vương Siêu đang lao tới.
Vừa rồi gã bị giật bay đi là do rơi xuống phải vùng dậy, sức lực trong chớp mắt không phát huy đấy đủ. Nếu có thể huy động toàn lực thì Vương Siêu không thể dễ dàng quăng hắn bay đi như vậy.
Đáng tiếc, giờ đã rơi xuống thế yếu, liên tục tấn công đều bị đối phương hóa giải, khí thế Nguyễn Hồng Tu sụt giảm nghiêm trọng.
Vương Siêu dồn dập không tha, sau khi một quyền bị cản liền dậm mạnh xuống đất, nhanh chóng chuyển sang bên trái Nguyễn Hồng Tu, tung quyền như tên bắn.
Nguyễn Hồng Tu vội đá gối quét ngang, bây giờ hắn chỉ nhờ vào sự mẫn cảm của da đẻ để chống đỡ, có điều chỉ đỡ chứ không còn sức phản công. Đa số người có mặt lại không hiểu điều đó, lại cho rằng hai người đang quyền qua trỏ lại bất phân thắng bại.
Vương Siêu liên tục ra chiêu tận chiếm thế thượng phong, vây quanh Nguyễn Hồng Tu xoay chuyển, tấn công như vũ bão, khí lực phấn khích, khí thế nổi như cầu vồng.
Liên tục tung ra mấy chục quyền, người không hiểu cũng dần dần nhìn ra. Mỗi lần Vương Siêu tung quyền, cả cột sống cong lại, bước chân lao bắn về phía trước, tư thế vô cùng đẹp mắt.
Cả người hắn như một cánh cung lớn, cột sống làm cung, cánh tay làm mũi tên, mỗi lần tung quyền đều như khai cung xạ tiễn.
"Cùng chết đi!" Bỗng một tiếng rống to như một thớt voi lớn tức giận. Dưới sự tấn công ào ạt của Vương Siêu, cuối cùng sát khí trong người Nguyễn Hồng Tu cũng đột khởi.
Lửa giận thiêu đốt, hai mắt đỏ quạch như máu, đầu lắc lư nhìn Vương Siêu chằm chặp. Không chút quan tâm đến thoi quyền đang bay tới của Vương Siêu, xương khớp toàn thân Nguyễn Hồng Tu tự động lỏng ra, toàn bộ cơ gân kéo duỗi.
Cánh tay gã như chợt dài thêm cả nửa mét, nháy mắt chụp lên vai Vương Siêu.
Vương Siêu không hề biến sắc, lắc vai co lại như biến mất, toàn thân trượt đi lại biến thành con rùa lớn, lộn xuống dưới chân Nguyễn Hồng Tu rồi đột nhiên bung ra.
Cánh tay Nguyễn Hồng Tu lần nữa chụp vào khoảng không, hai cánh tay vòng tròn trước mặt như đang ôm một gốc cây tưởng tượng.
Vương Siêu chuyển mình dùng lưng đối mặt, hai tay gạt về trước nắm lấy hai bàn tay đang thu về của Nguyễn Hồng Tu, đột nhiên chuyển người bẻ cong một nửa vòng!
Hai bàn tay Nguyễn Hồng Tu bị tóm chặt, liền cố sức lên gối giải vây. Nào ngờ xương hông Vương Siêu đã loáng qua tông vào xương chậu gã... Đầu gối Nguyễn Hồng Tu tức khắc tán lực, không nhấc chân lên nổi.
Cuồi cùng Vương Siêu đã hoàn toàn làm chủ tình thế. Ngay lúc đối phương bị mất lực, mắt hắn loé lên một tia nhìn thương xót nhưng tay vẫn không chút rối loạn, toàn thân nhô lên thụp xuống, cả người giống như cá sấu chụp mồi bay khỏi mặt nước, hai tay giơ cao xé thẳng lên.
Ngạc Ngư Tiễn Vĩ!
Soạt!!!
Máu tươi vọt ra, tưới đỏ cả sàn đầu...