"Ngươi quả nhiên mang theo tinh nhuệ tới Paris, bất quá người dường như còn quá ít, lần này ngươi mang có năm tiểu đội, mỗi đội mười hai người, tổng cộng có sáu mươi người thôi." Đối mặt nói chuyện cùng Đường Tử Trần, cùng lúc với đám bộ đội xuất hiện gây rối, Nghiêm Nguyên Nghi không nhúc nhích chút nào, mí mắt hướng về phía trước gạt gạt, lộ ra vẻ tính toán đã kĩ càng: "Đường Tử Trần, ngươi thực sự cho rằng ta xem thường ngươi? Ta làm sao mà xem thường được ngươi? Ngươi là kẻ thù và đối thủ lớn nhất của ta, ngươi có chuẩn bị, mang theo nhân thủ đến, chẳng lẽ ta không mang nhân thủ sao?"
Nghiêm Nguyên Nghi cũng mang người đến!
"Nghiêm tiểu thư.... Cái này..."
Thiết Hán ở bên vừa nghe Nghiêm Nguyên Nghi nói, khuôn mặt liền biến sắc.
Rất hiển nhiên, cảnh sát phong tỏa ở đây đều là tinh nhuệ của tổng bộ Tổ chức Hình cảnh quốc tế, hoàn toàn do Thiết Hán lãnh đạo, cũng không phải người của Nghiêm Nguyên Nghi, đối mặt với hiện trường này, Thiết Hán rất dễ dàng khống chế cục diện cùng Đường Tử Trần đạt thành một hiệp nghị.
Thế nhưng, nếu như Nghiêm Nguyên Nghi cũng mang theo người tới đây, điều ấy có thể sẽ không còn giống lúc trước, sự việc đã dần dần phát triển theo phương diện không thể nào khống chế được.
Mặc dù trời mưa to tầm tã, khí lạnh thấu ruột, tế nhưng trên trán Thiết Hán đã mơ hồ trông thấy một tầng mồ hôi.
Nếu quả thật khiến cho hai phe này đọ súng ở Paris, sự ảnh hưởng của chuyện này là quá lớn, khiếp sợ không kém gì sự kiện 911 tại Mỹ (911: sự kiện 11/9), động tĩnh lớn như vậy, căn bản trách nhiệm một mình gã không gánh nổi, thế nhưng, bây giờ hết lần này tới lần khác gã không thể nào khống chế được cục diện!
Vô luận trước mắt là Đường Tử Trần, Vương Siêu, hay là nhóm người Nghiêm Nguyên Nghi, đều là nhân vật đệ nhất thiên hạ, làm việc tùy tâm sở dục (làm việc theo ý mình). Trên căn bản đều là nhân vật muốn giết thì giết, nhìn ai không vừa mắt là đánh, căn bản không có ai có thể quản lý chỉ huy được.
"Một đám nhân vật cấp S, hơn nữa bộ đội tinh nhuệ của bọn họ, cùng ác chiến......Không nói cả Paris đều rối loạn, chúng ta coi như bị kẹp trong đó, e rằng cũng muốn đi gặp thượng đế."
Trong lòng Thiết Hán trong nháy mắt vòng vo vô số ý niệm, nhưng những ý niệm trong đó càng nghĩ càng hỏng, càng nghĩ càng khủng bố.
Tổng bộ Hình cảnh quốc tế đều có năng lực tình báo cường đại, đối với những nhân vật hàng đầu thế giới đều phân tích năng lực, trong việc phân tích năng lực của bọn họ, về mặt bốn người Nghiêm Nguyên Nghi đều tồn tại cùng một cấp S như Worton, Morgan, mà Đường Tử Trần, Vương Siêu lại có năng lực vượt qua cả cấp S.
Một nhân vật cấp S có thể tạo ra bao nhiêu sự phá hoại? Tại trung tâm phân tích của tổng bộ Hình cảnh quốc tế cũng đã tham khảo và xác minh rõ ràng.
Tham khảo ví dụ của Đường Liên Khê Worton. Từng một người một ngựa tại thành thị của Iraq, Afganistan giải trừ xung đột của cả một quân đoàn chính quy, diệt toàn bộ vài tiểu đội vũ trang.
Nói cách khác, chiến đấu trong thành phố, với năng lực của Đường Liên Khê đủ để có thể căn cứ theo mọi địa hình rồi né tránh, ẩn nấp, ám sát, đột kích, giết chết bốn năm mươi kẻ quân chính quy bình thường trang bị vũ trang sau đó thong dong rời đi!
Nhân vật như vậy, một người cũng đã là rất khủng bố, khó có thể bắt giữ và đối phó, huống hồ trước mắt là một đoàn!
Quan trọng hơn là những người này đều mang theo bộ đội tinh nhuệ của mình! Thiết Hán đang hoài nghi đám người kia mà cùng xung đột chỉ sợ công chiếm cả Paris cũng không phải là việc khó, trừ phi báo cho pháp luật Pháp, trước tiên điều động phi cơ xe tăng.
"Đám da vàng các ngươi quá kiêu ngạo rồi, nơi này là Paris, không phải là chỗ cho đám lạc hậu, dã man, chết tiệt các ngươi, một thế giới hãy còn chưa được khai hóa. Có bản lãnh các ngươi cứ nhúc nhích, ta cam đoan sẽ đem bọn các ngươi bắn nát thành tổ ong!"
Một gã Hình cảnh quốc tế da trắng đột nhiên trong lúc đó tức giận mắng to, gã thực sự là nhìn không được nữa!
Đồng thời, trong nháy mắt gã da trắng này nhảy sang bên cạnh ba bốn mét, dĩ nhiên là hai tay cầm súng nhanh chóng chĩa vào Nghiêm Nguyên Nghi, khẩu còn lại ngắm ngay đến Vương Siêu.
Nhìn tư thế hai tay hai súng của gã, vô cùng ổn định, hiển nhiên là một nhân vật có năng lực siêu cấp cường hãn.
"Bây giờ, các ngươi nghe kỹ cho ta, hãy ngoan ngoãn mà cùng nhau ngồi vào bên trong xe, xe sẽ đến tổng bộ Hình cảnh quốc tế, sau đó sẽ do chúng ta an bài, nếu không, ta sẽ nổ súng bắn chết các ngươi!"
Trên mặt gã da trắng lộ ra một vẻ mặt vô cùng tự tin.
Loại vẻ mặt tự tin này chỉ có sau khi trải qua vô số nguy hiểm mới có thể bồi dưỡng ra loại khí chất tinh thần như vậy.
"Ờ?"
Chợt động tác của gã da trắng này làm cho Nghiêm Nguyên Nghi hơi kinh hãi, sau đó nở nụ cười: "Vị tiên sinh này, ông tên là gì?"
"Cô không cần thiết hỏi tên của ta." Có vẻ cho rằng mình đã khống chế được cục diện, gã da trắng lạnh lùng cười một tiếng: "Cô chỉ cần biết rằng, động tác của cô tuyệt đối sẽ không nhanh hơn súng được, nếu như trong vòng ba giây đồng hồ các cô không nghe mệnh lệnh của ta, thế thì ta sẽ cho cô biết, cái gọi là võ đạo của người da vàng các cô trước đầu đạn cũng không thể chịu nổi một viên đến cỡ nào, được rồi, Nghiêm tiểu thư, bây giờ mời mọi người xoay người lại."
Sau khi Nghiêm Nguyên Nghi nghe thấy những lời này, ánh mắt giống như nhìn thằng ngốc: "Đồ ngu, ngươi có lẽ tưởng mình diễn viên trong phim cảnh cướp của Hollywood chắc. Giờ đây ta sẽ nói cho ngươi biết, điện ảnh và thực tế có khác nhau đấy, không nên đem bản thân đặt vào vị trí người diễn viên!"
"Chết tiệt..."
"Bang! Bang!"
Sau khi gã da trắng nghe thấy lời nói của Nghiêm Nguyên Nghi, trong khi chửi đột nhiên đã nổ súng!
Động tác của hắn rất nhanh! Đầu ngón tay móc một cái, đầu đạn trong cái nòng cỡ to đã bắn ra khỏi nòng súng, hai viên đạn chia ra bắn về phía Nghiêm Nguyên Nghi và Vương Siêu!
"Phanh" Một viên đạn bắn trúng vào đất, thân thể Nghiêm Nguyên Nghi đã biến mất không thấy đâu.
Ngay khi Nghiêm Nguyên Nghi biến mất, hai chân gã hình cảnh vừa nổ súng cũng đã rời khỏi mặt đất, khẩu súng trên tay cũng rơi xuống đất.
Bởi vì cả người gã đã bị Nghiêm Nguyên Nghi xếch cổ nhấc lên, hai chân trên không trung đạp loạn xạ, trong cổ họng phát ra âm thanh khanh khách như một con gà bị làm lông.
Theo sau đó, tay Nghiêm Nguyên Nghi tăng lên chút lực, "Răng rắc!"
Gã bạch nhân tự tin tự đem mình vào vai diễn trong phim hành động Hollywood chợt mềm nhũn gục xuống.
Hắn đã bị Nghiêm Nguyên Nghi một nhát bóp chết.
"Phanh!" Nghiêm Nguyên Nghi tiện tay ném, thi thể gã hình cảnh da trắng bị vứt trên đất, làm bắn tung tóe vô số bọt nước.
Tiện tay giết người như vậy, giết cả thành viên cao cấp của Tổ chức Hình cảnh quốc tế! Nghiêm Nguyên Nghi không hề do dự chút nào, thật đơn giản như giết một con gà.
Cùng lúc đó!
Mọi người khác đều đã cảnh giác!
Nhìn thấy đồng bạn bị giết chết! Dù là Thiết Hán cũng sinh ra một loại tức giận:"Đám người kia, thật quá vô pháp vô thiên!"
Cơ hồ cùng lúc đó! Đám người kia rút súng ra, đều vô thức bóp cò!
Nguyên lại bọn họ đã rút súng! Bây giờ cần bắn, cũng chỉ là một vấn đề bóp cò. Càng huống hồ, đám người này là lũ kĩ thuật bắn súng vô cùng cao minh, mọi người đều là tay súng thiện xạ cũng không quá đáng. Bắn ra đầu đạn, tạo thành cuộc đại hỗn chiến, đó là sự việc đã được định.
Thế nhưng, so với bọn họ còn nhanh hơn chính là ba người Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, Triệu Quang Vinh.
Ba cao thủ bão đan này đã đồng thời ra tay!
Cơ hồ ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy! "Xoạt xoạt xoạt!" Mười mấy kẻ tinh nhuệ của Hình cảnh quốc tế thật giống gió thổi lúa mạch, đồng loạt ngã trên mặt đất, súng ống trên tay tất cả đều lọt vào tay ba người.
Duy nhất may mắn thoát khỏi chính là thủ lĩnh Thiết Hán, bởi vì tuy rằng gã tức giận, nhưng vẫn giữ vững sự tỉnh táo! Cũng không hề xuất thủ!
"Thiết Hán tiên sinh, người của ông quá bướng bỉnh, chủ nghĩa anh hùng quá nghiêm trọng! Mọi người đều đem mình xem như diễn viên Hollywood, đây không phải hiện tượng tốt a, ta chỉ muốn để cho bọn họ được an tĩnh một chút thôi."
Bốn người Nghiêm Nguyên Nghi chưa đến thời gian một giây đã hoàn thành mọi thứ.
"Nghiêm tướng quân, cô cũng là thành viên trên danh nghĩa của Hình cảnh quốc tế, cô làm như vậy, sẽ tạo ra ảnh hưởng quốc tế nghiêm trọng!" Thiết Hán giận đến thiếu chút nữa hộc máu, gã lần này tới cũng là bởi vì sợ huyên nháo xảy ra chuyện, mượn sức Nghiêm Nguyên Nghi cũng là vì phòng bị Vương Siêu và Đường Tử Trần, thế nhưng gã vạn lần không ngờ đến Vương Siêu và Đường Tử Trần không hề tạo thành uy hiếp đối với gã, ngược lại là Nghiêm Nguyên Nghi trở thành sát thủ uy hiếp bọn gã!
"Đám người kia, đều là phần tử nguy hiểm, bọn họ muốn giết người, tùy tâm sở dục, không sợ hết thảy mọi quy tắc, là lũ ma quỷ trong địa ngục, không nên tồn tại trên thế giới này, bao gồm Morgan, Worton cũng như vậy." Thiết Hán trong nháy mắt toát ra một ý niệm như vậy.
Đích xác, cao thủ bão đan cũng nhiều hoặc ít đều coi thường hết thảy mọi quy tắc.
Hai người Worton, Morgan trước kia trong Tổ chức Hình cảnh quốc tế cũng giống như vậy.
"Ảnh hưởng quốc tế? Thành viên này là bị tổ chức GOD ám sát mà." Nghiêm Nguyên Nghi chuyển câu chuyện, đem việc giết người vừa nãy của mình đẩy lên trên người kẻ khác.
"Chẳng lẽ các ngươi thật sự nghĩ sẽ sống mái với nhau tại Paris!" Thiết Hán tức giận kêu lên: "Ta cam đoan, các ngươi sẽ dẫn đến cuộc vây quét của quân đội! Ta thề! Các ngươi sẽ khơi mào chiến tranh!"
"Ta chỉ là chán kẻ khác ở trước mặt ta khua môi múa mép mà thôi" Nghiêm Nguyên Nghi nói chuyện rất thong dong, ánh mắt lại nhìn Vương Siêu, Đường Tử Trần.
Trước chân Vương Siêu là một cái hố đạn thật sau, rất hiển nhiên, gã da trắng nọ bị Nghiêm Nguyên Nghi bóp chết đã không thể nào nổ súng được đến hắn.
"Nghiêm Nguyên Nghi, thế của ngươi rất mạnh" Vương Siêu lạnh lùng nhìn.
"Như nhau thôi, Đường Tử Trần, hôm nay ta rất muốn giết chết ngươi, thật sự muốn giết chết ngươi, ta không muốn bỏ qua mất cơ hội lần này, quả là hiếm rồi." Ánh mắt Nghiêm Nguyên Nghi xuyên thấu qua Vương Siêu, nhìn thật sau Đường Tử Trần dưới tán dù.
Thanh âm Đường Tử Trần thở dài: "Nguyên Nghi, ta giết ngươi dễ như trở bàn tay, ngươi tới nước Pháp lần này tổng cộng mang theo bảy mươi bốn người, ta cũng biết, ngươi bịp bợm trước mặt ta, vĩnh viễn sẽ không có hiệu quả, bất quá, hôm nay ta không muốn giết ngươi, tại Võ Đạo đại hội, ta sẽ đích thân giao thủ cùng ngươi, hy vọng đến lúc đó ngươi không để bị ta giết chết."
"Phải vậy không?" Nghiêm Nguyên Nghi cười lạnh, nhẹ nhàng vân vê cổ áo, đột nhiên trong lúc ấy ánh mắt biến đổi! Lông mày hất lên.
"Đại khái ngươi đang gọi người của ngươi, đáng tiếc quá, bọn họ giờ đây chỉ e đã bị trúng Khí thể ma túy có tính chất thần kinh (khí gây mê thần kinh) rồi, không thể tới đâu!"
"Ngươi...." Bàn tay Nghiêm Nguyên Nghi niết lại thành nắm đấm! Con mắt co rút lại!
"Thiết Hán tiên sinh, ông đem người của ông rút lui đi."
"Rút!"
Rất đơn giản, Thiết Hán đã ban bố mệnh lệnh.
Thời gian mấy phút đồng hồ, vô luận là đám cảnh sát phong tỏa con phố hay bộ đội của Đường Tử Trần đều rút lui sạch sẽ.
"Chúng ta đi thôi." Đường Tử Trần đập đập chiếc dù, mang theo Từ Ngọ việt, không may may để ý đến Nghiêm Nguyên Nghi, nàng cùng Vương Siêu sóng vai đi vào trong màn mưa tầm tã, Nghiêm Nguyên Nghi thủy chung vẫn không nhúc nhích, Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch, Triệu Quang Vinh cũng không nhúc nhích.
"Tử Trần, tại sao không động thủ, hai người chúng ta đấu với bốn người, ít nhất có bảy phần nắm chắc bọn họ." Vương Siêu nhìn Đường Tử Trần dưới tán dù, hỏi một câu.
"Chúng ta cần phải giết kẻ khác, chỉ cần giải quyết xong gã thủ lĩnh GOD, mới thực sự là giải trừ được uy hiếp." Vừa nói, ánh mắt Đường Tử Trần nhìn về phía một tòa nhà cao tầng ở nơi xa trong màn mưa tầm tã.
Vương Siêu cũng thuận theo ánh mắt Đường Tử Trần nhìn tới: "Nguyên lai hắn ta vẫn chưa đi!"
Cách chỗ này ước chừng mấy cây số, trên mái của một tòa nhà cao gần bốn năm mươi tầng, có vài người lẳng lặng đứng thẳng nhìn ra con phố xa.
Mặc dù mưa to hoàn toàn cản trở tầm nhìn, thế nhưng những người đó vẫn chỉ dùng ánh mắt gắt gao nhìn thẳng về phương hướng mới vừa rồi của Vương Siêu. Đường Tử Trần. Cơn mưa to tựa như căn bản không thể cản trở được tầm mắt của bọn họ.
"Thủ lĩnh! Hình như đám cảnh sát rút lui!" Một người Nga cao lớn nhìn kẻ phía trước mặt, cung kính nói.
Người Nga này lại bất ngờ chính là kẻ bên sông Xen (Seine River) đánh chết một cao thủ của Hồng Môn.
Mà người thủ lĩnh ở trong miệng của gã dĩ nhiên là thủ lĩnh GOD kẻ mới vừa rồi động thủ với Vương Siêu, kẻ mà tự xưng là "Thần".
"Ài! Đường Tử Trần không hổ là Đường Tử Trần, loại cảm giác này thật lợi hại, vợ chồng ả đó tới giết ta, các ngươi tự mình tản đi." Thủ lĩnh GOD hình như cảm giác thấy xảy ra điều gì, đột nhiên chợt lóe, người đã biến mất trên mái nhà.
"Thủ lĩnh!"
Đám người ở chỗ này đều la hoảng lên, thế nhưng, đã chẳng còn kể cả đến cả bóng vị thủ lĩnh của họ! Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn
"Hắn hình như đã cảm giác được, chúng ta đuổi theo thôi, lần này cho dù hắn có chạy tới chân trời góc biển, cũng phải giết được hắn." Đường Tử Trần đột nhiên kéo tay Vương Siêu.
"Được! Cho dù hắn có chạy đến chân trời góc biển, cũng phải giết được hắn."
Vương Siêu cũng nắm lấy bàn tay Đường Tử Trần, hai người dắt nhau, nhất thức giẫm chân hình rồng tại chỗ, cả hai người đã đều ở xa ngoài hai mươi mét.
Lực lượng hai người, trong lúc tay trong tay đó, phối hợp dụng kình với nhau đều hoàn mỹ, lôi kéo lẫn nhau, nhanh không tưởng tượng nổi, chỉ chớp mắt đã biến mất trong màn mưa
"Ngươi quả nhiên mang theo tinh nhuệ tới Paris, bất quá người dường như còn quá ít, lần này ngươi mang có năm tiểu đội, mỗi đội mười hai người, tổng cộng có sáu mươi người thôi." Đối mặt nói chuyện cùng Đường Tử Trần, cùng lúc với đám bộ đội xuất hiện gây rối, Nghiêm Nguyên Nghi không nhúc nhích chút nào, mí mắt hướng về phía trước gạt gạt, lộ ra vẻ tính toán đã kĩ càng: "Đường Tử Trần, ngươi thực sự cho rằng ta xem thường ngươi? Ta làm sao mà xem thường được ngươi? Ngươi là kẻ thù và đối thủ lớn nhất của ta, ngươi có chuẩn bị, mang theo nhân thủ đến, chẳng lẽ ta không mang nhân thủ sao?"
Nghiêm Nguyên Nghi cũng mang người đến!
"Nghiêm tiểu thư.... Cái này..."
Thiết Hán ở bên vừa nghe Nghiêm Nguyên Nghi nói, khuôn mặt liền biến sắc.
Rất hiển nhiên, cảnh sát phong tỏa ở đây đều là tinh nhuệ của tổng bộ Tổ chức Hình cảnh quốc tế, hoàn toàn do Thiết Hán lãnh đạo, cũng không phải người của Nghiêm Nguyên Nghi, đối mặt với hiện trường này, Thiết Hán rất dễ dàng khống chế cục diện cùng Đường Tử Trần đạt thành một hiệp nghị.
Thế nhưng, nếu như Nghiêm Nguyên Nghi cũng mang theo người tới đây, điều ấy có thể sẽ không còn giống lúc trước, sự việc đã dần dần phát triển theo phương diện không thể nào khống chế được.
Mặc dù trời mưa to tầm tã, khí lạnh thấu ruột, tế nhưng trên trán Thiết Hán đã mơ hồ trông thấy một tầng mồ hôi.
Nếu quả thật khiến cho hai phe này đọ súng ở Paris, sự ảnh hưởng của chuyện này là quá lớn, khiếp sợ không kém gì sự kiện tại Mỹ (: sự kiện /), động tĩnh lớn như vậy, căn bản trách nhiệm một mình gã không gánh nổi, thế nhưng, bây giờ hết lần này tới lần khác gã không thể nào khống chế được cục diện!
Vô luận trước mắt là Đường Tử Trần, Vương Siêu, hay là nhóm người Nghiêm Nguyên Nghi, đều là nhân vật đệ nhất thiên hạ, làm việc tùy tâm sở dục (làm việc theo ý mình). Trên căn bản đều là nhân vật muốn giết thì giết, nhìn ai không vừa mắt là đánh, căn bản không có ai có thể quản lý chỉ huy được.
"Một đám nhân vật cấp S, hơn nữa bộ đội tinh nhuệ của bọn họ, cùng ác chiến......Không nói cả Paris đều rối loạn, chúng ta coi như bị kẹp trong đó, e rằng cũng muốn đi gặp thượng đế."
Trong lòng Thiết Hán trong nháy mắt vòng vo vô số ý niệm, nhưng những ý niệm trong đó càng nghĩ càng hỏng, càng nghĩ càng khủng bố.
Tổng bộ Hình cảnh quốc tế đều có năng lực tình báo cường đại, đối với những nhân vật hàng đầu thế giới đều phân tích năng lực, trong việc phân tích năng lực của bọn họ, về mặt bốn người Nghiêm Nguyên Nghi đều tồn tại cùng một cấp S như Worton, Morgan, mà Đường Tử Trần, Vương Siêu lại có năng lực vượt qua cả cấp S.
Một nhân vật cấp S có thể tạo ra bao nhiêu sự phá hoại? Tại trung tâm phân tích của tổng bộ Hình cảnh quốc tế cũng đã tham khảo và xác minh rõ ràng.
Tham khảo ví dụ của Đường Liên Khê Worton. Từng một người một ngựa tại thành thị của Iraq, Afganistan giải trừ xung đột của cả một quân đoàn chính quy, diệt toàn bộ vài tiểu đội vũ trang.
Nói cách khác, chiến đấu trong thành phố, với năng lực của Đường Liên Khê đủ để có thể căn cứ theo mọi địa hình rồi né tránh, ẩn nấp, ám sát, đột kích, giết chết bốn năm mươi kẻ quân chính quy bình thường trang bị vũ trang sau đó thong dong rời đi!
Nhân vật như vậy, một người cũng đã là rất khủng bố, khó có thể bắt giữ và đối phó, huống hồ trước mắt là một đoàn!
Quan trọng hơn là những người này đều mang theo bộ đội tinh nhuệ của mình! Thiết Hán đang hoài nghi đám người kia mà cùng xung đột chỉ sợ công chiếm cả Paris cũng không phải là việc khó, trừ phi báo cho pháp luật Pháp, trước tiên điều động phi cơ xe tăng.
"Đám da vàng các ngươi quá kiêu ngạo rồi, nơi này là Paris, không phải là chỗ cho đám lạc hậu, dã man, chết tiệt các ngươi, một thế giới hãy còn chưa được khai hóa. Có bản lãnh các ngươi cứ nhúc nhích, ta cam đoan sẽ đem bọn các ngươi bắn nát thành tổ ong!"
Một gã Hình cảnh quốc tế da trắng đột nhiên trong lúc đó tức giận mắng to, gã thực sự là nhìn không được nữa!
Đồng thời, trong nháy mắt gã da trắng này nhảy sang bên cạnh ba bốn mét, dĩ nhiên là hai tay cầm súng nhanh chóng chĩa vào Nghiêm Nguyên Nghi, khẩu còn lại ngắm ngay đến Vương Siêu.
Nhìn tư thế hai tay hai súng của gã, vô cùng ổn định, hiển nhiên là một nhân vật có năng lực siêu cấp cường hãn.
"Bây giờ, các ngươi nghe kỹ cho ta, hãy ngoan ngoãn mà cùng nhau ngồi vào bên trong xe, xe sẽ đến tổng bộ Hình cảnh quốc tế, sau đó sẽ do chúng ta an bài, nếu không, ta sẽ nổ súng bắn chết các ngươi!"
Trên mặt gã da trắng lộ ra một vẻ mặt vô cùng tự tin.
Loại vẻ mặt tự tin này chỉ có sau khi trải qua vô số nguy hiểm mới có thể bồi dưỡng ra loại khí chất tinh thần như vậy.
"Ờ?"
Chợt động tác của gã da trắng này làm cho Nghiêm Nguyên Nghi hơi kinh hãi, sau đó nở nụ cười: "Vị tiên sinh này, ông tên là gì?"
"Cô không cần thiết hỏi tên của ta." Có vẻ cho rằng mình đã khống chế được cục diện, gã da trắng lạnh lùng cười một tiếng: "Cô chỉ cần biết rằng, động tác của cô tuyệt đối sẽ không nhanh hơn súng được, nếu như trong vòng ba giây đồng hồ các cô không nghe mệnh lệnh của ta, thế thì ta sẽ cho cô biết, cái gọi là võ đạo của người da vàng các cô trước đầu đạn cũng không thể chịu nổi một viên đến cỡ nào, được rồi, Nghiêm tiểu thư, bây giờ mời mọi người xoay người lại."
Sau khi Nghiêm Nguyên Nghi nghe thấy những lời này, ánh mắt giống như nhìn thằng ngốc: "Đồ ngu, ngươi có lẽ tưởng mình diễn viên trong phim cảnh cướp của Hollywood chắc. Giờ đây ta sẽ nói cho ngươi biết, điện ảnh và thực tế có khác nhau đấy, không nên đem bản thân đặt vào vị trí người diễn viên!"
"Chết tiệt..."
"Bang! Bang!"
Sau khi gã da trắng nghe thấy lời nói của Nghiêm Nguyên Nghi, trong khi chửi đột nhiên đã nổ súng!
Động tác của hắn rất nhanh! Đầu ngón tay móc một cái, đầu đạn trong cái nòng cỡ to đã bắn ra khỏi nòng súng, hai viên đạn chia ra bắn về phía Nghiêm Nguyên Nghi và Vương Siêu!
"Phanh" Một viên đạn bắn trúng vào đất, thân thể Nghiêm Nguyên Nghi đã biến mất không thấy đâu.
Ngay khi Nghiêm Nguyên Nghi biến mất, hai chân gã hình cảnh vừa nổ súng cũng đã rời khỏi mặt đất, khẩu súng trên tay cũng rơi xuống đất.
Bởi vì cả người gã đã bị Nghiêm Nguyên Nghi xếch cổ nhấc lên, hai chân trên không trung đạp loạn xạ, trong cổ họng phát ra âm thanh khanh khách như một con gà bị làm lông.
Theo sau đó, tay Nghiêm Nguyên Nghi tăng lên chút lực, "Răng rắc!"
Gã bạch nhân tự tin tự đem mình vào vai diễn trong phim hành động Hollywood chợt mềm nhũn gục xuống.
Hắn đã bị Nghiêm Nguyên Nghi một nhát bóp chết.
"Phanh!" Nghiêm Nguyên Nghi tiện tay ném, thi thể gã hình cảnh da trắng bị vứt trên đất, làm bắn tung tóe vô số bọt nước.
Tiện tay giết người như vậy, giết cả thành viên cao cấp của Tổ chức Hình cảnh quốc tế! Nghiêm Nguyên Nghi không hề do dự chút nào, thật đơn giản như giết một con gà.
Cùng lúc đó!
Mọi người khác đều đã cảnh giác!
Nhìn thấy đồng bạn bị giết chết! Dù là Thiết Hán cũng sinh ra một loại tức giận:"Đám người kia, thật quá vô pháp vô thiên!"
Cơ hồ cùng lúc đó! Đám người kia rút súng ra, đều vô thức bóp cò!
Nguyên lại bọn họ đã rút súng! Bây giờ cần bắn, cũng chỉ là một vấn đề bóp cò. Càng huống hồ, đám người này là lũ kĩ thuật bắn súng vô cùng cao minh, mọi người đều là tay súng thiện xạ cũng không quá đáng. Bắn ra đầu đạn, tạo thành cuộc đại hỗn chiến, đó là sự việc đã được định.
Thế nhưng, so với bọn họ còn nhanh hơn chính là ba người Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, Triệu Quang Vinh.
Ba cao thủ bão đan này đã đồng thời ra tay!
Cơ hồ ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy! "Xoạt xoạt xoạt!" Mười mấy kẻ tinh nhuệ của Hình cảnh quốc tế thật giống gió thổi lúa mạch, đồng loạt ngã trên mặt đất, súng ống trên tay tất cả đều lọt vào tay ba người.
Duy nhất may mắn thoát khỏi chính là thủ lĩnh Thiết Hán, bởi vì tuy rằng gã tức giận, nhưng vẫn giữ vững sự tỉnh táo! Cũng không hề xuất thủ!
"Thiết Hán tiên sinh, người của ông quá bướng bỉnh, chủ nghĩa anh hùng quá nghiêm trọng! Mọi người đều đem mình xem như diễn viên Hollywood, đây không phải hiện tượng tốt a, ta chỉ muốn để cho bọn họ được an tĩnh một chút thôi."
Bốn người Nghiêm Nguyên Nghi chưa đến thời gian một giây đã hoàn thành mọi thứ.
"Nghiêm tướng quân, cô cũng là thành viên trên danh nghĩa của Hình cảnh quốc tế, cô làm như vậy, sẽ tạo ra ảnh hưởng quốc tế nghiêm trọng!" Thiết Hán giận đến thiếu chút nữa hộc máu, gã lần này tới cũng là bởi vì sợ huyên nháo xảy ra chuyện, mượn sức Nghiêm Nguyên Nghi cũng là vì phòng bị Vương Siêu và Đường Tử Trần, thế nhưng gã vạn lần không ngờ đến Vương Siêu và Đường Tử Trần không hề tạo thành uy hiếp đối với gã, ngược lại là Nghiêm Nguyên Nghi trở thành sát thủ uy hiếp bọn gã!
"Đám người kia, đều là phần tử nguy hiểm, bọn họ muốn giết người, tùy tâm sở dục, không sợ hết thảy mọi quy tắc, là lũ ma quỷ trong địa ngục, không nên tồn tại trên thế giới này, bao gồm Morgan, Worton cũng như vậy." Thiết Hán trong nháy mắt toát ra một ý niệm như vậy.
Đích xác, cao thủ bão đan cũng nhiều hoặc ít đều coi thường hết thảy mọi quy tắc.
Hai người Worton, Morgan trước kia trong Tổ chức Hình cảnh quốc tế cũng giống như vậy.
"Ảnh hưởng quốc tế? Thành viên này là bị tổ chức GOD ám sát mà." Nghiêm Nguyên Nghi chuyển câu chuyện, đem việc giết người vừa nãy của mình đẩy lên trên người kẻ khác.
"Chẳng lẽ các ngươi thật sự nghĩ sẽ sống mái với nhau tại Paris!" Thiết Hán tức giận kêu lên: "Ta cam đoan, các ngươi sẽ dẫn đến cuộc vây quét của quân đội! Ta thề! Các ngươi sẽ khơi mào chiến tranh!"
"Ta chỉ là chán kẻ khác ở trước mặt ta khua môi múa mép mà thôi" Nghiêm Nguyên Nghi nói chuyện rất thong dong, ánh mắt lại nhìn Vương Siêu, Đường Tử Trần.
Trước chân Vương Siêu là một cái hố đạn thật sau, rất hiển nhiên, gã da trắng nọ bị Nghiêm Nguyên Nghi bóp chết đã không thể nào nổ súng được đến hắn.
"Nghiêm Nguyên Nghi, thế của ngươi rất mạnh" Vương Siêu lạnh lùng nhìn.
"Như nhau thôi, Đường Tử Trần, hôm nay ta rất muốn giết chết ngươi, thật sự muốn giết chết ngươi, ta không muốn bỏ qua mất cơ hội lần này, quả là hiếm rồi." Ánh mắt Nghiêm Nguyên Nghi xuyên thấu qua Vương Siêu, nhìn thật sau Đường Tử Trần dưới tán dù.
Thanh âm Đường Tử Trần thở dài: "Nguyên Nghi, ta giết ngươi dễ như trở bàn tay, ngươi tới nước Pháp lần này tổng cộng mang theo bảy mươi bốn người, ta cũng biết, ngươi bịp bợm trước mặt ta, vĩnh viễn sẽ không có hiệu quả, bất quá, hôm nay ta không muốn giết ngươi, tại Võ Đạo đại hội, ta sẽ đích thân giao thủ cùng ngươi, hy vọng đến lúc đó ngươi không để bị ta giết chết."
"Phải vậy không?" Nghiêm Nguyên Nghi cười lạnh, nhẹ nhàng vân vê cổ áo, đột nhiên trong lúc ấy ánh mắt biến đổi! Lông mày hất lên.
"Đại khái ngươi đang gọi người của ngươi, đáng tiếc quá, bọn họ giờ đây chỉ e đã bị trúng Khí thể ma túy có tính chất thần kinh (khí gây mê thần kinh) rồi, không thể tới đâu!"
"Ngươi...." Bàn tay Nghiêm Nguyên Nghi niết lại thành nắm đấm! Con mắt co rút lại!
"Thiết Hán tiên sinh, ông đem người của ông rút lui đi."
"Rút!"
Rất đơn giản, Thiết Hán đã ban bố mệnh lệnh.
Thời gian mấy phút đồng hồ, vô luận là đám cảnh sát phong tỏa con phố hay bộ đội của Đường Tử Trần đều rút lui sạch sẽ.
"Chúng ta đi thôi." Đường Tử Trần đập đập chiếc dù, mang theo Từ Ngọ việt, không may may để ý đến Nghiêm Nguyên Nghi, nàng cùng Vương Siêu sóng vai đi vào trong màn mưa tầm tã, Nghiêm Nguyên Nghi thủy chung vẫn không nhúc nhích, Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch, Triệu Quang Vinh cũng không nhúc nhích.
"Tử Trần, tại sao không động thủ, hai người chúng ta đấu với bốn người, ít nhất có bảy phần nắm chắc bọn họ." Vương Siêu nhìn Đường Tử Trần dưới tán dù, hỏi một câu.
"Chúng ta cần phải giết kẻ khác, chỉ cần giải quyết xong gã thủ lĩnh GOD, mới thực sự là giải trừ được uy hiếp." Vừa nói, ánh mắt Đường Tử Trần nhìn về phía một tòa nhà cao tầng ở nơi xa trong màn mưa tầm tã.
Vương Siêu cũng thuận theo ánh mắt Đường Tử Trần nhìn tới: "Nguyên lai hắn ta vẫn chưa đi!"
Cách chỗ này ước chừng mấy cây số, trên mái của một tòa nhà cao gần bốn năm mươi tầng, có vài người lẳng lặng đứng thẳng nhìn ra con phố xa.
Mặc dù mưa to hoàn toàn cản trở tầm nhìn, thế nhưng những người đó vẫn chỉ dùng ánh mắt gắt gao nhìn thẳng về phương hướng mới vừa rồi của Vương Siêu. Đường Tử Trần. Cơn mưa to tựa như căn bản không thể cản trở được tầm mắt của bọn họ.
"Thủ lĩnh! Hình như đám cảnh sát rút lui!" Một người Nga cao lớn nhìn kẻ phía trước mặt, cung kính nói.
Người Nga này lại bất ngờ chính là kẻ bên sông Xen (Seine River) đánh chết một cao thủ của Hồng Môn.
Mà người thủ lĩnh ở trong miệng của gã dĩ nhiên là thủ lĩnh GOD kẻ mới vừa rồi động thủ với Vương Siêu, kẻ mà tự xưng là "Thần".
"Ài! Đường Tử Trần không hổ là Đường Tử Trần, loại cảm giác này thật lợi hại, vợ chồng ả đó tới giết ta, các ngươi tự mình tản đi." Thủ lĩnh GOD hình như cảm giác thấy xảy ra điều gì, đột nhiên chợt lóe, người đã biến mất trên mái nhà.
"Thủ lĩnh!"
Đám người ở chỗ này đều la hoảng lên, thế nhưng, đã chẳng còn kể cả đến cả bóng vị thủ lĩnh của họ! Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
"Hắn hình như đã cảm giác được, chúng ta đuổi theo thôi, lần này cho dù hắn có chạy tới chân trời góc biển, cũng phải giết được hắn." Đường Tử Trần đột nhiên kéo tay Vương Siêu.
"Được! Cho dù hắn có chạy đến chân trời góc biển, cũng phải giết được hắn."
Vương Siêu cũng nắm lấy bàn tay Đường Tử Trần, hai người dắt nhau, nhất thức giẫm chân hình rồng tại chỗ, cả hai người đã đều ở xa ngoài hai mươi mét.
Lực lượng hai người, trong lúc tay trong tay đó, phối hợp dụng kình với nhau đều hoàn mỹ, lôi kéo lẫn nhau, nhanh không tưởng tượng nổi, chỉ chớp mắt đã biến mất trong màn mưa