"Tử Trần tỷ tỷ, Y Hạ tiên sinh ở Hàn Quốc, ông ấy nói tại Võ Đạo đại hội có cơ hội có thể cùng tỷ giao thủ một trận, xác minh sự huyền bí của võ học."
Tokyo, Nhật Bản, trong phòng VIP của Hoàng Võ Hợp Khí Đạo tràng, hai người Thực Chi Tiểu Hoàn Tử, Đường Tử Trần ngồi ở phía sau Tháp Tháp Mễ, Đường Tử Trần vẫn như cũ mặc một bộ đồ màu tím, Tiểu Hoàn Tử vận một thân kimono hoa anh đào truyền thống của Nhật Bản, ngồi thẳng người, cẩn thận tỉ mỉ.
Phía ngoài mật thất hơn năm mươi mét, là một loại đại hán vận âu phục mặt mũi nghiêm túc, mang kính đen, đeo tai nghe cùng với vài nữ nhân mặc y phục đen, đi guốc gỗ, cầm đoản đao. Đám người đó đương nhiên là đám bảo tiêu tinh nhuệ của Tiểu Hoàn Tử Hoàng Võ Hội, đối lập với Hoàng Võ Hội đám bảo tiêu bên này của Đường Tử Trần chỉ có ba người, cùng với đàm người hùng hổ của đối phương căn bản vốn không thể sánh bằng, nhưng vẫn cứ đứng yên song song như vậy, cỗ khí thế của ba người rõ ràng đã áp đảo cả đám người Hoàng Võ Hội.
Ba người này đều là thiếu niên cùng mặc đồng phục một màu, một tên mặt mũi có vẻ lãnh khốc, một tên có vẻ ôn hòa, một tên thì bình thản, tướng mạo đều rất tuấn mỹ, nhưng trên người lại mang theo một núi thây biển máu, một cỗ khí chất lạnh thấu xương, đứng mặt đối mặt, làm cho người ta dường như là đang đứng trước mặt quỷ dạ xoa.
Lại nói về đám bảo tiêu của Hoàng Võ Hội, cũng có nhân vật rất lợi hại, đã trải đời nhiêu, nhưng đứng trước nhóm ba người này cũng thấy phát lạnh, mồ hôi ứa ra, cơ hồ bị ép tới không thể thở được!
Tình huống như vậy rất cổ quái, một đoàn bảo tiêu hung thần ác sát, khí chất trầm tĩnh lại bị khí thế của ba gã thiếu niên áp bách đến nỗi trên trán nổi lên tầng mồ hôi, giống như mèo chuột đứng chung một chỗ, hay một tên yếu mềm hiền hòa cùng một thằng côn đồ ngồi chung một chỗ.
"Ba người các ngươi, khiêm tốn một chút đi."
Mắt thấy toàn thân đám bảo tiêu của Hoàng Võ Hội khẩn trương đến cực điểm, thanh âm từ trong mật thất của Đường Tử Trần truyền ra.
Ba thiếu niên vừa nghe thanh âm Đường Tử Trần, sắc mặt lập tức hòa hoãn lại, lông mi khẽ buôn lỏng, khóe miệng nhếch nhếch.
Chỉ là một động tác của khuôn mặt đơn giản đó lập tức đã khiến cho khí chất chuyển đổi, khí chất vốn như là quỷ dạ xoa, núi thây biển máu bỗng nhiên lại ôn hòa.
Ba thiếu niên trong nháy mắt giống như từ ma quỷ biến thành ba học sinh.
Vù Vù! Cả hiện trường đang khẩn trương đến mức không khí hít thở cũng không thông lập tức hòa hoãn lại. Đám bảo tiêu của Hoàng Võ Hội ở đây bị áp lực lần này buông tha, dĩ nhiên phát ra sự rối loạn nho nhỏ.
Thực Chi Tiểu Hoàn Tử ngồi bên trong phòng nhìn thấy tình huống rõ ràng như thế, trong lòng cũng cả kinh.
Ba người mà Đường Tử Trần mang đến này, chỉ bằng việc thu liễm hơi thở bản thân lần này, sắc mặt biến đổi, công phu thay đổi khí chất hiển nhiên đã đến mực hóa kình, Tiểu Hoàn Tử khe khẽ đánh giá trong lòng, coi bản thân mình với ba gã này cũng thấy không nắm được phần thủ thắng.
"Khó trách thế lực Đường Môn lớn như vậy! Ba tùy tùng ti theo Đường Tử Trần, ta cũng không nắm được phần thắng. Điều này thực sự là quá......" Trong lòng Tiểu Hoàn Tử khiếp sợ là hiển nhiên. Nàng cũng là quyền pháp gia đứng đầu Nhật Bản, xếp trong số mười nhân vật, ai biết được thực lực ba gã thiếu niên lại cư nhiên không hề ở dưới nàng.
Đây là khái niệm gì? Nói cách khác, ba gã thiếu niên tùy tiện của Đường Môn, cũng có thể sánh được với quyền pháp gia đứng đầu Nhật Bản.
"Diệp Huyền năm đó được coi là thiên tài ở võ đạo, nhưng so với ba người trẻ tuổi, tựa hồ có vẻ không bằng được chăng? Chẳng lẽ Đường Môn thực sự sinh ra thiên tài? Điều này thật khó tưởng tượng."
"Tiểu Hoàn Tử, muội không cần kinh ngạc, ba vị này là ba người lãnh đạo của quân đoàn Tử Sắc tinh nhuệ Đường Môn chúng ta, cũng không phải nhân vật bình thường."
Đường Tử Trần tựa hồ thấy rõ ràng trong lòng Tiểu Hoàn Tử đang khiếp sợ, tùy ý cười cười, cũng không tỏ ra vẻ mê hoặc, thần bí.
"Quyền pháp của Y Hạ Nguyên nói như vậy đã đạt đến cảnh giới đan đạo, cho nên mới tự tin như vậy. Bất quá ở Võ Đạo đại hội lần này cao thủ nhiều như mây, Tiểu Hoàn Tử muội báo cho hắn một tiếng rằng vẫn nên cẩn thận một chút."
"Xem ra Đường Môn của Tử Trần tỷ tỷ rất có lòng tin việc tranh đoạt ngôi vị đệ nhất thiên hạ tại Võ Đạo đại hội lần này. Lần trước muội thua trong tay Vương Siêu tiên sinh một chiêu, còn muốn học tập thêm nữa." Tiểu Hoàn Tử cười rất ngọt ngào: "Vương Siêu tiên sinh giờ đây trong giới võ đạo thế giới là đệ nhất thiên hạ, nhưng danh tiếng làm người ta đố kỵ, chỉ sợ nhất định sẽ bị phiền toái không ít."
Các thế lực ngầm chính trên thế giới cũng biết được tin tức sau khi Vương Siêu cùng thủ lĩnh GOD đánh một trận, Tập đoàn ám sát GOD đã giải tán, tay thủ lĩnh ước chiến Vương Siêu tại Võ Đạo đại hội. Tổ chức ám sát GOD hùng bá toàn bộ thế giới ngầm đã nhiều năm, có chút tư cách kiêu hùng xã hội đen, bất kể là giới phương Tây hay giới Á Châu, nói ra đều biến sắc. Đối với tin tức cuộc ước chiến của hai người tại Võ Đạo đại hội lần này, tự nhiên sẽ khiến oanh động rất nhiều người.
Thế giới này có bao nhiêu? Có bao nhiêu nhân vật lợi hại? Đối với trận đấu đỉnh cao này sẽ có bao người chú ý đây? Sẽ có bao nhiêu nhân vật lợi hại cũng muốn chiếm được danh tiếng đó?
Tiểu Hoàn Tử cơ hồ tưởng tượng ra, tại Võ Đạo đại hội lần này sẽ có nhiều đặc sắc thế nào.
"Giới quyền pháp, giới hắc đạo, bào gồm cả chính phủ Nhật Bản các muội, cũng đang bí mật bố trí đúng không. Không thể để cho người Hoa chúng ta đạt được toàn bộ danh tiếng."
Đường Tử Trần tùy ý nói.
"Cái này…"
Tiểu Hoàn Tử trầm mặc một hồi, cũng không trả lời được.
Lần này Đường Tử Trần tới Nhật Bản, trước sau đã hội kiến bí mật với rất nhiều lão đại giới hắc đạo, quan viên chính phủ, một phát đổ vào khoản tiền mười lăm tỷ Mỹ kim, trở thành một trong những nhà tài trợ lớn nhất cho Võ Đạo đại hội. Chuyến đi này lập tức đã khiến cho Hiệp hội Võ đạo Nhật Hàn, một vài giới hắc đạo thậm chí cả chính phủ cũng chú ý.
Trong chính phủ và hắc đạo của hai nước Hàn Nhật cũng có nhân vật vô cùng khéo léo, đương nhiên cũng kịp phản ứng với Đường Môn xem xem con quái vật lớn này muốn làm gì.
Võ Đạo đại hội lần này vốn là hoạt động kinh tế của giới võ thuật Hàn Nhật, đề cao ảnh hưởng mà quảng cáo ra lần tranh tài. Nếu như bị Đường Môn biến thành cuộc tụ hội của giới võ thuật gia người Hoa trên thế giới, cái đó đối với giới võ thuật Hàn Nhật chính là sự đả kích nghiêm trọng tới cực điểm! Thậm chí sau này cũng không thể gượng dậy nổi! Không Thủ Đạo (Karate) Thái Quyền Đạo (Teakwondo), Kiếm đạo, Nhu Đạo (Judo), Hợp Khí Đạo (Hapkido) những võ thuật đó sẽ không còn thị trường nữa! Tới đâu cũng đều là võ thuật Trung Quốc!
Điểm này thì cả giới võ thuật Hàn Nhật, thậm chí là cả chính phủ lẫn xã hội đen cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Nói nghiêm trọng một chút, chính là mất mặt quốc thể! Mất mặt dân tộc!
Vốn là nhằm vào sự kiện lần này, người tổ chức của giới thể dục Hàn Nhật có thể nâng cao thứ tự một chút, ngăn cản quyền sư người Hoa ghi danh, đó là một đại hội mang tính chất làm ăn, tạo ra những tin tức đó, quy tắc mất rất dễ dàng thông qua, thế nhưng, hết lần này đến lần khác Đường Môn lại đưa ra khoản tài chính lớn, trở thành nhà tài trợ chính!
Tiền có thể mua tiên, trên thế giới không có ai cự tuyệt nổi sự dụ dỗ của đồng tiền. Đường Tử Trần tới đây tài trợ lần này, bản thân đã trở thành nhà tài trợ, hết thảy quy tắc mật đó đã không thể thực hiện được nữa, bởi vì bản thân nàng đã trở thành một phần của quy tắc mật.
Có thể nói, trong phút chốc Đường Môn trở thành nhà tài trợ chính, cũng nhất định đã là Võ Đạo đại hội của đại liên minh người Hoa trên toàn thế giới, cuộc luận võ tranh tài dưới tình huống đó đã chậm rãi mà khởi động!
Nếu quy tắc mật đã không có tác dụng, vậy là chỉ có sáng suốt mà làm thôi.
Đại lão của giới võ thuật, giới hắc đạo, phương diện Hội Thể dục của chính phủ tối ngày hôm qua đã bí mật triệu tập một hội nghị khẩn cấp, điều động khắp các cao thủ mọi mặt, khẩn cấp chống lại sự xâm lược của võ thuật người Hoa, muốn tại Võ Đạo đại hội, tỉnh táo lại đánh bại những quyền sư người Hoa! Giữ lại được quốc thể, đồng thời đánh tan sự bố trí của Đường Môn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hợp Khí Đạo Hoàng Võ Hội của Tiểu Hoàn Tử có quan hệ mật thiết cùng Đường Môn, biết rất nhiều tin tức, bản thân nàng cũng cũng bí mật họp hội nghị trong nhóm.
Cho nên Đường Tử Trần vừa hỏi tình huống này, nàng không trả lời được.
Đường Tử Trần nhìn thấy Tiểu Hoàn Tử chần chừ phun ra rồi lại nuốt vào, khẽ cười cười: "Chúng ta chỉ là tán ngẫu thôi, bọn muội đương nhiên là có bố trí bí mật, muội không nói cũng là chuyện đương nhiên, dù sao tại Võ Đạo đại hội cũng phải lấy cứng đối cứng, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, đến lúc đó có nói ngoài miệng cũng vô ích, đều bằng vào ai thân thủ cường tráng thôi."
"Cái đó là dĩ nhiên." Tiểu Hoàn Tử nét mặt hoàn hoãn một chút.
Vừa lúc đó, đột nhiên phía ngoài một người vội vàng chạy vào, cầm trong tay một phần điện báo đưa cho ba thiếu niên Đường Môn, một thiếu niên trong số đó tiếp lấy điện báo xem qua, đột nhiên lúc ấy sắc mặt đại biến. Lập tức đi đến.
"Thủ lĩnh, Môn chủ Đường Môn Nam Dương tại Paris phát điện khẩn."
"Ờ!" Đường Tử Trần tiếp lấy điện báo, khẽ nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức hiện lên một dáng vẻ cổ quái, đồng thời thân thể của nàng dựng dậy, "Đi, quay về Paris."
"Tử Trần tỷ tỷ, Vũ Văn và chúng tôi đều là người lãnh đạo cao cấp của quân đoàn Tử Sắc, là nhân vật quan trọng nhất của Đường Môn, cũng không thể so sánh với những người khác của Đường Môn, như thế nào mà nói chết thì chết sao...."
Trên máy bay quay trở về Paris, thiếu niên mới vừa rồi nhận tin tức trên điện báo, ngôn ngữ tuy rằng bình tĩnh nhưng ẩn tàng sự tức giận rất lớn, rõ ràng là đã cố kìm nén xuống.
"Vũ Văn thân kinh bách chiến, là kẻ xuất sắc nhất trong số chúng tôi. Cho dù lúc đối mặt truy sát với Song long của Mỹ đều không tệ chút nào, làm sao lại bị một tay đồ đệ của Vương Siêu giết chết được? Rõ ràng là do chính Vương Siêu tự mình ra tay...." Một thiếu niên khẽ nheo ánh mắt lại, ngón tay khẽ vòng chặt lại, phảng phát như lưỡi câu.
"Người Tử Trần tỷ tỷ coi trọng không phải là người như vậy, nếu không, thủ lĩnh GOD cũng sẽ không tự mình ước chiến với hắn, thiên tài trên thế giời này có rất nhiều, nhất là thiên tài về võ thuật. Vũ Văn chúng ta cũng rõ ràng, hắn cùng với người ta luận võ đã nhiều, nhưng nếu không nắm chắc khả năng, sẽ không dễ dàng khiêu chiến với Vương Siêu. Các ngươi từng xem qua hắn ta khiêu chiến với thủ lĩnh GOD chưa? Nếu như là Vũ Văn bởi vì luận võ mà chết, như vậy cũng coi như chẳng ra cái gì, tài nghệ chẳng bằng người ta."
Một gã thiếu niên tỉnh táo phân tích.
Đường Tử Trần ở phía trước nhắm mắt lại, không để ý tới đám thủ hạ thảo luận.
"Hung hiểm vạn phần! Cơ hồ là cửu tử nhất sinh, có thể sống lại cơ hồ là dựa hết vào vận khí." Bên trong Võ Đang kiếm thuật đàn tràng, Vương Siêu sắc mặt bình tĩnh, cẩn thận nghe Hoắc Linh Nhi trình bày biến hóa ở cuộc luận võ với Vũ Văn, trong lòng cũng có chút khiếp sợ.
"Quyền pháp của Vũ Văn tinh thâm, hơn nữa đã trải qua vô số lần sinh tử đánh giết, khí chất, tinh thần, khí lực đều là thượng thừa, kể cả danh gia quyền pháp trên thế giới dụng phải hắn cũng không phải là đối thủ, cô lần này có thể chiến thắng hắn, có thể nói là hắn đã trúng mưu kế trong đả pháp, bằng không, cô ngay đến hai thành cơ hội cũng không có."
Vương Siêu đứng lên, biểu diễn một chút Bát Quái Chưởng của Song Xà Hình, lại diễn luyện một chút Ngọc Hoàn Bộ của Quý Phi Túy Tửu, cuối cùng ngã xuống mặt đất, trở mình dậy, đánh hư chiêu Phiên Thiên Ấn, đột nhiên thấp người, bụng phát ra âm thanh, tay vô thanh vô thức phát ra chém một đường mang ý vị thâu thiên.
Lần này hắn thi triển ra "Trảm Xích Long" ý cảnh linh lợi tròn trịa, chợt lóe rồi biến mất, Hoắc Linh Nhi nhìn trong mắt chỉ cảm thấy trong đầu giống như mộng xuân (ảo mộng), sau đó, không còn dấu vết nữa, rồi lại có ý vị sâu xa, nhưng lại không thực tế.
"Nhân tự thu hồng lai hữu tín, sự như xuân mộng liễu vô ngân....."
(Người tựa như thu hồng đến có thật, chuyện lại tựa như mông xuân một chút còn vết tích...)
Hoắc Linh Nhi nhìn Vương Siêu thi triênra chiêu thức "Trảm Xích Long" ấy, trong đầu đột nhiên hiện ra ý cảnh hai câu thơ, nâng hai má, từ trong miệng đọc ra.
"Nhân tự thu hồng lai hữu tín, sự như xuân mộng liễu vô ngân?"
Vương Siêu dừng lại một chút, nghe thấy hai câu thơ trong miệng Hoắc Linh Nhi, tinh tế nghiềm ngẫm: "Một chiêu Trảm Xích Long của ta này chính là lừa dối, đột nhiên xuất một tay, chắt đứt đi căn nguyên phàm tục, tục nhân muốn như hồng hộc (thiên nga) hậu điểu (chim di trú) của trời thu. Mọi việc đều là có thực, nhưng sau khi chém ra, vượt qua giới hạn của thiên nhân, con người liền giống như mộng xuân, tốt đẹp cởi mở, rồi lại không dấu vết, tựa như thật, tựa như ảo. Hai câu thơ mang ý cảnh tinh thông quyền lý, ai là người làm thơ?"
"Sư phụ, người làm bài thơ này cũng không phải là bậc võ lâm cao thủ gì, đó là Tô Đông Pha (Tô Đông Pha [1037-1101] nhà thơ và nhà thư pháp thời Bắc Tống, còn có tên khác là Tô Thức - dịch giả)." Hoắc Linh Nhi cười hì hì một tiếng. "Tô Đông Pha đó thông thiện lý, hai câu thơ này là nói về xuất thế và nhập thế của cảnh giới làm người, người ở trần thế, chú trọng chữ tín mà sinh ra, muốn như mộng xuân không dấu vết, sự xuất thế của Tô Đông Pha, rồi lại không học Tứ đại giai không của Phật giáo, lại không học Thái thượng vong tình của Đạo gia, mà lại là một cuộc mộng xuân, cảnh giới xuất thế như vậy, không cứng nhắc rập khuôn, không vô tình, thật tiêu sái."
"Là thơ của Tô Đông Pha sao?" Vương Siêu cười cười, thở dài: "Ta đọc sách không nhiều lắm, đối với thơ phú cũng không nghiên cứu, đơn giản chỉ là một kẻ vũ phu, bất quá cảnh giới của thơ phú thư họa cùng cảnh giới của quyền pháp cũng như nhau. Đọc sách đánh đàn có thể nuôi dưỡng khí chất của con người, điều hòa khí huyết, quyền pháp cũng như vậy. Ài! Học thiện đến cảnh giới tối cao, tính tình nói là một cái kỳ ảo linh hoạt. Học đạo đến cảnh giới tối cao, chú trọng một cái Thái thượng vong tình. Cũng không tốt, chúng ta là con người, chu dù ra khỏi nhân thế, đả phá hư khoong, cũng chỉ coi như một cuộc mộng xuân, vừa tốt đẹp lại lạnh nhạt không dấu vết."
Một kẻ đọc sách viết chữ, tính tình trầm tĩnh, thân thể cũng sẽ ngày càng tốt, cái gọi là dưỡng khí đọc sách, cái đó cùng kẻ luyện quyền cũng giống nhau, chỉ là luyện quyền còn có đả pháp, với đọc sách viết chữ có bất đồng.
Hồi Cao trung Vương Siêu cũng không có học, chỉ biết một chút quyền phổ, đánh người giết người, đối với ý cảnh ý vị của
phương diện văn học không nghiên cứu chút nào, có thể nói là một vũ phu, đúng là như ngưu nhân vậy, cái gì cũng đều tinh thông, vừa võ công cái thế, lại có thể xuất khẩu thành chương, tùy tiện là có thể làm ra việc lưu danh thiên cổ rồi.
"Sư phụ không phải là vũ phu, quyền pháp của người chính là thơ phú tuyệt đỉnh, ta đã xem người luyện quyền, quyền pháp lúc cương mãnh như sa trường điểm binh, thiên quân vạn mã, nổi trống rung trời, mà lúc quyền pháp uyển chuyển, lại như tiễn chúc tây song, ba sơn dạ vũ (mưa đêm ở núi Ba), còn lúc giết người, lại như đồ tể điên cuồng đêm đêm mài dao, đế tính cũng phiêu diêu, sư phụ của ta hành quyền so với đọc thơ còn có ý vị hơn."
Hoắc Linh Nhi lắc đầu.
Vương Siêu cười cười, lại thở dài.
"Sư phụ không yên lòng? Là lo lắng ta đã giết Vũ Văn khiến người khó xử. Dù sao, người là lãnh tụ Đường Môn, lại cùng nàng ta sắp sửa kết hôn."
Hoắc Linh Nhi kín đáo nói.
"Ta cũng không phải lo lắng về điều đó, mà là lo lắng cho cô, không biết sau này cô có thể đạt tới cảnh giới đan đạo hay không, lại nói thêm về thời gian cô luyện võ, so với sư phụ thật ra còn nhiều hơn, nếu như sau này không thể đột phá mạnh, chỉ e...."
"Chỉ e cái gì?"
Hoắc Linh Nhi kỳ quái hỏi.
Vương Siêu cũng không nói, ánh mắt lẳng lặng nhìn ra phía ngoài.
Chỉ chốc lát đã nhìn thấy ở cửa một nữ tử vận đồ màu tím từ từ đi đến.
Nữ tử này chính là Đường Tử Trần.
Hoắc Linh Nhi cũng đã gặp Đường Tử Trần, thấy nàng xuất hiện, lập tức đứng lên, toàn thân căng thẳng, cứ như là đối mặt với áp lực lớn nhất trên thế giới.
Hoắc Linh Nhi cũng đã tiếp xúc qua với một vài cao thủ tuyệt đỉnh, biết được cao thủ như Đường Tử Trần lúc giao thủ với người ta, ánh mắt chợt lóe, một loại khí thế trạng thái tinh thần có thể tao cho người ta áp lực lớn, thậm chí khiến người ta sụp đổ, căn bản không cần phải ra tay, cho nên Hoắc Linh Nhi phòng bị từ trước.
Nàng đã giết người của Đường Tử Trần, trong lòng nghĩ rằng Đường Tử Trần nhất định sẽ tạo cho nàng một áp lực, cho nên nàng đã dồn lên toàn bộ tinh thần bản thân chuẩn bị chống đỡ lại.
Thế nhưng nằm ngoài dự tính, Đường Tử Trần cũng không gây cho nàng bất cứ áp lực gì.
Đường Tử Trần vừa đi vào, rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Vương Siêu.
"Ta vừa mới trở lại, đã đi trước xem qua thi thể của Vũ Văn, xương sống hắn ta bị gãy lìa, bụng dính một chưởng, sau đó thì tự sát, là luận võ công bằng. Nếu là luận võ, sinh tử thắng bại đều do số trời, không thể tính toán được." Đường Tử Trần hướng về phía Vương Siêu nói một câu, theo đó xoay người ánh mắt liếc nhìn Hoắc Linh Nhi, vẫn như cũ không hề phát ra bất cứ áp lực gì, chỉ là lắc đầu: "Bất quá, Hoắc Linh Nhi, cô ở đây luận võ công bằng mà giết chết thủ hạ của ta, ta cũng không thể không có bất cứ biểu hiện gì, thế này đi, ta cho cô thời gian ba năm, sau ba năm, chúng ta giao thủ, ấn định một trận sinh tử."
"Tử Trần tỷ tỷ, Y Hạ tiên sinh ở Hàn Quốc, ông ấy nói tại Võ Đạo đại hội có cơ hội có thể cùng tỷ giao thủ một trận, xác minh sự huyền bí của võ học."
Tokyo, Nhật Bản, trong phòng VIP của Hoàng Võ Hợp Khí Đạo tràng, hai người Thực Chi Tiểu Hoàn Tử, Đường Tử Trần ngồi ở phía sau Tháp Tháp Mễ, Đường Tử Trần vẫn như cũ mặc một bộ đồ màu tím, Tiểu Hoàn Tử vận một thân kimono hoa anh đào truyền thống của Nhật Bản, ngồi thẳng người, cẩn thận tỉ mỉ.
Phía ngoài mật thất hơn năm mươi mét, là một loại đại hán vận âu phục mặt mũi nghiêm túc, mang kính đen, đeo tai nghe cùng với vài nữ nhân mặc y phục đen, đi guốc gỗ, cầm đoản đao. Đám người đó đương nhiên là đám bảo tiêu tinh nhuệ của Tiểu Hoàn Tử Hoàng Võ Hội, đối lập với Hoàng Võ Hội đám bảo tiêu bên này của Đường Tử Trần chỉ có ba người, cùng với đàm người hùng hổ của đối phương căn bản vốn không thể sánh bằng, nhưng vẫn cứ đứng yên song song như vậy, cỗ khí thế của ba người rõ ràng đã áp đảo cả đám người Hoàng Võ Hội.
Ba người này đều là thiếu niên cùng mặc đồng phục một màu, một tên mặt mũi có vẻ lãnh khốc, một tên có vẻ ôn hòa, một tên thì bình thản, tướng mạo đều rất tuấn mỹ, nhưng trên người lại mang theo một núi thây biển máu, một cỗ khí chất lạnh thấu xương, đứng mặt đối mặt, làm cho người ta dường như là đang đứng trước mặt quỷ dạ xoa.
Lại nói về đám bảo tiêu của Hoàng Võ Hội, cũng có nhân vật rất lợi hại, đã trải đời nhiêu, nhưng đứng trước nhóm ba người này cũng thấy phát lạnh, mồ hôi ứa ra, cơ hồ bị ép tới không thể thở được!
Tình huống như vậy rất cổ quái, một đoàn bảo tiêu hung thần ác sát, khí chất trầm tĩnh lại bị khí thế của ba gã thiếu niên áp bách đến nỗi trên trán nổi lên tầng mồ hôi, giống như mèo chuột đứng chung một chỗ, hay một tên yếu mềm hiền hòa cùng một thằng côn đồ ngồi chung một chỗ.
"Ba người các ngươi, khiêm tốn một chút đi."
Mắt thấy toàn thân đám bảo tiêu của Hoàng Võ Hội khẩn trương đến cực điểm, thanh âm từ trong mật thất của Đường Tử Trần truyền ra.
Ba thiếu niên vừa nghe thanh âm Đường Tử Trần, sắc mặt lập tức hòa hoãn lại, lông mi khẽ buôn lỏng, khóe miệng nhếch nhếch.
Chỉ là một động tác của khuôn mặt đơn giản đó lập tức đã khiến cho khí chất chuyển đổi, khí chất vốn như là quỷ dạ xoa, núi thây biển máu bỗng nhiên lại ôn hòa.
Ba thiếu niên trong nháy mắt giống như từ ma quỷ biến thành ba học sinh.
Vù Vù! Cả hiện trường đang khẩn trương đến mức không khí hít thở cũng không thông lập tức hòa hoãn lại. Đám bảo tiêu của Hoàng Võ Hội ở đây bị áp lực lần này buông tha, dĩ nhiên phát ra sự rối loạn nho nhỏ.
Thực Chi Tiểu Hoàn Tử ngồi bên trong phòng nhìn thấy tình huống rõ ràng như thế, trong lòng cũng cả kinh.
Ba người mà Đường Tử Trần mang đến này, chỉ bằng việc thu liễm hơi thở bản thân lần này, sắc mặt biến đổi, công phu thay đổi khí chất hiển nhiên đã đến mực hóa kình, Tiểu Hoàn Tử khe khẽ đánh giá trong lòng, coi bản thân mình với ba gã này cũng thấy không nắm được phần thủ thắng.
"Khó trách thế lực Đường Môn lớn như vậy! Ba tùy tùng ti theo Đường Tử Trần, ta cũng không nắm được phần thắng. Điều này thực sự là quá......" Trong lòng Tiểu Hoàn Tử khiếp sợ là hiển nhiên. Nàng cũng là quyền pháp gia đứng đầu Nhật Bản, xếp trong số mười nhân vật, ai biết được thực lực ba gã thiếu niên lại cư nhiên không hề ở dưới nàng.
Đây là khái niệm gì? Nói cách khác, ba gã thiếu niên tùy tiện của Đường Môn, cũng có thể sánh được với quyền pháp gia đứng đầu Nhật Bản.
"Diệp Huyền năm đó được coi là thiên tài ở võ đạo, nhưng so với ba người trẻ tuổi, tựa hồ có vẻ không bằng được chăng? Chẳng lẽ Đường Môn thực sự sinh ra thiên tài? Điều này thật khó tưởng tượng."
"Tiểu Hoàn Tử, muội không cần kinh ngạc, ba vị này là ba người lãnh đạo của quân đoàn Tử Sắc tinh nhuệ Đường Môn chúng ta, cũng không phải nhân vật bình thường."
Đường Tử Trần tựa hồ thấy rõ ràng trong lòng Tiểu Hoàn Tử đang khiếp sợ, tùy ý cười cười, cũng không tỏ ra vẻ mê hoặc, thần bí.
"Quyền pháp của Y Hạ Nguyên nói như vậy đã đạt đến cảnh giới đan đạo, cho nên mới tự tin như vậy. Bất quá ở Võ Đạo đại hội lần này cao thủ nhiều như mây, Tiểu Hoàn Tử muội báo cho hắn một tiếng rằng vẫn nên cẩn thận một chút."
"Xem ra Đường Môn của Tử Trần tỷ tỷ rất có lòng tin việc tranh đoạt ngôi vị đệ nhất thiên hạ tại Võ Đạo đại hội lần này. Lần trước muội thua trong tay Vương Siêu tiên sinh một chiêu, còn muốn học tập thêm nữa." Tiểu Hoàn Tử cười rất ngọt ngào: "Vương Siêu tiên sinh giờ đây trong giới võ đạo thế giới là đệ nhất thiên hạ, nhưng danh tiếng làm người ta đố kỵ, chỉ sợ nhất định sẽ bị phiền toái không ít."
Các thế lực ngầm chính trên thế giới cũng biết được tin tức sau khi Vương Siêu cùng thủ lĩnh GOD đánh một trận, Tập đoàn ám sát GOD đã giải tán, tay thủ lĩnh ước chiến Vương Siêu tại Võ Đạo đại hội. Tổ chức ám sát GOD hùng bá toàn bộ thế giới ngầm đã nhiều năm, có chút tư cách kiêu hùng xã hội đen, bất kể là giới phương Tây hay giới Á Châu, nói ra đều biến sắc. Đối với tin tức cuộc ước chiến của hai người tại Võ Đạo đại hội lần này, tự nhiên sẽ khiến oanh động rất nhiều người.
Thế giới này có bao nhiêu? Có bao nhiêu nhân vật lợi hại? Đối với trận đấu đỉnh cao này sẽ có bao người chú ý đây? Sẽ có bao nhiêu nhân vật lợi hại cũng muốn chiếm được danh tiếng đó?
Tiểu Hoàn Tử cơ hồ tưởng tượng ra, tại Võ Đạo đại hội lần này sẽ có nhiều đặc sắc thế nào.
"Giới quyền pháp, giới hắc đạo, bào gồm cả chính phủ Nhật Bản các muội, cũng đang bí mật bố trí đúng không. Không thể để cho người Hoa chúng ta đạt được toàn bộ danh tiếng."
Đường Tử Trần tùy ý nói.
"Cái này…"
Tiểu Hoàn Tử trầm mặc một hồi, cũng không trả lời được.
Lần này Đường Tử Trần tới Nhật Bản, trước sau đã hội kiến bí mật với rất nhiều lão đại giới hắc đạo, quan viên chính phủ, một phát đổ vào khoản tiền mười lăm tỷ Mỹ kim, trở thành một trong những nhà tài trợ lớn nhất cho Võ Đạo đại hội. Chuyến đi này lập tức đã khiến cho Hiệp hội Võ đạo Nhật Hàn, một vài giới hắc đạo thậm chí cả chính phủ cũng chú ý.
Trong chính phủ và hắc đạo của hai nước Hàn Nhật cũng có nhân vật vô cùng khéo léo, đương nhiên cũng kịp phản ứng với Đường Môn xem xem con quái vật lớn này muốn làm gì.
Võ Đạo đại hội lần này vốn là hoạt động kinh tế của giới võ thuật Hàn Nhật, đề cao ảnh hưởng mà quảng cáo ra lần tranh tài. Nếu như bị Đường Môn biến thành cuộc tụ hội của giới võ thuật gia người Hoa trên thế giới, cái đó đối với giới võ thuật Hàn Nhật chính là sự đả kích nghiêm trọng tới cực điểm! Thậm chí sau này cũng không thể gượng dậy nổi! Không Thủ Đạo (Karate) Thái Quyền Đạo (Teakwondo), Kiếm đạo, Nhu Đạo (Judo), Hợp Khí Đạo (Hapkido) những võ thuật đó sẽ không còn thị trường nữa! Tới đâu cũng đều là võ thuật Trung Quốc!
Điểm này thì cả giới võ thuật Hàn Nhật, thậm chí là cả chính phủ lẫn xã hội đen cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Nói nghiêm trọng một chút, chính là mất mặt quốc thể! Mất mặt dân tộc!
Vốn là nhằm vào sự kiện lần này, người tổ chức của giới thể dục Hàn Nhật có thể nâng cao thứ tự một chút, ngăn cản quyền sư người Hoa ghi danh, đó là một đại hội mang tính chất làm ăn, tạo ra những tin tức đó, quy tắc mất rất dễ dàng thông qua, thế nhưng, hết lần này đến lần khác Đường Môn lại đưa ra khoản tài chính lớn, trở thành nhà tài trợ chính!
Tiền có thể mua tiên, trên thế giới không có ai cự tuyệt nổi sự dụ dỗ của đồng tiền. Đường Tử Trần tới đây tài trợ lần này, bản thân đã trở thành nhà tài trợ, hết thảy quy tắc mật đó đã không thể thực hiện được nữa, bởi vì bản thân nàng đã trở thành một phần của quy tắc mật.
Có thể nói, trong phút chốc Đường Môn trở thành nhà tài trợ chính, cũng nhất định đã là Võ Đạo đại hội của đại liên minh người Hoa trên toàn thế giới, cuộc luận võ tranh tài dưới tình huống đó đã chậm rãi mà khởi động!
Nếu quy tắc mật đã không có tác dụng, vậy là chỉ có sáng suốt mà làm thôi.
Đại lão của giới võ thuật, giới hắc đạo, phương diện Hội Thể dục của chính phủ tối ngày hôm qua đã bí mật triệu tập một hội nghị khẩn cấp, điều động khắp các cao thủ mọi mặt, khẩn cấp chống lại sự xâm lược của võ thuật người Hoa, muốn tại Võ Đạo đại hội, tỉnh táo lại đánh bại những quyền sư người Hoa! Giữ lại được quốc thể, đồng thời đánh tan sự bố trí của Đường Môn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hợp Khí Đạo Hoàng Võ Hội của Tiểu Hoàn Tử có quan hệ mật thiết cùng Đường Môn, biết rất nhiều tin tức, bản thân nàng cũng cũng bí mật họp hội nghị trong nhóm.
Cho nên Đường Tử Trần vừa hỏi tình huống này, nàng không trả lời được.
Đường Tử Trần nhìn thấy Tiểu Hoàn Tử chần chừ phun ra rồi lại nuốt vào, khẽ cười cười: "Chúng ta chỉ là tán ngẫu thôi, bọn muội đương nhiên là có bố trí bí mật, muội không nói cũng là chuyện đương nhiên, dù sao tại Võ Đạo đại hội cũng phải lấy cứng đối cứng, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, đến lúc đó có nói ngoài miệng cũng vô ích, đều bằng vào ai thân thủ cường tráng thôi."
"Cái đó là dĩ nhiên." Tiểu Hoàn Tử nét mặt hoàn hoãn một chút.
Vừa lúc đó, đột nhiên phía ngoài một người vội vàng chạy vào, cầm trong tay một phần điện báo đưa cho ba thiếu niên Đường Môn, một thiếu niên trong số đó tiếp lấy điện báo xem qua, đột nhiên lúc ấy sắc mặt đại biến. Lập tức đi đến.
"Thủ lĩnh, Môn chủ Đường Môn Nam Dương tại Paris phát điện khẩn."
"Ờ!" Đường Tử Trần tiếp lấy điện báo, khẽ nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức hiện lên một dáng vẻ cổ quái, đồng thời thân thể của nàng dựng dậy, "Đi, quay về Paris."
"Tử Trần tỷ tỷ, Vũ Văn và chúng tôi đều là người lãnh đạo cao cấp của quân đoàn Tử Sắc, là nhân vật quan trọng nhất của Đường Môn, cũng không thể so sánh với những người khác của Đường Môn, như thế nào mà nói chết thì chết sao...."
Trên máy bay quay trở về Paris, thiếu niên mới vừa rồi nhận tin tức trên điện báo, ngôn ngữ tuy rằng bình tĩnh nhưng ẩn tàng sự tức giận rất lớn, rõ ràng là đã cố kìm nén xuống.
"Vũ Văn thân kinh bách chiến, là kẻ xuất sắc nhất trong số chúng tôi. Cho dù lúc đối mặt truy sát với Song long của Mỹ đều không tệ chút nào, làm sao lại bị một tay đồ đệ của Vương Siêu giết chết được? Rõ ràng là do chính Vương Siêu tự mình ra tay...." Một thiếu niên khẽ nheo ánh mắt lại, ngón tay khẽ vòng chặt lại, phảng phát như lưỡi câu.
"Người Tử Trần tỷ tỷ coi trọng không phải là người như vậy, nếu không, thủ lĩnh GOD cũng sẽ không tự mình ước chiến với hắn, thiên tài trên thế giời này có rất nhiều, nhất là thiên tài về võ thuật. Vũ Văn chúng ta cũng rõ ràng, hắn cùng với người ta luận võ đã nhiều, nhưng nếu không nắm chắc khả năng, sẽ không dễ dàng khiêu chiến với Vương Siêu. Các ngươi từng xem qua hắn ta khiêu chiến với thủ lĩnh GOD chưa? Nếu như là Vũ Văn bởi vì luận võ mà chết, như vậy cũng coi như chẳng ra cái gì, tài nghệ chẳng bằng người ta."
Một gã thiếu niên tỉnh táo phân tích.
Đường Tử Trần ở phía trước nhắm mắt lại, không để ý tới đám thủ hạ thảo luận.
"Hung hiểm vạn phần! Cơ hồ là cửu tử nhất sinh, có thể sống lại cơ hồ là dựa hết vào vận khí." Bên trong Võ Đang kiếm thuật đàn tràng, Vương Siêu sắc mặt bình tĩnh, cẩn thận nghe Hoắc Linh Nhi trình bày biến hóa ở cuộc luận võ với Vũ Văn, trong lòng cũng có chút khiếp sợ.
"Quyền pháp của Vũ Văn tinh thâm, hơn nữa đã trải qua vô số lần sinh tử đánh giết, khí chất, tinh thần, khí lực đều là thượng thừa, kể cả danh gia quyền pháp trên thế giới dụng phải hắn cũng không phải là đối thủ, cô lần này có thể chiến thắng hắn, có thể nói là hắn đã trúng mưu kế trong đả pháp, bằng không, cô ngay đến hai thành cơ hội cũng không có."
Vương Siêu đứng lên, biểu diễn một chút Bát Quái Chưởng của Song Xà Hình, lại diễn luyện một chút Ngọc Hoàn Bộ của Quý Phi Túy Tửu, cuối cùng ngã xuống mặt đất, trở mình dậy, đánh hư chiêu Phiên Thiên Ấn, đột nhiên thấp người, bụng phát ra âm thanh, tay vô thanh vô thức phát ra chém một đường mang ý vị thâu thiên.
Lần này hắn thi triển ra "Trảm Xích Long" ý cảnh linh lợi tròn trịa, chợt lóe rồi biến mất, Hoắc Linh Nhi nhìn trong mắt chỉ cảm thấy trong đầu giống như mộng xuân (ảo mộng), sau đó, không còn dấu vết nữa, rồi lại có ý vị sâu xa, nhưng lại không thực tế.
"Nhân tự thu hồng lai hữu tín, sự như xuân mộng liễu vô ngân....."
(Người tựa như thu hồng đến có thật, chuyện lại tựa như mông xuân một chút còn vết tích...)
Hoắc Linh Nhi nhìn Vương Siêu thi triênra chiêu thức "Trảm Xích Long" ấy, trong đầu đột nhiên hiện ra ý cảnh hai câu thơ, nâng hai má, từ trong miệng đọc ra.
"Nhân tự thu hồng lai hữu tín, sự như xuân mộng liễu vô ngân?"
Vương Siêu dừng lại một chút, nghe thấy hai câu thơ trong miệng Hoắc Linh Nhi, tinh tế nghiềm ngẫm: "Một chiêu Trảm Xích Long của ta này chính là lừa dối, đột nhiên xuất một tay, chắt đứt đi căn nguyên phàm tục, tục nhân muốn như hồng hộc (thiên nga) hậu điểu (chim di trú) của trời thu. Mọi việc đều là có thực, nhưng sau khi chém ra, vượt qua giới hạn của thiên nhân, con người liền giống như mộng xuân, tốt đẹp cởi mở, rồi lại không dấu vết, tựa như thật, tựa như ảo. Hai câu thơ mang ý cảnh tinh thông quyền lý, ai là người làm thơ?"
"Sư phụ, người làm bài thơ này cũng không phải là bậc võ lâm cao thủ gì, đó là Tô Đông Pha (Tô Đông Pha [-] nhà thơ và nhà thư pháp thời Bắc Tống, còn có tên khác là Tô Thức - dịch giả)." Hoắc Linh Nhi cười hì hì một tiếng. "Tô Đông Pha đó thông thiện lý, hai câu thơ này là nói về xuất thế và nhập thế của cảnh giới làm người, người ở trần thế, chú trọng chữ tín mà sinh ra, muốn như mộng xuân không dấu vết, sự xuất thế của Tô Đông Pha, rồi lại không học Tứ đại giai không của Phật giáo, lại không học Thái thượng vong tình của Đạo gia, mà lại là một cuộc mộng xuân, cảnh giới xuất thế như vậy, không cứng nhắc rập khuôn, không vô tình, thật tiêu sái."
"Là thơ của Tô Đông Pha sao?" Vương Siêu cười cười, thở dài: "Ta đọc sách không nhiều lắm, đối với thơ phú cũng không nghiên cứu, đơn giản chỉ là một kẻ vũ phu, bất quá cảnh giới của thơ phú thư họa cùng cảnh giới của quyền pháp cũng như nhau. Đọc sách đánh đàn có thể nuôi dưỡng khí chất của con người, điều hòa khí huyết, quyền pháp cũng như vậy. Ài! Học thiện đến cảnh giới tối cao, tính tình nói là một cái kỳ ảo linh hoạt. Học đạo đến cảnh giới tối cao, chú trọng một cái Thái thượng vong tình. Cũng không tốt, chúng ta là con người, chu dù ra khỏi nhân thế, đả phá hư khoong, cũng chỉ coi như một cuộc mộng xuân, vừa tốt đẹp lại lạnh nhạt không dấu vết."
Một kẻ đọc sách viết chữ, tính tình trầm tĩnh, thân thể cũng sẽ ngày càng tốt, cái gọi là dưỡng khí đọc sách, cái đó cùng kẻ luyện quyền cũng giống nhau, chỉ là luyện quyền còn có đả pháp, với đọc sách viết chữ có bất đồng.
Hồi Cao trung Vương Siêu cũng không có học, chỉ biết một chút quyền phổ, đánh người giết người, đối với ý cảnh ý vị của
phương diện văn học không nghiên cứu chút nào, có thể nói là một vũ phu, đúng là như ngưu nhân vậy, cái gì cũng đều tinh thông, vừa võ công cái thế, lại có thể xuất khẩu thành chương, tùy tiện là có thể làm ra việc lưu danh thiên cổ rồi.
"Sư phụ không phải là vũ phu, quyền pháp của người chính là thơ phú tuyệt đỉnh, ta đã xem người luyện quyền, quyền pháp lúc cương mãnh như sa trường điểm binh, thiên quân vạn mã, nổi trống rung trời, mà lúc quyền pháp uyển chuyển, lại như tiễn chúc tây song, ba sơn dạ vũ (mưa đêm ở núi Ba), còn lúc giết người, lại như đồ tể điên cuồng đêm đêm mài dao, đế tính cũng phiêu diêu, sư phụ của ta hành quyền so với đọc thơ còn có ý vị hơn."
Hoắc Linh Nhi lắc đầu.
Vương Siêu cười cười, lại thở dài.
"Sư phụ không yên lòng? Là lo lắng ta đã giết Vũ Văn khiến người khó xử. Dù sao, người là lãnh tụ Đường Môn, lại cùng nàng ta sắp sửa kết hôn."
Hoắc Linh Nhi kín đáo nói.
"Ta cũng không phải lo lắng về điều đó, mà là lo lắng cho cô, không biết sau này cô có thể đạt tới cảnh giới đan đạo hay không, lại nói thêm về thời gian cô luyện võ, so với sư phụ thật ra còn nhiều hơn, nếu như sau này không thể đột phá mạnh, chỉ e...."
"Chỉ e cái gì?"
Hoắc Linh Nhi kỳ quái hỏi.
Vương Siêu cũng không nói, ánh mắt lẳng lặng nhìn ra phía ngoài.
Chỉ chốc lát đã nhìn thấy ở cửa một nữ tử vận đồ màu tím từ từ đi đến.
Nữ tử này chính là Đường Tử Trần.
Hoắc Linh Nhi cũng đã gặp Đường Tử Trần, thấy nàng xuất hiện, lập tức đứng lên, toàn thân căng thẳng, cứ như là đối mặt với áp lực lớn nhất trên thế giới.
Hoắc Linh Nhi cũng đã tiếp xúc qua với một vài cao thủ tuyệt đỉnh, biết được cao thủ như Đường Tử Trần lúc giao thủ với người ta, ánh mắt chợt lóe, một loại khí thế trạng thái tinh thần có thể tao cho người ta áp lực lớn, thậm chí khiến người ta sụp đổ, căn bản không cần phải ra tay, cho nên Hoắc Linh Nhi phòng bị từ trước.
Nàng đã giết người của Đường Tử Trần, trong lòng nghĩ rằng Đường Tử Trần nhất định sẽ tạo cho nàng một áp lực, cho nên nàng đã dồn lên toàn bộ tinh thần bản thân chuẩn bị chống đỡ lại.
Thế nhưng nằm ngoài dự tính, Đường Tử Trần cũng không gây cho nàng bất cứ áp lực gì.
Đường Tử Trần vừa đi vào, rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Vương Siêu.
"Ta vừa mới trở lại, đã đi trước xem qua thi thể của Vũ Văn, xương sống hắn ta bị gãy lìa, bụng dính một chưởng, sau đó thì tự sát, là luận võ công bằng. Nếu là luận võ, sinh tử thắng bại đều do số trời, không thể tính toán được." Đường Tử Trần hướng về phía Vương Siêu nói một câu, theo đó xoay người ánh mắt liếc nhìn Hoắc Linh Nhi, vẫn như cũ không hề phát ra bất cứ áp lực gì, chỉ là lắc đầu: "Bất quá, Hoắc Linh Nhi, cô ở đây luận võ công bằng mà giết chết thủ hạ của ta, ta cũng không thể không có bất cứ biểu hiện gì, thế này đi, ta cho cô thời gian ba năm, sau ba năm, chúng ta giao thủ, ấn định một trận sinh tử."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Tử Trần tỷ tỷ, Y Hạ tiên sinh ở Hàn Quốc, ông ấy nói tại Võ Đạo đại hội có cơ hội có thể cùng tỷ giao thủ một trận, xác minh sự huyền bí của võ học."
Tokyo, Nhật Bản, trong phòng VIP của Hoàng Võ Hợp Khí Đạo tràng, hai người Thực Chi Tiểu Hoàn Tử, Đường Tử Trần ngồi ở phía sau Tháp Tháp Mễ, Đường Tử Trần vẫn như cũ mặc một bộ đồ màu tím, Tiểu Hoàn Tử vận một thân kimono hoa anh đào truyền thống của Nhật Bản, ngồi thẳng người, cẩn thận tỉ mỉ.
Phía ngoài mật thất hơn năm mươi mét, là một loại đại hán vận âu phục mặt mũi nghiêm túc, mang kính đen, đeo tai nghe cùng với vài nữ nhân mặc y phục đen, đi guốc gỗ, cầm đoản đao. Đám người đó đương nhiên là đám bảo tiêu tinh nhuệ của Tiểu Hoàn Tử Hoàng Võ Hội, đối lập với Hoàng Võ Hội đám bảo tiêu bên này của Đường Tử Trần chỉ có ba người, cùng với đàm người hùng hổ của đối phương căn bản vốn không thể sánh bằng, nhưng vẫn cứ đứng yên song song như vậy, cỗ khí thế của ba người rõ ràng đã áp đảo cả đám người Hoàng Võ Hội.
Ba người này đều là thiếu niên cùng mặc đồng phục một màu, một tên mặt mũi có vẻ lãnh khốc, một tên có vẻ ôn hòa, một tên thì bình thản, tướng mạo đều rất tuấn mỹ, nhưng trên người lại mang theo một núi thây biển máu, một cỗ khí chất lạnh thấu xương, đứng mặt đối mặt, làm cho người ta dường như là đang đứng trước mặt quỷ dạ xoa.
Lại nói về đám bảo tiêu của Hoàng Võ Hội, cũng có nhân vật rất lợi hại, đã trải đời nhiêu, nhưng đứng trước nhóm ba người này cũng thấy phát lạnh, mồ hôi ứa ra, cơ hồ bị ép tới không thể thở được!
Tình huống như vậy rất cổ quái, một đoàn bảo tiêu hung thần ác sát, khí chất trầm tĩnh lại bị khí thế của ba gã thiếu niên áp bách đến nỗi trên trán nổi lên tầng mồ hôi, giống như mèo chuột đứng chung một chỗ, hay một tên yếu mềm hiền hòa cùng một thằng côn đồ ngồi chung một chỗ.
"Ba người các ngươi, khiêm tốn một chút đi."
Mắt thấy toàn thân đám bảo tiêu của Hoàng Võ Hội khẩn trương đến cực điểm, thanh âm từ trong mật thất của Đường Tử Trần truyền ra.
Ba thiếu niên vừa nghe thanh âm Đường Tử Trần, sắc mặt lập tức hòa hoãn lại, lông mi khẽ buôn lỏng, khóe miệng nhếch nhếch.
Chỉ là một động tác của khuôn mặt đơn giản đó lập tức đã khiến cho khí chất chuyển đổi, khí chất vốn như là quỷ dạ xoa, núi thây biển máu bỗng nhiên lại ôn hòa.
Ba thiếu niên trong nháy mắt giống như từ ma quỷ biến thành ba học sinh.
Vù Vù! Cả hiện trường đang khẩn trương đến mức không khí hít thở cũng không thông lập tức hòa hoãn lại. Đám bảo tiêu của Hoàng Võ Hội ở đây bị áp lực lần này buông tha, dĩ nhiên phát ra sự rối loạn nho nhỏ.
Thực Chi Tiểu Hoàn Tử ngồi bên trong phòng nhìn thấy tình huống rõ ràng như thế, trong lòng cũng cả kinh.
Ba người mà Đường Tử Trần mang đến này, chỉ bằng việc thu liễm hơi thở bản thân lần này, sắc mặt biến đổi, công phu thay đổi khí chất hiển nhiên đã đến mực hóa kình, Tiểu Hoàn Tử khe khẽ đánh giá trong lòng, coi bản thân mình với ba gã này cũng thấy không nắm được phần thủ thắng.
"Khó trách thế lực Đường Môn lớn như vậy! Ba tùy tùng ti theo Đường Tử Trần, ta cũng không nắm được phần thắng. Điều này thực sự là quá......" Trong lòng Tiểu Hoàn Tử khiếp sợ là hiển nhiên. Nàng cũng là quyền pháp gia đứng đầu Nhật Bản, xếp trong số mười nhân vật, ai biết được thực lực ba gã thiếu niên lại cư nhiên không hề ở dưới nàng.
Đây là khái niệm gì? Nói cách khác, ba gã thiếu niên tùy tiện của Đường Môn, cũng có thể sánh được với quyền pháp gia đứng đầu Nhật Bản.
"Diệp Huyền năm đó được coi là thiên tài ở võ đạo, nhưng so với ba người trẻ tuổi, tựa hồ có vẻ không bằng được chăng? Chẳng lẽ Đường Môn thực sự sinh ra thiên tài? Điều này thật khó tưởng tượng."
"Tiểu Hoàn Tử, muội không cần kinh ngạc, ba vị này là ba người lãnh đạo của quân đoàn Tử Sắc tinh nhuệ Đường Môn chúng ta, cũng không phải nhân vật bình thường."
Đường Tử Trần tựa hồ thấy rõ ràng trong lòng Tiểu Hoàn Tử đang khiếp sợ, tùy ý cười cười, cũng không tỏ ra vẻ mê hoặc, thần bí.
"Quyền pháp của Y Hạ Nguyên nói như vậy đã đạt đến cảnh giới đan đạo, cho nên mới tự tin như vậy. Bất quá ở Võ Đạo đại hội lần này cao thủ nhiều như mây, Tiểu Hoàn Tử muội báo cho hắn một tiếng rằng vẫn nên cẩn thận một chút."
"Xem ra Đường Môn của Tử Trần tỷ tỷ rất có lòng tin việc tranh đoạt ngôi vị đệ nhất thiên hạ tại Võ Đạo đại hội lần này. Lần trước muội thua trong tay Vương Siêu tiên sinh một chiêu, còn muốn học tập thêm nữa." Tiểu Hoàn Tử cười rất ngọt ngào: "Vương Siêu tiên sinh giờ đây trong giới võ đạo thế giới là đệ nhất thiên hạ, nhưng danh tiếng làm người ta đố kỵ, chỉ sợ nhất định sẽ bị phiền toái không ít."
Các thế lực ngầm chính trên thế giới cũng biết được tin tức sau khi Vương Siêu cùng thủ lĩnh GOD đánh một trận, Tập đoàn ám sát GOD đã giải tán, tay thủ lĩnh ước chiến Vương Siêu tại Võ Đạo đại hội. Tổ chức ám sát GOD hùng bá toàn bộ thế giới ngầm đã nhiều năm, có chút tư cách kiêu hùng xã hội đen, bất kể là giới phương Tây hay giới Á Châu, nói ra đều biến sắc. Đối với tin tức cuộc ước chiến của hai người tại Võ Đạo đại hội lần này, tự nhiên sẽ khiến oanh động rất nhiều người.
Thế giới này có bao nhiêu? Có bao nhiêu nhân vật lợi hại? Đối với trận đấu đỉnh cao này sẽ có bao người chú ý đây? Sẽ có bao nhiêu nhân vật lợi hại cũng muốn chiếm được danh tiếng đó?
Tiểu Hoàn Tử cơ hồ tưởng tượng ra, tại Võ Đạo đại hội lần này sẽ có nhiều đặc sắc thế nào.
"Giới quyền pháp, giới hắc đạo, bào gồm cả chính phủ Nhật Bản các muội, cũng đang bí mật bố trí đúng không. Không thể để cho người Hoa chúng ta đạt được toàn bộ danh tiếng."
Đường Tử Trần tùy ý nói.
"Cái này…"
Tiểu Hoàn Tử trầm mặc một hồi, cũng không trả lời được.
Lần này Đường Tử Trần tới Nhật Bản, trước sau đã hội kiến bí mật với rất nhiều lão đại giới hắc đạo, quan viên chính phủ, một phát đổ vào khoản tiền mười lăm tỷ Mỹ kim, trở thành một trong những nhà tài trợ lớn nhất cho Võ Đạo đại hội. Chuyến đi này lập tức đã khiến cho Hiệp hội Võ đạo Nhật Hàn, một vài giới hắc đạo thậm chí cả chính phủ cũng chú ý.
Trong chính phủ và hắc đạo của hai nước Hàn Nhật cũng có nhân vật vô cùng khéo léo, đương nhiên cũng kịp phản ứng với Đường Môn xem xem con quái vật lớn này muốn làm gì.
Võ Đạo đại hội lần này vốn là hoạt động kinh tế của giới võ thuật Hàn Nhật, đề cao ảnh hưởng mà quảng cáo ra lần tranh tài. Nếu như bị Đường Môn biến thành cuộc tụ hội của giới võ thuật gia người Hoa trên thế giới, cái đó đối với giới võ thuật Hàn Nhật chính là sự đả kích nghiêm trọng tới cực điểm! Thậm chí sau này cũng không thể gượng dậy nổi! Không Thủ Đạo (Karate) Thái Quyền Đạo (Teakwondo), Kiếm đạo, Nhu Đạo (Judo), Hợp Khí Đạo (Hapkido) những võ thuật đó sẽ không còn thị trường nữa! Tới đâu cũng đều là võ thuật Trung Quốc!
Điểm này thì cả giới võ thuật Hàn Nhật, thậm chí là cả chính phủ lẫn xã hội đen cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Nói nghiêm trọng một chút, chính là mất mặt quốc thể! Mất mặt dân tộc!
Vốn là nhằm vào sự kiện lần này, người tổ chức của giới thể dục Hàn Nhật có thể nâng cao thứ tự một chút, ngăn cản quyền sư người Hoa ghi danh, đó là một đại hội mang tính chất làm ăn, tạo ra những tin tức đó, quy tắc mất rất dễ dàng thông qua, thế nhưng, hết lần này đến lần khác Đường Môn lại đưa ra khoản tài chính lớn, trở thành nhà tài trợ chính!
Tiền có thể mua tiên, trên thế giới không có ai cự tuyệt nổi sự dụ dỗ của đồng tiền. Đường Tử Trần tới đây tài trợ lần này, bản thân đã trở thành nhà tài trợ, hết thảy quy tắc mật đó đã không thể thực hiện được nữa, bởi vì bản thân nàng đã trở thành một phần của quy tắc mật.
Có thể nói, trong phút chốc Đường Môn trở thành nhà tài trợ chính, cũng nhất định đã là Võ Đạo đại hội của đại liên minh người Hoa trên toàn thế giới, cuộc luận võ tranh tài dưới tình huống đó đã chậm rãi mà khởi động!
Nếu quy tắc mật đã không có tác dụng, vậy là chỉ có sáng suốt mà làm thôi.
Đại lão của giới võ thuật, giới hắc đạo, phương diện Hội Thể dục của chính phủ tối ngày hôm qua đã bí mật triệu tập một hội nghị khẩn cấp, điều động khắp các cao thủ mọi mặt, khẩn cấp chống lại sự xâm lược của võ thuật người Hoa, muốn tại Võ Đạo đại hội, tỉnh táo lại đánh bại những quyền sư người Hoa! Giữ lại được quốc thể, đồng thời đánh tan sự bố trí của Đường Môn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hợp Khí Đạo Hoàng Võ Hội của Tiểu Hoàn Tử có quan hệ mật thiết cùng Đường Môn, biết rất nhiều tin tức, bản thân nàng cũng cũng bí mật họp hội nghị trong nhóm.
Cho nên Đường Tử Trần vừa hỏi tình huống này, nàng không trả lời được.
Đường Tử Trần nhìn thấy Tiểu Hoàn Tử chần chừ phun ra rồi lại nuốt vào, khẽ cười cười: "Chúng ta chỉ là tán ngẫu thôi, bọn muội đương nhiên là có bố trí bí mật, muội không nói cũng là chuyện đương nhiên, dù sao tại Võ Đạo đại hội cũng phải lấy cứng đối cứng, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, đến lúc đó có nói ngoài miệng cũng vô ích, đều bằng vào ai thân thủ cường tráng thôi."
"Cái đó là dĩ nhiên." Tiểu Hoàn Tử nét mặt hoàn hoãn một chút.
Vừa lúc đó, đột nhiên phía ngoài một người vội vàng chạy vào, cầm trong tay một phần điện báo đưa cho ba thiếu niên Đường Môn, một thiếu niên trong số đó tiếp lấy điện báo xem qua, đột nhiên lúc ấy sắc mặt đại biến. Lập tức đi đến.
"Thủ lĩnh, Môn chủ Đường Môn Nam Dương tại Paris phát điện khẩn."
"Ờ!" Đường Tử Trần tiếp lấy điện báo, khẽ nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức hiện lên một dáng vẻ cổ quái, đồng thời thân thể của nàng dựng dậy, "Đi, quay về Paris."
"Tử Trần tỷ tỷ, Vũ Văn và chúng tôi đều là người lãnh đạo cao cấp của quân đoàn Tử Sắc, là nhân vật quan trọng nhất của Đường Môn, cũng không thể so sánh với những người khác của Đường Môn, như thế nào mà nói chết thì chết sao...."
Trên máy bay quay trở về Paris, thiếu niên mới vừa rồi nhận tin tức trên điện báo, ngôn ngữ tuy rằng bình tĩnh nhưng ẩn tàng sự tức giận rất lớn, rõ ràng là đã cố kìm nén xuống.
"Vũ Văn thân kinh bách chiến, là kẻ xuất sắc nhất trong số chúng tôi. Cho dù lúc đối mặt truy sát với Song long của Mỹ đều không tệ chút nào, làm sao lại bị một tay đồ đệ của Vương Siêu giết chết được? Rõ ràng là do chính Vương Siêu tự mình ra tay...." Một thiếu niên khẽ nheo ánh mắt lại, ngón tay khẽ vòng chặt lại, phảng phát như lưỡi câu.
"Người Tử Trần tỷ tỷ coi trọng không phải là người như vậy, nếu không, thủ lĩnh GOD cũng sẽ không tự mình ước chiến với hắn, thiên tài trên thế giời này có rất nhiều, nhất là thiên tài về võ thuật. Vũ Văn chúng ta cũng rõ ràng, hắn cùng với người ta luận võ đã nhiều, nhưng nếu không nắm chắc khả năng, sẽ không dễ dàng khiêu chiến với Vương Siêu. Các ngươi từng xem qua hắn ta khiêu chiến với thủ lĩnh GOD chưa? Nếu như là Vũ Văn bởi vì luận võ mà chết, như vậy cũng coi như chẳng ra cái gì, tài nghệ chẳng bằng người ta."
Một gã thiếu niên tỉnh táo phân tích.
Đường Tử Trần ở phía trước nhắm mắt lại, không để ý tới đám thủ hạ thảo luận.
"Hung hiểm vạn phần! Cơ hồ là cửu tử nhất sinh, có thể sống lại cơ hồ là dựa hết vào vận khí." Bên trong Võ Đang kiếm thuật đàn tràng, Vương Siêu sắc mặt bình tĩnh, cẩn thận nghe Hoắc Linh Nhi trình bày biến hóa ở cuộc luận võ với Vũ Văn, trong lòng cũng có chút khiếp sợ.
"Quyền pháp của Vũ Văn tinh thâm, hơn nữa đã trải qua vô số lần sinh tử đánh giết, khí chất, tinh thần, khí lực đều là thượng thừa, kể cả danh gia quyền pháp trên thế giới dụng phải hắn cũng không phải là đối thủ, cô lần này có thể chiến thắng hắn, có thể nói là hắn đã trúng mưu kế trong đả pháp, bằng không, cô ngay đến hai thành cơ hội cũng không có."
Vương Siêu đứng lên, biểu diễn một chút Bát Quái Chưởng của Song Xà Hình, lại diễn luyện một chút Ngọc Hoàn Bộ của Quý Phi Túy Tửu, cuối cùng ngã xuống mặt đất, trở mình dậy, đánh hư chiêu Phiên Thiên Ấn, đột nhiên thấp người, bụng phát ra âm thanh, tay vô thanh vô thức phát ra chém một đường mang ý vị thâu thiên.
Lần này hắn thi triển ra "Trảm Xích Long" ý cảnh linh lợi tròn trịa, chợt lóe rồi biến mất, Hoắc Linh Nhi nhìn trong mắt chỉ cảm thấy trong đầu giống như mộng xuân (ảo mộng), sau đó, không còn dấu vết nữa, rồi lại có ý vị sâu xa, nhưng lại không thực tế.
"Nhân tự thu hồng lai hữu tín, sự như xuân mộng liễu vô ngân....."
(Người tựa như thu hồng đến có thật, chuyện lại tựa như mông xuân một chút còn vết tích...)
Hoắc Linh Nhi nhìn Vương Siêu thi triênra chiêu thức "Trảm Xích Long" ấy, trong đầu đột nhiên hiện ra ý cảnh hai câu thơ, nâng hai má, từ trong miệng đọc ra.
"Nhân tự thu hồng lai hữu tín, sự như xuân mộng liễu vô ngân?"
Vương Siêu dừng lại một chút, nghe thấy hai câu thơ trong miệng Hoắc Linh Nhi, tinh tế nghiềm ngẫm: "Một chiêu Trảm Xích Long của ta này chính là lừa dối, đột nhiên xuất một tay, chắt đứt đi căn nguyên phàm tục, tục nhân muốn như hồng hộc (thiên nga) hậu điểu (chim di trú) của trời thu. Mọi việc đều là có thực, nhưng sau khi chém ra, vượt qua giới hạn của thiên nhân, con người liền giống như mộng xuân, tốt đẹp cởi mở, rồi lại không dấu vết, tựa như thật, tựa như ảo. Hai câu thơ mang ý cảnh tinh thông quyền lý, ai là người làm thơ?"
"Sư phụ, người làm bài thơ này cũng không phải là bậc võ lâm cao thủ gì, đó là Tô Đông Pha (Tô Đông Pha [1037-1101] nhà thơ và nhà thư pháp thời Bắc Tống, còn có tên khác là Tô Thức - dịch giả)." Hoắc Linh Nhi cười hì hì một tiếng. "Tô Đông Pha đó thông thiện lý, hai câu thơ này là nói về xuất thế và nhập thế của cảnh giới làm người, người ở trần thế, chú trọng chữ tín mà sinh ra, muốn như mộng xuân không dấu vết, sự xuất thế của Tô Đông Pha, rồi lại không học Tứ đại giai không của Phật giáo, lại không học Thái thượng vong tình của Đạo gia, mà lại là một cuộc mộng xuân, cảnh giới xuất thế như vậy, không cứng nhắc rập khuôn, không vô tình, thật tiêu sái."
"Là thơ của Tô Đông Pha sao?" Vương Siêu cười cười, thở dài: "Ta đọc sách không nhiều lắm, đối với thơ phú cũng không nghiên cứu, đơn giản chỉ là một kẻ vũ phu, bất quá cảnh giới của thơ phú thư họa cùng cảnh giới của quyền pháp cũng như nhau. Đọc sách đánh đàn có thể nuôi dưỡng khí chất của con người, điều hòa khí huyết, quyền pháp cũng như vậy. Ài! Học thiện đến cảnh giới tối cao, tính tình nói là một cái kỳ ảo linh hoạt. Học đạo đến cảnh giới tối cao, chú trọng một cái Thái thượng vong tình. Cũng không tốt, chúng ta là con người, chu dù ra khỏi nhân thế, đả phá hư khoong, cũng chỉ coi như một cuộc mộng xuân, vừa tốt đẹp lại lạnh nhạt không dấu vết."
Một kẻ đọc sách viết chữ, tính tình trầm tĩnh, thân thể cũng sẽ ngày càng tốt, cái gọi là dưỡng khí đọc sách, cái đó cùng kẻ luyện quyền cũng giống nhau, chỉ là luyện quyền còn có đả pháp, với đọc sách viết chữ có bất đồng.
Hồi Cao trung Vương Siêu cũng không có học, chỉ biết một chút quyền phổ, đánh người giết người, đối với ý cảnh ý vị của
phương diện văn học không nghiên cứu chút nào, có thể nói là một vũ phu, đúng là như ngưu nhân vậy, cái gì cũng đều tinh thông, vừa võ công cái thế, lại có thể xuất khẩu thành chương, tùy tiện là có thể làm ra việc lưu danh thiên cổ rồi.
"Sư phụ không phải là vũ phu, quyền pháp của người chính là thơ phú tuyệt đỉnh, ta đã xem người luyện quyền, quyền pháp lúc cương mãnh như sa trường điểm binh, thiên quân vạn mã, nổi trống rung trời, mà lúc quyền pháp uyển chuyển, lại như tiễn chúc tây song, ba sơn dạ vũ (mưa đêm ở núi Ba), còn lúc giết người, lại như đồ tể điên cuồng đêm đêm mài dao, đế tính cũng phiêu diêu, sư phụ của ta hành quyền so với đọc thơ còn có ý vị hơn."
Hoắc Linh Nhi lắc đầu.
Vương Siêu cười cười, lại thở dài.
"Sư phụ không yên lòng? Là lo lắng ta đã giết Vũ Văn khiến người khó xử. Dù sao, người là lãnh tụ Đường Môn, lại cùng nàng ta sắp sửa kết hôn."
Hoắc Linh Nhi kín đáo nói.
"Ta cũng không phải lo lắng về điều đó, mà là lo lắng cho cô, không biết sau này cô có thể đạt tới cảnh giới đan đạo hay không, lại nói thêm về thời gian cô luyện võ, so với sư phụ thật ra còn nhiều hơn, nếu như sau này không thể đột phá mạnh, chỉ e...."
"Chỉ e cái gì?"
Hoắc Linh Nhi kỳ quái hỏi.
Vương Siêu cũng không nói, ánh mắt lẳng lặng nhìn ra phía ngoài.
Chỉ chốc lát đã nhìn thấy ở cửa một nữ tử vận đồ màu tím từ từ đi đến.
Nữ tử này chính là Đường Tử Trần.
Hoắc Linh Nhi cũng đã gặp Đường Tử Trần, thấy nàng xuất hiện, lập tức đứng lên, toàn thân căng thẳng, cứ như là đối mặt với áp lực lớn nhất trên thế giới.
Hoắc Linh Nhi cũng đã tiếp xúc qua với một vài cao thủ tuyệt đỉnh, biết được cao thủ như Đường Tử Trần lúc giao thủ với người ta, ánh mắt chợt lóe, một loại khí thế trạng thái tinh thần có thể tao cho người ta áp lực lớn, thậm chí khiến người ta sụp đổ, căn bản không cần phải ra tay, cho nên Hoắc Linh Nhi phòng bị từ trước.
Nàng đã giết người của Đường Tử Trần, trong lòng nghĩ rằng Đường Tử Trần nhất định sẽ tạo cho nàng một áp lực, cho nên nàng đã dồn lên toàn bộ tinh thần bản thân chuẩn bị chống đỡ lại.
Thế nhưng nằm ngoài dự tính, Đường Tử Trần cũng không gây cho nàng bất cứ áp lực gì.
Đường Tử Trần vừa đi vào, rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Vương Siêu.
"Ta vừa mới trở lại, đã đi trước xem qua thi thể của Vũ Văn, xương sống hắn ta bị gãy lìa, bụng dính một chưởng, sau đó thì tự sát, là luận võ công bằng. Nếu là luận võ, sinh tử thắng bại đều do số trời, không thể tính toán được." Đường Tử Trần hướng về phía Vương Siêu nói một câu, theo đó xoay người ánh mắt liếc nhìn Hoắc Linh Nhi, vẫn như cũ không hề phát ra bất cứ áp lực gì, chỉ là lắc đầu: "Bất quá, Hoắc Linh Nhi, cô ở đây luận võ công bằng mà giết chết thủ hạ của ta, ta cũng không thể không có bất cứ biểu hiện gì, thế này đi, ta cho cô thời gian ba năm, sau ba năm, chúng ta giao thủ, ấn định một trận sinh tử."