"Ồ? Cô chém đứt được râu của Vương Khanh ư? Mà Vương Khanh thì chỉ chém rách được một mảnh áo của cô? Quả nhiên là hảo đao pháp, nhìn không ra, nhìn không ra."
Vương Siêu vừa nghe thấy lời nói ngạo nghễ của cô gái Hồng môn này, mắt lập tức sáng lên: "Tôi bình sinh đã gặp nhiều người dùng binh khí, kiếm của Lâm Đình Phong là một, đại thiết thương của giáo quan quốc nội Lưu Mộc Bạch là hai, còn có sát thủ Kỳ Bá của Tư Đồ gia của Hồng môn nước Mỹ sử dụng Thiếu Lâm mai hoa châm cũng xuất thần nhập hóa, Giải Ngưu đao của Vương Khanh của Thái Bạch tử lâu Hoang Thanh bang cũng phi thường xuất sắc, nhân đao hợp nhất. Trừ những người đã kể trên ra thì chưa gặp một ai có thể dùng binh khí mà sử ra linh tính. Không ngờ cô còn trẻ mà có thể sử ra loại đao xuất thần nhập hóa như thế này, không biết có thể được kiến thức một phen hay không!"
Nghe thấy lời này của Vương Siêu, cô gái trẻ tuổi của Hồng môn mỉm cười, nói: "Nói tới tuổi trẻ thì cao thủ đệ nhất thiên hạ ngài vị tất có thể nói tuổi tôi còn trẻ? Sao lời nói lại lên mặt dạy đời như thế?"
Trong lúc cô gái trẻ tuổi của Hồng môn này mỉm cười, lông mày nhướn lên, tựa hồ như trong lòng có chút không vui vì lời nói của Vương Siêu.
Ngữ khí của Vương Siêu đều luôn như thượng cấp nói với hạ cấp, bên trong còn mang theo ngữ khí giống như trưởng bối với vãn bối. Không ai thích người khác ở rước mặt mình mà lên giọng dạy đời, cho nên cô gái trẻ tuổi của Hồng môn này tất nhiên là khó chịu.
"Ồ?" Vương Siêu nghe thấy lời chất vấn này cũng hơi ngây người, hắn không ngờ rằng, dưới uy danh hiển hách của mình, đối phương không ngờ còn dám lên tiếng chống đối, biểu đạt ngữ khí khó chịu một cách rất rõ ràng.
"Từ sau khi uy vọng của mình giống như mặt trời giữa trưa, bất kể là ai khi đối diện với mình đều cảm thấy căng thẳng, cho dù là có bất mãn thì cũng chỉ giấu ở trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài, nhưng không ngờ cô gái nhỏ của Hồng môn này lại dám nói thẳng ra, thực sự là gan to như cái đấu!"
Mắt Vương Siêu không khỏi lại một lần nữa quét lên người cô gái này.
Cô gái này mặc quần áo màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo choàng bằng vải bông màu trắng, tóc buộc sau gáy, dùng dây buộc màu xanh lục chia thành ba búi, mặt mày thanh tú, sóng mũi và môi đều rất tinh xảo, tạo cho người ta một cảm giác giống như là sĩ nữ thời cổ, có sự điềm tĩnh và phong độ của người trí thức, khiến cho người tinh mắt nhìn thấy, trong đầu lập tức lóe lên hai chữ "tài nữ".
Vốn là, dạng hình tượng tài nữ và khí chất rất điềm tĩnh này không thích hợp một chút nào với thanh đao đang cầm trong tay.
Thử nghĩ xem, một cô gái yếu ớt tay cầm đao mang sát khí đằng đằng thì là dạng ý cảnh gì đây. Quả thực giống như là nhai rơm. Nhưng hiện tại lại rất kỳ quái là, cô ta ôm trong tay thanh Vô Cực đao sáng quắc, bên trên có vân văn, không những không làm hỏng đi ý cảnh của tài nữ, ngược lại còn tăng một phần khí khái hiên ngang, sự yếu ớt của tài nữ và anh khí của nữ kiếm khách dung hợp lại với nhau một cách rất hoàn mỹ, lộ ra sự hòa hợp không gì sánh bằng.
Nếu như không ôm thanh đao này, vậy thì sẽ lộ ra sự yếu ớt, nhưng nếu ôm thanh Vô Cực đao giống kiếm mà không phải kiếm, giống đao mà không phải đao này thì lại lộ ra vẻ quá kiên cường.
Hiện tại vừa hay giảm đi một phần thì lộ ra yếu ớt, tăng thêm một phần thì quá kiên cường.
Một thanh Vô Cực đao được cô gái này ôm trong tay, quả thực có diệu dụng như vẽ rồng điểm mắt, thoáng cái đã khiến cả người cô ta sinh động hơn nhiều.
"Tốt tốt tốt, Vương Khanh là nhân đao hợp nhất, còn cô thì là vẽ rồng điểm mắt." Ánh mắt của Vương Siêu giống như điện, vừa nhìn kỹ một cái là nhìn ra môn đạo của cô gái này. Quả thực là tân tú trong Hồng môn, thần thái của cô ta không khác biệt lắm với Mạc Vân Yến của Đại Quyển bang, dùng lời khác để nói thì chính là một trong những người ứng cử của võ học Đan đạo.
"Chẳng trách cô đã nói, nếu như có đột phá thì sẽ có tư cách khiêu chiến với tôi. Đúng vậy, chỉ cần đột phá tới Đan kình, tay cầm Vô Cực đao thì cũng có thể vung vẩy trước mặt tôi rồi. Có điều nhất trọng công phu Đan kình này, là giới hạn của trời và đất. Một khi luyện thành, chính là một bước lên trời, từ người thành tiên. Không phải dễ đột phá như vậy đâu."
Lời nói của Vương Siêu đã trực tiếp chỉ ra võ công của cô gái này rốt được đã luyện tới mức độ nào.
"Còn chuyện cô không vừa lòng lời nói của tôi, nói tôi lên mặt dạy đời. Rất đơn giản, đợi khi cô ngồi lên được vị trí của tôi, lời nói có lẽ còn lên mặt dạy đời hơn tôi, cũng khiến người ta bực bội. Có điều cô cảm thấy bực bội, điều này chứng tỏ trong lòng cô vẫn muốn khiêu chiến tôi. Cũng có tính cách đó."
"Cái này cũng đúng, với thân phận của anh thì cũng nên nói những lời như vậy. Nếu cao thủ đệ nhất thiên hạ mà xưng huynh gọi đệ, xưng tỷ gọi muội với chúng tôi thì thực sự là quá nực cười rồi." Cô gái thu lại nụ cười, sắc mặt biến thành ngưng trọng.
Thân phận quyết định chừng mực của lời nói, cô gái cũng hiểu rõ điều này.
Vương Siêu cười: "Cô xuất thủ đi, để tôi xem xem đao pháp của cô có dư địa để tiến bộ hay không? Cô lần này chẳng phải là muốn tới thăm dò thực lực của tôi ư? Tôi cho cô một cơ hội đó, tự mình tới đứng trước mặt cô, để cô thử xem thế nào. Thôi thì cũng coi như là đạo đãi khách của Đường môn chúng tôi đi."
Vừa rồi Vương Siêu sở dĩ au khi đánh chết hắc quyền, thay quần áo nhưng không bỏ đi, mà lại một mình lặng lẽ tới gian ghế lô này nói chuyện với hai chị em của Hồng môn, là bởi vì hắn lúc trước đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai chị em này, biết rằng bọn họ là tân tú cao thủ mà Hồng môn phái ra, cho nên không khỏi cảm thấy hứng thú. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Hồng môn là bang hội lớn đệ nhất, trong tổng bố đại khí đường đường, treo một bức họa quyền Giang Sơn Như Thử Đa Kiều như ở đại hội đường nhân dân, tất cả đều đã biểu lộ ra được thực lực của Hồng môn.
Một bang hội lớn như thế này, cao thủ bên trong nhiều như mây, nhưng lại không có một cao thủ Đan kình chân chính nào chống đỡ tràng diện. Điều này thực sự là quá quỷ dị.
Hai phu thê Tạ Phiên Phiên, Kỷ Phù Trần tuy dựa vào thủ đoạn song tu để có thể vê nặn khí huyết, thể lực rất cường hãn, nhưng chẳng qua chỉ là Giả đan. Dạng người này, khi bác sát lấy cứng chọi cứng, chưa chắc đã mạnh hơn những cao thủ đỉnh phong còn chưa tiến vào Đan kình như Trần Ngả Dương, Mạc Vân Yến, Vương Khanh, Lâm Đình Phong.
Vương Siêu cũng biết rằng, trước đó một nhóm nguyên lão Hồng môn đã thoái ẩn, năm đó còn được lãnh đạo quốc gia tiếp kiến, bên trong có những nhân vật lợi hại, nhưng nhiều năm như vậy sớm đã mai danh ẩn tích rồi. Không ai biết là ẩn cư ở đâu, mà có lẽ là chết rồi. Có điều, hiện tại đột nhiên xuất hiện hai chị em này, Vương Siêu rất hoài nghi, hai người này có phải chính là do đám nguyên lão đó đào tạo ra hay không, cho nên hắn nổi lòng hiếu kỳ.
Vương Siêu nói chuyện với hai chị em này rất thẳng thắn, cũng rất trực tiếp, giống như là một lão sư đang trắc thí thành tích của học sinh, trực tiếp tới thử đao pháp của cô gái này.
Còn cậu em kia, quyền pháp tuy luyện tới trình độ phần bụng vừa phát công, thanh âm giống như vảy rắn ma sát, từ thể lực, khí chất, tinh thần mà nhìn, đều vẫn còn kém xa người chị của hắn, Vương Siêu ngay cả ý định muốn thử một chút cũng không có.
"Ồ? Muốn tôi thử động thủ với anh ư?"
Nghe thấy lời nói của Vương Siêu, sắc mặt cô gái này liền biến đổi. Lúc trước Vương Siêu nói là muốn kiến thức đao pháp của cô ta, cô ta không cho là thật, chỉ nghĩ rằng đó là một câu nói đùa ngẫu nhiên mà thôi, hoặc là muốn mình múa mấy chiêu để xem thủ pháp.
Nếu là người bình thường, nếu như nói với cô ta rằng muốn kiến thức đao pháp, vậy thì đã là khiêu chiến rồi. Nhưng thân phận của Vương Siêu thì lại không tầm thường. Cô ta hiện tại chưa có tư cách để khiêu chiến, tất nhiên không cho rằng Vương Siêu nói muốn kiến thức tức là muốn giao thủ với cô ta.
Nhưng lời nói sau cùng của Vương Siêu đã biểu lộ rõ ràng, đó là muốn cho cô ta một cơ hội để thăm dò thực lực của hắn.
Điều này khiến cô ta rất kinh hãi.
"Không sai, các người lần này tới đây chẳng phải là muốn thấy thực lực của tôi sao? Tôi hiện tại cho cô thử đó, sao lại lùi bước?" Vương Siêu nói tiếp.
Sắc mặt của hắn cười mà như không cười, mắt nhìn chằm chàm vào cô bé của Hồng môn, ánh mắt bên trong rất kỳ quái, không biết là hân thưởng hay là dâm tà, hay là bình tĩnh, hay là ẩn tàng sát khí, nói chung là vô cùng cổ quái, khiến người ta nhìn không ra.
"Nghe nói người cùng anh giao thủ, trên cơ bản là có chín thành tử vong, rất ít người có thể sống sót. Anh hiện tại nói vậy, có phải là chuẩn bị giết tôi không? Hồng môn chúng tôi hiện tại là tử địch không đội trời chung với anh. Không ngờ một tiểu bối không có danh tiếng như Thu Thiền tôi lại có thể khiến cao thủ đệ nhất thiên hạ như anh mở miệng khiêu chiến, anh không phải là cảm thấy tôi có tiềm lực? Muốn trảm thảo trừ căn chứ?"
Mắt của cô gái Hồng môn này co thắt lại, khi nói xong thì mắt đã giống như là một con mèo co mình vào ban ngày.
Lời nói này biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, dưới bảo tọa cao thủ đệ nhất thiên hạ của Vương Siêu chất đống nhân mạng, hiện tại với thân phận này mà lại hướng tới một người không có danh tiếng như cô ta khiêu chiến, chẳng phải là nhìn trúng tiềm lực của cô ta, muốn bóp chết cô ta từ trong trứng nước thì là gì?
Cao thủ như vậy từ cổ chí kim có rất nhiều, vào thời Thanh triều, một quyền pháp cao thủ của Nam phái vô cùng có danh tiếng khi du lịch nhiều năm trở về nhà, ngẩu nhiên ở trên đường nhìn thấy một đứa bé luyện võ rất giỏi, thế là bèn dùng Ám kinh đả thương thân thể của đứa bé này, khi về tới nhà thì mới biết đứa bé này là con của mình." "Thu thiền? Cái tên này rất có ý cảnh, năm đó đảng cách mạng trong Hồng môn, danh tiếng của giám hồ nữ hiệp Thu Cẩn rất lớn, cô và cô ta có cùng một họ, hai người đều là hiệp nữ, tốt tốt. Người của tổng hội Hồng môn, Tạ Phiên Phiên, Kỷ Phù Trần, Lục Thủ Dương, tên của ai cũng có ý cảnh."
Vương Siêu nghe thấy cái tên này, cũng hơi gật đầu, sau đó lại cười mà như không cười: "Cô sợ tôi giết cô, vậy thì cô có động thủ hay không đây? Tôi chỉ cho cô một cơ hội này thôi, do cô lựa chọn đó. Cô không đồng ý thì có thể đi."
Lời nói này của Vương Siêu vẫn khiến người ta không nắm được vị đạo, giống như là đang nói đùa, lại giống như là ám tàng sát cơ, hắn đương nhiên nghe ra ý tứ của Thu Thiền, bởi vì mình nhìn trúng tiềm lực của cô ta, mượn cớ động thủ thăm dò để giết cô ta.
Kỳ thực hắn đương nhiên là không có tâm tư này, chẳng qua là muốn xem xem tiềm lực của cô gái này là bao lớn, ngoài ra, quan trọng nhất là muốn xem xem dũng lực của cô ta có bao lớn!
Trước mặt Vương Siêu, xuất thủ cũng cần phải có dũng khí.
Vương Siêu trong lòng hiểu rất rõ, ở trước mặt mình, người có dũng khí xuất thủ, tương lai khẳng định có tư cách để khiêu chiến mình. Đương nhiên, đây không bao gồm những người không biết trời cao đất dày ở bên trong.
"Được! Vậy tôi sẽ xem xem, vị cao thủ đệ nhất thiên hạ có có những thần thông kinh thiên động địa như thế nào, cùng dạng cao thủ như anh đối chiến, chính là điều khả ngộ bất khả cầu, đối với con đường tu hành sau này của tôi sẽ có giúp đỡ rất lớn."
Thu Thiền đột nhiên gạt ngang thanh đao trong tay, mang theo một cỗ ý niệm quyết đoán. Hơn nữa thế hoành đao ở trước khuỷu tay này, ám tàng một chiêu số "cát bào đoạn nghĩa".
"Ồ? Cô chém đứt được râu của Vương Khanh ư? Mà Vương Khanh thì chỉ chém rách được một mảnh áo của cô? Quả nhiên là hảo đao pháp, nhìn không ra, nhìn không ra."
Vương Siêu vừa nghe thấy lời nói ngạo nghễ của cô gái Hồng môn này, mắt lập tức sáng lên: "Tôi bình sinh đã gặp nhiều người dùng binh khí, kiếm của Lâm Đình Phong là một, đại thiết thương của giáo quan quốc nội Lưu Mộc Bạch là hai, còn có sát thủ Kỳ Bá của Tư Đồ gia của Hồng môn nước Mỹ sử dụng Thiếu Lâm mai hoa châm cũng xuất thần nhập hóa, Giải Ngưu đao của Vương Khanh của Thái Bạch tử lâu Hoang Thanh bang cũng phi thường xuất sắc, nhân đao hợp nhất. Trừ những người đã kể trên ra thì chưa gặp một ai có thể dùng binh khí mà sử ra linh tính. Không ngờ cô còn trẻ mà có thể sử ra loại đao xuất thần nhập hóa như thế này, không biết có thể được kiến thức một phen hay không!"
Nghe thấy lời này của Vương Siêu, cô gái trẻ tuổi của Hồng môn mỉm cười, nói: "Nói tới tuổi trẻ thì cao thủ đệ nhất thiên hạ ngài vị tất có thể nói tuổi tôi còn trẻ? Sao lời nói lại lên mặt dạy đời như thế?"
Trong lúc cô gái trẻ tuổi của Hồng môn này mỉm cười, lông mày nhướn lên, tựa hồ như trong lòng có chút không vui vì lời nói của Vương Siêu.
Ngữ khí của Vương Siêu đều luôn như thượng cấp nói với hạ cấp, bên trong còn mang theo ngữ khí giống như trưởng bối với vãn bối. Không ai thích người khác ở rước mặt mình mà lên giọng dạy đời, cho nên cô gái trẻ tuổi của Hồng môn này tất nhiên là khó chịu.
"Ồ?" Vương Siêu nghe thấy lời chất vấn này cũng hơi ngây người, hắn không ngờ rằng, dưới uy danh hiển hách của mình, đối phương không ngờ còn dám lên tiếng chống đối, biểu đạt ngữ khí khó chịu một cách rất rõ ràng.
"Từ sau khi uy vọng của mình giống như mặt trời giữa trưa, bất kể là ai khi đối diện với mình đều cảm thấy căng thẳng, cho dù là có bất mãn thì cũng chỉ giấu ở trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài, nhưng không ngờ cô gái nhỏ của Hồng môn này lại dám nói thẳng ra, thực sự là gan to như cái đấu!"
Mắt Vương Siêu không khỏi lại một lần nữa quét lên người cô gái này.
Cô gái này mặc quần áo màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo choàng bằng vải bông màu trắng, tóc buộc sau gáy, dùng dây buộc màu xanh lục chia thành ba búi, mặt mày thanh tú, sóng mũi và môi đều rất tinh xảo, tạo cho người ta một cảm giác giống như là sĩ nữ thời cổ, có sự điềm tĩnh và phong độ của người trí thức, khiến cho người tinh mắt nhìn thấy, trong đầu lập tức lóe lên hai chữ "tài nữ".
Vốn là, dạng hình tượng tài nữ và khí chất rất điềm tĩnh này không thích hợp một chút nào với thanh đao đang cầm trong tay.
Thử nghĩ xem, một cô gái yếu ớt tay cầm đao mang sát khí đằng đằng thì là dạng ý cảnh gì đây. Quả thực giống như là nhai rơm. Nhưng hiện tại lại rất kỳ quái là, cô ta ôm trong tay thanh Vô Cực đao sáng quắc, bên trên có vân văn, không những không làm hỏng đi ý cảnh của tài nữ, ngược lại còn tăng một phần khí khái hiên ngang, sự yếu ớt của tài nữ và anh khí của nữ kiếm khách dung hợp lại với nhau một cách rất hoàn mỹ, lộ ra sự hòa hợp không gì sánh bằng.
Nếu như không ôm thanh đao này, vậy thì sẽ lộ ra sự yếu ớt, nhưng nếu ôm thanh Vô Cực đao giống kiếm mà không phải kiếm, giống đao mà không phải đao này thì lại lộ ra vẻ quá kiên cường.
Hiện tại vừa hay giảm đi một phần thì lộ ra yếu ớt, tăng thêm một phần thì quá kiên cường.
Một thanh Vô Cực đao được cô gái này ôm trong tay, quả thực có diệu dụng như vẽ rồng điểm mắt, thoáng cái đã khiến cả người cô ta sinh động hơn nhiều.
"Tốt tốt tốt, Vương Khanh là nhân đao hợp nhất, còn cô thì là vẽ rồng điểm mắt." Ánh mắt của Vương Siêu giống như điện, vừa nhìn kỹ một cái là nhìn ra môn đạo của cô gái này. Quả thực là tân tú trong Hồng môn, thần thái của cô ta không khác biệt lắm với Mạc Vân Yến của Đại Quyển bang, dùng lời khác để nói thì chính là một trong những người ứng cử của võ học Đan đạo.
"Chẳng trách cô đã nói, nếu như có đột phá thì sẽ có tư cách khiêu chiến với tôi. Đúng vậy, chỉ cần đột phá tới Đan kình, tay cầm Vô Cực đao thì cũng có thể vung vẩy trước mặt tôi rồi. Có điều nhất trọng công phu Đan kình này, là giới hạn của trời và đất. Một khi luyện thành, chính là một bước lên trời, từ người thành tiên. Không phải dễ đột phá như vậy đâu."
Lời nói của Vương Siêu đã trực tiếp chỉ ra võ công của cô gái này rốt được đã luyện tới mức độ nào.
"Còn chuyện cô không vừa lòng lời nói của tôi, nói tôi lên mặt dạy đời. Rất đơn giản, đợi khi cô ngồi lên được vị trí của tôi, lời nói có lẽ còn lên mặt dạy đời hơn tôi, cũng khiến người ta bực bội. Có điều cô cảm thấy bực bội, điều này chứng tỏ trong lòng cô vẫn muốn khiêu chiến tôi. Cũng có tính cách đó."
"Cái này cũng đúng, với thân phận của anh thì cũng nên nói những lời như vậy. Nếu cao thủ đệ nhất thiên hạ mà xưng huynh gọi đệ, xưng tỷ gọi muội với chúng tôi thì thực sự là quá nực cười rồi." Cô gái thu lại nụ cười, sắc mặt biến thành ngưng trọng.
Thân phận quyết định chừng mực của lời nói, cô gái cũng hiểu rõ điều này.
Vương Siêu cười: "Cô xuất thủ đi, để tôi xem xem đao pháp của cô có dư địa để tiến bộ hay không? Cô lần này chẳng phải là muốn tới thăm dò thực lực của tôi ư? Tôi cho cô một cơ hội đó, tự mình tới đứng trước mặt cô, để cô thử xem thế nào. Thôi thì cũng coi như là đạo đãi khách của Đường môn chúng tôi đi."
Vừa rồi Vương Siêu sở dĩ au khi đánh chết hắc quyền, thay quần áo nhưng không bỏ đi, mà lại một mình lặng lẽ tới gian ghế lô này nói chuyện với hai chị em của Hồng môn, là bởi vì hắn lúc trước đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai chị em này, biết rằng bọn họ là tân tú cao thủ mà Hồng môn phái ra, cho nên không khỏi cảm thấy hứng thú. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hồng môn là bang hội lớn đệ nhất, trong tổng bố đại khí đường đường, treo một bức họa quyền Giang Sơn Như Thử Đa Kiều như ở đại hội đường nhân dân, tất cả đều đã biểu lộ ra được thực lực của Hồng môn.
Một bang hội lớn như thế này, cao thủ bên trong nhiều như mây, nhưng lại không có một cao thủ Đan kình chân chính nào chống đỡ tràng diện. Điều này thực sự là quá quỷ dị.
Hai phu thê Tạ Phiên Phiên, Kỷ Phù Trần tuy dựa vào thủ đoạn song tu để có thể vê nặn khí huyết, thể lực rất cường hãn, nhưng chẳng qua chỉ là Giả đan. Dạng người này, khi bác sát lấy cứng chọi cứng, chưa chắc đã mạnh hơn những cao thủ đỉnh phong còn chưa tiến vào Đan kình như Trần Ngả Dương, Mạc Vân Yến, Vương Khanh, Lâm Đình Phong.
Vương Siêu cũng biết rằng, trước đó một nhóm nguyên lão Hồng môn đã thoái ẩn, năm đó còn được lãnh đạo quốc gia tiếp kiến, bên trong có những nhân vật lợi hại, nhưng nhiều năm như vậy sớm đã mai danh ẩn tích rồi. Không ai biết là ẩn cư ở đâu, mà có lẽ là chết rồi. Có điều, hiện tại đột nhiên xuất hiện hai chị em này, Vương Siêu rất hoài nghi, hai người này có phải chính là do đám nguyên lão đó đào tạo ra hay không, cho nên hắn nổi lòng hiếu kỳ.
Vương Siêu nói chuyện với hai chị em này rất thẳng thắn, cũng rất trực tiếp, giống như là một lão sư đang trắc thí thành tích của học sinh, trực tiếp tới thử đao pháp của cô gái này.
Còn cậu em kia, quyền pháp tuy luyện tới trình độ phần bụng vừa phát công, thanh âm giống như vảy rắn ma sát, từ thể lực, khí chất, tinh thần mà nhìn, đều vẫn còn kém xa người chị của hắn, Vương Siêu ngay cả ý định muốn thử một chút cũng không có.
"Ồ? Muốn tôi thử động thủ với anh ư?"
Nghe thấy lời nói của Vương Siêu, sắc mặt cô gái này liền biến đổi. Lúc trước Vương Siêu nói là muốn kiến thức đao pháp của cô ta, cô ta không cho là thật, chỉ nghĩ rằng đó là một câu nói đùa ngẫu nhiên mà thôi, hoặc là muốn mình múa mấy chiêu để xem thủ pháp.
Nếu là người bình thường, nếu như nói với cô ta rằng muốn kiến thức đao pháp, vậy thì đã là khiêu chiến rồi. Nhưng thân phận của Vương Siêu thì lại không tầm thường. Cô ta hiện tại chưa có tư cách để khiêu chiến, tất nhiên không cho rằng Vương Siêu nói muốn kiến thức tức là muốn giao thủ với cô ta.
Nhưng lời nói sau cùng của Vương Siêu đã biểu lộ rõ ràng, đó là muốn cho cô ta một cơ hội để thăm dò thực lực của hắn.
Điều này khiến cô ta rất kinh hãi.
"Không sai, các người lần này tới đây chẳng phải là muốn thấy thực lực của tôi sao? Tôi hiện tại cho cô thử đó, sao lại lùi bước?" Vương Siêu nói tiếp.
Sắc mặt của hắn cười mà như không cười, mắt nhìn chằm chàm vào cô bé của Hồng môn, ánh mắt bên trong rất kỳ quái, không biết là hân thưởng hay là dâm tà, hay là bình tĩnh, hay là ẩn tàng sát khí, nói chung là vô cùng cổ quái, khiến người ta nhìn không ra.
"Nghe nói người cùng anh giao thủ, trên cơ bản là có chín thành tử vong, rất ít người có thể sống sót. Anh hiện tại nói vậy, có phải là chuẩn bị giết tôi không? Hồng môn chúng tôi hiện tại là tử địch không đội trời chung với anh. Không ngờ một tiểu bối không có danh tiếng như Thu Thiền tôi lại có thể khiến cao thủ đệ nhất thiên hạ như anh mở miệng khiêu chiến, anh không phải là cảm thấy tôi có tiềm lực? Muốn trảm thảo trừ căn chứ?"
Mắt của cô gái Hồng môn này co thắt lại, khi nói xong thì mắt đã giống như là một con mèo co mình vào ban ngày.
Lời nói này biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, dưới bảo tọa cao thủ đệ nhất thiên hạ của Vương Siêu chất đống nhân mạng, hiện tại với thân phận này mà lại hướng tới một người không có danh tiếng như cô ta khiêu chiến, chẳng phải là nhìn trúng tiềm lực của cô ta, muốn bóp chết cô ta từ trong trứng nước thì là gì?
Cao thủ như vậy từ cổ chí kim có rất nhiều, vào thời Thanh triều, một quyền pháp cao thủ của Nam phái vô cùng có danh tiếng khi du lịch nhiều năm trở về nhà, ngẩu nhiên ở trên đường nhìn thấy một đứa bé luyện võ rất giỏi, thế là bèn dùng Ám kinh đả thương thân thể của đứa bé này, khi về tới nhà thì mới biết đứa bé này là con của mình." "Thu thiền? Cái tên này rất có ý cảnh, năm đó đảng cách mạng trong Hồng môn, danh tiếng của giám hồ nữ hiệp Thu Cẩn rất lớn, cô và cô ta có cùng một họ, hai người đều là hiệp nữ, tốt tốt. Người của tổng hội Hồng môn, Tạ Phiên Phiên, Kỷ Phù Trần, Lục Thủ Dương, tên của ai cũng có ý cảnh."
Vương Siêu nghe thấy cái tên này, cũng hơi gật đầu, sau đó lại cười mà như không cười: "Cô sợ tôi giết cô, vậy thì cô có động thủ hay không đây? Tôi chỉ cho cô một cơ hội này thôi, do cô lựa chọn đó. Cô không đồng ý thì có thể đi."
Lời nói này của Vương Siêu vẫn khiến người ta không nắm được vị đạo, giống như là đang nói đùa, lại giống như là ám tàng sát cơ, hắn đương nhiên nghe ra ý tứ của Thu Thiền, bởi vì mình nhìn trúng tiềm lực của cô ta, mượn cớ động thủ thăm dò để giết cô ta.
Kỳ thực hắn đương nhiên là không có tâm tư này, chẳng qua là muốn xem xem tiềm lực của cô gái này là bao lớn, ngoài ra, quan trọng nhất là muốn xem xem dũng lực của cô ta có bao lớn!
Trước mặt Vương Siêu, xuất thủ cũng cần phải có dũng khí.
Vương Siêu trong lòng hiểu rất rõ, ở trước mặt mình, người có dũng khí xuất thủ, tương lai khẳng định có tư cách để khiêu chiến mình. Đương nhiên, đây không bao gồm những người không biết trời cao đất dày ở bên trong.
"Được! Vậy tôi sẽ xem xem, vị cao thủ đệ nhất thiên hạ có có những thần thông kinh thiên động địa như thế nào, cùng dạng cao thủ như anh đối chiến, chính là điều khả ngộ bất khả cầu, đối với con đường tu hành sau này của tôi sẽ có giúp đỡ rất lớn."
Thu Thiền đột nhiên gạt ngang thanh đao trong tay, mang theo một cỗ ý niệm quyết đoán. Hơn nữa thế hoành đao ở trước khuỷu tay này, ám tàng một chiêu số "cát bào đoạn nghĩa".