Đầu ngón tay búng nhẹ vào tấm danh thiếp bằng kim loại của Trần Bân, Vương Siêu cất nó vào trong túi. Đây chính là một cơ hội tốt để tiếp xúc với tập đoàn Trần thị, tự nhiên không thể bỏ qua.
Tổ chức bảo hắn trước tiên tìm hiểu một số tình huống cụ thể của thế lực đen tại duyên hải, vốn hắn tưởng rằng cũng phải qua nhiều ngày mới có thể biết một số thao tác cụ thể. Nhưng lại thuận lợi hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Buổi sáng vừa tới Quảng Châu, giữa trưa gia nhập một tập đoàn hắc quyền nhỏ, buổi tối đã tiếp xúc được với nhân vật quan trọng.
"Thế lực võ đài đen này phát triển cũng quá nhanh. Phát triển mau như vậy, nhất định là có sai lầm, một khi đã có sai lầm, rất dễ dàng xâm nhập vào. Bất quá cai này cũng khó trách, Đảng Thái tử nhúng tay vào thị trường bạo lực này, một tay che trời, cũng không quan tâm đến các mặt khác, không cần che che giấu giấu, phát triển không nhanh mới là lạ. Cho dù công khai ra, cũng khó mà đàn áp xuống được".
Suy nghĩ một chút cũng đã thông suốt vấn đề ở trong đó.
"Trở về đem chuyện gặp phải hôm nay nói ra, bảo đám Đại Thạch Đầu ghi rõ trong báo cáo, giao cho tổ chức, đợi qua mấy ngày nữa, ta thăm dò đại khái môt ít thế lực, là có thể lui ra rồi".
Đếm Quảng Châu nhập vào băng của Lỗ Thành Văn, chỉ là một bước chuyển nho nhỏ của Vương Siêu lai Quảng Châu. Khi đã quen thuộc với tình hình cụ thể. Hắn cũng không nghĩ tới sẽ ở lâu trong tập đoàn nhỏ này.
Đợi đến tháng sau, còn có một trận đổ quyền lớn với Triệu Quân. Khi đó hắn lấy thân phận công ty Thiên Tinh tham gia, so với thân phận của các quyền thủ tại đây tôn quý hơn nhiều.
Ở đây gọi là đánh hắc quyền.
Mà cùng với Triệu Quân phân tranh chấp, lại gọi là luận võ.
Một hắc quyền, một luận võ. Mặc dù cũng là đánh võ đài, nhưng địa vị, cấp bậc lại như trên trời dưới đất.
Từ khi Đảng Thái tử nhúng tay vào miền duyên hải, tổ chức cũng đã từ từ đem một số nằm vùng rút trở về. Để hai bên khỏi phát sinh xung đột, ảnh hưởng đến cục diện chính trị.
Nằm vùng một khi rút lui, tai mắt tự nhiên sẽ không linh thông. Một số tư liệu cũng đã là từ nhiều năm trước. Vương Siêu cũng không thể trước trận luận võ với Triệu Quân mà có được tư liệu mới.
Về kế hoạch của tổ chức hiện tại, Tào Nghị đối với Vương Siêu cũng đã nói rất rõ ràng.
Trong hai năm gần đây, vấn đề trị an tại duyên hải từ từ trở nên nghiêm trọng, còn có các thế lực nước ngoài cũng nhúng tay vào. Tổ chức cảm giác được tình hình từ từ trở nên nghiêm trọng, không thể để cho Đảng Thái tử cứ như vậy mà làm loạn, vì vậy lại chuẩn bị lại một lần nữa nhúng tay vào các thế lực ngầm tại duyên hải.
Vương Siêu thuộc nhóm đầu tiên mà thượng cấp tuyển lựa đưa đi.
Tổ chức triển khai một kế hoạch khổng lồ để đối phó Đảng Thái tử. Từ đó mà loại trừ đi vấn đề trị an tại duyên hải.
Về phần tổ chức phái những người nào khác. Vương Siêu cũng không rõ ràng lắm, đây cũng là vấn đề tuyệt mật.
Bất quá Vương Siêu tự mình biết rõ. Một khi luận võ với Triệu Quân thắng, có thể đánh bại danh tiếng Quảng Đông tam hổ. Khẳng định sẽ khiến cho giới võ thuật Đông Nam Á rúng động không nhỏ.
Danh tiếng này, chính là tiền vốn. Có tiền vốn, như vậy tổ chức sẽ gia tăng sự urng hộ đối với bản thân, đưa mình ra ngoài ánh sáng, trực tiếp chống lại Đảng Thái tử.
Nếu như thua, tự nhiên tính mạng khó giữ được.
Bất quá Vương Siêu không gia nhập tổ chức, luận võ bất kể thắng thua. Tính mạng đều khó mà giữ được, tất cả đều là cửa tử. Cho nên hắn không có lựa chọn nào khác.
Mà nguyên nhân của tất cả những chuyện này lại rất đơn giản, chính là bởi vì Chu Giai.
Vương Siêu trong lòng cũng không có ý oán giận Chu Giai, chủ yếu nguyên nhân cũng là do tên công tử Triệu Quân này coi nhân mạng như cỏ rác. Ngay từ đầu đã xem Vương Siêu như một con kiến hôi, nhưng lại phát hiện sinh mạng của con kiến này lại rất khó nuốt, vì vậy mới xuất hiện chuyện như vậy.
"Tổ chức hiện nói đã cứu lấy cái mạng nhỏ của mình cũng không quá đáng. Về phần tình huống sau này cũng đợi sau khi luận võ với Trương Uy rồi hãy nói".
Một trong những cửa ải khó qua nhất trong đời đang ở trước mắt
Đó chính là Trương Uy.
Đánh thắng Trương Uy, có được danh tiếng, tổ chức sẽ ủng hộ, nếu không chuyện sẽ rất khó nói.
"Ài! Bị cuốn vào cái vòng xoáy thị phi khổng lồ này, cuộc sống sau này cũng khó mà an bình được".
Mặc dù tình cảnh hiện giờ là thế cưỡi hổ, nhưng tâm linh của Vương Siêu cũng không dao động, hắn đối với tình cảnh bản thân rõ như lòng bàn tay, sáng rõ trong như gương. Tất cả đều do công một năm trường chinh trước đây.
Con đường trường chinh đầy gian nan, từng chút tích tụ cảm động. Hội tụ lại, rửa sạch tâm linh của hắn, tải tạo ý chí của hắn như là sắt thép.
Trong nháy mắt, suy nghĩ đã rõ ràng, Vương Siêu đi ra ngoài, tư tưởng lại trở về với quyền thuật.
Vừa rồi cùng với muội muội của Thái Cực đại sư một phen thử tay, hắn đã ước chừng được công phu của đối phương. Trần Bân hiển nhiên cũng đã luyện thành ám kình.
Cái này cũng không cần thử, từ lời nói cử chỉ của đối phương là có thể nhìn ra được.
Thái Cực chùy pháp của Trần Bân ra tay trong nhu có cương, thân thể tốc độ cũng hết sức nhanh nhẹn, hơn nữa từ biểu hiện trong việc đầy tay cho thấy việc nghe kình đối với Vương Siêu cũng không phân cao thấp.
Chỉ từ biểu hiện của thân pháp, Vương Siêu cảm giác được Trần Bân này không nhanh nhẹ bằng viên hình thân pháp của Tần Mậu Giao.
"Nếu như trên lôi đài ta cùng nàng ta luận võ, thắng lợi cũng nắm chắc bảy phần".
Luận võ đầu tiên là phải tri kỷ tri bỉ, động vào tình huống cụ thể, cũng phải xem thân pháp nhanh nhẹn, tiếp theo mới là lực lượng lớn nhỏ.
Lực lượng năm trăm cân cùng lực lượng một ngàn cân, đánh vào trên người hiệu quả cũng không sai biệt lắm, đều là chết.
Khi Vương Siêu từ cửa đi ra, Lỗ Thành Văn gấp đến cực độ, vừa nhìn thấy hắn đi ra, nhất thời như là con ruồi ngửi thấy mùi tanh, lập tức xáp lại.
"Ngươi cuối cùng cũng đã đi ra, mau mau mau, mau lên xe, lên xe rồi hãy nói!"
Mấy người lên xe tải, nhanh chóng đạp ga chạy đi, cứ như là đang chạy trốn vậy.
"Lần này thu vào không tệ, dựa theo hợp đồng, ngươi có thể nhận hai mươi vạn!" Vừa lên xe, Lỗ Thành Văn đưa mắt ra hiệu những người xung quanh, không đề cập tới hậu quả Vương Siêu đánh chết người.
Vương Siêu vừa nghe Lỗ Thành Văn nói cũng chỉ cười, lần này tiền thu vào, ít nhất cũung tới mấy trăm vạn, dựa theo hợp đồng, mình cũng được tới cả trăm vạn. Bất quá hắn cũng không so đo, chỉ gật đầu.
Một đường không nói lời nào, đến khi xe chạy vào trong thành phố Quảng Châu, lần này Lỗ Thành Văn đãi ngộ đối với Vương Siêu tốt hơn rất nhiều, lập tức an bài một căn phòng trên lầu ba của căn xưởng. Hoàn cảnh so với căn phòng sau mươi mét vuông kia tốt hơn rất nhiều.
"Đây là hai mươi vạn ngươi thu lấy. Thế nào, ta nói là giữ lời mà! Ngày mai ta sẽ giúp ngươi an bài trận khác, với thân thủ của ngươi hiện tại, không tới một tháng. Đã có thể có cả trăm vạn rồi!" Lỗ Thành Văn vừa đến nơi, liền cho người đem hai mươi vạn tới.
Con mắt tam giác của hắn chớp lên, dặn dò nói: "Bất quá ngươi hiện tại cũng không nên đi đâu, người mà ngươi đánh chết địa vị rất lớn, đi ra ngoài rất có thể gặp nguy hiểm. Bất quá ngươi yên tâm, chỉ cần không rời khỏi căn xưởng này, ta cam đoan ngươi sẽ không gặp chuyện gì".
Nhìn thấy Vương Siêu vuôt vuốt số tiền ở trên bàn, Lỗ Thành Văn đắc ý cười một chút, đối với người bên cạnh nói: "Chúng ta đi ra ngoài thôi, không nên quấy rầy cao thủ nghỉ ngơi!"
"Văn ca. Hiện tại làm sao bây giờ?" Và đi ra ngoài, Lão Hắc liền nói với Lỗ Thành Văn nói: "Hắn giết đệ tử của Từ Chấn. Thủy chung cũng là tai họa".
"Thì đã sao! Bây giờ không phải là không có chuyện gì sao!" Lỗ Thành Văn vừa ra tới, liền thay đổi sắc mặt: "Tai họa là tai họa. Bất quá hiện tại đối với ta còn hữu dụng, là một cây tiền. Ta muốn an bài cho hắn đấu nhiều lên, có thể lợi dụng được bao nhiều thì lợi dụng! Đợi khi Từ Chấn truy cứu đến, sẽ đem hắn ra là được, dù sao chúng ta cũng không tổn thất gì?"
"Nhưng Văn ca. Người này võ công cao như vậy. Chỉ sợ có địa vị" Lão Hắc lo lắng nói.
"Có địa vị…" Lỗ Thành Văn vuôt vuốt sống mũi, sắc mặt âm trầm bất định, "Ta không quan tâm hắn có địa vị hay không. Tới địa bàn của ta. Cho dù là hoàng đế lão tử tới, cũng là thân bất do kỷ".
"Lão Hắc, ngươi phái thêm người canh chừng ở bên ngoài, mang theo súng phòng hắn chạy trốn" Lỗ Thành Văn ác độc nói: "Dù sao hắn đắc tội với Từ Chấn, thì đã xem là người chết rồi. Để chúng ta kiếm chút chút giá trị còn thừa trên người hắn! Ngươi đi xem gần đây có trận quyền nào không! Tận lực giúp hắn an bài! Chết sống ta bất kể!"
"Hay! Văn ca quả nhiên là Gia Cát Lượng!" Lão Hắc nở nụ cười, "Bất quá, nếu đã là như thế, hai mươi vạn vừa rồi cũng không cần cho hắn, đúng rồi, Văn ca sao cho hắn hiện kim mà không đưa chi phiếu!"
"Ngu ngốc! Hiện kim nhiều như vậy, hắn nếu như muốn mang đi, chẳng phải là gánh nặng sao!" Lỗ Thành Văn hừ một cái.
"Văn ca cao minh, Văn ca cao minh!" Lão hắc hoàn toàn phục, "Ta đi an bài đây".
Trong lúc Lỗ Thành Văn âm mưu muốn lợi dụng Vương Siêu. Vương Siêu cũng đang liên hệ với mấy người Đại Thạch Đầu.
"Đại Thạch Đầu, Đại Thạch Đầu. Mục tiêu của ta có thể đã bại lộ!" Vương Siêu đem tình huống tối nay nói qua một lần, "Tin tức đánh chết đệ tử Từ Chấn đã truyền ra ngoài, rất có thể sẽ khiến cho Đảng Thái tử chú ý!"
Trong khi ngồi xe trên đường đi, Vương Siêu lo lắng cho kế hoạch sau này, vốn hắn chỉ chuẩn bị để đánh những trận nhỏ, trước tiên thăm dò tình hình một chút, ai biết đâu lại đánh chết ngay con cá lớn.
Sau khi trở về thấy Lỗ Thành Văn cho hắn tiền mặt, đã biết người này đã không có ý tốt.
Trong khi cùng Đại Thạch Đầu nói chuyện, Vương Siêu vém rèm cửa sổ, phát hiện ở dưới lầu có thêm cả chục người. Tất cả đều thấy rõ ràng.
"Người không có ý làm hổ bị thương, hổ lại có lòng ăn thịt người. Cái này cũng không trách được ta" Vương Siêu trong nháy mắt hạ quyết tâm.
"Này, Đại Thạch Đầu phải không? Các ngươi đến tiếp ứng ta ra ngoài. Bất quá phải cẩn thận, những người này chắc chắn có hàng nóng!"
"Hay lắm! Có hàng nóng! Chỉ sợ bọn chúng không có hàng nóng! Chúng ta là lính từ biên giới Trung Ấn trở về! Hơn nữa nơi này là khu ngoại ô nhà máy, không phải thành phố, sợ gì cái đám lưu manh đó!"
"Tốt! Ta sẽ mô tả hoàn cảnh trong khu xưởng này" Vương Siêu biết, khu ngoại ô thường loạn, hay có những băng nhóm chém giết lẫn nhau, cho dù chết người, cũng sẽ không có người tự tìm phiền toái đi báo cảnh sát. Đọ súng cũng có phát sinh.
Ba mươi phút sau, đột nhiên loáng thoáng có tiếng xao động truyền tới, tiếng xao động càng lúc càng lớn, đồng thời tiếng súng vang lên dày đặc, như là đốt pháo vậy, Vương Siêu biết bọn Đại Thạch Đầu đã bắt đầu hành động.
"Mẹ kiếp, người của Thiên Tín đã đánh tới trước cửa!"
"Sao lại nhanh như vậy! Không có khả năng!"
Là người của Từ Chấn, Thiên Tín không có thực lực mạnh như vậy!"
"Nhanh! Hỏa lực của kẻ địch rất mạnh! Bọn họ đã đánh tới khu xưởng, đóng cửa đóng cửa! Đóng cánh cửa sứat lại. ẩn nấp cho tốt!" Lỗ Thành Văn không biết từ lúc nào đã dẫn một đám người chạy vọt vào bên trong, trên tay hắn cầm một cây súng, cao giọng thét lên chỉ huy.
Đại viên là một căn nhà xưởng đứng độc lập, cửa sắt bị kéo mạnh sập lại.
"Mấy người các ngươi, theo ta lên lầu".
Vừa thấy cửa sắt đã đóng lại, Lỗ Thành Văn dẫn mấy thủ hạ tay cầm súng vọt lên trên lầu, hiển nhiên là bọn chúng tưởng rằng người của Từ Chấn đến trả thù, cho nên muốn bắt Vương Siêu để đàm phán.
"Đại Thạch Đầu, nhanh lên một chút!" Vương Siêu vội vàng nói.
Lập tức nghe thấy đầu bên kia truyền đến thanh âm của Đại Thạch Đầu: "Phủ Đầu, lấy hỏa tiễn ra, phá tan cái cửa kia ra!"
Vừa dứt lời. Oành đùng một tiếng! Cánh cửa sắt lớn bị bắn tung lên, tường hai bên đều bị sập quá nửa, Vương Siêu cảm thấy như là động đất, cả căn lầu kịch liệt rung chuyển.
Đám người Lỗ Thành Văn vừa mới vọt tới dưới lầu đã bị sự chấn động cùng tiếng nổ kịch liệt chấn ngã xuống đất, một số người còn bị gạch đá văng ra đánh bể đầu.
Cánh cửa sắt lớn bị bắn bay ra, rơi xuống nện ầm ầm bên trong căn xưởng, làm cho mọi người sợ đến theo bản năng ôm lấy đầu quỳ rạp trên mặt đất.
Lỗ Thành Văn cũng không ngoại lệ, như là một con chó trốn ở trong góc thang lầu, cũng không dám ló mặt ra.
"Lính từ biên giới Trung Án về thật là mạnh!" Vương Siêu cảm thán sự lợi hại.
Nói về thân thủ, có bảy tám người như bọn Đại Thạch Đầu cũng không phải là đối thủ của Vương Siêu. Nhưng khi võ trang lên, một trăm Vương Siêu sợ rằng cũng không phải là đối thủ.
Đây là lực lượng của binh chủng cùng vũ khí hiện đại.
Quốc gia sẽ không bồi dưỡng nhân tài võ thuật, bởi vì võ thuật cần có sư phó chỉ dạy tận tay trong thời gian rất lâu. Quốc gia bồi dưỡng binh lính, cầm hỏa khí, có thể giết chết bất cứ võ lâm cao thủ nào!
Tiếng nổ mạnh đã dừng lại. Trong khói bụi tràn ngập, mấy bóng đen lăn vào trong, nhảy vọt lên, tựa vào các khối gạch vỡ, đưa súng máy trong tay lên, quét liên hồi.
Mấy người này hiển nhiên là bọn người Đại Thạch Đầu, Vương Siêu nhìn thấy bọn họ mỗi người đều đội mũ giáp chỉ lộ ra hai con mắt. Y phục trên người hơi căng ra từng múi nhỏ, hiển nhiên là giáp chống đạn. Tất các khớp tay khớp chân đều có giáp bảo vệ. Trong khi lăn lộn một chút thương tích cũng không có.
Hỏa lực hung mãnh nhất thời ngăn chặn mọi người, đám người ở trong sân cũng bị bắn thủng lỗ chỗ như tổ ong.
Xã hội đen không có cửa chống lại quân chính quy.
"Ta đầu hàng, ta đầu hàng!" Lỗ Thành Văn phát ra tiếng thét chói tai. Hắn tuyệt vọng, đối mặt với một đám như là Ma thần đến từ địa ngục như vậy, không ai có thể bảo trì được sự trấn định.
"Đem súng ném ra, đi tới giữa sân!"
Đại Thạch Đầu Tôn Lỗi thanh âm như tử thần đòi mạng.
Lỗ Thành Văn cùng mấy người trốn ở dưới thang lầu vội vàng vứt súng ra, lập tức bò ra, giơ hai tay lên đỉnh đầu đứng ở giữa sân như.
Vương Siêu ở trên lầu nhìn thấy đại cục đã định, từng bước đi xuống lầu.
"Đám lính này quá hung hãn, cục diện hiện giờ xử lý thế nào đây?" Trong khi xuống lầu, Vương Siêu suy nghĩ cách xử lý sự tình.
Nghe thấy tiếng bước chân từ trên thang lầu đi xuống, Lỗ Thành Văn vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Vương Siêu từng bước một đi xuống. Nhất thời rống lên tiếng thét chói tai.
"Là hắn, chính là hắn đánh chết Tần Mậu Giao, cũng không liên quan đến chúng tôi! Các người nên bắt hắn, đừng xuống tay với chúng tôi!"
"Đúng vậy đúng vậy, chính là hắn, chính là tiểu tử này, chúng ta đang chuẩn bị ngày mai đưa tới cho các người!"
"Mau bắt lấy hắn, đừng để cho hắn chạy! Công phu của hắn rất cao!"
"Thả chúng ta đi… hu hu hu". Truyện được copy tại
Đám người này khóc lóc như sói tru lên.
Dù là xã hội đen, nhìn thấy khung cảnh như thế này, đều hồn phi phách tán.
Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, đó là tác phogn từ trước đến nay của xã hội đen, chỉ có ác hơn so với bọn chúng, mới có thể trấn áp được.
Đại Thạch Đầu khinh bỉ nhìn bọn chúng, "Kêu la cái gì! Ai kêu đánh chết ai!"
Đám người này lập tức không tiếng động, cả người phát run.
Vương Siêu đi tới giữa sân, Đại Thạch Đầu vội vàng chạy tới, hai người trao đổi ánh mắt.
"Các ngươi có bị sao không?"
"Đối phó với một lũ ô hợp như vậy cũng không tính là gì, chúng ta đều không sao? Nếu chừng đó cũng để xảy ra chuyện,[không cần kẻ địch đánh chết, tự mình cũng nên kết thúc đi" Đại Thạch Đầu thật ra đối với việc câu đầu tiên của Vương Siêu là hỏi về an nguy của bọn hắn có chút cảm động.
"Người này đáng là bằng hữu!" Đại Thạch Đầu trong lòng thầm nghĩ.
"Các ngươi gây ra động tĩnh có quá lớn không? Vừa dùng súng lại vừa dùng pháo? Bên ngoài bắn chết bao nhiêu người? Giải quyết thế nào đây?" Vương Siêu nhíu mày hỏi.
"Ngươi yên tâm, đây là vùng giao giới không sao đâu" Đại Thạch Đầu nói: "Lớn thật ra cũng có chút lớn, bất quá cũng không thành vấn đề. Bên ngoài cũng không chết bao nhiêu người, chúng ta vừa tiến vào bắn mấy phát súng đã chạy trốn sạch rồi, mạc cho chúng ta xông vào đây. Người chết cơ bản chỉ là ở nơi đây, thương vong tuyệt đối không vượt quá hai mươi!"
"Ngươi… ngươi ngươi…" Lỗ Thành Văn nghe thấy nói chuyện với nhau, dùng ngón tay chỉ vào Vương Siêu, toàn thân đều run bần bật, nước tiểu cũng đã ti tách chảy từ trong quần ra.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Vương Siêu cũng không để ý tới, chỉ hỏi Đại Thạch Đầu: "Mấy người này xử lý sao?"
"Đám căn bã này, Cục công an không xử lý bọn chúng, ta là quân giải phóng nhân dân. Tự nhiên phải làm việc nên làm" Đại Thạch Đầu hung hăng hừ một tiếng. "Chuyện ở đây cứ để chúng ta lo".
"Được, nhanh một chút. Đúng rồi, ở trên lầu còn có hai mươi vạn là tiền tối nay ta thu được, đem giao cho thượng cấp tính là Đảng phí đi!" Vương Siêu giao phó một câu, rồi đi ra ngoài.
Ở sau vang lên mấy tiếng súng.