Hai người đánh nhau một trận kinh tâm động phách, làm cho những người đang xem ở đây ngừng cả thở, cho đến khi Trương Uy bị Vương Siêu đánh gãy xương đòn gánh ngã xuống đất, cố gắng đứng lên nhảy xuống biển tự vẫn, mọi người mới hồi thần lại.
Đồng thời bọn họ cũng hiểu được cuộc luận võ này đã có kết quả.
Uy danh hiển hách, danh chấn năm tỉnh duyên hải, một trong Quảng Đông tam hổ trong giới võ thuật Đông Nam Á thua dưới tay một người trẻ tuổi.
Triệu Quân sắc mặt hết sức khó coi, mặt trắng bệch ra không chút huyết sắc. Lẳng lặng ngồi tại chỗ, tay nắm chặt lấy một cái ly thủy tinh, ngón tay xiết lại tới mức trắng bệch ra, không nói được một lời.
Không có gì khác, lần này Trương Uy luận võ thất bại, đối với hắn tổn thất có thể nói rất lớn.
Đầu tiên, một triệu tiền mặt xem như đã quăng xuống nước, nhưng hơn nữa còn tiền cá cược đổ quyền, một lần luận võ này, hắn tổng cộng tính ra tổn thất trên ba triệu.
Cho dù hắn là Đảng Thái tử, tiền nhiều của nhiều, nhưng tổn thất này cũng đủ khiến cho hắn đau lòng. Ba triệu thực không là một con số nhỏ.
Mời nhiều danh gia võ thuật như vậy đến làm chứng, lại ký hợp đồng, Sinh tử thư, tiền mặt chi phiếu cũng đã đặt ở trên bàn, Triệu Quân cho dù không cam lòng, cũng không thể đổi ý được.
Huống hồ quan trọng hơn chính là, lần này hắn chuẩn bị lợi dụng danh khí cùng thân thủ của Trương Uy, để thò tay vào giới võ thuật. Trong đạo làm ăn, cũng khó tránh va chạm, cũng không thể lúc nào cũng đánh giết, mời lính đánh thuê vận dụng súng đạn, không nói đến độ nguy hiểm, cũng không có chút lợi ích nào.
Tranh chấp trên hắc đạo, trừ phi là cừu bất cộng đái thiên, mới có thể vận dụng hỏa khí mà hai bên đánh nhau.
Dù sao vận dụng súng đạn cũng là chết rất nhiều người, còn có quân đôi võ trang của chính phủ can thiệp, sau khi gây náo loạn, hai bên gây mâu thuẫn cũng chỉ có hại, người chết đòi tiền trợ cấp, trúng đạn bị thương cũng đòi tiền thuốc, cái gì cũng đòi tiền.
Ngoại những cái này, mâu thuẫn tranh cãi trong làm ăn bình thường đều mời người hòa giải, thật sự không hòa giải được, liền mời cao thủ lôi đài luận võ, bên nào thua thì bên đó nhượng bộ, đây là quy củ từ nhiều năm truyền lại, đến nay vẫn rất hay được dùng.
Võ thuật cùng võ lâm, hắc đạo, giang hồ tất nhiên có liên hệ, sao lại có võ thuật, lại còn có giang hồ, hắc đạo.
Trương Uy chết đi, ý tưởng nhúng tay vào giới võ thuật của Đông Nam Á của Triệu Quân đã bị phá hỏng.
Sự thất thế trên phương diện này, so với tổn thất ba triệu còn muốn nặng hơn.
Cao thủ cũng không phải là dễ dàng tìm được mà mời như vậy.
Trương Uy kỳ thật đã sớm rời khỏi giang hồ, lần này trở lại, cũng là bởi vì công ty của bản thân kinh doanh không tốt, vào thời điểm sắp sụp đổ, Triệu Quân mới nắm được cơ hội này, hỗ trợ hắn khôi phục lại sự nghiệp, lôi kéo Trương Uy khiến cho hắn quay lại giang hồ.
Một quyền thuật đại sư vốn đã rửa tay gác kiếm, lại bởi vì cuộc sống, lại lần nữa gia nhập võ lâm, kết quả chết ở trên lôi đài.
Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ.
Đó là sự bi ai của quyền thuật.
Đó là sự bi ai của thời đại.
Vương Siêu lý giải sâu sắc điểm này, cho nên tại thời khắc Trương Uy nhảy xuống biển, hắn trong lòng cũng không chút vui sướng vì thắng lợi.
Triệu Quân hy vọng tan biến, trong đầu trống rỗng, một công tử khác là Ngô Dĩnh Đạt ngồi ở bên cạnh so với hắn tỉnh táo hơn, lập tức lớn tiếng hô người dưới tay mặc đồ lặn nhảy xuống biển cứu người.
Dù sao Trương Uy cũng là một quyền thuật đại sư có danh vọng, nếu chết mà để cho hắn táng thân dưới đáy biển, sự tình truyền ra ngoài, làm cho lòng người lạnh lẽo, về sau ai còn giúp tập đoàn Ức Khoa làm việc?
Ngô Dĩnh Đạt tuy cũng là một trong ba Thái tử, nhưng không phải là dạng công tử khốn kiếp, ngược lại hắn khôn ngoan phi thường, bằng không cũng sẽ không tại cả Quảng Đông hô mưa gọi gió, ngay cả Từ Chấn đối với hắn cũng hết sức cố kỵ.
"Ài!" Thấy Trương Uy nhảy xuống biển, Trần Ngả Dương cùng Tiết Liên Tín cũng rất rõ ràng, thở dài một tiếng, thân thể cũng không tiến lên.
Bọn họ không có tiến lên ngăn cản, bởi vì đây là lựa chọn của Trương Uy.
Càng huống chi Trương Uy vào lúc cuối cùng, bị Vương Siêu đánh nát xương đòn gánh, cho dù về sau chữa khỏi, cũng khó mà khôi phục trạng huống thân thể như trước kia, võ công tất nhiên giảm đi rất nhiều, cái này đối với một quyền thuật đại sư nổi danh mà nói, căn bản là không thể chịu đựng được.
So với sống mà chịu nhục, không bằng tự sát, chết một cách sạch sẽ.
Khi Trần Bân nhìn Vương Siêu, trong ánh mắt lóe ra sự phức tạp.
Từ Chấn cũng nhanh chóng hiểu được kết quả luận võ, biểu tình của hắn cùng Triệu Quân cũng không thua kém gì.
Vương Siêu chẳng những đánh chết đồ đệ Tần Mậu Giao của hắn, hiện tại lại chiến bại Trương Uy, khiến cho đối phương nhảy xuống biển tự sát, điều này đối với hắn quả thực là nỗi sỉ nhục lớn lao.
Từ Chấn cùng Trương Uy thật ra cũng không có giao tình gì, nhưng rốt cuộc cùng được giới võ thuật liệt vào Quảng Đông tam hổ. Hiện tại Vương Siêu chiến bại Trương Uy, khiến cho danh khí của hai hổ khác là hắn cùng Đái Quân tự nhiên cũng bị tổn thương rất lớn.
Trừ phi Từ Chấn cùng Đái Quân tái ước đấu với Vương Siêu, đánh bại hắn, thanh danh mới có thể vãn hồi. Một khi đã được gọi chung là Quảng Đông tam hổ, ít nhất về mặt danh khí, đó là vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.
Nhưng sau khi thấy võ công của Vương Siêu, Từ Chấn trong lòng cũng thấy không nắm chắc được sự tất thắng.
Trong đầu hắn cấp tốc luân chuyển, suy nghĩ làm thế nào để đối phó với Vương Siêu, cừu giết đồ đệ, không thể không báo.
Sau mười phút, một đám thợ lặn rốt cục đã đem Trương Uy từ biển lên boong thuyền, lúc này, Trương Uy hơi thở đã không còn, nhất đại quyền thuật đại sư, cao thủ Vịnh xuân quyền, đã rời khỏi nhân gian.
Hắn trúng Hổ hình Phách kình liên kích của Vương Siêu, đánh nát xương đòn gánh, chân lại dẫm trúng một cây đinh thép lớn, cây đinh này đâm xuyên qua cả lòng bàn chân hắn, thương thế nghiêm trọng, cuối cùng từ trên boong tàu cao hơn mười thước nhảy xuống, chìm xuống biển hơn mười phút, chết là điều hiển nhiên.
Trương Uy sau khi được vớt lên, đặt ở giữa sàn tàu, một số quyền sư cũng xông tới, thấy cao thủ này sắc mặt đã chuyển xanh, đều thở dài không thôi, đồng thời đối với Vương Siêu xem trọng hơn nhiều.
Dù sao, có thể đánh bại người như Quảng Đông tam hổ Trương Uy, trong quyền thuật tạo nghệ, cũng đã có thể trong giới võ thuật dương danh lập vạn.
Danh tiếng của Vương Siêu, lập tức tăng cao!
Lần luận võ cùng với Tần Mậu Giao chỉ có thể nói là một trận chiến thành danh, nhưng hiện tại luận võ cùng Trương Uy, thanh danh quả thực đã bay lên tận trời cao.
Vương Siêu ở bên cạnh Trương Uy, nhìn thấy vị đại sư cùng mình luận võ đã thất bại mà nhảy xuống biển tự vẫn, yên lặng không nói, cởi áo ngoài của mình ra đắp mặt cho Trương Uy.
Y phục bên trong của hắn, trước ngực áo đã bị ám kình của Trương Uy đánh nát, hiện tại cởi áo ngoài ra trịnh trọng đắp mặt cho Trương Uy, làm cho mọi người đều thấy, Vương Siêu đúng là tôn trọng cùng tiếc hận đối với đối thủ.
Vịnh xuân công phu của Trương Uy, thật sự là đã tới bước xuất thần nhập hóa lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực, Thiết chỉ thốn kình kia chợt phát ra, hung mãnh bạo liệt, bùng nổ lại có tính bí mật rất cao, nếu không phải Vương Siêu linh cơ linh động, thi triển ra Xà hóa long trong Long xà hợp kích, hút khí nới rộng bả vai, mở rộng ra, không tiếc thương phế lõm ngực vào trong, thì dưới một kích này, Vương Siêu tuyệt đối ngăn không được.
Xà hút khí ngửa đầu công kích kẻ địch, từ cổ đến khoảng bảy tấc đều phình ngang ra, Vương Siêu một chiêu này, đúng là một chiêu kinh hiểm nhất trong Xà hình.
Trận luận võ này Vương Siêu có thể thắng, thật sự là dựa vào năm phần vận khí, nếu không bị thương phổi mà phun ra máu tươi làm mờ mắt của Trương Uy, khiến cho mắt của đối phương tạm thời không nhìn rõ được, Vương Siêu cũng sẽ không lập tức chiếm được thế thượng phong.
Càng huống chi, Vương Siêu cho dù chiếm được thế thượng phong, hăng hái tiến công, nhưng vẫn bị Trương Uy nghe tiếng gió mà tránh né được rất nhiều đòn đánh.
Nếu thời gian kéo dài thêm một chút, Hổ hình của Vương Siêu khí lực từ từ suy kiệt, Trương Uy không khó tìm được cơ hội dùng tay áo lau máu đọng ở trên mắt, khôi phục thị lực trở lại.
Đến lúc này, thắng bại cũng khó mà đoán được.
Nhưng không biết có phải là thiên ý trêu người hay không, Trương Uy mắt nhìn không rõ, đã đạp phải đinh sắt, bị đinh sắt đâm xuyên qua lòng bàn chân, một nhát này chẳng khác nào đã phán án tử hình cho hắn, cho dù cao thủ lợi hại đến thế nào, lại gặp thương tổn lớn như vậy, cũng không thể chịu đựng nổi, càng huống chi là đang luận võ với một đối thủ ngang tài ngang sức?
Sau khi đắp mặt cho Trương Uy, Vương Siêu cũng phát hiện cây đinh sắt quyết đinh chiến thắng cho mình vẫn còn cắm ở trên bàn chân của hắn, bèn nắm cây đinh từ dưới đế giày của Trương Uy mà kéo ra.
Cây đinh so với hắn ngón giữa của hắn còn]dài hơn, sáng lập lòe, mũi nhọn sắc bén.
Lúc này Trần Ngả Dương cùng Tiết Liên Tín cũng thấy cây đinh này, đều lắc đầu, lai tiếp tục ngồi xuống.
"Luận võ lần này, Vương Siêu đại sư dành phần thắng!" Sau khi mọi việc đều đã thỏa đáng, mọi người cũng tiếp nhận sự thật của lần luận võ này, Trương Uy chết, không chút bàn cãi nào, vì thế người chủ trì lúc trước chặt đầu gà đã tuyên bố kết quả luận võ.
Vương Siêu lại vào khoang thuyền thay đổi y phục, lúc này, Diêu Hiểu Tuyết đi theo quan sát, Triệu Tinh Long cũng đã cả kinh ngây người ra, cho đến khi tuyên bố kết quả, mới chân chính phục hồi tinh thần lại, Diêu Hiểu Tuyết vội vàng bước tới trước đài, cùng với bên công chứng an bài trận luận võ này kết toán tiền bạc.
Luận võ lớn như vậy, rất nhiều quyền sư đức cao vọng trọng công chứng, tiền đặt cược tự nhiên sẽ tới tay, không thiếu chút nào.
Triệu Quân cũng dùng tiền mặt chi phiếu, đặt trong valy mật mã, mang đi cũng hết sức thuận tiện, sau khi kiểm tra một lần, Diêu Hiểu Tuyết không phát hiện vấn đề gì.
Một triệu tuyệt đối không phải là con số nhỏ, cho dù là Diêu Hiểu Tuyết trong hai năm này lăn lộn trong thương trường, gặp qua không ít sự việc, nhưng cảm giác một triệu tài chính chân chính cầm ở trong tay, thật sự là thoải mái.
Một triệu lúc trước là vay từ ngân hàng, sớm muộn cũng phải trả gốc lẫn lãi, Diêu Hiểu Tuyết đề nơi tay chẳng những cảm giác không thích thú gì, mà còn cảm giác như một tòa núi đè ở trên người, hít thở không thông.
Dù sao vay một triệu, chỉ với lãi suất, mỗi một giờ qua đi đã tổn thất không ít tiền.
Cũng là một triệu, cầm ở nơi tay cảm giác khác biệt hẳn, đây cũng chính là sự thay đổi trong tâm cảnh cảu con người.
Lúc này, Vương Siêu đã thay đổi y phục đi ra, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, bước đi cũng không được cân bằng thâm trầm có lực như trước, có chút loạng choạng.
Đối địch với Trương Uy, hắn tuy không trúng quyền cước của đối phương, nhưng bởi vì hút khí quá mạnh, bị thương ở phổi, đây là nội thương, lúc mới bị thì còn chưa sao, nhưng sau khi luận võ chấm dứt tinh thần thả lỏng ra, hắn lập tức cảm giác bản thân hít thở có chút khó khăn, trước và sau ngực đều ngâm ngẩm đau, hơn nữa trong yết hầu, đau rát nóng bỏng như có một cục than hồng ở trong đó vậy.
"Tình huống thực nghiêm trọng, nội thương không thể so với ngoại thương, ngoại thương từ từ điều dưỡng, còn có thể khôi phục như trước, nhưng nội thương là chuyện cả đời" Vương Siêu áp hai tay ấn ấn lên trực, chậm rãi điều hòa hô hấp, lần này miễn cưỡng mới thấy đỡ hơn một chút.
Nếu Đường Tử Trần có ở trước mặt hắn, nhất định có thể trị liệu thương thế cho hắn rất nhanh, nhưng hiện tại Đường Tử Trần đã đi rồi, lưu lại Vương Siêu một cảm giác cô độc, tình huống gì, đều tự hắn phải ứng đối, ngay cả thương thế trên người mình.
Long xà hợp kích các tư thế chính là Long hình, Xà hình, Mã hình, Băng quyền, Toản quyền, Pháo quyền chứa rất nhiều tinh túy ở bên trong. Vương Siêu trước kia tuy đã luyện thuần thục, nhưng cũng chỉ là hình, vẫn chưa luyện tới bước xuất thần tủy.
Chiêu Long xà hợp kích này muốn luyện đến bước thần hình kiêm toàn, phải đem tất cả các hình luyện thấu, sau đó thông qua gân cốt, da lông bên ngoài cùng với cốt tủy bên trong rèn luyện, từ ngoài dựa vào trung gian dẫn dắt vào bên trong, đem công phu thẩm thấu vào ngũ tạng lục phủ, hoàn toàn cường hóa tim, thận, lá lách, dạ dày, phổi, đại tiểu tràng, các khí quan bên trong cơ thể, mới có thể chân chính đem hình cùng ý hợp, luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Vương Siêu hiện tại tuy đã bắt đầu tu luyện Hổ báo lôi âm, nhưng công phu chỉ mới là bước bắt đầu, cốt tủy thực chưa được cường hóa, càng chứ tới được mức trong ngoài tiếp dẫn, công phu thẩm thấu ngũ tạng lục phủ.
Công phu chưa đến nơi đến chốn, mạnh mẽ Luyện nội hô hấp của Long xà hợp kích, không xuất hiện vấn đề mới là lạ.
Đường Tử Trần công phu đã đến đỉnh điểm của nhập hóa cảnh, thần hành viên mãn, viên đạn bắn vào vai, có thể khống chế cơ bắp gân cốt đè ép có thể tự đẩy ra, đây là da lông, gân cốt, ngũ tạng lục phủ của nàng chính là đến cốt tủy đều đã luyện thành một khối kình lực hoàn chỉnh, minh ám lưỡng trọng kình lực xuyên thấu tới tận từng lỗ chân lông một trên thân, không đâu không tới.
Mà Vương Siêu hiện tại còn xa mới luyên được tới bước đó.
"Chúng ta đi thôi".
Vương Siêu thấy Diêu Hiểu Tuyết đã làm xong mọi chuyện, gật gật đầu liền muốn rời khỏi du thuyền hào hoa này. Hắn hiện tại bị thương, đã không thể động thủ với người ta, mà ở đây kẻ địch cũng không thiếu, tự nhiên muốn sớm rời đi.
Triệu Quân lần này thiệt hại lớn, về sau khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, còn có Từ Chấn ở đây, đây chính là người trực tiếp có cừu giết đồ đệ với hắn, nếu đột nhiên ra tay trả thù.
Với trạng thái của Vương Siêu hiện tại, cùng với "Tiểu tý thánh" này đấu một trận, không quá mười hiệp, lập tức se bại trận mà chết.
"Ngươi chớ đi! Đứng lại!"
Ngay lúc Vương Siêu muốn phải, đột nhiên ở một góc sáng phía Đông vang lên một thanh âm thanh thúy, người ngồi ở phía Đông là Từ Chấn, nhưng thanh âm này lại không phải do Từ Chấn phát ra, mà là từ một nữ tử đứng ở bên người hắn.
Nữ tử này rõ ràng là đồ đệ của Từ Chấn, hơn nữa tư chất cũng khá tốt, là đệ tử có gia đình thế lực cũng không bình thường, bằng không, cũng không có tư cách tới xem trận luận võ lớn như thế này.
Có thể lên chiếc du thuyền này, đều không phải là nhân vật bình thường.
[lúc này] kỳ [không phải] [bình thường] đích địa hạ quyền tràng, [có tiền] [có thể] cú [đi lên].
Có tư cách ngồi ở đây xem, đều là các nhà võ thuật có thân phận, có địa vị, có danh tiếng, đệ tử bọn họ dẫn theo đứng ở bên cạnh, quá nửa là y bát truyền nhân của bọn họ, cũng chính là những người hỗ trợ cho họ khi về già, giữ lấy thể diện của môn phái, ứng phó với sự khiêu chiến của người khác, là đệ tử bảo tồn thanh danh.
Vương Siêu cùng Trương Uy một trận luận võ này, quả thực là một cơ hội cực tốt để các đệ tử học tập, các quyền thuật danh gia, cao thủ này tự nhiên nói sao cũng phải đem bọn họ theo.
Tuy nhiên các đệ tử chỉ có tư cách đứng xem này đại đa số tuổi so với Vương Siêu đều lớn hơn, nhưng sau khi trận chiến qua đi, Vương Siêu đã hoàn toàn thành danh, tiến với hàng danh gia quyền thuật đại sư, cho dù cao thủ thành danh đã lâu đối với hắn cũng không dám có chút khinh thị, càng huống chi là đệ tử của bọn hắn?
Nhưng hiện tại lại có một đệ tử cố tình đi ra nói những lời này, điều này làm cho Vương Siêu không thể không chú ý nhìn lại
"Hử?!" Cùng lúc khi Vương Siêu dừng bước nhìn lại, nữ nhân kêu đứng lại kia đã đi ra, tuổi của nàng ước chừng hai bốn hai lăm tuổi, mặc võ phục màu trắng, trên trán tóc phủ xuống che khuất cả trán, chỉ lộ ra đôi mắt to sáng ngời cùng ngũ quan ngay ngắn.
"Ngươi đánh chết sư huynh của ta, món nợ này còn chưa tính rõ ràng, ngươi muốn đi sao?" Nữ hài tử này đi tới phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Siêu.
Vương Siêu cũng không nhìn nữ hài tử này, mà đem ánh mắt nhìn về phía Từ Chấn.
[Với thân phận danh khí của hắn hiện tại, tự nhiên không thể giằng co với hậu bối bình thường, trong giới võ thuật bối phân rất nghiêm ngặt, hơn nữa vào trường hợp này, trên hết là phải nói đến quy củ, nữ hài tử này không có tư cách lên tiếng trước Từ Chấn, chuyện này để cho người khác nhìn vào, sẽ nói Từ Chấn dạy đồ đệ không nghiêm.
"Từ tổng, đồ đệ của ngài là ta đánh chết, chẳng qua cũng là trên lôi đài công khai luận võ, sinh tử không nói đến, ngươi nếu muốn tìm ta báo thù, có thể bất cứ lúc nào hạ chiến thư, ta tự nhiên tiếp lấy. Ngươi kêyu đồ đệ ra, chẳng lẽ thấy ta cùng Trương sư phụ luận võ bị thương quá nặng, ngay cả một nữ đồ đệ của ngươi cũng ứng phó không nổi?"
Vương Siêu nói chuyện rất chậm rãi.
"Tình Tử, trở về!" Từ Chấn ánh mắt khép hờ lại, vỗ mạnh xuống tay vịn của chiếc ghế đang ngồi! Rắc một tiếng, tay vịn của chiếc ghế đã bị ám kình của hắn chấn nát.
"Vương sư phụ, đây không phải là đồ đệ của ta, là con gái của một lão bằng hữu của ta, hôm nay ngươi cùng Trương sư phụ luận võ, ta không nhúng tay vào, chẳng qua cừu giết đồ đệ, món nợ này cũng sẽ sớm tính tới. Đến lúc đó, ta tự nhiên sẽ hạ chiến thư với ngươi, hôm nay miễn đi, nếu không ở đây nhiều vị tiền bối danh gia cũng sẽ cười ta thừa dịp ngươi gặp nguy mà xuống tay".
Nói xong, Từ Chấn đứng dậy, đưa mắt nhìn Tình Tử: "Đi!"
Mắt thấy đám người của Từ Chấn gởi khỏi du thuyền, Trần Bân đi tới, thấp giọng nói với Vương Siêu: "Nữ nhân kia là con gái một quyền sư trong giới võ thuật Nhật Bản, nếu tìm ngươi gây phiền toái nữa, không cần thương hương tiếc ngọc, hắn vừa mới rồi muốn thừa dịp cơ hội tốt ngươi đang bị thương mà đánh bại ngươi".