Thấy Tu Tam có vẻ cũng chẳng cần mặt mũi, bám dính theo Ôn Tu Viễn cùng ăn thịt gà, các đệ tử khác không muốn phải ra ngoài luyện công cũng thấy cảm động.
Tề Bảo chính là cái người không muốn luyện công đó. Thấy xác gà béo chất đống dưới đất, bốn người bên kia thì đang ăn ngon lành, nước miếng cũng đã bắt đầu ứa ra.
"Ôn huynh, cái này...", Tề Bảo hơi ngượng ngùng, vặn xoắn ngón tay, "Huynh bán gà không? Ta muốn mua một con."
Ôn Tu Viễn nghe thế, hắn và Nhϊếp Tử Tấn cùng lúc liếc mắt nhìn nhau, "Bán! Năm mươi linh thạch thượng phẩm, có thể gói lại nướng."
"Ta mua!" Tề Bảo không nói hai lời đưa đầy đủ linh thạch, sau đó đi tới bên cạnh Ôn Tu Viễn chờ đợi.
Mấy đệ tử quanh đó thấy Tề Bảo thành công thì cũng tiến tới vậy quanh Ôn Tu Viễn để mua gà.
Thoáng cái, xung quanh Ôn Tu Viễn đã bị người vây lại thành một vòng.
Còn lại vài đệ tử không nhúc nhích cũng đã ngửi thấy mùi thịt tỏa tới, bên tai còn nghe thấy tiếng khen tấm tắc không ngừng, thế là cũng không nhịn được gia nhập đội ngũ.
"Ngon quá đi mất hu hu hu hu."
Có đệ tử nọ gạt nước mắt ứa ra. Ống tay áo người đó bị gà đuổi nên rách toạc, cả người cũng te tua, bên hông còn bị thủng một lỗ to tướng, bây giờ mới có thể an tâm ngồi ăn, tất cả đều là nhờ ơn Ôn Tu Viễn.
"Ôn huynh, ngươi thật lợi hại!"
Lời vừa nói ra, các đệ tử lập tức hùa theo phụ họa.
"Công nhận đấy, gà bay bị huynh gϊếŧ hết rồi. Ôn huynh, huynh lợi hại quá rồi đó?!"
"Ôn huynh đúng là thâm tàng bất lộ."
Ôn Tu Viễn chỉ lắc đầu, "Có phải công lao của mình ta đâu, ở đây có ba người mà."
Kiều Húc vừa nghe thế thì kinh ngạc ngước lên nhìn hắn, chỉ thấy Nhϊếp Tử Tấn khẽ cười lắc đầu.
"Vậy cũng vẫn là đỉnh chứ, bọn này cả một nhóm mà không giải quyết được đây."
Những lời này chẳng những không khiến các đệ tử khác ghen tị mà trái lại còn khiến bọn họ bắt đầu thi nhau nịnh thối.
"Võ công này của Ôn huynh ngày sau nhất định sẽ là nhân trung long phượng cho xem."
(người đứng đầu, người lãnh đạo, anh hùng trong lòng nhân dân)
"Ôn huynh nhất định sẽ đứng trong hàng ngũ đệ tử lợi hại nhất trong tất cả các tông phái."
Thấy bọn họ nịnh càng ngày càng thối, Ôn Tu Viễn bèn lên tiếng hô ngừng.
"Quá khen rồi, quá khen rồi, thật sự là bởi sư tôn ta cho bảo bối lợi hại thôi."
Mọi người vừa nghe thế đồng loại mở tròn mắt, sự kính nể trong mắt phai nhạt dần, thay vào đó là càng nhiều sự hâm mộ.
Kể từ sau khi càng ngày càng có nhiều tin tức về việc sư tôn bị bắt cóc, sư tôn các núi bắt đầu theo đuổi phương pháp giáo dục "nuôi đệ tử bằng nghèo khó", ở đâu ra mà nhiều bảo bối như vậy được.
Thậm chí đến số lần gặp mặt sư tôn còn chẳng nhiều nữa là.
Nhϊếp Tử Tấn thấy đám đệ tử kia ríu rít thi nhau bày tỏ lòng hâm mộ, sau khi gặm xong miếng thịt của mình mới lau khóe môi, mỉm cười nói, "Nếu các ngươi muốn, ta và Ôn huynh có thể thảo luận với nhau để tặng lại cho mọi người. Chỉ là đồ không có nhiều, chắc có vài người phải thất vọng rồi."
Người trước mặt bọn hò vừa hiền lành vừa đẹp trai, nói năng lễ độ, giải thích một phen khiến họ thật cảm động. Các đệ tử rối rít lắc đầu, không chịu để hắn phải thua thiệt.
"Bọn ta sẽ tự dùng bảo vật để mua, sẽ không để huynh thiệt thòi đâu."
"Phải đó, phải đó, người tu đạo sao có thể đi khắp nơi lợi dụng người khác được."
Trong mắt Ôn Tu Viễn lộ ra vẻ tán thưởng. Chiêu lấy lui làm tiến này của Nhϊếp Tử Tấn đúng là cao tay thật.
Kiều Húc ở bên cạnh ngơ ngác nhìn bọn họ, giống như không cách nào hiểu được sao mới chỉ ăn một bữa cơm thôi mà mọi người đã bàn đến chuyện buôn bán rồi.
"Hay là chúng ta mở một nhóm mua bán, mỗi người bán vật phẩm của mình, ai có ý muốn mua thì có thể hỏi mua hoặc trao đổi?"
Ôn Tu Viễn đồng ý, "Được đấy, Kiều huynh cũng tới đi."
"Hả?" Đệ tử kia cũng dồn ánh mắt về phía Kiều Húc. Trong khi đó Kiều Húc vẫn chưa hiểu sao đề tài đã chuyển tới chỗ mình.
"Linh thảo cỏ quý của Kiều huynh cũng là bảo bối, sau có buổi đấu giá huynh cũng có thể hái đem bán." Nhϊếp Tử Tân nhếch môi cười, cây quạt trong tay phe phẩy.
"Vậy cũng được hả?" Kiều Húc trồng linh thảo, một phần giao lại cho tông phái, một phần dư thì giữ cho mình, có điều chưa có dịp dùng tới, chủ yếu vẫn cứ cất trong nhẫn mãi.
Đám người trước mặt đã bắt đầu bàn tính xem mình có cái gì bán được, đột nhiên Kiều Húc có cảm giác bị tài phú đập đến bất tỉnh.
Sao trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ tới cách này nhỉ?!
Để tự các núi nhiều ít gì cũng sẽ có chút đồ tốt, nhưng nói sao thì trăng ở sân nhà hàng xóm vẫn cứ sáng hơn nhà mình. Bảo bối cho dù nhiều nhưng đồ mà mình không có ở nhà người khác thì vẫn cứ thầm nhớ trộm thương.
Linh thảo của Vân Ngoại Lâu vốn được trồng rồi chủ yếu dem tới các cửa hàng thuốc, ở đó sau khi được chế biến sẽ được đưa vào phòng trao đổi. Các đệ tử làm nhiệm vụ tích điểm để đổ lấy các loại thuốc quý này và các bảo vật khác. Thuốc đã được chế biến ra có khi đắt gấp năm lần so với nguyên liệu thô.
Nhiều đệ tử thích đan dược nhưng mãi vẫn chẳng đổi được. Có một số đệ tử lên tiếng phàn nàn, bị các sư huynh chỉnh cho im hết.
Mua sẵn chút thảo dược rẻ rẻ rồi tìm một hiệu thuốc tốt trả phí gia công, có khi sẽ làm ra được thảo dược giá rẻ bằng một nửa bình thường.
Bởi vậy, linh thảo giá rẻ là mặt hàng được săn lùng nhiều nhất tại các điểm trao đổi, thường cháy hàng trong thời gian rất ngắn.
Các đệ tử nhăm nhe muốn hỏi thăm giá thảo dược của Kiều Húc, nhưng cậu chưa bao giờ bán đồ, mở tròn mắt nhìn Ôn Tu Viễn.
"Đừng vội. Tối nay để huynh ấy sắp xếp lại xem có những gì, sau đó sẽ viết bảng giá gửi cho mọi người." Ôn Tu Viễn cầm cây tiêu ngọc chọt chọt lưng Kiều Húc.
Kiều Húc phản ứng kịp, ưỡn thẳng lưng gật đầu.
"Được được được, vậy Kiều huynh nhớ gửi nhé."
"Khi nào đăng nhớ báo nhé, ta cũng muốn giành thật nhanh!"
"Cả ta nữa, ta nữa."
"Ta cũng muốn bùa chú gì đó nữa. Rồi cả cái vòng tay lần trước không biết ai bán ấy, cũng tốt lắm, cái đó cũng được."
Một đám người nhao nhao đầy phần khích. Có vài đệ tử chẳng biết tranh giành bảo vật gì mà cãi nhau một trần, còn đòi ra ngoài tỉ thí.
Nhϊếp Tử Tấn cũng rất hào hứng, kích động mãi không thôi vì đã phát hiện ra cơ hội kiếm tiền thật to. Vừa nghĩ thế, lập tức đã nghĩ tới việc phát triển sản nghiệp này tới các tông phái khác, chiêu mộ người làm. Từ nay về sau có thể sống suиɠ sướиɠ trên tiền kiếm được nhờ chênh lệch giá rồi.
Vẫn thường hay nói bàn cơm là địa điểm tốt nhất để bàn chuyện làm ăn. Ôn Tu Viễn và Nhϊếp Tử Tấn nói qua lại mấy câu đã lập tức quyết định một đơn hàng trị giá linh thức đại đan. Kiều Húc ở bên cạnh sững người.
Những chỗ khác phía sau núi đều rất tĩnh lặng, chỉ có chỗ này là náo nhiệt bất thường. Không những thế, có gà béo mò tới để đánh nhau nhưng vừa tới gần hội tu sĩ, ghé đầu nhìn một cái đã co giò chạy mất.
"Quác —— "
Nhiều xương gà quá, hù chết gà rồi! !
Cuối ngày, quản sự của Duyên Sinh Tông tới kiểm tra kết quả, tới nơi thì ngây người.
Nhóm đệ tử chật vật hồi sáng giờ đã lột xác, đang hoan hoan hỉ hỉ ngồi tán phét với nhau, chẳng có vẻ gì là vừa đánh một trận dữ dội cả.
Quản sự lặng lẽ đến gần một đệ tử ngồi phía ngoài, ngồi xổm xuống bên cạnh thân thiết hỏi han, "Mọi người đang làm gì thế?"
Đệ tử được hỏi tỏ vẻ bí hiểm, "Đừng hỏi, hỏi nữa là ta sắp phát tài đến nơi rồi, không chậm trễ được."
Quản sự: "?"
Đám đệ từ này bị gà mổ đầu...đến ngu người rồi à?
Quản sự nhìn một hồi lâu, đám người vẫn cứ bàn tán xôn xao, nghe mãi cũng chẳng rõ. Cuối cùng lỗ tai ông không chịu nổi nữa nên rời đi.
Ôn Tu Viễn thấy trời bắt đầu nhá nhem thì lấy từ trong nhẫn ra một cái giường, chia cho Nhϊếp Tử Tấn chút linh lực rồi yên tâm thoái mái chui vào phòng của mình.
Kiều Húc cũng được chia cho một gian phòng. Cậu im lặng đi về phòng mình. Hôm nay cậu cũng hoa mắt chóng mắt, như thể được mở cửa bước ra thế giới mới vậy.
Ôn Tu Viễn huých vai Kiều Húc, "Kiều huynh, cùng nhau kiếm tiền đi. Bán thảo dược không, nể tình anh em bớt cho ta một chút?"
Kiều Húc ngơ ngác gật đầu, thấy thế Ôn Tu Viễn cười tươi ra mặt.
Ôn Tu Viễn thấy Kiều Húc vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới mới, hắn ngâm nga một khúc nhạc rồi quay về phòng mình.
Nhϊếp Tử Tấn thò tay khều khều Kiều Húc, ghé sát lại bên tai cậu khẽ cười.
"Sao hả? Có phải kiếm tiền cảm giác còn phấn khích hơn cả chuyện thích thầm người ta không?"
Đột nhiên Kiều Húc mở to hai mắt tròn.
---------------------------
[Tác giả]
Mở khóa nguyện vọng mới —— Kiều Húc: Một đêm phát tài!