Ngồi ở phòng hiệu phó suốt 1 tiếng đồng hồ thì cuối cùng Lưu Ly cũng viết xong cái bản kiểm điểm. Thầy Vũ cần lấy từ giấy viết đầy chữ kia, vừa đọc ông vừa không nhịn được cười rồi dí đầu cô nhóc ngồi cạnh:
- Em đó! Lúc nào cũng gây phiền phức cho tôi thôi à. May mà giờ này cô Uyên có tiết chứ cô mà ở đây thì em xong đời rồi. Em cũng nên cố môn của cô ấy đi chứ?
Lưu Ly phồng má rồi xoa xoa trán:
- Em có nói gì sai đâu. Em cố lắm rồi mà không giỏi được, thực sự cô Uyên dạy vô cùng có vấn đề.
Thầy Vũ quấn tờ giấy trong tay thành hình tròn, nhìn chằm chằm Lưu Ly:
- Em giống y hệt mẹ em đó, tính cách nóng nảy. Nhưng em cứ yên tâm, chỉ gần một tháng nữa là cô Uyên sẽ đổi công tác và có giáo viên mới đến dạy lớp em.
Ai đó mừng rỡ vỗ tay:
- Thật vậy ạ...Vui quá đi.
Người đối diện kia lắc lắc đầu:"Lúc đó hẵng vui, giờ em nghĩ cách tự lo liệu cho mình đi. Tôi sẽ nể tình bạn thân thiết giữa tôi và mẹ em mà chỉ phạt em đi tưới hết đống chậy hoa cảnh trong trường này thôi"
Lưu Ly đang cậy móng tay nghe đến đây liền bất mãn đứng dậy:
- Đó mà là nể tình hả?
- Thế em muốn tôi phạt hay cô Uyên phạt. Để cô ấy ra tay là em sẽ dược dọn dẹp nguyên combo cái trường này đấy - Giọng nói của đấng nam nhân vô cùng rành mạnh.
Lưu Ly bày bộ mặt tội nguyện, cô không biết nên khóc hay cười nữa:"Hức...Cũng đúng...Đi ngay bây giờ hả thầy?"
Thầy Vũ đưa tay nhìn đồng hồ:" Đúng! Giờ đang là tiết ba, em mà chăm chỉ chắc hết tiết bốn cũng làm xong để đi ăn cơm đó."
Vậy thì Lưu Ly cũng phải nhanh chóng đi thôi.
............................................
Tổng cộng trong trường có 40 lớp chia ra làm ba khối (lắm thế không biết), mỗi lớp có một bồn lan chưa tính thêm mấy phòng giáo viên, ít nhất cũng 50 mươi bồn. Nhưng tưới lan thì dễ, chỉ cần cầm bình xịt, xịt vài phát là xong rồi. Cái khiến Lưu Ly bực là chỗ lấy nước, nhà vệ sinh nào cũng ở cuối dãy, quá tốn thời gian lúc di chuyển.
Tiết bốn lớp cô là tiết thể dục, vừa ra khỏi phòng, Tranh Anh đã nhìn thấy Lưu Ly:
- Hế nhóc!
Lưu Ly bĩu môi:
- Anh đây đang bị phạt, chú đi học đi đi.
Trang Anh là bạn thân nhất của Lưu Ly, cũng có thể nói là tri kỉ không dấu nhau cái gì bao giờ. Đến cả người đối phương có bao nhiêu nốt ruồi, bao nhiêu cái mụn cũng biết. Tranh Anh trầm tư:
- Cậu phải tưới nhiều cây thế mà giờ mới đên tầng 2 (tầng của khối 11) thì còn mượt mới xong. Để mình xin thầy thể dục cúp tiết rồi lên đây với cậu.
Nói xong cô nàng chạy đi ngay. Lưu Ly chau mày:"Ông thầy đó thì xin hơi khó đấy"
1 phút sau....
2 phút sau....
3 phút sau....
4 phút 30 giây sau....
5 phút......
Tranh Anh thở hổn hển quay lại, lúc này Lưu Ly cũng giải quyết xong tầng 2 rồi.
- Sao chú xin được, anh nghĩ chú sẽ bị làm khó cơ.
Đối mặt với giọng ngạc nhiên của Lưu Ly, Trang Anh cười ha hả:
- Thì dĩ nhiên là bị ông thầy ác ma đó mắng cho rồi và không đồng ý rồi.
- Ê Ê đừng nó là chú trốn lên tìm anh đó nghen. - Lưu Ly nắm lấy vai Trang Anh, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Trang Anh cười đắc trí:"Mình đâu có điên và liều giống cậu được. Cậu biết là thầy Thắng và cô Uyên có thù oán sau sắc mà, mình bảo cậu vì đối đầu với cô ấy nên bị phạt. Thầy nghe vậy vô cùng vui sướng và cho mình lên giúp cậu, đây cũng gọi là thể dục mà"
Theo trí nhớ lịch sử siêu phàm của Lưu Ly thì thầy Thắng, cô Uyên và thầy Hóa từng có một cuộc tình tay ba đầy ngang trái. Theo như thông tin của một nhóm học sinh lá cải không đáng tin thì thầy Thắng ngày xưa cờ roát cô Uyên, cô Uyên lại cờ roát thầy Hóa sau đó thì cô Uyên và người cô cờ roát thành đôi còn thầy Thắng thì bị đá ra một góc. Sau đó, lúc chia tay với cô Uyên thì thầy Hóa và thầy Thắng đã xảy ra xung đột gì gì đó, hình như thầy Thắng muốn trả thù cho cô Uyên, hại cô Uyên không làm gì cũng bị nhà trường kỉ luật cùng hai thầy kia vì tội đánh lộn. Sau đó thì chả đôi nào đến với nhau được, ba người dần trở thành kẻ thù.
Lưu Ly chẹp chẹp miệng:"Đúng là chuyện tình bi thương mà."
- Nghĩ gì nữa, mình lên tầng ba đi.
Nghe Trang Anh nói, Lưu Ly mới ngớ ra:"Làm gì?"
- Chả phải giờ ta lên tưới cây ở đó sao?
- Anh đi từ trên xuống dưới, giờ là tầng một chú ạ!
- Hớ hớ...thì xuống nào. - Tranh Anh hùng hổ leo cầu thang xuống để hết đồ nghề cho Lưu Ly cầm.
.............................................
Trang Anh cầm cái bình trong tay lắc lắc:
- Hết nước rồi!
Lưu Ly cũng đang tưới cây:
- Thì đi lấy nước đi.
- Ê! Chú có biết thương người không đó? Anh đã giúp chú rồi lại còn chuyên phải đi lấy nước cho cả hai người, giờ chú đi đi. - Trang Anh đứng dựa vào bờ tường một cách tiêu soái.
Lưu Ly liếc nhìn cô, rồi đi ra đó với lấy cái bình:
- Đúng lúc anh đây hết nước.
Trang Anh nhún vai nhìn cái dáng đi chậm chạp của Lưu Ly mà bật cười. Cô bạn này của cô luôn nhận mình cao cộng dáng chuẩn nhưng Lưu Ly cũng chỉ cao có 1 mét 62 nhưng đã nặng 50 kí. Đây không được gọi là béo mà là dễ thương đúng hơn, mái tóc uốn cụp dài đến vai càng làm Lưu Ly thêm ngộ nghĩ. Cô gái này lại còn có nước da trắng, cái má bánh bao khiến người ta nhìn thấy là muốn véo.
Trong nhà vệ sinh nữ Lưu Ly vặn hết đống vòi nước mà không cái nào ra nước cả.
- Chết tiệt, chả lẽ giờ mình phải vác xác sang vệ sinh nam ư?
Đi
Không đi
Đi
Không đi
....Thôi đi vậy. Cuối cùng thì Lưu Ly cũng quyết định sáng bên kia lấy nước. Trước lúc đi vào, cô sợ có người nên đã gõ hai tiếng như không có ai trả lời nên mới bước vô.
Vì có hai loại nước đang chảy nên Lưu Ly mới không để ý đến xung quanh. Lúc quay người lại cô bị dọa suýt xỉu. Trước mặt cô là một người con trai cao to, ngũ quan tinh tế, cặt đồng tử của anh ta đã mở to vì sốc:
- Cậu...cậu sao cậu ở đây?
Lưu Ly như bị cứng họng:
- Lớp trưởng...mình hết..nước..lấy nước....
Hai người kinh hãi nhìn nhau. Lưu Ly chuyển ánh mắt xuống dưới cái quần của Hạo Phước, mặt cô đỏ như quả cà chua:
- Hic...Lớp trưởng...quần cậu chưa kéo khóa.
Họa Phước giật mình quay qua chỗ khác kéo khóa quần, gương mặt Lưu Ly giờ chả khác gì mấy tên dâm tặc muốn cướp sắc, cô nghĩ thầm:"Màu...màu...xanh ư? Hí hí" (Tác giả: Xấu hổ với chị quá)
Ai đó quay sang giận dữ với cô:
- Soa cậu không nhắm mắt lại?
Nhìn mặt cô là anh đã thấy nguy hiểm rồi. Lưu Ly xoa xoa hai cái má cà chua:
- Thì mình đang lấy nước sao có thể đi được.
Nghĩ lại thế nào, cô bỗng lớn tiếng:
- Cậu giải quyết vấn đề xong rồi thì nên đi đi chứ, sao ở đây vạch quần cho mình nhìn rồi lại trách mình.
Hạo Phước tức đến đen mặt:
- Cậu...loại...con gái...gì đây cơ chứ...Mặt cậu quá...dày rồi đấy.
Hét xong anh nhanh chóng rời đi, ở lại thêm phút nào chắc anh giết cô mất.
- Em đó! Lúc nào cũng gây phiền phức cho tôi thôi à. May mà giờ này cô Uyên có tiết chứ cô mà ở đây thì em xong đời rồi. Em cũng nên cố môn của cô ấy đi chứ?
Lưu Ly phồng má rồi xoa xoa trán:
- Em có nói gì sai đâu. Em cố lắm rồi mà không giỏi được, thực sự cô Uyên dạy vô cùng có vấn đề.
Thầy Vũ quấn tờ giấy trong tay thành hình tròn, nhìn chằm chằm Lưu Ly:
- Em giống y hệt mẹ em đó, tính cách nóng nảy. Nhưng em cứ yên tâm, chỉ gần một tháng nữa là cô Uyên sẽ đổi công tác và có giáo viên mới đến dạy lớp em.
Ai đó mừng rỡ vỗ tay:
- Thật vậy ạ...Vui quá đi.
Người đối diện kia lắc lắc đầu:"Lúc đó hẵng vui, giờ em nghĩ cách tự lo liệu cho mình đi. Tôi sẽ nể tình bạn thân thiết giữa tôi và mẹ em mà chỉ phạt em đi tưới hết đống chậy hoa cảnh trong trường này thôi"
Lưu Ly đang cậy móng tay nghe đến đây liền bất mãn đứng dậy:
- Đó mà là nể tình hả?
- Thế em muốn tôi phạt hay cô Uyên phạt. Để cô ấy ra tay là em sẽ dược dọn dẹp nguyên combo cái trường này đấy - Giọng nói của đấng nam nhân vô cùng rành mạnh.
Lưu Ly bày bộ mặt tội nguyện, cô không biết nên khóc hay cười nữa:"Hức...Cũng đúng...Đi ngay bây giờ hả thầy?"
Thầy Vũ đưa tay nhìn đồng hồ:" Đúng! Giờ đang là tiết ba, em mà chăm chỉ chắc hết tiết bốn cũng làm xong để đi ăn cơm đó."
Vậy thì Lưu Ly cũng phải nhanh chóng đi thôi.
............................................
Tổng cộng trong trường có 40 lớp chia ra làm ba khối (lắm thế không biết), mỗi lớp có một bồn lan chưa tính thêm mấy phòng giáo viên, ít nhất cũng 50 mươi bồn. Nhưng tưới lan thì dễ, chỉ cần cầm bình xịt, xịt vài phát là xong rồi. Cái khiến Lưu Ly bực là chỗ lấy nước, nhà vệ sinh nào cũng ở cuối dãy, quá tốn thời gian lúc di chuyển.
Tiết bốn lớp cô là tiết thể dục, vừa ra khỏi phòng, Tranh Anh đã nhìn thấy Lưu Ly:
- Hế nhóc!
Lưu Ly bĩu môi:
- Anh đây đang bị phạt, chú đi học đi đi.
Trang Anh là bạn thân nhất của Lưu Ly, cũng có thể nói là tri kỉ không dấu nhau cái gì bao giờ. Đến cả người đối phương có bao nhiêu nốt ruồi, bao nhiêu cái mụn cũng biết. Tranh Anh trầm tư:
- Cậu phải tưới nhiều cây thế mà giờ mới đên tầng 2 (tầng của khối 11) thì còn mượt mới xong. Để mình xin thầy thể dục cúp tiết rồi lên đây với cậu.
Nói xong cô nàng chạy đi ngay. Lưu Ly chau mày:"Ông thầy đó thì xin hơi khó đấy"
1 phút sau....
2 phút sau....
3 phút sau....
4 phút 30 giây sau....
5 phút......
Tranh Anh thở hổn hển quay lại, lúc này Lưu Ly cũng giải quyết xong tầng 2 rồi.
- Sao chú xin được, anh nghĩ chú sẽ bị làm khó cơ.
Đối mặt với giọng ngạc nhiên của Lưu Ly, Trang Anh cười ha hả:
- Thì dĩ nhiên là bị ông thầy ác ma đó mắng cho rồi và không đồng ý rồi.
- Ê Ê đừng nó là chú trốn lên tìm anh đó nghen. - Lưu Ly nắm lấy vai Trang Anh, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Trang Anh cười đắc trí:"Mình đâu có điên và liều giống cậu được. Cậu biết là thầy Thắng và cô Uyên có thù oán sau sắc mà, mình bảo cậu vì đối đầu với cô ấy nên bị phạt. Thầy nghe vậy vô cùng vui sướng và cho mình lên giúp cậu, đây cũng gọi là thể dục mà"
Theo trí nhớ lịch sử siêu phàm của Lưu Ly thì thầy Thắng, cô Uyên và thầy Hóa từng có một cuộc tình tay ba đầy ngang trái. Theo như thông tin của một nhóm học sinh lá cải không đáng tin thì thầy Thắng ngày xưa cờ roát cô Uyên, cô Uyên lại cờ roát thầy Hóa sau đó thì cô Uyên và người cô cờ roát thành đôi còn thầy Thắng thì bị đá ra một góc. Sau đó, lúc chia tay với cô Uyên thì thầy Hóa và thầy Thắng đã xảy ra xung đột gì gì đó, hình như thầy Thắng muốn trả thù cho cô Uyên, hại cô Uyên không làm gì cũng bị nhà trường kỉ luật cùng hai thầy kia vì tội đánh lộn. Sau đó thì chả đôi nào đến với nhau được, ba người dần trở thành kẻ thù.
Lưu Ly chẹp chẹp miệng:"Đúng là chuyện tình bi thương mà."
- Nghĩ gì nữa, mình lên tầng ba đi.
Nghe Trang Anh nói, Lưu Ly mới ngớ ra:"Làm gì?"
- Chả phải giờ ta lên tưới cây ở đó sao?
- Anh đi từ trên xuống dưới, giờ là tầng một chú ạ!
- Hớ hớ...thì xuống nào. - Tranh Anh hùng hổ leo cầu thang xuống để hết đồ nghề cho Lưu Ly cầm.
.............................................
Trang Anh cầm cái bình trong tay lắc lắc:
- Hết nước rồi!
Lưu Ly cũng đang tưới cây:
- Thì đi lấy nước đi.
- Ê! Chú có biết thương người không đó? Anh đã giúp chú rồi lại còn chuyên phải đi lấy nước cho cả hai người, giờ chú đi đi. - Trang Anh đứng dựa vào bờ tường một cách tiêu soái.
Lưu Ly liếc nhìn cô, rồi đi ra đó với lấy cái bình:
- Đúng lúc anh đây hết nước.
Trang Anh nhún vai nhìn cái dáng đi chậm chạp của Lưu Ly mà bật cười. Cô bạn này của cô luôn nhận mình cao cộng dáng chuẩn nhưng Lưu Ly cũng chỉ cao có 1 mét 62 nhưng đã nặng 50 kí. Đây không được gọi là béo mà là dễ thương đúng hơn, mái tóc uốn cụp dài đến vai càng làm Lưu Ly thêm ngộ nghĩ. Cô gái này lại còn có nước da trắng, cái má bánh bao khiến người ta nhìn thấy là muốn véo.
Trong nhà vệ sinh nữ Lưu Ly vặn hết đống vòi nước mà không cái nào ra nước cả.
- Chết tiệt, chả lẽ giờ mình phải vác xác sang vệ sinh nam ư?
Đi
Không đi
Đi
Không đi
....Thôi đi vậy. Cuối cùng thì Lưu Ly cũng quyết định sáng bên kia lấy nước. Trước lúc đi vào, cô sợ có người nên đã gõ hai tiếng như không có ai trả lời nên mới bước vô.
Vì có hai loại nước đang chảy nên Lưu Ly mới không để ý đến xung quanh. Lúc quay người lại cô bị dọa suýt xỉu. Trước mặt cô là một người con trai cao to, ngũ quan tinh tế, cặt đồng tử của anh ta đã mở to vì sốc:
- Cậu...cậu sao cậu ở đây?
Lưu Ly như bị cứng họng:
- Lớp trưởng...mình hết..nước..lấy nước....
Hai người kinh hãi nhìn nhau. Lưu Ly chuyển ánh mắt xuống dưới cái quần của Hạo Phước, mặt cô đỏ như quả cà chua:
- Hic...Lớp trưởng...quần cậu chưa kéo khóa.
Họa Phước giật mình quay qua chỗ khác kéo khóa quần, gương mặt Lưu Ly giờ chả khác gì mấy tên dâm tặc muốn cướp sắc, cô nghĩ thầm:"Màu...màu...xanh ư? Hí hí" (Tác giả: Xấu hổ với chị quá)
Ai đó quay sang giận dữ với cô:
- Soa cậu không nhắm mắt lại?
Nhìn mặt cô là anh đã thấy nguy hiểm rồi. Lưu Ly xoa xoa hai cái má cà chua:
- Thì mình đang lấy nước sao có thể đi được.
Nghĩ lại thế nào, cô bỗng lớn tiếng:
- Cậu giải quyết vấn đề xong rồi thì nên đi đi chứ, sao ở đây vạch quần cho mình nhìn rồi lại trách mình.
Hạo Phước tức đến đen mặt:
- Cậu...loại...con gái...gì đây cơ chứ...Mặt cậu quá...dày rồi đấy.
Hét xong anh nhanh chóng rời đi, ở lại thêm phút nào chắc anh giết cô mất.