Sau khi trở về từ nhà của Thanh Nhã. Khải đã suy nghĩ về rất nhiều vị trí mà Nhã có thể giấu Mỹ Anh. Cậu đã suy nghĩ rằng: nếu như trong tiểu thuyết trinh thám thì người bị bắt cóc có thể bị giấu ở những nơi ví dụ như là xưởng, kho bị bỏ cũ. Nhưng có lẽ đó chỉ là những thứ có thể đánh lừa vị trí giấu Mỹ Anh đi. Vậy thì có thể ở đâu? Lúc đến trước cửa nhà Mỹ Anh, Khải đã quan sát rất kĩ nhưng không phát hiện ra được điểm gì đặc biệt. Nhưng cuối cùng cậu cũng phải gọi cho Tí và Tèo để giải quyết vấn đề này.
_Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải nhờ đến sự giúp đỡ từ phía cảnh sát rồi.- Khải nói.
_Nhưng mà chúng ta không có bằng chứng cụ thể để buộc tôi Thanh Nhã đã bắt cóc Mỹ Anh do đó không thể vu khống cho Thanh Nhã nên chưa chắc chúng ta đã có thể thuyết phục được phía cảnh sát lệnh khám sát nhà Thanh Nhã. – thằng Tí nóng vội nói.
_Nhưng có lẽ em đã quên rằng: họ hàng chúng ta đang ở trong cục cảnh sát sao! Chúng ta có thể lợi dụng điểm này. – thằng Tèo nhếch mép cười đáp lại một cách gian xảo.
_Thế thì ngay bây giờ em hãy báo án đi. Tính đến thời điểm bây giờ đã là 24h kể từ sau khi Mỹ Anh mất tích. Chúng ta đã có thể lập án và buộc họ tìm kiếm.- Khải nói.
Thằng Tí và thằng Tèo đều gật đầu nhất trí.
Thằng Tèo nhấc điện thoại lên và gọi điện về phía người họ hàng kia của nó. Sau một hồi nó đã thuyết phục người chú đấy. Người chú đó hứa với nó sẽ xin lệnh khám xét ngay lập tức và có thể đến khám xét nhà Thanh Nhã trong nội bộ ngày mai. Nó liền gật đầu đồng ý. Cúp máy, nó gật đầu nhìn cả ba người. Thằng Tí có vẻ mừng rỡ nhưng Khải lại có vẻ trầm tư hơn.
_Liệu Thanh Nhã có làm gì nguy hiểm đối với Mỹ Anh không? Cậu ta vô cùng nguy hiểm.
Thằng Tèo bỗng nhiên trầm ngâm và vẻ mặt của thằng Tí thì có vẻ méo xệch trông đầy lo lắng.
Sau khi nghe được tin Mỹ Anh bị bắt cóc từ phía anh trai Mỹ Anh. Cả căn nhà như yên lặng hẳn đi. Không một ai nói gì. Cả ba người ngồi trong phòng khách. Người cha thì vò đầu bứt tai. Người mẹ thì đứng ngồi không yên. Còn người anh trai thì chỉ thẫn thờ ngồi trên ghế.
_Chúng ta phải làm gì bây giờ?- người mẹ bắt đầu lên tiếng- cô ta đã cảnh cáo chúng ta rồi.
_Bây giờ cô đã nhận ra lỗi lầm của mình chưa?- người cha ánh mắt đỏ ngầu nhìn người mẹ.
_Ba mẹ hãy bình tĩnh- người anh trai lên tiếng trấn an- điều quan trọng bây giờ chúng ta phải ngồi đây và nghĩ xem cô ta có thể đưa Mỹ Anh đến nơi nào.
Nghe con trai nói thế, người mẹ vội vàng minh họa:
_Đúng vậy, đúng vậy, cô ta có thể giấu Mỹ Anh ở nơi nào?
_Mẹ à, mẹ hãy nghĩ xem. Sau từng nấy lần đến nhà Thanh Nhã. Mẹ có thấy căn nhà đó có điểm gì nổi bật không?- anh trai Mỹ Anh lên tiếng.
_Mẹ không nhớ rõ. Mẹ chỉ nhớ rằng: có một lần mẹ bước vào căn nhà đó với cha cô ta. Đi dạo một vòng căn nhà mẹ không thấy Thanh Nhã đâu, thế nhưng một hồi lâu sau, mẹ không hiểu cô ta từ xó xỉnh nào chui ra trong nhà khiến mẹ lúc đó đầu óc rất hỗn loạn.- người mẹ thuần thục kể lại.
_Cô có vẻ nhớ rất kĩ càng nhỉ?- người cha khiêu khích.
_Tôi nghĩ giờ này, anh phải quan tâm đến con gái anh cơ chứ? Nó đang bị bắt cóc kia kìa.- người mẹ nghiêm túc nhìn người cha.
_Vậy thì duyên nợ này từ ai mà phát sinh ra?- người cha hỏi xong bất chợt bật cười. Người mẹ nghe xong điều này bỗng dưng im lặng mà không biết nói gì nhiều. Bà hơi hổ thẹn.
_Dù gì thì…. Thì sau này cũng là do tôi bị bắt buộc.
_Ha… Ha… Ha… ha…. Bắt buộc? Bắt buộc! Bắt buộc!- người cha bỗng dưng cười rộ và hỏi câu hỏi này rất nhiều lần.
_Không phải cũng giống như anh sao?- người mẹ bỗng hướng về phía người cha và nói khiêu khích.
_Không phải là bắt nguồn từ phía con đàn bà như cô sao?
Người mẹ bỗng dưng im lặng.
_Hai ba mẹ thôi đi! Điều quan trọng là Mỹ Anh cơ. Là đứa con gái của ba mẹ cơ.- người con trai cuối cùng cũng phải lên tiếng giảng hòa.
_Nếu như theo mẹ nói thì chẳng phải trong nhà Thanh Nhã có phòng bí mật?- anh trai Mỹ Anh hỏi.
_Nếu như theo cô ta nói thì có vẻ là đúng là như vậy.- ba của Mỹ Anh lên tiếng.
_Vậy để con gọi điện báo cho bọn nó biết.
Anh trai Mỹ Anh gọi cho Khải. Từng tiếng tút, tút dài chậm chạp vang lên. Cuối cùng thì cũng có người gác máy. Một tiếng “ Alo” xuất hiện. Anh trai Mỹ Anh liền lên tiếng:
_Alo? Đây có phải là số của Khải không?
_Đúng. Cho hỏi….
_Anh là anh trai Mỹ Anh.
_Ra là anh. Anh gọi cho em có việc gì không?
_Anh muốn nói rằng: nếu cậu có đến nhà Mỹ Anh một lần nữa thì cậu hãy để ý. Ở đấy rất có thể là có một căn phòng bí mật. ở xung quanh căn nhà đó.
_Anh yên tâm. Em sẽ nhớ kĩ. Em đã thông báo cho bên phía cảnh sát rồi, trong nội bộ ngày mai họ sẽ đến khám xét nhà Thanh nhã.
Cả gia đình Mỹ Anh khi nghe thấy điều này cũng dường như trở nên yên tâm hơn và sau đó tất cả như chìm trong yên lặng.
Ngày hôm sau, sau khi nhận được điện thoại từ phía cảnh sát, Tí và Tèo liền lập tức gọi ngay cho Khải để đến nhà Thanh Nhã nhằm tiến hành khám xét.
“King coong”- tiếng chuông cửa vang lên.
Thanh Nhã mau chóng bước ra thì ngay lập tức cô nhận thấy một vị cảnh sát bước lên phía trước đưa lệnh khám xét:
_Yêu cầu cô hợp tác cho chúng tôi.- sau đó không đợi Thanh Nhã đồng ý, họ liền tiến vào và lục soát hết căn nhà.
Ngỡ tưởng rằng Nhã sẽ rất kích động nhưng ngược lại cô ta chỉ nhếch mép lên cười và nói:
_Xin mời. Cứ tự nhiên.
Lúc Khải đi ngang qua Thanh Nhã, cô ta chỉ cười và nói:
_Cậu sẽ không tìm được thứ cậu muốn đâu!
_Sao cậu chắc vậy?- Khải lại nhìn Thanh Nhã với một nụ cười chắc chắn.
Lúc Khải bước vào, thì hai thằng Tí và Tèo lại tíu tít dắt nhau vào nhà của Thanh Nhã:
_Aizzzz….. Mãi cho đến hôm nay mới có thể đến thăm được nhà của người đẹp. Thật là thất lễ!- thằng Tèo mỉm cười.
Còn thằng Tí thì thật ngỗ nghịch nói rằng:
_Đừng để tôi tìm được chỗ cô giấu đại ca. Không thì cô chết chắc rồi.- nói xong nó liền giơ bàn tay hình nắm đâm dử dử trước mặt Nhã nhằm đe dọa thì thoáng chốc cô ta liền bắt lấy tay cổ tay của thằng Tí và vặn lại rồi đe dọa:
_Còn chưa chắc đâu nhóc con.- cô ta con vặn tay thằng Tí trong vòng 30s nữa mặc cho thằng Tí kêu la oai oái.
Lúc được buông tay ra thằng Tí đã nhìn Nhã với vẻ mặt ai oán, ánh mắt dữ dội, cùng lời nói nghiệt ngã của mình đe dọa:
_Vũ Thanh Nhã! Chị chết chắc với tôi rồi.- nói xong nó liền bỏ chạy theo thằng Tèo. Nó tự nhủ với bản thân mình rằng: “Không chấp kẻ tiểu nhân. Phải đợi thời cơ. Phải đợi thời cơ…” rồi nó cứ lẩm bẩm đi, lẩm bẩm lại câu nói đấy.
_Nói lắm thế?- thằng Tèo hỏi.
_Ai nói lắm? Có mà cả nhà anh nói lắm!- thằng Tí ngay lập tức bật lại.
_Thế nhà của anh không phải là nhà của em à?- thằng Tèo liền trả lời lại.
Tí im lặng.
Cảnh sát vẫn tiến hành lục soát ngôi nhà, từng căn phòng đều được kiểm tra kĩ càng nhưng khi báo cáo lại với Tèo thì kết quả vẫn chỉ là một câu trả lời đơn giản: “không”. Họ không tìm thấy bất cứ một thứ gì, một dấu vết gì của Mỹ Anh trong căn nhà của Thanh Nhã.
Trong lúc cùng cảnh sát tìm kiếm Mỹ Anh, Khải bỗng dưng đặt ra một câu hỏi: “chẳng lẽ Thanh Nhã ở một mình trong căn nhà này?”. Thế nên lúc xuống dưới lầu bắt gặp Nhã đang ở trong phòng khách, Khải bỗng vu vơ hỏi một câu:
_Chẳng lẽ cậu ở đây một mình?
_Không.
Khải quay sang và lặng lẽ đợi đáp án.
_Ba tôi sống chung với dì ghẻ và…- Nhã bỗng quay sang phía Khải mỉm cười- ông ta có rất nhiều tình nhân bí mật.
Khải bỗng thấy hơi bất ngờ trước câu nói này của Nhã.
_Sao vậy? Cậu ngạc nhiên lắm à?- Nhã nói.
_Một chút.- Khải trả lời. Và đáp lại câu nói của Khải chỉ là một tiếng cười khe khẽ.
Cuối cùng, cảnh sát phải ra về mà không thu hoạch được gì từ phía của Thanh Nhã. Và ba người bọn họ cảm thấy có chút gì đó thật kì lạ. Họ cảm thấy dường như có điều gì đó đang bị che dấu...
Sau khi trở về từ nhà của Thanh Nhã. Khải đã suy nghĩ về rất nhiều vị trí mà Nhã có thể giấu Mỹ Anh. Cậu đã suy nghĩ rằng: nếu như trong tiểu thuyết trinh thám thì người bị bắt cóc có thể bị giấu ở những nơi ví dụ như là xưởng, kho bị bỏ cũ. Nhưng có lẽ đó chỉ là những thứ có thể đánh lừa vị trí giấu Mỹ Anh đi. Vậy thì có thể ở đâu? Lúc đến trước cửa nhà Mỹ Anh, Khải đã quan sát rất kĩ nhưng không phát hiện ra được điểm gì đặc biệt. Nhưng cuối cùng cậu cũng phải gọi cho Tí và Tèo để giải quyết vấn đề này.
_Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải nhờ đến sự giúp đỡ từ phía cảnh sát rồi.- Khải nói.
_Nhưng mà chúng ta không có bằng chứng cụ thể để buộc tôi Thanh Nhã đã bắt cóc Mỹ Anh do đó không thể vu khống cho Thanh Nhã nên chưa chắc chúng ta đã có thể thuyết phục được phía cảnh sát lệnh khám sát nhà Thanh Nhã. – thằng Tí nóng vội nói.
_Nhưng có lẽ em đã quên rằng: họ hàng chúng ta đang ở trong cục cảnh sát sao! Chúng ta có thể lợi dụng điểm này. – thằng Tèo nhếch mép cười đáp lại một cách gian xảo.
_Thế thì ngay bây giờ em hãy báo án đi. Tính đến thời điểm bây giờ đã là h kể từ sau khi Mỹ Anh mất tích. Chúng ta đã có thể lập án và buộc họ tìm kiếm.- Khải nói.
Thằng Tí và thằng Tèo đều gật đầu nhất trí.
Thằng Tèo nhấc điện thoại lên và gọi điện về phía người họ hàng kia của nó. Sau một hồi nó đã thuyết phục người chú đấy. Người chú đó hứa với nó sẽ xin lệnh khám xét ngay lập tức và có thể đến khám xét nhà Thanh Nhã trong nội bộ ngày mai. Nó liền gật đầu đồng ý. Cúp máy, nó gật đầu nhìn cả ba người. Thằng Tí có vẻ mừng rỡ nhưng Khải lại có vẻ trầm tư hơn.
_Liệu Thanh Nhã có làm gì nguy hiểm đối với Mỹ Anh không? Cậu ta vô cùng nguy hiểm.
Thằng Tèo bỗng nhiên trầm ngâm và vẻ mặt của thằng Tí thì có vẻ méo xệch trông đầy lo lắng.
Sau khi nghe được tin Mỹ Anh bị bắt cóc từ phía anh trai Mỹ Anh. Cả căn nhà như yên lặng hẳn đi. Không một ai nói gì. Cả ba người ngồi trong phòng khách. Người cha thì vò đầu bứt tai. Người mẹ thì đứng ngồi không yên. Còn người anh trai thì chỉ thẫn thờ ngồi trên ghế.
_Chúng ta phải làm gì bây giờ?- người mẹ bắt đầu lên tiếng- cô ta đã cảnh cáo chúng ta rồi.
_Bây giờ cô đã nhận ra lỗi lầm của mình chưa?- người cha ánh mắt đỏ ngầu nhìn người mẹ.
_Ba mẹ hãy bình tĩnh- người anh trai lên tiếng trấn an- điều quan trọng bây giờ chúng ta phải ngồi đây và nghĩ xem cô ta có thể đưa Mỹ Anh đến nơi nào.
Nghe con trai nói thế, người mẹ vội vàng minh họa:
_Đúng vậy, đúng vậy, cô ta có thể giấu Mỹ Anh ở nơi nào?
_Mẹ à, mẹ hãy nghĩ xem. Sau từng nấy lần đến nhà Thanh Nhã. Mẹ có thấy căn nhà đó có điểm gì nổi bật không?- anh trai Mỹ Anh lên tiếng.
_Mẹ không nhớ rõ. Mẹ chỉ nhớ rằng: có một lần mẹ bước vào căn nhà đó với cha cô ta. Đi dạo một vòng căn nhà mẹ không thấy Thanh Nhã đâu, thế nhưng một hồi lâu sau, mẹ không hiểu cô ta từ xó xỉnh nào chui ra trong nhà khiến mẹ lúc đó đầu óc rất hỗn loạn.- người mẹ thuần thục kể lại.
_Cô có vẻ nhớ rất kĩ càng nhỉ?- người cha khiêu khích.
_Tôi nghĩ giờ này, anh phải quan tâm đến con gái anh cơ chứ? Nó đang bị bắt cóc kia kìa.- người mẹ nghiêm túc nhìn người cha.
_Vậy thì duyên nợ này từ ai mà phát sinh ra?- người cha hỏi xong bất chợt bật cười. Người mẹ nghe xong điều này bỗng dưng im lặng mà không biết nói gì nhiều. Bà hơi hổ thẹn.
_Dù gì thì…. Thì sau này cũng là do tôi bị bắt buộc.
_Ha… Ha… Ha… ha…. Bắt buộc? Bắt buộc! Bắt buộc!- người cha bỗng dưng cười rộ và hỏi câu hỏi này rất nhiều lần.
_Không phải cũng giống như anh sao?- người mẹ bỗng hướng về phía người cha và nói khiêu khích.
_Không phải là bắt nguồn từ phía con đàn bà như cô sao?
Người mẹ bỗng dưng im lặng.
_Hai ba mẹ thôi đi! Điều quan trọng là Mỹ Anh cơ. Là đứa con gái của ba mẹ cơ.- người con trai cuối cùng cũng phải lên tiếng giảng hòa.
_Nếu như theo mẹ nói thì chẳng phải trong nhà Thanh Nhã có phòng bí mật?- anh trai Mỹ Anh hỏi.
_Nếu như theo cô ta nói thì có vẻ là đúng là như vậy.- ba của Mỹ Anh lên tiếng.
_Vậy để con gọi điện báo cho bọn nó biết.
Anh trai Mỹ Anh gọi cho Khải. Từng tiếng tút, tút dài chậm chạp vang lên. Cuối cùng thì cũng có người gác máy. Một tiếng “ Alo” xuất hiện. Anh trai Mỹ Anh liền lên tiếng:
_Alo? Đây có phải là số của Khải không?
_Đúng. Cho hỏi….
_Anh là anh trai Mỹ Anh.
_Ra là anh. Anh gọi cho em có việc gì không?
_Anh muốn nói rằng: nếu cậu có đến nhà Mỹ Anh một lần nữa thì cậu hãy để ý. Ở đấy rất có thể là có một căn phòng bí mật. ở xung quanh căn nhà đó.
_Anh yên tâm. Em sẽ nhớ kĩ. Em đã thông báo cho bên phía cảnh sát rồi, trong nội bộ ngày mai họ sẽ đến khám xét nhà Thanh nhã.
Cả gia đình Mỹ Anh khi nghe thấy điều này cũng dường như trở nên yên tâm hơn và sau đó tất cả như chìm trong yên lặng.
Ngày hôm sau, sau khi nhận được điện thoại từ phía cảnh sát, Tí và Tèo liền lập tức gọi ngay cho Khải để đến nhà Thanh Nhã nhằm tiến hành khám xét.
“King coong”- tiếng chuông cửa vang lên.
Thanh Nhã mau chóng bước ra thì ngay lập tức cô nhận thấy một vị cảnh sát bước lên phía trước đưa lệnh khám xét:
_Yêu cầu cô hợp tác cho chúng tôi.- sau đó không đợi Thanh Nhã đồng ý, họ liền tiến vào và lục soát hết căn nhà.
Ngỡ tưởng rằng Nhã sẽ rất kích động nhưng ngược lại cô ta chỉ nhếch mép lên cười và nói:
_Xin mời. Cứ tự nhiên.
Lúc Khải đi ngang qua Thanh Nhã, cô ta chỉ cười và nói:
_Cậu sẽ không tìm được thứ cậu muốn đâu!
_Sao cậu chắc vậy?- Khải lại nhìn Thanh Nhã với một nụ cười chắc chắn.
Lúc Khải bước vào, thì hai thằng Tí và Tèo lại tíu tít dắt nhau vào nhà của Thanh Nhã:
_Aizzzz….. Mãi cho đến hôm nay mới có thể đến thăm được nhà của người đẹp. Thật là thất lễ!- thằng Tèo mỉm cười.
Còn thằng Tí thì thật ngỗ nghịch nói rằng:
_Đừng để tôi tìm được chỗ cô giấu đại ca. Không thì cô chết chắc rồi.- nói xong nó liền giơ bàn tay hình nắm đâm dử dử trước mặt Nhã nhằm đe dọa thì thoáng chốc cô ta liền bắt lấy tay cổ tay của thằng Tí và vặn lại rồi đe dọa:
_Còn chưa chắc đâu nhóc con.- cô ta con vặn tay thằng Tí trong vòng s nữa mặc cho thằng Tí kêu la oai oái.
Lúc được buông tay ra thằng Tí đã nhìn Nhã với vẻ mặt ai oán, ánh mắt dữ dội, cùng lời nói nghiệt ngã của mình đe dọa:
_Vũ Thanh Nhã! Chị chết chắc với tôi rồi.- nói xong nó liền bỏ chạy theo thằng Tèo. Nó tự nhủ với bản thân mình rằng: “Không chấp kẻ tiểu nhân. Phải đợi thời cơ. Phải đợi thời cơ…” rồi nó cứ lẩm bẩm đi, lẩm bẩm lại câu nói đấy.
_Nói lắm thế?- thằng Tèo hỏi.
_Ai nói lắm? Có mà cả nhà anh nói lắm!- thằng Tí ngay lập tức bật lại.
_Thế nhà của anh không phải là nhà của em à?- thằng Tèo liền trả lời lại.
Tí im lặng.
Cảnh sát vẫn tiến hành lục soát ngôi nhà, từng căn phòng đều được kiểm tra kĩ càng nhưng khi báo cáo lại với Tèo thì kết quả vẫn chỉ là một câu trả lời đơn giản: “không”. Họ không tìm thấy bất cứ một thứ gì, một dấu vết gì của Mỹ Anh trong căn nhà của Thanh Nhã.
Trong lúc cùng cảnh sát tìm kiếm Mỹ Anh, Khải bỗng dưng đặt ra một câu hỏi: “chẳng lẽ Thanh Nhã ở một mình trong căn nhà này?”. Thế nên lúc xuống dưới lầu bắt gặp Nhã đang ở trong phòng khách, Khải bỗng vu vơ hỏi một câu:
_Chẳng lẽ cậu ở đây một mình?
_Không.
Khải quay sang và lặng lẽ đợi đáp án.
_Ba tôi sống chung với dì ghẻ và…- Nhã bỗng quay sang phía Khải mỉm cười- ông ta có rất nhiều tình nhân bí mật.
Khải bỗng thấy hơi bất ngờ trước câu nói này của Nhã.
_Sao vậy? Cậu ngạc nhiên lắm à?- Nhã nói.
_Một chút.- Khải trả lời. Và đáp lại câu nói của Khải chỉ là một tiếng cười khe khẽ.
Cuối cùng, cảnh sát phải ra về mà không thu hoạch được gì từ phía của Thanh Nhã. Và ba người bọn họ cảm thấy có chút gì đó thật kì lạ. Họ cảm thấy dường như có điều gì đó đang bị che dấu...