Lúc tỉnh lại, trước mắt tôi là một quang cảnh màu trắng, thuốc sát trùng đậm đặc. Tôi loáng thoáng nghe được một vài tiếng nói:
“Mọi người mau ra đây đi, Mỹ Anh tỉnh lại rồi!”- giọng nói này có phần thật quen thuộc.
Khi mọi thứ dường như trở nên rõ ràng hơn thì người tôi gặp đầu tiên, không ai khác đó chính là Vương Duy Khải.
Có vẻ thấy tôi đã tỉnh, cậu ta trong lòng ngập tràn sự vui mừng liền tiến tới bên tôi, ôm tôi vào lòng, rồi thì thầm vào tai tôi và nói:
-Cậu đã ngủ suốt 48h đồng hồ rồi đấy!- trong giọng nói còn ngập tràn ý cười.
Tôi đã ngủ suốt 48h đồng hồ?
Tôi cố gắng nhớ lại thì chỉ còn loáng thoáng một vài kí ức mờ nhạt: sau khi kết thúc cuộc gọi cho Khải, lòng tôi ngập tràn sự tuyệt vọng. Tôi nhìn Thanh Nhã thì tôi không thể nhớ cậu ta đã nói gì với tôi. Cậu ta nhìn tôi rồi lôi một cây kim tiêm rồi tiêm cho tôi thuốc ngủ và nói với tôi một câu mà câu nói này khiến tôi không thể nào quên nổi: “Vì chúng ta cũng là một loại người nên tôi sẽ cho cậu từ từ chìm vào giấc ngủ không hề đau đớn như cô bạn thân Linh Đan của cậu.” Có lẽ đó là một sự nhân đạo từ phía cậu ta. Cho đến khi tôi dần dần ngủ say thì tôi bỗng nghe thấy được tiếng khóc nghẹn ngào của cậu ta: “mẹ ơi! mẹ ơi!” rồi cậu ta ôm chầm lấy tôi.
-Cậu đã cứu tôi?- tôi ngước nhìn Khải.
-ờ! Tôi đã cứu cậu! Bây giờ cậu hãy nghĩ nên đền đáp tôi cái gì đi!- Khải nhìn tôi với ánh mắt tà mị.
-Thế là không công bằng đâu anh Khải!- một tiếng nói từ sau cánh cửa vọng đến- thế còn công lao của bọn em thì sao?
“soạt” – một tiếng mở cửa đầy mạnh mẽ. Xuất hiện là hai vị anh em sinh đôi, hai vị huynh đệ tốt của tôi.
-Đến đây với chị nào, hai em trai ngoan.- tôi cười cười rồi nhìn về phía hai thằng Tí và Tèo, giơ cái tay như muốn ôm chúng nó.
-Thôi! Nghỉ ngơi tốt đi bà chị của tôi! Tôi không muốn ăn đậu hũ của bà rồi để bạn trai của bà ghen đâu.- thằng Tí bỗng cất lời khiến chúng tôi không khỏi bật cười. Nó nói thật trẻ con.
-Chú em đột nhiên hôm nay biêt điều đấy.- thằng Khải nhìn nó rồi xoa đầu nó.
Thằng Tí bỗng chốc bĩu môi rồi hất hất cái tay của Khải ra. Thằng nhóc thật đáng yêu.
Tôi như nhớ ra một điều gì đó, tôi bỗng chốc ngưng cười và nhìn ba người bọn họ:
-Thanh Nhã bây giờ thế nào rồi?
Cả ba bỗng nhiên im lặng rồi nhìn tôi. Tôi cảm thấy thật kì lạ nhưng để phá vỡ sự kì lạ này, thằng Tèo bỗng nhiên cất tiếng nói:
-Chị không cần phải lo lắng gì đâu! Hiện nay, theo như từ phía cảnh sát điều tra, Thanh Nhã đã 18 tuổi, đủ tuổi để nhận án phạt giành cho riêng mình rồi. Điều này đã làm thỏa mãn được lòng cừu hận của chị chưa?- nó nói rồi nhìn tôi cười.
Tôi bỗng dưng im lặng. Dường như điều này khiến cả ba người thấy kì lạ nên họ bỗng dưng ngừng nói chuyện và nhìn chằm chằm tôi:
-Dường như tôi cảm thấy Thanh Nhã có điều gì đó khó nói. Mọi người có nhận ra điều đó không?
Cả ba người họ bỗng dưng rơi vào im lặng một hồi rồi gật đầu đồng ý với quan điểm của tôi.
-Phía Thanh Nhã, cậu ta có được ba thuê luật sư bào chữa không?- tôi cất tiếng hỏi.
-Chị muốn giúp chị ý giảm án?- thằng Tí bộp chộp nhìn tôi hỏi.
Tôi gật đầu.
-Không có.- thằng Tèo trả lời
-Nhưng hiện tại họ vẫn đang tiến hành điều tra nên vẫn chưa đưa cậu ta ra tòa.
-Tôi muốn đi nói chuyện với cậu ta!- tôi lên tiếng đề nghị.
Cả ba người họ đều nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên rồi cùng nhau gật đầu đồng ý.
-Cảm ơn.
Thế rồi không lâu sau khi tôi nói xong, một tiếng nói từ phía đằng sau cánh cửa vọng lên:
-Có lẽ trước đó chúng ta phải nói chuyện với nhau đã.
Tôi nhìn về phía cánh cửa, những bước chân thay nhau tiến vào, đi đến bên giường bệnh của tôi. Họ mỉm cười nhìn tôi, tôi cười đáp lại.
-Chào con yêu!- ba tôi giang rộng vòng tay của mình trực chờ để ôm tôi.
-Ba! Mẹ!- tôi vui mừng gọi họ và đáp lại sự chờ mong của họ- cảm ơn hai người đã trở lại.
Họ im lặng nhưng tôi thấy họ âu yếm ôm tôi vào lòng như để cho thỏa nỗi nhớ mong. Đã thực lâu lắm rồi, cái cảm giác gia đình mới đến bên tôi. Nó thực ấm áp. Tôi bỗng thấy hơi cay cay nơi đầu mũi. Thật hạnh phúc.
-Hình như nhóc đã quên còn một người nữa đang đứng ở đây.- một giọng nói vọng lên từ phía sau.
Tôi buông họ ra rồi tìm kiếm giọng nói đó:
-Anh hai!- tôi gọi vọng lên- đến đây ôm em nào!- tôi ra vẻ nũng nịu giống một con mèo con.
-Ôi nhóc con thật đáng ghét!- anh hai tôi bước tới, ôm tôi vào lòng, xoa xoa cái đầu của tôi.
Tôi ôm anh hai thật chặt và hít hà hương thơm bạc hà của anh nhưng trong hương thơm ấy tôi bỗng ngửi thấy có mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ. Tôi liền mau chóng buông anh ra rồi nhìn kĩ anh như để khẳng định rằng anh vẫn ổn. Nhưng không…
Giơ cái tay búng thật mạnh vào trán anh:
-au…- anh liền lấy tay hít hà, vỗ về chỗ vết thương đó.
-Anh bị làm sao thế?- tôi khoanh tay tra khảo.
-Nhờ em đấy!
-Sao lại nhờ em?- tôi thảng thốt.
-Thực ra là anh ấy định xông vào cứu cậu liền bị Thanh Nhã hạ thủ cho bất tỉnh liền bị giấu trong phòng cậu ta may mà nhờ Tí và Tèo phát hiện.- Khải xen vào giải thích cho tôi hiểu.
-Cho anh chừa!- tôi bĩu môi không hề thương xót mà thay vào đó cảm thấy đáng đời anh hai.
-Nhóc con vô nhân tính.- anh hai tôi phản bác lại.
Mọi người trong căn phòng bỗng cười òa lên.
Mâu thuẫn bị phá bỏ. Giao dịch vô hiệu.
...
Lúc tỉnh lại, trước mắt tôi là một quang cảnh màu trắng, thuốc sát trùng đậm đặc. Tôi loáng thoáng nghe được một vài tiếng nói:
“Mọi người mau ra đây đi, Mỹ Anh tỉnh lại rồi!”- giọng nói này có phần thật quen thuộc.
Khi mọi thứ dường như trở nên rõ ràng hơn thì người tôi gặp đầu tiên, không ai khác đó chính là Vương Duy Khải.
Có vẻ thấy tôi đã tỉnh, cậu ta trong lòng ngập tràn sự vui mừng liền tiến tới bên tôi, ôm tôi vào lòng, rồi thì thầm vào tai tôi và nói:
-Cậu đã ngủ suốt h đồng hồ rồi đấy!- trong giọng nói còn ngập tràn ý cười.
Tôi đã ngủ suốt h đồng hồ?
Tôi cố gắng nhớ lại thì chỉ còn loáng thoáng một vài kí ức mờ nhạt: sau khi kết thúc cuộc gọi cho Khải, lòng tôi ngập tràn sự tuyệt vọng. Tôi nhìn Thanh Nhã thì tôi không thể nhớ cậu ta đã nói gì với tôi. Cậu ta nhìn tôi rồi lôi một cây kim tiêm rồi tiêm cho tôi thuốc ngủ và nói với tôi một câu mà câu nói này khiến tôi không thể nào quên nổi: “Vì chúng ta cũng là một loại người nên tôi sẽ cho cậu từ từ chìm vào giấc ngủ không hề đau đớn như cô bạn thân Linh Đan của cậu.” Có lẽ đó là một sự nhân đạo từ phía cậu ta. Cho đến khi tôi dần dần ngủ say thì tôi bỗng nghe thấy được tiếng khóc nghẹn ngào của cậu ta: “mẹ ơi! mẹ ơi!” rồi cậu ta ôm chầm lấy tôi.
-Cậu đã cứu tôi?- tôi ngước nhìn Khải.
-ờ! Tôi đã cứu cậu! Bây giờ cậu hãy nghĩ nên đền đáp tôi cái gì đi!- Khải nhìn tôi với ánh mắt tà mị.
-Thế là không công bằng đâu anh Khải!- một tiếng nói từ sau cánh cửa vọng đến- thế còn công lao của bọn em thì sao?
“soạt” – một tiếng mở cửa đầy mạnh mẽ. Xuất hiện là hai vị anh em sinh đôi, hai vị huynh đệ tốt của tôi.
-Đến đây với chị nào, hai em trai ngoan.- tôi cười cười rồi nhìn về phía hai thằng Tí và Tèo, giơ cái tay như muốn ôm chúng nó.
-Thôi! Nghỉ ngơi tốt đi bà chị của tôi! Tôi không muốn ăn đậu hũ của bà rồi để bạn trai của bà ghen đâu.- thằng Tí bỗng cất lời khiến chúng tôi không khỏi bật cười. Nó nói thật trẻ con.
-Chú em đột nhiên hôm nay biêt điều đấy.- thằng Khải nhìn nó rồi xoa đầu nó.
Thằng Tí bỗng chốc bĩu môi rồi hất hất cái tay của Khải ra. Thằng nhóc thật đáng yêu.
Tôi như nhớ ra một điều gì đó, tôi bỗng chốc ngưng cười và nhìn ba người bọn họ:
-Thanh Nhã bây giờ thế nào rồi?
Cả ba bỗng nhiên im lặng rồi nhìn tôi. Tôi cảm thấy thật kì lạ nhưng để phá vỡ sự kì lạ này, thằng Tèo bỗng nhiên cất tiếng nói:
-Chị không cần phải lo lắng gì đâu! Hiện nay, theo như từ phía cảnh sát điều tra, Thanh Nhã đã tuổi, đủ tuổi để nhận án phạt giành cho riêng mình rồi. Điều này đã làm thỏa mãn được lòng cừu hận của chị chưa?- nó nói rồi nhìn tôi cười.
Tôi bỗng dưng im lặng. Dường như điều này khiến cả ba người thấy kì lạ nên họ bỗng dưng ngừng nói chuyện và nhìn chằm chằm tôi:
-Dường như tôi cảm thấy Thanh Nhã có điều gì đó khó nói. Mọi người có nhận ra điều đó không?
Cả ba người họ bỗng dưng rơi vào im lặng một hồi rồi gật đầu đồng ý với quan điểm của tôi.
-Phía Thanh Nhã, cậu ta có được ba thuê luật sư bào chữa không?- tôi cất tiếng hỏi.
-Chị muốn giúp chị ý giảm án?- thằng Tí bộp chộp nhìn tôi hỏi.
Tôi gật đầu.
-Không có.- thằng Tèo trả lời
-Nhưng hiện tại họ vẫn đang tiến hành điều tra nên vẫn chưa đưa cậu ta ra tòa.
-Tôi muốn đi nói chuyện với cậu ta!- tôi lên tiếng đề nghị.
Cả ba người họ đều nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên rồi cùng nhau gật đầu đồng ý.
-Cảm ơn.
Thế rồi không lâu sau khi tôi nói xong, một tiếng nói từ phía đằng sau cánh cửa vọng lên:
-Có lẽ trước đó chúng ta phải nói chuyện với nhau đã.
Tôi nhìn về phía cánh cửa, những bước chân thay nhau tiến vào, đi đến bên giường bệnh của tôi. Họ mỉm cười nhìn tôi, tôi cười đáp lại.
-Chào con yêu!- ba tôi giang rộng vòng tay của mình trực chờ để ôm tôi.
-Ba! Mẹ!- tôi vui mừng gọi họ và đáp lại sự chờ mong của họ- cảm ơn hai người đã trở lại.
Họ im lặng nhưng tôi thấy họ âu yếm ôm tôi vào lòng như để cho thỏa nỗi nhớ mong. Đã thực lâu lắm rồi, cái cảm giác gia đình mới đến bên tôi. Nó thực ấm áp. Tôi bỗng thấy hơi cay cay nơi đầu mũi. Thật hạnh phúc.
-Hình như nhóc đã quên còn một người nữa đang đứng ở đây.- một giọng nói vọng lên từ phía sau.
Tôi buông họ ra rồi tìm kiếm giọng nói đó:
-Anh hai!- tôi gọi vọng lên- đến đây ôm em nào!- tôi ra vẻ nũng nịu giống một con mèo con.
-Ôi nhóc con thật đáng ghét!- anh hai tôi bước tới, ôm tôi vào lòng, xoa xoa cái đầu của tôi.
Tôi ôm anh hai thật chặt và hít hà hương thơm bạc hà của anh nhưng trong hương thơm ấy tôi bỗng ngửi thấy có mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ. Tôi liền mau chóng buông anh ra rồi nhìn kĩ anh như để khẳng định rằng anh vẫn ổn. Nhưng không…
Giơ cái tay búng thật mạnh vào trán anh:
-au…- anh liền lấy tay hít hà, vỗ về chỗ vết thương đó.
-Anh bị làm sao thế?- tôi khoanh tay tra khảo.
-Nhờ em đấy!
-Sao lại nhờ em?- tôi thảng thốt.
-Thực ra là anh ấy định xông vào cứu cậu liền bị Thanh Nhã hạ thủ cho bất tỉnh liền bị giấu trong phòng cậu ta may mà nhờ Tí và Tèo phát hiện.- Khải xen vào giải thích cho tôi hiểu.
-Cho anh chừa!- tôi bĩu môi không hề thương xót mà thay vào đó cảm thấy đáng đời anh hai.
-Nhóc con vô nhân tính.- anh hai tôi phản bác lại.
Mọi người trong căn phòng bỗng cười òa lên.
Mâu thuẫn bị phá bỏ. Giao dịch vô hiệu.
...