-Dậy đi thím hai!- Một giọng nói vang lên bên tai. Tôi bừng tỉnh giấc. Thì ra đó là mơ.
-Tôi ngủ được bao lâu rồi?- tôi cất tiếng hỏi.
-Tính đến thời điểm bây giờ thì thím ngủ được 1h30 rồi.- người đó cất tiếng trả lời.
-cậu…cậu… là ai? Sao tôi không nhớ gì hết vậy?- tôi quay quay sang nhìn người bên cạnh.
-Hả?- người bên cạnh tôi sửng sốt lẫn thảng thốt!- Ngủ dậy rồi mất trí nhớ hả thím hai? Bà có muốn kiểm tra sóng não không bình thường của mình không? Tôi mới viết ra một chương trình đấy, bà hai.
-Cậu là ai? Sao lại nói chuyện với tôi như thế?
-Tôi là Tí. Bà đã tỉnh chưa?
-Tí là thằng nào?
-là tôi!
-Tôi là ai?
-Là Tí!
-Tí là ai?
-Bây giờ bà muốn gì?- nó có vẻ bực mình đến mức nó đã nâng cái máy tính lên chỉ chực chờ không thể phang ngay vào cái đầu của tôi. Ôi nhìn cái mặt nó thật dễ thương. Tôi nén cười rồi thú nhận:
-Được rồi, được rồi! Chị chỉ đùa mày một chút thôi mà!- tôi nhìn nó, nó thở phì phò như để đè nén cơn tức giận. Cuối cùng tôi đã tự nhủ chỉ trêu nó nốt lần này nữa thôi, nốt một lần nữa thôi. Sau cùng thì tôi sẽ không trêu nó nữa. Nhưng tôi không thể nhịn được mỗi khi nhìn nó, tôi lại cảm thấy bức bối trong lòng tôi xông lên một loại nhiệt huyết dẫn dụ tôi chọc nó phát điên. Phải chăng đây chính là sức hấp dẫn của nó? Cuộc chơi bắt đầu.
-Tí!- tôi gọi nó- chúng ta ngồi tâm sự đi!
-ừ!- nó ngoan ngoãn đến bên giường ngồi xuống chuẩn bị lắng nghe câu chuyện của tôi.
-Dạo gần đây, chị thấy Khải có xu hướng ngoại tình!- tôi làm bộ mặt vô cùng khó coi, tôi nhăn nhó hệt như một con khỉ. Giả bộ phiền muộn vô cùng.
-Em có thể hiểu được nỗi khổ của chị!- thằng Tí đúng như dự đoán của tôi y như rằng mặt nó méo xệch tỏ vẻ khốn khổ. Thằng nhóc này đúng là giản đơn.
-Hả?- tôi trố mắt nhìn nó- cái gì cơ? Mày thích anh Khải á? Mày có phải là gay?-tôi giả bộ ngây thơ nhìn nó với ánh mắt: Được rồi, mày cứ nhận đi, có gì tao sẽ nâng đỡ và chắp cánh cho mày. Tao có thể hi sinh vì hạnh phúc trọn vẹn của huynh đệ mình mà.
Thằng Tí dường như ngạc nhiên trước thái độ của tôi và nó không thể theo kịp những gì tôi nói. Aizzz… Đúng là mấy sóng não không giao nhau mà. Nó liền ngây ra một hồi lâu mà cái mặt của nó thật dễ coi chỉ hận không thể đấm vào mặt nó. Nhưng mà thằng này suy nghĩ thật lâu la. Tôi ngồi chần chờ cả một buổi. Rung đùi lắc chân đủ các kiểu vẫn thấy nó đơ ra như thể: xác ơi ở lại, hồn đi nhé. Không chừng nó đã bị tôi dọa cho hồn bay phách lạc mất rồi.
Thế rồi một tiếng mở cửa phát ra… xoẹt. Một giọng nói trầm ấm vang lên:
-Cậu đang nói gì vậy?- Khải nhìn tôi ánh mắt híp lại.
-à! à! Không có gì đâu?- tôi cười cười nhìn cậu ta rồi liền lờ đi bằng cách- cậu đến đây làm gì?
-Thăm cậu!
-à! Ra là vậy!- tôi cười cười nhìn Khải.
-Thái độ của cậu nghĩa là sao?
-à! Không có gì đâu!- như nhớ ra được một việc quan trọng, tôi liền nhìn cậu ta và nói- hôm nay tôi ra viện được chưa? Vết thương trên người tôi đã khỏi hẳn rồi.- như để kiểm chứng cho sự thật này, tôi liền đứng lên giang hai tay hai chân ra thành hình chữ nhân.
Nhìn thấy tôi như thế Khải liền nhìn tôi từ trên xuống dưới song cũng có vẻ ngượng ngùng. Hai gò má bỗng dưng đỏ lên rồi nói:
-Được rồi, được rồi cậu ngồi xuống đi hôm nay cậu đã có thể ra viện được rồi.- Vừa nghe hắn nói xong, tôi liền mỉm cười hếch mắt về phía thằng Tí. Thằng Tí liền bất chợt bĩu môi và tiếp tục vùi đầu vào cái máy tính.
Tôi liền mỉm cười đắc thắng. Chạy ngay ra phía tủ đựng đồ bắt đầu thu dọn đống đồ đạc lộn xộn của mình. Trong lúc dọn dẹp, tôi bỗng chợt nhớ ra một chuyện, giọng tôi bỗng trầm xuống:
-Thanh Nhã ra sao rồi?- rồi tôi lại quay ra nhìn Khải và nói- cậu có thể giúp tôi gặp Thanh Nhã được không?
Tôi quan sát Khải thấy cậu ta im lặng không lên tiếng rồi một hồi lâu cậu ta cũng gật đầu. Tôi muốn hiểu rõ hơn về cậu ta.
Suốt cả quãng đường, chúng tôi trầm mặc không nói gì nhiều, cho đến bây giờ mặc dù có thể nói rằng chúng tôi đã tỏ tình với nhau nhưng giữa tôi và Khải có một bức tường vô hình ngăn cách mà không một ai chịu vượt qua như tưởng rằng như vậy là tốt nhất cho cả hai.
Thanh Nhã được đưa ra khỏi phòng tạm giam và ngồi trên ghế đợi chúng tôi trong một căn phòng tối màu xám chỉ có nguồn ánh sáng duy nhất phát ra từ bóng đèn dây tóc trên trần nhà. Khung cảnh có vẻ đáng sợ khiến tôi không khỏi lạnh run. Tôi bước đến trước cửa căn phòng rồi quay ra phía sau nhìn Khải:
-Cậu nhớ đợi tôi ở đây nhé! Đừng đi đâu!
-ừ! – cậu ấy trả lời lại một cách nhẹ nhàng.
Tôi hồi hộp đẩy cửa căn phòng đó. Tiếng cửa mở ra kèn kẹt như đã lâu chưa được tra dầu. Tôi đảo mắt một vòng căn phòng thì thấy Thanh Nhã đang ngồi ở đấy. Tôi liền bước tiếp rồi đóng cánh cửa lại. Ngồi đối diện cậu ta và mở một câu chào lịch sự:
-Cậu vẫn khỏe chứ?
Tôi thấy câu hỏi này của tôi hơi thừa thãi và vô duyên. Cậu ta đã gầy đi rất nhiều, gương mặt phần nào hốc hác.
-Tôi vẫn khỏe.- cậu ta đáp lại nhưng khiến tôi hơi lạnh sống lưng.
-Tôi sẽ vào luôn vấn đề chính. Tại sao hôm đó cậu lại tha cho tôi?- đây vẫn là vấn đề khiến tôi thắc mắc.
-Không vì sao hết! Chẳng phải tôi đã nói cho cậu biết rồi sao?
-Vì chúng ta cùng một loại người. Vũ Thanh Nhã rốt cuộc cậu đã trải qua những gì mà để đến bây giờ cậu lại thành ra như thế này?
-Tôi có nhất thiết phải nói cho cậu không? Tôi nghĩ cậu đủ thông minh để tự hiểu mà.
-Cậu có biết bây giờ cậu rất đáng thương không?
-Im miệng lại!- cậu ta hét lên rồi đập bàn đứng dậy khiến tôi bỗng giật mình- cậu tưởng mình là ai mà có quyền hỏi tôi như vậy. Cậu nghĩ tôi đáng thương ư? Cậu! Cậu mới chính là đứa con gái đáng thương nhất mà tôi từng gặp. Được rồi, cậu muốn nghe tôi nói vì sao lại tha cho cậu đúng không? Tôi sẽ nói. Cậu nghe cho kĩ đây. Bởi vì tôi với cậu từ trước tới nay chưa từng có một người bạn theo đúng nghĩa.- cậu ta mỉm cười nhìn tôi rồi lấy lại sự ôn hòa đáng sợ trước kia.
Câu trả lời của cậu ta khiến tôi hơi hoảng sợ. Cậu ta nói đúng. Từ trước tới nay tôi chưa từng có một người bạn thân theo đúng nghĩa.
-Sao? Tôi đoán đúng rồi đúng không? Vậy cậu biết vì sao tôi giết Linh Đan không?
Tôi vẫn một mực giữ im lặng nghe cậu ta nói.
-Đó là vì: Cậu ta cũng giống như người bạn khi xưa của tôi. Cậu ta cũng hãm hại, bắt nạt tôi. Nhưng lúc đó, tôi đã giết cậu ta rồi cũng như Linh Đan vậy. Tặng cậu ta một thỏi son vào cái ngày cậu ta cảm thấy mình cần đẹp nhất và chỉ cần vài phút sau, cậu ta đã có thể có một cái chết đầy đau đớn cũng như những gì mà tôi phải chịu đựng từ phía cậu ta.
Lúc này tôi mới chợt hoảng hồn lại. Tim tôi đập mạnh từng tiếng. Cậu ta đã giết… hai mạng người rồi sao?
-Cậu đã giết hai mạng người?
-Không! Phải nói là tôi đã giết ba người mới đúng!
-Vậy… Vậy … Vậy người còn lại là ai?
-Đó là mẹ tôi. Cậu biết không? Bà ta đã trở thành bóng ma tâm lí suốt cuộc đời tôi. Dục vọng của bà ta khiến tôi ghê sợ. Thậm chí bà ta còn cho tôi là một món hàng trao đổi. Bà ta không hề yêu thương và coi tôi như một đứa con thực sự nên khi đó tôi liền cho bà ta một liều thuốc ngủ mạnh để bà ta mãi mãi ở bên cạnh tôi không hề xa rời. Không hề bị dục vọng che mắt một lần nào nữa.
Bấy giờ tôi đã ngồi thụp xuống dưới đất, răng cắn cầm cập vì run sợ. Cậu ta… Cậu ta giết người không nương tay, cậu ta đã giết ba mạng người. Lúc này tôi không còn có ý định để minh oan, giảm án tù cho cậu ta nữa. Cậu ta… Cậu ta có chết cũng không thể đền được ba mạng người. Tội của cậu ta đã lên tới mức án tử hình. cậu ta không phải là con người nữa mà cậu ta…
-Cậu là đồ quái vật. Cậu không phải là con người nữa…
Như nghe thấy sự kích động từ phía tôi, cậu ta liền đứng dậy, đẩy dịch bàn sang một bên, tiện tay lấy cây bút có trên bàn lăm le về phía tôi.
-Cậu nói lại câu nói đó một lần nữa cho tôi! Nói!
Tôi hoảng sợ không nói gì hơn. Tôi liền chạy một mạch đến bên cửa. Trống tim tôi đập nhanh. Tôi đập cửa gọi mấy lần.
-Khải, mở cửa cho tôi. Khải. Khải.
Tôi gọi thét lên nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời bên ngoài. Tôi liền quay ra đằng sau thì thấy cậu ta đang đến gần tôi hơn với cây bút trên tay. Cậu ta có thể giết người một lần nữa. Không thể để cậu ta đến gần mình, tôi phải chạy ra ngay khoảng trống tôi có thể chạy nhưng vẫn một mực kêu gào cầu cứu.
Cậu ta thấy tôi chạy về một phía liền định dồn tôi vào tường. Một mực kêu lên:
-Tôi không phải là quái vật. Tôi không phải là quái vật.- cậu ta nói loạn lên. Chạy ra chỗ tôi rồi ngồi thụp xuống. Kêu lên câu nói đó.
Cậu ta bịt hai tai lại rồi hét lên những từ: “ Không. Không. Tôi không phải là quái vật.” Bỗng cậu ta nhìn chằm chăm về phía tôi trừng mắt lên. Hai con mắt đỏ lừ như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi vẫn cứ ngồi ở một góc tường trong lòng run sợ.Sau cùng tôi liền thấy cậu ta ngã lăn ra, hai tay vẫn bịt hai tai lại hai con mắt đầy mơ màng rồi ngất đi.
Cậu ta đã ngất mất rồi.
-Dậy đi thím hai!- Một giọng nói vang lên bên tai. Tôi bừng tỉnh giấc. Thì ra đó là mơ.
-Tôi ngủ được bao lâu rồi?- tôi cất tiếng hỏi.
-Tính đến thời điểm bây giờ thì thím ngủ được h rồi.- người đó cất tiếng trả lời.
-cậu…cậu… là ai? Sao tôi không nhớ gì hết vậy?- tôi quay quay sang nhìn người bên cạnh.
-Hả?- người bên cạnh tôi sửng sốt lẫn thảng thốt!- Ngủ dậy rồi mất trí nhớ hả thím hai? Bà có muốn kiểm tra sóng não không bình thường của mình không? Tôi mới viết ra một chương trình đấy, bà hai.
-Cậu là ai? Sao lại nói chuyện với tôi như thế?
-Tôi là Tí. Bà đã tỉnh chưa?
-Tí là thằng nào?
-là tôi!
-Tôi là ai?
-Là Tí!
-Tí là ai?
-Bây giờ bà muốn gì?- nó có vẻ bực mình đến mức nó đã nâng cái máy tính lên chỉ chực chờ không thể phang ngay vào cái đầu của tôi. Ôi nhìn cái mặt nó thật dễ thương. Tôi nén cười rồi thú nhận:
-Được rồi, được rồi! Chị chỉ đùa mày một chút thôi mà!- tôi nhìn nó, nó thở phì phò như để đè nén cơn tức giận. Cuối cùng tôi đã tự nhủ chỉ trêu nó nốt lần này nữa thôi, nốt một lần nữa thôi. Sau cùng thì tôi sẽ không trêu nó nữa. Nhưng tôi không thể nhịn được mỗi khi nhìn nó, tôi lại cảm thấy bức bối trong lòng tôi xông lên một loại nhiệt huyết dẫn dụ tôi chọc nó phát điên. Phải chăng đây chính là sức hấp dẫn của nó? Cuộc chơi bắt đầu.
-Tí!- tôi gọi nó- chúng ta ngồi tâm sự đi!
-ừ!- nó ngoan ngoãn đến bên giường ngồi xuống chuẩn bị lắng nghe câu chuyện của tôi.
-Dạo gần đây, chị thấy Khải có xu hướng ngoại tình!- tôi làm bộ mặt vô cùng khó coi, tôi nhăn nhó hệt như một con khỉ. Giả bộ phiền muộn vô cùng.
-Em có thể hiểu được nỗi khổ của chị!- thằng Tí đúng như dự đoán của tôi y như rằng mặt nó méo xệch tỏ vẻ khốn khổ. Thằng nhóc này đúng là giản đơn.
-Hả?- tôi trố mắt nhìn nó- cái gì cơ? Mày thích anh Khải á? Mày có phải là gay?-tôi giả bộ ngây thơ nhìn nó với ánh mắt: Được rồi, mày cứ nhận đi, có gì tao sẽ nâng đỡ và chắp cánh cho mày. Tao có thể hi sinh vì hạnh phúc trọn vẹn của huynh đệ mình mà.
Thằng Tí dường như ngạc nhiên trước thái độ của tôi và nó không thể theo kịp những gì tôi nói. Aizzz… Đúng là mấy sóng não không giao nhau mà. Nó liền ngây ra một hồi lâu mà cái mặt của nó thật dễ coi chỉ hận không thể đấm vào mặt nó. Nhưng mà thằng này suy nghĩ thật lâu la. Tôi ngồi chần chờ cả một buổi. Rung đùi lắc chân đủ các kiểu vẫn thấy nó đơ ra như thể: xác ơi ở lại, hồn đi nhé. Không chừng nó đã bị tôi dọa cho hồn bay phách lạc mất rồi.
Thế rồi một tiếng mở cửa phát ra… xoẹt. Một giọng nói trầm ấm vang lên:
-Cậu đang nói gì vậy?- Khải nhìn tôi ánh mắt híp lại.
-à! à! Không có gì đâu?- tôi cười cười nhìn cậu ta rồi liền lờ đi bằng cách- cậu đến đây làm gì?
-Thăm cậu!
-à! Ra là vậy!- tôi cười cười nhìn Khải.
-Thái độ của cậu nghĩa là sao?
-à! Không có gì đâu!- như nhớ ra được một việc quan trọng, tôi liền nhìn cậu ta và nói- hôm nay tôi ra viện được chưa? Vết thương trên người tôi đã khỏi hẳn rồi.- như để kiểm chứng cho sự thật này, tôi liền đứng lên giang hai tay hai chân ra thành hình chữ nhân.
Nhìn thấy tôi như thế Khải liền nhìn tôi từ trên xuống dưới song cũng có vẻ ngượng ngùng. Hai gò má bỗng dưng đỏ lên rồi nói:
-Được rồi, được rồi cậu ngồi xuống đi hôm nay cậu đã có thể ra viện được rồi.- Vừa nghe hắn nói xong, tôi liền mỉm cười hếch mắt về phía thằng Tí. Thằng Tí liền bất chợt bĩu môi và tiếp tục vùi đầu vào cái máy tính.
Tôi liền mỉm cười đắc thắng. Chạy ngay ra phía tủ đựng đồ bắt đầu thu dọn đống đồ đạc lộn xộn của mình. Trong lúc dọn dẹp, tôi bỗng chợt nhớ ra một chuyện, giọng tôi bỗng trầm xuống:
-Thanh Nhã ra sao rồi?- rồi tôi lại quay ra nhìn Khải và nói- cậu có thể giúp tôi gặp Thanh Nhã được không?
Tôi quan sát Khải thấy cậu ta im lặng không lên tiếng rồi một hồi lâu cậu ta cũng gật đầu. Tôi muốn hiểu rõ hơn về cậu ta.
Suốt cả quãng đường, chúng tôi trầm mặc không nói gì nhiều, cho đến bây giờ mặc dù có thể nói rằng chúng tôi đã tỏ tình với nhau nhưng giữa tôi và Khải có một bức tường vô hình ngăn cách mà không một ai chịu vượt qua như tưởng rằng như vậy là tốt nhất cho cả hai.
Thanh Nhã được đưa ra khỏi phòng tạm giam và ngồi trên ghế đợi chúng tôi trong một căn phòng tối màu xám chỉ có nguồn ánh sáng duy nhất phát ra từ bóng đèn dây tóc trên trần nhà. Khung cảnh có vẻ đáng sợ khiến tôi không khỏi lạnh run. Tôi bước đến trước cửa căn phòng rồi quay ra phía sau nhìn Khải:
-Cậu nhớ đợi tôi ở đây nhé! Đừng đi đâu!
-ừ! – cậu ấy trả lời lại một cách nhẹ nhàng.
Tôi hồi hộp đẩy cửa căn phòng đó. Tiếng cửa mở ra kèn kẹt như đã lâu chưa được tra dầu. Tôi đảo mắt một vòng căn phòng thì thấy Thanh Nhã đang ngồi ở đấy. Tôi liền bước tiếp rồi đóng cánh cửa lại. Ngồi đối diện cậu ta và mở một câu chào lịch sự:
-Cậu vẫn khỏe chứ?
Tôi thấy câu hỏi này của tôi hơi thừa thãi và vô duyên. Cậu ta đã gầy đi rất nhiều, gương mặt phần nào hốc hác.
-Tôi vẫn khỏe.- cậu ta đáp lại nhưng khiến tôi hơi lạnh sống lưng.
-Tôi sẽ vào luôn vấn đề chính. Tại sao hôm đó cậu lại tha cho tôi?- đây vẫn là vấn đề khiến tôi thắc mắc.
-Không vì sao hết! Chẳng phải tôi đã nói cho cậu biết rồi sao?
-Vì chúng ta cùng một loại người. Vũ Thanh Nhã rốt cuộc cậu đã trải qua những gì mà để đến bây giờ cậu lại thành ra như thế này?
-Tôi có nhất thiết phải nói cho cậu không? Tôi nghĩ cậu đủ thông minh để tự hiểu mà.
-Cậu có biết bây giờ cậu rất đáng thương không?
-Im miệng lại!- cậu ta hét lên rồi đập bàn đứng dậy khiến tôi bỗng giật mình- cậu tưởng mình là ai mà có quyền hỏi tôi như vậy. Cậu nghĩ tôi đáng thương ư? Cậu! Cậu mới chính là đứa con gái đáng thương nhất mà tôi từng gặp. Được rồi, cậu muốn nghe tôi nói vì sao lại tha cho cậu đúng không? Tôi sẽ nói. Cậu nghe cho kĩ đây. Bởi vì tôi với cậu từ trước tới nay chưa từng có một người bạn theo đúng nghĩa.- cậu ta mỉm cười nhìn tôi rồi lấy lại sự ôn hòa đáng sợ trước kia.
Câu trả lời của cậu ta khiến tôi hơi hoảng sợ. Cậu ta nói đúng. Từ trước tới nay tôi chưa từng có một người bạn thân theo đúng nghĩa.
-Sao? Tôi đoán đúng rồi đúng không? Vậy cậu biết vì sao tôi giết Linh Đan không?
Tôi vẫn một mực giữ im lặng nghe cậu ta nói.
-Đó là vì: Cậu ta cũng giống như người bạn khi xưa của tôi. Cậu ta cũng hãm hại, bắt nạt tôi. Nhưng lúc đó, tôi đã giết cậu ta rồi cũng như Linh Đan vậy. Tặng cậu ta một thỏi son vào cái ngày cậu ta cảm thấy mình cần đẹp nhất và chỉ cần vài phút sau, cậu ta đã có thể có một cái chết đầy đau đớn cũng như những gì mà tôi phải chịu đựng từ phía cậu ta.
Lúc này tôi mới chợt hoảng hồn lại. Tim tôi đập mạnh từng tiếng. Cậu ta đã giết… hai mạng người rồi sao?
-Cậu đã giết hai mạng người?
-Không! Phải nói là tôi đã giết ba người mới đúng!
-Vậy… Vậy … Vậy người còn lại là ai?
-Đó là mẹ tôi. Cậu biết không? Bà ta đã trở thành bóng ma tâm lí suốt cuộc đời tôi. Dục vọng của bà ta khiến tôi ghê sợ. Thậm chí bà ta còn cho tôi là một món hàng trao đổi. Bà ta không hề yêu thương và coi tôi như một đứa con thực sự nên khi đó tôi liền cho bà ta một liều thuốc ngủ mạnh để bà ta mãi mãi ở bên cạnh tôi không hề xa rời. Không hề bị dục vọng che mắt một lần nào nữa.
Bấy giờ tôi đã ngồi thụp xuống dưới đất, răng cắn cầm cập vì run sợ. Cậu ta… Cậu ta giết người không nương tay, cậu ta đã giết ba mạng người. Lúc này tôi không còn có ý định để minh oan, giảm án tù cho cậu ta nữa. Cậu ta… Cậu ta có chết cũng không thể đền được ba mạng người. Tội của cậu ta đã lên tới mức án tử hình. cậu ta không phải là con người nữa mà cậu ta…
-Cậu là đồ quái vật. Cậu không phải là con người nữa…
Như nghe thấy sự kích động từ phía tôi, cậu ta liền đứng dậy, đẩy dịch bàn sang một bên, tiện tay lấy cây bút có trên bàn lăm le về phía tôi.
-Cậu nói lại câu nói đó một lần nữa cho tôi! Nói!
Tôi hoảng sợ không nói gì hơn. Tôi liền chạy một mạch đến bên cửa. Trống tim tôi đập nhanh. Tôi đập cửa gọi mấy lần.
-Khải, mở cửa cho tôi. Khải. Khải.
Tôi gọi thét lên nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời bên ngoài. Tôi liền quay ra đằng sau thì thấy cậu ta đang đến gần tôi hơn với cây bút trên tay. Cậu ta có thể giết người một lần nữa. Không thể để cậu ta đến gần mình, tôi phải chạy ra ngay khoảng trống tôi có thể chạy nhưng vẫn một mực kêu gào cầu cứu.
Cậu ta thấy tôi chạy về một phía liền định dồn tôi vào tường. Một mực kêu lên:
-Tôi không phải là quái vật. Tôi không phải là quái vật.- cậu ta nói loạn lên. Chạy ra chỗ tôi rồi ngồi thụp xuống. Kêu lên câu nói đó.
Cậu ta bịt hai tai lại rồi hét lên những từ: “ Không. Không. Tôi không phải là quái vật.” Bỗng cậu ta nhìn chằm chăm về phía tôi trừng mắt lên. Hai con mắt đỏ lừ như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi vẫn cứ ngồi ở một góc tường trong lòng run sợ.Sau cùng tôi liền thấy cậu ta ngã lăn ra, hai tay vẫn bịt hai tai lại hai con mắt đầy mơ màng rồi ngất đi.
Cậu ta đã ngất mất rồi.