- Hai đứa chúng mày được lắm…
Bảo Trân cùng Khải Minh quay ra nhìn thì… ôi thôi. Hai người tái mét mặt, nhìn nhau và…
CHẠY…
Vậy là trên đường phố Hà Nội xuất hiện một màn rượt đuổi người kinh hoàng.
Thực ra khi bọn côn đồ kéo đi, có một tên còn nán ở lại, định đánh lén Khải Minh cho bõ tức ý mà, nhưng lại nghe ra súng kia là giả, hắn liền tới thông báo cho tên đại ca.
Tên tóc vàng Hoàng Vũ đó tức giận quay lại, làm Bảo Trân với Khải Minh sợ quá, không nghĩ được gì nhiều, ngay lập tức cầm tay nhau chạy như bay… bọn chúng đuổi theo.
Tên tóc vàng đó vừa chạy theo vừa hét:
- Bọn khốn kia! Đứng lại đó!
Bảo Trân và Khải Minh đang chạy nghe thấy thì quay lại nhìn, đồng thanh nói:
- Ngu sao mà đứng._Rồi còn nhìn nhau cười toe toét.
Không biết hai người đã chạy qua bao nhiêu con phố, nhưng hiện giờ bọn côn đồ kia cũng không đuổi nữa, vậy là ổn rồi. Trân và Minh dừng lại trước một cây cầu nhỏ, thở phì phò không ra hơi.
Mệt thật, nhưng cô và cậu đều cảm thấy vui vui, bất giác ngước mặt lên nhìn nhau cười, hướng mặt nhìn dòng sông bao la hóng gió.
Sau khi đỡ mệt, hai người mới để ý… nãy giờ họ cứ cầm tay nhau mãi. Giật mình buông tay ra, cô ngượng ngập nhìn cậu, đầu cúi xuống, không biết nói câu gì.
Cậu cũng đâu kém phần, gương mặt ửng đỏ hơn cà chua chín, nhưng cũng may là cô không thấy nha, không thì ngại chết cậu nữa.
Trân và Minh đứng đó hồi lâu, cuối cùng cô cũng lên tiếng:
- Giờ chúng ta đi xem thử đồ ăn nha.
Minh gật đầu, cả hai cùng hướng đi xuống cầu.
Cậu lặng lẽ cất bước theo cô, băng qua vài con phố nhỏ. Thỉnh thoảng lại có mấy cặp tình nhân cứ nhìn cô và cậu với đôi mắt kiểu như ngưỡng mộ. Lạ ghê… có gì phải nhìn như thế.
Vì cậu mới về nước, chưa quen đường xá nhiều nên nhìn đường Hà Nội có vẻ rất rắc rối. Bảo Trân đành dẫn cậu đi, vừa đi vừa thong thả ngắm cảnh Hà Nội vào hè.
Mới sáng thôi, những tia nắng ấm áp rọi xuống từng ngóc ngách của thủ đô, len lỏi qua từng kẽ lá rồi rơi xuống mặt đường những hình thù kì dị. Ánh nắng nhẹ làm cho con người ta cảm thấy khoan khoái lạ thường. Trên bầu trời trong xanh kia là những đám mây trắng xốp bồng bềnh trôi, nhẹ nhàng và thong thả, trái ngược hoàn toàn với cuộc sống tất bật dưới nơi đô thị phồn hoa.
Bảo Trân chậm rãi ngắm nhìn nhịp điệu hối hả của cuộc sống. Làn gió nhẹ thổi bay mái tóc mềm mượt như tơ của cô. Đường phố Hà Nội tấp nập đầy xe cộ. Ai ai cũng vội vã như thể rất bận rộn vậy. Sao họ không dừng chân lại một chút và tận hưởng cuộc sống nhỉ?
Suy nghĩ đó chợt xuất hiện trong đầu Bảo Trân. Bỗng dưng cô nhớ đến gia đình mình. Có thể nói, gia đình cô thực sự rất hoàn hảo. Cô là con gái duy nhất nên khá được cưng chiều, ba mẹ đều yêu thương cô, coi cô như báu vật trên trời. Dù nhiều khi có quan tâm thái quá nhưng cô biết chỉ vì họ quá yêu cô mà thôi. Ba cô không giống như những doanh nhân khác, mặc dù tất bật với công việc ở tập đoàn, nhưng ông vẫn luôn dành thời gian ở bên gia đình, biết cách dung hòa mọi việc. Ba cô ôn hòa, tâm lý, lại tài giỏi. Còn mẹ cô, bà là một diễn viên nổi tiếng, mỗi ngày đều bận rộn đi đi về về, nhưng không khi nào là quên đi thiên chức làm vợ, làm mẹ. Bà luôn chăm sóc quan tâm gia đình rất chu đáo. Đối với cô, thần tượng trong lòng mình chính là ba mẹ, và cũng cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều người, có được gia đình êm ấm như vậy.
Nghĩ tới đây, khóe môi cô không khỏi giương lên nụ cười hoàn mĩ, tựa như đóa hoa xinh đẹp nhất đang nở rộ, khiến cho chàng trai bên cạnh không khỏi mê đắm.
Thấy cô cười như vậy, Khải Minh cũng cười theo, cảm giác rất vui vẻ.
Đi chừng 30 phút, cuối cùng Bảo Trân cũng dừng lại… tại một quán hàng vỉa hè.
Cô kéo Khải Minh ngồi vào một chiếc bàn nhỏ, tuy là quán bên đường nhưng khá sạch sẽ. Cậu ngoan ngoãn ngồi theo, cô mỉm cười cất tiếng gọi:
- Bà Sáu ơi, con tới rồi nè.
Từ trong nhà, một người phụ nữ cao niên đi ra, trông chừng là ngoài 60. Bà nhìn thấy Bảo Trân thì cười hiền.
- Trân hả con? Dẫn bạn tới chơi sao?
- Vâng ạ, con tới ủng hộ quán bà đây!_Trân cười toe toét.
Bà Sáu đi ra ngồi cạnh Trân và Minh, hỏi han:
- Thế sao mấy đứa kia không tới? Bận lắm hả?
Trân cười mỉm.
- Dạ, dạo này tụi con khá bận khôn g có thời gian tới, hôm nay con tới… ừm, cũng là có việc muốn nhờ bà, bà giúp con một chuyện được không?
- Có chuyện gì nói bà nghe, giúp được thì bà sẽ giúp._Bà Sáu cười.
- Dạ, thực ra là trường con tổ chức một lễ hội, trong đó mỗi lớp phải làm 5 món ăn đặc trưng của một vùng trên cả nước. Tụi con chọn ngay Hà Nội này, nhưng có điều… con muốn nhờ bà dạy con cách làm vài món ngon, nha bà._Trân thành thực kể chuyện, xong lại ngập ngừng đôi chút như hơi ngại.
Bà Sáu phì cười trước bộ dạng của cô, xoa đầu mà nói:
- Con bé này, ngại gì chứ. Bà đâu phải người lạ, chuyện này bà sẽ giúp, yên tâm. Bây giờ có muốn ăn gì không, bà lấy cho.
Bảo Trân cười toe, lém lỉnh nói:
- Dạ, vậy bà cho tụi con 2 tô phở nha bà!
- Ừ, ngồi đợi bà chút._Bà Sáu cười hiền rồi đứng lên bước vào trong, chuẩn bị làm đồ ăn cho Trân và Minh.
Bà Sáu đi rồi, Khải Minh mới bày ra cái vẻ mặt khó hiểu tới cực độ nhìn Bảo Trân. Nghe chuyện từ nãy thì xem ra cô có vẻ thân với bà Sáu lắm, nhưng chung quy lại thì cậu vẫn muốn nghe cô giải thích kĩ càng.
Bảo Trân cười cười nhìn cậu, từ tốn nhấp miếng nước, thong thả nói:
- Hì, thực ra đây là quán ruột của tớ, Nhật Linh, anh Thái Dũng và chị Xuyên Hương đấy. Tụi tớ hay ra đây chơi, cùng đi ăn hàng, vui lắm. Tụi tớ coi bà Sáu như bà của mình vậy, bà cũng rất tốt bụng, luôn niềm nở chào đón tụi tớ nha. Nhưng cũng gần một năm nay thì không có ghé, từ sau khi Nhật Linh đi Anh ấy.
Giọng điệu cô có chút hào hứng, nhưng tới câu cuối lại có vẻ hơi trầm buồn. Khải Minh nghe xong thì gật gù:
- Ra vậy.
Bảo Trân và Khải Minh ngồi im lặng, không nói gì nữa. Mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ mông lung của mình, thỉnh thoảng ngồi nhìn vu vơ giết thời gian.
Chừng 15 phút sau, bà Sáu tay bê hai tô phở thơm nức ra. Bảo Trân và Khải Minh lanh lẹ tới giúp.
Cô và cậu không chần chừ liền thưởng thức ngay to phở thơm ngon, hấp dẫn ấy.
- Oa, ngon quá bà ơi!
Khải Minh reo lên thích thú khi vừa mới thưởng thức miếng phở đầu tiên. Quả thực thời gian ở Việt của cậu không nhiều nên cũng chưa có cơ hội được ăn món phở này. Giờ mới thấy thật tiếc quá…
Bà Sáu nghe Khải Minh nói thì cười hiền.
- Ngon vậy thì ăn nhiều vào.
- Vâng._Cậu cười híp mắt, tiếp tục lao vào đánh chén.
Bảo Trân nhìn cậu mỉm cười ôn nhu. Chuyện, bà Sáu mà làm thì khỏi chê. Ngon là điều hiển nhiên rồi.
Sau một hồi chỉ ăn, ăn và ăn, giờ đây số bát chất ở bàn đã lên tới con số hàng chục. Bấy giờ Khải Minh mới thỏa mãn xoa bụng một cái, lười biếng kêu:
- Aiz, no quá cơ!
- Không no chết liền!_Bảo Trân nhìn bộ dạng của cậu nhóc, không khỏi châm chọc một câu.
Khải Minh không buồn liếc Bảo Trân lấy một cái, chỉ cất giọng uể oải:
- Haizz, giờ cũng trưa rồi, chúng ta về nhà rồi chiều đi tiếp nha Trân.
- Không được, nghỉ lát rồi còn phải học công thức làm món phở này nữa. Không có thời gian về đâu!_Bảo Trân phũ phàng phản bác.
Khải Minh nhăn nhó nhìn cô. Gì cơ? Không được về? Không được ngủ trưa thì cậu chết mất… hic. Nhưng thôi, gắng một tí, vì tương lai con em chúng ta. Ừ, phải, xong vụ này rồi thì ngủ tha hồ, ha ha.
Bảo Trân nhìn hết sự thay đổi nhanh chóng trên gương mặt đẹp trai kia, không khỏi ngán ngẩm thở dài.
_______
______
Trong một căn phòng toàn màu trắng sang trọng, trên chiếc giường lớn có một thiếu nữ xinh đẹp đang ngủ. Làn da trắng ngần không tì vết, mái tóc nâu dài suôn mượt thả tự nhiên. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi má hồng, đôi môi anh đào đẹp, căng mọng, hàng lông mi cong dày đang khép chặt. Tất cả tạo cho người ta cảm giác người ngủ trên đó không phải là con người bình thường, mà là một thiên sứ cực kì xinh đẹp.
Cô gái mặc chiếc váy ngủ màu trắng tinh khôi, gương mặt với những đường nét tinh tế hiện lên vẻ hiền hòa, ôn nhu.
Cô đang say giấc nồng, và chính xác là đang mơ, một giấc mơ ngọt ngào…
- Suzu, cậu lại đây nhanh lên, mình có cái này hay lắm!
Là Ran, cậu bé đang ra sức gọi cô bạn đang ở phía xa xa, trên môi nở nụ cười trẻ con và bí ẩn.
Suzu nghe gọi liền chạy nhanh tới, hỏi với vẻ hào hứng:
- Cái gì vậy? Cho mình xem nào!
Ran ra vẻ thần bí, đưa đôi tay đang giấu sau lưng ra trước mặt Suzu, đột ngột buông tay thả ra. Trên tay cậu bé giờ đang treo lơ lửng một sợi dây chuyền vô cùng tinh tế và đẹp mắt.
Sợi dây chuyền này làm bằng bạch kim sáng bóng, dây đeo thanh mảnh. Đặc biệt nhất là mặt dây chuyền, là một hình trái tim được chạm khắc tinh xảo tới từng góc cạnh; bên rìa mặt dây là một ổ khóa nhỏ, không để ý kĩ sẽ không nhìn ra.Suzu nhất thời bị mê hoặc bởi sợi dây chuyền đó, chớp đôi mắt long lanh hỏi Ran:
- Wow, đẹp quá, cậu lấy ở đâu vậy Ran?
Ran cười tươi hỏi lại:
- Hi, vậy cậu có thích không?
- Dĩ nhiên rồi, đẹp như vậy mà!_Suzu trả lời ngay tức khắc, mắt vẫn dán vào vật đang đung đưa trên tay bé Ran. Nói cô bé không thích cái này thì thực là dối lòng a.
- Hi, cái này là mình tặng cậu đấy!_Ran cười lém lỉnh, ngay lập tức dúi sợi dây vào tay Suzu.
Cô bé tròn mắt nhìn tay mình, rồi đem đôi mắt tím bí ẩn lên nhìn, phồng má hỏi:
- Cho mình hả? Thật không?_Mắt cô bé sáng hẳn lên. Thật tốt nha, cô thích.
- Ừ. Mà còn cái này nữa cơ._Cậu bé cười, lại đưa tay ra, là một sợi dây chuyền nữa.
- Ơ…
Cô bé ngạc nhiên ngây ngô nhìn sợi dây đó. Đẹp. Nó cũng làm bằng bạch kim như sợi dây của cô, nhưng mặt dây không phải hình trái tim, mà là một chiếc chìa khóa.
- Sao nhiều dây chuyền vậy?_Suzu ngơ ngác hỏi Ran
Ran vẫn mang nụ cười trên môi, ôn tồn giải thích:
- Đó là của cậu, còn đây là của mình._Ran chỉ vào sợi dây của Suzu, rồi lại chỉ vào cái mình đang cầm.
- Nhưng sao của cậu lại là chìa khóa?
Ran ra vẻ thần bí, lấy lại sợi dây chuyền từ tay Suzu, rồi hỏi:
- Cậu muốn xem ảo thuật không?
- Có chứ._Mắt cô bé sáng lên đầy tia hứng khởi.
Ran đưa chiếc chìa vào ổ khóa trên hình trái tim, rồi nhanh chóng mở ra. Bên trong… là hình ảnh hai đứa bé xinh xắn đang cười trên một cánh đồng đầy hoa hồng xanh. Đó chính là, hai cô cậu nhóc này đây.
Suzu ngây người nhìn hình ảnh mình trong hình trái tim đó, rồi vui sướng cười tươi với Ran.
- Wow, hay vậy, sao cậu cho được ảnh vào? Đẹp quá.
Ran không trả lời câu hỏi này, mà chỉ khóa lại rồi nhẹ nhàng nói:
- Bí mật. Từ giờ cậu đeo cái này, còn mình đeo cái này nha. Đây là dây chuyền đôi đó._Cậu bé cười híp mí, rồi đeo luôn sợi dây vào cổ Suzu.
Cô bé vẫn còn đang vui sướng, nên chỉ cười tươi gật đầu.
Trên cánh đồng đầy hoa hồng xanh đó, lại vang lên tiếng trẻ con vui đùa nghịch ngợm. Nhưng nếu để người khác nhìn vào, thì đây chính là hai thiên sứ đang lạc bước xuống trần gian.
Nhật Linh đột nhiên mở mắt tỉnh dậy. Cô lại mơ rồi. Là đoạn kí ức đẹp của cô với Ran. Sao dạo này cô hay mơ thấy thế nhỉ?
Khẽ chuyển mình ngồi dậy, ra khỏi giường, cô đi tới chiếc tủ trắng đối diện.
Nhật Linh lấy ra từ trong ngăn tủ một chiếc hộp nhỏ màu trắng, được thắt nơ cẩn thận. Nhẹ nhàng mở nó ra, bên trong là sợi dây chuyền mặt trái tim ấy. Từ khi được Ran tặng, cô luôn đeo nó trên người. Nhưng khi tai nạn xảy ra, cô đã không còn dám đeo nó nữa, chỉ trừ khi…
Nhật Linh đưa tay miết nhẹ mặt dây chuyền. Tấm ảnh duy nhất của cô và Ran đang ở đây, nhưng có lẽ, cô không bao giờ có thể nhìn thấy nó nữa.
Cười buồn. Cô lặng lẽ cất chiếc hộp đi. Hình ảnh của Ran, cô sẽ mãi cất giữ trong lòng. Không có chìa khóa cũng được, miễn là cô sẽ không bao giờ quên.
Thay ình một bộ váy trắng đơn giản và trang nhã, Nhật Linh mang gương mặt lạnh bước xuống lầu ăn sáng, kiêm luôn bữa trưa. Ngồi vào bàn, cô nhẹ giọng gọi, nghe có phần dịu dàng hơn bình thường.
- Dì Hoa ơi, cho con một phần sandwich và sữa tươi nhé.
Từ trong bếp bước ra một người phụ nữ phúc hậu, trông tuổi đã ngoài 40. Dì Hoa mỉm cười với cô, rồi lên giọng trách móc nhưng đầy vẻ nuông chiều.
- Linh, con phải ăn nhiều vào chứ, ăn ít vậy thì có ngày ốm mất. Để dì làm cơm, chờ chút nhé.
- Thôi d… _Cô chưa kịp mở miệng phản bác xong thì dì Hoa đã bước nhanh vào trong. Hiển nhiên là dì hiểu nếu còn nán ở lại thì sẽ bị những lời nói của cô làm cho xiêu lòng, phải cứng rắn lên mới uốn nắn được tính ngang bướng của cô.
Cô khẽ cười nhẹ. Trong nhà này, chỉ có dì Hoa là cô tiếp xúc, còn vài ba người giúp việc kia thì hầu như không bao giờ nói một câu. Cô rất quý dì nên coi dì như người trong nhà, và giờ thì dì chính là người thân duy nhất của cô trong căn nhà này. Dì luôn nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, khiến cho cô cảm nhận được một chút yêu thương mất mát từ… người mẹ.
Dì Hoa lúi húi trong bếp một hồi, dì biết Nhật Linh đang buồn, bởi khi bình thường cô ăn rất nhiều, nhưng một khi tâm trạng không vui thì sẽ không thiết ăn uống gì hết. Một lát sau, dì dọn lên bàn toàn những món ăn ngon mà cô thích. Nhật Linh đưa ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm, rồi tán dương nói:
- Dì Hoa, chỉ có dì là hiểu con nhất!
- Con bé này, học thói nịnh ở đâu vậy? Nhớ ăn nhiều vào.
- Dạ!
Cô cười, rồi cắm cúi ngồi ăn. Đồ ăn dì Hoa làm là tuyệt hảo. Dì cũng cười nhìn cô. Dì là người chứng kiến cô lớn lên từ nhỏ, cô trải qua chuyện gì, dì đều biết cả. Dạo này dì thấy cô cười nhiều hơn, nhưng vẫn không phải nụ cười tươi như cô bé ngày nào dì thấy, khiến cho dì cảm thấy xót xa.
- Dì à, dì có biết khi nào ba con về không?
Đang ăn, bỗng dưng cô hỏi khiến cho dì Hoa lúng túng. Ba cô thường đi công tác ở nước ngoài, chẳng mấy khi về nhà, anh trai thì biệt tăm không có liên lạc, khiến cô có cảm giác trống trải, hệt như mình không có người thân vậy.
- Chắc ba con sẽ về sớm thôi, đừng suy nghĩ nhiều._Dì Hoa cười buồn vuốt tóc cô, cử chỉ như một người mẹ hiền từ.
Cô im lặng cúi đầu không nói gì nữa. Cô nhớ ba, và nhớ anh. Bao giờ hai người mới về với cô đây?