Vậy là fic của Yi đã đi được chặng đường dài 10 chap rồi, hị hị *đập bàn cười lớn*
Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ Yi ạ:v Cơ mà nhảm đủ rồi, vô truyện thôi.
Enjoy
~ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Nó quay sang nhìn hai người con trai còn lại. Tuấn Kiệt đang phỡn, cầm cái điện thoại *chém chém chọt chọt* không thèm để ý tới nó. Hắn thì ngồi dựa lưng vào ghế, đeo cái tai nghe và phớt lờ mọi chuyện xung quanh. Ly cà phê trên bàn vẫn nghi ngút khói...
It starts with one...
One thing,
I don't know why,
It doesn't even matter how hard you try,
Keep that in mind,
I designed this rhyme,
To explain in due time...
Tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên...
- Có chuyện gì - hắn lạnh lùng nói
-...
- Được rồi, tôi và Kai sẽ đến. Chỗ cũ. Khu X thành phố Y.
Hắn cúp máy rồi nói gì đó với Tuấn Kiệt. Hai người đứng dậy chào nó và Mạnh Hoàng rồi leo lên chiếc BMW màu đỏ phóng nhanh đi.
Nó đang rất thắc mắc không biết hắn đi đâu mà không nói lời nào. Mà thôi kệ, giờ nó đi chơi với anh đã. Mạnh Hoàng thì đương nhiên là biết hai người kia đi đâu, nhưng anh không nói cho nó biết. Anh muốn nó thoải mái đi với anh.
“Anh sẽ làm em nhớ lại, Sun ạ... Hi vọng anh cũng sẽ tìm lại được cảm giác ấy...”
Sau một hồi quyết định, anh dẫn nó đi đến khu vui chơi Angel, trung tâm thành phố Y, đây là một khu vui chơi rất lớn, vô cùng nổi tiếng ở thành phố Y.
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
- Oaaaa, vui quá anh Hoàng ạ...! - nó vừa cười vừa kéo tay Mạnh Hoàng chơi hết trò này đến trò khác trong khu vui chơi.
Có thể nói nó đi khu vui chơi vô cùng nhiều nhưng một nơi đẹp như Angel thì nó chưa bao giờ đến. Mạnh Hoàng thấy vui vui, anh nhớ cái vẻ trẻ con này quá.
Sau gần 2 tiếng đồng hổ quẩy gần sập khu vui chơi. Nó và anh cùng vào nhà ăn nạp năng lượng.
Nó vẫn cái thói thích ăn vặt. Trên bàn toàn bánh toàn kẹo, socola, khoai tây chiên, nước ngọt,...
Anh cốc đầu nó, dẹp gọn mớ fast-food sang một bên. Đưa cho nó ly sữa và cái bánh.
- Em ăn thế này thì làm sao mà được?
- Xì, em thích thế...! - nó bĩu môi rồi giương đôi mắt vô cùng *moe* lên nhìn anh
- Này, ăn cho đàng hoàng lát đi chơi nữa chứ - anh nháy mắt rồi nhìn nó cười.
Nó ngồi ăn rất vui vẻ với Mạnh Hoàng. Nhưng đâu biết được, ngay trong thành phố này, đang có một cuộc ẩu đả một mất một còn.
...
Sau khi đã càn quét hết khu vui chơi, Mạnh Hoàng kêu nó lên xe, phóng thẳng đến tháp Angel, ở ngoại ô thành phố Y, bên cạnh một cánh đồng cỏ lau vô cùng lớn.
Ngồi trên xe, nó có thói quen hay nhìn ra cửa sổ. Đi ngang qua một khu đất trống, bất giác, nó thấy chiếc BMW màu đỏ đậu bên ngoài trông quen quen. Chưa kịp định thần lại thì Hoàng đã phóng xe nhanh qua nơi đó.
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Tháp Angel...
Nó và Mạnh Hoàng leo lên đỉnh của tòa tháp. Nó thấy rất thoải mái. Hứng từng cơn gió tấp vào mặt. Mái tóc hơi nâu của nó ngập trong nắng tưởng chừng như sáng lên màu bạc. Tự nhiên Mạnh Hoàng thấy như vậy thì không được quen. Anh nhớ, trước kia, Sun có nói, cô không thích gió quật vào tóc vì sẽ làm nó rất rối, không còn đẹp nữa, nhưng bây giờ... Rốt cuộc, trước mặt anh, có đúng là Sun không?
- Băng Băng, anh...anh muốn nói điều này... - Mạnh Hoàng nắm lấy tay nó, rất nhanh.
- Hơ... Chuyện gì ạ? - nó giật mình, nhưng công nhận, tay anh rất ấm. Không như đêm hôm trước, nắm tay hắn để hắn kéo ngồi dậy mà tay nó cũng lạnh theo tay của hắn.
- Em...em thật sự không nhớ anh sao?
- Nhớ gì cơ ạ?
- Anh là Rain, và anh yêu em, Sun à...!
Mạnh Hoàng nói như hét lên, nắm chặt lấy tay nó. Rốt cuộc là như thế nào...
I know that we all got one thing
That we all share together
We got that one nice dream
We live for
You never know what life could bring
Coz nothing last for ever
Just hold on to the team
You play for
[B What You Wanna B - Darin]
Nó buông tay Mạnh Hoàng, lấy cái điện thoại trong túi ra. “Chụy 2 is calling“. Là Trâm Anh gọi.
- Em nghe ạ...
- Về nhanh đi Băng Băng, có chuyện rồi
- Vâng.
- Chị cho em 10p, nhanh.
Trâm Anh cúp máy trước, nó quay sang Mạnh Hoàng, bảo anh chở nó về lại kí túc xá...
××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××
•÷YiYuo÷•
Đã in dấu dép
P/s1: lẽ ra chap này tặng bé Ý @akarichann, cơ mà viết bằng điện thoại không tặng được. Khi nào onl máy tính Yi sẽ đề tặng nhá...!
P/s2: có vẻ ngắn so với tưởng tượng:v mọi người thông cảm cho Yi ạ:“
Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ Yi ạ:v Cơ mà nhảm đủ rồi, vô truyện thôi.
Enjoy
~ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Nó quay sang nhìn hai người con trai còn lại. Tuấn Kiệt đang phỡn, cầm cái điện thoại *chém chém chọt chọt* không thèm để ý tới nó. Hắn thì ngồi dựa lưng vào ghế, đeo cái tai nghe và phớt lờ mọi chuyện xung quanh. Ly cà phê trên bàn vẫn nghi ngút khói...
It starts with one...
One thing,
I don't know why,
It doesn't even matter how hard you try,
Keep that in mind,
I designed this rhyme,
To explain in due time...
Tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên...
- Có chuyện gì - hắn lạnh lùng nói
-...
- Được rồi, tôi và Kai sẽ đến. Chỗ cũ. Khu X thành phố Y.
Hắn cúp máy rồi nói gì đó với Tuấn Kiệt. Hai người đứng dậy chào nó và Mạnh Hoàng rồi leo lên chiếc BMW màu đỏ phóng nhanh đi.
Nó đang rất thắc mắc không biết hắn đi đâu mà không nói lời nào. Mà thôi kệ, giờ nó đi chơi với anh đã. Mạnh Hoàng thì đương nhiên là biết hai người kia đi đâu, nhưng anh không nói cho nó biết. Anh muốn nó thoải mái đi với anh.
“Anh sẽ làm em nhớ lại, Sun ạ... Hi vọng anh cũng sẽ tìm lại được cảm giác ấy...”
Sau một hồi quyết định, anh dẫn nó đi đến khu vui chơi Angel, trung tâm thành phố Y, đây là một khu vui chơi rất lớn, vô cùng nổi tiếng ở thành phố Y.
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
- Oaaaa, vui quá anh Hoàng ạ...! - nó vừa cười vừa kéo tay Mạnh Hoàng chơi hết trò này đến trò khác trong khu vui chơi.
Có thể nói nó đi khu vui chơi vô cùng nhiều nhưng một nơi đẹp như Angel thì nó chưa bao giờ đến. Mạnh Hoàng thấy vui vui, anh nhớ cái vẻ trẻ con này quá.
Sau gần 2 tiếng đồng hổ quẩy gần sập khu vui chơi. Nó và anh cùng vào nhà ăn nạp năng lượng.
Nó vẫn cái thói thích ăn vặt. Trên bàn toàn bánh toàn kẹo, socola, khoai tây chiên, nước ngọt,...
Anh cốc đầu nó, dẹp gọn mớ fast-food sang một bên. Đưa cho nó ly sữa và cái bánh.
- Em ăn thế này thì làm sao mà được?
- Xì, em thích thế...! - nó bĩu môi rồi giương đôi mắt vô cùng *moe* lên nhìn anh
- Này, ăn cho đàng hoàng lát đi chơi nữa chứ - anh nháy mắt rồi nhìn nó cười.
Nó ngồi ăn rất vui vẻ với Mạnh Hoàng. Nhưng đâu biết được, ngay trong thành phố này, đang có một cuộc ẩu đả một mất một còn.
...
Sau khi đã càn quét hết khu vui chơi, Mạnh Hoàng kêu nó lên xe, phóng thẳng đến tháp Angel, ở ngoại ô thành phố Y, bên cạnh một cánh đồng cỏ lau vô cùng lớn.
Ngồi trên xe, nó có thói quen hay nhìn ra cửa sổ. Đi ngang qua một khu đất trống, bất giác, nó thấy chiếc BMW màu đỏ đậu bên ngoài trông quen quen. Chưa kịp định thần lại thì Hoàng đã phóng xe nhanh qua nơi đó.
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Tháp Angel...
Nó và Mạnh Hoàng leo lên đỉnh của tòa tháp. Nó thấy rất thoải mái. Hứng từng cơn gió tấp vào mặt. Mái tóc hơi nâu của nó ngập trong nắng tưởng chừng như sáng lên màu bạc. Tự nhiên Mạnh Hoàng thấy như vậy thì không được quen. Anh nhớ, trước kia, Sun có nói, cô không thích gió quật vào tóc vì sẽ làm nó rất rối, không còn đẹp nữa, nhưng bây giờ... Rốt cuộc, trước mặt anh, có đúng là Sun không?
- Băng Băng, anh...anh muốn nói điều này... - Mạnh Hoàng nắm lấy tay nó, rất nhanh.
- Hơ... Chuyện gì ạ? - nó giật mình, nhưng công nhận, tay anh rất ấm. Không như đêm hôm trước, nắm tay hắn để hắn kéo ngồi dậy mà tay nó cũng lạnh theo tay của hắn.
- Em...em thật sự không nhớ anh sao?
- Nhớ gì cơ ạ?
- Anh là Rain, và anh yêu em, Sun à...!
Mạnh Hoàng nói như hét lên, nắm chặt lấy tay nó. Rốt cuộc là như thế nào...
I know that we all got one thing
That we all share together
We got that one nice dream
We live for
You never know what life could bring
Coz nothing last for ever
Just hold on to the team
You play for
[B What You Wanna B - Darin]
Nó buông tay Mạnh Hoàng, lấy cái điện thoại trong túi ra. “Chụy 2 is calling“. Là Trâm Anh gọi.
- Em nghe ạ...
- Về nhanh đi Băng Băng, có chuyện rồi
- Vâng.
- Chị cho em 10p, nhanh.
Trâm Anh cúp máy trước, nó quay sang Mạnh Hoàng, bảo anh chở nó về lại kí túc xá...
××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××
•÷YiYuo÷•
Đã in dấu dép
P/s1: lẽ ra chap này tặng bé Ý @akarichann, cơ mà viết bằng điện thoại không tặng được. Khi nào onl máy tính Yi sẽ đề tặng nhá...!
P/s2: có vẻ ngắn so với tưởng tượng:v mọi người thông cảm cho Yi ạ:“